Những ngày đợi nắng - Chương 25 - 26

Chương
25

Hàn
Quốc, đất nước ngay cả cái tên cũng thấy lạnh. Cô gái nhỏ cuốn mình trong bộ đồ
ấm to sụ khiến bản thân trở nên tròn trĩnh, bông bịt tai to tròn che phủ hai
vành tai. Trong luồng khói liên tục phả ra không khí vì trời lạnh, cô hăng hái
đạp xe đến trung tâm ngoại ngữ gần chung cư.

Một ngày là quá ngắn
để cô có thể hoàn thành mọi thứ. Buổi sáng học tiếng Hàn, trưa trông trẻ cho
một gia đình giàu có, chiều học make up, tối làm việc theo giờ tại một nhà tắm
công cộng. Cuộc sống thật quá tất bật và năng động.

Cứ phải đạp xe từ nơi
này qua nơi khác và chỉ có thể ngủ năm tiếng một ngày khiến cô rất mệt mỏi,
nhưng cô thích cuộc sống này. Sống có mục đích và luôn cố gắng hết mình. Người
ta sẽ chẳng thể biết được con đường mình đi như thế nào, nhưng nhất định trong
tim phải có một đích đến. Nếu không có hoài bão và mục đích, người đó đích thị
không thật sự sống.

Từng vòng quay bánh
xe cứ hăng hái đưa cô gái nhỏ tiến về phía trước.

Nắng không đậm màu
nhưng không khí rất trong lành.

Cùng với tất cả nhiệt
huyết, những vòng xe được đạp càng lúc càng nhanh, để rồi phải thắng gấp lại
khi một người từ đâu sừng sững xuất hiện ngay đầu xe.

“Về Việt Nam với anh
một chuyến!” - Tháo cặp kính râm ra khỏi mắt, người con trai nhẹ nhàng nói.

***

Con người dù có dành
cả đời để miệt mài đi về ngàn nẻo xa xôi thì rồi cũng đến lúc phải trở về nơi
xuất phát. Chỉ là Winner không nghĩ mình phải quay về nhanh đến thế. Ở đây, bầu
trời tự do và hoài bão của cô chỉ mới bắt đầu. Rốt cuộc vì chuyện gì mà Vương
từ Việt Nam bay qua đây tìm cô?

Ngồi trong quán cà
phê, Winner khuấy đều ly ca cao nóng, loại thức uống tuyệt vời cô mới phát hiện
ra khi đến Hàn Quốc. Nước bị khấy thành dòng xoáy tròn như đầu óc cô lúc này, xoay
tít với những nghi vấn và lo lắng.

Trông cô bây giờ rất
ra dáng một cô gái đầy sức sống và năng động, đôi mắt sáng ẩn chứa vô vàn mơ
ước, cả cơ thể đều toát lên ý chí sẵn sàng tiến về phía trước. Nhìn cô thế này,
Vương xém chút nhận không ra. Ngày tiễn cô ra sân bay, một nửa linh hồn cô đã
chết hoàn toàn, thân xác mệt mỏi và ánh mắt chất chứa tuyệt vọng. Khi ấy anh đã
nghĩ một mình cô ở Hàn Quốc xa xôi liệu có ổn? Giờ đây thì chắc chắn, cô không
ổn là vì quá ổn.

“Có chuyện gì hả
anh?” - Tiếp tục khuấy ly ca cao tạo thành những tiếng “lanh canh” trong trẻo,
Winner e dè hỏi.

“Là về Đăng.” - Vương
không định giấu giếm.

“Đăng... xảy ra
chuyện?” - Trong tích tắc, sắc mặt Winner nhợt nhạt hoàn toàn.

“Không. Là ở nhà xảy
ra chuyện, mà người gây ra chuyện là Đăng. Cậu ấy quay trở lại Đà Lạt tìm em.
Anh nói em đã chết. Cậu ấy nổi giận và kéo người đến kiểm soát mọi thứ, cả nhà
đang nằm trong tay Đăng. Thấy tình hình không ổn, anh nói thật với cậu ấy rằng
em vẫn còn sống, thế nên cậu ấy để anh đi tìm em. Nếu không có em cùng về, anh
sợ...” - Cả người Vương bất giác run lên, trong giọng nói còn lẩn khuất sợ hãi.
Anh đã rất khó khăn mới có thể ra sân bay và bay qua đây tìm Winner. Anh sợ gọi
điện thoại cô nghe xong sẽ tránh luôn nên buộc phải ra đích thân đến gặp. Nhi
đã gần đến ngày sinh, anh đi mà lòng như lửa đốt.

Sắc mặt Winner càng
lúc càng khó coi. Ngày ấy ngay cả cô anh còn muốn giết, không giết được thì
cũng muốn tống cô vào tù. Cô quay về đó, coi như đóng lại toàn bộ tương lai vừa
mới mở ra.

“Anh xin lỗi! Điều
này quá thiệt thòi cho em nhưng Nhi gần sinh rồi, Kim thì còn nhỏ, mẹ anh và mẹ
vợ anh đều đã có tuổi. Thế lực của Đăng rất mạnh, gia đình mình không thể đấu
lại. Cậu ấy phát điên lên như thế là vì nghe tin em đã chết. Giờ chỉ có em mới
dừng cậu ấy lại được.” - Ánh mắt Vương dán chặt vào Winner, tất cả van xin
thành khẩn đều tụ hội trong ấy. Có cả sự tuyệt vọng, lo lắng và dằn vặt.

Đến lúc này, gương
mặt Winner không còn chút thần sắc, đôi mắt trống rỗng sâu thẳm không thấy đáy,
cái nhìn hư vô đến xót xa. Nghiệt ngã đến cuối cùng vẫn không buông tha cô. Đã
tưởng sẽ có một tương lai khác, một cuộc sống tươi sáng hơn sau tất cả những
đau khổ. Cô còn tưởng chỉ cần kìm được nỗi nhớ Đăng, cô sẽ hạnh phúc và thành
công. Hóa ra là cô đã quên mất, xưa nay thói đời vẫn vậy, vạn vật đảo điên, có
trong tay chưa chắc đã an toàn, tính là một chuyện, thực hiện lại là chuyện
khác.

“Làm ơn! Anh xin em!”
- Giữa quán cà phê, Vương quỳ xuống, đôi mắt tuyệt vọng không màng những người
xung quanh đang nhòm nhó bàn tán, chỉ chăm chăm dán vào Winner.

Khép mắt như một sự
chấp nhận, Winner để cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng nhấn chìm mình. Đăng phát
điên lên là vì kẻ mà anh tin đã giết chết ba mình nay lại thanh thản chết đi mà
không cần trả giá. Trở về đó, tương lai của cô coi như đóng lại hoàn toàn.
Nhưng cô không thể từ chối. Bao nhiêu con người đang gặp nguy hiểm. Vả lại,
sinh mạng này cũng là do Vương cứu, cô có thể từ chối anh sao?

Ngày ấy khi ý thức
chìm vào tăm tối, tuyệt vọng thôi thúc bản thân phải mau chết đi, Vương đã xuất
hiện, đưa cô đến bệnh viện.

Khi Winner tỉnh lại,
đã là năm ngày sau, cơ thể tiều tụy yếu nhược, cơn đau từ tay truyền đến khiến
cả người cô co lại.

“Sao
em lại hành động ngu ngốc như vậy?” - Tiếng Vương từ một nơi rất gần vang đến.
Winner quá mệt để ngồi dậy và quan sát nên cũng chẳng buồn để tâm. Trong cô lúc
này tất cả đều trống rỗng đến hốc hác.

“Có chuyện gì xảy ra,
nói anh nghe!” - Chậm rãi đến ngồi bên giường, Vương nắm lấy bàn tay lành lạnh
của cô. Giây phút nhìn cô ở giữa ranh giới sống chết, thật làm anh bị dọa cho
phát hoảng. Người ta vẫn nói những kẻ ngu ngốc mới chọn cách tự tử. Sợ hãi cuộc sống
nên dại dột chọn cái chết. Nhưng mà, để tự làm đau chính mình, tự tay giết
chính mình, cần phải có rất nhiều dũng khí và rất nhiều tuyệt vọng.

“Ba Đăng bị giết.
Chứng cứ thu được đều tố cáo em đã làm điều đó.” - Không hiểu vì sao, Winner
quyết định nói thật. Lần đầu tiên mang khó khăn của mình kể cho ai đó nghe.

“Anh tin không phải
em.” - Vương nói chắc nịch. Winner có ngang tàng đến mấy, anh vẫn tin cô không
giết người, mà lại còn là ba của người cô yêu thương.

“Nhưng Đăng không tin
em.” - Winner khép mắt, nụ cười yếu ớt nhạt nhòa trên môi. Cô chẳng cần ai trên
thế giới này tin mình, chỉ cần một người thôi, nhưng người ấy lại là người đầu
tiên không tin cô.

Dù Winner đang nhắm
mắt, Đăng vẫn có thể cảm nhận hoàn toàn sự khổ sở trong cô. Trong lòng anh, một
chút xót xa và thương cảm trào dâng. Winner thực chất không hề làm gì nên tội,
thờ ơ nhưng không ác ý với ai, dửng dưng nhưng không làm hại ai. Có thể cô
không thuần khiết như thiên thần, nhưng cô là người tốt và xứng đáng được nhiều
hơn thế.

“Đi khỏi đây đi em!
Đến nơi mà em có thể có cuộc sống khác, tránh xa mọi rắc rối và những kẻ tổn
thương em.” - Đăng siết nhẹ bàn tay cô trong tay mình, sợ dùng lực quá nhiều nó
sẽ vỡ tan. Trông cô lúc này mỏng manh như được làm từ thủy tinh, một lực nhỏ
cũng đủ vụn vỡ.

Winner vẫn nhắm mắt,
cảm giác như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Vương biết cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Khi bị đau, người ta sẽ la lên, nhưng có những nỗi đau lớn đến mức không còn
sức để thổn thức.

“Anh sẽ thu xếp mọi
chuyện để em rời khỏi đây.” - Không đợi Winner đưa ra quyết định, Vương nói rồi
đứng lên ngay lập tức. Cần phải nhanh lên trước khi không kịp.

“Trong tủ của em...
có giấy tờ.” - Tiếng Winner yếu nhược, môi nhạt khẽ mấp máy, đôi mắt vẫn nhất
quyết không mở ra. Cô không muốn phải đối mặt với bất cứ điều gì lúc này.

Cùng với giấy tờ sẵn
có của Winner và thế lực của mình, Vương tạo nên một cái chết giả rồi bí mật
đưa cô ra nước ngoài. Người trong nhà chẳng ai quan tâm đến nhìn cô lần cuối,
ngay cả đám tang cũng không mảy may tổ chức. Chỉ có bà Thủy năn nỉ được đến
nhìn cô nhưng Vương luôn tìm cách thoái thác. Điều duy nhất bà chứng kiến là
ngày hỏa táng Winner. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc quan tài được đẩy vào lò
thiêu. Kể từ giây phút đó, Winner vĩnh viễn chết đi, một Khả Uyên ra đời và
sống một cuộc sống hoàn toàn khác.

Những ngày đầu ở Hàn
Quốc, người của Vương sắp xếp cho cô những công việc có thể làm, nơi học tiếng
Hàn, chỉ cô cách tìm đường khi bị lạc, một vài câu xã giao thông thường.

Tất cả những gì cô
đang có bây giờ, ngoài nỗ lực của bản thân còn nhờ một phần rất lớn từ sự giúp
đỡ của Vương. Vì vậy lúc này, cô không thể làm ngơ, không thể bỏ mặc anh được.

***

Chiếc máy bay xuất
phát từ sân bay Incheon lao vút lên trời cao, khép lại toàn bộ mơ ước và hoài
bão của Winner, để lại trong cô vỏn vẹn sự tăm tối tuyệt vọng. Cuộc đời cô rồi
sẽ đi về đâu? Đến khi nào mới bình yên và hạnh phúc?

Vương ngồi bên cạnh,
phần nào đoán được sự sợ hãi trong cô lúc này. Anh không biết Đăng sẽ làm gì.
Rốt cuộc là phát điên lên vì hối hận hay vì thù hận, anh không thể nhìn ra
trong đôi mắt không đáy ấy. Chỉ biết Đăng gần như trở thành một người hoàn toàn
khác, nét mặt lạnh lùng tàn nhẫn, đôi mắt mê hoặc giờ đông đặc những u ám,
gương mặt thanh tú hốc hác xanh xao, đôi môi bạc hẳn màu, chỉ có mái tóc màu
rêu vẫn ngang ngược khó đoán.

Nắm lấy bàn tay đã
trở nên lạnh ngắt của Winner, Vương khẽ khàng: “Anh sẽ bảo vệ em! Đừng sợ!” -
Cô nhỏ bé như đứa trẻ bơ vơ, từ lâu rồi anh đã xem cô như một đứa em gái. So
với Kim hay thậm chí so với một cô gái khốn khổ như Nhi thì Winner vẫn quá
thiệt thòi. Số phận quá nghiệt ngã với cô rồi.

Winner vẫn im lặng,
đôi mắt khép hờ từ chối tiếp nhận mọi thứ. Cô như người đi trên sa mạc gặp cát
lún, càng vùng vẫy chìm càng nhanh. Chi bằng nằm im không phản kháng. Có điều
kiểu gì rồi cũng sẽ bị nuốt chửng.

Chiếc máy bay qua năm
tiếng lẩn khuất sau những đám mây, vẽ lên bầu trời một đường thẳng trắng xóa từ
từ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Winner từ chối nghỉ ngơi, lại tiếp tục
chuyến bay về Đà Lạt. Về đến nơi trời đã vào chiều, ánh tà dương loang lổ cô
liêu.

Vườn anh đào xuất
hiện trong tầm mắt, lặng lẽ vương vãi những cánh hoa buồn bã, không khí se lạnh
tô điểm vẻ hoang vu. Khoảng trời đỏ rực in xuống mặt hồ như máu loang trên mặt
nước.

Vương cùng Winner đi
về phía căn phòng cũ của cô. Đăng đã dọn đến sống ở đây, đem theo đàn em đứng
canh tất cả ngõ ngách trong nhà.

“Em sẽ vào một mình.”
- Khi còn cách phòng khoảng mười bước chân, Winner đứng lại, nói câu đầu tiên
trong ngày.

“Không được! Lỡ xảy
ra chuyện gì thì sao?” - Vương kiên quyết.

“Còn gì tệ hơn được
nữa sao?” - Lúc này mọi chuyện đã tồi tệ đến mức không thể hơn được nữa rồi.

“Anh không muốn em đi
một mình.” - Vương khó nhọc nói.

“Em sinh ra là để một
mình.” - Gương mặt Winner không chút biểu cảm, lạnh nhạt tiến về phía phòng cũ
của mình, bỏ lại Vương phía sau vừa xót xa vừa day dứt.

Căn phòng không chút
thay đổi, vẫn giản dị một chiếc giường, một chiếc bàn và một tủ đơn bạc màu, vị
trí cũng không chút di dịch.

Winner vào phòng,
nhìn thấy Đăng đang ngồi nơi cuối giường, hai tay tì đầu gối ôm đầu, bộ dạng
rất thiểu não.

Lặng lẽ chốt cửa lại,
cô từ từ đi đến trước mặt Đăng. Ngày hôm nay dù có chết ở đây cô cũng không
muốn ai chứng kiến hay cứu giúp.

Nghe tiếng bước chân,
Đăng từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc màu rêu rối bù, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong hốc
mắt thâm đen do mất ngủ, râu đã mọc lởm chởm làm mất đi vẻ tao nhã lịch sự. Anh
vẫn rất đẹp, thậm chí nét nhợt nhạt còn làm anh mang một vẻ đẹp yêu mị mê hoặc
hơn. Nhưng tất cả chỉ tạo nên một sự xót xa trong lòng Winner

Nhìn thấy Winner, ánh mắt Đăng chết sững, rồi lập tức chuyển qua một loại
biểu cảm không thể đọc tên.

Không chút do dự, anh lao đến chỗ cô.

Chương 26

Winner đã
lường trước Đăng sẽ tấn công mình, nhưng không nghĩ lại bị tấn công bằng một nụ
hôn vũ bão thế này. Anh đẩy cô ép sát vào tường, điên cuồng hôn lên bờ môi bạc
màu, vòng ôm như một bẻ gãy eo thon. Chiếc lưỡi cứ thế luẩn quất lấn lướt, miên
man cuốn lấy lưỡi cô. Nụ hôn triền miên dây dưa làm đầu óc Winner có chút mụ
mị. Cho đến khi môi cô đau nhức và đỏ mọng ướt át, nụ hôn của Đăng mới dịu dàng
trở lại, mơn trớn bên ngoài môi mềm. Đăng có vẻ không muốn rời đi, nhưng lại
không thể cứ mãi như thế này. Cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, đứng thẳng
người kéo trọn cơ thể cô giấu vào lồng ngực. Cô đã mập hơn, trông khỏe khoắn
hơn trước rất nhiều, nhưng khi ôm trong lòng vẫn cảm thấy rất nhỏ bé. Mái đầu
chỉ gục đến ngực Đăng càng làm anh cảm thấy muốn bao bọc.

Winner từ đầu đến cuối ngây ngốc không
hiểu gì, chỉ biết im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Liệu có phải Đăng
đang mộng du, hay là một trạng thái mất tỉnh táo do say? Tại sao anh lại ôm hôn
cô da diết đến thế?

“Tạ ơn Chúa vì em vẫn còn sống.” - Giọng
Đăng khàn đặc. Giờ phút này, anh chỉ muốn ôm trọn cô trong lòng. Cứ ôm như thế
này, cả khi đứng hay ngồi, cả khi thức hay ngủ.

“Tìm được em để tống vào tù khiến anh vui
đến thế sao?” - Giọng Winner rất lạnh, gương mặt mờ nhạt không rõ cảm xúc, đôi
mắt không thấy đáy trống rỗng.

Cả người Đăng đông cứng. Thấy cô còn sống
đã làm mọi cảm xúc trong anh nổ tung, hoàn toàn quên mất trước đó hai người xảy
ra chuyện gì.

Buông Winner ra, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô
lên, nhìn vào đôi mắt đã lâu không được thấy. Cô cũng đờ đẫn nhìn anh, ánh mắt
trống rỗng tăm tối.

Đăng không nói, kéo tay Winner đến ngồi
xuống giường, bản thân quỳ xuống trước mặt, vòng tay ôm chân cô, hai bàn tay
nắm chặt hai tay Winner như sợ buông ra sẽ lập tức vụt mất.

“Anh sai rồi. Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho
anh!”

Đáp lại sự khẩn khoản ấy là ánh mắt ngây
ngốc của Winner. Cô đã quá sợ hãi để hy vọng một điều gì đó. Với mọi thứ, cô sẽ
nghe trọn vẹn câu chuyện, tuyệt đối không để bản thân vừa nghe vừa suy đoán
nữa.

“Đã tìm ra hung thủ thật sự giết ba anh
rồi.” - Đăng gục đầu vào tay Winner, giọng nói khàn đặc.

Có một gánh nặng vừa được trút xuống thế
nhưng Winner vẫn không để mình quá vui mừng. Những điều tốt đẹp đâu có dễ đến
với cô như thế.

“Vậy tìm em về đây làm gì?” - Vẫn giữ thái
độ dè chừng, Winner rút tay ra khỏi bàn tay Đăng.

“Tại vì... anh nhớ em!” - Đăng da diết.

“Để làm gì? Đã chọn kế thừa sự nghiệp và
về Sài Gòn rồi mà?” - Giọng Winner lạnh tanh. Đối với người đã bỏ rơi cô một
lần, phải rất ngu ngốc mới để người ta có cơ hội làm điều đó thêm một lần nữa.

“Anh...” - Đăng định giải thích cho cô
hiểu, là vì lo cho cô nên anh mới phải rời xa như thế. Bản thân anh cũng đâu có
vui vẻ gì. Nhưng cuối cùng, anh nghĩ có một chuyện quan trọng hơn cần làm
trước.

Cầm tay Winner, Đăng
kiên quyết kéo ra ngoài, đi về căn phòng nơi mọi người trong nhà đang bị giữ ở
đó.

Nhìn thấy Winner bước vào, cả Nhi và Kim
đều tái mặt như thấy ma, vội núp sau người Vương. Bạch Hồ trước sau không biểu
cảm. Ánh mắt bà Thủy thì long lanh mừng rỡ.

“Là cháu thật hả Win?” - Bà Thủy lập tức
chạy đến, tay sờ nắn gương mặt Winner. Là người bằng xương bằng thịt, hơn nữa
còn hồng hào và mập ra rất nhiều, mái tóc búi cao trông vô cùng năng động.

“Vâng!” - Winner cười hiền, che giấu sự
chua chát trong đáy mắt. Cô sống hay chết, hình như với người ấy không hề quan
trọng.

Kiên nhẫn đợi cho Winner và bà Thủy trò
chuyện xong, Đăng rành rọt lên tiếng: “Cách đây ba tháng, ba tôi đã bị giết.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều đồng
loạt hướng mắt về phía anh.

Nhận được sự chú ý, Đăng tiếp lời: “Kẻ độc
ác ấy đã đổ tội cho Winner. Nhưng hiện tại tôi đã có đầy đủ bằng chứng phạm tội
của hung thủ thật sự.” - Nhìn về phía Vương, Đăng nhếch môi cười.

“Nhi! Kim! Hai người muốn tự đầu thú hay
tôi giúp một tay?” - Ánh mắt Đăng như quỷ hút máu, phóng qua vai Vương, xoáy
sâu về phía Kim và Nhi.

Tất cả mọi người trong phòng lập tức chiếu
mắt về hướng đó mà nhìn trân trối, ngay cả Bạch Hồ cũng không thể giữ được thái
độ bình tĩnh thường ngày.

Nhi và Kim không hẹn cùng lùi lại vài
bước, máu trên mặt rất nhanh rút không còn giọt nào.

“Không phải con đúng không Nhi?” - Bà Thủy
mềm nhũn người, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đứa con gái nuôi. Không thể nào!
Con bà trông hiền lành thuần khiết đến thế, làm sao có thể là kẻ giết người.

Bà mẹ thứ hai trong phòng, tức Bạch Hồ có
vẻ đã lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt xoáy sâu như đang toan tính điều gì. Đương
nhiên một con cáo như bà sẽ không gặn hỏi để con mình thừa nhận phạm tội. Nếu
thật sự Kim có dính dáng đến vụ đó, việc cần làm duy nhất là giúp con bé thoát
tội.

“Chiếc nhẫn tình chị em các người tặng cho
Winner được làm từ một hợp chất sulfua antimo có tên là Stibnite. Trông nó khá
giống bạc. Stibnite có thể khiến thức ăn bị độc ở mức độ nguy hiểm nhất. Mục
đích thật sự của các người là giết Winner. Nhưng cuối cùng ba tôi lại không may
mất mạng do tiếp xúc với tay Winner đeo nhẫn. Hai kẻ độc ác các người dù không
cố tình giết ba tôi nhưng cũng không thể thoát tội đâu.” - Đăng nghiến răng.

“Có đúng vậy không Nhi? Kim?” - Vương giờ
mới lên tiếng, quay đầu trân trối nhìn vợ và em gái.

“Không có! Là nói dối!” - Nhi vội vàng phủ
nhận.

“Tất cả chứng cứ đều đã được thu thập đầy
đủ. Từ chiếc nhẫn, Ngọc đã tìm ra người thợ làm nó, và từ ông ta đã lấy được
địa chỉ người đặt. Còn có phác họa chân dung. Đừng chối cãi vô ích! Các người
cần phải bị trừng trị. Sao lại có thể giết người không gớm tay như thế? Lại còn
ra tay với Ngọc.” - Giọng Đăng cay đắng, đôi mắt lạnh có thể bức chết người.

“Ngọc? Anh ấy làm sao?” - Kim nghe thấy
lập tức hỏi.

“Chẳng phải đã bị các người giết rồi sao?”
- Giọng Đăng căm phẫn lẩn khuất vẻ khinh miệt.

“Không thể nào!” - Kim bắt đầu trở nên
hoảng loạn: “Hôm anh ấy đến khuyên em đầu thú còn rất khỏe mạnh mà.”

“Xác Ngọc... đã được tìm thấy. Sẽ sớm có
kết quả thôi. Đừng có giả vờ không biết nữa.” - Có vẻ như Đăng đã rất mệt mỏi
khi phải tiếp chuyện với Kim. Sao có thể giả tạo như thế?

“Ngọc... anh ấy... anh ấy mất rồi sao?” -
Kim bất giác bật khóc, ánh mắt u ám vụng về chuyển qua nhìn Nhi: “Là chị đúng
không? Chị đã ra tay đúng không?” - Kim gào lên trong căm phẫn, lao về phía
Nhi, vung tay muốn đánh người.

Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cô đã bị
Nhi đẩy ra, loạng choạng lùi lại phía sau.

Cả người Kim run rẩy quỳ sụp xuống sàn,
từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Đến khi không còn có thể kìm nén, con bé
gào khóc trong mất mát. Đối với Ngọc, Kim rất yêu, yêu rất nhiều. Làm sao Kim
chấp nhận được rằng người mình yêu thương không còn trên thế gian này? Mà cái
chết của anh là do con bé gián tiếp gây ra. Ngày hôm đó khi anh đến khuyên nhủ
đầu thú, Kim đã mang toàn bộ sự việc kể lại cho Nhi. Con bé đâu nghĩ trên đời
lại có người độc ác như thế. Con bé đâu nghĩ Nhi sẽ ra tay với Ngọc dù biết đó
là người nó yêu.

“Tại sao vậy? Sao lại
muốn giết tôi?” - Winner đã thinh lặng đến mức trở nên vô hình giờ đột nhiên
lên tiếng, giọng nói khô khốc không đọc ra cảm xúc bên trong.

Đáp lại Winner chỉ có tiếng khóc đau đớn
của Kim. Con bé gào khóc như đứa trẻ bị bỏ rơi, hai tay vò đầu rối tung.

“Em sai rồi! Em nhận... tội! Em sai rồi!” -
Trong làn nước mắt, Kim thổn thức.

Con bé vừa dứt lời,
một âm thanh chát chúa vang lên, mọi người sững sờ nhìn Nhi vừa cúi người tát
Kim.

“Tại sao em lại làm điều ngu ngốc ấy?” -
Tiếng Nhi gằn lên đầy giận dữ.

“Đừng diễn nữa! Chẳng phải từ đầu đến cuối
đều do chị bày trò sao? Chị bày cho tôi thuê người đến tiệc sinh nhật đánh
Winner, làm nhẫn bằng đá cực độc tặng Winner, phá hỏng phanh xe để Winner gặp
tai nạn. Tất cả chẳng phải chị nghĩ ra sao?” - Cái tát của Nhi rất mạnh, thế
nhưng Kim không những không òa khóc mà đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường.

Bàn tay Nhi vô thức siết lại, muốn cho Kim
thêm vài bạt tai. Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Thừa nhận trước mặt mọi người
thì làm sao chạy tội được nữa? Giờ thì hay rồi! Cả cô cũng không thể thoát được
nữa.

“Là thật hả Nhi?” - Tiếng Vương rất lạ,
dường như vừa mất mát một điều gì đó to lớn.

“Em...” - Nhi lắp bắp, tay níu lấy cánh
tay Vương.

“Tại sao vậy em?” - Hai mắt Vương đỏ hoe.
Tại sao vợ anh lại là người độc ác như vậy? Cô rất thuần khiết và mỏng manh mà.
Chính vì vậy, anh yêu cô nhiều biết nhường nào. Nhưng sao giờ đây cô khác hoàn
toàn? Là lòng người thay đổi hay anh chưa bao giờ thấy được con người thật của
cô?

“Là vì em muốn giúp Kim. Đáng ra gia tài
phải thuộc về Kim. Con bé mới là con ruột mà.” - Nhi cúi đầu, hai tay vặn vẹo
nắm lấy nhau.

“Đủ rồi đấy bà chị!” - Kim phá lên cười
như điên dại, sau đó nhìn Vương, còn tay chỉ vào Nhi: “Chị ta chủ động tìm đến
em, nói sẽ giúp em đòi lại mọi thứ nhưng với điều kiện chia cho chị ta một nửa
gia tài.” - Nếu phải xuống địa ngục, Kim nhất định phải kéo theo cả con quỷ dữ
này. Kẻ giết Ngọc, cô nhất định sẽ tự tay mình hủy diệt.

“Thôi đủ rồi! Pháp luật sẽ định đoạt các
người.” - Đăng buông một câu kết thúc tranh cãi, nắm lấy tay Winner định kéo ra
ngoài. Nhưng cả người cô mềm nhũn, anh vừa kéo đã lập tức khụy xuống, ánh mắt
vô hồn cứ thế chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.

“Anh Đăng! Có một ông nói là ba của Nhi
đến tìm.” - Từ bên ngoài, một người đi vào, chính thức đánh vỡ bầu không khí
căng thẳng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa với
nhiều sắc thái khác nhau. Winner dù đang ngây ngốc vẫn có chút ngạc nhiên. Cô
đến nhà bà Thủy đòi nợ vài lần nhưng chưa từng gặp người đàn ông ấy. Lúc cho vay
nợ Bạch Hồ đang đi du lịch, Winner lười biếng nên để một đàn em làm việc với
ông ta. Rốt cuộc con quỷ sống ấy diện mạo như thế nào mà khiến nét mặt của Nhi
và bà Thủy lúc này đồng loạt kinh hãi?

“Để ông ta vào.” - Ông ta là cơn ác mộng
của Nhi, Đăng từ lâu đã nghe về điều này. Đến rất đúng lúc! Cũng nên trị đứa
con gái độc ác này một chút.

Đăng một mặt nghĩ, một mặt đỡ lấy Winner
đang đứng không vững. Khi giữ được thăng bằng cho cô cũng là lúc người đàn ông
kia vào đến nơi.

Bước qua ngưỡng cửa, ông ta lập tức lao
đến hung hãn nắm tóc Nhi mà tát thật mạnh và quát: “Mẹ con mày dám trốn tao đi
hả?”

Mọi người còn đang bàng hoàng về sự việc
ban nãy, khi hoàn hồn lại Nhi đã bị đánh nằm xoài dưới sàn, bụng bị đạp mạnh
mấy cái. Cả người đau đớn và loạng choạng, nước mắt Nhi vô thức lăn dài. Cô lấy
Vương là để được thoát khỏi căn nhà đó, cô muốn có được quyền lực và gia tài
cũng là vì muốn bảo vệ mình khỏi ông ta. Nhưng lúc này mọi thứ đều sụp đổ. Người
đàn ông ấy vẫn ở đây, vẫn hành hạ cô.

Vương lao vào đẩy ba Nhi ra, giận dữ giáng
một cú đấm khiến ông ta ngã xuống sàn. Bà Thủy vội vã chạy đến đỡ lấy con gái
mình. Phần Bạch Hồ, bà đột nhiên chạy đến ôm lấy Kim, giấu con bé vào lòng.

“Ino?” - Người đàn ông bị đấm xây xẩm mặt
mày vẫn kịp nhìn thấy Bạch Hồ. Đây chẳng phải chính là... người vợ trước của
ông sao?

Nghe thấy tiếng nói
quen thuộc luôn ám ảnh mình bao năm tháng, Winner kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn,
bắt gặp ánh mắt người đàn ông cũng đang nhìn mình.

“Haibara?” - Dù đã qua nhiều năm, Winner
cũng đã lớn lên, khuôn mặt ít nhiều thay đổi, thế nhưng những đường nét cũ vẫn
ẩn hiện nơi gương mặt. Làm sao ông có thể không nhận ra con gái mình.

Bị gọi tên, Winner sợ hãi lùi lại, trốn
thật sâu trong lòng Đăng, bàn tay siết chặt phần áo trước ngực anh, toàn thân
bất giác run rẩy.

“Em sao vậy Winner? Ông ta là ai?” - Cảm
nhận được sự bất thường, Đăng lo lắng hỏi.

“Ba... ba em...” - Winner lắp bắp, toàn
thân run rẩy kịch liệt hơn. Khoảng không sợ hãi trùm lên người cô lạnh ngắt.
Cái địa ngục tuổi thơ, nơi ông ta là con quỷ giày vò, vĩnh viễn là điều ám ảnh
cô đến chết.

Đăng im lặng, mang một bụng nghi vấn nuốt
vào trong, ôm chặt hơn Winner đang hoảng loạn. Tình trạng của cô lúc này không
sẵn sàng để trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Trong cuộc hội ngộ bất ngờ, bà Thủy bất
chợt hét lên: “Nhi! Con sao thế này?”

Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía ấy,
bắt gặp Nhi toàn thân co giật, máu chảy ướt hai chân, tràn ra sàn nhà.

Vương vội vã lấy lại bình tĩnh, gấp gáp
gọi cho cứu thương. Nhi sắp sinh rồi, lại liên tục bị kích động và bị đánh
mạnh, tình trạng đang rất nguy hiểm.

Mọi người trong nhà đều chợt dấy lên một
cảm giác bất an. Không phải là lo lắng hay sợ hãi. Nó là một loại như dự cảm
chẳng lành. Dường như giác quan thứ sáu của tất cả đều đánh hơi được mùi tang
tóc.

Bầu trời khi ấy đỏ rực, kịch liệt nhấn
chìm mặt đất trong sắc đỏ hoang vu.

Đỏ như máu của Winner từng chảy.

Đỏ như máu của Nhi lúc ấy.

Đỏ như chiếc còi xe cứu thương từng hồi
từng hồi kinh hãi vang lên, dội vào tai từng người như âm thanh gọi hồn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3