Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 01 phần 1
Quyển Trung
Chương 1: Kiếp sau tương phùng.
[1.1]
Vân Ca bị thái giám kéo đi thả
xuống một bên. Người kéo nàng đi động tác thô lỗ, động tới miệng vết thương,
nàng vô cùng đau đớn nhưng lại làm cho tinh thần tỉnh táo vài phần. Mơ hồ nghe
được một người phân phó chuẩn bị ngựa và đồ dùng, tìm cách không lộ dấu vết áp
giải nàng đến địa lao, lấy khẩu cung gì đó.
Không biết là bởi vì đau đớn, hay
bởi vì lửa lớn, toàn bộ thế giới trước mắt nàng đều xán lạn rực rỡ một màu đỏ.
Giữa những bóng người mơ hồ hỗn loạn, nàng nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo, đứng
một mình xa cách trong thế giới của lửa đỏ.
Bốn phía nóng bỏng hỗn loạn, hắn
lại lãnh đạm im lặng.
Gió thổi làm y bào của hắn chuyển
động, bên hông của hắn...miếng ngọc bội kia…như ẩn như hiện...Theo ánh lửa
thoát ra…một con rồng bay lượn mà chuyển động…
Bởi vì mất máu, thần trí Vân Ca đã
sớm không còn rõ ràng lắm. Nàng chỉ theo bản năng vùng vẫy bò tới hướng bóng
dáng mờ nhạt kia. Cố gắng đưa tay ra, muốn chạm vào khối ngọc bội kia, vết máu
trên mặt đất chảy thành hình uốn lượn…
Khoảng cách xa như vậy, sức lực của
nàng lại yếu ớt như vậy. Cố gắng lại cố gắng, giãy giụa lại giãy giụa...
Dùng hết toàn bộ sức lực của bản
thân, nhưng trong mắt ông trời cùng lắm chỉ là khoảng cách mấy tấc.
Đám thái giám đang kiểm tra các
xác chết, hi vọng có thể lục soát ra vật phẩm chứng minh thân phận thích khách,
sau đó dựa theo mệnh lệnh của Vu An ném những thi thể đã kiểm tra xong vào
trong lửa hỏa thiêu.
Vu An vài lần khuyên Lưu Phất Lăng
lên xe đi trước, nơi này để lại vài thái giám xử lý ổn thỏa mọi chuyện sau đó
là được, nhưng Lưu Phất Lăng lại nhìn lửa lớn tới xuất thần. Trong không gian
bị ngọn lửa bao trùm, Vu An chỉ cảm thấy nét mặt hoàng thượng nhìn như bình
thản nhưng lại lộ ra một vẻ đau đớn khổ sở.
Hắn không thể hiểu được tâm tư của
hoàng thượng lúc này, cũng hoàn toàn không rõ vì sao trước đó hoàng thượng phải
vội vã khăng khăng tiến đến Trường An, lúc này lại nghỉ chân tại đây mà không
đi trước. Với tâm tính của hoàng thượng, nếu như nói là bị vài thích khách hù
dọa, căn bản không có khả năng.
Mấy lần cân nhắc mà vẫn không hiểu
thấu, Vu An cũng không dám hé răng nữa, chỉ không nói một lời đứng ở phía sau
Lưu Phất Lăng. Gió to thổi bay một góc áo bào của hắn, Vân Ca miệng thì thào
khẽ gọi: “Lăng...Lăng...”
Nàng dùng toàn bộ khí lực có thể sử
dụng, muốn gọi thật lớn tiếng, nhưng trong tiếng gió vù vù, chỉ là một tiếng
nức nở nhỏ vụn. Nghe được âm thanh lúc có lúc không, Vu An cúi đầu xuống, nhìn
thấy một bóng đen đầy máu tươi và bùn đất đang cố duỗi tay ra, bò tới hướng bọn
họ, tựa hồ muốn nắm lấy một góc áo bào của hoàng thượng.
Hắn thất kinh, lập tức chạy vài
bước lên phía trước, trên chân dùng một chút lực, nhanh nhẹn đá Vân Ca ra
ngoài: “Cái đám hỗn trướng gì thế này, làm việc thế nào lại lề mề, còn không
mau chóng…”
Vân Ca đau đớn một trận tê tâm liệt
phế. Đúng lúc trong người quay cuồng từng đợt, nàng rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn
mặt của bóng dáng kia.
Cặp mắt kia…cặp mắt kia…
Nàng chỉ cảm thấy trái tim giống
như bị một mũi tên nhọn xuyên qua, nhất định là so với miệng vết thương trên
ngực còn đau hơn. Còn chưa kịp hiểu được trái tim của mình vì sao lại đau như
vậy, nàng đã ngất đi.
Lưu Phất Lăng yên lặng đứng nhìn
ngọn lửa lớn một lúc lâu, chậm rãi xoay người. Vu An thấy hoàng thượng lên xe
ngựa, vừa định phân phó tiếp tục lên đường, lại nghe thấy giọng nói có chút ôn
hòa của Lưu Phất Lăng: “Quay về Ôn Tuyền cung.”
Vu An hơi ngớ ra một chút, lập tức
phân phó: “Khởi giá quay về Ly Sơn.”
Nhưng mới chỉ đi được một đoạn, Lưu
Phất Lăng lại nói: “Quay đầu đi Trường An.”
Vu An lập tức phân phó quay đầu.
Kết quả vừa mới đi được thời gian uống một chén trà nhỏ, Lưu Phất Lăng gõ cửa
sổ, lệnh dừng xe. Vu An lẳng lặng đợi hồi lâu, Lưu Phất Lăng vẫn tiếp tục không
lên tiếng, tựa hồ có chuyện gì khó có thể quyết định.
Vu An lần đầu tiên thấy hoàng
thượng như thế, đoán không ra nguyên nhân, chỉ có thể hỏi thử: “Hoàng thượng,
phải quay đầu xe lại Ly Sơn sao?”
Lưu Phất Lăng đột nhiên vén màn xe
lên, nhảy xuống xe ngựa, tiện tay chỉ một thái giám thân hình vài phần giống
mình: “Ngươi giả trang thành Trẫm quay về Ly Sơn, Vu An, ngươi theo Trẫm tiến
đến Trường An, những người còn lại bảo vệ xe ngựa quay về Ly Sơn.”
Vu An kinh hãi, đang muốn mở miệng
khuyên nhủ, bị ánh mắt sắc bén của Lưu Phất Lăng đảo qua, thân thể hắn run run
một cái, miệng vội vàng ngậm lại. Hắn do dự một hồi, lại vẫn cứ quỳ xuống, cầu
xin Lưu Phất Lăng cho dù muốn đi Trường An, cũng cần mang theo nhiều người.
Lưu Phất Lăng vừa phi thân lên
ngựa, vừa nói: “Hư tắc thật chi, kì thực hư chi*, sẽ không ai nghĩ tới, Trẫm
sẽ khinh suất như thế. Vừa rồi thích khách hẳn không phải là muốn giết Trẫm mà
tới, với tình hình hiện nay, ngươi căn bản không cần lo lắng đến an nguy của
Trẫm, đi thôi!”
*Đây là một câu trong binh pháp,
nghĩa là: giả cũng như thật, thật cũng như giả nhằm đánh lạc hướng người khác.
Vu An đối với lời hoàng thượng nói
chỗ hiểu chỗ không, cưỡi ngựa đi được hồi lâu, mới đột nhiên kinh hãi tỉnh ngộ,
hóa ra hoàng thượng đi rồi quay lại, quay lại rồi đi, đều bởi vì lý do đó mà
không muốn tới gặp mặt Trúc công tử.
Hoàng thượng lo lắng hành động khác
thường của mình sẽ làm cho Trúc công tử lâm vào hiểm cảnh, cho nên muốn trở về,
nhưng lại không thể dứt bỏ, cho nên mới có cử chỉ thất thường như vừa rồi.
……………..
Bên ngoài gió thổi càng dữ dội,
nhưng trong Thất Lý Hương, ông chủ Thường thúc ngủ tới thập phần hương vị ngọt
ngào.
Mơ thấy ngực mình ôm một khối vàng
lớn, bốn phía đều là màu vàng óng ánh của vàng, ông chủ Nhất Phẩm Cư tự tới
tìm ông ta làm người cộng tác, ông ta đang điên cuồng ngửa mặt lên
trời cười một tràng dài, lại đột nhiên bị người lay tỉnh.
Tưởng là tiểu thiếp của mình, ông
ta vừa mất hứng lầu bầu, vừa đưa tay ra sờ soạng, sờ đến bàn tay, khớp xương
thô to, lại lạnh như khối băng, thân thể lập tức run lên cầm cập bừng tỉnh.
Tuy rằng người đứng trước giường
cũng thực đáng sợ, cũng không biết là vì sao, toàn bộ sự chú ý của Thường thúc
đều đặt ở trên người của người còn lại đứng trước cửa sổ.
Chỉ là một bóng dáng lạnh lùng lẻ
loi, nhưng cho dù trong đêm tối, cũng giống như một loại minh châu làm cho
người ta không thể xem nhẹ. Thường thúc vốn kinh sợ muốn kêu lên, nhưng âm
thanh bỗng chốc lại biến mất trong miệng.
Trong thiên hạ có một loại người,
không nói không hành động, đã có thể làm cho người khác kính sợ, lại có thể làm
yên ổn nhân tâm. Người đêm khuya không mời mà đến, theo lý mà nói chính là
“Không phải trộm cũng là cướp”. Nhưng bởi vì bóng dáng kia, Thường thúc cũng
không lo lắng cho tính mạng của mình. Người đứng bên cạnh giường dường như hết
sức bất mãn đối với chuyện Thường thúc không chú ý tới mình, tay nhẹ đưa lên
một cái, mũi kiếm liền đặt trên cổ Thường thúc. Thường thúc chỉ cảm thấy một
cảm giác mát lên tới đầu, rốt cục chuyển tầm mắt qua thân hình của người đang
đứng trước giường.
Người đến mặc áo choàng che kín cả
mặt mũi, lạnh lùng quan sát ông ta: “Không tới đòi tiền, cũng không tới đòi
mạng, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.”
Thường thúc chớp chớp mắt.
Người tới dời mũi kiếm đi mấy phân:
“Trúc công tử là nam hay là nữ?”
“Nữ tử, tuy rằng bên ngoài đều cho
là nam tử, kỳ thật là một tiểu cô nương.”
“Tên thật gọi là gì?”
“Vân Ca, Vân trong mây trắng (bạch
vân), Ca trong tiếng ca, nàng nói với tiểu nhân như thế, tên có phải
là thật hay không, tiểu nhân cũng không biết rõ.”
Thường thúc dường như nhìn thấy
bóng dáng phía trước cửa sổ kia lay động một chút. Người cầm kiếm uy hiếp hắn
lại không hỏi thêm nữa, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Sau một hồi lâu.
Một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng
vang lên: “Nàng... nàng... có tốt không?”
Trong giọng nói kiềm nén rất nhiều
thứ, hai chữ đơn giản “tốt không”, mà lại nặng nề giống như nhân sinh, giống
như đã vượt qua trăm ngàn ngày tháng: dài đằng đẵng, gian khổ, thống khổ, mong
mỏi, vui sướng. . .
Đã sớm thói có quen nhìn ánh mắt
người khác làm việc, Thường thúc lần này lại không nhận ra cảm xúc của người
đó, nên đáp là tốt lắm hay cố ý đáp là không tốt mới có thể làm vừa lòng người
này.
Đang lúc do dự, người đứng trước
giường xót xa lên tiếng: “Ăn ngay nói thật.”
“Vân Ca nàng tốt lắm. Hai vị đại
gia nếu muốn tìm Vân Ca, sau khi ra cửa rẽ sang phải, rồi đi thẳng, sẽ thấy
hai nhà gần nhau có chung một khoảng sân, ngôi nhà lớn hơn là nhà của Lưu Bệnh
Dĩ, ngôi nhà nhỏ hơn là nhà của Vân Ca.”
Lưu Phất Lăng yên lặng xoay người
ra cửa. Vu An cầm kiếm gõ lên đầu Thường thúc: “Ngủ cho ngon, chẳng qua là đang
trong mộng thôi.”
Thường thúc liều mạng gật đầu.
Khoảnh khắc Vu An cất kiếm, thân
pháp xuất quỷ nhập thần. Thường thúc không thể tin được dụi dụi mắt, run run
lui về trong chăn, nhắm mắt lại thì thào nói: “Ác mộng, ác mộng, đều là ác
mộng.”
Lúc này bước chân trên đường không
chút nào vội vã, người đã như nguyện tìm được, Lưu Phất Lăng ngược lại đi thong
thả từng bước một. Hoàng thượng bề ngoài có vẻ như thản nhiên nhưng lại lộ ra
giống như bi thương, lại giống như vui mừng.
Vu An vốn nhắc nhở hoàng thượng,
trời đã dần sáng, bọn họ hẳn là phải tranh thủ thời gian, nhưng cảm giác là
hoàng thượng khác thường, hắn lựa chọn im lặng, giống hoàng thượng cũng đi bước
một thong thả.
“Vu An, ông trời rốt cuộc đang suy
nghĩ gì? Ta đã nếm qua đồ ăn nàng làm, ngươi lúc ấy còn đề nghị ta triệu nàng
tiến cung, nhưng ta…” nhưng ta chính là bởi vì tâm sinh cảm giác tri âm, bởi vì
coi trọng người nấu ăn, cho nên ngược lại thầm muốn để cho nàng tự do tự tại.
Còn có ở Cam Tuyền cung, cư nhiên là ta hạ lệnh đuổi nàng ra khỏi Cam Tuyền
cung, khó trách sau đó Vu An điều tra thế nào, cũng không tra ra ai là người
hát.
Lời nói của Lưu Phất Lăng ngắc ngứ
trong miệng. Vu An thật không ngờ sau bao nhiêu năm, lại thình lình nghe được
từ “Ta” từ hoàng thượng, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, đối với câu hỏi lúc
này của hoàng thượng không biết nên trả lời như thế nào.
Khi hoàng thượng còn chưa làm hoàng
thượng, mỗi lời nói ra đều là “Ta, ta”, mỗi khi muốn làm mấy chiêu trò quỷ quái
gì đó, đều làm ra vẻ mặt cầu xin gọi hắn “Vu ca ca”, giở trò vô lại buộc hắn
cùng đi phá phách gây chuyện với mình. Hắn sợ tới mức liều mạng dập đầu cầu:
“Điện hạ, không được gọi thế, bị người khác nghe được, nô tài có mười cái mạng
cũng không đủ giết.”
Vì để cho điện hạ không gọi “Ca ca”
cũng chỉ còn cách đáp ứng tất cả với ngài.
Sau đó đã… đã biến thành “Trẫm”.
Một từ khiến cho mẫu tử tử biệt, thiên địa bỗng nhiên thay đổi. Toàn bộ ấm áp
đều biến mất, chỉ còn lại một chiếc long ỷ lạnh như băng.
Tuy rằng đẹp đẽ quý giá, lại không
có điểm nào thoải mái, hơn nữa lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm
người ngồi trên đó ngã chết.
“Nàng ở Trường An đã hơn một năm. Ở
trong phủ công chúa, chúng ta chỉ cách một bức tường, trong Cam Tuyền cung,
chúng ta cũng cùng lắm là cách vài bước chân. Tại đây, trong thành Trường An
không lớn cũng không nhỏ, chúng ta rốt cuộc là đã bỏ lỡ bao nhiêu lần?” Giọng
nói của Lưu Phất Lăng hơi khàn khàn, nếu nói là đang đặt câu hỏi, không bằng
nói là đang vô cùng bất đắc dĩ.
Vu An không thể trả lời. Lúc này đã
hiểu được Vân Ca chính là người mà hoàng thượng bắt đầu chờ từ khi mười hai
tuổi. Đã biết được Vân Ca ở trong lòng hoàng thượng chiếm giữ một vị trí như
thế nào. Nhiều năm như vậy, mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm trôi qua,
hết thảy hắn đều ghi lại trong mắt, không ai biết rõ hơn hắn hoàng thượng chờ
đợi thế nào, cũng không ai hiểu rõ hơn hắn hoàng thượng kiên trì như thế nào.
Ban ngày, bất luận ở chỗ Thượng
Quan Kiệt, Hoắc Quang phải chịu bao nhiêu ủy khuất, chỉ cần đứng trên Thần Minh
đài, khi ngắm nhìn sao trời, hết thảy đều đã bình phục. Bởi vì giảm bớt thuế
má, giảm bớt hình phạt động chạm tới lợi ích của gia tộc quyền thế, thi hành
cải cách từng bước gian khó, cũng bất luận có gặp bao nhiêu trở lực, chỉ cần
sau đó thưởng sao, cũng sẽ bình tĩnh trở lại.
Bởi vì Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang
an bài, khi hoàng thượng mười ba tuổi, bị buộc lập Thượng Quan Tiểu Muội không
đến sáu tuổi làm hoàng hậu. Nhưng Thiên tử Đại Hán triều, bởi vì một lời hứa,
vậy mà cho đến bây giờ vẫn chưa cùng hoàng hậu động phòng, cũng chưa từng ở
cùng bất kì nữ nhân nào.
Đã tới hai mươi mốt tuổi, không chỉ
nói thê thiếp thành đàn, ngay cả nếu có nhi tử, hẳn là đứa bé ấy cũng
không còn nhỏ. Nếu là gia đình bách tính bình thường, đứa bé đã có thể thả
trâu, cắt rau cho lợn, nếu là những nhà giàu có quyền thế, đứa bé đã có thể bắn
tên, cưỡi ngựa, thậm chí có thể cùng huynh đệ đấu tâm cơ.
Bởi vì quan hệ đến xã tắc tồn vong,
gia đình hoàng tộc trước nay vốn rất coi trọng con cái nối dõi, Tiên hoàng mười
hai tuổi thì có đứa con gái đầu tiên, các hoàng tử khác khi tới mười bốn mười
lăm tuổi, cho dù không cưới chính thất, cũng đều sẽ có thị thiếp, thậm chí đều
có con trai, con gái.
Thế nhưng hoàng thượng cho tới bây
giờ ngay cả nữ nhân thị tẩm* cũng đều chưa từng có.
*Thị tẩm: hầu ngủ
Hoàng thượng không có cách nào
chống lại những người khác, cũng không thể chống lại vận mệnh, nhưng người lại
dùng phương thức của chính mình giữ vững lời hứa của mình.
Vu An rặn cả nửa ngày mới thốt ra
một câu: “Ông trời lúc này không phải là đã để cho hoàng thượng tìm được rồi
sao? Làm việc tốt thường gian nan, chỉ cần tìm được là tốt rồi, về sau mọi
chuyện cũng đều sẽ tốt.”
Khóe môi Lưu Phất Lăng chậm rãi lộ
ra một tia cười, mặc dù còn lộ ra vài phần chua xót, nhưng cũng có vài
phần vui sướng thật sự: “Ngươi nói đúng, ta đã tìm được nàng.”
Lời vừa nói xong, bước chân của Lưu
Phất Lăng đột nhiên nhanh hơn.
Vu An cũng không kìm nén nổi cảm
xúc, bước chân trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Tới trước căn nhà mà Thường thúc
vừa chỉ, Vu An vừa định tiến lên gõ cửa, Lưu Phất Lăng ngăn cản hắn: “Tự ta đi
gõ cửa.” Nhưng lại đứng ở trước cửa một hồi lâu đều không cử động.
Vu An nhẹ giọng cười nói: “Hoàng
thượng nếu cảm thấy lo lắng, để cho nô tài.”
Lưu Phất Lăng cười tự giễu, lúc này mới bắt đầu gõ cửa.

