Ti mệnh- Chương 40

Chương thứ
bốn mươi: Vĩnh viễn không an

“Trường An.”
Dung Tô một cước đá văng đám đệ tử thủ vệ Lưu Ba, đem A Vu che chở phía sau
mình, “Mau ra đây cho ta!”

“Dung Tô ca
ca...”

“Muội đừng
sợ.” Dung Tô trấn an A Vu, “Lưu Ba bây giờ vừa trải qua một đợt thiên kiếp, sớm
đã không còn là Lưu Ba trước kia. Bất quá chỉ là một đám đạo sĩ già cùng mấy
tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mới thu nhận. Có ta ở đây, bọn chúng sẽ không dám
động đến muội.”

A Vu còn
định khuyên ngăn, trên bậc thang cao, đại môn Lưu Ba “chi nha” một tiếng nặng
nề mở ra. Năm vị trưởng lão từ sau cửa bước ra, thần sắc nghiêm nghị, căm phẫn
trừng mắt nhìn Dung Tô và A Vu, giống như hận không thể lập tức diệt trừ hai
người cho thống khoái.

“Người ta
gọi là Trường An, mấy lão già các ngươi ra làm gì.” Dung Tô hừ lạnh một tiếng rồi
phất tay áo, yêu lực hùng hậu cuộn lên một làn gió lớn, đám đệ tử theo sau các
vị trưởng lão bị cơn gió thổi qua liên tục ngã nhào.

Một vị
trưởng lão giận dữ quát: “Yêu quái to gan, ở trước Lưu Ba tiên môn mà dám nói
năng lỗ mãng!”

“Hừ, Lưu Ba hiện giờ có gì
mà phải sợ, nhân vật quan trọng như ta tự mình tới cửa cũng xem như nể mặt các
ngươi lắm rồi.” 

 “Láo xược!” Lập tức
có người không nén được cơn tức, xuất ra pháp khí, nổi giận đùng đùng xông tới. 

Dung Tô
cuồng tiếu, nói: “Láo xược thì không, nhưng rắm thì có thể đánh ra một cái, cho các ngươi
ngửi!” Nói xong hắn phất tay áo, yêu khí cuồn cuộn xuất ra, gào thét đánh về
phía kẻ vừa lên tiếng. Người nọ không thể không thu chiêu phòng bị, những đệ tử
tu vi khá thấp trong tiên môn đều bị uy lực sót lại của yêu khí chấn động, nôn
ra máu tươi. 

Các trưởng
lão đều cả kinh, không ngờ được A Vu lại mời một kẻ cường đại như thế đến giúp
đỡ. 

A Vu thấy
Dung Tô đã khiến những người của Lưu Ba khiếp sợ rồi, lập tức giữ chặt hắn lại,
hướng các trưởng lão Lưu Ba nói, “Bọn ta không muốn đả thương ai cả, ta chỉ
muốn gặp Trường An, ta có chuyện muốn nói cho chàng biết.” 

“Yêu nghiệt
này dám ngang nhiên khiêu khích Lưu Ba tiên môn ta, sau lưng chắc chắn có mưu
tính trước, tuyệt đối không để ả gặp được Trường An.”

“Mấy lão già
cố chấp này!” Dung Tô nghe vậy nhất thời giận dữ, cất bước định tiến lên. Dường
như nhận thấy được sát khí trên người Dung Tô, A Vu cực kỳ hoảng sợ, vội vàng
dùng sức túm chặt lấy hắn, “Dung Tô ca ca! Trong lòng Trường An, quan trọng
nhất chính là an nguy của tiên môn, huynh đừng giết người của Lưu Ba.”

“Yêu nghiệt,
chớ có giả vờ từ bi, Lưu Ba chúng ta hôm nay nhất định phải thay thiên hạ trừ
yêu, tiêu diệt cái tai họa là ngươi!” Vị trưởng lão đứng đầu hét lớn một tiếng:
“Dàn trận!” 

Nhìn năm vị
trưởng lão miệng nhẩm chú ngữ dàn trận, Dung Tô cuối cùng cũng không đè xuống
được sát khí khắp người, đôi đồng tử đen láy dần chuyển sang màu huyết tinh đỏ
tươi: “Muội muội, muội thấy rõ rồi chứ, hôm nay là ai muốn giết ai!” 

Sắc mặt A Vu
trắng bệch, che bụng trầm mặc. 

Đây là thế
cục ngươi chết ta sống. Dù là Nhĩ Sanh cũng nhận ra, trận pháp mấy vị trưởng
lão Lưu Ba kia bày ra vô cùng khó đối phó, sát khí nồng đượm, cũng không phải
trận pháp hàng yêu bình thường. Nàng cũng âm thầm sốt ruột thay A Vu, lúc này
tiên tôn đã đi đâu, quan trọng hơn, Trường An đâu? 

Cùng lúc ấy,
cỗ sức mạnh đưa Nhĩ Sanh đến đây lại xuất hiện, nó dường như muốn trả lời cho
vấn đề nàng vừa đưa ra. Nhĩ Sanh muốn biết tiên tôn và Trường An đang ở đâu, nó
liền thật sự dẫn nàng tìm được tiên tôn và Trường An— 

Lưu Ba, Vạn
Cách lâu. 

Trường Võ bị
nhốt trong Vạn Cách lâu, quang phù màu trắng bốn phía làm thành một nhà giam
vững chắc, đem hắn vây trong đó. Đương nhiên các trưởng lão đã biết chuyện hắn
đem A Vu đi trốn, vậy nên mới đặc biệt cầm tù hắn trong đó, phòng ngừa Trường
Võ lại một lần nữa can thiệp vào chuyện ở đây. Mà Trường An cũng đang ở ngay
trên đỉnh Vạn Cách lâu bế quan, đối với mọi chuyện bên ngoài cái gì cũng không
biết. 

Trong lòng
Nhĩ Sanh vô cùng lo lắng, thật muốn xông lên phía trước đánh vào đầu hắn mấy
cái. Nương tử cùng hài nhi mình bị người bắt nạt, kẻ làm trượng phu như hắn còn
ngồi đây tu thành đại tiên! Nhưng Nhĩ Sanh cũng chỉ có thể nghĩ thế mà thôi,
nàng hiện giờ chỉ là một người đứng xem, không cách nào nhúng tay vào bất cứ
chuyện gì. 

Đột nhiên,
từ đại môn Lưu Ba truyền đến một tiếng nổ lớn, rung chuyển cả mặt đất. 

Nhĩ Sanh
nóng lòng muốn tới đó xem chuyện gì, nhưng bản thân lại không nhúc nhích được
chút nào, nàng cũng bất chấp Trường An có nghe thấy mình nói hay không, lo lắng
hét lớn: “Trường An! Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!” 

Tiếng nàng,
Trường An đương nhiên không nghe thấy. Nương theo tiếng nổ lớn, mặt đất mãnh
liệt rung chuyển. Nhĩ Sanh có thể cảm nhận được mái nhà cùng bàn ghế trong Vạn
Cách lâu cũng đang rung lên. 

Không đầy
lát sau, Trường An mở mắt, sắc mặt hắn khó coi mà thay đổi mấy lần, cuối cùng
“phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu. 

Nhĩ Sanh
hoảng sợ, chợt nhớ khoảng thời gian học ở học đường trên Vô Phương, phu tử từng
nói qua, tu hành tới một cảnh giới nhất định, lúc nhập định[62] không thể bị ngoại
vật quấy nhiễu, nếu không nhẹ thì thương tổn đến tâm phế, nặng thì tẩu hỏa nhập
ma.

[62] Nhập định: Ngồi thiền. 

Vậy Trường
An là bị thương đến tâm phế hay, tẩu hỏa... 

Nhưng chẳng
còn thời gian cho Nhĩ Sanh nghĩ ngợi thấu đáo vấn đề này. Trường An tỉnh táo
lại, lau máu bên khóe môi sau đó bước nhanh đến cửa sổ, nhìn về phía sơn môn
Lưu Ba trong chốc lát sau đó trực tiếp đằng vân bay đi. 

Nhĩ Sanh lập
tức bị cỗ sức mạnh kia kéo đi theo sau Trường An. Lúc thấy cảnh tượng ở sơn môn
Lưu Ba, Nhĩ Sanh không khỏi ngây người. Chỉ mới một lát, bậc đá xanh trước sơn
môn liền giống như bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, rất nhiều môn đệ trẻ tuổi của Lưu
Ba gục trên đất, giãy dụa rên rỉ. Mà cánh cửa lớn trên không trung kia, Nhĩ
Sanh sao có thể quên được —
Cửa vào Hoang Thành Vô Cực. 

Nhĩ Sanh rất
ngạc nhiên, đám trưởng lão Lưu Ba thế nhưng lại triệu ra cửa vào Hoang Thành Vô
Cực! Khó trách mới rồi nàng cảm thấy trận pháp kia kỳ quái như thế. 

Dung Tô hình
như bị trọng thương, tay nắm chặt thanh đại đao, quỳ xuống một bên gối. A Vu
che ở trước mắt hắn, tay cầm chiết phiến, cùng ba vị trưởng lão giằng co. Trên
mặt A Vu nhiễm không ít vệt máu, cùng chẳng rõ là của nàng ta hay của đệ tử Lưu
Ba. 

Thấy Trường
An đằng vân bay đến, đôi mắt A Vu sáng lên, nhưng dường như nghĩ đến điều gì
đó, nàng ấy lập tức cụp mắt xuống. 

Thừa dịp A
Vu phân tâm, một vị trưởng lão ở đối diện đột ngột xông tới, đánh thẳng vào
bụng nàng ta. A Vu kinh hãi, theo bản năng lui lại phía sau. Dung Tô quỳ ở sau
lưng nàng nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy: “Lưu Ba vô sỉ!” Hắn một đao bổ về
phía trưởng lão, rõ ràng là muốn chém rụng đầu lão đạo sĩ kia. 

Một đạo tiên
khí sáng ngời từ giữa không trung mà đến, đánh trật lưỡi đao của Dung Tô. 

“Nghiệp
chướng!” Trường An giận dữ khiển trách. 

Sắc mặt A Vu
tái nhợt, vội lắc
đầu giải thích: “Chúng ta không giết người. Ta hoài...”

Trường An
không nghe nàng thanh minh, xuất ra pháp khí. Trường kiếm vung lên, một luồng
sáng xanh chói mắt mang theo lửa giận trùng điệp đánh về phía Dung Tô. 

Hắn hiển
nhiên vô cùng tức giận, một chiêu này xuất ra không có chừng mực, mặc dù là đại
yêu ngàn năm tuổi như Dung Tô cũng bị đánh văng ra bên ngoài, đương nhiên, A Vu
cũng không may mắn thoát khỏi. Nàng lăn xuống khỏi bậc đá xanh, cuối cùng dừng
ở một chỗ đất bằng phẳng. 

Nhĩ Sanh
kinh hãi che miệng. Hình như Trường An còn khiển trách gì đó nhưng Nhĩ Sanh
hoàn toàn không nghe thấy. Lúc này trong đầu nàng văng vẳng tiếng nói chứa đầy
âm khí cùng đôi mắt không chút dao động như tử thủy của Nữ Oán. 

Khó trách...
Khó trách... 

Dung Tô giãy
dụa bò dậy, đôi đồng tử đỏ rực sau khi tìm thấy thân ảnh A Vu mạnh mẽ co rút. 

Lấy đại đao
chống đỡ cơ thể, y bước từng bước gian nan đến chỗ A Vu. 

Thấy y như
thế, trong mắt Trường An không hiểu sao dâng lên một tầng sát khí. Một vị
trưởng lão Lưu Ba bị trọng thương những vẫn cố chống đỡ trận pháp thấy Trường
An, nhất thời vui mừng quá đỗi hét lớn: “Yêu nghiệt này nghiệp chướng nặng nề,
chúng ta đã triệu ra cửa vào Hoang Thành Vô Cực, muốn bắt chúng vào đó, nhưng
vẫn thiếu một người dùng linh lực mở cửa thành. Trường An, mau đến giúp ta!” 

Trường An
không chút nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn A Vu. Nàng cuộn mình dựa vào lòng
Dung Tô, thân mình run rẩy tựa như đang khóc. Hắn nhíu mày, bước xuống đụn mây,
chậm rãi đi về phía vị trưởng lão chủ trận. 

“Muội
muội...” Dung Tô thay A Vu gạt sợi tóc hỗn loạn dính trên mặt, lẳng lặng nhìn
khóe môi nàng run rẩy, khàn
giọng nói: “Bụng muội đau... Dung Tô ca ca... Chàng không biết, chàng
còn chưa biết.” 

Tiếng nói
tĩnh mạc, lạnh như băng từ trên bậc cầu thang cao cao truyền xuống, Trường An
nói: “Yêu nghiệt, còn không buông tay chịu trói.”

Dung Tô hận
đến nghiến răng: “Cái đồ khốn này, muội tội gì còn vướng bận?” 

Nước mắt như
những hạt châu bị cắt lìa, ngăn không được mà tuôn rơi, A Vu vẫn không ngừng nỉ
non một câu, “Chàng không biết”. Giống như muốn thuyết phục Dung Tô, lại giống
như đang thuyết phục chính mình. 

Trường An
nhíu mày, trong ống tay áo rộng thùng thình, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền.
Khép mắt lại, hắn thản nhiên nói: “Tên yêu quái này, phải vào Hoang Thành.” Lời
vừa dứt, hắn liền rót tiên lực vào trong trận. Trận pháp vốn bị phá đến lụn bại
bỗng sáng bừng lên. Trên không trung, cửa lớn của Hoang Thành Vô Cực “cạch” một
tiếng nặng nề mà chầm chậm mở ra. 

Dung Tô nhìn
cổng thành đang dần mở rộng trên đầu, sắc mặt trầm xuống. Trấn an tốt A Vu, y
nỗ lực đứng dậy, quay mặt nhìn Trường An, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
“Dung Tô ta sinh ra là yêu quái, hành sự mặc dù không được coi như chính phái
song không phải hổ thẹn với trời đất, chẳng làm gì trái với luân thường đạo lý,
các ngươi dùng lý do gì bắt ta vào Hoang Thành-kinh đô của những kẻ tội đồ ác
nghiệt.” Dung Tô cuồng ngạo cười, mang theo ngập tràn ý vị trào phúng: “Có bản lĩnh,
lấy mạng ta đi, còn cái khác, đừng mơ.” 

Trường An
nhìn chằm chằm Dung Tô, trong đôi mắt thâm u không rõ cảm xúc. 

Dung Tô khí
phách đem đại đao cắm phập xuống bậc thang đá xanh, cười phóng khoáng: “Hôm nay
đấu đến thế này, các ngươi dù không muốn, ta cũng sẽ liều mạng một phen, dùng
tính mệnh này khiến Lưu Ba các ngươi gà chó không yên, bất kể thế nào cũng đòi
cho muội tử ta một cái công đạo.” 

“Đừng liều
mạng...” A Vu bắt chặt lấy vạt áo Dung Tô, không chịu buông tay. 

“Muội
muội...” Dung Tô gỡ vạt áo trong tay A Vu ra, rút đao, sải bước tiến lên phía
trước. Khẽ thở dài, y nói: “Muội vẫn chưa rõ sao, hiện giờ nếu ta không chết,
Lưu Ba tất vong.” 

Dung Tô bị
thương rất nặng, mỗi bước đi đều để lại một vệt máu dài, thế nhưng, hắn lại cứ
ngang nhiên bước đi như — không
hề cảm thấy đau đớn. Mỗi một bước chân cũng khiến mặt đất phải rung chuyển. “Ba
lần độ thành tiên?” Dung Tô vung đao cười lớn: “Để xem, ngươi rốt cuộc lợi hại
thế nào.” 

A Vu cuộn
tròn người lại, nhắm chặt đôi mắt, bịt chặt hai tai, song vẫn không ngăn được
tiếng đao kiếm va chạm truyền vào trong tai. 

Kết quả
không cần nghĩ cũng biết, Dung Tô bị trọng thương sao có thể đấu lại nổi Trường
An. Chưa được mười chiêu, y đã bị Trường An bắt lấy cuống họng. 

“Đừng giết
huynh ấy!” A Vu khàn giọng
hét lớn, “Trường An, Dung Tô giống như thân nhân của ta vậy, cầu chàng, ta chỉ
cầu chàng lần này thôi, vì hài...” 

“Ta không
định lấy mạng hắn.” Trường An cắt đứt lời A Vu, nói: “Kẻ có tội đương nhiên
phải bị tiến vào Hoang Thành Vô Cực.”

“Huynh ấy
không có tội. Là ta... Đều là ta...” 

“Ha ha ha,
dục gia chi tội hà hoạn vô từ[63]!
Muội không cần phải nhiều lời, hôm nay ca ca không bảo vệ được muội, là ta vô
năng. Cái mạng này Lưu Ba có thể tùy ý lấy đi, nhưng Hoang Thành Vô Cực thì dù
thế nào ta cũng không vào.”

[63] Dục gia chi
tội hà hoạn vô từ:Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do.
Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói gì mà chẳng được.
 

Trường An
bóp chặt cổ họng hắn, từng bước bức Dung Tô về phía cửa thành: “Chuyện này
không thể theo ý ngươi.”

Dung Tô cười
lạnh: “Sinh không phải do ta, tử còn không thể do ta sao?” 

Trường An
giật mình kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dung Tô cả người cứng đờ,
một vệt máu tươi trào ra bên khóe môi. Là tự đoạn tâm mạch. 

Trường An
khẽ buông tay, thân hình Dung Tô mềm oặt đổ xuống đất, duy chỉ còn lại đôi mắt vẫn không cam lòng mà
mở lớn, giống như còn đang lạnh lùng trào phúng Lưu Ba tiên môn huy hoàng một
thời nay đã không còn như trước, chỉ vì một yêu quái mà phải dốc toàn lực. Hoặc
cũng có thể là dè bỉu thứ
tình cảm ghen tị u ám trong lòng Trường An.

Không hiểu
sao trong lòng Trường An bỗng sinh ra một chút sợ hãi. Quay đầu nhìn về phía A
Vu, hắn thấy nàng đang ngơ ngác nhìn Dung Tô, sau đó gần như nửa quỳ nửa bò
đến. Nàng dò xét hơi thở Dung Tô, dò xét rất lâu, cuối cùng vuốt mắt cho y.

“Trường An,
chàng cũng biết đối với ta, Dung Tô ca ca vừa là sư cũng vừa là phụ, vừa là
huynh trưởng lại vừa là bạn hữu. Trước đây lúc chúng ta thành thân, Dung Tô ca
ca không tới được, huynh ấy còn nói đây là chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc
đời; huynh ấy nói, chờ con chúng ta đầy tháng, huynh ấy nhất định phải khiến
thiên hạ đều biết, huynh ấy sẽ mừng hồng bao lớn nhất, tặng lễ vật tốt nhất...
Nhưng Trường An, chàng nhìn xem chàng đã làm cái gì?”

“Chàng bức
chết người như cha như huynh, như lương sư như hảo hữu thân nhất của ta.” Sắc
mặt A Vu dần đanh lại,
“Ta gả cho chàng, lại bị chàng đoạt đi tất cả, tình yêu, trinh tiết, tôn
nghiêm, hiện giờ là người thân của ta, đứa con của ta... Nhưng ta vẫn hèn mọn
thích chàng như vậy.” 

Trường An
ngẩn người, trong ngực một mảng lạnh lẽo. Ánh mắt hắn ngu ngơ chuyển dời đến
bụng A Vu, nhưng chỉ thấy một mảnh máu tanh chói mắt nhuộm đỏ vạt áo nàng.

Giống như
một con rối gỗ không có cảm giác, A Vu một tay che lấy mắt Dung Tô, tay còn lại
che trên mắt chính mình. 

“Ta thế nào
tha thứ được cho chàng... Như thế nào tha thứ được chính mình?” 

Sắc mặt
Trường An trắng bệch, im lặng không nói. 

“Ta hận,
Trường An, chàng có biết ta hận nhiều thế nào không!” A Vu ngẩng đầu, một hàng
huyết lệ khiến cho người ta kinh sợ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Cổ họng khản đặc không nói lên
lời, nhưng nàng vẫn cố tình lên tiếng, thanh âm bén nhọn mang theo sự tàn phá,
“Mối hận giết nghĩa huynh, đau đớn khôn cùng, ta hận không thể khiến tất cả mọi
người đến chôn cùng.” 

Một tiếng
này mang theo biết bao đau đớn, oán hận, giống như gọi ra tất cả bi thương
trong trời đất. Bỗng một cơn gió lớn mang theo vô số tiếng nữ tử than khóc ùn
ùn kéo đến trên bầu trời Lưu Ba, oán khí khắp nơi nhanh chóng tụ về. Tiếng
cười, tiếng khóc như si như cuồng xông vào tai khiến mọi người đều cảm thấy
kinh hoảng. 

A Vu ngoan
lệ trừng mắt nhìn Trường An, cửa Hoang Thành Vô Cực phía sau lưng nàng hoàn
toàn mở ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức tràn ra. Trong Hoang Thành
đều là những kẻ tội ác tày đình, A Vu mang trên mình oán khí của tất cả nữ tử
trong thiên hạ, sự tồn tại của nàng là một đại tội, cho nên sau khi cổng vào
Hoang Thành Vô Cực mở ra, nàng bị kéo vào là chuyện đương nhiên. 

Oán khí đầy
trời đuổi theo thân ảnh A Vu, chậm rãi bị kéo vào trong Hoang Thành. 

Trường An
dường như đột nhiên lấy lại tinh thần, vươn tay muốn kéo nàng lại, nhưng oán
khí hung lệ lại mạnh mẽ bò lên tứ chi hắn, gắt gao túm lấy Trường An, hận không
thể túm hắn kéo xuống địa ngục. 

“Trường An,
ta nguyền cuộc đời này ngươi vĩnh viễn không được an!” 

Cổng vào
Hoang Thành Vô Cực nặng nề đóng lại, ngăn lại tất cả âm thanh, cả thế giới
dường như tĩnh lặng trong chớp mắt. Từ không trung rơi xuống hai giọt máu tươi,
dính trên má Trường An, thoạt nhìn thực hủ bại mà thê lương.

Nhĩ Sanh vốn
tưởng sau khi A Vu vào Hoang Thành, không bao lâu nữa Trường An sẽ đọa ma,
nhưng Trường An vẫn thanh tỉnh như trước.

Mỗi ngày hắn
vẫn tĩnh tọa tu hành, hấp thu linh khí của thiên địa, giống như một vị tiên
trưởng, trong trẻo mà
lạnh lùng, toàn thân tản ra sự kiên quyết không kẻ nào chạm đến được. Phần đông
trưởng lão Lưu Ba đối với hiện trạng này rất vừa lòng, cho là Trường An đã đạt
tới thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu.

Nhĩ Sanh lại
thấy được một mặt khác của Trường An. Một Trường An hàng đêm không ngủ, mỗi đêm
đều ngửa đầu ngắm sao trời không chịu chợp mắt. Bởi vì cho dù có ngẫu nhiên
nhắm mắt nghỉ ngơi hắn cũng sẽ mồ hôi lạnh đầy trán mà bừng tỉnh.

Ánh mắt
Trường An dần trở nên phẳng lặng. Không phải vì hắn đã đại triệt đại ngộ[64],
trái lại càng lúc càng gần với sự tuyệt vọng cùng tĩnh mịch. Nhĩ Sanh bỗng nhớ
lại lần đầu tiên khi nàng trông thấy Trường An, đôi mắt hắn trống rỗng mà hư
vô, rõ ràng còn sống nhưng lại trầm tịch, băng lãnh như chết.

[64] Đại triệt đại
ngộ : Triệt có nghĩa là thông suốt, ngộ có nghĩa là thức tỉnh, giác ngộ.
Cụm từ này dùng để hình dung sự hoàn toàn tỉnh ngộ hay giác ngộ.

Một câu
“không được an” tựa như tiếng khóc thầm, lời nguyền rủa của A Vu, khiến Trường
An từ đó về sau không còn được an nữa.

“Vĩnh Chính
năm thứ mười lăm, Trường An tẩu hỏa nhập ma.” Thanh âm thất vọng của thư sinh
lại lần nữa xuất hiện trong đầu Nhĩ Sanh. Nàng cảm thấy cảnh vật dần trở nên mơ
hồ, cuối cùng chỉ còn lại ma ấn giữa ấn đường Trường An đang lạnh lùng nhìn
trời cao.

“Ti Mệnh
tinh quân, Ti Mệnh tinh quân... Mệnh cách đời này của ta, ngươi lại viết bạc
lương như thế...”

Thanh âm của
hắn rất nhỏ, nhưng cực kỳ phẫn nộ, giống như hận không thể lột da lóc xương, ăn
thịt uống máu Ti Mệnh tinh quân trên Cửu Trùng Thiên.

Thấy bộ dạng
này của hắn, tâm Nhĩ Sanh không hiểu sao lại lạnh toát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3