Nhật ký AB - Chương 08 phần 2
“Xin chào các vị
thính giả của hệ ngân hà, hoan nghênh các bạn lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo
chơi ở địa cầu’ vào ngày thứ ba lúc ba giờ chiều, tôi là Ngạn Bằng, ngồi ở bên
cạnh tôi vẫn là Hạng Phong và Kiến Phi, sau đây chúng ta sẽ bắt đầu tiết mục.”
Trước mặt Từ Ngạn
Bằng lần đầu tiên đặt một ly nước nóng và hộp khăn giấy, anh ta thừa dịp nhạc
nền vang lên mà lặng lẽ lau nước mũi, sau đó anh ta mang theo giọng mũi dày đặc
tiếp tục nói: “Thời tiết trong tuần qua thật sự xấu, sau khi trải qua không khí
lạnh lẽo liên tục, thời tiết bỗng trở nên ấm lại hơn mười độ, khiến cho một số
người vẫn chưa thích ứng với hoàn cảnh không chuẩn bị trước - ví dụ như tôi, bị
cảm vô cùng nghiêm trọng.”
“Chuyện này không
liên quan với thời tiết,” Hạng Phong cười lạnh nói, “Bất cứ người nào chỉ mặc
một chiếc quần đùi đứng trong gió lạnh đêm đông cũng sẽ bị cảm mạo.”
“Được rồi, tôi thừa
nhận mùa đông chơi trò ‘nói thật mạo hiểm lớn’ là lựa chọn không sáng suốt, các
vị trước radio phải lấy tôi làm tấm gương.”
Ngạn Bằng ho nhẹ vài
tiếng, uống một hớp nước: “Có một chút ngoài đề rồi, thực ra vừa rồi điều tôi
muốn nói chính là hiệu ứng nhà kính. Gần đây 《 tạp chí National Geographic 》 dựa theo
nghiên cứu của các nhà khoa học về hành tinh rút ra một kết luận thế này: 1000
năm sau, con người mới có thể thông qua hiệu ứng nhà kính mà đem sao Hoả trở
thành một nơi thích hợp cho loài người ở lại.”
“Ồ! Như vậy ‘sao
Hoả’ rốt cục muốn trở thành nền văn hoá chính thống.” Nói xong, Kiến Phi cầm
lấy chiếc kèn Noel trong tay thổi hai tiếng, thanh âm của chiếc kèn kia nặng nề
mà còn lạc điệu.
“Tôi đoán chừng đến
thời điểm kia chúng ta sẽ trở thành ‘thất học’,” Ngạn Bằng tròn mắt, “Cho nên
tôi thực sự muốn nói - hi, các bạn bè ở sao Hoả, 1000 năm sau chúng ta sẽ gặp
nhau đấy!”
Hạng Phong ném ra
ánh mắt không muốn nói gì với người cộng tác, hơn nữa anh phát hiện Lương Kiến
Phi cũng như thế, việc này có xem như là… ăn ý không?
“Vậy Hạng Phong, tin
tức thú vị trong tuần qua là gì?”
“Mười cái bẫy của du
lịch.”
Anh tựa lưng vào
ghế, điều chỉnh chiều cao của microphone, sau đó nói: “Rất nhiều người sẽ đi du
lịch trong và ngoài nước vào kỳ nghỉ, nhưng mà đến một chỗ xa lạ, chờ đợi chúng
ta không chỉ là phong cảnh xinh đẹp, nhưng cũng bao gồm đủ loại cạm bẫy mà
chúng ta không lường trước.”
“Khi du lịch ở Rome
hoặc Milan, có thể nhìn thấy đám đông người Gypsy* tập trung tại quảng trường,
bạn cũng có thể gặp một nhóm trẻ em Gypsy tụ tập xung quanh, một tờ báo quơ
trước mặt bạn, nhưng tờ báo thực ra chỉ là vật che chắn của bọn họ, dùng che
khuất tầm mắt của bạn để người khác thừa cơ luồn vào túi của bạn, trộm đi ví
tiền hoặc đồ vật gì khác. Gặp phải loại tình huống này, bạn nên dứt khoát thoát
khỏi bọn họ, khi cần thiết cũng có thể lớn tiếng kêu cứu.
(*) Trong tiếng
Việt, tên gọi “Di-gan” có nguồn gốc là phiên âm của các tên gọi dùng tại Châu
Âu. Họ là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng
đồng trên khắp thế giới. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều không những
tại các vùng đất lịch sử của họ tại Nam Âu và Đông Âu, mà còn tại châu Mỹ và
Trung Đông. Trong tiếng Anh, tên gọi chính thức của dân tộc này là Romani
people. Các từ tiếng Anh Gypsy (hay Gipsy) bắt nguồn từ Hy Lạp. Tên gọi này
không được người Di-gan sử dụng và được coi là có ý xấu (cũng như
"gyp" với nghĩa "lừa đảo" chỉ đến sự nghi ngờ đối với người
Di-gan). Tuy nhiên, việc sử dụng từ "Gypsy" trong tiếng Anh hiện nay
đã rộng rãi đến mức nhiều tổ chức người Di-gan dùng từ này trong tên của mình.
Tại Bắc Mỹ, từ "Gypsy" thường được dùng để chỉ phong cách sống hay
phong cách thời trang chứ không dùng để chỉ người Di-gan.
“Ở sân bay Bangkok
du khách mua sắm tại cửa hàng miễn thuế thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận mà gặp
phải quan toà, bọn họ bị thương gia vu cáo là ăn trộm rồi bị bắt, trong lúc
giam giữ sẽ có người trung gian tìm tới cửa nói rằng có thể giúp bọn họ lấy lại
tự do, điều kiện trước tiên chính là nhất định phải giao một khoản chi phí. Sau
khi xong việc, cảnh sát sẽ chia tiền với những người này.”
“Loại hành vi này thật
xấu xa,” Ngạn Bằng nhịn không được nói chen vào, “Biết rõ du khách phải tranh
thủ lên máy bay không có nhiều thời gian để lãng phí, những người kia liền lợi
dụng tâm lý việc lớn hoá nhỏ mà lừa bịp tống tiền.”
“Có một số kẻ lừa
đảo sẽ ở sân bay sử dụng xúc xích hoặc thức ăn khác để phun lên làm bẩn quần áo
của bạn, bọn họ giả vờ giúp bạn lau sạch quần áo, kết quả là người bạn của họ
lặng lẽ ở bên cạnh lấy hành lý mang theo bên người của bạn.”
“Cho nên,” Lương
Kiến Phi nói, “Nếu nhìn thấy người bên cạnh ăn gì, tốt nhất nên trông chừng cẩn
thận túi của mình.”
Anh hướng về cô gật
đầu, ý là: có thể nói như vậy.
“Một loại bẫy khác
có liên quan đến kiểm tra an ninh tại sân bay. Khi du khách chuẩn bị đi qua máy
dò kim loại ở nơi kiểm tra an ninh tại sân bay, sẽ có người đột nhiên chen
ngang đứng phía trước bạn, lúc hắn tới gần máy dò kim loại thì còi báo động sẽ
vang lên, hàng ngũ ở phía sau sẽ tạm thời dừng lại. Người chen ngang này dường
như đã quên lấy chìa khoá hay đồng xu ra. Ngay lúc hắn luống cuống tay chân,
đồng loã của hắn đã từ bên cạnh bạn đi qua, từ trên băng chuyền lấy hành lý của
bạn rồi bỏ trốn mất dạng.”
“Ồ, chuyện này tôi
đã gặp qua!” Lương Kiến Phi ngạc nhiên nói.
Hạng Phong nhíu mày,
cô quả thực rất dễ dàng mắc bẫy, tự xưng là mình thông minh, nhưng trên thực tế
nhẹ dạ, đơn thuần lại dễ dàng tin người khác.
Sự thật thì, cô ở
trong không ít cạm bẫy của anh…
“Nhưng không phải ở
sân bay, mà là trên xe buýt công cộng,” cô nói chậm rãi, “Khi còn học đại học,
mỗi ngày tôi đều ngồi xe buýt công cộng đến trường, có một lần khi xếp hạng tại
trạm để lên xe, người đứng trước tôi cầm thẻ xe buýt làm thế nào cũng không cà
vào được, anh ta đứng tại cửa, vì thế tôi cũng dừng lại chờ anh ta, lúc đó tôi
bỗng nhiên cảm thấy bên phải cái túi có chút khác thường, thế là tôi cúi đầu,
nhìn thấy có một bàn tay đang định lấy chiếc điện thoại di động mới mua từ
trong túi của tôi.”
“Cho nên nói, người
phía trước và phía sau cô là hai người ‘cộng tác’?” Ngạn Bằng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Lúc ấy cô làm thế
nào?”
“Tôi liền kêu to ‘kẻ
cướp’!”
Ngạn Bằng quay đầu
liếc nhìn Hạng Phong, sau đó anh ta dùng khăn giấy lau mũi, rồi nói với Kiến
Phi: “Cô thật làm vậy.”
“Tại sao, bọn họ là
cướp!”
Hạng Phong mỉm cười,
điểm này quả thực là tác phong của Lương Kiến Phi.
“Vậy sau đó thì
sao?” Anh nhìn cô, từ trên khuôn mặt kia, anh thấy một loại quật cường đặc
biệt.
“Sau đó bọn họ liền
chạy trốn.” Cô có phần đắc ý nói.
“Tôi nghĩ nếu cô có
khả năng thì cũng sẽ nhảy xuống xe đuổi theo bọn họ.”
“Tại sao lại không?”
“Không có gì, cô làm
đúng,” anh cười nói, “Nhưng con gái tốt nhất nên chú ý sự an toàn của mình
trước tiên.”
“Chúng ta lại muốn
tiến hành một vụ tranh luận có liên quan đến nam nữ bình đẳng sao?”
“Nam nữ bình
đẳng là chỉ tư tưởng cùng với địa vị xã hội của con người,” anh chỉ vào đầu,
“Mà không phải cơ thể và sức lực. Cô phải thừa nhận đàn ông ở phương diện này
có ưu thế hơn phụ nữ.”
“…” Cô nhìn anh,
bỗng nhiên trầm mặc.
Trong đầu anh dần
hiện ra cảnh tượng mình đặt cô ở dưới thân, chỉ vài giây ngắn ngủi nhìn cô, anh
lại có trực giác cho rằng trong đầu cô cũng có hình ảnh giống vậy.
Anh thu hồi ánh mắt,
cúi đầu lật tờ bản thảo, tiếp tục nói:
“Bất luận là trên
đường phố của thành phố nào, bạn đều có thể gặp phải một người qua đường vừa
mới nhặt được một chiếc nhẫn vàng, hắn đồng ý dùng giá rất thấp bán cho bạn.
Nhưng sau khi bạn mua về thì sẽ nhanh chóng phát hiện, cái gọi là ‘vàng’ kia
chẳng qua là đồng thau mà thôi.”
“Vì vậy, ‘không nhặt
của rơi trên đường’ là đức tính tốt đẹp.” Ngạn Bằng mỉm cười trêu chọc.
“Ngoài ra, ở Paris hoặc Rome,
bạn cũng có khả năng gặp người nào đó rất có sức hấp dẫn chỉ đường cho bạn hoặc
đưa ra đề nghị dạo chơi. Nhưng trong khi nói chuyện, đối phương sẽ đột nhiên
đeo một chiếc vòng tay vào cổ tay của bạn, nó không thể lấy ra, sau đó người
kia muốn bạn trả tiền. Nếu bạn từ chối, hắn sẽ hô to bạn trộm vòng tay của hắn.
Gặp phải trường hợp như vậy, người bị hại thường muốn chuyện lớn hoá nhỏ, làm
trái lương tâm mà đưa cho đối phương một số tiền Euro rồi đuổi hắn đi.”
“Nghe anh nói như
vậy, rất nhiều người nghe có thể không dám ra ngoài, chẳng lẽ mỗi người đều là
nhà ảo thuật sao?” Lương Kiến Phi liếc nhìn Hạng Phong.
“Có lẽ. Cuộc sống
vốn tràn ngập cạm bẫy, hơn nữa rất nhiều cái bẫy là do chính chúng ta làm cho
bản thân, chẳng qua chúng ta không phát hiện mà thôi.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cô luôn
cảm thấy hàng xóm phơi quần áo trên ban công căn bản không sạch sẽ, nhưng sự
thật thì cửa sổ bằng kính của cô phủ lên một lớp bụi, cho nên nhìn cái gì cũng
thấy bẩn.”
“Anh muốn nói phụ nữ
lúc nào cũng mù quáng?” Cô lại lộ ra bộ dáng hung hăng.
Hạng Phong ném ra
ánh mắt không muốn nói gì với cô: “Lại chẳng hạn như, người bình thường quan
tâm đến cuộc sống thực tế, họ cũng không quan tâm cái gọi là ‘dân chủ và tự
do’, cho nên cô nói chúng ta phải dân chủ và tự do, người hưởng ứng sẽ không
nhiều, nhưng nếu cô nói muốn tập trung đất đai và tài nguyên của một số người
rồi chia cho mọi người, tôi tin cô sẽ được nhiều người ủng hộ.”
“Này này này,” Ngạn
Bằng ném khăn giấy vào thùng rác cạnh cửa, “Đừng bàn về đề tài chính trị được
không, anh cũng không phải không biết, gần đây điều tra thật sự chặt chẽ…”
“Hay là,” Hạng Phong
dừng một chút, anh rủ đôi mắt xuống, “Một người từng thất bại trong tình yêu,
vì vậy có thái độ đề cao cảnh giác một cách thận trọng, không dám bước vào ‘vây
thành’ nữa.”
“… Cái đó không phải
bẫy, đây là bản năng.” Lương Kiến Phi khẽ nói.
“Vậy bởi vì loại bản
năng này của con người, cho nên họ mới rơi vào cái bẫy do mình bố trí.”
“Nhưng như thế cũng
không có gì là không tốt, ít nhất sẽ không bị tổn thương.”
“Chẳng lẽ cô tiếp
tục sống chỉ là vì để cho bản thân mình không bị tổn hại.”
“Tôi…” Cô nhìn anh,
nhất thời nghẹn lời.
“Haizz…” Một tiếng
thở dài truyền đến, không phải Hạng Phong, cũng không phải Lương Kiến Phi.
“?” Hai người chớp
mắt, chờ đợi câu sau.
“Việc ấy…” Trong tay
Từ Ngạn Bằng cầm hộp khăn giấy, anh ta ngơ ngẩn hít mũi, tiếng nói khàn khàn,
“Chuyện tôi thất tình… Làm sao các người biết được?”
Chưa đến sáu giờ,
Ngạn Bằng bắt đầu phát ra bài hát cuối cùng, chấm dứt tiết mục. Hạng Phong đi
theo sau Lương Kiến Phi ra khỏi phòng phát sóng, cô quay đầu hỏi anh: “Uống
gì?”
Anh suy nghĩ một
chút: “Chocolate nóng.”
Cô bắt đầu nhét tiền
xu, sau đó trêu chọc nói: “Chocolate nóng? Thứ này với hình tượng của anh không
hợp cho lắm.”
“Vậy tôi nên uống
gì?” Anh ngồi xuống băng ghế dài, ngẩng đầu nhìn cô, “Rượu sao?”
Nghe câu đó, ánh mắt
cô quả nhiên có phần nhấp nháy: “Tôi không nói thế…”
Một lát sau, một ly
giấy màu vàng chứa chocolate nóng bên trong đưa tới trước mặt anh, anh nói “Cám
ơn” rồi nhận lấy, anh cảm thấy trong lòng bàn tay trái có một loại cảm giác
nóng bỏng.
“Bữa tối ăn gì?” Anh
hỏi.
“Ưu tiên người
bệnh.” Cô cầm nước hoa quả ngồi bên cạnh anh.
“Tôi không muốn ăn
vằn thắn nữa.” Anh xụ mặt thành thật nói.
Cô cười rộ lên, là
một nụ cười thoải mái, tựa như một cô bé nhỏ ngây thơ: “Lúc anh nói lời thật,
trông anh khá đáng yêu.”
Anh nhíu mày, rất ít
người dùng “đáng yêu” để hình dung anh - không, hẳn là chưa bao giờ - nhưng nói
ra từ miệng cô anh lại cảm thấy cũng không khó chấp nhận.
“Ăn cơm thường, hay
là cơm chiên đi, tốt nhất là ở trong bát, có thể dùng thìa ăn.” Hạng Phong nói.
“Được.” Cô nhìn anh,
gật đầu.
Anh chợt phát hiện,
hai tuần nay, cuộc sống của anh đã gắn bó với cô không thể phân ra, giống như
cùng cô ăn tối, ăn xong thì ngồi trên sô pha trong phòng khách cùng nhau xem TV
là chuyện bình thường biết bao.
Điện thoại của Lương
Kiến Phi vang lên, cô tiếp máy, nói vài câu sau đó nghiêng đầu nhìn anh, cô nói
với đầu dây bên kia: “Không được, tớ hẹn người khác… là Hạng Phong… Vậy à, để
tớ hỏi xem.”
Cô che điện thoại, hỏi
anh: “Thế Phân hẹn chúng ta đi ăn cơm.”
Anh gật đầu.
“Còn có bạn học khác
của tôi.” Cô hơi chần chừ.
“Không thành vấn
đề.”
“Thật ư?” Cô như là
không dám tin.
“Tôi quái gở như vậy
sao?” Anh nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
Cô thoải mái báo cáo
với đầu dây bên kia rồi nói phải đi ngay lập tức.
“Tôi tưởng rằng anh
không thích người lạ,” cô nhét điện thoại vào túi áo khoác, “Cho nên…”
“Xem ra em cũng
không hiểu rõ tôi.”
“… Ai thích hiểu anh
chứ!”
Điểm đến gần ngay
đài phát thanh, lái xe mười phút đi ra là một nhà hàng kinh doanh ẩm thực địa
phương, cho đến lúc bước lên mặt đá cẩm thạch, Hạng Phong mới nhớ mình đã từng
đến đây.
Thế Phân đã tới,
đang gọi món ăn.
“Hạng đại ca, em nhờ
anh một việc,” Thế Phân nói, “Chờ lát nữa khi bạn trai em tới, anh có thể làm
bộ nhớ tên của anh ấy không?”
Hạng Phong cười khổ,
đôi khi không dễ dàng làm đại tác gia.
Anh cởi áo khoác,
bởi vì tay phải mang thạch cao, động tác của anh từ tốn, Lương Kiến Phi giúp
anh kéo tay áo xuống, sau đó lại giúp anh đặt áo khoác lên lưng ghế.
“Ơ…” Thế Phân một
tay chống cằm, “Thực ra trong cuộc sống riêng tư hai người cũng có thể ở chung
hoà bình.”
Lương Kiến Phi bất
đắc dĩ bĩu môi: “Tớ chỉ là tạm thời không dám phản kháng…”
“?”
“Anh ấy vì cứu tớ mà
bị gãy xương tay.”
“Thật là người tốt.”
Thế Phân mở to mắt.
“Trên thực tế anh
hối hận vì đã làm như vậy.” Hạng Phong nhún vai.
Thế Phân cười to,
Lương Kiến Phi cười lạnh.
Người phục vụ bắt
đầu mang đồ ăn lên, người còn chưa đến đủ, nhưng Thế Phân bảo bọn họ ăn trước,
không cần chờ.
“Em không nói cho
Viên Tổ Vân biết là anh tới,” cô nói, “Nếu anh ấy thấy anh thì sẽ thét chói tai
đấy.”
Trong đầu Hạng Phong
tưởng tượng ra bộ dáng thét chói tai của anh chàng họ Viên kia, cuối cùng anh
đưa ra kết luận - rất khó tưởng tượng!
“A, hình như anh ấy
tới rồi…” Thế Phân vẫy tay.
Hạng Phong nghe thấy
bước chân ở phía sau, vì thế anh đứng dậy chào hỏi:
“Xin chào,” anh giả
vờ mình nhớ tên anh ta, anh lộ ra nụ cười thân thiện, “Tôi nhớ chúng ta đã gặp
qua, anh là Viên Tổ Vân, đúng không?”
“… Không, không phải
tôi.” Người đàn ông cau mày, chớp mắt.
Thế Phân và Kiến Phi
cùng che miệng cười. Lúc này, có âm thanh ở phía sau nói: “Tôi là Viên Tổ Vân.”
Anh xoay người, mới
phát hiện mình nhận lầm.
Lương Kiến Phi cười
ha ha: “À, không sao, ít nhất diễn xuất của anh không tồi…”
Người đàn ông bị
nhận sai kia không hiểu gì cả, anh ta cào tóc mình rồi bỏ đi.
Mặc dù Hạng Phong
hơi xấu hổ, nhưng anh vẫn làm như không có việc gì đối diện với Viên Tổ Vân
thật sự nói: “Thật ngại quá.”
“Không không,” anh
ta vội vàng xua tay, “Có thể ăn cơm cùng anh, tôi rất vui.”
Hai người phụ nữ
trao đổi một ánh mắt, họ vẫn cười, giống như cảnh tượng trước mắt buồn cười đến
cỡ nào. Nhưng nụ cười của Lương Kiến Phi đột nhiên tan biến, cô nhìn Viên Tổ
Vân, nhíu đầu lông mày.
Hạng Phong không rõ
nguyên do, vì thế anh quan sát Viên Tổ Vân, sau đó anh lập tức phát hiện mình
sai rồi, người cô đang nhìn không phải Viên Tổ Vân, mà là người đàn ông ở phía
sau anh ta.
“Chào buổi tối.”
Người đàn ông mỉm cười, nhìn mọi người xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng trên
người Lương Kiến Phi.
Nụ cười này khiến
cho Hạng Phong nghĩ đến một người - Hạng Tự. Anh từng nói đùa, khi Hạng Tự cười
lên, bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều thích đến phát điên, những lời
đó bây giờ dùng trên người đàn ông kia cũng không đủ.
Anh biết anh ta là
ai - chồng trước của Lương Kiến Phi - anh đã từng gặp anh ta ở phòng khách nhà
cô.
“Sao anh lại tới
đây…” Lương Kiến Phi chậm rãi nói.
“Anh vốn đi tìm Viên
Tổ Vân, cậu ấy nói hẹn các người, anh liền cùng đến đây,” nói tới đó anh ta
quay đầu liếc nhìn Hạng Phong, “Nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy.”
Hạng Phong nhướng
mày, không nói gì cả, chỉ ngồi xuống.
Người đàn ông chần
chờ một lúc, cuối cùng ngồi đối diện ở bàn tròn.
“Anh là Hạng Phong?”
Người đàn ông hỏi.
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Tôi họ Trì, gọi là
Trì Thiếu Vũ.”
Anh vẫn gật đầu.
“Kiến Phi,” Trì
Thiếu Vũ trêu chọc nói, “Hoá ra đây là đại tác gia đáng ghét mà em thường nhắc
tới à.”
“Ách…” Cả người
Lương Kiến Phi giống như bị đóng băng. Có lẽ không chỉ mình cô, ngay cả Thế
Phân và Viên Tổ Vân cũng vậy.
Hạng Phong nhìn cô,
sau đó mỉm cười: “À, hoá ra đây là chồng trước lỗ mảng hơn nữa lạm dụng tình
cảm mà em đã nói qua với tôi.”
“Thật kỳ lạ,” Trì
Thiếu Vũ nhíu mày, như là trong đầu đầy nghi ngờ, “Hai người ở trong tiết mục
radio đối chọi gay gắt, lại có thể ngồi yên ổn cùng nhau ăn cơm.”
“Nếu cần thiết, tôi
tin tổng thống Bush và Bin Laden cũng có thể làm được.”
“Cần thiết?”
“Chỉ cần một lý do.”
“Lý do gì?”
Từ đầu đến cuối, mặc
dù vẻ mặt của bọn họ ôn hoà, nhưng giọng điệu thì lạnh như băng, giống như hai
pho tượng sáp đang nói chuyện với nhau.
Hạng Phong nhìn Trì
Thiếu Vũ, bỗng nhiên cười rộ lên, anh đoán rằng nếu bây giờ trước mặt anh có
tấm gương, người đàn ông bên trong sẽ có một nụ cười rất ấm áp, khoé mắt có vài
nếp nhăn, râu trên cằm đã được cắt tỉa tỉ mỉ, có lẽ ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng
giờ phút này tâm tình anh rất tốt.
“Tôi nghĩ,” anh nói,
“Không cần phải nói với anh.”
Hàm dưới của Trì
Thiếu Vũ chuyển động, Lương Kiến Phi khẽ nói với Hạng Phong: “Anh xong rồi, anh
ta tức giận…”
Thanh âm kia nghe ra
rất kỳ quái, anh không nhìn cô, nhưng biết cô ngậm miệng nói.
“Vì sao nói tôi xong
rồi?” Anh cũng học bộ dáng của cô.
“Nếu anh ta nóng
giận thì rất khó đối phó…”
Hạng Phong kéo khoé
miệng: “Em nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt sao?”
“Ách… Đúng, tôi đã quên…”
Cô cũng kéo khoé miệng, không thèm nói nữa.
“Kiến Phi,” Trì
Thiếu Vũ nói, “Còn nhớ cô giáo tiếng Anh thời trung học không, mấy ngày trước
anh gặp cô ấy, cô ấy hỏi em chừng nào thì theo anh cùng đến thăm cô ấy.”
“Tôi -”
“Anh không thấy rằng
bất tiện sao,” Hạng Phong ra vẻ khó hiểu, “Cùng đi với vợ trước đến thăm cô
giáo cũ, ngộ nhỡ cô giáo hiểu lầm hai người không có ly hôn thì làm sao?”
“Về phần hiểu lầm,
tôi cho rằng không cần phải giải thích.” Người đàn ông đối diện lại lộ ra nụ
cười khiến phụ nữ nhìn thấy sẽ phát điên.
“À…” Vẻ mặt Hạng
Phong bừng tỉnh hiểu ra, “Cho nên đây là nguyên nhân hai người phải ly hôn?”
Hàm dưới của Trì
Thiếu Vũ lại chuyển động: “Ly hôn là chuyện của tôi và Kiến Phi, người thứ ba
không có tư cách xen vào.”
Hạng Phong cười một
cái, rồi quyết định im lặng.
“Đúng rồi, vết sẹo
trên xương sườn của em còn rõ rệt không,” Trì Thiếu Vũ dịu dàng nhìn Lương Kiến
Phi, tiếp tục nói, “Anh có người bạn giới thiệu một loại thuốc mỡ làm mất vết
sẹo nghe nói rất có hiệu quả, anh đã nhờ người mua, sau khi nhận được sẽ đưa
cho em.”
“A -”
“Bạn bè? Bạn gái?”
Hạng Phong chọc vào một câu.
Trì Thiếu Vũ trừng
mắt nhìn anh, như là hận không thể làm anh biến mất ngay lập tức.
“Ha ha, ha ha ha…” Thế Phân rốt cục tìm được cơ hội giảng hoà, “Hôm nay
chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm thật sự rất có duyên, không ngờ ngoài Kiến
Phi và Hạng đại ca ‘có tài ăn nói’, ngay cả Trì thiếu cũng vậy, xem ra Kiến Phi
và Trì thiếu hai người đúng là có tướng vợ chồng…”
Mấy chữ cuối cùng bị tiếng ho của Viên Tổ Vân lấn át, nhưng mọi người vẫn
nghe được ít nhiều.
“Được rồi, Thế Phân,” Viên Tổ Vân nhìn qua có chút đổ mồ hôi lạnh, “Em tiếp
tục ăn đồ của em đi.”
“Ờ…” Người tự biết mình nói sai gục đầu xuống.
“Tôi muốn ăn cái kia.” Hạng Phong bỗng nhiên nói với Lương Kiến Phi, giống
như là điều dĩ nhiên.
Cô gắp một miếng gà hấp muối thả vào trong chén của anh.
“Tôi không ăn đùi gà,” vẻ mặt anh bình tĩnh, “Tôi muốn ức gà.”
Lương Kiến Phi trừng mắt liếc anh, đem đùi gà trong chén anh bỏ vào chén
mình, sau đó cô lại giúp anh gắp một miệng thịt ức gà, miệng cô còn lẩm bẩm:
“Ức gà thì có gì ngon…”
Anh mỉm cười, không trả lời, anh vươn tay trái cầm thìa múc miếng thịt gà
lên miệng rồi cắn xuống, anh liếc nhìn người đàn ông đối diện một cái, khoé
miệng kéo ra một nụ cười lạnh mới chịu ăn tiếp.
“Anh biết không,” trên đường trở về, Lương Kiến Phi hình như rất vui vẻ,
“Nhiều năm như vậy tôi cũng chưa từng thấy qua Trì thiếu phát hoả! Anh thật quá
lợi hại, tôi nghĩ bất cứ người nào trò chuyện với anh không đến ba câu thì sẽ
phát điên!”
Trì thiếu? Là biệt danh cô đặt cho anh ta sao?
“Anh không thấy được bộ dáng hàm dưới chuyển động của anh ta, không chừng
hôm nay anh ta sớm bị anh làm tức chết rồi.”
“…” Anh phớt lờ cô, quay mặt đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ.
Người sớm bị tức chết phải là anh mới đúng! Cái gì mà vết sẹo trên xương
sườn… Xương sườn cô có vết sẹo hay không thì liên quan gì đến tên khốn kiếp
kia!
Bụng bắt đầu kêu lên, anh sờ dạ dày nói: “Đến tiệm vằn thắn, mua gói về.”
“Anh chưa ăn no?” Cô
kinh ngạc.
“Làm sao có thể ăn
no.” Mặc dù anh luôn bảo cô gắp thức ăn.
“Ờ…”
Khi bọn họ mua vằn
thắn về nhà Hạng Phong thì đã là 9 giờ rưỡi tối.
“Đồ ăn cho cá ở bên
cạnh hồ,” anh nói với Lương Kiến Phi, “Nhớ làm theo hướng dẫn cách cho ăn.”
“Ờ.” Cô lập tức đi qua.
Anh đi vào phòng bếp, đem thức ăn đặt lên bàn, lấy thìa ra rồi ngồi xuống
bắt đầu ăn.
“Cá của anh làm sao lại giống anh trầm lặng thế.” Lương Kiến Phi vừa bỏ đồ
ăn cho cá vào trong nước vừa nói.
Anh không trả lời, chỉ tiếp tục ăn.
Cô cũng không nói nữa, nghiêm túc nhìn hướng dẫn trên gói đồ ăn.
Trong phòng khách thật im lặng, chỉ có âm thanh của đồng hồ treo tường và
hồ cá, có lẽ còn có âm thanh anh húp canh.
“Này,” anh bỗng nhiên dừng lại, nói, “Anh ta là người đàn ông đầu tiên của
em?”
Lương Kiến Phi ngoảnh đầu nhìn anh rồi tiếp tục dán mắt vào gói đồ ăn: “Cái
gì?”
“Tôi hỏi anh ta có phải là người đàn ông đầu tiên của em không…”
“À, đúng vậy.” Cô lơ đãng trả lời, rồi lại lấy đồ ăn bỏ vào trong hồ.
Anh cúi đầu ăn, một lát sau lại ngẩng đầu hỏi: “Em… chỉ có một người?”
“Ừm.” Rốt cục cô xoay người nhìn anh, như là cảm thấy nghi hoặc.
Anh ăn xong, đứng dậy cầm chén bỏ vào bồn rửa.
Cô để lại đồ ăn cho cá vào chỗ cũ, tự giác bắt đầu cuộn tay áo lên. Cô mở
vòi nước ấm, sau đó rửa chén sạch sẽ rồi dùng vải bố lau khô.
“Anh hỏi những việc này làm gì, giống như một bà bác.”
“… Không có gì.” Anh khoanh tay, tựa vào tủ lạnh nhìn cô rửa chén.
“Còn việc gì khác không, nếu không thì tôi trở về.”
“… Không có.” Anh nghiêm mặt lạnh nhạt.
Cô nhìn anh, bỗng nhiên bắn nước lên mặt anh rồi cười ha ha.
Cô đang hưng phấn gì đó? Bởi vì anh đánh bại Trì Thiếu Vũ? Người đàn ông
kia tức giận cô liền vui vẻ như vậy sao?
Anh nắm lấy bàn tay ướt sũng của cô, dùng giọng điệu không có chút cảm xúc
nói:
“Hôm nay tâm tình của tôi không tốt, em đừng gây chuyện với tôi, bằng không
tôi khó giữ được chính mình sẽ làm ra chuyện khiến em hối hận.”

