Diệp Thanh Hồng - Chương 11 phần 2
“Được.” Diệp Hiệp xót xa nói, xem ra Phó Hân Thần đã làm nàng tổn thương không nhẹ.
“Chậm đã!” Phó Hân Thần trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén dừng lại trên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, rồi di chuyển lên tấm dung nhan đã từng chiếm cứ đầu óc chàng suốt một thời gian dài kia. Ở đó, chàng không nhìn thấy niềm vui khi trùng phùng, không nhìn thấy nụ cười hồn nhiên mà chàng từng tưởng tượng, cái miệng hồng hào nhỏ xinh kia cũng không nói “Phó Hân Thần, ta rất nhớ chàng”. Chẳng có gì hết, chỉ có sự sợ hãi làm chàng căm hận kia. Sao nhanh như vậy mà nàng đã quên đi sự si tình với chàng, để rồi lao vào vòng tay của một nam nhân khác như thế chứ? Nàng thật đáng ghét! Bàn tay chàng nắm chặt lại, cố đè nén nỗi xung động muốn lao tới cướp lấy nàng từ bên cạnh Diệp Hiệp về, chậm rãi nói: “Nô Nhi, lâu lắm rồi không gặp.”
“Đúng thế, lâu lắm rồi… Đã ba trăm chín mươi bảy ngày rồi đấy.”
Những lời phía sau nàng nói rất khẽ, chỉ có Diệp Hiệp là nghe thấy được. Ông không khỏi bật cười, xem ra nha đầu này đúng là vừa yêu vừa e sợ Phó Hân Thần đây.
Phó Hân Thần hơi cau mày lại, không thích việc mình bỏ sót lời của nàng, hơn nữa còn càng ngày càng cảm thấy tình cảnh thân mật giữa nàng và Diệp Hiệp vô cùng gai mắt: “Diệp huynh, nếu huynh có chuyện thì xin đi trước đi!”
Diệp Hiệp hơi ngẩn ra, liền cả mừng, gật đầu cười nói: “Được, được, vậy tối nay ta sẽ đến Mai Viên tìm huynh đệ.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Diệp Thanh Hồng không kìm được hoảng hốt níu chặt lấy ống tay áo ông: “Để ta đi với ông, ông… ông đừng vứt bỏ ta lại!” Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một cây búa lớn nện vào trái tim Phó Hân Thần thật mạnh. Sắc mặt chàng sau nháy mắt đã trở nên trắng bệch, muốn nói gì đó, nhưng lại chợt phát hiện mình chẳng thể thốt thành lời. Đã từng có lúc nàng cũng cầu xin chàng như vậy, nhưng chàng đã làm gì với nàng?
“Thanh Nhi, ta còn có việc cần làm, cô ở đây nói chuyện với Hân Thần đi! Không phải hai người đã có ba trăm chín mươi bảy ngày chưa gặp nhau rồi sao?” Diệp Hiệp không hiểu nguyên do bên trong, chỉ cho rằng Diệp Thanh Hồng đang giận dỗi, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi xoay người rời khỏi đó. Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, không phải sao?
Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ông rời đi, trong lòng lại một lần nữa nổi lên cảm giác bị bỏ rơi. Tại sao chứ?
“Y đã đi rồi.” Phó Hân Thần lạnh lùng nói, rồi chuyển người qua che tầm mắt của nàng lại. Chàng không thích nhìn thấy vẻ lưu luyến không dành cho chàng trong mắt nàng, vô cùng vô cùng không thích.
Diệp Thanh Hồng không kìm được lùi về phía sau hai bước, có điều ánh mắt lại không kìm được nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đã từng khiến nàng đau đớn đến tột cùng nhưng đồng thời lại ngày đêm nhung nhớ kia. Trông chàng có vẻ rất tốt, suốt một năm nay được ở bên người yêu chắc là hạnh phúc vô cùng. Nhưng chàng có từng nhớ đến nàng không?
Ngẩn ngơ nhìn vẻ sợ hãi mà xa cách trên khuôn mặt nàng, Phó Hân Thần hít sâu một hơi, đột nhiên rời khỏi nàng mà đi đến bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn những hạt mưa lất phất bên ngoài, trong đó toát ra một vẻ đau khổ tưởng chừng như tuyệt vọng. Rời khỏi nàng, chàng cho rằng mình sẽ có thể ở trong Mai Viên bầu bạn với Tịnh Nhi đến hết cuộc đời, nhưng chẳng ngờ trong lặng lẽ, tình cảm của chàng với nàng đã sâu sắc đến mức khó tin, bóng dáng nàng cứ thường xuyên xuất hiện trong những lúc mà chàng không ngờ đến, quấy nhiễu cảm xúc của chàng, thậm chí trong những khi nửa đêm tỉnh mộng chàng còn chẳng thể kiềm chế được mà nhớ đến nàng. Biết là có lỗi với Tịnh Nhi, nhưng chàng lại không thể thoát khỏi tấm lưới tình mà nàng đã buông ra đó. Đau khổ chịu đựng suốt một năm, ngay vào lúc chàng đã sắp không thể kiềm chế được định mặc kệ tất cả để quay trở lại đó tìm nàng, nàng lại xuất hiện ở Long Nguyên, hơn nữa bên cạnh còn có người khác, mà người đó còn là hảo bằng hữu của chàng, như vậy bảo chàng phải làm sao đây? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng ư? Báo ứng việc ngày đó chàng đã vô tình vứt bỏ nàng.
Nhìn thấy bóng lưng cô độc của chàng, trái tim Diệp Thanh Hồng không khỏi nhói đau, không kìm được bước lên phía trước, đưa tay ra chạm vào lưng chàng, muốn an ủi, nhưng lại sợ chàng cự tuyệt. Từ sau khoảnh khắc chàng tuyệt tình rời đi đó, nàng đã không thể xác định được liệu việc mình dồn hết tình cảm cho chàng có phải là một gánh nặng với chàng hay không. Nghĩ đến đây, bàn tay nàng lại bất giác rụt trở về.
Phó Hân Thần thì lại vì cái chạm nhẹ đó của nàng mà toàn thân chấn động, khi xoay người lại sắc mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Sao nàng lại ra ngoài? Là Diệp huynh mang nàng ra ngoài ư?”
Thấy chàng nói năng ôn tồn, tâm thần Diệp Thanh Hồng thầm buông lỏng, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi nhìn thấy chàng: “Không phải, ta đưa Diệm Nương ra ngoài chữa bệnh, mấy hôm trước mới gặp ông ta thôi.”
“Diệm Nương?” Phó Hân Thần hơi cau mày lại. Sao Nô Nhi lại ở cùng một chỗ với nữ nhân này chứ?
Dường như biết được chàng muốn hỏi gì, Diệp Thanh Hồng liền chậm rãi kể lại những việc đã xảy ra sau khi chàng rời đi. Thấy sắc mặt chàng càng ngày càng trở nên âm trầm, nàng không khỏi có chút sợ hãi, sau khi kể xong liền lập tức lặng im thấp thỏm nhìn chàng, không biết mình lại nói sai chỗ nào nữa.
Phó Hân Thần vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ vì không ngờ Khanh Tuần lại không buông tha cho Diệp Thanh Hồng, phẫn nộ vì không ngờ bản thân lại chưa nghĩ đến điều này mà đã bỏ nàng lại. Chàng thầm đưa ra quyết định, rằng sẽ không vì Khanh Tuần là sư huynh của Dương Chỉ Tịnh mà né tránh không giao phong chính diện với gã nữa. Lần sau, nếu hai người còn gặp mặt, chàng tuyệt đối sẽ không nương tay. Đến khi tỉnh táo trở lại, nhìn thấy ánh mắt bất an của Diệp Thanh Hồng, chàng không khỏi thầm cười khổ, nàng trước nay đều rất sợ mình, hai người như vậy làm sao có thể trở thành phu thê được. Phu thê? Chàng thầm kinh hãi, sao chàng lại có thể nghĩ đến chuyện này? Vì muốn ép mình không tiếp tục suy nghĩ linh tinh, chàng liền đi tới ngồi xuống ghế, và ra hiệu cho Diệp Thanh Hồng cùng ngồi xuống.
“Nàng đã thay đổi rất nhiều.” Nhấp một ngụm trà, chàng bắt đầu tán gẫu với nàng, ánh mắt thì lại không kìm được bừng lên những tia sáng nóng bỏng mà quan sát nàng thật kỹ. Nàng mặc một bộ đồ quý tộc kiểu nữ, váy dài chạm đất, tay áo rộng thắt lưng lớn, phía sau là một chiếc áo choàng thêu hoa, mái tóc dài được vấn lại thành búi theo kiểu quý tộc, trước trán đính một miếng trang sức hình con chim nhỏ[1], khuôn mặt không trang điểm gì nhiều, nhưng toàn thân lại toàn ra khí chất cao quý không gì sánh được, diễm lệ vô cùng. Khi nàng còn mặc quần áo vải thô trước đây đã không có ai sánh được, lúc này trang điểm sơ qua một chút lại càng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chàng có cảm giác, rằng dường như nàng vốn thuộc về tầng lớp này.
[1] Đây là một cách trang điểm rất thịnh hành ở Trung Quốc vào thời Đường, miếng trang sức thường được làm bằng vàng hoặc bạc, việc dán miếng trang sức lên trán cũng có những kỹ thuật riêng. Người dịch giải thích thêm một chút kẻo dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết. (ND)
“Đúng thế.” Diệp Thanh Hồng thở dài một hơi, có chút buồn bã. Hơn một năm nay nàng đã có quá nhiều trải nghiệm, cũng học được nhiều điều, biết rằng có một số việc không thể miễn cưỡng. Chỉ là khi thấy chàng đang tỉ mỉ quan sát mình, nàng vẫn không kìm được thầm cảm thấy vui vẻ: “Bộ đồ này là do Diệp Hiệp ép ta mặc đấy, chàng thấy có đẹp không?” Dừng lại một chút, nàng lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Ta đã biết chữ rồi đấy nhé.” Đây là điều mà nàng vẫn luôn muốn nói cho chàng biết, sau khi nói xong, lại không kìm được nín thở chờ phản ứng của chàng.
Vừa nghe nói Diệp Hiệp bảo nàng ăn mặc thế này, trái tim Phó Hân Thần không khỏi trở nên nguội ngắt, một thứ cảm giác chua xót lan ra từ miệng chàng, khiến chàng không thể nghe rõ những lời phía sau.
Không hề nhận được một lời tán thưởng nào, Diệp Thanh Hồng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng mà cúi gằm mặt xuống. Dù nàng có cố gắng thế nào thì cuối cùng cũng không so được với Tịnh cô nương, chàng làm sao mà chịu để ý xem nàng rốt cuộc đã biến thành như thế nào, việc này đâu có liên quan gì tới chàng.
Nhìn cái cổ thon dài trắng muốt như thiên nga của nàng lộ ra ngoài cổ áo, Phó Hân Thần không khỏi có chút thẫn thờ. Chàng thật sự đã yêu nàng rồi, nhưng đã quá muộn. Ông trời đúng là biết trêu ngươi, luôn chẳng cho người ta được như ý nguyện. Bây giờ chàng chỉ có thể chúc phúc cho nàng và Diệp huynh không phải chịu giày vò gì nữa mà thôi.
“Đi thôi! Nàng ở đâu vậy? Để ta đưa nàng về!” Chàng chậm rãi đứng dậy, quyết định phải dứt khoát chặt đứt tất cả mọi tình duyên. Vốn dĩ chàng không nên động lòng với nàng như thế.
“Túy Tâm các.” Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng trả lời. Trong lòng không biết tại sao lại có chút hụt hẫng, dường như lần này nàng thật sự sẽ phải đoạn tuyệt với chàng rồi, sau này có lẽ đến đau lòng cũng là một thứ xa xỉ. Sau khi đứng dậy, Phó Hân Thần cất bước ra ngoài Mộ Vũ hiên trước, một gã thủ hạ vội vàng mở ô ra chạy đến che mưa cho chàng. Chàng đón lấy chiếc ô, vẫy tay một cái, gã thủ hạ lập tức cúi đầu lui xuống. Ngoảnh đầu lại nhìn chiếc váy dài chạm đất của Diệp Thanh Hồng, chàng khẽ lắc đầu, đang định sai hạ nhân đi chuẩn bị kiệu, lại thấy hai tay nàng đang nhấc váy lên, để lộ ra đôi giày gấm tím thêu hoa ở phía dưới, một gã thủ hạ khác đã bước đến che mưa cho nàng, bèn không nói thêm gì nữa, dù sao Túy Tâm các cũng ở cách đây không quá xa.
Diệp Thanh Hồng đi theo sau lưng Phó Hân Thần, nhìn bóng lưng âu sầu cô quạnh của chàng, trái tim bỗng thấy chua xót. Nàng vốn cho rằng chàng ở cùng Tịnh cô nương sẽ rất vui vẻ, nhưng sự thực xem ra không phải thế.
Túy Tâm các là một tòa kiến trúc bằng gỗ ba tầng, bề ngoài mộc mạc giản dị, nhưng những thứ đồ được bày biện bên trong đều quý báu vô cùng, ngay đến tấm thảm trải sàn cũng được vận chuyển từ đế quốc Ba Tư về. Đứng trong phòng ngủ ở tầng ba, có thể nhìn đi xa tắp.
Xua tay lệnh cho thủ hạ lui đi, Phó Hân Thần lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Hồng, nhìn rất chuyên tâm, tựa như muốn in sâu hình bóng của nàng vào trong ký ức. Sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa rồi.
Bị chàng nhìn đến nỗi trong lòng thấp thỏm, Diệp Thanh Hồng đang định mở lời, lại thấy chàng đột ngột xoay người rời đi, hệt như ngày đó chàng rời khỏi thung lũng vậy. Một cơn đau nhói đột ngột trào dâng, khiến trước mắt nàng bỗng dưng tối sầm. Nàng đưa tay ra bám vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững được, đến khi cơn đau bớt đi phần nào, liền vội vàng nhấc váy chạy nhanh lên tầng ba. Đi đến bên cửa sổ, nàng chỉ thấy Phó Hân Thần đang một mình cầm ô bước đi trên con đường lát đá xanh, giữa ngọn giả sơn sừng sững, rồi bước lên cây cầu đá đằng xa. Dường như cảm giác được nàng đang nhìn mình, chàng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng. Tuy không nhìn rõ mặt chàng, nhưng Diệp Thanh Hồng biết chàng đang nhìn mình, không kìm được nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn. Nàng muốn nói với chàng, nếu trong kiếp này hai người không thể ở bên nhau, vậy kiếp sau nàng nhất định sẽ giành đến trước Tịnh cô nương để trở thành người chàng thích nhất. Nàng sẽ không còn đau nữa, không bao giờ… Vì nàng đã có niềm hy vọng để mà chờ đợi.
Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Phó Hân Thần đang lại một lần nữa đi về phía trước, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, liệu chàng có hẹn trước với Tịnh cô nương rồi không? Như thế chẳng lẽ nàng sẽ phải vĩnh viễn cô độc một mình?
“Tại sao lại khóc?” Bên tai chợt vang lên giọng nói dịu dàng mà quen thuộc kia, toàn thân Diệp Thanh Hồng chấn động, xoay người nhìn lại với vẻ khó tin.
Phó Hân Thần đang đứng ở cửa, mang theo một nụ cười mỉm hiền hòa.
“Phó Hân Thần?” Diệp Thanh Hồng đâu ngờ chàng đi rồi còn quay trở lại, nhất thời chẳng có chút chuẩn bị nào, tất cả mọi ấm ức và đau thương đồng thời cuồn cuộn trào dâng, khiến nàng mặc kệ tất cả mà lao về phía trước ôm chặt lấy chàng. Tiếng khóc từ nỉ non biến thành nức nở, dường như nàng muốn phát tiết hết mọi sự kìm nén trong một năm nay ra ngoài.
Phó Hân Thần thở dài một hơi, ôm lại nàng, khuôn mặt cạ lên mái tóc của nàng thật nhẹ, đã rất lâu, rất lâu rồi chàng chưa ôm nàng thế này, “Đều là ta không tốt, Nô Nhi ngoan, không khóc nữa!” Giọng của chàng chậm rãi mà trầm thấp, tựa như đang an ủi Diệp Thanh Hồng, nhưng bên trong lại chan chứa quá nhiều nỗi đau khổ và xót xa. Vô ý ngoảnh đầu lại nhìn thấy nụ cười của nàng, trái tim vốn đã định từ bỏ của chàng chợt bùng cháy lên hy vọng, chuẩn bị cho mình một cơ hội cuối cùng, nào ngờ khi trở lại đây rồi lại thấy cảnh nàng nghẹn ngào khóc.
“Phó Hân Thần, ta nhớ chàng lắm!” Diệp Thanh Hồng nép trong lòng chàng, khẽ cất tiếng nỉ non. Hơn một năm nay, không lúc nào là nàng không nhớ đến chàng, nhưng lại phải khổ sở đè nén, cảm giác ấy quả thực nàng đã sợ lắm rồi. Giờ đây, bất kể kết quả là như thế nào, cho dù lại một lần nữa khiến bản thân đau đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không tiếp tục đè nén tình cảm của mình.
“Ta cũng vậy.” Khẽ hôn lên mái tóc của Diệp Thanh Hồng, Phó Hân Thần trả lời bằng giọng khàn khàn rất nhẹ. Nếu thời gian hơn một năm còn chưa đủ cho chàng suy nghĩ kỹ, vậy thì sự đố kỵ và đau xót cuồn cuộn trào dâng trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Hiệp và nàng thân mật ôm nhau đã nói với chàng tất cả. Bây giờ xác định được tâm ý của nàng rồi, chàng biết, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, mặc kệ người đời có nhìn chàng như thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này chàng quyết sẽ không vứt bỏ nàng thêm lần thứ hai.
“Thật… thật sao?” Diệp Thanh Hồng không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, run rẩy hỏi lại, mà những giọt nước mắt mừng vui thì đã không kìm được mà ào ạt chảy ra rồi. Đây là điều cho dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến, Phó Hân Thần nói chàng cũng nhớ nàng, đây là thật sao?
“Tất nhiên là thật.” Phó Hân Thần dịu dàng nói. Chàng đã khiến nàng phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều: “Nô Nhi, chúng ta thành thân nhé!”
“Vậy… vậy có được không?” Diệp Thanh Hồng ngây ra, không dám tin vào vận may của mình. Sao mới thoáng cái mà tất cả đều đã thay đổi như thế? Vậy Tịnh cô nương thì sao?
“Đương nhiên là được.” Phó Hân Thần khẽ mỉm cười, còn tưởng nàng thay đổi nhiều lắm, hóa ra vẫn dại khờ như thế.
Diệp Thanh Hồng bật cười ngây ngô, thì ra không cần đợi đến kiếp sau, kiếp này nàng cũng có thể ở bên chàng rồi.
“Phó Hân Thần, kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng muốn ở bên chàng.” Để đề phòng người khác nhanh chân giành mất chỗ, nàng phải hẹn sẵn với chàng mới được.
“A…” Lần này thì đến lượt Phó Hân Thần ngây ra.
Về sau Diệp Thanh Hồng mới biết thì ra Phó Hân Thần chính là chủ nhân thật sự của Long Nguyên, còn Diệp Hiệp chỉ là một trong các chủ sự, trong thời gian hơn năm năm Phó Hân Thần điên cuồng vì tình, ông và hai vị chủ sự khác đã cùng quản lý tất cả mọi việc ở đây. Mà bản thân ông còn là Cửu vương gia, chú ruột của Đương kim Hoàng thượng, tuy bây giờ sớm đã không còn tham gia quốc sự nữa, nhưng sức ảnh hưởng không một ai có thể coi thường.
“Cái gì?” Diệm Nương ngồi trên ghế tựa, trợn tròn xoe mắt nhìn Diệp Thanh Hồng với vẻ hết sức khó tin. Sao mới có nửa ngày không gặp mà cô bé này đã chuẩn bị thành thân rồi? “Phó Hân Thần đã đồng ý rồi ư?”
“Đúng thế, là chàng chủ động đề nghị đấy.” Diệp Thanh Hồng lúng túng đáp.
“Cái gì?” Diệm Nương lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên, tuy giọng nói đầy vẻ yếu ớt, nhưng cũng đủ để khiến Diệp Thanh Hồng cảm thấy bất an.
“Muội biết chàng vốn cũng có thích muội một chút xíu.” Rất nhẹ nhàng, nàng nói ra điều mà bản thân lo lắng: “Nhưng không ngờ… Dù gì người mà chàng thích nhất vẫn là Tịnh cô nương. Muội sợ… sau khi muội và chàng thành thân, chàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được vui vẻ, Tịnh cô nương cũng sẽ không vui, không biết giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề gì rồi…”
“Đồ ngốc!” Diệm Nương đã hoàn toàn cạn sức, đến tiếng mắng người cũng nhỏ như là rên rỉ: “Nếu Phó Hân Thần không thích muội, y tuyệt đối sẽ không lấy muội đâu, cho dù có người kề kiếm lên cổ uy hiếp y cũng không được. Cái loại nam nhân như bọn họ ấy… Hừ! Ngoài ra, Dương Chỉ Tịnh đã chết được sáu năm nay rồi, muội vẫn chưa biết sao?”
“A!” Diệp Thanh Hồng kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Tịnh cô nương chết rồi ư?” Thảo nào Phó Hân Thần lại thương tâm như thế, thảo nào… Trái tim nàng không kìm được đau nhói thay chàng. Sau này nàng nhất định sẽ không làm chàng thương tâm thêm lần nữa.
“Muội có cái vẻ mặt gì đấy hả? Hừ! Nữ nhân đó chết rồi mà còn mang theo trái tim của hai nam nhân. Bây giờ thì tốt rồi, ít nhất cũng có một trái tim đã được giải thoát. Nô Nhi, chúc mừng muội!” Những lời phía sau Diệm Nương nói rất chân thành, nhưng đôi mắt lại không khỏi nhạt nhòa chua xót. Nàng thì chắc không có cái phúc phận ấy rồi.
“Diệm Nương, Diệp Hiệp nói đã tìm được đại phu cho tỷ rồi, tỷ sẽ khỏe lại rất nhanh thôi.” Khi nói những lời này Diệp Thanh Hồng không khỏi có chút chột dạ, hơn một năm nay bọn họ đã đi tìm đại phu ở khắp nơi rồi, bây giờ thật không dám ôm quá nhiều hy vọng.
“Nô Nhi, muội cũng biết nói dối rồi đấy nhé!” Diệm Nương bật cười, chút tâm tư của cô bé này nàng làm sao mà không hiểu: “Muội nghĩ ta sợ chết sao?” Nàng để cho Diệp Thanh Hồng cứu, thực ra là muốn nhân đó giúp cô bé này có được một chốn về mà thôi. Bây giờ tâm nguyện đã đạt thành, nàng còn sợ gì nữa chứ?
“Tỷ… tỷ nỡ bỏ Khanh Tuần ư?” Diệp Thanh Hồng có chút chua xót, sao Diệm Nương lại có thể thờ ơ trước sinh mệnh như thế, cuộc sống dù có vất vả, nhưng còn sống tức là còn hy vọng, không phải sao?
Vừa nghe nói tới Khanh Tuần, nụ cười phóng khoáng của Diệm Nương lập tức cứng đờ lại, sau đó là một tiếng thở dài buồn bã: “Y là người nói được làm được, sau này ta sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại y nữa rồi.”
Có lẽ chính vì thế nên Diệm Nương mới đặt chuyện sinh tử qua một bên chăng? Diệp Thanh Hồng không khỏi cảm thấy có một tia thương cảm.
“Mấy lần trước muốn vào Long Nguyên xem thử một chút, kết quả là thiếu chút nữa mất mạng mà vẫn chẳng vào được, khụ khụ…” Diệm Nương mỉm cười chuyển chủ đề câu chuyện, không muốn Diệp Thanh Hồng lo lắng quá: “Không ngờ lần này lại vào được dễ dàng như thế, vận mệnh đúng là biết trêu ngươi.”
Long Nguyên là một quần thể kiến trúc nằm ở phía tây bắc kinh thành, quy mô to lớn, phòng bị nghiêm mật, quả thực chẳng thua kém gì hoàng cung, cho nên Diệm Nương mới nói như vậy. Năm xưa Phó Hân Thần ngang tàng cuồng ngạo, cho người xây dựng rầm rộ ở đây mà chẳng e ngại gì triều đình, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã xây dựng xong Long Nguyên uy chấn võ lâm. Bên trong đó cao thủ như mây, kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm xuể, thực đã trở thành nơi tề tựu của các bậc tinh anh trong võ lâm. Nhưng chỉ vài người ít ỏi mới biết được, sở dĩ Phó Hân Thần có thể không hề kiêng kỵ gì như vậy là vì trong người chàng còn có huyết thống của hoàng thất. Có điều, việc chàng được sinh ra như thế nào thì cho đến nay vẫn còn nằm trong vòng bí mật, chẳng có ai tỏ tường.

