Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 09 phần 2

[9.2]

Vân Ca ở dưới điện nhìn thấy Lưu
Phất Lăng do dự không thể quyết, bèn quyết định tự mình đồng ý tỷ thí trận này.
Hứa Bình Quân muốn kéo cũng không kéo lại được, Vân Ca đã rời chỗ ngồi, đến
điện tiền quỳ xuống chờ lệnh. Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca quỳ trên mặt đất, trong
lòng có khó xử, có ấm áp. Trong cung điện này, chung quy hắn không phải trơ
trọi một mình ngồi trên chỗ cao.

Nhưng Vân Ca có võ công sao?

Hắn tuy rằng không rõ lắm, nhưng ở
chung cùng Vân Ca lâu như vậy, biết nàng xem sách về ẩm thực, xem thi phú, đọc
dã sử, nhưng chưa từng thấy nàng lật giở qua bí tịch võ công trong cung đình.
Với tính cách của nàng, nếu không có hứng thú gì đó, sao lại bức bách bản thân
đi làm?

Đang muốn tìm cái lấy cớ gì đó bác
bỏ, lại nhìn vào mắt nàng, tất cả biểu lộ đều là “Đáp ứng ta đi! Đáp ứng ta đi!
Ta cam đoan không có việc gì.” Mà Khắc Nhĩ Tháp Tháp và sứ giả tứ di đều như hổ
sói nằm phục chờ đợi, mắt lạnh nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Lưu Phất Lăng đành phải đưa tay để
Vân Ca đứng lên, chuẩn thỉnh cầu của nàng.

Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn Thất Hỉ
đang đứng phía dưới, Thất Hỉ vội mượn cơ hội đến hỏi Vân Ca cần binh khí gì,
dặn dò Vân Ca mấy lượt, “Trong lòng hoàng thượng sớm có tính toán, đánh không
lại liền nhận thua, nhưng cô nương ngàn vạn lần đừng làm thương tổn chính
mình.”

Vân Ca nét mặt tươi cười, liên tiếp
gật đầu, “Đương nhiên, đương nhiên. Ta cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình
ra đùa giỡn.”

Thất Hỉ lại hỏi: “Cô nương dùng
binh khí gì?”

Vân Ca gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Ta
còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ được rồi nói cho ngươi biết.”

Thất Hỉ cảm giác đỉnh đầu mình có
một đàn quạ đen bay qua, lau mồ hôi lạnh rời đi.

Vân Ca xuất chiến lập tức thu hút sự
chú ý của mọi người. Ngay cả Hoắc Thành Quân tinh thần sa sút, luôn hờ hững
không đếm xỉa đến mọi thứ, cũng buông chén rượu trong tay xuống, tâm trạng phức
tạp nhìn về phía Vân Ca.

Hứa Bình Quân thì càng không cần
phải nói, lúc này ba người trên đài đều là người thân nhất trong lòng nàng,
nàng hận không thể có khả năng bay đến trên đài, cùng bọn họ sánh vai ứng
chiến. Nhưng chính mình lại không thể giúp được chuyện gì, chỉ có thể trong
lòng vừa cầu xin thần linh vừa cầu xin ông trời, hi vọng hết thảy bình an, thật
là “Dừng lại đúng lúc.”

Vân Ca hoàn toàn xem như Mạnh Giác
không tồn tại, chỉ cười hì hì hành một lễ với Lưu Bệnh Dĩ, ngồi vào bên cạnh
Lưu Bệnh Dĩ, bắt đầu nhìn đông ngó tây, ngắm trên nghía dưới đánh giá A Lệ Nhã,
một vẻ hoàn toàn không hề coi trọng chuyện này, chính là bộ dáng đang vui chơi.

Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác không nói
gì nhìn Vân Ca. Vân Ca công phu mèo quào thế mà cũng dám không chút xấu hổ lên
đài?!

Nếu không phải đang ở chỗ này, bọn
họ khẳng định sớm nắm cổ nàng, xem nàng tới từ đâu thì đem nàng ném thẳng về
đó.

Trận đầu là Lưu Bệnh Dĩ đấu với
Triết Xích Nhi.

Trước khi Lưu Bệnh Dĩ lên sân đấu,
Mạnh Giác cười thấp giọng nói mấy câu với hắn, Lưu Bệnh Dĩ mỉm cười gật gật
đầu, thong dong bước đi. Triết Xích Nhi không nặng không nhẹ nói: “Ta khi ở
trên lưng ngựa giết địch, binh khí là lang nha bổng*. Dưới lưng ngựa công phu
am hiểu nhất là cận chiến đọ sức tay không, không có vũ khí. Nhưng mà ngươi có
thể dùng vũ khí.”

*Lang nha bổng là loại vũ khí
được đúc bằng sắt, một đầu hơi phình ra, trên đó có nhiều răng nhọn.

Lưu Bệnh Dĩ lấy bộc trực thẳng thắn
đối đãi với bộc trực thẳng thắn của đối phương, chắp tay thi lễ, “Ta thuở nhỏ
sở học rất hỗn tạp, nhất thời thật không thể nói rõ am hiểu thứ gì nhất, nguyện
ý cùng huynh đài tay không so tài một phen.”

Triết Xích Nhi gật gật đầu, bắt đầu
tấn công. Triết Xích Nhi mặc dù bộ dạng thô hào, võ công lại trong thô có tế(tinh
tế)
.

Hạ bàn* dùng đòn trong đấu vật là
“Định” và “Thiểm”(tránh),song quyền sử dụng hai đòn cận chiến là “Khoái”(nhanh) 
“Triền”(quấn lấy), xuất quyền liên tiếp, nhanh chóng, hết lần này
tới lần khác như sóng cuộn, cuốn lấy Lưu Bệnh Dĩ khiến cho hắn chỉ có thể né
tránh những đòn liên tiếp này.

*Hạ bàn: thuật ngữ trong võ
thuật, chỉ phần thân thể từ eo trở xuống.

Triết Xích Nhi quả nhiên như lời
hắn nói, chỉ biết hai loại công phu.

Bởi vì chỉ biết hai loại công phu
này, mấy chục năm gần đây, ngược lại đã luyện tập tới thập phần nhuần nhuyễn,
hạ bàn “Định” và song quyền “Khoái” đã phối hợp tới thiên y vô phùng*.

*Thiên y vô phùng: thành ngữ,
nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, hàm ý chỉ một sự việc, một thứ
không chê vào đâu được.

Người có võ công tự nhiên có thể
nhìn ra Triết Xích Nhi trong lúc vô ý đã kết hợp võ công người Hán, trong đơn
giản có phức tạp, trong vụng về có khéo léo, các tiểu thư, phu nhân cũng không
hiểu rõ về võ công, lại nhìn xem thập phần không thú vị.

Lưu Bệnh Dĩ thì không giống như
vậy, chỉ thấy hắn di chuyển nhảy tránh, chiêu thức khi thì đơn giản, khi thì
phức tạp, khi thì sơ sài chậm chạm, khi thì mạnh mẽ dứt khoát, các tiểu thư,
phu nhân nhìn xem hoa cả mắt, chỉ cảm thấy thỏa nguyện.

Vân Ca lại thập phần khó hiểu, võ
công của đại ca nhìn thì đẹp đẽ vô cùng, nhưng sao lại cảm thấy huynh ấy căn
bản không có dùng hết sức. Đại ca không hề giống với những người khác, sở học
của huynh ấy rất hỗn tạp, nhưng lại không có cảm giác tinh thông thuần thục một
thứ nào. Có điều nàng biết Lưu Bệnh Dĩ tuyệt đối không phải người như vậy,
huynh ấy có học qua rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối mỗi thứ đều không phải kiểu chuồn
chuồn lướt nước, huynh ấy nhất định sẽ chọn cho mình một thứ tốt nhất, rồi học
thành thạo nhất.

Trong nháy mắt đã hơn một trăm
chiêu, Lưu Bệnh Dĩ và Triết Xích Nhi đều là lông tóc chưa tổn hại. Lưu Bệnh Dĩ
vốn là đối với võ công thảo nguyên có một chút hiểu biết, lúc này nhìn Triết
Xích Nhi ra hơn một trăm chiêu, trong lòng bàn tính đã định, nói với Triết Xích
Nhi: “Cẩn thận.” Võ công của hắn đột nhiên thay đổi, dùng chiêu thức giống hệt
với chiêu thức mà Triết Xích Nhi tấn công hắn.

Triết Xích Nhi là một người chuyên
tâm, từ năm sáu tuổi học đấu vật, đều vô cùng chuyên tâm luyện tập, cũng không
quan tâm trên đời còn có người khác công phu cao thâm hơn hay không. Mấy chục
năm trở lại đây, trong bất tri bất giác, vậy mà tài nghệ đã luyện đến cảnh giới
người người trên thảo nguyên không ai có khả năng địch nổi. Nếu Lưu Bệnh Dĩ sử
dụng công phu gì khác, hắn đều có thể giống như thường ngày, mặc kệ đối thủ ra
chiêu như thế nào, mặc kệ hư chiêu thật chiêu, hắn đương nhiên là gặp chiêu nào
đánh trả chiêu ấy. Nhưng Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên dùng chiêu thức của chính hắn
đánh hắn, trong đầu Triết Xích Nhi bỗng chốc mơ hồ. Suy đoán xem hắn làm thế
nào biết được công phu của mình? Hắn tiếp theo muốn ra chiêu thức gì, ta đều
biết nha! Nhưng ta nên đánh như thế nào đây? Mà hắn chẳng phải cũng biết ta sẽ
ra chiêu như thế nào sao? Hắn khẳng định đã có chuẩn bị, ta rốt cuộc nên đánh
như thế nào đây…

Lưu Bệnh Dĩ nhân lúc Triết Xích Nhi
thất thần, bất thình lình dùng chân móc, thân trên tấn công, dùng một tư thế
quen thuộc nhất của đô vật – vật qua vai, khiến cho Triết Xích Nhi ngã xuống
mặt đất.

Người trong đại điện đột nhiên nhìn
thấy hai người sử dụng chiêu thức giống hệt như nhau đánh nhau, cũng thấy mơ
hồ, mãi cho tới khi Lưu Bệnh Dĩ vật ngã Triết Xích Nhi, tất cả mọi người còn
chưa kịp phản ứng.

Lưu Phất Lăng tiên phong vỗ tay tán
thưởng, mọi người lúc này mới ý thức được, Lưu Bệnh Dĩ thắng, vội lớn tiếng reo
hò. Lưu Bệnh Dĩ đỡ Triết Xích Nhi đứng dậy, Triết Xích Nhi mặt đỏ ngầu, vẻ mặt
mờ mịt nói: “Công phu của ngươi thật tốt, ngươi thắng.”

Lưu Bệnh Dĩ biết người này giờ đây
trong lòng có ám ảnh, chỉ sợ về sau nếu còn so chiêu, chắc chắn không tự tin
như trước. Võ công của Triết xích Nhi vô cùng giỏi, hắn lại vô cùng chuyên tâm,
đã ngầm đạt tới cảnh giới tối cao “Thủ” tự trong võ học. Chỉ cần hắn tâm bất
loạn, người khác muốn đánh ngã hắn, tuyệt không dễ dàng.

Lưu Bệnh Dĩ đối với Triết Xích Nhi
rất có hảo cảm, vốn định mở miệng giải thích, cảnh tỉnh đối phương. Không phải
ta đánh thắng ngươi, mà là chính ngươi tự thua trước. Nhưng lại nghĩ đến, cho
dù Triết Xích Nhi có giỏi như thế nào, dù sao cũng là người Khương, nếu tương
lai hai nước giao chiến, Triết Xích Nhi sơ hở chính là cơ hội của người Hán.
Hắn đành ảm đạm cười, khom người hành lễ xong, xoay người rời đi.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp miễn cưỡng cười,
hướng Lưu Phất Lăng cất lời chúc mừng.

“Dũng sĩ Hán triều quả nhiên tài
giỏi.”

Lưu Phất Lăng vẫn chưa biểu lộ sắc
mặt vui mừng, vẫn bình thường lạnh nhạt hệt như trước đó, “Bản lĩnh của thảo
nguyên cũng rất cao minh, trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy tài nghệ cao siêu như
thế khi đấu vật.”

Bởi vì hắn chân thành, làm cho
người nghe lập tức cảm nhận được hắn thật tình khen ngợi. Khắc Nhĩ Tháp Tháp
nghĩ đến Triết Xích Nhi tuy rằng thua, nhưng lại thua dưới chính chiêu thức của
bọn họ, cũng không phải bị chiêu thức của người Hán đánh bại, trong lòng dễ
chịu vài phần, quay sang nói với Mạnh Giác:

“Ta muốn cùng ngươi tỷ thí trận thứ
hai.”

Mạnh Giác vốn tưởng rằng Khắc Nhĩ
Tháp Tháp với vương tử chi tôn, lần này lại dẫn theo dũng sĩ, có chuẩn bị mà
đến, sẽ không lên đài tỷ thí, không ngờ đối phương chủ động muốn thi đấu.

Nhưng nếu đối phương đã lên tiếng,
hắn chỉ có thể mỉm cười hành lễ: “Tạ điện hạ chỉ giáo.”

Vân Ca không nhìn trên đài, ngược
lại cười hì hì hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Đại ca, huynh rốt cuộc am hiểu công phu gì
thế? Muội ở dưới đài mở to mắt nhìn tới nửa ngày cũng không tìm ra nửa điểm
manh mối. Đại ca, huynh cũng quá ‘thâm tàng bất lộ’ (giấu tài quá kỹ)!”

Lưu Bệnh Dĩ đối với lời khen ngợi
của Vân Ca lại có chút không hài lòng, tức giận nói: “Có thời gian, suy nghĩ
xem lát nữa khi thua rồi làm sao giữ lại chút thể diện.”

“Quá coi thường người khác, nếu
muội thắng thì sao?”

Lưu Bệnh Dĩ nghiêm túc cẩn thận
đánh giá Vân Ca từ đầu đến chân một hồi, cuối cùng phán một câu: “Sau khi tàn
tiệc, nhanh chóng đi gặp đại phu, bệnh mộng du đã vô cùng nghiêm trọng!”

Vân Ca hừ một tiếng, không hề để ý
đến hắn. Một hồi lâu sau, lại nghe thấy Lưu Bệnh Dĩ gọi nàng, cẩn thận dặn dò:
“Vân Ca, chỉ là một trò chơi thôi, không cần phải cho là thật. Nếu chơi không
được, thì nhớ rõ phải hét lớn không chơi nữa.”

Vân Ca biết hắn lo lắng cho mình,
gật gật đầu, “Muội biết rồi. Đa tạ đại ca quan tâm.”

Lưu Bệnh Dĩ hừ lạnh, “Người quan
tâm tới muội quá nhiều, ta mới chẳng thèm quan tâm tới muội. Hoàng thượng còn
ngồi ở trên kia, muội tuyệt đối không có nguy hiểm. Ta chỉ quan tâm tới cái
mạng nhỏ của Mạnh Giác. Ta sợ hắn sẽ nhịn không được, trái với quy định, vọt
lên đài cứu người.”

Vân Ca cười “Xì” một tiếng giễu
cợt, không nói chuyện cùng Lưu Bệnh Dĩ nữa. Thời gian bọn họ nói chuyện,
Mạnh Giác và Khắc Nhĩ Tháp Tháp đã động thủ. Một người sử dụng kiếm, một người
sử dụng đao. Một người chiêu thức linh hoạt phóng khoáng, như tuyết rơi từ cửu
thiên, tựa như múa lượn trong gió, một người chiêu thức trầm ổn hung mãnh,
giống như ác hổ hạ sơn, trường xà xuất động.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn một hồi, mày dần
dần nhíu lại.

Khương tộc đã thua một trận rồi,
Khắc Nhĩ Tháp Tháp nếu như tiếp tục thua, ba trận tỷ thí, hai trận thua, cho dù
A Lệ Nhã thắng Vân Ca, như vậy Khương tộc cũng là thua. Khắc Nhĩ Tháp Tháp vì
vãn hồi bại cục, càng không tiếc bất kỳ giá nào, quyết tâm không thắng không
được.

Võ công của Mạnh Giác và Khắc Nhĩ
Tháp Tháp hẳn là sàn sàn như nhau, nhưng Mạnh Giác cơ trí hơn người, đánh nhau
không chỉ là đọ sức về võ công mà còn là đọ sức về trí lực, cho nên Mạnh Giác
vốn có bảy phần thắng.

Nhưng Khắc Nhĩ Tháp Tháp lúc này
quyết dùng tới đấu pháp đập nồi dìm thuyền*, làm cho Mạnh Giác chỉ có thể dùng
thực lực mà đánh. Cuối cùng cho dù thắng, chỉ sợ cũng phải trả giá…

*Đập nồi dìm thuyền: theo tích
Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ
nồi để binh sĩ thấy không có đường lui, quyết tâm phải đánh thắng. Câu này ý
chỉ quyết đánh đến cùng.

Vân Ca vốn không muốn nhìn trận
đánh nhau trên đài, nhưng nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ thần sắc càng ngày càng nghiêm
trọng, vội liếc mắt nhìn lên đài. Nhìn nhìn, cũng là mặt cau mày nhíu. Ta nhìn
thấy người khác vất vả, nhưng người ở trong hoàn cảnh đó còn vất vả hơn rất
nhiều.

Mạnh Giác không ngờ đến Khắc Nhĩ
Tháp Tháp tính tình lại có thể cương liệt một cách cực đoan như vậy, với vương
tử chi tôn, vậy mà lại dùng đấu pháp liều mạng. Thế này thì đâu còn là “Biết
dừng đúng lúc” như vừa luận bàn? Căn bản là đang chiến đấu cùng kẻ thù không
đội trời chung.

Hơn nữa lại còn vô cùng khó xử, đó
là Khắc Nhĩ Tháp Tháp có thể đả thương hắn, nhưng hắn lại không thể đả thương
Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Khắc Nhĩ Tháp Tháp làm hắn bị thương, thậm chí giết hắn,
cùng lắm chỉ cần một hồi giải thích, xin lỗi nhận tội, nhưng nếu hắn làm Khắc
Nhĩ Tháp Tháp bị thương, lại khiến cho Khương tộc viện cớ, châm ngòi các tộc ở
Tây Vực tấn công Hán triều.

Hắn đã từng ở Tây Vực một thời gian
rất dài, đối với dân tình nơi tiếp giáp giữa Hán triều và các quốc gia Tây Vực
thập phần hiểu biết. Bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến, hơn nữa trước đó việc
cai trị của quan viên Hán triều hỗn loạn, quan viên Hán triều khu vực biên giới
đối với các tộc Tây Vực ức hiếp bóc lột vô cùng tàn khốc hà khắc, một số quốc
gia Tây Vực đối với Hán triều oán hận chất chứa đã sâu. Nếu biết vương tử
Khương tộc đường xa đi tới, hảo tâm chúc mừng tân niên Hán triều, lại bị quan
lại Hán triều đả thương, chỉ sợ một đốm lửa nhỏ tạo thành đám cháy lớn, chỉ một
chút không cẩn thận sẽ biến thành đại hỏa cháy lan khắp đồng cỏ.

Võ công của Mạnh Giác chủ yếu là
học được tử sát thủ Tây Vực, công phu thực sự của hắn căn bản không thích hợp
thi đấu thời gian dài, chú trọng nhất chính là dùng phương pháp đơn giản nhất,
tiết kiệm thể lực nhất giết chết đối phương.

Nếu thực luận công phu giết người,
Khắc Nhĩ Tháp Tháp căn bản không đáng để Mạnh Giác giết. Có điều sát chiêu thực
sự, một chiêu Mạnh Giác không thể dùng, chỉ có thể dựa vào nhiều năm gian khổ
luyện tập, hóa giải sát chiêu của Khắc Nhĩ Tháp Tháp

Trận này Mạnh Giác so đấu, càng
đánh càng hung hiểm vạn phần. Một người xuất đao không chút lưu tình, một người
đường kiếm luôn luôn kiêng dè, nhiều lần đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đều đã kề
sát tới chỗ hiểm trên người Mạnh Giác, nữ tử dưới điện sợ tới mức thất thanh
kinh hô.

Kiếm thế của Mạnh Giác bị Khắc Nhĩ
Tháp Tháp ép tới càng lúc càng yếu. Khắc Nhĩ Tháp Tháp đấu tới hơn hai trăm
chiêu, trong lòng đã vô cùng không kiên nhẫn, đôi mắt híp lại, lộ ra một nụ
cười tàn khốc, đường đao vung ra rồi thu lại, chỉ bảo vệ bên trái thân thể phải
đối mặt với đường kiếm của Mạnh Giác, tránh cho Mạnh Giác đâm vào chỗ hiểm yếu
của hắn, cho dù thân dưới không hề phòng thủ, đúng là liều mạng dù cho chính
mình trọng thương, cũng muốn vung đao chém giết Mạnh Giác.

Loan đao thẳng tắp một đường vung
thẳng, hướng tới cổ Mạnh Giác, tốc độ cực nhanh. Nhưng Mạnh Giác lại chớp được
thời cơ nhanh hơn một chớp mắt so với hắn. Tuy rằng chỉ một chớp mắt, nhưng
cũng đủ để trước khi đao của hắn lướt tới cổ mình, đổi kiếm từ tay phải sang
tay trái, lợi dụng sai lầm của Khắc Nhĩ Tháp Tháp, theo phương hướng hắn chưa
từng dự liệu, mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Ranh giới sinh tử chỉ trong nháy
mắt.

Thân thể Mạnh Giác chịu qua khổ
luyện đã đưa ra lựa chọn trước tâm trí của hắn. Tay phải quăng kiếm, tay trái
đón kiếm. Không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là một chiêu kiếm pháp cực kỳ khó
coi, chỉ là rất nhanh, nhanh tới mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng ra
được, nhanh tới mức làm cho người ta không thể thấy rõ ràng được.

Mũi kiếm đâm thẳng phía trái tim
Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên phát
giác tay trái của Mạnh Giác tự nhiên lại cầm kiếm, hơn nữa lúc này mới ý thức
được tốc độ kiếm pháp của Mạnh Giác trước đó chậm biết bao nhiêu. Trong mắt
Mạnh Giác là bình tĩnh tới cực điểm cùng lãnh khốc vô tình.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp nhớ tới Cô lang
trên thảo nguyên khiến cho thợ săn sợ hãi nhất. Cô lang là một con sói nhỏ may
mắn sống sót khi thợ săn giết hại bầy sói, con sói nhỏ đó một khi lớn lên, sẽ
trở thành Cô lang tàn nhẫn lãnh khốc nhất.

Đồng tử của Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột
nhiên co rút lại, biết là hắn đã phạm vào sai lầm. Mà là sai lầm phải trả giá
quá lớn…chính là cái chết!

Một thanh đao nhanh như sao xẹt
qua, khí thế như sấm sét, vù vù bổ về phía cổ Mạnh Giác. Một mũi kiếm giống như
tia chớp, giống như độc xà ẩn thân, lặng yên không một tiếng động đâm thẳng tới
hướng trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp. Trong mắt Mạnh Giác, trong lãnh khốc của
loài thú săn mồi, đột nhiên hiện lên một tia mê man và chần chờ, còn có…

Thương xót?

Khắc Nhĩ Tháp Tháp không thể tin
được!

Mạnh Giác bỗng nhiên ngầm mạnh mẽ
áp chế mũi kiếm, tránh hướng trái tim Khắc Nhĩ Tháp Tháp, đường kiếm hướng về
phía sườn Khắc Nhĩ Tháp Tháp.

Đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp vẫn bổ
về phía cổ Mạnh Giác như trước. Ánh mắt Mạnh Giác đã không còn nhìn Khắc Nhĩ Tháp
Tháp, cũng không quan tâm tới trận tỷ thí này nữa, hắn chỉ bình tĩnh lạnh nhạt
nhìn về hướng khác.

“Không được!”

Một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm
liệt phế.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp bừng tỉnh, đột
nhiên thu lực, đao dừng lại ở cổ Mạnh Giác, trên lưỡi đao đã có máu tươi thấm
ướt.

Nếu hắn vừa rồi chậm thu lực một
chút, đầu Mạnh Giác cũng đã bay ra, mà hắn nhiều nhất là bị thương vùng bụng,
hoặc là căn bản sẽ không bị thương, bởi vì mũi kiếm của Mạnh Giác mới vừa chạm
vào da thịt của hắn, đã ngừng dùng lực.

Trong khoảnh khắc Mạnh Giác thay
đổi đường kiếm, khi kết cục đã định, Mạnh Giác tựa hồ đã khinh thường không
muốn tiếp tục vì chuyện này mà lãng phí tinh lực thêm nữa, toàn bộ tâm trạng
của hắn dường như cũng dồn vào trong ánh mắt, nhìn chăm chú vào một nơi khác.
Khắc Nhĩ Tháp Tháp kinh ngạc nhìn Mạnh Giác, trước nam nhân này quan sát nghiên
cứu cân nhắc, kinh hoàng thấy được trong ánh mắt Mạnh Giác vướng bận tình cảm
dịu dàng.

Mạnh Giác lập tức phát hiện, mỉm
cười nhìn về phía Khắc Nhĩ Tháp Tháp, nhu tình vướng bận trong mắt rất nhanh
tan biến, chỉ còn lại tối đen như mực, không ai có thể nhìn thấy hiểu được hắn
đang suy nghĩ gì.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp hoàn toàn không
thể hiểu nổi Mạnh Giác. Ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt, trong mắt người nam nhân
này lưu chuyển quá nhiều cảm xúc, mâu thuẫn tới mức hắn khó có thể tin tưởng
được người mà hắn nhìn thấy là cùng một người.

Khắc Nhĩ Tháp Tháp đột nhiên vô
cùng cấp bách muốn biết, thứ mà nam tử này chăm chú nhìn chính là thứ gì. Hắn
lập tức quay đầu, theo tầm mắt Mạnh Giác vừa rồi đảo qua một lần. Một nữ tử
đứng ngơ ngác ở dưới đài, ánh mắt mở to, bình tĩnh nhìn Mạnh Giác, miệng vẫn
còn mở lớn, nói vậy vừa rồi tiếng kêu thảm thiết chính là của nàng. Trong ánh
mắt của nàng có lo lắng, có sợ hãi, ẩn ẩn còn có nước mắt.

Trong đầu Vân Ca vẫn quanh quẩn
hình ảnh vừa rồi nhìn thấy đao của Khắc Nhĩ Tháp Tháp bổ về phía Mạnh Giác.
Nàng không biết mình có kêu lên sợ hãi hay không, chỉ nhớ rõ chính mình dường
như đứng bật dậy, lập tức xông ra ngoài, sau đó…

Nàng cũng không biết mình tại sao
lại một mình đột ngột đứng trước đài thi đấu. Nàng nhìn thấy gì trong mắt Mạnh
Giác?

Nàng chỉ cảm thấy lúc đó trong một
chớp mắt, nàng nhìn thấy hết thảy, làm cho nàng đau lòng như dao cắt. Nhưng sau
đó nhìn lại thì…

…Không hề thấy gì hết.

Ánh mắt Mạnh Giác vẫn giống như mọi
khi, là bình tĩnh ôn hòa, nhưng không có tình cảm ấm áp mà tối đen như mực.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3