Nhóc Nicolas - Những chuyện chưa kể (Tập 3) - Chương 4 - Phần 6 - 7

Râu đỏ

HÔM NAY THẰNG ALCESTE ĐẾN NHÀ TÔI
CHƠI, và như thế thích cực, bởi vì là một thằng bạn và cả hai đứa chúng tôi hợp
nhau lắm. Nó đến với một quả bóng đá trong tay và hai cái bánh quết mứt trong
túi; nó rất thích ăn, Alceste ấy, và nó không bao giờ đi chơi mà không có đồ ăn
dự phòng.

“Hãy ra ngoài vườn chơi cho ngoan,
mẹ bảo chúng tôi, và đừng có gây ầm ĩ quá, bởi vì bố bị mệt và bố muốn được
nghỉ ngơi.”

“Được thôi ạ, thằng Alceste nói,
chúng cháu sẽ chơi đá bóng và chúng cháu sẽ cố không kêu gào, trừ phi thằng
Nicolas ăn gian.”

“Không, không, không! Không chơi đá
bóng, hai đứa sẽ lại làm vỡ kính cửa sổ cho mà xem; hãy tìm trò khác mà chơi,
thứ gì đó yên tĩnh ấy,” mẹ nói, và mẹ bỏ đi.

“Thế nào đây, thằng Alceste nói,
nếu không chơi đá bóng thì mình sẽ chơi gì bây giờ?”

“Hay chơi trò cướp biển?” tôi nói.

“Trò cướp biển? thế mình chơi trò
cướp biển như thế nào?” Thằng Alceste hỏi tôi.

Thế là tôi bảo Alceste rằng chúng
tôi sẽ chơi trò Râu “đỏ”, đấy là một câu truyện hết sảy tôi đọc được ở trên
báo, trong đó có một lũ cướp biển, thủ lĩnh của chúng nó có bộ râu đỏ rực chính
vì thế mà người ta gọi hắn là Râu”đỏ, hắn lúc nào cũng chiến đấu với hàng đống
kẻ thù, nhưng quan trọng gì đâu, bởi vì lúc nào hắn cũng thắng, và mỗi lúc hắn
thắng hắn lại kêu lên những thứ đại loại như: “Dô ta nào, các cậu!” với “Cuốn
buồm lên!”, hắn có một bè lũ trung thành kinh lên được lúc nào cũng tiến công
áp sát mạn những tàu khác, và bọn chúng có vẻ vừa làm thế vừa cực vui, còn
những người khác thì không được hài lòng, nhưng như thế cũng tốt với bọn họ,
bởi vì bè lũ độc ác, và Alceste bảo tôi rằng ý tưởng chơi trò cướp biển đúng là
hay cực.

“Thế còn tàu, thằng Alceste hỏi
tôi, lấy tàu ở đâu ra?”

Tôi nói với nó rằng con tàu sẽ là
tất cả xung quanh cái cây trong vườn; cái cây sẽ là cột buồn nói chúng tôi căng
buồn với treo cổ kẻ thù; thế và con tàu sẽ có tên là Đại Bàng Đen, y như trên
báo. Còn đại bác, vì chúng tôi không có, chúng tôi sẽ dùng quả bóng đá và sẽ
làm như thể đó là một khẩu đại bác: bùm, bùm.

“Nhưng chúng mình không đủ đông để
chơi trò cướp biển như trên báo, thằng Alceste nói, còn thiếu bọn bạn để làm bè
lũ trung thành.”

Thế là tôi giải thích với nó rằng
mình cứ giả như có đi, và không có cả bọn đông lại còn tốt hơn, vì nếu không
tất cả lũ lại muốn làm thuyền trưởng, và, thay vì chơi ngoan không ầm ĩ, chúng
tôi sẽ gây sự đánh nhau và thế là khiến bố thức dậy, và bố sẽ không hài lòng,
và thằng Alceste bảo rằng tôi có lý và ngay sau đấy, chúng tôi có thể bắt đầu
chơi.

Khi Alceste ăn xong mấy cái bánh
quết và chỗ mứt còn dính dưới đáy túi, tôi bảo nó:

“Được rồi. Vậy tao sẽ đội một cái
mũ đen nhọn chóp, mặc một cái áo vest to, đeo một cái thắt lưng lớn, tao sẽ có
một thanh kiếm và một đôi ủng cao đến tận đây. Thế và tao sẽ có một bộ râu đỏ
to tướng, còn mày ăn mặc thế nào thì tùy thích nhưng mày cũng sẽ có một thanh
kiếm, chát, chát, chát và mày sẽ thử cố cập mạn vào tàu tao, vào tao sẽ hét bè
lũ trung thành của tao là: “Dô ta nào, các cậu!”, và bọn chúng cuốn buồm lên.
Bắt đầu chứ?”

Nhưng thằng Alceste không động đậy.
Nó thọc hai tay vào trong túi như thể nó vẫn đang lần tìm mứt, và nó hỏi tôi: “Thế
tại sao mày lại có bộ râu đỏ?”

“À, tôi nói, bởi vì tao là Râu”Đỏ,
thủ lĩnh của bọn cướp, có vậy thôi.”

“Mày có hơi bị điên không? Alceste
hỏi. Tại sao mày lại là Râu”Đỏ mà không phải tao?”

“Mày mà là Râu”Đỏ? Tôi nói, đừng làm tao phát phì cười!” và tôi bắt đầu phì
cười, và điều đó khiến Alceste không vừa lòng, cái thằng nói rằng nếu nó không
phải Râu”Đỏ, nó sẽ không chơi trò cướp biển với tôi, và rằng nó truyền đời
không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Điều tôi không thích ở lũ bạn lắm, đó là bọn chúng nó chẳng biết thế nào là
chơi, thật đấy chứ còn sao nữa, xét cho cùng!

“Đây là vườn nhà tao, tôi nói với Alceste, và Râu”Đỏ chính là tao. Còn nếu
mày không muốn chơi thì mặc kệ, tao chơi một mình!”

Và tôi bắt đầu kêu lên: “Dô ta nào, các cậu! Cuốn buồm lên!” rồi tôi chạy
xung quanh cái cây làm như thể rất chi là vui, để chứng tỏ cho thằng Alceste
thấy nó là đồ ngốc! Nhưng nó cũng chạy nữa và nó cũng quành lại kêu: “Dô ta
nào, bè lũ trung thành! Tao, Râu”Đỏ, tao chỉ huy chúng bay áp sát! Cuốn buồm
lên! Chát, chát, chát!”

“Thế không tính! Thế không tính! Tôi kêu lên, mày không phải là Râu Đỏ, và
mày không có quyền đi lên tàu của tao!”

“Thế hử? thằng Alceste nói, vậy thì cho tàu của mày biết tay tao này!”

Và thằng Alceste đá một phát rất mạnh vào cây, thế là, tôi cho nó một cái
tát và tôi đã bị dính đầy mứt vào tay. Thế là chúng tôi đánh nhau và thằng
Alceste kêu lên: “Mày không có râu đỏ! Mày không phải người có râu đỏ! Người có
râu đỏ chính là tao!”Cái thằng đúng là không đùa tí nào, Alceste ấy. Tôi chưa
hề thấy nó tức giận đến như thế kể từ cái lần một đứa dẫm lên cái bánh xăng
đuých của nó vào giờ ra chơi.

Và rồi, bố đã đến. Bố cũng chẳng hài lòng.

“Hai đứa bay có dừng lại ngay lập tức không? Lũ nhãi! Bố quát lên.
Thế nào, thế mà là chơi ngoan đấy hả? Cả khu người ta nghe thấy hai đứa bay hú
hét. Hai đứa bay bị làm sao nữa vậy?”

“Lỗi tại nó đấy ạ, thằng Alceste
nói. Nó bảo rằng chính nó là người có râu đỏ, nhưng không phải thế!”

“Phải như thế đấy, tôi kêu lên.
Chính tao có bộ râu đỏ!”

“Mày chỉ cậy có bố mày ở đây thôi,
thằng Alceste nói. Nếu không, đứa nào có râu đỏ thì sẽ biết ngay!”

“Đã thế, nếu mày không vừa ý, tôi
nói, mày cứa việc cút ra khỏi cái tàu của tao, mày và bè lũ bẩn thỉu của mày!”

“Được lắm, thằng Alceste nói, chúng
tao sẽ đi và chúng tao sẽ không bao giờ thèm quay lại cái tàu thảm hại của mày!”

Và thằng Alceste bắt đầu bỏ đi,
nhưng nó quay lại, nó nhặt quả bóng đá lên, và nó nói: “ Tao mang luôn cả đại
bác của tao, đừng có mà đùa!”, và nó ra khỏi vườn, còn tôi, tôi kêu lên với nó
rằng tôi rất vừa ý, rằng tôi không bao giờ để nó trèo lên chiếc Đại Bàng Đen
nữa, rằng đại bác của nó tôi cóc cần, và rằng chúng tôi sẽ ghét nhau vĩnh viễn.
Thế rồi, vì tôi không còn ai để chơi nữa, tôi đi vào nhà. Còn bố, vốn ở cạnh
cái cây trong vườn rất lâu, thì cứ trợn tròn hết cả hai mắt. Rồi sau đó, bố đi
vào trong nhà và bảo mẹ đưa cho bố thuốc đau đầu.

Dạo này tôi thấy bố kỳ cục kinh lên
được.

Đúng như thằng Alceste nó nói với
tôi ngày hôm sau, khi tôi đến chơi nhà nó: “ Người lớn ấy à, đố mà hiểu được.”

Một mình!

Ở NHÀ, tất cả chúng tôi đều rất khó
xử; sáng mai chúng tôi phải đi đến nhà bà, người ở rất xa, và ở đó ba ngày, và
dì Dorothée đã gọi điện nói rằng dì ấy bị ốm và dì ấy muốn bố với mẹ đến thăm
dì ấy. Dì Dorothée cũng ở rất xa. Trong nhà, chỉ có mỗi bố, mẹ và tôi là không
ở xa.

“Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Mẹ
nói. Mẹ gặp chúng mình sẽ mừng lắm… Nhất là Nicolas…”

“Thế thì, bố nói, em chỉ cần báo
cho Dorothée là chúng ta không thể đến nhà dì ta được. Nói cho cùng, một trận
cúm thì cũng chả nghiêm trọng đến vậy. Vì rằng dì ta cứ nói là viêm phổi, nhưng
anh còn lạ gì Dorothée, đấy chỉ là cúm thôi.

“Nhưng mình không thể làm thế, mẹ
nói. Em cũng vậy, chẳng lạ gì Dorothée; nếu mình mà không muốn đến thì sẽ thành
một thảm kịch. Với cả dì có mỗi một mình, tội thân…”

“Làm gì, dì ta không hề một mình!
Bố kêu lên. Dì ta còn đầy bạn nữa, Dorothée ấy. Với cả nói riêng giữa chúng ta,
anh luôn tự hỏi không hiểu thế nào mà dì ta lại có bạn bè được, với cái tính
ấy!”

“Đây không phải là lúc để tranh cãi
về chủ đề gia đình, mẹ nói. Vấn đề là chúng ta không thể từ chối không đến nhà
Dorothée.”

“Thế thì đến nhà Dorothée, bố nói.
Em biết rồi, anh ấy à, đến nhà Dorothée hay nhà mẹ em…”

“Ồ, em biết thừa rồi, em nói. Nếu
em trai Eugène của anh mà gọi thì anh sẽ đi ngay, cho dù anh có phải lết bằng
đầu gối hàng cây số; nhưng vấn đề không phải thế… Chúng ta sẽ làm thế nào với
Nicolas đây? Chúng ta không thể đưa nó đến nhà Dorothée được. Trước tiên là thế
sẽ rất chán đối với nó, sau đó, anh biết Dorothée thế nào rồi đấy, nhất là khi
dì ấy ốm; dì ấy không chịu nổi tí tị ầm ĩ nào, và dì ấy không hề dễ tính với
trẻ con. Và chúng ta không thể để Nicolas ở nhà một mình…”

“Gửi ai bây giờ? A, giá mà anh
không cãi nhau với ông Blédurt… Có lẽ là em sẽ sang hỏi ông ấy…”

“Hỏi Blédurt? Bố kêu lên. Không đời
nào! Chính lão ấy phải đến xin anh tha lỗi! Đừng có đùa!

Mẹ thở dài một cái, bố gãi cằm, bố
nhìn tôi, bố nhìn mẹ, và bố nói: “Anh có một ý, nhưng mà Nicolas phải đồng ý
mới được.”

“Ý gì?” Mẹ hỏi và tôi cũng hỏi.

“À ý này, bố nói. Nicolas có thể đi
một mình đến nhà mẹ em.”

“Một mình, mẹ kêu lên… Một mình thế
nào?”

“Rất đơn giản, bố giải thích. Sáng mai, chúng ta cho nó ra tàu, anh
bảo người soát vé để ông ta quan tâm đến nó, và chúng ta sẽ báo trước với mẹ em
để bà ra đón nó khi tàu đến. Không phải đổi tàu, đây là tàu chạy suốt, với cả
Nicolas là một cậu chàng lớn tướng rồi, phải không Nicolas?”

“Phải rồi!” tôi kêu lên.

“Như thế có họa là điên!” Mẹ kêu lên.

“Phải rồi, nào, mẹ, phải rồi, đi nào mẹ!” tôi kêu lên.

“Không, không và không!”
Mẹ nói.

“Thế thì anh chịu chẳng biết chúng ta phải làm gì,” bố nói.

“Phải rồi, phải rồi!” tôi kêu lên. Con muốn đi một mình đến nhà bà! Con
muốn đi một mình đến nhà bà!

Thế rồi tôi bắt đầu chạy trong phòng khách, và tôi nghĩ rằng kể cho bọn bạn
ở trường rằng tôi đã bắt tàu một mình thì hết sảy kinh lên được. Bọn nó sẽ cáu
sườn phết, nào!

“Nhưng nó còn bé thế,” mẹ nói.

“Không, con không còn bé,” tôi kêu lên.

“Với cả, bố nói, đừng quên là nó đã từng đi du lịch không cần chúng ta khi
nó đi nghỉ ở trại hè.

“Nó không đi một mình, mẹ nói. Có hàng chục đứa trẻ khác và các đội trưởng
trông chừng chúng nó… Với cả lúc về thì chúng ta sẽ làm thế nào?”

“Lúc về, bố nói, thì rất dễ; từ nhà Dorothée, chúng ta sẽ đi ô tô đến nhà
mẹ em để đón Nicolas, và cả ba chúng ta sẽ cùng về.”

“Hết ý! Hết ý!” Tôi kêu
lên.

Tôi còn chạy một phát xung quanh cái bàn nhỏ có cái đèn, và mẹ nói rằng
thôi được, mẹ sẽ đi gọi điện cho bà, và nếu bà đồng ý thì lúc đó hãy hay.

Khi mẹ gặp bà trên điện thoại, mẹ giải thích cho bà chuyện dì Dorothée, và
rồi mẹ nói với bà về tôi.

“Đấy là cách duy nhất, mẹ à, mẹ nói. Bọn con đã nghĩ đủ cách rồi, và …
Vâng, Có chứ…, con biết … Mẹ nghe này, Mẹ có nghe con nói không đấy?... Thế
thôi. Hoặc thế, hoặc thôi luôn. Mẹ có thể cũng có lý, rõ rồi, nhưng mà nếu mẹ
không đồng ý, bọn con sẽ không thể đến được như đã hứa. Cả bọn con và Nicolas
đều không…”

Tôi ấy à, tôi sốt ruột kinh lên được, và tôi lấy tay khua khoắng hàng đống
phát, và rồi tôi chạy xung quanh mẹ, và rồi mẹ nói:

“Được rồi! Vâng, bọn con sẽ cho nó lên chuyến 8 giờ 27 phút… Có chứ, bọn
con sẽ báo với trưởng tàu… Đúng vậy… Và bọn con sẽ đến đón nó vào Chủ nhật… Con
hôn mẹ… Có chứ! Có chứ!”

Mẹ gác điện thoại, mẹ nhìn tôi, và mẹ nói: “Bà của đồng ý rồi, Nicolas; con
sẽ đi tàu một mình.”

Thế là tôi sợ kinh lên được.

Mẹ nói rằng phải vào bàn ăn thôi, bởi vì sang mai chúng tôi phải dậy từ
sớm, và tôi chẳng thấy đói tí nào, và trong bữa ăn, không ai nói năng gì, và
rồi sau đó bố hỏi tôi: “Ít nhất thì con không sợ đấy chứ?”

Tôi ấy à, tôi lắc đầu bảo không.

“Mà dĩ nhiên là thế rồi, bố nói.
Nicolas của bố là đàn ông mà; đàn ông thì chẳng sợ. Với cả con sẽ thấy tất cả
sẽ diễn ra ổn thỏa; nào, đi ngủ thôi, đại lữ khách!”

Khi rời khỏi bàn ăn, tôi đi về phía
cái máy điện thoại, và mẹ hỏi tôi: “Con làm gì thế, Nicolas?”

“À, tôi nói, con sẽ gọi cho thằng
Alceste để kể cho nó.”

“Hãy để cho cậu bạn Alecste của con
được yên, bố vừa nói vừa cười. Con sẽ kể cuộc phiêu lưu của con cho cậu ta khi
quay về. Bây giờ thì đi ngủ đi, bởi vì ngày mai, sẽ có cả một ngày dài mệt nhọc
đang đợi con đấy!”

Tôi đi ngủ, và tôi rất căng thẳng,
và rồi tôi có một cục nghẹn trong họng, bởi vì đúng thế, ra đi một mình thế
này, có thể là rất tốt, nhưng nếu mình bị lỡ cái ga mà mình cần xuống, hoặc là
bà không ở ga để chờ mình, đến thế thì tôi sẽ làm cái gì, và tôi mãi chẳng ngủ
được, thế rồi ánh điện được bật lên, mẹ nghiêng mình xuống tôi, và mẹ bảo tôi: “Dậy
đi đồ lười! Muộn rồi. Nhanh lên nếu con không muốn bị nhỡ tàu.”

Trong ô tô, khi ra ga, mẹ cho tôi
hàng đống lời khuyên; mẹ bảo tôi phải hết sức chú ý xuống tàu ở ga có bà đón,
đừng đi lại trong hành lang tàu, đừng nói chuyện với những người lạ, phải thận
trọng trong khi bước xuống toa, và phải gọi điện đến nhà dì Dorothée ngay sau
khi tôi đến nhà bà.

“Sao không để cho nó được yên nhỉ,
bố nói. Nó sẽ xoay sở rất giỏi. Phải không? Nicolas?”

Tôi ấy à, tôi gật đầu bảo phải.

Ở ga, bố mua vé cho tôi, và rồi mẹ
mua cho tôi mấy tờ họa báo để đọc trên tàu. Còn tôi, tôi nắm tay bố rất chặt,
và tôi có một cái cục to đùng nghẹn ở trong họng, và rồi, tôi không muốn đến
nhà bà nữa. Trên bến, có hàng đống người, thế rồi bố nhìn thấy ông soát vé, bố
đến nói chuyện với ông ấy, và rồi sau đó, bố trở lại cùng ông ấy.

“Hành khách của chúng ta đây hả?
ông soát vé vừa hỏi vừa cười. Được rồi, các vị yên tâm, tôi sẽ để ý đến cháu và
cháu sẽ được giao tới bến không phiền hà gì. Chúng tôi quen rồi mà.”

Ông soát vé đưa tay xoa đầu tôi,
rồi ông ấy quay lại giải thích cho một bà đây đúng là chuyến tàu 8 giờ 27, vâng
đúng thế thưa bà, rằng ông ấy biết chắc.

“Thế nào, con nghe rõ chưa,
Nicolas? Mẹ bảo tôi. Đừng quên xuống tàu ở ga của bà, đừng lang thang trong
hành lang tàu, đừng nói chuyện với người lạ, bước xuống toa phải để ý kỹ, và
gọi điện đến nhà dì Dorothée cho bố mẹ, ngay khi…

“Em đã nói với nó tất cả những thứ
ấy rồi, bố nói. Giờ hãy lên tàu đi thi thôi.”

Chúng tôi bước lên toa, chúng tôi
đến trước một buồng, và bố nói rằng đây rồi, và rằng chỗ của tôi là ở bên cạnh
cửa sổ.

“Thế hay lắm, bố nói. Như vậy con
có thể ngắm lũ bò ngang qua.”

Bố cho va li của tôi vào lưới hành
lý, mẹ đưa cho tôi các quyển họa báo, cái gói có bánh mì, sô cô la và chuối, mẹ
bảo tôi phải chú ý xuống ga tàu của bà, đừng nói chuyện với những người tôi
không biết, phải thận trọng khi bước xuống toa, và nhất là đừng quên gọi điện
tới nhà dì Dorothée ngay khi tôi đến nơi.

“Đến giờ rồi, bố nói. Đi ngoan nhé,
thỏ con, con trai lớn tướng của bố.”

“Ồ! Nghe này, mẹ nói. Đúng là điên
thật đấy. Giá em cứ tự đi nói với ông Blédurt…”

“Thôi nào, thôi nào, tàu sắp đi
rồi!” bố nói.

Tôi không muốn đi tí nào, Tôi ấy à,
điều tôi muốn là đi đến nhà dì Dorothée cùng bố mẹ, thế rồi bố mẹ đã ôm hôn tôi
hàng đống lần, và rồi mẹ cho tôi hàng đống lời khuyên mà tôi không hề nghe
thấy, thế rồi bố kéo tay mẹ, thế rồi bọn họ ra khỏi buồng tàu, thế rồi tôi thấy
họ ở trên bến, thế rồi bọn họ không có vẻ tươi cười, cho dù bố vẫn cứ nở một nụ
cười to tướng trên miệng, thế rồi con tàu bắt đầu chạy, và tôi muốn khóc kinh
lên được.

Có một đống người ở trong buồng
tàu, nhưng tôi không dám nhìn họ, tôi quay mặt về phía cửa sổ, tôi siết chặt
tay vào cách quyển họa báo với cái gói có bánh mì, sô cô la và chuối, và tôi sợ
sẽ ngủ quên rồi lỡ cái ga của bà kinh lên được, thế rồi những người trong buồng
không nói gì và bọn họ đọc báo, và rồi đến lúc tôi mừng kinh lên được khi cánh
cửa mở ra và người soát vé bước vào để thu vé, và ông ấy bảo tôi:

“Thế nào, cậu cả, mọi thứ như ý
chứ? Nào, đừng có khó chịu; bác sẽ ở chỗ cháu khi tới lúc phải xuống. Nhất trí
chưa?”

Thế rồi, thật tiếc, ông soát vé lại
đi, và tôi chỉ sợ là ông ấy quên không đến chỗ thôi. Những người trong buồng
nhìn tôi, và có nhiều người mỉm cười, nhất là một bà béo, và tôi nhìn qua cửa
sổ, và có các nhà máy, và các đường dây điện thoại lúc nào cũng nhô lên rồi lại
thụt xuống, và tôi sẽ xin bà cho tôi gọi điện thoại cho thằng Alceste sau khi
đã gọi cho bố mẹ ở nhà dì Dorothée.

Đã có các nhà máy khác, và các ga,
và các ngôi nhà, và các cánh đồng, và trong lúc không ai để ý, tôi đã ném cái
gói xuống dưới gầm ghế, bởi vì tôi không đói, và tờ giấy đã bẩn hết cả và tôi
bị dây đầy sô cô la ra tay.

Tôi lau bằng một quyển họa báo, mà
tôi cũng ném xuống dưới gầm ghế, và tôi tự hỏi sẽ làm gì nếu bà không chờ tôi ở
ga, và chúng tôi đi qua một cái cầu kêu ầm ĩ kinh lên được, và tôi biết cái cầu
này, và tôi chỉ muốn ra hành lang tìm ông soát vé để bảo ông ấy đừng quên đến
báo cho tôi khi đến nơi, thế rồi, thật hết sảy, ông soát vé bước vào buồng, thế
rồi ông ấy bảo tôi: “Cậu cả, sắp đến đây rồi! Bác sẽ lấy va li của cháu xuống.
Cứ ở yên đấy.”

Thế rồi, vừa cầm va li, ông soát vé
vừa đi kèm tôi cho tới tận cửa toa, con tàu bắt đầu chạy chậm lại, chúng tôi đã
tới ga, và kia, trên bến, tôi đã thấy, ồ! Hết sảy thật, bà đang đứng ngó và có
vẻ lo lắng ghê phết.

“Thỏ con! Cục cưng! Cháu yêu! Gà
con! Bà vừa kêu vừa ôm lấy tôi. Sao bà lo thế cơ chứ! Ôi bà tự hào về con lắm,
cậu chàng đi mà có mỗi một mình. Chắc cháu cũng sợ đấy nhỉ, cục cưng tội nghiệp
của bà!”

“Đâu có ạ,” tôi nói.

Thế rồi chúng tôi ra khỏi ga, bà
chìa tay ra cho tôi, và tôi giúp bà qua đường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3