Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 6) - Chương 23 - 24

23. HẠT GIỐNG TRONG
BỨC VÁCH

Buổi sáng đống tuyết không còn nữa. Khi Laura cào một lỗ
hổng ở cửa sổ tầng gác và ngó qua, cô thấy mặt đất trần trụi. Tuyết đang bị
cuốn đi như những đám mây là đà màu xám khiến đường phố lộ rõ mặt đất cứng màu
nâu.

Cô kêu lớn:

-  Mẹ! Mẹ ơi! Con nhìn
thấy mặt đất rồi!

Mẹ đáp:

-  Mẹ biết rồi. Đêm
qua gió đã lùa tuyết bay đi hết.

Laura hỏi một cách ngớ ngẩn:

-  Mấy giờ rồi? Con
định nói là tháng mấy rồi?

Mẹ nói:

-  Đang giữa tháng
hai.

Thế là mùa xuân đã đến gần hơn Laura nghĩ. Tháng hai là
tháng ngắn ngủi và tháng ba sẽ là mùa xuân. Xe lửa lại chạy tới và tất sẽ có
bánh mì làm bằng bột trắng và thịt.

Laura nói:

-  Con quá mệt với món
bánh mì nướng không có gì ăn kèm.

Mẹ nói nhanh với cô:

-  Đừng phàn nàn,
Laura! Không bao giờ được phàn nàn về những thứ mà mình có. Luôn luôn nhớ rằng
có được thế là may mắn.

Laura không có ý phàn nàn nhưng chỉ không biết cách diễn tả
ý nghĩ của cô thôi. Cô ngoan ngoãn trả lời:

-  Dạ, thưa mẹ.

Rồi cô giật mình ngắm túi bắp trong góc nhà. Bắp chỉ còn rất
ít đến nỗi chiếc túi gấp lại như một chiếc túi rỗng.

Cô kêu lên:

-  Mẹ! Có nghĩa là…

Bố luôn nhắc cô không bao giờ hoảng sợ. Cô cần phải không
hoảng sợ bất cứ điều gì. Cô hỏi:

-  Còn bao nhiêu bắp?

Mẹ đáp:

-  Mẹ nghĩ còn đủ
nghiền cho ngày hôm nay.

Laura nói:

-  Bố không thể mua
thêm được nữa, phải không?

-  Ừ, Laura. Trong thị
trấn không còn gì nữa.

Mẹ đặt những khoanh bánh mì nướng một cách cẩn thận lên giàn
hấp để hơ nóng cho bữa ăn sáng.

Lúc đó, Laura đã tự trấn an, bình tĩnh trở lại và cô hỏi:

-  Mẹ, mình sẽ chết
đói không?

Mẹ đáp:

- Mình sẽ không chết đói, không đâu. Nếu cần, bố sẽ giết
Ellen và con bò tơ.

Laura kêu lên:

-  Ô, đừng, đừng!

Mẹ nhắc:

-  Yên nào, Laura!

Carrie và Mary đang xuống cầu thang để tới thay đồ bên lò
bếp. Mẹ lên gác bồng Grace xuống.

Bố kéo cỏ khô suốt ngày và chỉ ghé vào để nói là bố ghé qua
cửa hàng Fuller’s một phút trước khi ăn tối. Khi quay về, bố mang theo một số
tin tức. Bố nói:

-  Trong thị trấn có
tin đồn là có người định cư cách đây chừng mười tám hay hai mươi dặm về phía
nam hoặc đông nam mùa hè vừa rồi thu hoạch khá nhiều lúa mì. Họ bảo ông ta đang
trú đông trong trại của ông ta.

Mẹ hỏi:

-  Ai nói vậy?

Bố nhắc lại:

-  Đó chỉ là tin đồn.
Hầu như mọi người đều nói. Người gần nhất mà anh biết là Foster đã nói ra tin
đó. Ông ta nói nghe thấy điều đó từ những người đang làm việc trên đường sắt.
Ông ta bảo một số người đi qua vào mùa thu vừa qua đã nói về vụ lúa, theo đó
thì người kia nói có miếng đất trồng rộng mười mẫu, mỗi mẫu thu được từ ba mươi
đến bốn mươi khạp. Vậy là có tới ba trăm khạp lúa mì ở cách đây chỉ hai mươi
dặm.

Mẹ nhỏ nhẹ:

-  Em tin là anh không
nghĩ đến chuyện khởi sự một cuộc săn ngỗng trời như thế, Charles.

Bố nhận xét:

-  Một người đàn ông
phải làm như thế với hai ngày thời tiết đủ tốt và số tuyết rơi nâng nổi một cỗ
xe trượt thì anh ta phải đủ sức làm với tất cả rủi …

Mẹ cắt ngang:

-  Không!

Bố giật mình nhìn mẹ. Tất cả nhìn mẹ. Chưa bao giờ mẹ như
thế. Mẹ bình tĩnh nhưng khủng khiếp.

Mẹ bình thản nói với bố:

-  Em nói « không ».
Anh không cầu may như thế.

Bố nói:

-  Sao… Caroline!

Mẹ nói:

-  Việc kéo cỏ của anh
đã đủ tồi tệ rồi. Anh không được đi săn lùng lúa mì như thế.

Bố nói ngọt ngào:

-  Không đến nỗi như
em cảm nghĩ về việc đó đâu. Anh sẽ chẳng sao. Nhưng…

Mẹ vẫn nói bằng giọng kinh khủng:

-  Em không nghe bất
kì một tiếng « nhưng » nào nữa. Lúc nào em đã đặt chân xuống.

Bố đồng ý:

-  Đồng ý. Thế là giải
quyết xong.

Laura và Carrie nhìn nhau. Các cô cảm thấy sấm sét thình
lình nổ trên đầu rồi thình lình tan đi. Mẹ rót nước trà  với bàn tay còn run rẩy. Mẹ nói:

- Ô, Charles, em rất tiếc đã rót tràn li rồi.

Bố nói:

-  Đừng nghĩ gì.

Bố trút li nước trà đầy tràn vào chiếc tách. Bố nhận xét:

-  Lâu quá rồi anh
không rót trà vào ly cho nguội.

Mẹ nói:

-  Em sợ lửa sắp tàn.

Bố nói:

-  Không phải lửa.
Thời tiết đang lạnh hơn.

Mẹ nói:

-  Bằng mọi cách, anh
không thể đi. Sẽ không có người làm việc nhà và không có người kéo cỏ.

Bố trấn an mẹ:

-  Em có lí, Caroline,
em luôn có lí. Mình sẽ xoay sở với cái gì mình có.

Rồi bố nhìn xéo vào góc nhà, nơi có túi bắp. Nhưng bố không
nói gì cho tới khi bố làm xong các công việc thường lệ và bện thêm một số cỏ
khô. Bố đặt một ôm cỏ mới bện xong xuống bên lò và đưa hai bàn tay ra hơ ấm. Bố
nói:

-  Hết bắp hả,
Caroline?

-  Dạ, Charles. Còn đủ
làm bánh cho bữa sáng.

-  Khoai tây cũng hết.

Mẹ trả lời:

-  Có vẻ như mọi thứ
kéo nhau hết cùng một lúc. Nhưng em còn sáu củ khoai tây cho ngày mai.

Bố hỏi:

-  Xô đựng sữa đâu rồi
?

Mẹ lặp lại:

-  Xô đựng sữa?

Bố nói:

-  Anh ra phố ít phút
và muốn có một chiếc xô đựng sữa.

Laura mang chiếc xô tới. Cô không kìm được câu hỏi:

-  Trong thị trấn vẫn
còn một con bò sữa hả bố?

Bố nói:

-  Không, Laura.

Bố đi qua phòng trước và tất cả nghe tiếng cửa đóng lại.

Almanzo và Royal đang ăn bữa tối. Almanzo chất đống bánh kép
với rất nhiều đường nâu. Royal đã ăn hết nửa đống còn Almanzo ăn gần hết đống
của mình và một đống mười hai chiếc bánh với đường nâu tan ra đang nhỏ giọt vẫn
đứng sững chưa ai đụng tới. Lúc bố gõ cửa, Royal ta mở cửa. Royal nói:

-  Vào đây, ông
Ingalls ! Ngồi ăn vài chiếc bánh với tụi tôi!

-  Cảm ơn các cậu. Các
cậu có thể vui lòng bán cho tôi một ít lúa mì được không?

Bố hỏi trong lúc bước vào. Royal nói:

-  Tiếc quá. Tụi tôi
không còn nữa.

Bố nói:

-  Đã bán hết rồi ư?

Royal nói:

-  Bán hết rồi.

Bố nói:

-  Tôi bằng lòng trả
giá cao để có một ít.

Royal đáp:

-  Tôi mong là mình đã
sản xuất thêm một xe khác. Dù sao thì hãy ngồi xuống và ăn một chút gì với tụi
tôi. Manzo rất muốn khoe những chiếc bánh của mình.

Bố không trả lời. Bố đi tới bức vách cuối phòng, nhấc một
chiếc yên lên khỏi móc. Almanzo kêu lên:

-  Này, ông làm gì
thế?

Bố áp chắc vành chiếc xô sữa vào bức vách. Bố kéo chiếc nút
khỏi hốc mắt gỗ. Một dòng suối lúa mì lớn bằng chiếc lỗ trút vào trong chiếc
xô. Bố trả lời Almanzo:

-  Tôi mua của cậu một
ít lúa mì.

Almanzo tuyên bố:

-  Ông nói gì? Đây là
lúa giống của tôi. Tôi không bán.

Bố đáp:

-  Nhà tôi không còn
một hạt lúa mì nào, tôi cần mua một ít.

Những hạt lúa tiếp tục trút vào chiếc xô, chảy xuống thành
đống, va lanh canh vào cạnh thiếc. Almanzo đứng nhìn bố, nhưng một phút sau,
Royal ngồi xuống. Anh ta ngả đầu vào ghế, tựa vào vách, thọc bàn tay vào túi
quần và cười thích thú với Almanzo.

Khi chiếc xô đã đầy, bố nhét nút gài vào chiếc lỗ. Bố nó
thật chắc rồi khẽ vỗ lên bức vách, chà tay qua. Bố nói:

-  Các cậu còn quá
nhiều lúa ở đó. Bây giờ mình nói về giá cả. Các cậu tính xô này bao nhiêu?

Almanzo thắc mắc:

-  Làm sao ông biết có
lúa nằm ở đó?

Bố nói:

-  Phía trong căn
phòng này không ngang với phía ngoài. Nó ngắn hơn khoảng một bộ, ngoài ra còn
phải kể thêm những hàng đinh móc. Trong chỗ đó, các cậu phải có một khoảng
trống cỡ mười sáu inch. Bất kì ai nhìn thoáng qua cũng nhận ra.

Almanzo nói:

-  Chết tôi rồi!

Bố thêm:

-  Tôi đã nhận ra
chiếc nút mắt gỗ vào cái ngày mà cậu gỡ những chiếc yên xuống khi săn sơn
dương. Vì vậy, tôi cho rằng các cậu chứa hạt trong đó. Nó giống như là thứ duy
nhất để chảy ra khỏi lỗ.

Almanzo hỏi:

-  Có ai khác trong
thị trấn biết điều đó không?

Bố nói:

-  Đó không phải điều
tôi biết tới.

Royal chen vào:

-  Ông coi này. Chúng
tôi không hề biết là ông đã hết lúa mì. Chỗ hạt đó là của Almanzo chứ không
phải của tôi. Nhưng Almanzo giấu đi để nhìn mọi người chết đói.

Almanzo giải thích:

-  Đây là hạt giống
của tôi. Thứ hạt giống cực tốt. Đó là chưa nói tới việc hạt giống này cần được
gieo đúng lúc vào mùa xuân. Dĩ nhiên, tôi không thấy ai chết đói bởi có thể đi
kiếm lúa mì thu hoạch được ở phía nam thị trấn.

Bố nói:

-  Tôi nghe nói là ở
phía đông nam. Tôi cũng nghĩ tới chuyện đi đến đó, nhưng…

Royal cắt ngang:

-  Ông không thể đi
được. Ai sẽ chăm lo gia đình của ông nếu ông kẹt vào một trận bão và… phải về
trễ hoặc một điều gì đó?

Bố nhắc lại:

-  Mình vẫn chưa giải
quyết về số tiền tôi nên phải trả cho số lúa mì này.

Almanzo phất tay:

-  Đáng xá gì một chút
xúi lúa như thế giữa hàng xóm? Ông cứ tự nhiên mang đi, ông Ingalls. Nhưng hãy
kéo ghế ngồi xuống ăn vài chiếc bánh kẻo nguội hết.

Nhưng bố dứt khoát đòi trả tiền. Sau một hồi giằng co,
Almanzo định giá hai mươi lăm xu và bố trả tiền. Rồi, theo lời mời, bố ngồi
xuống nhấc chiếc bánh phủ trên đống bánh còn nguyên xắn một phần những chiếc
bánh kép nóng thấm đầy xi-rô. Royal dùng nĩa tiếp thêm vào đĩa của bố một
khoanh giăm-bông từ chảo chiên và Almanzo rót đầy ly cà phê của bố.

Bố nhận xét:

-  Các cậu chắc chắn
sống rất phong lưu.

Những chiếc bánh kép không phải là loại bánh thông thường
làm bằng bột lúa mạch. Almanzo làm theo cách của má, và những chiếc bánh xốp
nhẹ như bọt thấm chất đường nâu tan chảy. Món giăm-bông cũng được làm với
đường, xông khói hồ đào từ trại của gia đình Wilder ở Minnessota. Bố nói:

-  Tôi không biết có
lúc nào còn được ăn một bữa ngon hơn.

Họ nói về chuyện thời tiết, săn bắn, hoạt động chính trị,
đường sắt, trồng trọt. Khi bố ra về, cả hai anh em Royal và Almanzo đều mời bố
luôn ghé lại. Cả hai đều không chơi cờ nên thời giờ ở cửa hàng quá dài. Chỗ của
họ lại ấm áp.

Royal nói:

-  Bây giờ ông đã biết
rõ đường đi rồi, ông Ingalls. Hãy nhớ trở lại. Chúng tôi rất vui được đón ông
bất kì lúc nào. Manzo và tôi đều rất mệt với những vị khách thăm viếng khác.
Hãy quay lại bất kì lúc nào, chốt cửa luôn để ngỏ.

Bố trả lời:

-  Tôi rất rất vui!

Chợt bố ngưng ngang và lắng nghe. Almanzo cũng bước ra cùng
với bố trong hơi gió lạnh cóng. Những vì sao lấp lánh trên đỉnh đầu nhưng ở
vùng trời phía tây bắc tất cả vụt biến đi thật nhanh khi một khối đen dầy quét
qua. Bố nói:

-  Nó tới rồi! Tôi
đoán là sẽ không có khách nào thăm viếng trong một khoảng thời gian dài. Nếu đi
nhanh thì may mắn tôi vừa kịp về tới nhà.

Cơn bão tuyết ào xuống căn nhà khi bố về tới cửa nên không
ai nghe thấy bố bước vào. Nhưng cả nhà không phải lo lắng lâu vì gần như ngay
lập tức bố đã xuất hiện ở nhà bếp, nơi tất cả đang ngồi trong bóng tối. Tất cả
đều ngồi sát ló bếp và đủ ấm nhưng Laura đang run rẩy, nghe bão nổi trở lại và
nghĩ là bố còn ở ngoài.

Bố lên tiếng:

-  Có một ít lúa mì
đây rồi, Caroline.

Vừa nói, bố vừa đặt chiếc xô xuống cạnh mẹ. Mẹ nghiêng tới
gần thọc tay vào đống hạt. Vừa đung đưa chiếc ghế, mẹ vừa nói:

-  Ô, Charles! Ô,
Charles! Em tin chắc là anh sẽ mang thức ăn về, nhưng anh kiếm ở đâu ra vậy? Em
nghĩ là trong thị trấn không còn lúa mì nữa.

Bố giải thích:

-  Anh không dám chắc
là có nên đã không nói với em. Vả lại, anh không muốn dấy lên những hy vọng rồi
lại thất vọng. Anh đã nhận lời không nói rõ kiếm được ở đâu, nhưng đừng ngại,
Caroline. Ở đó còn khá nhiều.

Mẹ nói như được tiếp thêm năng lực:

-  Bây giờ tới đây,
Carrie. Mẹ sẽ đưa con và Grace đi ngủ.

Khi quay trở xuống, mẹ thắp chiếc đèn khuy áo và đổ đầy hạt
vào cối xay cà phê. Tiếng nghiền của cối xay lại bắt đầu và theo Laura với Mary
lên căn gác lạnh lẽo cho tới khi bị át đi trong tiếng gió hú.

24. KHÔNG ĐÓI THỰC SỰ

Bố nói:

-  Đáng kể là làm sao
để có cả khoai tây nữa.

Từ từ, họ ăn những củ khoai tây cuồi cùng, cả vỏ và không bỏ
chút nào. Bão tuyết đang quật ngã và chà xát vào căn nhà, trong lúc gió rên rỉ,
gào thét. Cửa sổ nhòa nhạt trong lớp sáng chạng vạng và lò bếp cố gom hơi nóng
yếu ớt để chống lại cái lạnh.

Laura nói:

-  Con không đói, bố!
Ăn tiếp phần của con đi.

-  Ăn đi, Laura!

Bố nói dịu giọng nhưng dứt khoát. Laura phải cố nuốt miếng
khoai đã nguội ngắt trong đĩa. Cô ngắt một mẩu nhỏ bánh nướng rồi bỏ phần còn
lại. Chỉ có món trà nóng, ngọt ngào là ngon lành. Cô cảm thấy tê cóng và nửa
như ngủ thiếp đi.

Bố lại khoác áo, đội mũ đi sang gian chái để bện cỏ. Mẹ cố
kích động:

-  Ráng đi, các con!
Hãy lo rửa chén đĩa, chùi lò bếp và quét nhà trong lúc mẹ dọn giường, rồi sau
đó lo học bài. Khi nào mọi thứ xong hết, mẹ sẽ nghe các con đọc và mẹ sẽ có một
thứ bất ngờ cho bữa ăn tối.

Không ai thực sự quan tâm nhưng Laura cố trả lời mẹ. Cô nói:

-  Thực hả, mẹ? Chắc
hay lắm!

Cô rửa chén đĩa, quét nền nhà rồi khoác chiếc áo vá đi qua
gian chái giúp bố bện cỏ. Hình như không có thứ gì là có thực ngoại trừ bão
tuyết kéo dài không dứt.

Chiều hôm đó, cô bắt đầu đọc:

Già Tubal Cain là con người vô địch

Con người toàn năng xứng với bản thân

Già tìm kiếm nào ống tiêu, nào chén bát

Nào những tay đàn…

Cô gần như bật khóc:

-  Ôi, mẹ ! Con không
biết mình đang làm sao! Con không nhớ nổi nữa.

-  Do cơn bão này đó.
Mẹ tin là mình đều buồn ngủ hết.

Mẹ nói và ngưng một lát rồi tiếp:

-  Mình không nên chú
ý tới nó.

Mọi thứ đều diễn biến chậm lại. Một lát sau, Mary hỏi:

-  Làm sao không thể
lắng nghe nó?

Mẹ chậm rãi gấp cuốn sách lại. Cuối cùng, mẹ đứng lên nói:

-  Mẹ đi lấy thứ bất
ngờ vào.

Mẹ mang từ phòng trước vào. Đó là một mảnh cá thu ướp muối
đông cứng mà mẹ đã cất giữ ở đó. Mẹ nói:

-  Bữa ăn trưa sẽ có
bánh mì với sốt cá thu.

Bố kêu lên:

-  Ui cha! Caroline,
không có gì qua nổi sản phẩm Tô cách lan.

Mẹ đặt miếng cá thu vào lò hấp để làm cho tan và cầm lấy cối
xay cà phê và mẹ đang gỡ rời miếng cá thu. Bố nói:

-  Chỉ hửi mùi thôi đã
đủ tỉnh người rồi! Caroline, em thật kỳ diệu.

Mary nhìn nhận:

-  Em nghĩ là món này
sẽ tạo một thay đổi cho khẩu vị đậm đà. Nhưng món bánh mì thì mình sẽ phải cảm
ơn ra sao, Charles.

Mẹ nhìn bố đang ngắm xô lúa mì và mẹ nói:

-  Đủ để kéo dài qua
cơn bão này nếu bão không dài hơn thường lệ.

Laura cầm lấy chiếc cối xay từ tay Carrie. Thật đáng lo ngại
thấy Carrie mỏng manh trắng bệch và kiệt sức như thế với việc nghiền bột. Nhưng
không kém lo ngại là sự nhàm chán, và xa hơn là sự thù ghét, tiếng thình thịch
không ngừng của cơn bão. Chiếc tay quay cối xay cà phê xoay tròn và xoay tròn
liên tục. Hình như nó đang góp thêm phần với những cơn gió xoay tít cuốn tròn
tuyết trên mặt đất, trong không trung, quay cuồng va đập vào bố trên đường ra
chuồng ngựa, quay cuồng rú rít quanh những ngôi nhà đơn độc, lùa đảo các cụm
tuyết bốc lên trời, đưa đi xa và quay cuồng mãi mãi trên thảo nguyên vô tận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3