Giấc mơ của Lippel - Chương 01 - 02 - 03
Chương
1
Thật
kỳ lạ, theo lịch thì đang là tháng sáu, vậy mà thời tiết thay đổi liên tục tưởng
chừng như đang ở tháng tư! Lippel đi mua sữa chua cho mẹ lúc trời đang nắng, vừa
ra khỏi cửa chừng ba trăm mét trời bỗng nhiên đổ mưa tầm tã, nhưng chỉ kéo dài
đúng bốn phút, bằng khoảng thời gian cậu ta chạy về nhà, bấm chuông và lấy áo
mưa mặt vào. Rồi khi cậu rời khỏi nhà được vài trăm mét trời lại tạnh ráo!
Lippel không muốn trở về nhà thêm một lần nữa, nên dù trời nắng cậu vẫn mặt áo
mưa tiếp tục đi mua hàng.
Lại
có những lúc trời mưa lâm râm, Lippel không muốn tức tốc quay về nhà vì nghĩ rằng
trời sẽ tạnh ngay thôi, vậy mà mưa kéo dài suốt buổi, thế là mình mẩy cậu ta bị
ướt nhẹp như chuột lột!
Ba
của Lippel thường nói: "Ba không hiểu sao con hay than phiền về việc thời
tiết thay đổi hoài, theo ba như vậy mới tốt". Nhưng trường hợp của ba thì
khác bởi cả ngày ba ngồi ở nhà viết báo, còn Lippel phải thường xuyên ra khỏi
nhà, buổi sáng đi học, buổi chiều đi mua thức ăn hoặc đến thư viện mượn sách,
vì Lippel rất thích đọc những quyển sách viết về Trung Đông.
Thế
nhưng từ đâu mà có cái tên Lippel?
Ba
mẹ cậu đều cùng họ Mattenheim nên họ của Lippel dĩ nhiên cũng là Mattenheim. Riêng
cái tên Lippel thì khó đoán hơn. Thật ra ba mẹ của Lippel đặt tên cho con là
Philipp. Đây không phải là một tên xấu, nhưng không hiểu sao họ không gọi con bằng
tên ấy mà lại gọi là Lippel, mà còn bảo rằng đó là chữ tắt của Philipp! Vì vậy
cho đến khi lên sáu cậu ta vẫn nghĩ rằng tên mình là Lippel. Và rồi đến lúc bắt
đầu đi học, cậu mới ngạc nhiên khi biết tên họ đầy đủ của mình là Philipp
Mattenheim.
Lúc
Lippel và các bạn cùng lớp biết viết biết đọc thì lại thêm một sự rắc rối nữa!
Các bạn trong lớp cứ gọi cậu ta là "Pilipp", vì chúng chưa biết vần
"Ph"đọc giống như vần "F". Chẳng hạn như một lần vào giờ học
của thầy Goltenpott, giáo viên dạy vẽ, lúc phát tập cho học sinh đã xảy ra chuyện
như sau:
Thầy
Goltenpott bước vào lớp, đến ngay tủ sách lấy ra một chồng tập vẽ, đặt lên bàn
cô học trò cưng của thầy và nói to:
-
Elvira, nhờ con phát tập dùm thầy.
Sau
đó ông bước nhanh đến chiếc ghế, ngồi xuống và lấy báo ra đọc, trong khi Elvira
khó nhọc đánh vần từng tên học sinh ghi trên đầu cuốn tập và gọi:
-
Sabine.
Sabine
chạy đến nhận tập của mình. Elvira gọi tiếp:
-
Robert.
Robert
nhanh nhẹn bước lên nhận tập. Tiếp đó là Andreas và cứ như vậy, Elvira xướng
tên các bạn cho đến cuốn tập của Lippel. Dĩ nhiên lả Elvira gọi:
-
Pilipp.
Im
lặng, vài giây sau Elvira lập lại:
-
Pilip!
Cũng
chẳng thấy ai lên nhận tập!
Thầy
Goltenpott nghe thấy có điều gì đó không ổn nên xếp tờ báo lại, lấy viên kẹo
cao su đang nhai ra, cẩn thận gói vào miếng giấy bạc và đút vào trong túi quần.
Thầy vốn là người chẳng những thích đọc báo mà còn ưa nhai kẹo cao su, mà thầy
chỉ bỏ ra (và cất kỹ trong miếng giấy bạc) lúc bắt đầu giảng bài. Đến cuối giờ
học thầy lại lấy viên kẹo ra nhai tiếp. Các bạn học sinh lớp lớn thì quả quyết
rằng thầy đã nhai viên kẹo đó từ 5 năm nay! Nhưng điều này có lẽ không đúng, vì
Elvira nhiều lần đoan chắc với các bạn trong lớp rằng, em thường thấy thầy mua
kẹo từ một máy bán tự động.
Đối
với thầy Goltenpott, giờ học không bắt đầu khi chuông reo mà là khi quyển tập
cuối cùng được phát hết. Giờ thì thầy buộc phải bỏ tờ báo xuống, cất miếng kẹo
dẻo vào túi quần, rồi quay ra lo giải quyết việc phát tập đang bị ngưng trệ.
Lippel
chưa nhận ra chính mình là nguyên nhân của vấn đề nghiêm trọng này! Cậu chỉ hơi
ngạc nhiên khi nhìn thấy bìa cuốn tập đó có vẻ giống như cuốn tập của mình,
cũng dán hình một con cọp tấn công chiếc xe chữa lửa. Thầy Goltenpott gọi to với
giọng trách móc:
-
Philipp Mattenheim lại mơ mộng rồi phải không? Em không muốn nhận tập vẽ, hay
là đợi người ta mang đến tận tay mình?
Lippel
giật bắn người, vội chạy lên nhận tập. Như vậy là Lippel có tất cả đến 3 tên: Đối
với ba má, vài người bạn thân và người chú thì tên của cậu là Lippel; phần lớn
bạn trong lớp gọi tên Philipp và một ít bạn khác - mặc dù học đến lớp 4 mà vẫn
chưa biết vần "Ph" được đọc như vần "F" - thì gọi là
Pillip.
Nhưng
ở đây ta cứ gọi cậu là Lippel cho tiện.
CHỖ
ĐỌC SÁCH
Lippel
thích nhất là sưu tầm các hình vẽ, ăn trái cây và đọc sách. Tất nhiên cậu ta
còn thích nhiều thứ khác nữa, nhưng những chuyện xảy ra sau đây đều có liên
quan đến 3 sở thích vừa nói. Lippel muốn sưu tầm hình nên cậu thường mua sữa
tươi, sữa chua và sữa béo. Nhưng tại sao vậy?
Mọi
chuyện bắt đầu khi cậu tình cờ thấy trong tủ mấy quyển sách cũ có tựa đề khá hấp
dẫn như: "Kỳ quan của biển cả", "Người dân Trappen" và quyển
"Ở vùng Trung Đông". Sách nào cũng có hình màu rất đẹp, với những
dòng chú thích ngắn ngủi, thỉnh thoảng lại có vài trang để trắng. Tại một
trang lại có hình ở 4 góc với hàng chữ "Cuộc trả thù ghê gớm của ngài
Achmed". Lippel ngẫm nghĩ tìm lời giải, sau cùng cậu đi đến kết luận, có lẽ
ngài Achmed đã buộc kẻ thù ăn súp cà chua: đó là loại hình phạt ghê gớm nhất
mà Lippel có thể tượng được!
Ba
của Lippel giải thích cho con trai rằng đây là những tấm hình ông sưu tập hồi
trước, lúc đó hễ ai mua một thỏi chocolate thì được tặng một tấm hình. Và một
thời gian ngắn sau, Lippel khám phá ra rằng hiện nay khi mua sữa vẫn còn được tặng
hình. Trên mỗi nắp hộp sữa có in sẵn điểm penny, cứ 100 penny là có thể đổi được
nhiều hình màu hấp dẫn.
Từ
đó Lippel bắt đầu sưu tầm điểm penny, cho tới nay đã được gần 80 điểm. Điểm
penny không chỉ có trên các nắp hộp sữa tươi, mà cả trên các hộp sữa chua và sữa
béo. Đó là lý do Lippel rất thích đi chợ - ngay cả lúc thời tiết xấu - và không
bao giờ cậu quên mua thêm sữa.
Món
thứ hai của Lippel là trái cây nấu, nhờ đó mà cậu quen thân với bà Jeschke, một
phụ nữ góa chồng đứng tuổi, mập mạp và đeo kính cận. Lippel quen với bà rất
tình cờ. Bà ở bên kia đường, cách nhà của cậu vài căn. Một hôm, người đưa thư bỏ
lộn thư của bà vào thùng thư của nhà Mattenheim, nên Lippel được cha mẹ sai
mang nó sang cho bà.
Đến
trước căn nhà bà Jeschke, thấy cửa không đóng, Lippel bèn đi thẳng vào bên
trong. Lúc đó bà vừa ăn trưa xong và đang dùng món tráng miệng là đào nấu với
san (san là sữa béo được đánh nổi lên cho xốp). Cả hai bắt đầu trỏ chuyện, sau
đó Lippel xin bà cho cắt phần điểm penny trên hộp sữa. Bà sẵn lòng cho và còn mời
cậu ăn món đào. Lippel không từ chối và khen món đào nức nỡ đến độ bà Jeschke
phải hỏi:
-
Đào của bà nấu ngon hơn ở nhà cháu sao?
-
Nhà cháu không có đào nấu.
-
Má cháu không bao giờ nấu món đào à?
- Dạ
không! - Lippel vừa nói vừa nhả hột đào ra khỏi miệng: - Có lẽ má cháu không biết
cách nấu đào.
E rằng
bà Jeschke nghĩ xấu về mẹ mình nên Lippel vội vàng nói thêm:
-
Nhưng má cháu biết làm nhiều chuyện khác, chẳng hạn như mở nắp lò sưởi để khí
thoát ra ngoài .
-
À, như vậy là rất tốt.
Bà
Jeschke trả lời và 2 người tiếp tục ăn món tráng miệng. Từ đó Lippel thường
xuyên đến thăm khiến cho bà rất vui, lúc thì cho cậu ăn món trái cây nấu chín,
lúc lại cho điểm penny. Thật ra Lippel đến nhà bà Jeschke không chỉ vì trái cây
hay điểm penny, mà còn vì cậu rất mến và thích nói chuyện với bà, mà bà cũng rất
thích nói chuyện với cậu.
Sở
thích thứ 3 của Lippel là đọc sách, mà thích nhất là đọc một mạch không ngừng.
Vì vậy nên cậu thường thức rất khuya để đọc sách, và góc cầu thang ở tầng lầu một,
là nơi mà Lippel thường trốn ba má để chui vô đó đọc sách.
Gia
đình Mattenheim sống trong căn nhà nhỏ nơi ông bà nội của Lippel đã cư ngụ, trước
khi ông bà di cư sang Úc. Phòng của Lippel nằm trên tầng lầu một, đối diện với
cầu thang lầu. Chỉ tiếc là trên cửa phòng có tấm kiếng màu sữa đục, vì vậy ba
má của Lippel từ dưới cầu thang nhìn lên, có thể thấy ánh sáng trong phòng mà
không cần phải bước lên lầu.
Mỗi
lần Lippel đọc truyện, dự định đọc trong vài giờ đồng hồ, nhưng thông thường chỉ
15 phút thì mẹ đã đến bên giường và bảo: "Lippel! Lippel! Lippel! Tắt đèn
ngủ sớm đi con, sáng mai còn phải đi học". Mẹ âu yếm vuốt tóc cậu, kiên nhẫn
đợi Lippel đẩy quyển sách vào gầm giường rồi tắt đèn và đi xuống nhà dưới.
Để
ba má khỏi phát hiện, đôi khi Lippel phải trùm mền kín mít và dùng đèn pin để đọc
sách. Nhưng cách này không được tiện lợi cho lắm, vì cậu phải một tay cầm sách
còn tay kia cầm đèn, do đó mỗi khi đọc hết một trang thì không có tay nào rảnh
để lật. Bởi vậy nên Lỉppel mới nảy ra ý nghĩ lén đến góc cầu thang đọc sách.
Gầm
cầu thang có dạng giống như cái tủ với trần nghiêng, trước đây ông Mattenheim
đóng để chứa đồ cũ hay những thứ lặt vặt như: hộp sơn, keo lọ, thùng caton hay
két nước ngọt. Ở một góc cầu thang có ngọn đèn nhỏ để soi sáng mỗi khi Lippel
đi vệ sinh, thông thường Lippel không trở về phòng mình mà rẽ trái đến góc cầu
thang, nhè nhẹ mở cửa, leo lên ngồi cẩn thận trên chiếc thuyền cao su được bao
bọc kĩ, chờ đến mùa hè mới đem ra sử dụng.
Từ
phía trong, cậu nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại và bắt đầu chúi mũi đọc sách. Hồi
lâu, cậu nghe tiếng chân ba từ phòng khách đi ra và nói vọng với mẹ: "Đèn
tắt hết rồi, chắc Lippel đã ngủ". Sau đó nghe tiếng chân ba trở về phòng
khách.
Từ
đó, Lippel được dịp thưởng thức nhiều đêm đọc sách dưới gầm cầu thang và tiện
tay mở mấy chai nước ngọt uống mỗi khi thấy khát. Lần nào Lippel cũng kịp về
giường trước khi cha mẹ đi ngủ, vì lúc đó, bao giờ ba hay mẹ cũng vào phòng
thăm cậu. Cho đến nay chỗ đọc sách của Lippel vẫn chưa bị phát hiện. Chỉ có điều
ba của Lippel cứ khoảng năm, bảy ngày lại phải mua một thùng nước ngọt mới,
nên có phần ngạc nhiên và nói với vợ: "Nhà mình hình như có chuyện gì hơi
khác thường!".
Chương
2
MỘT CHUYẾN ĐI XA
Kể
từ lúc bắt đầu sưu tầm điểm Penny, cho đến khi tìm được chỗ đọc sách ở gầm cầu
thang, Lippel đã gom được gần 80 điểm. Vào đúng lúc này, ba má cậu có việc phải
đi Wien (thủ đô nước Áo) và không hề có ý định dẫn con theo. Lippel luôn than
phiền về điều này. Trong khi ba má cho rằng không thể đem Lippel đi theo được,
thì cậu vẫn tỏ ra không tin, mục đính nhằm làm cho ba má nếu cuối cùng vẫn quyết
định để Lippel ở nhà một mình, thì ít nhất cũng sẽ phải áy náy về việc này.
Buổi
chiều khi Lippel vừa đi chợ về, người còn ướt đẫm vì mắc mưa, đang sắp xếp ba hộp
sữa vào sát bên trong tủ lạnh để có chỗ cho bốn hộp sữa chua và ba hộp sữa béo
mới mua, thì ba vào nhà bếp và nói với Lippel một cách nghiêm nghị:
-
Lippel, ba có vài điều muốn nói với con.
-
Ba muốn nói về mấy hộp sữa phải không? Mấy hộp sữa cũ chưa hư đâu mà chỉ hơi bị
đặc một chút thôi. Nếu con dùng hai cái tô...
Ông
Mattenheim tỏ vẻ không hiểu:
-
Con nói hộp sữa gì?
- Dạ,
mấy hộp sữa để ở tủ trong phòng khách.
-
Không, ba không định nói về mấy hộp sữa.
Trong
khi ba giúp Lippel cởi cái áo mưa ướt ra và mắc lên chiếc ghế gần đó, thì cậu
hỏi cha một cách e ngại:
- Vậy
là ba muốn hỏi về mấy chai mước ngọt?
-
Không, ba muốn nói với con về Wien.
Lippel
cảm thấy nhẹ người:
-
A, về Wien! Nếu ba nói về Bát Đa thì con thích hơn. Con biết rất nhiều về Bát
Đa vì đã đọc xong quyển sách "Vùng Trung Đông". Ngài Achmed...
-
Lippel, con nghe ba nói đây. Má sắp phải dự một hội nghị tại Wien.
- Hội
nghị gì vậy ba?
- Tại
hội nghị đó người ta bàn về những vấn đề rất quan trọng, ít ra là đối với má.
-
Có phải họ bàn về các nhà thờ cổ, tranh vẽ hay những thứ tương tự như vậy phải
không ba?
-
Đúng!
Lippel
hỏi kĩ hơn:
-
Má có phải thuyết trình không?
-
Phải, má sẽ đọc một bài tại hội nghị.
-
Và hội nghị sẽ kéo dài bao lâu?
- Một
tuần.
-
À. Như vậy cha con mình sẽ ở nhà với nhau và dĩ nhiên sẽ dùng ít sữa hơn.
-
Không, Lippel, con biết không...
- Dạ?
-
Ba muốn cùng đi với má đến Wien.
Nói
ra được điều này, ba thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại Lippel thì tỏ ra bất
mãn:
-
Còn con? Con không được đi với ba má sao?
-
Không được, con còn phải đi học.
-
Nhưng ba má không thể để con ở nhà một mình!
-
Trong thời gian đó sẽ có người đến đây ở và trông nom con.
-
Ai vậy ba?
-
Chưa biết, nhưng ba hứa với con là ba chỉ đi khi tìm được một người giúp việc dễ
mến.
Lippel
phản đối:
-
Ba má không thể để con ở nhà cả tuần lễ với một người lạ!
-
Lippel, con phải hiểu rằng ba muốn tham dự hội nghị để nghe má thuyết trình.
-
Con cũng muốn nghe vậy.
-
Con mới mười tuổi nên chưa hiểu được gì đâu. Con hãy suy nghĩ và tập làm quen
với việc ở nhà một mình.
-
Không bao giờ!
Lipple
phụng phịu trả lời và rời khỏi bếp. Vài ngày sau, tới phiên bà Mattenheim tìm
cách khuyên nhủ con:
-
Lippel, con trai của mẹ. Con lớn thật rồi phải không?
-
Má nói vậy là vì việc đi Wien phải không?
-
Đúng rồi, má đã đặt vé cho hai người.
-
Cho má và con phải không?
-
Không, cho ba và má. Ba đã nói với con rồi mà, ba muốn tham dự hội nghị với má.
Lippel
nói giọng hờn dỗi:
-
Nhưng còn con thì sao? Ba má để con chết đói ở nhà à?
-
Con đừng lo, ba má sẽ tìm người đến nấu ăn và chăm sóc con trong thời gian đi vắng.
Hơn nữa trong tủ lạnh còn nhiều sữa chua, đủ cho con ăn mỗi ngày bốn hộp. Như
vậy làm sao con chết đói được?
-
Nhưng ai sẽ đến đây chăm sóc con?
-
Em gái của cô thư ký ở tòa soạn của ba, có một người bạn đang thất nghiệp. Bà
này sẽ đến đây giúp mình một tuần lễ.
-
Bà ấy giúp không thôi sao?
-
Ba má sẽ trả tiền thù lao cho bà. Chủ nhật tuần tới má sẽ mời bà đến nhà gặp
con để hai người làm quen với nhau.
-
Bà tên gì?
-
Jakob. Con đồng ý gặp bà Jakob vào chủ nhật tới không?
Lippel
do dự:
-
Con không biết.
Bà
Mattenheim vừa nói vừa cười:
-
Nhưng dù thế nào thì thứ bảy tới con nhớ mua thêm 1 hộp sữa béo nữa nhé. Bởi vì
một hộp sữa chỉ đủ cho 3 người thôi, còn nếu có đến 4 người...
- Dạ
được, má cứ mời bà ấy đến. Con muốn xem bà ra sao?
Lippel
muốn biết bà Jeschke nghĩ gì về chuyện này, nhưng ngại không muốn hỏi thẳng
nên suy nghĩ tìm cách hỏi. Cuối cùng cậu tìm được lời giải và chạy ngay sang
nhà bà Jeschke. Lippel kêu to khi vừa đến trước cửa:
-
Bác Jeschke ơi! Con muốn hỏi bác vài chuyện được không?
Bà
Jeschke hơi ngạc nhiên:
-
Bác à? Dĩ nhiên cháu có thể hỏi. Nhưng trước hết hãy cởi áo mưa ra và ngồi xuống
đã! Cháu muốn hỏi gì đây?
- Về
chuyện một đứa bé. Nhưng đây không phải là chuyện thật mà chỉ là chuyện tưởng
tượng.
-
Nghe có vẻ khó hiểu quá. Chắc đây là trò đố vui phải không?
-
Không hẳn như vậy.
- Vậy
cháu cứ hỏi đi.
Bà
Jeschke đeo kính lên và chăm chú nhìn, bà thường làm như vậy mỗi khi hồi hộp.
- Nếu
ba mẹ bỏ đứa con ở nhà một mình, như vậy họ có thương nó không?
- Họ
bỏ đứa bé một mình?
- Dạ
đúng.
- Ừ,
bác hiểu, họ bỏ đứa bé trong rừng phải không?
-
Không! Không phải! Họ để ở nhà.
- Vậy
à? Bác lại tưởng cháu nói đến chuyện cổ tích "Bạch Tuyết và bảy chú
lùn". Họ để đứa bé ở nhà và bỏ đi luôn?
- Dạ
không! Chỉ một tuần lễ thôi.
-
Họ đi đâu?
-
Đi Wien dự một hội nghị.
Vậy
là bà Jeschke đã hiểu ra. Bà hỏi tiếp:
-
Và không có ai ở nhà cùng với đứa bé?
- Dạ
có bà Jakob.
-
Người đó là ai?
-
Bà Jakob là bạn của người quen với ba.
Bà
Jeschke trả lời một cách quả quyết:
- Nếu
đúng như lời cháu nói, thì bác chắc chắn là cha mẹ của đứa nhỏ rất thương con.
Một tuần qua rất mau, vả lại mỗi ngày cậu bé đó có thể đến chơi nhà bạn của cậu.
-
Nhưng nó không có bạn!
Lippel
trả lời, ngạc nhiên không hiểu sao bà lại biết đứa nhỏ đó là con trai?
-
Bác nghĩ rằng có thể đứa nhỏ đó có quen với một người bạn già ở gần nhà.
-
Đúng vậy!
Thế
là Lippel hoàn toàn thỏa mãn và yên tâm sung sướng trở về nhà.
Chương
3
BÀ JAKOB ĐẾN THĂM
Chiều
chủ nhật bà Jakob đến nhà. Khi chào hỏi nhau, bà nắm chặt tay Lippel thật lâu:
- Vậy
đây chính là bé Philipp của chúng ta phải không? Chúng ta chắc chắn sẽ hiểu
nhau, tôi tin như vậy và rất vui mừng sẽ được chăm sóc cháu trong tuần tới.
Bà
buông tay Lippel ra, ngồi xuống ghế, nhìn lên bàn và quay qua nói chuyện với bà
Mattenheim:
-
Cái bánh ngọt trông đẹp quá! Bà tự tay làm hay mua vậy?
-
Tôi không làm và cũng không mua.
Lippel
hãnh diện:
-
Chính ba cháu và cháu đã phụ với ba đó.
-
Raâất dễ thương!
Lippel
ngồi đối diện với bà Jakob để dễ quan sát hơn.
Cậu
nhận thấy bà giống như xướng ngôn viên đài truyền hình. Bà mặc áo xanh, trên
chiếc khăn cũng màu xanh choàng quanh cổ là một chiếc mề đay, chính giữa có
viên đá nhỏ cùng màu xanh với đôi bông tai của bà. Mái tóc vàng của bà được uốn
kĩ. Bà ngồi cứng đơ, hầu như không cử động và mỗi khi bà cười, hàm răng lại nhô
ra khỏi miệng rất lạ kì. Có lẽ do hàm răng hô đó mà bà ít khi cười. Lippel
đoán bà khoảng bằng tuổi mẹ.
Trong
khi uống cà phê, Lippel khám phá ra bà hay nói chữ rất thành raâất và thường
xuyên nói "Không! Cám ơn." Chẳng hạn như khi ba cậu mời bà dùng bánh
ngọt, bà lắc đầu:
-
Không! Cám ơn.
Má
đưa cho bà hộp đường, bà lại nói:
-
Không! Cám ơn.
Lippel
giới thiệu với bà hộp sữa béo, bà lặp lại:
-
Không! Cám ơn.
Nhưng
cuối cùng bà cũng nhận một miếng bánh rất nhỏ của ba mời. Lippel để ý thấy bà
không ăn với san. Sau khi uống cà phê xong, bà Mattenheim đưa bà Jakob đi xem
các phòng trong nhà và chỉ dẫn bà sử dụng các loại máy dùng trong nhà bếp. Thỉnh
thỏang bà Jakob nói: "Vâng" hoặc "Dễ thương quá", nhưng
nhìn gương mặt bà có thể dễ dàng đoán rằng bà chẳng hiểu gì nhiều.
Ba
của Lippel đặt biệt rất thích mua sắm các loại máy dùng trong nhà bếp, đến độ
đôi khi má nói đùa là ba sẵn sàng bỏ hết tiền ra mua máy xay sinh tố của Ý, máy
ép nước trái cây của Mỹ và máy xắt rau của Đức, mà nếu má không ngăn cản có lẽ
cả nhà đến phải chết đói.
Sau
cùng bà Jakob từ giã cả nhà và ra về. Ba má của Lippel có vẻ hơi thất vọng. Khi
bà Jakob đã ra khỏi nhà, ông bà nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả. Lát sau, má
lên tiếng:
-
Không biết...
Lippel
hỏi:
-
Má không biết gì?
-
Không biết liệu bà Jakob có thể trông chừng con được không trong thời gian ba
má đi vắng. Bà có dáng điệu hơi giống...
Má
đang tìm chữ để so sánh, Lippel chêm vào:
-
... như bà dì trong phim khôi hài.
Ba
bổ sung:
-
... và không thực tế lắm!
Má
tán thành:
-
Đúng như vậy!
Lippel
không biết má đồng ý với nhận xét của mình hay của ba. Ba nói thêm:
- Rất
tiếc là bà Jakob không có kinh nghiệm về trẻ con! Anh e rằng chúng ta không thể
nhận bà ấy. Chúng ta không thể đối xử như vậy với Lippel.
Má
có vẻ lo lắng:
-
Đúng vậy! Nhưng chỉ sợ rằng trong thời gian quá ngắn chúng ta không tìm được
người khác.
Ba
quyết định:
- Nếu
vậy anh sẽ không đi Wien. Để lần khác vậy. Hay là vào dịp hè này cả gia đình ta
sẽ cùng đi Wien.
Lippel
chen vào:
-
Không! Ba không cần phải làm như vậy.
Ba
hỏi:
-
Con nói như vậy nghĩa là sao?
Má
cũng nhìn Lippel một cách dò hỏi, Lippel quả quyết:
-
Ba má cứ đi, con có thể ở nhà một mình. Chỉ có 1 tuần thôi mà. Hơn nữa, mỗi
ngày con có thể đến thăm bà Jeschke, một người quen của con. Ba má cứ cùng đi
Wien. Vả lại con cũng không phải là đứa con nít nhỏ!