Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 12 phần 3

[12.3]

Hứa Bình Quân nghe Phú Dụ nói, mới
biết là hoàng thượng cũng đến Cam Tuyền Cung, Hứa Bình Quân lén hỏi Vân Ca,
“Muội nói chúng ta lần này có thể trông thấy Hoàng thượng không?”

Vân Ca trừng mắt liếc nàng ấy một
cái, “Còn muốn gặp? Tỷ lần trước bị đông lạnh còn chưa đủ?”

Hứa Bình Quân cười chu chu môi,
“Lần trước là bị Đại công tử hại, lần này là chúng ta được công chúa mời đến,
chỉ có thể không được quang minh chính đại mà nhìn thấy hoàng thượng thôi, lúc
trở về lại nói cho mẹ tỷ biết, bà vốn nói nhiều lại thích thổi phồng, khẳng
định tâm tình rất có thể sẽ tốt trong nhiều ngày, tỷ cũng có thể thoải mái mấy
ngày.”

Vân Ca im lặng cười cười, không đáp
lại lời của Hứa Bình Quân. Lúc này tuy rằng nói hoàng thượng đi săn nghỉ mát,
nhưng lại không rảnh rỗi chút nào, phiên vương không được vào kinh mà triệu tới
đây, không có khả năng chỉ để cho phiên vương đến du ngoạn săn thú.

Nhưng mà, bản thân mình chẳng qua
chỉ là tới nấu ăn, cho dù có chuyện gì, cũng không có khả năng rớt xuống đầu
mình, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Chờ Vân Ca phục hồi lại tinh thần,
phát hiện Hứa Bình Quân đang thăm dò tin tức về hoàng thượng từ Phú Dụ.

Phú Dụ tuy tuổi không lớn lắm, làm
việc rất hiểu biết đúng mực, đối với những câu hỏi về hoàng thượng, một mực là
nhất vấn tam bất tri*.

*Nhất vấn tam bất tri nghĩa là
một lần hỏi, ba lần tỏ ra không biết, ý là từ đầu tới cuối đều tỏ ra không biết
.

Hứa Bình Quân và Phú Dụ nói tới nói
lui, đề tài đã chuyển sang mấy vị Vương gia. Tiên hoàng Vũ Đế Lưu Triệt có tất
cả sáu con trai: Lưu Cứ, Lưu Hoành, Lưu Đán, Lưu Tư, Lưu Bác, cùng với đương
kim hoàng thượng. Bởi vì Tiên hoàng hơn sáu mươi tuổi mới có hoàng thượng, cho
nên tuổi tác của hoàng thượng cùng với các huynh đệ khác kém rất nhiều. Hiện
giờ ngoại trừ hoàng thượng, còn sống chỉ có Yến vương Lưu Đán và Quảng Lăng
vương Lưu Tư. Hiện tại Xương Ấp vương Lưu Hạ là con trai của Lưu Bác, mặc dù
tuổi cũng lớn hơn so với hoàng thượng, bối phận vẫn là con cháu, là cháu trai
của hoàng thượng. Các huynh đệ khác của hoàng thượng, đều không có con nối dõi
lưu lại, cho nên phong hào phiên vương cũng bị cắt đứt.

Vân Ca thầm nghĩ, Vệ Thái tử Lưu Cứ
như thế nào lại gọi là không có con nối dõi chứ? Ba con trai, một con gái, cháu
trai cháu gái đều có, có điều đều đã bị giết.

Yến vương Lưu Đán văn võ song toàn,
trọng đãi người tài, danh tiếng trong phần đông môn khách và trong dân gian
cũng rất tốt. Quảng Lăng vương Lưu Tư tuy rằng bề ngoài lịch sự tao nhã, nhưng
con người cũng rất uy vũ và có sức mạnh. Sức có thể khiêng đỉnh*, tay không có
thể đọ sức với mãnh thú, tính cách lỗ mãng dễ bị kích động, tàn nhẫn thích chém
giết, nên luôn luôn không được Tiên đế sủng ái. Nhưng ông ta vẫn cứ tự cho rằng
bản thân rất có tài hoa, đối với việc Lưu Triệt đem ngôi vị hoàng đế truyền cho
Lưu Phất Lăng tuổi nhỏ luôn luôn hết sức không phục.

*Đỉnh: được đúc bằng kim loại, có
ba chân hai tay cầm, lớn bé và công dụng khác nhau, nói chung là nặng, hehe.

Phú Dụ đối với rất nhiều lời đồn về
hai vị Vương gia này ở dân gian, dường như cũng không dám nói tới, những lời
nói ra còn không bằng Vân Ca và Hứa Bình Quân nghe được từ dân gian. Mãi cho
tới khi nói đến Xương Ấp vương Lưu Hạ, Phú Dụ mới khôi phục tâm tính một thiếu
niên, vừa nói vừa cười, lời hay ý đẹp không dứt.

“Hai vị tỷ tỷ có cơ hội nhất định
phải gặp mặt Xương Ấp vương, luận diện mạo tuấn mỹ, không ai bằng vị Vương gia
này.”

Hứa Bình Quân và Vân Ca đều cười,
lúc trước nếu chưa từng gặp Mạnh Giác, những lời nói này của Phú Dụ cũng không
tệ lắm, nhưng sau khi đã được gặp Mạnh Giác, nếu như chỉ luận tới diện mạo bề
ngoài, cũng chỉ có duy nhất Đại công tử mị hoặc bất kham mới có thể so sánh
được.

“Vị Vương gia này tính tình khi
tốt, nghe nói nha đầu chải đầu múc nước, hầu hạ tắm rửa đều được sung túc,
nhưng tính tình một khi trở nên xấu đi thì…” Phú Dụ đưa mắt nhìn bốn phía, hạ
thấp giọng nói: “Khi Tiên hoàng băng hà, sau khi Xương Ấp vương nghe tin, lại
có thể chạy đi săn thú như thường lệ, ngay cả những kẻ làm nô tì cũng tang phục
khóc than, nhưng Vương gia vẫn uống rượu mua vui y như trước, đuổi theo nha đầu
đùa giỡn, là một Vương gia vô pháp vô thiên…Ôi! Một con hươu…”

Một con hươu từ trong rừng chạy ra,
nhanh như chớp chạy vòng qua người Phú Dụ, nhảy vào một khu vực khác trong rừng
cây. Vì bị ngăn cách bởi gai cây mâm xôi dày đặc, toàn bộ những mũi tên bắn
đuổi theo nó ở phía sau đều rơi vào khoảng không.

Một nam nhân chừng hơn bốn mươi
tuổi từ trong rừng chạy ra, mặt đầy tức giận trừng mắt nhìn Phú Dụ. Phú Dụ mặc
dù không biết người tới là ai, nhưng nhìn đến hình dạng hoa văn thêu trên quần
áo ông ta, cùng với trang phục của tùy tùng phía sau, đã đoán được phần nào,
xác nhận người này là một vị Vương gia, lại nhìn tướng mạo cử chỉ người này,
mày đen mắt lớn, vẻ mặt mang nét tàn ác, hẳn là không phải vị Yến vương nho
nhã, cũng không phải Xương Ấp vương tuấn tú, mà là Quảng Lăng vương tàn nhẫn
thích chém giết.

Tốt cũng không va chạm, xấu càng
không nên va chạm! Phú Dụ toàn thân run sợ, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, lập tức
dập đầu, tiếng thùng thùng vang lên: “Vương gia, nô tài không biết ngài ở trong
này săn thú, nô tài cho là…”

“Bổn vương săn thú ở chỗ nào còn
phải thông báo cho ngươi?”

Phú Dụ sợ tới mức một câu cũng
không dám nói, chỉ biết liều mạng dập đầu. Hứa Bình Quân thấy tình thế không
được bình thường, cũng quỳ xuống, Vân Ca thì vẫn đứng yên không cử động, Hứa
Bình Quân ra sức túm túm ống tay áo Vân Ca, Vân Ca mới kịp phản ứng, cúi đầu,
bĩu môi quỳ gối bên cạnh người Hứa Bình Quân.

“Các ngươi làm cho đồ ăn của các
bảo bối kinh hãi chạy mất, đành phải bắt ngươi làm thức ăn cho các bảo bối.”
Quảng Lăng vương vỗ vỗ hai kiệt khuyển bên cạnh người, “Đi!”

Kiệt khuyển không giống với những
con chó bình thường khác, là chọn lựa ra những con chó nhỏ khỏe mạnh nhất đem
nhốt trong một phòng, không cho chúng thức ăn, để cho chúng nó ăn thịt lẫn
nhau, cho tới khi duy nhất còn lại chỉ một con, khi đó con chó này mới có tư
cách trở thành kiệt khuyển. Khi thợ săn trong dân gian thuần dưỡng kiệt khuyển,
chỉ lấy chín con làm hạn định, nhưng trong cung đình thường thường là đem trăm
con chó về nhốt trong phòng để chọn lựa kiệt khuyển, dưỡng thành kiệt khuyển
tàn nhẫn khát máu, có khả năng đấu với hổ báo, trân quý vô cùng.

Phú Dụ khóc lóc cầu xin tha thứ,
nhưng lại không dám phản kháng chút nào. Lúc này Hứa Bình Quân đang cực kỳ
hoảng sợ, vội đẩy Vân Ca ra, che ở trước người Vân Ca, “Chạy mau.” Nàng ấy sợ
tới mức thân thể không ngừng run rẩy lảo đảo, lại thuận tay nắm lấy một cành
cây, muốn chống cự lại kiệt khuyển.

Hai kiệt khuyển nhanh chóng lao
thẳng tới nơi, cành cây trong tay Bình Quân chỉ có kích thước một cây gậy nhỏ,
chỉ cần cắn một miếng là đã gãy lìa.

Vân Ca cũng tiện tay chọn cắt lấy một
cành cây, một tay vung cành cây đâm thẳng vào mắt kiệt khuyển, bức lui từng
bước kiệt khuyển đang tấn công Phú Dụ, một tay kéo Bình Quân đến phía sau mình,
bỏ lại kiệt khuyển tấn công Bình Quân ở khoảng trống phía sau.

Hai kiệt khuyển đều nhìn chòng chọc
vào Vân Ca, thân thể Vân Ca không dám làm một cử động nhỏ nào, nhưng hai mắt
vẫn mở to, yên lặng đối diện với kiệt khuyển, trong cổ họng phát ra một tiếng
kêu trầm thấp như có như không.

Kiệt khuyển lập tức thu lại bước
tiến, lông trên người đều dựng đứng cả lên, như gặp phải đại địch, thu bớt vẻ
tàn nhẫn, thay vào đó là sự dè dặt, quanh quẩn một chỗ ở trước mặt Vân Ca, do
dự mà không dám tấn công.

“Hứa tỷ tỷ, tỷ mau mang Phú Dụ đi
trước.” Giọng nói của Vân Ca bình tĩnh vững vàng, nhưng Hứa Bình Quân thấy trên
gáy của nàng mồ hôi đã thấm ra chi chít.

“Đi? Khắp thiên hạ đều là của Lưu
gia ta, các ngươi có thể đi tới chỗ nào?” Quảng Lăng vương nhìn thấy kiệt
khuyển đối với Vân Ca thận trọng, trong kinh ngạc sinh hứng thú, “Thật hết sức
thú vị, không nghĩ tới so với săn hươu còn thú vị hơn!”, hắn liền cong môi tạo
thành tiếng còi lệnh kiệt khuyển tấn công Vân Ca.

Kiệt khuyển với mệnh lệnh chủ nhân
ra, không dám chần chừ thêm nữa, bắt đầu tính thăm dò thử tấn công Vân Ca.
Nhưng chỉ sau hai ba chiêu, Quảng Lăng vương đã nhìn ra Vân Ca tuy rằng có chút
công phu quyền cước, chiêu thức cũng thập phần tinh diệu, nhưng hiển nhiên chưa
bao giờ bỏ thời gian luyện tập qua, chiêu thức căn bản không có lực đạo, chỉ sợ
ngay cả một nửa kiệt khuyển đều đánh không lại, lúc trước cũng không biết làm
thế nào có thể hù dọa kiệt khuyển dừng lại.

Vân Ca hoàn toàn là bắt chước theo
Tuyết Lang học được khí thế và tiếng kêu. Kiệt khuyển vốn tưởng rằng gặp sói,
theo khí thế mà phán đoán, còn thấy được cũng không phải là một con sói bình
thường, cho nên mới dè chừng ở bên ngoài. Lúc này phát hiện không phải, dè
chừng biến mất, tàn nhẫn tất lộ ra. Một con tấn công hướng chân Vân Ca, Vân Ca
lui về phía sau, vạt váy bị kiệt khuyển cắn lấy, lúc này con còn lại nhân cơ
hội, lướt qua người đồng bạn, bổ nhào về phía yết hầu Vân Ca, vạt váy Vân Ca
còn đang trong miệng kiệt khuyển, vì muốn tránh cổ họng bị tấn công, thân thể
nàng chỉ có thể ngã nhào về phía sau.

Bình Quân không dám nhìn nữa, vội
nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, khàn khàn thảm thiết, nước
mắt Bình Quân lập tức chảy ra.

Bình Quân bỗng cảm thấy tiếng kêu
không đúng, lập tức mở to mắt, nhìn thấy chính là Phú Dụ đang bảo vệ Vân Ca.
Lúc này hai con kiệt khuyển, một con cắn cánh tay của hắn, một con cắn chân của
hắn.

Phú Dụ thảm thiết nói: “Vương gia,
ăn nô tài là đủ rồi, hai vị cô nương kia là khách quý của công chúa, đều không
phải là nô tỳ bình thường...”

Quảng Lăng vương lại dường như
không hề nghe thấy gì hết, hứng thú dạt dào nhìn một màn trước mắt. Vân Ca xoay
người đứng lên, múa may cây gậy, đánh nhau cùng kiệt khuyển, ngăn cản chúng nó
tiếp cận yết hầu Phú Dụ. Hứa Bình Quân vừa khóc, vừa ra sức bước tới, bắt đầu
lấy cây gậy khua múa lung tung. Nhưng chỉ sau một hồi loạn đả, Vân Ca và Hứa
Bình Quân đều cùng bị cắn. Ba người đều bị kiệt khuyển cắn chết, chỉ là chuyện
sớm hay muộn.

Đang trong lúc tuyệt vọng, chợt
nghe thấy một người cất giọng yếu ớt* nói: “Hôm nay săn thú có mồi là người
sao? Nhưng Vương thúc trước đó không có nói với ta nha! Tha thứ cho chất nhi
xen ngang chuyện này, ăn nô tài thì không có việc gì, mỹ nhân thì đừng lãng
phí. Vương thúc không thích, thì thưởng cho chất nhi** đi!”

*Nguyên văn là thành ngữ “Hữu
khí một lực”, theo giải thích của Baidu là câu miêu tả giọng nói mỏng manh yếu
ớt. Tớ chẳng tìm được câu nào tương đương của tiếng Việt cả, nên tạm chuyển như
trên.

**Chất nhi: cháu trai

Quảng Lăng vương Lưu Tư quét mắt
nhìn Xương Ấp vương Lưu Hạ, cười nói: “Hai súc sinh này bị ta nuông chiều làm
hư rồi. Một khi ngửi thấy máu, không ăn no thì không chịu ngậm miệng lại đâu.”

Lưu Hạ vừa đi tới chỗ kiệt khuyển,
vừa lắc đầu, “Ôi! Làm sao lại có loại súc sinh không nghe lời như vậy? Nuôi súc
sinh là phải làm cho nó nghe lời, súc sinh không nghe lời chi bằng không cần.”

Lời mới vừa nói ra, chỉ nghe một
tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ, mọi người còn chưa thấy rõ ràng, đầu một con
kiệt khuyển đã bay vào giữa không trung, con kiệt khuyển còn lại lập tức buông
Phú Dụ ra, quay sang tấn công Lưu Hạ, Lưu Hạ kêu thảm một tiếng, xoay người
chạy trốn, “Người đâu, có chó tập kích bổn vương, bắn tên, bắn tên!”

Lập tức có một nhóm thị vệ hàng lối
chỉnh tề bước ra, căng cung chực bắn.

Hai kiệt khuyển, từng được bồi
dưỡng chất lượng tốt từ khi còn là chó con, đến khi sàng lọc kiệt khuyển, lại
dưỡng tới khi thành kiệt khuyển như bây giờ, nhận thức hắn là chủ nhân, mất của
Lưu Tư vô số tâm huyết, nhưng không ngờ trong chớp mắt đã mất đi một con, con
còn lại cũng nguy nan trong một sớm một chiều, hắn cố nén cơn tức xuống, gọi
con kiệt khuyển còn lại trở về, dùng ánh mắt bắn ra lửa nhìn chằm chằm vào Lưu
Hạ.

Vân Ca lúc này mới có thời gian xem
người tới cứu bọn họ là ai, ánh mắt lập tức mở lớn.

Đại công tử? Hắn...Hắn là Vương
gia?

Khó trách Hồng Y sợ hãi hắn bị đám
người Hoắc Quang thấy như vậy. Hắn rõ ràng lừa gạt các nàng…Không đúng...Hắn
dường như đã sớm nói với nàng hắn là Vương gia, lúc đó chính nàng còn cho rằng
đó là nói đùa.

Hắn là Vương gia? Hắn là Đại công
tử bị nàng và Hứa Bình Quân chế giễu cười mắng sao? Đầu óc Vân Ca có chút
choáng váng.

Hứa Bình Quân tìm được đường sống
trong chỗ chết, kinh hoàng vừa rồi còn chưa qua đi, thì một kinh hoàng khác lại
xuất hiện trong tầm mắt, không khỏi chỉ vào Lưu Hạ hét to một tiếng, Vân Ca lập
tức bụm miệng nàng ấy lại.

Lưu Hạ vẫn y như cũ biểu đạt một vẻ
vô cùng tùy tiện ngang ngạnh, cười như thể đứa cháu tha hương rời nhà đã lâu
mới vừa nhìn thấy vị thúc thúc thân thiết, đang vui mừng vô hạn, “Vương thúc,
nghe nói thịt chó thực bổ dưỡng, có thể tráng dương, không bằng buổi tối hôm
nay chúng ta hầm thịt chó ăn đi?”

Quảng Lăng vương bỗng nhiên nắm
chặt tay, định đi tới đó, tùy tùng phía sau ngăn cản hắn, thấp giọng nói: “Đó
là một kẻ điên, Vương gia hà cớ gì phải so đo cùng với hắn. Nếu đánh nhau ở chỗ
này, không phải vừa lúc làm cho hoàng thượng và Hoắc Quang có cơ hội tìm kiếm
tra xét sao?”

Quảng Lăng vương hít sâu mấy lượt,
mới áp chế lửa giận trong lòng, quay sang Lưu Hạ cười lạnh gật đầu, “Chất nhi
ngoan, chuyện hôm nay, ngày sau chúng ta chậm rãi tán gẫu.”

Lưu Hạ nhíu mày: “Chất nhi không
thích đoạn tụ*, chỉ thích chậm rãi tán gẫu cùng mỹ nhân, nếu là nam nhân thì bỏ
đi. Huống chi người vẫn là Vương thúc của ta, lại đã nhiều tuổi như vậy, cái
này thì cũng miễn đi, dù sao người trong hoàng gia chúng ta loạn luân cũng
không có gì là lạ, nhưng quan trọng nhất chính là bộ dạng Vương thúc… Ôi! Chất
nhi nhớ rõ khi Hoàng gia gia** hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo vẫn đường đường như
trước, nhóm phi tử cũng mỗi người đều là mỹ nhân, hoàng thúc lại...” Lưu Hạ
nhìn Quảng Lăng vương từ trên xuống dưới, nét mặt là đau thương kịch liệt cùng
với tiếc nuối lắc đầu.

*Đoạn tụ: đồng tính nam, điển cố
phía dưới nhé.

**Gia gia: ông nội

Sắc mặt Quảng Lăng vương từ đen
chuyển thành xanh, từ xanh chuyển sang trắng.

Quảng Lăng vương tàn bạo thích chém
giết, tùy tùng bên người nhìn dáng vẻ của hắn, sợ tai họa giáng xuống mình,
không dám khuyên nữa.

Một Vương gia điên, thêm một Vương
gia lỗ mãng, hai người gặp nhau thì giống như đổ nước lạnh vào trong nồi dầu
sôi, không nổ lên “Bùm bùm” là không được. Thị vệ đi theo hai bên đều bắt đầu
xắn tay áo, xoa xoa tay, chuẩn bị kỹ càng, đi đánh bên kia một trận “Bùm bùm”.

Đúng lúc đó, chợt nghe tiếng vó
ngựa vội vàng, một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến: “Thành Quân không
biết Vương gia đi săn ở chỗ này, chưa kịp có thời gian tránh đi, quấy nhiễu
Vương gia, cầu Vương gia thứ tội.”

Hoắc Thành Quân vừa nói xong, từ
trên ngựa nhảy xuống, vội vàng thi lễ thỉnh an Quảng Lăng vương. Cùng với Hoắc
Thành Quân, Mạnh Giác cưỡi tuấn mã chạy tới cũng liền nhảy xuống ngựa, tiến
lên hành lễ với Quảng Lăng Vương, tầm mắt đảo qua trên người Vân Ca.

Quảng Lăng vương đối với Hoắc Quang
kiêng kị còn hơn cả đối với hoàng đế thế đơn lực mỏng, tuy rằng trong lòng chán
ghét, vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Mau đứng lên, người không biết không có tội.
Vài năm không gặp, đã trổ mã thành đại cô nương rồi.”

Con kiệt khuyển đã bị Quảng Lăng
vương gọi quay về kia hình như ngửi được mùi vị gì đó, cái mũi ra sức ngửi
ngửi, đột nhiên gào lên một tiếng, mãnh liệt giãy giụa thoát khỏi cái vòng cổ,
bổ nhào về hướng Hoắc Thành Quân.

Tất cả mọi người thất thanh kinh
hô, Quảng Lăng vương cũng thất thố kêu to, đang muốn gọi khuyển yêu quay về,
khuyển yêu lại không nghe lời chút nào. Thời khắc nguy cấp, may có Mạnh Giác
che chở cho Hoắc Thành Quân né tránh kiệt khuyển tấn công, chính hắn cũng khó
khăn lắm mới tránh thoát khỏi miệng kiệt khuyển, một đoạn áo bào đã bị kiệt
khuyển xé đi. Kiệt khuyển còn muốn tiếp tục tấn công, đã bị đám người hầu phía
sau đuổi tới vây quanh, nhốt vào trong lồng.

Hoắc Thành Quân sắc mặt tái nhợt,
mọi người cũng đều chưa hết kinh hãi. Chỉ Lưu Hạ giống như chưa từng có sự tình
gì phát sinh, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hoắc Thành Quân cao thấp đánh giá,
một bộ dáng công tử quần là áo lượt phóng đãng, không hề có cấp bậc lễ nghĩa
nam nữ khác biệt, cũng không chút nào cố kỵ thân phận Hoắc Thành Quân.

Hoắc Thành Quân nghiêng đầu trừng
mắt nhìn Lưu Hạ, trong lòng không vui chút nào. Tuy rằng nhìn tướng mạo quần áo
của hắn, đã đoán ra thân phận của đối phương, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu
tiên gặp mặt, lại làm bộ như không nhận ra thân phận Xương Ấp vương, ngay cả
thỉnh an cũng không làm.

Trên mặt Quảng Lăng vương mang theo
một chút áy náy, lại cố gượng ép cơ mặt xếp thành một nụ cười, đang muốn mở
miệng nói chuyện. Hoắc Thành Quân vội cười nói:

“Con chó săn này của Vương gia thực
dũng mãnh. Ca ca ta còn dương dương tự đắc khoe khoang huynh ấy dưỡng kiệt
khuyển là tốt nhất trong thành Trường An, nhưng khi so sánh cùng con chó săn
này, quả thực giống như con chó tầm thường của các nhà khác nuôi. Nếu để cho ca
ca ta nhìn thấy con chó tốt đến như vậy, huynh ấy còn không thèm muốn tới
chết.” Trong lời nói không hề có một chữ nào đề cập tới nguy hiểm vừa rồi, đã
là tránh những lời đàm tiếu nhân gian không hay cho Quảng Lăng vương.

Ý cười của Quảng Lăng vương rốt cục
cũng có vài phần chân thành, “Ca ca ngươi cũng thích chơi như thế này sao? Về
sau nói hắn tới hỏi ta, không chỉ nói tốt nhất Trường An, dù cho tốt nhất thiên
hạ cũng không thành vấn đề.”

Hoắc Thành Quân cười tạ ơn Quảng
Lăng vương, vừa đưa mắt nhìn tới Vân Ca trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Ồ? Đây
không phải là người phủ công chúa sao? Ba người bọn họ mạo phạm Vương gia sao?”

Quảng Lăng vương hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Thành Quân cười phụ theo:
“Lượng thứ cho Thành Quân lớn mật cầu một chuyện, mong rằng Vương gia nể mặt
công chúa một chút, tha cho bọn họ một lần, nếu thật sự có gây tội, thật không
tha thứ được, không bằng giao cho công chúa xử lý. Dù sao du ngoạn săn bắn là
vì vui vẻ, Vương gia thật sự không cần vì những kẻ không quan trọng gì thế này
mà làm tổn thương cảm tình huynh muội.”

Quảng Lăng vương vì thể diện trước
mặt Hoắc Thành Quân không tiện nổi giận, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn không
tiêu, oán hận trừng mắt nhìn Xương Ấp vương. Tùy tùng bên cạnh vội mượn cơ hội
ở bên tai Quảng Lăng vương cúi đầu nói: “Cái nhỏ mà không nhẫn nhịn được tất sẽ
loạn đại mưu, chờ sau khi chuyện thành công, lúc đó Vương gia muốn đem hắn cho
chó ăn cùng lắm cũng chỉ cần nói một câu.”

Lưu Hạ lấy tay áo che mặt, che
khuất ánh mắt Quảng Lăng vương, một bộ dáng thẹn thùng, “Ôi chao ôi! Vương
thúc, người cũng đừng dùng bộ dạng như vậy nhìn ta, mọi người đều nói không thế
được. Người trước mặt nhiều người như vậy, một bộ dáng muốn ‘ăn’ ta, truyền ra
ngoài thật sự sẽ làm tổn hại đến thể diện hoàng gia.”

Quảng Lăng vương đột nhiên xoay
người, miễn cho Lưu Hạ lại nói thêm cái gì nữa, làm cho hắn nhịn xuống không
được, xoay người lên ngựa, vội vàng rời đi.

Hết chương 12.

Chú thích:

Đoạn tụ nghĩa đen là “cắt đứt tay
áo”, dùng ám chỉ đồng tính nam, xuất phát từ điển cố về Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Hán Ai Đế Lưu Hân sủng ái Đổng Hiền, hai người quấn quýt như hình với bóng, có
lần Ai Đế thức dậy thấy tay áo bị Đổng Hiền đè lên, sợ kéo tay áo ra làm người
thương tỉnh giấc, bèn dùng một lưỡi dao nhỏ cắt đứt tay áo. Từ đó từ đoạn tụ
được dùng ám chỉ đồng tính nam.

Thật ra thì, Hán Ai Đế là vị vua
thứ 12 của nhà Hán, tức là được xếp vào hàng con cháu của Lưu Hạ. Nhưng vì cớ
gì mà Lưu Hạ lại dùng một từ xuất phát từ điển cố còn khuya mới diễn ra để nói
vào lúc này thì… Cứ tạm coi như đây là thói quen dùng từ/thành ngữ/ điển cố hàng
ngày mà tác giả quên mất thời gian điển cố đó xuất hiện. Cũng như câu gió Đông
gió Tây trong chú thích chương nào đó mới xong, xuất hiện trong Hồng lâu mộng
í, Hồng lâu mộng được sáng tác vào thời nhà Minh, tức là cách Hán triều khoảng
hơn 1500 năm sau. Những dòng in nghiêng này hoàn toàn là suy đoán(bậy) mà không
hề có tí ti căn cứ xác thực nào, sở dĩ mình viết ra là do bản tính thích nhiều
chuyện và ưa soi mói của bản thân, đồng thời cũng là câu trả lời nếu có bạn nào
cũng nhiều chuyện giống mình thắc mắc. Vậy nên nếu có đoán bậy thiệt cũng xin
tác giả tha mạng và xin mọi người đừng ném dép mình. 
Cũng xin nói thêm
rằng mọi điển cố mà mình chú thích là hoàn toàn chính xác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3