Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai - Chương 16

-
Thưa ngài, - tôi bắt đầu.

Ông
nhìn lên tôi, cái bay đứng yên.

-
Tôi đã thỉnh thoảng nhìn thấy ngài vẽ mà không có người mẫu. Ngài không thể vẽ
đôi hoa tai khi mà tôi không đeo nó được ư?

Cái
bay pha màu vẫn đứng yên.

-
Cô muốn tôi tưởng tượng ra cô đeo viên ngọc, và vẽ cái tôi tưởng tượng?

-
Vâng, thưa ngài.

Ông
nhìn xuống bức tranh, cái bay pha màu lại chuyển động. Tôi nghĩ là ông hơi cười.

-
Tôi muốn nhìn thấy cô đao hoa tai.

-
Nhưng ngài biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, thưa ngài.

-
Tôi biết là bức tranh sẽ được hoàn thiện.

Ngài
sẽ hủy hoại tôi, tôi nghĩ. Một lần nữa, tôi lại không thể buộc bản thân nói ra
điều đó.

- Vợ
ngài sẽ nói gì khi cô ấy nhìn thấy bức tranh hoàn thiện? - thay vào đó, tôi hỏi
với vẻ dũng cảm nhất mà tôi có thể.

-
Cô ấy sẽ không nhìn thấy nó. Tôi sẽ đưa thẳng nó cho ngài Ruijven.

Đây
là lần đầu tiên ông thú nhận rằng ông vẽ tôi một cách bí mật, rằng Catharina sẽ
phản đối.

-
Cô chỉ cần phải đeo nó một lần thôi, - ông nói thêm, như thể để xoa dịu tôi. Lần
sau khi vẽ tôi sẽ mang nó lên. Tuần sau. Trong một buổi chiều thì Catharina sẽ
không để ý đến nó đâu.

-
Nhưng thưa ngài, tôi chưa xỏ lỗ tai, - tôi nói.

-
Thế à? Vậy thì cô sẽ phải lo chuyện ấy.


ràng đây là việc đàn bà và ông không cảm thấy ông liên quan đến nó. Ông gõ cái
bay và dùng cái giẻ lau sạch nó.

-
Nào, bây giờ thì bắt đầu. Cằm thấp xuống một chút.

Ông
nhìn tôi.

-
Liếm môi di, Griet.

Tôi
liếm môi.

-
Hơi hé miệng ra.

Tôi
sửng sốt vì đề nghị này đến nỗi miệng tôi tự mở ra. Tôi chớp mắt cho nước mắt
chảy vào trong. Những người đàn bà đức hạnh không mở miệng trong các bức tranh.
Cứ như thể ông có ở đó trong ngõ nhỏ cùng tôi và Pieter. Ông đã hủy hoại tôi,
tôi nghĩ. Tôi lại liếm môi lần nữa.

- Tốt,
- ông nói.

Tôi
không muốn tự mình làm việc đó. Tôi không sợ đau nhưng tôi không muốn tự mình
đưa kim lên tai. Nếu tôi có thể chọn ai đó làm việc này giúp tôi, đó sẽ là mẹ
tôi. Nhưng bà sẽ không bao giờ hiểu được, cũng sẽ không đồng ý làm việc đó khi
không biết tại sao phải làm. Và nếu tôi giải thích với bà vì sao, bà sẽ vô cùng
kinh hãi.Tôi không thể nhờ Tanneke hay Maertge.Tôi nghĩ đến chuyện nhờ Maria
Thins. Có thể bà vẫn chưa biết về chuyện đôi hoa tai, nhưng chẳng mấy chốc bà sẽ
biết. Dù vậy, tôi cũng không thể buộc mình đến hỏi bà, để bà tham gia vào sự sỉ
nhục tôi.Người duy nhất có thể làm và hiểu được là Frans. Chiều hôm sau tôi chuồn
ra khỏi nhà, đem theo ống kim khâu Maria Thins đưa cho tôi. Người đàn bà có
khuôn mặt cau có ở nhà máy gạch cười tự mãn khi tôi xin bà được gặp cậu.

-
Nó bỏ đi lâu rồi và thật là nhẹ người, - bà ta trả lời, thích thú với lời nói.

-
Đi ư? Đi đâu?

Người
đàn bà nhún vai.

Đi
về hướng Rotterdam, bọn nó bảo thế. Và sau đó thì có giời biết được. Có thể nó
sẽ tìm thấy vận may ngoài biển, nếu như nó không chết chìm giữa háng một con điếm
nào đó ở Rotterdam.Những lời cay độc cuối cùng này khiến tôi nhìn bà ta kỹ hơn.
Bà ta đang có chửa. Cornelia không biết rằng khi nó làm vỡ miếng gạch vẽ tôi và
Frans, nó sẽ đúng - rằng cậu sẽ rời xa tôi và gia đình. Liệu tôi có còn bao giờ
gặp cậu? Tôi nghĩ. Và liệu cha mẹ tôi sẽ nói gì? Tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ
hết. Ngày hôm sau, trên đường từ quầy cá về, tôi dừng chân ở hiệu bào chế. Giờ
đây người bào chế đã biết tôi, thậm chí còn chào tôi bằng tên.

-
Hôm nay ông ấy muốn cái gì vậy? - ông ta hỏi. - Toan? Thần sa? Hoàng thổ hay dầu
lanh?

-
Ông ấy không cần gì cả, - tôi lúng túng trả lời. - Cô chủ tôi cũng không cần
gì. Tôi đến để…

Trong
giây lát, tôi cân nhắc chuyện nhờ ông ta xỏ lỗ tai. Ông ta có vẻ là một người
đàng hoàng, người có lẽ sẽ làm việc đó mà không nói cho ai biết hay đòi hỏi được
biết lý do.Tôi không thể yêu cầu một người lạ làm một việc như vậy.

-
Tôi cần một thứ gì đó để làm cho da mất cảm giác, - tôi nói.

-
Làm cho da mất cảm giác à?

-
Vâng. Như đá ấy.

- Tại
sao cô lại cần làm cho da mất cảm giác?

Tôi
nhún vai và không trả lời, nhìn chai lọ trên những cái giá đằng sau ông ta.

- Dầu
tỏi, - cuối cùng ông ta nói kèm theo một tiếng thở dài. Ông ta với lấy một chiếc
bình thắt cổ. - Bôi một ít lên da và để vài phút. Dù vậy, nó không được lâu
đâu.

-
Tôi muốn lấy một ít, thưa ngài.

-
Và ai sẽ trả tiền đây? Ông chủ của cô? Nó rất đắt, cô biết đấy. Nó được mang đến
từ một nơi rất xa. Trong giọng nói của ông ta có cả sự không đồng tình, cả sự
tò mò.

-
Tôi sẽ trả. Tôi chỉ muốn một ít.

Tôi
lấy chiếc túi ra khỏi tạp dề và bắt đầu đếm những đồng stuiver quý giá trên mặt
bàn. Một lọ nhỏ giá bằng hai ngày tiền lương của tôi. Tôi đã vay Tanneke một ít
tiền, hứa sẽ trả lại khi tôi nhận lương vào ngày thứ Bảy. Khi tôi đưa tiền
lương bị hụt đi của mình cho mẹ vào ngày Chủ nhật đó, tôi nói với bà tôi làm vỡ
chiếc gương cầm tay và phải đền tiền.

- Sẽ
mất hơn hai ngày tiền lương để đền cho nó, - bà rầy la. - Con làm gì vậy, nhìn
mình trong gương à? Con bất cẩn quá.

-
Vâng, - tôi đồng ý. - Quả là con bất cẩn quá.

Tôi
chờ mãi đến muộn, khi tôi biết chắc chắn tất cả mọi người trong nhà đều đã ngủ.
Mặc dù bình thường chẳng ai lên căn phỏng áp mái sau khi nó đã được khóa lại
vào ban đêm, tôi vẫn sợ rằng có ai đó bắt gặp tôi với chiếc kim, gương và lọ dầu
tỏi. Tôi đứng bên cánh cửa xưởng vẽ đã khóa, nghe ngóng. Tôi có thể nghe thấy
tiếng Catharina đi đi lại lạ ở hành lang bên dưới. Bây giờ thì cô ta bị mất ngủ
- cơ thể cô ta trở nên quá nặng nề để tìm được một tư thế mà cô ta có thể nằm
xuống một cách thoải mái. Sau đó tôi nghe thấy một giọng trẻ con, một giọng con
gái, cố gắng nói nhỏ nhưng không thể giấu đi cái âm lanh lảnh. Cornelia đang ở
củng mẹ nó. Tôi không thể nghe thấy họ nói gì. Và bởi vì tôi bị khóa trái trong
xưởng vẽ, tôi không thể lẻn ra đầu cầu thang để nghe cho rõ hơn. Maria Thins
cũng đang đi lại trong phòng mình ở cạnh phòng kho. Đó là một ngôi nhà không
yên và nó làm cho tôi cũng không yên. Tôi buộc mình ngồi vào cái ghế đầu sư tử
và chờ đợi. Tôi không buồn ngủ. Tôi chưa bao giờ thấy tỉnh táo hơn lúc này.

Cuối
cùng Catharina và Cornelia đi về giường ngủ và Maria Thins cũng chấm dứt những
tiếng sột soạt ở phòng bên. Trong lúc ngôi nhà trở nên lặng lẽ, tôi vẫn ngồi
trong cái ghế của mình. Ngồi đó dễ hơn là làm cái việc tôi phải làm. Khi không
thể chần chừ được nữa, tôi đứng dậy và trước tiên nhìn bức tranh. Tất cả những
gì tôi thực sự có thể nhìn thấy bây giờ là một lỗ to, nơi phải là chiếc hoa
tai, nơi mà tôi sẽ phải lấp đầy.

Tôi
cầm cây nến lên, tìm thấy chiếc gương trong phòng kho và trèo lên căn phòng áp
mái. Tôi đặt chiếc gương lên bàn nghiền, dựa vào bức tường và đặt cây nến cạnh
đó. Tôi lấy hộp kim ra, chọn cây kim nhỏ nhất, hơ đầu cây kim vào ngọn lửa của
cây nến. Sau đó tôi mở lọ dầu tỏi, nghĩ rằng nó sẽ tỏa ra mùi hôi, mùi của mốc,
của lá cây mục, nhưng những vị thuốc thường hay có mùi như vậy. Thay vào đó, nó
có mùi ngọt ngào và lạ lùng, giống như một lọ mật ong bị để ngoài nắng. Nó được
mang đến từ một nơi rất xa, từ nơi mà có lẽ Frans sẽ đi đến trên những con tàu
của cậu. Tôi nhỏ vài giọt vào miếng giẻ và thấm lên dái tai mình. Người bào chế
nói đúng - khi vài phút sau đó tôi chạm vào dái tai, có cảm giác như thể tôi đã
ở ngoài lạnh lâu quá mà không trùm khăn qua tai.Tôi lấy cái kim ra khỏi ngọn lửa
và để cho đầu cây kim đang nóng đỏ chuyển sang màu vàng cam rồi sau đó sang màu
đen. Khi tôi vươn người ra trước tới gần chiếc gương, tôi nhìn mình trong giây
lát. Trong ánh nến, mắt tôi ầng ậc nước, long lanh vì sợ. Làm nhanh lên, tôi
nghĩ. Chậm cũng chẳng ích gì.

Tôi
kéo dái tai căng ra và bằng một động tác xuyên chiếc kim qua thịt mình.không
đau lắm cho tới khi dái tai bị nhiễm trùng và bắt đầu sưng lên. Khi đó dù tôi
có bôi bao nhiêu dầu tỏi, tôi vẫn chảy nước mắt vì đau khi xuyên cây kim qua
đó. Tôi không biết làm sao tôi có thể đeo được hoa tai mà không bị ngất đi lần
nữa.Tôi thấy được an ủi là tôi đội mũ che tai nên không ai nhìn thấy dái tai
sưng đỏ của tôi. Nó giần giật khi tôi cúi xuống chỗ đồ giặt đang bốc khói, lúc
tôi nghiền màu, lúc tôi ngồi trong nhà thờ cùng Pieter và cha mẹ.


giần giật khi ngài Ruijven túm được tôi đang phơi ga trải giường trong mảnh sân
sau vào một buổi sáng và cố kéo cái áo lót của tôi xuống và để lộ ngực tôi ra.

-
Cô không nên chống lại tôi đâu, cô gái, - ông ta nói khi tôi lùi khỏi ông ta. -
Cô sẽ thấy thích thú hơn nếu cô không chống cự. Và cô biết đấy, kiểu gì thì tôi
cũng sẽ có được cô khi tôi có được bức tranh đó.

Ông
ta ấn tôi vào tường và cúi môi xuống ngực tôi, kéo ngực tôi để nó tung khỏi cái
váy.

-
Tanneke! - tôi tuyệt vọng gọi, hi vọng hão huyền rằng chị ta đã về sớm hơn từ
chỗ người thợ nướng bánh.

-
Hai người đang làm gì đấy?

Từ
khung cửa, Cornelia đang quan sát chúng tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vui
mừng khi nhìn thấy con bé.

Ngài
Ruijven ngẩng đầu lên và lùi bước.

-
Chúng tôi đang chơi trò chơi ấy mà, cô bé, - ông ta vừa trả lời vừa cười. - Trò
chơi vặt ấy mà. Cháu cũng sẽ chơi trò đó khi cháu lớn hơn.

Ông
ta kéo thẳng lại cái áo choàng và bước qua con bé lên nhà.Tôi không thể nhìn
vào mắt Cornelia. Tôi nhét lại cái ào lót vào váy và vuốt lại cái váy bằng đôi
tay run rẩy. Khi cuối cùng tôi nhìn lên thì con bé đã bỏ đi. Buổi sáng ngày tôi
tròn mười tám tuổi tôi dậy sớm và dọn dẹp xưởng vẽ như thường lệ. Bức tranh vẽ
buổi hòa nhạc đã hoàn thiện - trong vòng vài ngày nữa ngài Ruijven sẽ đến xem
nó và đem nó về. Mặc dầu bây giờ việc đó là không cần thiết nữa, tôi vẫn lau
chùi phông cảnh xưởng vẽ một cách cẩn thận, phủi bụi chiếc đàn clavico, cây đàn
viôlông, viôlôngxen, phủi tấm khăn trả bàn bằng một tấm vải ẩm, kỳ cọ những cái
ghế, lau những viên gạch sàn màu xám và trắng.Tôi không thích bức tranh này bằng
những bức tranh khác của ông. Mặc dầu nó có giá hơn khi có ba người trong đó,
tôi thích những bức tranh của ông chỉ vẽ đàn bà - chúng tinh khiết hơn, ít phức
tạp hơn. Tôi nhận thấy tôi không thích ngắm bức tranh buổi hòa nhạc lâu, hay
tìm hiểu xem mọi người trong đó nghĩ gì.

Tôi
tự hỏi không biết bức tranh sau ông sẽ vẽ gì.Xuống dưới tầng, tôi đặt nước lên
bếp để đun và hỏi Tanneke xem chị ta muốn mua gì ở cửa hàng thịt. Chị ta đang
quét những bậc thềm và mảnh sân gạch trước cửa nhà.

- Một
miếng sườn bò, - chị ta trả lời, dựa người vào cây chổi.

- Tại
sao lại không mua gì ngon lành?

Chị
ta gãi lưng dưới và rên rỉ:

-
Cái đó có thể khiến tôi quên đi cái đau của mình.

-
Lưng chị lại đau à? - tôi gắng tỏ vẻ thông cảm, nhưng lưng Tanneke lúc nào cũng
đau. Lưng một cô hầu lúc nào cũng sẽ đau. Đó là cuộc đời của một cô hầu.Maertge
đi cùng tôi đến Khu Hàng thịt và tôi thấy mừng về chuyện đó - kể từ cái đêm
trong ngõ nhỏ, tôi cảm thấy lúng túng khi phải đối mặt với Pieter con một mình.
Tôi không dám chắc anh ta sẽ đối xử với tôi như thế nào. Tuy thế, nếu tôi đi
cùng Maertge, anh ta sẽ phải thận trọng với những gì anh ta định nói hay làm.

Pieter
con không có ở đó - chỉ có bố anh ta. Ông cười nhăn nhở với tôi:

-
Chà, cô hầu trong ngày sinh nhật! - ông ra hét lên. - Một ngày quan trọng đối với
cô.

Maertge
ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi hông hề nhắc đến ngày sinh của mình với gia đình họ -
chẳng có lý do nào phải nhắc.

-
Việc đó chẳng có gì quan trọng cả, - tôi ngắt lời.

-
Con trai tôi không bảo vậy. Nó không có đây mà đi có việc. Đi gặp một người.

Pieter
cha nháy mắt với tôi. Máu tôi đông lại. Ông ta đang ngụ ý một điều gì đó mà
không nói thẳng ra, một điều mà tôi phải hiểu.

-
Miếng sườn bò ngon nhất của ông, - tôi ra lệnh, quyết định lờ ông ta đi.

- Để
chúc mừng hả? - Pieter cha chẳng bao giờ bỏ lửng mọi việc mà luôn đẩy chúng đi
xa nhất trong chừng mực ông ta có thể.

Tôi
không trả lời. Tôi chỉ đơn giản chờ ông ta phục vụ tôi, sau đó đặt miếng thịt
vào giỏ của mình và đi.

-
Có đúng hôm nay là ngày sinh nhật chị không, chị Griet? - Maertge thì thầm khi
chúng tôi rời Khu Hàng thịt.

- Ừ,
đúng.

-
Chị bao nhiêu tuổi rồi?

-
Mười tám.

-
Thế tại sao sinh nhật mười tám tuổi lại quan trọng thế chị?

-
Có gì quan trọng đâu. Em đừng để ý những gì ông ấy nói - ông ấy hâm hâm ấy mà.

Trông
Maertge không có vẻ gì là bị thuyết phục. Tôi cũng vậy. Những lời của ông ta đã
đụng chạm đến một cái gì đó trong đầu tôi.Cả buổi sáng tôi vắt và đun quần áo.
Tâm trí tôi nghĩ đến nhiều điều trong lúc tôi ngồi bên thùng nước bốc hơi. Tôi
tự hỏi giờ đây Frans đang ở đâu, và liệu cha mẹ tôi đã được nghe chuyện cậu rời
Delft chưa. Tôi tự hỏi không biết Pieter cha định nói gì trước đó và Pieter con
ở đâu. Tôi nghĩ đến cái buổi tối trong con ngõ nhỏ. Tôi nghĩ đến bức tranh vẽ
mình và tự hỏi khi nào nó sẽ hoàn thành, và khi đó điều gì sẽ xảy ra với tôi.
Và suốt thời gian đó, cái tai tôi cứ giật giật, nhói đau mỗi khi tôi quay đầu.Chính
Maria Thins là người đến tìm tôi.

- Để
việc giặt giũ của cô đấy, cô gái.

Tôi
nghe giọng bà sau lưng mình.

-
Ông ấy muốn cô lên tầng.


đang đứng ở cửa, lắc cái gì đó trong tay.Tôi bối rối đứng dậy.

-
Bây giờ ư, thưa bà?

-
Phải rồi, bây giờ. Đừng giả vờ rụt rè với tôi. Cô biết tại sao rồi đấy. Sáng
nay Catharina có việc phải ra ngoài và con bé chẳng làm gì nhiều những ngày này
đâu khi nó gần sinh đến nơi rồi. Chìa tay ra.Tôi lau tay lên tạp dề và chìa tay
ra. Maria Thins thả một đôi hoa tai ngọc trai vào lòng bàn tay tôi.

- Cầm
nó lên tầng đi. Nhanh lên.

Tôi
không thể bước đi nổi. Tôi đang cầm hai hạt ngọc kích cỡ quả phỉ, có hình giọt
nước. Chúng có màu xám ánh bạc, thậm chí dưới ánh mặt trời, chỉ trừ một điểm
sáng trắng rực rỡ. Trước kia tôi đã chạm vào ngọc trai, khi tôi đem chúng lên tầng
cho vợ ngài Ruijven và cài vòng quanh cổ cho cô ta hoặc đặt trên bàn. Nhưng tôi
chưa bao giờ cầm chúng cho chính mình.

-
Nào, đi đi, cô gái, - Maria Thins làu bàu vẻ nôn nóng. - Catharina có thể về sớm
hơn nó bảo đấy.Tôi loạng choạng bước vào hành lang, để lại đống đồ giặt vẫn
chưa vắt xong. Tôi trèo lên cầu thang trước con mắt của Tanneke đang xách nước
từ ngoài kênh vào nhà và Aleydis cùng Cornelia lúc này đang chơi lăn bi ở hành
lang. tất cả đều ngước lên nhìn tôi.

-
Chị đi đâu đấy? - Aleydis hỏi, đôi mắt sáng của cô bé ánh lên vẻ tò mò.

-
Chị lên phòng áp mái, - tôi nhẹ nhàng trả lời.

- Bọn
em đi với chị được không? - Conelia hỏi bằng giọng châm chọc.

-
Không được.

-
Các cô bé, các cô chắn đường tôi đây này, - Tanneke đi ngang qua bọn trẻ, mặt
sưng sỉa. Cánh cửa xưởng vẻ khép hờ. Tôi bước vào trong, mím môi, bụng quặn
lên. Tôi đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Ông đang chờ tôi. Tôi chìa tay ra cho
ông và thả đôi hoa tai vào bàn tay ông.

Ông
cười với tôi.

-
Cô đi quấn tóc lên đi.

Tôi
chuẩn bị trong phòng kho. Ông không vào nhìn tóc tôi. Khi quay ra, tôi nhìn bức
tranh Mụ Tú bà treo trên tường. Người đàn ông đang cười với người đàn bà như thể
ông ta đang nắn đào ngoài chợ để thử xem chúng chín chưa. Tôi rùng mình.Ông
đang cầm chỗ móc đeo và giơ một chiếc hoa tai lên. Nó bắt ánh sáng ngoài cửa sổ,
lưu lại một tia mỏng manh màu sáng trắng.

-
Griet, của cô đây. - ông chìa viên ngọc ra cho tôi.

-
Chị Griet! Chị Griet! Có ai gặp chị này! - từ dưới chân cầu thang Maertge gọi với
lên.

Tôi
bước ra cửa sổ. Ông đến bên tôi và chúng tôi nhìn ra.Pieter con đang đứng ở con
phố bên dưới, hai tay khoanh trước ngực. Anh ta ngước lên và nhìn thấy chúng
tôi đứng cạnh nhau bên cửa sổ.

-
Xuống đây, Griet, - anh ta gọi. - anh muốn nói chuyện với em.

Trông
bộ dạng anh ta như thể sẽ không bao giờ di chuyển khỏi chỗ đứng của mình.

Tôi
bước lùi khỏi cửa sổ

-
Tôi xin lỗi, thưa ngài. - tôi nói nhỏ. - Sẽ không lâu đâu.

Tôi
vội vã đi vào phòng kho, thay tấm vải trên đầu bằng chiếc mũ của tôi. Ông vẫn đứng
cạnh cửa sổ, lưng quay lại tôi khi tôi đi qua xưởng vẽ.Mấy đứa con gái ngồi
thành hàng trên cái ghế băng, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào Pieter, người cũng
đang nhìn lại chúng.

-
Ra góc phố đi, - tôi vừa thì thầm vừa đi về phía Molenpoort. Pieter không đi
theo mà tiếp tục đứng khoanh tay.

-
Lúc nãy em đội cái gì trên ấy đấy? - anh ta hỏi. - Trên đầu em ấy.

Tôi
dừng chân và quay lại.

-
Mũ của em.

-
Không, nó màu xanh và vàng.

Năm
cặp mắt quan sát chúng tôi - mấy đứa con gái trên cái ghế băng và ông trên cửa
sổ. Rồi Tanneke xuất hiện ở khung cửa, như vậy là sáu cặp mắt.

-
Nào, anh Pieter, - tôi bực tức, - Chúng mình đi ra kia một chút.

Điều
anh cần nói có thể nói trước mặt bất cứ ai. Anh chẳng có gì để giấu giếm cả, -
anh ta lắc đầu, mái tóc xoăn rủ xuống hai tai.Tôi có thể thấy không thể làm anh
ta im đi được. Anh ta sẽ nói điều mà tôi sợ anh ta sẽ nói trước mặt tất cả mọi
người. Pieter không lên giọng nhưng tất cả chúng tôi có thể nghe thấy tiếng anh
ta.Sáng nay anh đã nói chuyện với cha em và ông đồng ý rằng bây giờ, khi em đã
mười tám tuổi, chúng ta có thể cưới nhau. Em có thể rời bỏ nơi này và đến với
anh. Ngay hôm nay. Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, vì giận dữ hay vì xấu hổ
thì tôi không dám chắc. Tất cả đều chờ tôi nói. Tôi hít một hơi thật sâu.

-
Đây không phải là nơi để nói những điều như vậy, - tôi gay gắt đáp lời. - Không
phải ngoài đường phố như thế này. Anh đã sai rồi khi đến đây. Tôi không đợi phản
ứng của anh ta, dù rằng trong lúc tôi quay lại để đi vào trong nhà trông anh ta
thật đau khổ.

-
Griet! - anh ta hét lên.

Tôi
chạy vượt wa Tanneke. Chị ta nói nhỏ đến nỗi tôi không dám chắc là mình nghe
đúng hay không. “Đồ con đĩ”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3