Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 01 phần 2

[1.2]

Bởi vì trong lòng có tâm sự, Hứa
Bình Quân tới tối muộn vẫn chưa chợp mắt được, bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ tựa hồ cũng
có rất nhiều tâm sự, vẫn còn không ngừng trở mình. Tuy rằng rất nhẹ, nhưng bởi
vì Hứa Bình Quân đang giả bộ ngủ, mỗi một lần hắn trằn trọc, Hứa Bình Quân đều
biết. Mãi cho tới sau nửa đêm, Lưu Bệnh Dĩ mới đi vào giấc ngủ. Hứa Bình Quân
lại không muốn nằm thêm nữa, dứt khoát nhẹ nhàng ngồi dậy mặc quần áo, bắt đầu
làm việc.

Khi đang thái rau cho gà ăn, chợt
nghe thấy tiếng đập cửa sát vách, nàng vội buông dao, đi đến cửa sân lắng nghe.
Tiếng đập cửa cũng không lớn, giống như sợ sẽ làm kinh động tới người trong
nhà, chỉ là tiếng động vừa đủ để cho người ta nghe thấy, tiếng động đó vẫn cứ
cố chấp vang lên, cho dù thời gian lâu đến mức kẻ ngốc cũng biết không có khả
năng trong phòng có người. Nhưng tiếng đập cửa vẫn còn vang lên, tựa hồ nếu vẫn
không có ai tới mở cửa, tiếng động này sẽ vĩnh viễn vang thêm nữa.

Hứa Bình Quân đưa mắt nhìn vào phía
trong phòng, chỉ có thể mở cửa, nhẹ nhàng kéo thanh cài cánh cửa sân ra, sau đó
hạ thấp giọng hỏi: “Các ngươi tìm ai?”

Nắm tay của Lưu Phất Lăng ngừng lại
ở trên ván cửa, Vu An tiến lên vái chào: “Phu nhân, chúng ta tìm Vân Ca cô
nương.”

Vân Ca ở thành Trường An quen biết
người nào, Hứa Bình Quân cũng đều quen, lúc này lại là hai người hoàn toàn xa
lạ: “Hai người quen Vân Ca?”

Vu An cười theo nói: “Công tử nhà
ta quen Vân Ca, xin hỏi Vân Ca cô nương đi đâu vậy?”

Hứa Bình Quân chỉ nhìn thấy một bên
mặt của Lưu Phất Lăng, nhưng chỉ nhìn thấy một bên mặt cũng thấy khí vũ bất
phàm, làm cho Hứa Bình Quân nghiêm nghị sinh kính trọng, tức thì quyết định ăn
ngay nói thật: “Vân Ca đã rời khỏi Trường An.”

Lưu Phất Lăng đột nhiên xoay người,
nhìn Hứa Bình Quân chăm chú, hỏi: “Ngươi nói gì?”

Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy ánh mắt
của đối phương như xuyên thấu, không chút tức giận nhưng tự nó đã có uy phong,
trong lòng cả kinh, chao chao đảo đảo lùi lại vài bước, người tựa vào trên ván
cửa: “Vân Ca buổi tối hôm qua rời khỏi Trường An, muội ấy nói nhớ nhà, cho nên
đã...”

Hứa Bình Quân há miệng, nhưng lại
nói không nên lời. Vừa rồi mới bị khí thế của người này làm cho kinh sợ, không
dám nhìn kỹ. Lúc này mới phát giác ánh mắt của hắn mặc dù không hoàn toàn giống
với ánh mắt Bệnh Dĩ, nhưng đôi mắt kia lại có sáu bảy phần giống.

Vu An chờ Hứa Bình Quân nói tiếp,
nhưng Hứa Bình Quân lại đang trợn mắt nhìn hoàng thượng, hắn vội đi vài bước,
ngăn cản tầm mắt Hứa Bình Quân: “Vân cô nương có nói qua khi nào thì trở về
không?”

Hứa Bình Quân phục hồi lại tinh
thần, lắc đầu.

Vu An không cam lòng hỏi: “Phu nhân
có biết nhà của Vân cô nương ở chỗ nào không?”

Hứa Bình Quân lại lắc đầu: “Người
nhà nàng dường như rất thích du lịch, các nơi đều có nhà ở, ta chỉ biết lần này
nàng đi chính là Tây Vực.”

Lưu Phất Lăng xoay người một cái đã
nhảy lên ngựa, nhanh như tên bắn. Vu An cũng lập tức lên ngựa, đuổi sát theo
sau.

Hứa Bình Quân sững sờ nhìn theo
phương hướng Lưu Phất Lăng biến mất. Khi trở về phòng, Lưu Bệnh Dĩ đang chuẩn
bị dậy, vừa mặc quần áo, vừa hỏi: “Sớm như vậy đã có người tới?”

Hứa Bình Quân cúi đầu, vội vàng tìm
lời phù hợp: “Tẩu tử nhà họ Vương tới xin ít mồi lửa.”

………………………

Từ lúc sắc trời còn tờ mờ, liên tục
đuổi tới khi sắc trời sáng rõ, chỉ nghe tiếng vó ngựa phi vùn vụt. Gió dần dần
ngừng, ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, nhưng Vu An lại cảm thấy so với đêm qua
còn lạnh hơn. Nếu như hôm qua đã đi rồi, hiện tại làm sao mà đuổi theo được?

Hoàng thượng tại sao lại không rõ?

Bóng cây hai bên giống như là bay
xẹt qua. Trên đường không nghỉ, đã qua Ly Sơn. Mặt trời bắt đầu mọc từ phía
Tây, nhưng Lưu Phất Lăng vẫn tiếp tục không ngừng thúc ngựa như trước. Một ông
lão lưng mang củi, lảo đảo từ trên núi đi xuống. Bởi vì tai đã không còn thính,
không nghe thấy tiếng vó ngựa, cũng không ngoảnh đầu nhìn mà đột nhiên đi tới
giữa đường.

Tới khi Lưu Phất Lăng đúng lúc tới
chỗ ngoặt, đột nhiên phát hiện ra ông lão, đã là vạn phần nguy hiểm. Ông lão sợ
tới mức ngây người ra tại chỗ. May mà Lưu Phất Lăng đang ngồi trên Hãn huyết
bảo mã, cuối cùng trong nháy mắt, cũng do Lưu Phất Lăng đã ghìm cương được, Vu
An mới có thể khó khăn túm lấy thân thể ông lão dưới chân trước con ngựa mà kéo
ra.

Ông lão lông tóc cũng chưa bị tổn
hại gì, chỉ có bó củi trên lưng bị rơi tung tóe khắp nơi. Ông lão chân có chút
mềm nhũn, vội vàng đi thu nhặt củi rơi trên mặt đất. Lưu Phất Lăng nhảy xuống
ngựa giúp ông lão thu dọn lại chỗ củi, nhưng chưa bao giờ làm qua, căn bản
không thể biết được làm thế nào dùng một sợi dây thừng, có thể làm cho chỗ củi
lớn nhỏ không đồng nhất, cong queo khác nhau được buộc lại chặt chẽ ở chung một
chỗ.

Ông lão tức giận trừng mắt nhìn Lưu
Phất Lăng: “Nhìn bộ dạng ngươi như vậy chính là người không phải lao động, đừng
làm cho ta thêm phiền phức nữa.”

Lưu Phất Lăng xấu hổ dừng động tác,
nhìn về phía Vu An, Vu An lập tức cúi nửa người xuống, nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ
sư phụ cũng không dạy qua cái này, nô tài cũng không biết.”

Hai người chỉ có thể đứng bên cạnh,
xem một ông lão gần đất xa trời làm việc, việc duy nhất có thể làm chính là
nhặt những cành củi rơi ở phía xa lại đây, đưa cho ông lão.

Vì có chút xấu hổ, Vu An kiếm
chuyện để nói mới hỏi ông lão: “Ông lão, ông tuổi lớn như vậy, tại sao lại chỉ
có một mình đi kiếm củi? Con cháu không hiếu thuận sao?”

Ông lão hừ một tiếng: “Hán tử ăn no
thì sao biết tới Hán tử đói bụng chứ! Ngươi nuôi ta sao? Thuế má của triều đình
không cần nộp sao? Con cái cả ngày lúc nào cũng không chút rảnh rang, làm phụ
mẫu nếu có thể giúp đương nhiên phải giúp một chút. Nếu tới một ngày mà thực
không làm được gì, thì chỉ mong cho Diêm Vương gia sớm thu nhận người, để không
làm liên lụy tới chúng nó.”

Vu An ở trong cung là dưới một
người, trên ngàn người, ngay cả Hoắc Quang thấy hắn, cũng thập phần khách khí,
hôm nay bị một ông già thôn phu trách móc cho một trận, mà lại không dám nói
lời nào.

Ông lão thu dọn xong đống củi muốn
đi, Vu An lấy ra một chút tiền đem biếu, tính bồi tội đã làm ông lão khiếp sợ.
Nhưng ông lão không lấy toàn bộ, chỉ lấy mấy phân tiền lẻ, lại còn vô cùng
ngượng ngùng: “Để cho mấy đứa cháu mua chút quà vặt”. Rồi cúi người rời đi:
“Thấy các ngươi không phải người xấu, lần sau cưỡi ngựa phải chú ý nhìn đường.”

Vu An quen nhìn người ta lòng tham
không đáy, hơn nữa lại là thắt lưng đã dắt đầy vạn bạc, vẫn như cũ tìm mọi biện
pháp vơ vét của cải của người khác, hoặc là thân đã ở địa vị cao, lại muốn có
thêm càng nhiều quyền thế. Hôm nay một ông lão bần cùng lại chỉ lấy có một chút
tiền đã vội rụt tay lại rời đi, Vu An không khỏi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng
ông lão.

Hồi lâu sau, Vu An mới hồi phục lại
tinh thần: “Hoàng thượng, còn muốn tiếp tục đuổi theo không?”

Lưu Phất Lăng nhìn phương hướng ông
lão biến mất, cúi đầu trầm mặc, phi thân lên ngựa, khởi hành về hướng Ly Sơn.
Vân Ca, bất luận ta có nghĩ tới nàng nhiều bao nhiêu, ta cuối cùng cũng không
thể tùy hứng mà đi theo nàng được. Ta còn có con dân của ta, ta còn có trách
nhiệm của ta.

Trong lòng Vu An, cuối cùng tảng đá
đè nặng cũng rơi xuống, không khỏi hít vào một hơi dài: “Hoàng thượng yên tâm,
nô tài sẽ sai người đuổi theo tìm kiếm. Vân Ca cô nương có đi nhanh mấy, cũng
phải qua các dịch trạm của triều đình.”

………………………………

Mạnh Giác cố gắng đè nén những rối
loạn bực dọc trong lòng, sáng sớm đã cầu kiến Lưu Phất Lăng, muốn sau khi
thương nghị chính sự xong mau chóng đi tìm Vân Ca. Tuy rằng không biết Vân Ca
làm thế nào biết chuyện của hắn và Hoắc Thành Quân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của
nàng, nhất định là đã biết, bởi vì chỉ có việc này mới có thể làm cho nàng dứt
khoát đoạn tuyệt như thế.

Từ sáng sớm đợi cho tới giữa trưa,
từ giữa trưa đợi cho tới chiều tối. Tả chờ không thấy, hữu chờ không thấy, Mạnh
Giác trong lòng không khỏi thập phần bực dọc. Nhưng đối phương là hoàng đế Đại
Hán triều, mà hắn hiện tại muốn nhờ cậy vào đối phương, không thể không chờ.
Mãi cho tới lúc ăn tối, Lưu Phất Lăng mới xuất hiện.

Khuôn mặt lộ ra mỏi mệt, đầu mày
nhíu lại, tất cả lộ ra vẻ tiều tụy khôn tả. Vừa tiến đến, không chờ Mạnh Giác
quỳ lạy, hắn đã nói với Mạnh Giác:

“Là Trẫm có việc đến muộn.”

Lời nói ra mặc dù rất nhẹ, nhưng
trong ngữ khí lộ ra sự chân thành không chút nghi ngờ. Sự không vui trong lòng
Mạnh Giác giảm bớt vài phần, hắn vừa hành lễ, vừa mỉm cười nói: “Khi thảo dân
vừa đến, đã có người thông báo cho thảo dân, sớm thì giữa trưa, muộn thì buổi
tối, hoàng thượng mới có thể tiếp kiến thảo dân, cho nên không coi là chờ lâu.”

Lưu Phất Lăng thản nhiên gật gật
đầu, lệnh cho Mạnh Giác ngồi, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có thứ gì là Hoắc Quang
không thể đưa cho ngươi? Trẫm phải cấp cho ngươi cái gì?”

Mạnh Giác có hơi ngớ ra một chút,
cười nói: “Thảo dân muốn hoàng thượng bảo toàn tính mạng của thảo dân?”

“Hoắc Quang sẽ định ngươi tội danh
gì?”

Mạnh Giác nói: “Mưu phản. Trong tay
Hoắc đại nhân có bằng chứng thảo dân cùng Yến Vương, Thượng Quan Kiệt có qua
lại.”

Lưu Phất Lăng nhìn Mạnh Giác chăm
chú, thản nhiên hỏi: “Hoắc Thành Quân có gì không tốt? Nghe nói nàng dung mạo
xuất chúng. Hoắc Quang đối với nàng thập phần cưng chiều, có lẽ tính cách cũng
có chỗ độc đáo.”

Mạnh Giác cười: “Thảo dân chẳng
những không phải một người thanh cao, hơn nữa còn là một người thích chạy theo
quyền thế, nhưng cho dù là quyền thế, ta cũng không có thói quen chấp nhận
chuyện người khác áp đặt cho ta, nếu ta muốn sẽ tự mình đoạt lấy.”

Lưu Phất Lăng nghe được hai chữ “Áp
đặt”, trong lòng xúc động: “Nếu ngươi đã tới gặp Trẫm, khẳng định đã nghĩ được
đối sách tốt.”

“Vâng, nếu Hoắc đại nhân tiến cử
thảo dân làm quan, thảo dân muốn cầu hoàng thượng phong thảo dân làm Gián nghị
Đại phu.”

Lưu Phất Lăng cúi mắt suy nghĩ một
lát, đứng lên: “Trẫm đáp ứng ngươi, ngươi về sau có việc, nếu không tiện tới
gặp Trẫm, có thể tìm Vu An.”

Mạnh Giác đứng dậy cung tiễn Lưu
Phất Lăng: “Tạ ơn hoàng thượng tín nhiệm.”

Vu An theo sau Lưu Phất Lăng, đi
được một đoạn đường, thật sự không nhịn được, hỏi: “Hoàng thượng, nô tài ngu
dốt. Hoắc Quang tính cách cẩn thận, trước đó không hoàn toàn tín nhiệm Mạnh
Giác, khẳng định sẽ không cho hắn chức quan quan trọng, nhưng cũng tuyệt đối
cao hơn so với Gián nghị Đại phu. Chức quan trong triều cơ bản tuân theo thể
chế triều Tần, triều Tần cũng không có chức quan Gián nghị Đại phu, chức quan
này là do Tiên đế lúc tuổi cao thiết lập, vẫn chưa thực sự bố trí trong thể chế
bách quan. Mạnh Giác này lại muốn một chức quan tựa hồ không có quyền thế mà
những kẻ có dục vọng quyền thế mong muốn, hoàng thượng thực có thể tin tưởng
hắn?”

Lưu Phất Lăng nói: “Thứ nhất, Gián
nghị Đại phu chức quan tuy thấp, nhưng khi phụ hoàng năm đó nhìn trời ban bố
‘Tội kỷ chiếu’(1), từng nói qua thiết lập chức Gián nghị Đại phu có mục đích:
‘Bách quan chi ngoại, vạn dân chi nội. Hữu khuyết tất quy, hữu vi tất gián.
Triều đình đắc thất vô bất sát, thiên hạ lợi bệnh vô bất ngôn*.’ Mạnh Giác là
muốn hướng tới những lời này của Tiên đế, cũng muốn dùng việc này khiến cho
Hoắc Quang không dám dễ dàng mà động tới hắn nữa.

*Nghĩa là: Ở ngoài bách quan(ý
chỉ quan chức Gián nghị đại phu không thuộc bách quan, cũng là không thuộc quản
lý của triều đình), ở trong vạn dân. Có sai lầm tất có quy tắc, có làm trái tất
có can gián. Chỗ tốt hay chỗ xấu của triều đình đều không thể không giám sát,
vì lợi ích của thiên hạ không thể không nói ra.

Thứ hai, hiện giờ quan vị trọng yếu
trong thành Trường An muốn bổ nhiệm đều phải qua tay Hoắc Quang, nếu thật sự là
chức quan quan trọng, Hoắc Quang khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng, Mạnh Giác
đối với tình thế thành Trường An xem chừng cũng rất thấu đáo, không muốn để
Trẫm làm hoàng đế khó xử.”

Vu An cân nhắc một lát, hình như có
điểm hiểu ra, vui sướng nói với Lưu Phất Lăng: “Khó trách Hoắc Quang đối với
Mạnh Giác là nếu không thể dùng, thì cũng chỉ có thể giết, Mạnh Giác đích xác
là nhân tài! Trước kia Việt Vương Câu Tiễn có được Phạm Lãi, rồi thu hồi lại
giang sơn nước Việt, hoàng thượng hiện giờ...Chúc mừng hoàng thượng!”

Lưu Phất Lăng biết Vu An cố hết sức
muốn cho hắn vui vẻ vài phần, nhưng hắn lại...

Lưu Phất Lăng khôi phục vài phần
tinh thần, khóe môi khẽ nhếch lên, tính nở một nụ cười, mắt nhìn Vu An, thản
nhiên nói: “Sách không đọc cho tốt, nếu không sẽ không so sánh bậy như vậy ‘Phi
điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh, địch quốc diệt, mưu thần
vong, công cái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại*.’,
Việt Vương Câu Tiễn cũng không phải là quân vương tốt gì.”

*Câu này nguyên văn là của Phạm
Lãi thì phải, nghĩa là: chim trên trời không còn, cung tên còn giữ lại làm gì,
con thỏ tinh ranh chết rồi, chó săn cũng nên đem hầm. Địch quốc bị diệt, mưu
thần còn giữ làm gì, người có công lao cái thế thiên hạ thì không có thưởng,
nhưng danh tiếng làm chấn động chúa công thì bản thân mình sẽ bại.

Vu An cả kinh, lập tức vội quỳ
xuống: “Nô tài đáng chết! Hoàng thượng đương nhiên...”

“Được rồi, đừng có hơi một chút đã
quỳ, ngươi không phiền lụy, Trẫm cũng mệt, mau truyền thiện.”

Vu An cười lại nửa quỳ hành lễ,
xoay người phân phó tiểu thái giám chuẩn bị thiện*.

*Thiện: bữa cơm.

Tuy rằng không đói bụng, nhưng bởi
vì một ngày chưa ăn gì, buổi tối lại có rất nhiều tấu chương phải xem, Lưu Phất
Lăng vốn định buộc chính mình phải ăn một ít. Nhưng khi nhìn tới từng món ăn
được bưng lên, lại nhớ tới trong phủ công chúa, nàng dụng thơ trong từng món
ăn. Nhớ lại khi chính mình tìm ra lời giải cho từng món ăn mà có cảm giác mình
và người nấu ăn tâm ý tương thông mà mỉm cười. Cảm thấy tâm tình chùng xuống,
hắn miễn cưỡng động mấy đũa, nhưng lại ăn không được, vội vàng đứng dậy tới thư
phòng.

Chi quân phí cho biên cảnh, Bắc hạn
Nam lụt, quán triệt chấp hành giảm thuế má, tham thảo sửa đổi hình phạt, quan
viên lúc này buộc tội lẫn nhau, động tĩnh của Phiên vương, thành tích làm việc
của quan địa phương các châu phủ, văn chương của nhóm hiền lương nghị triều sự…

Tấu chương từng bản từng bản phê
duyệt xong, đã qua canh hai. Vu An đốt đèn lồng hầu hạ Lưu Phất Lăng quay về
tẩm cung. Vừa ra cửa điện, đúng lúc ngẩng đầu, mới phát giác là một buổi đêm
sao đầy trời.

Không biết có phải bởi vì đêm qua
là một đêm gió gào thét, đêm nay bầu trời thoáng đãng không một gợn mây. Bầu
trời thanh thấu như thể một khối mặc lam thủy tinh, sao trời từng chấm từng
chấm nhỏ cũng đặc biệt sáng tỏ.

Lưu Phất Lăng không khỏi dừng bước,
hơi ngửa đầu nhìn bầu trời sao tuyệt đẹp hiếm thấy. Vu An thầm thở dài một
tiếng. Cũng giống như những ngày trước đây, lẳng lặng lui ra phía sau vài bước,
giấu mình trong bóng tối, để cho Lưu Phất Lăng ở lại một mình, để cho hắn
khoảng không gian và thời gian thật sự chỉ thuộc về hắn.

Hồi lâu sau, Vu An bước lên lần
nữa, muốn khuyên Lưu Phất Lăng đi nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói nhỏ vụn của
Lưu Phất Lăng, dường như đang nói chuyện.

Nghe cẩn thận, mới luận ra là đang
ngâm thơ, lặp đi lặp lại cũng chỉ là mấy câu:

Hành hành trọng hành hành

Dữ quân sinh biệt li

Tương khứ vạn dư lí

Các tại thiên nhất nhai

Đạo lộ trở thả trường

Hội diện an khả tri …

Tương khứ nhật dĩ viễn

Y đái nhật dĩ hoãn...

Tư quân lệnh nhân lão

Tuế nguyệt hốt dĩ vãn...

Bài thơ Hành hành trùng hành
hành, mình có chú thích đầy đủ ở chương 8 quyển Thượng, chương đoán câu đố mới
được ăn cơm đó, phần dịch đoạn thơ trên như sau, người dịch Điệp luyến hoa:

Đi đi lại đi đi,

Cùng chàng sinh biệt ly.

Xa nhau hơn vạn dặm,

Mỗi kẻ một phương trời

Đường dài bao hiểm trở,

Gặp nhau biết có khi?

Đã lâu ngày xa cách,

Áo mặc cũng rộng thêm…

Nhớ chàng người già héo,

Chợt sắp hết tháng năm.

Vu An cố ý giẫm mạnh bước chân, âm
thanh lập tức biến mất. Lưu Phất Lăng xoay người, cất bước đi tới hướng tẩm
cung. Tiểu thái giám đi phía trước đốt đèn lồng, Vu An theo ở phía sau.

“Hoàng thượng, nô tài đã sai người
cẩn thận điều tra nghe ngóng tất cả những trạm gác từ Trường An đến Tây Vực.”

Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng “Ừ” một
tiếng rồi nói tiếp: “Cần phải cẩn thận.”

“Nô tài hiểu rõ. Còn nữa...Nô tài
vô năng, thích khách bắt được lúc trước kia bởi vì bị thương rất nặng, vẫn sốt
cao không giảm, hôn mê bất tỉnh, vì thế vẫn chưa lấy được khẩu cung, từ trên
người nàng chỉ lục soát được mấy cái hà bao rỗng, không có manh mối để điều tra
thân phận, nô tài lo lắng thích khách đó chỉ chịu đựng được thêm mấy ngày nữa,
manh mối chỉ sợ sẽ bị cắt đứt…”

Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: “Thật
sự lấy không được thì bỏ đi. Dưới tình hình đêm qua, có thể nắm chắc được hành
tung của Trẫm, lại có năng lực trong thời gian ngắn triệu tập người ra tay ám
sát Trẫm, chỉ có một người, nhưng hắn thật sự không muốn mạng của Trẫm. Không
đến đường cùng, tình thế bây giờ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm
qua ám sát cũng có thể là một hành động thăm dò. Vu An, ngươi tất nhiên phải
bảo vệ Trẫm, nhưng hiện tại càng phải chú ý đến an toàn của mình. Một người nếu
muốn khống chế một con chim đang bay, hắn cần làm nhất chính là nhổ đi từng sợi
lông một của con chim đó, để cho con chim này mất đi khả năng bay lượn.”

Bước chân của Vu An có chút rối
loạn, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Hoàng thượng yên tâm, nô tài vẫn sẽ hầu
hạ hoàng thượng, tương lai còn muốn hầu hạ hoàng tử hoàng tôn, giúp cho bọn họ
huấn luyện nô tài đúng như ý nguyện…”

Ánh mắt Lưu Phất Lăng trở nên ảm
đạm. Vu An hiểu được vừa mới nói sai rồi, lập tức ngậm miệng lại. Khi đi qua
một góc cung điện, thấy mấy thái giám trực đêm tụ tập ở dưới mái hiên nhỏ giọng
nói chuyện phiếm. Lưu Phất Lăng mơ hồ nghe được vài câu: “...Tức cười…Mắt bị
đau rát…Đều cho là độc dược...Chỉ là một ít đồ gia vị kỳ quái…”

Giữa tiếng nói chuyện, tiếng cười
trầm thấp truyền đến từng trận. Trong đầu Lưu Phất Lăng dường như hiện lên một
tia chớp sáng, toàn thân đột nhiên cứng đờ. Khi còn nhỏ, Vân Ca lấy đồ gia vị
tung vào mắt quan binh. Buổi tối hôm qua thứ sương khói làm cho cay rát kia đều
không có chút độc dược nào.

Cô gái kia nói buổi tối hôm qua Vân
Ca rời khỏi Trường An…đêm hôm qua?

Chuyện quá khứ, hiện tại đan xen
lẫn lộn trong đầu, rối rối loạn loạn.

Vu An tưởng là hoàng thượng thấy
mấy thái giám cười đùa không vui, lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, nô tài dạy
dỗ thuộc hạ bất lực, nhất định sẽ...”

Lưu Phất Lăng ngập ngừng hỏi rõ
từng từ: “Vu An, đêm hôm qua sương khói đó là đồ gia vị?”

Vu An có chút sửng sốt, lệnh tiểu
thái giám gọi thái giám Thất Hỉ đang nói chuyện phiếm đến hỏi. Thái giám đến
chính là người đêm hôm qua đuổi theo Mạnh Giác và Vân Ca: “Hồi bẩm hoàng thượng,
bởi vì lúc sau lửa cháy lớn, tất cả cháy thành tro bụi không thể tra ra được,
nô tài cũng không thể xác định sương khói làm cay đó là thứ gì. Nhưng sau đó
hương khí của màn sương khói xông vào mũi đích thật là độc dược, hơn nữa người
dùng phải là cao thủ bào chế độc dược.”

Lưu Phất Lăng hỏi: “Các ngươi mới
vừa nói là chuyện gì xảy ra với đồ gia vị?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, một thích
khách cầm một đống loạn thất bát tao đồ gia vị tung về phía chúng nô tài, rêu
rao đó là độc dược, cho nên chúng nô tài có lén lút nói đùa rằng chỉ sợ sương
khói cũng là đồ gia vị chế ra.”

Thân thể Lưu Phất Lăng lảo đảo vịn
vào lan can ngọc thạch bên cạnh, giọng nói tắc nghẹn lộ ra tuyệt vọng: “Thích
khách lấy đồ gia vị tung vào các ngươi kia có...có ...bị...giết chết hay không?”

Từ phản ứng dị thường của hoàng
thượng, Vu An hiểu được vài phần, sắc mặt trắng bệch, đá một cước lên người
Thất Hỉ: “Việc này vì sao không bẩm báo cho ta?”

Thất Hỉ chịu đau, vội vàng nói: “Nô
tài lúc đó thấy rằng đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, những thích
khách đó đều dùng áo choàng che chắn cẩn thận, trong đêm tối, lại có khói đặc,
lúc ấy vẫn luôn chảy nước mắt, nô tài không phân biệt rõ ai với ai, cũng không
thấy rõ là ai đã ném đồ gia vị về phía chúng nô tài.”

Vu An quát: “Cút ra ngoài!”

Hắn lấy ra vài cái hà bao từ trong
ngực áo đưa cho Lưu Phất Lăng, giọng nói run rẩy : “Hoàng… hoàng thượng, nghe
thuộc hạ phụ trách thẩm tra khẩu cung hồi báo, thích khách được nhốt trong địa
lao kia là…là một nữ tử. Nô tài thật sự là đồ ngu, đều không căn cứ hình thêu
trên hà bao mà sắp xếp suy nghĩ ngọn ngành tới phương diện kia, mặc dù đích xác
rất khó có thể liên hệ từ Vân Ca cô nương tới thích khách, nhưng…Nô tài thật sự
là đồ ngu!” Vu An “bốp bốp” quăng cho mình hai cái tát: “Hoàng thượng, Vân Ca cô
nương chỉ sợ đang ở trong nhà lao.”

Lưu Phất Lăng cầm lấy hà bao, đưa
mắt nhìn thấy một đám mây trắng được thêu tinh xảo khéo léo trên hà bao, tim
chợt co thắt lại. Mang hà bao tới gần mũi ngửi một chút, thấy mùi của các loại
đồ gia vị.

Có mấy nữ tử mang hà bao theo bên
người không đựng hương liệu, ngược lại là đựng đồ gia vị? Hắn gắt gao nắm chặt
hà bao, giọng nói tắc nghẹn: “Ngươi còn chờ gì nữa?”

Vu An không dám chần chờ thêm nữa,
lập tức chạy lên trước dẫn đường.

Vì phòng ngừa phạm nhân chạy trốn,
toàn bộ cầu thang dẫn xuống địa lao đều được thiết kế vô cùng chật hẹp uốn
lượn. Người được giam dưới mặt đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, thông
gió lại không tốt, ẩm ướt âm u lạnh lẽo tràn ngập trong địa lao, khắp nơi là
một mùi ẩm mốc, mục nát.

Mỗi một bước đi Lưu Phất Lăng đều
cảm thấy tim càng thêm co thắt lại…Vân Ca, Vân Ca, vậy mà ta lại nhốt nàng ở
một chỗ như thế này?

Là do ta làm nàng trọng thương?

Từ đêm qua đến bây giờ, suốt một
ngày, để mặc nàng nằm ở nơi này chờ chết?

Lưu Phất Lăng...Ngươi rốt cuộc là
đang làm cái gì?

Vu An nói nhỏ gần như muỗi kêu:
“Bởi vì muốn lấy khẩu cung, nên đã lệnh đại phu đến xem qua, xử lý qua miệng
vết thương, nhốt trong phòng giam tốt nhất, còn đặc biệt mang đệm nỉ…”

Vu An càng giải thích, càng không
có khí lực. Khi nhìn thấy trong phòng giam “tốt nhất”, người được chiếu cố “đặc
biệt” thì lập tức ngậm miệng lại. Một chiếc chăn thô bọc lại một nữ tử không hề
có sức sống. Tóc đen tán loạn buông rơi dưới nền đất, khuôn mặt trắng bệch,
ngay cả trên môi cũng không thấy có một tia huyết sắc.

Lưu Phất Lăng quỳ gối bên cạnh
nàng, tay lạnh như băng lướt nhẹ qua hai gò má của nàng. Khuôn mặt nóng
bỏng...Không phải...Không phải lạnh như băng...

May mắn không phải lạnh như băng...

Nhưng lại là nóng bỏng...

Vân Ca? Vân Ca?

Lúc sờ tới cổ của nàng, mặc dù
không tìm được sợi dây đó, nhưng cây sáo trúc kia cũng rất quen thuộc. Lưu Phất
Lăng cẩn thận ôm Vân Ca vào trong lòng, giống như khi còn nhỏ.

Một bên giày của Vân Ca đã bị máu
tươi làm ướt sũng, mà một chiếc giày khác thì không biết ở chỗ nào, trên mu bàn
chân đầy bùn đen được rơm rạ đậy lên.

Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau đi,
nhưng máu và bùn đen lau thế nào cũng không sạch được. Trên Thiên Sơn Tuyết đà,
tiểu cô nương miệng cười như hoa, mu bàn chân trắng như tuyết, giàu thêu đính
ngọc che một nửa, ở dưới gấu váy lục la đung đưa.

Hắn xiết chặt cây sáo trúc trong
lòng bàn tay. Vì dùng lực quá mạnh, cây sáo trúc cắt vào lòng bàn tay, giữa kẽ
tay lộ ra màu máu.

Vân Ca! Vân Ca! Chín năm sau, chúng
ta lại có thể gặp lại như thế này!

Hết chương 1.

Chú thích:

Tội kỷ chiếu: vua ban chiếu tự
mình nhận lỗi với dân, đoạn trên nhắc tới Luân Đài tội kỷ chiếu của Hán Vũ Đế,
lúc đó Hán Vũ Đế bác bỏ tấu chương của nhóm đại thần Tăng Hoàng Dương muốn lập
đồn điền ở Luân Đài (ngày nay là huyện Luân Đài, Tân Cương) để cung cấp hậu cần
cho các chiến dịch quân sự mở mang bờ cõi về phía Tây, quyết định “Bỏ đất Luân
Đài, mà hạ chiếu bày tỏ lòng bi thương”. Bản Luân Đài tội kỷ chiếu này là một
bản Tội kỷ chiếu nổi tiếng, nhờ đó Hán Vũ Đế thể hiện sự nhận lỗi, bày tỏ quyết
tâm sửa lỗi với dân, chấn chỉnh triều cương.

Nói thêm về chức quan của Mạnh
Giác, từ gián ở đây có nghĩa là can gián, là một chức vị theo ý của Hán Vũ Đế
là lắng nghe dân chúng, để can gián vua, nhưng lại không có quyền tự quyết nên
không hề có thực quyền.

Cuối tuần vừa rồi, mình có đi
nhà sách, tiện thể đọc chùa Sử ký và mấy sách sử Hán triều đặng bổ sung kiến
thức edit cho đúng, có đọc được một câu trong sách nào đó (quên tên rồi): Bác
sĩ XX tấu với Hán Vũ Đế…., quả thật đứng hình vì nể phục khả năng dịch sát
nghĩa của dịch giả(xin thề mình không nói quá, sự thật 100%). Vì thế mình cũng
xin nhắc lại một lần, đại phu là tên quan chức, không hề liên quan tới thầy
thuốc gì hết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3