Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Chương 52-53-54

Chương 52

Vương phủ một mảnh âm trầm, ba vị thái y xuất sắc nhất trong
cung đang tích cực cứu chữa quý phi.

Lăng Khiếu Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng, giữ chặt tay
Quý Phi, trong mắt sợ hãi mất đi thứ gì đó.

Tay của Quý Phi lạnh ngắt,
tay Lăng Khiếu Dương cũng vậy, hắn gắt gao nắm lấy tay Quý Phi, một khắc cũng
không buông ra.

Sau một lát, Thái Y cũng ngừng lại. Con ngươi đen của Lăng
Khiếu Dương ngưng trọng lo lắng, lo lắng không yên hỏi: “Thế nào?”

Thái Y cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm vương gia, Quý Phi tạm
thời không có nguy hiểm về tính mạng

Cái gì mà tạm thời!”- Lăng Khiếu Dương cau mày cấp
bách quát một tiếng. Ba vị thái y lập tức quỳ xuống trên mặt đất: “Khởi bẩm
vương gia, Quý Phi nương nương mới vừa được giải độc, từ từ mới tỉnh dậy được”.

Lăng Khiếu Dương nghe thái y nói, trái tim hoàng sợ cùng bất
an, hắn tức giận rống lên: “Nếu như trị không hết cho Mẫu Phi, ta sẽ đem các
ngươi đi chôn cùng
!”

Nô tài sẽ toàn lực chữa trị!”- Ba vị thái y nơm
nớp lo sợ trả lời, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Con ngươi của Lăng Khiếu Dương âm trầm mà thống khổ nhìn Lan
Quý Phi, quan sát gương mặt nhợt nhạt của mẫu phi vừa đau lòng vừa
tức giận, là ai, là ai hạ độc Mẫu Phi, hắn nhất định sẽ làm cho kẻ đó chết
không có chỗ chôn.

Chuyện Quý Phi trúng độc đã làm kinh động đến mọi người
trong phủ, ngay cả Hữu Hi cũng không ngủ được.

Là ai hạ độc chứ?
Thuốc để ở phòng bếp chỉ có nàng và Khai mama, tựa hồ có điều gì đó quá trùng
hợp, Hữu Hi đang suy nghĩ, thì cửa bị ai đó thô lỗ đá văng, làm cho Hữu Hi từ
trên giường ngồi bật dậy.

Vương gia!”- Hữu
Hi sau khi nhìn rõ ai, không nhịn được mà hô nhỏ, kinh hoàng nhìn Lăng Khiếu
Dương, đoán không ra lúc này hắn tới đây làm gì, không phải đang chăm sóc Quý
Phi sao?

Lăng Khiếu Dương
vẻ mặt lo lắng, trong mắt bắn ra tia hung tàn chỉ muốn giết người, đi tới trước
mặt Hữu Hi, khom lưng xuống, dùng tay bóp cổ họng Hữu Hi, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Nói có phải ngươi hạ độc không?”

Tay Lăng Khiếu
Dương mạnh mẽ siết chặt, làm cho Hữu Hi thở khó khăn, nói không nên lời, liều
mạng đẩy tay Lăng Khiếu Dương.

Nói…!”- Lăng
Khiếu Dương dữ tợn rống giận, tay dùng sức lớn hơn, thân thể Hữu Hi không tự
chủ đứng lên, hai mắt mở to thống khổ nhìn Lăng Khiếu Dương.

Tay của hắn giống
như muốn bẻ gãy cổ nàng, chỉ cần dùng lực hơn một chút nữa, thì nàng đã đi gặp
Diêm Vương.

Lăng Khiếu Dương
nhìn gương mặt thống khổ của Hữu Hi, vẻ dữ tợn thu lại một chút, hung hăng bỏ
tay xuống, buông cổ Hữu Hi ra, thân thể Hữu Hi nặng nề ngã ngồi trên giường,
thở vội vàng, kịch liệt ho khan đứng dậy.

Nói chuyện!”-
Hai mắt Lăng Khiếu Dương mang theo thị huyết tức giận nhìn Hữu Hi, lớn tiếng
thét to.

Hữu Hi quay đầu
nhìn lại Lăng Khiếu Dương: “Ta không hạ độc, không phải do ta làm!”

Lăng Khiếu Dương
âm tàn nó: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi đã từng nói sẽ trả thù ta, đây
là cách ngươi trả thù sao? Uh? Thuốc độc được bỏ vào lúc ngươi ở phòng ăn phải
không
”.

Hữu Hi hít sâu,
mặt không đổi sắc, bình thản nói: “Ngươi nghĩ ta hèn hạ như ngươi sao, dùng
độc làm nguy hiểm đến tính mạng người khác, chỉ có người như ngươi mới có thể
làm nên chuyện đó”

Lăng Khiếu Dương
nhìn mắt Hữu Hi, thần sắc trên mặt, không chút bối rối chột dạ. Hắn thở dốc,
nện một quyền vào cột chống đỡ giường, rầm một tiếng, đỉnh giường rơi xuống,
Hữu Hi hoảng hốt thét lên, tránh né cột giường, rống giận: “Ngươi điên rồi
sao!”

Tay Lăng Khiếu
Dương chỉ vào mặt Hữu Hi, vẻ mặt xanh mét: “Ngươi nhớ kỹ cho bổn vương, nếu
như bổn vương tìm được chứng cớ là do ngươi làm, bổn vương cho ngươi chết không
có chỗ chôn
!”.

Hữu Hi hướng về
Lăng Khiếu Dương lớn tiếng hô to: “Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội, ta không
làm chuyện gì thẹn với lương tâm!”-
 Vẻ mặt quật cường.

Lăng Khiếu Dương
mang theo tức giận tới gần Hữu Hi, tay hung hăng nắm lấy cằm Hữu Hi, làm cho
nàng đối diện với hắn, tức giận uy hiếp nói: “Lời ngươi nói, tốt nhất là sự
thật, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt
!”

Ngươi tốt
nhất nên suy nghĩ phóng khoáng thông minh hơn, đừng hàm oan cho ta
”- Hữu Hi
không nhịn được nói.

Miệng lưỡi lợi
hại, một ngày nào đó ta sẽ rút lưỡi của ngươi
”- Lăng Khiếu Dương nhìn theo
gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Hữu Hi, thân thể đứng thẳng, phất tay áo rời
đi.

Ngực Hữu Hi phập
phồng, cổ họng đau đớn, nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu Dương rời đi, bàn tay
nhỏ nắm chặt đấm xuống chăn, tại sao lại như vậy, tại sao mọi phiền toái luôn
đổ lên người nàng, nàng tuyệt đối không ngồi đây chờ chết.

Quý Phi vì uống
thuốc mới trúng độc, thuốc lúc nấu chỉ có nàng cùng Khai Mama, Khai mama đã làm
việc nhiều năm ở vương phủ, tự khắc mọi nghi vấn sẽ đổ lên đầu nàng, nhưng nàng
với Khai mama hiềm khích không nhỏ.

Hữu Hi nghĩ xong
liền ngồi dậy mang giày, đi ra ngoài, nàng muốn tìm Khai mama hỏi cặn kẽ, bị
người khác đổ oan làm chuyện xấu nàng sẽ không thể nào ngủ được, hy vọng ra
ngoài có thể tìm được manh mối.

Đêm khuya, Hữu Hi
đi trong đêm.

Không bao lâu đã
tới nơi ở của Khai Mama, phòng Khai mama không có ánh sáng, Hữu Hi thầm nghĩ,
chẳng lẽ đã đi nghỉ rồi sao?

Làm gì có chuyện
như vậy, Khai mama chịu trách nhiệm thuốc của Hữu Hi, không thể nghỉ sớm như
vậy.

Hữu Hi đang suy
nghĩ, thì bên tai nghe tiếng mở cửa, trái tim căng thẳng, vội vàng lách mình
trốn vào góc tường.

Nghe được tiếng cước
bộ của ai đó, nàng lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy thân ảnh mờ nhạt từng trong
phòng đi ra, đi về phái phòng ăn.

La Khai mama sao?
Trong đêm đen nhìn không rõ, Hữu Hi chỉ có thể đoán, nhưng phòng ăn lúc này đâu
còn việc gì, bà ấy đi làm gì? Hữu Hi trong lòng sinh nghi, lặng lẽ đi
theo.

Thân ảnh nọ bước đi vội vàng, đi tới trước cửa phòng ăn dừng
lại, thong thả đi vào, nhìn mọi thứ xung quanh.

Hữu Hi cẩn thận giấu mình vào vách tường bị lệnh ra của
phòng, đang muốn thò đầu ra xem chuyện gì, lại nghe một tiếng bước chân vang
lên, tiếp theo là âm thanh khẩn trương sợ hãi vang lên: “Ngươi bảo ta làm gì
ta cũng đã làm, đừng đi theo ta nữa, buông tha ta”

Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ lời, nhưng lượng độc không
đủ làm bà ta chết
”.

Ngươi có ý
gì!”

Ý của ta là…”

Hữu Hi nghe hai
người nói chuyện, trải tim nhảy dựng lên, không dám tin vào chuyện hai người
vừa nói, trái tim như đóng băng, bọn họ bí mật thầm hại chết Quý Phi, nàng nên
làm thế nào bây giờ, làm sao đây?

Hữu Hi lo lắng
suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ tới, một con mèo nhỏ nhảy từ trên xuống dưới chân
nàng kêu “meo meo” một tiếng.

“Hả!”- Trong đêm tối, bóng con mèo thật sự
dọa chết người, Hữu Hi không nhịn được hô to.

Có người!”-
Hữu Hi hô to khiến hai người đang nói chuyện bí mật chú ý.

Hữu Hi hoảng hốt
cất bước bỏ chạy, vừa định hô to, thì thấy cổ rất đau, mất đi tri giác, thân
thể mầm oặt ngã xuống đất.

Ah! Là Hủy
Phu nhân
”- Thanh âm hoảng sợ vang lên.

Đừng hoảng
hốt, chỉ cần ngươi hoàn thành việc ta giao là được, phụ nữ này để ta xử trí, rõ
không
?”

Ta… ta biết
rồi
”- Thanh âm sợ hãi bất an vang lên.

Kẻ đánh Hữu Hi
bất tỉnh khom người, đem Hữu Hi khiêng lên vai.

Ngươi… ngươi
muốn đem nàng đi đâu
”- Một thanh âm bối rối bất an lại vang lên.

Ngày mai
ngươi sẽ biết
”- Khiên Hữu Hi lên người, thanh âm lộ ra vẻ tàn ác “Tốt lắm ngươi trở về đi”

Được!”-
Người kia bối rối nói xong, xoay người vội vàng bỏ đi.

Người nọ khiên
Hữu Hi đi, nở nụ cười âm hiểm trong đêm tối nhưng sáng quắc.

Chương 53

Nước sông cuồn
cuộn chảy không ngừng, trong đêm tối vẫn có thể cảm thấy khí thế ngùn ngụt của
nó, phảng phất muốn nuốt hết mọi vật, người nếu té xuống thì chỉ còn lại hài
cột.

Người khiêng Hữu
Hi đứng ở bên bờ sông, nhìn nước sông chảy siết, có chút do dự.

Rồi sau đó thương
xót nhìn Hữu Hi đang hôn mê, trong đêm tối mênh mang nói nhỏ: “Muốn trách,
chỉ có thể trách ngươi xui xẻo, chết rồi đừng tới tìm ta.”

Hữu Hi đương
nhiên không cách nào đáp lại, người kia nói xong, hai tay dùng sức ném nàng
xuống, cả thân thể bất tỉnh của Hữu Hi rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.

Nước trút xuống
như mãnh thú, trong nháy mắt đã nuốt trọn thân thể Hữu Hi, âm thầm đáng
sợ, không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, lúc này người ở trên bờ mới xoay
người an tâm rời đi.

Thần không biết
quỷ cũng không hay, không ai phát hiện ta tội ác này, cũng chẳng ai biết Hữu Hi
sống hay chết.

Đêm khuya âm trầm
đáng sợ…!

Không khí trong
phủ vốn dĩ đã căng thẳng nay lại càng căng hơn, Quý Phi vẫn chưa tỉnh lại, đây
thần kinh của mọi người đều bị căng ra.

Ngoài cửa Di Tâm
Cư đầy người, tất cả các người hầu nha hoàn, còn có cả thiếp của Lăng Khiếu
Dương đều tề tụ đứng đó.

Lăng Khiếu Dương
đứng trước cửa, đối mặt với mọi người, hai mắt đỏ ngàu âm trầm sắc bén nhìn
từng người.

“Ai phụ
trách việc nếu thuốc, từng tiếp xúc với Quý Phi bước ra
”- Quản gia lên tiếng phá vỡ im lặng,
người nào ở gần Quý Phi, tâm lý đều sợ hãi không dám bước ra, lặng lẽ trao cho
nhau ánh nhìn.

Quản gia lại la
lên, sau đó Khai mama, Vân San, thái giám cung nữ cùng nha hoàn đứng ra, cúi
đầu bất an.

Quản gia nghiêm
mặt hô: “Kẻ nào hạ độc, tốt nhất nên thành thật khai ra, thì còn có đường
sống, nếu không sẽ làm cho tội càng thêm nặng.”

Khai mama thất
thanh hô to quỳ gối trên mặt đất: “Nô tỳ làm sao dám hại Quý Phi nương
nương, lão nô làm việc trong phủ hơn nhiều năm, nhất nhất trung thành, quyết
không hai lòng, xin vương gia minh xét”

Vương gia, nô
tỳ không có hạ độc Quý Phi
”- Mấy người còn lại cũng quỳ xuống giải thích.

Vân San thản
nhiên nói: “Khiếu Dương ca, Vân San từ nhỏ đã ở bên Di Nương, làm sao có thể
đi hại người thân nhất của mình, Khiếu Dương ca nhất định phải tìm được hung
thủ hại Di nương, làm cho kẻ xấu phải bị trừng phạt”

Vương gia,
tiếp theo nên làm gì đây
”- Quản gia hướng về Lăng Khiếu Dương xin chỉ thị.

Lăng Khiếu Dương
nhìn qua những người đặc biệt nghi ngờ, có Vân San là người thân của hắn, còn
có cả người hầu đã làm việc nhiều năm trong phủ, thân thế trong sạch, không có
động cơ hại mẫu phi, hí mắt, quát lạnh nói: “Khai thị, lúc đang nấu
thuốc, ngươi có rời đi một lát?”

Khai mama khấu
đầu: “Vâng ạ, Vương gia thứ tội, lão nô cấp bách đi nhà xí, nên rời đi trong
chốc lát.”

Lăng Khiếu Dương
nheo mắt, lạnh lẽo hỏi: “Lúc đó Hủy phu nhân đang dùng bữa sao?”

Vâng ạ”-
Khai mama nằm sấp trên mặt đất. “Hủy phu nhân mấy ngày gần đây đều dùng bữa
tại phòng ăn.

Nàng sao lại
dùng bữa trong phòng ăn
?”- Đồ ăn của Hữu Hi không phải Phúc mama phụ trách
sao? Tại soa mỗi ngày đều đến phòng ăn, nghi vấn trong lòng đối với Hữu Hi càng
lớn, nhìn qua đám người, Lăng Khiếu Dương đột nhiên phát hiện, Hữu Hi không có
ở đây, nhịn không được quát lớn: “Lãnh Dạ Hủy đâu?”

Mọi người bất an
nhìn quanh, trong đám đông đều không thấy Lãnh Dạ Hủy, nên đành lắc đầu.

Đáng chết,
người đâu
?”- Lăng Khiếu Dương rít lên một tiếng.

Chúng nô tỳ
không biết
”- Đám người sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu run rẩy

Mau cho người
đi tìm!”

Vâng ạ”-
Mấy hộ vệ vội vã đi tìm Hữu Hi, ra vào vương phủ tìm kiếm, nhưng không hề thấy
Hữu Hi, đành phải trở về hồi báo.

Vương gia…
Hủy phu nhân không có trong phủ
!”- Thủ lĩnh hộ vệ cẩn trọng bẩm báo, thanh
âm có chút lo lắng bất an.

Thân thể Lăng
Khiếu Dương đột nhiên cứng đờ, con ngươi đen lại càng âm trầm, tay gắt gao siết
chặt, vung tay, tức giận mà quát: “Không phải cửa đã giao cho các ngươi canh
giữ, tại sao bây giờ lại không thấy người”.

Khởi bẩm vương
gia, thuộc hạ ngày đêm luân phiên canh gác cửa trước và sau, còn có cả huynh đệ
đi dò xét chung quanh vương phủ, nhưng chưa từng nhìn thấy Hủy Phu nhân đi ra
ngoài.”

Khiếu Dương
ca, có phải nàng ta sợ chịu tội nên đã bỏ trốn
”- Gương mặt thanh tú của Vân
San mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu, giống như vô tình nhắc nhở.

Sợ tội bỏ trốn?
Thật như vậy sao? Trái tim Lăng Khiếu Dương ngẩn ra.

Nếu như Hữu Hi
chưa từng làm, chưa từng hạ độc, nàng vì sao lại phải đào tẩu? Bây giờ lại
không có ở vương phủ, sự nghi ngờ đối với Hữu Hi ngày càng rõ, nàng sợ tội mà
chạy trốn, kẻ đáng nghi nhất chính là nàng, hơn nữa còn có thể dễ dàng khẳng
định, kẻ hạ độc chính là nàng.

Trước đây nàng
từng có tiền án, nàng giết chết tỷ tỷ của mình, vì nàng nói nàng hận hắn, muốn
trả thù hắn, cho nên, việc gì nàng cũng có thể làm ra?

Nàng muốn giết
chết mẫu phi làm cho hắn đau khổ… Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy.

Nhưng đêm trước,
nàng đã tự tin, dám ngẩng cao đầu nói không phải do nàng làm, hắn thậm chí có
chút mềm lòng muốn tìm ra bằng chứng phản ngược lại phán đoán của hắn.

Sớm biết nàng bỏ
chạy, hắn sẽ không nói lời nào mà đem nàng giam vào nhà lao, Lăng Khiếu Dương
tức giận rống: “Vô dụng, tất cả đều vô dụng, mau đi tìm cho bổn vương, cho
dù phải đào ba thước đất cũng phải mang nàng về cho bổn vương!”.

Vâng ạ!”- Hộ
vệ lên tiếng trả lời, xoay người đi tìm tung tích Hữu Hi.

Lăng Khiếu Dương
trong lòng phẫn nộ cùng lo lắng nói không nên lời, không biết là vì bệnh tình
của Quý Phi hay vì Hữu Hi đào tẩu.

Hắn chỉ thầm nghĩ
mau bắt được Hữu Hi, hai mắt Lăng Khiếu Dương lạnh lẽo quát to: “Đem mấy kẻ
liên quan này giải vào phòng giam, chờ phán xét”

Vâng ạ!”-
Quản gia lên tiếng trả lời.

Vân San lã chã
muốn khóc, thương tâm nói: “Khiếu Dương ta, không muốn vào đại lao, ta muốn
ở bên di nương, ngươi là huynh của Vân San mà cũng nghi ngờ ta sao?”.

Con ngươi đen của
Lăng Khiếu Dương vô tình, vung tay lên: “Đem Vân San giam lỏng trong phòng,
không có mệnh lệnh của ta không cho phép ai ra vào”

Khiếu Dương
Ca”-
 Vân San la lên, đối lấy là tiếng rống đầy tức giận của Lăng Khiếu
Dương: “Còn không mau đi

“Vâng!”- Vân San không tình nguyện im lặng,
trái lại lui ra.

Những người liên
can đều bị giam giữ, ai cũng trở về làm công việc của mình, trong sân chỉ còn
lại Lăng Khiếu Dương cùng quản gia.

Thân hình cao lớn
của Lăng Khiếu Dương đứng ở trong sân, con ngươi đỏ ngàu nhìn về phía chân
trời, âm thầm thề với bản thân, Lãnh Dạ Hủy, nếu ta bắt được ngươi, ngươi chắc
chắn sẽ không được sống yên.

Chương 54

Vừa mở mắt ra đã
thấy một màu vàng chói lọi, cảm giác quen thuộc, hai tròng mắt Hữu Hi bị màu
vàng làm cho mê muội.

Trong đầu nhớ
lại… nơi này… Chẳng phải là thành trì của Dạ Đế sao? Nàng bị người ta đánh bất
tỉnh trong vương phủ, làm sao lại đến được đây chứ?

Hữu Hi nhớ tới cơ
thê của mình, cảm giác đằng sau ót một trận đau đớn, đôi mi thanh tú siết chặt,
nằm yên bất động

Tỉnh dậy!”- Một
giọng nói ân cần hỏi thăm, ngay tầm mắt Hữu Hi lộ ra một dung nhanh tuấn tú tà
mị.

Là ngươi… ta
sao lại ở đây
?”- Hữu Hi nhìn mặt Dạ Đế khó hiểu hỏi.

Dạ Đế nháy mắt
mấy cái, cười bí ẩn: “Đồ ngốc nhà ngươi thiếu chút nữa đã chết trên
sông cũng không biết sao, là ta cứu ngươi, ngươi nên hảo hảo cảm tạ ta”

Tại sao lại
cứu ta
”- Con ngươi xinh đẹp của Hữu Hi mang theo đau đớn khó hiểu nhìn Dạ
Đế.

“Ta… chỉ là
ngẫu nhiên đi ngang qua… nói xem ngươi nên cảm tạ ta thế nào?”-
 Dạ Đế tới gần mặt Hữu Hi, ánh mắt tà
mị, mỉm cười hỏi, ánh mắt giống như một hài tử đang nhìn quả đường.

Dạ Đế tới gần Hữu
Hi, nhanh chóng ghé sát người nàng “Cám ơn ngươi cứu ta, nhưng cũng không cần
dựa sát gần ta như vậy

Sao? Ân cứu
mạng chữ một chữ cám ơn là đủ sao? Thái độ của ngươi sao lại như vậy, Tiểu
phiền phức rất biết làm tổn thương trái tim người khác

Tiểu phiền phức?
Tóc gáy Hữu Hi dựng đứng nhíu mày nói: “Đừng gọi ta là tiểu phiền phức,
ngươi sẽ làm giảm tuổi thọ của ta đó”

Dạ Đế lơ đễnh,
kéo mặt Hữu Hi quay lại đối mặt hắn, tà mị cười: “Tiểu phiền phức, ngươi
không có chút thành ý gì cả, dù gì cũng phải dâng môi thơm hoặc lấy thân báo
đáp chứ… tốt xấu gì, ta cũng được coi là anh hùng cứu mỹ nhân”

Dạ Đế làm cho Hữu
Hi không nhịn được mà bật cười, nắm lấy tay Dạ Đế, đôi mắt xoay chuyển, kinh
hoàng hô lớn: “Này… ngươi bị chảy máu mũi kìa”

Cái gì!”-
Dạ Đế theo phản xạ đứng thẳng dậy, dùng tay lau đi mũi, sạch sẽ mới thấy không
có chút máu nào cả, là Hữu Hi lừa hắn, Dạ Đế cau mày cố tình tỏ ra hung ác: “Tốt,
có dũng khí trêu ta, xem ta thu nhập ngươi”

A, ngươi đàng
hoàng một tí đi
”- Hữu Hi cố gắng đứng lên, thân thể tựa vào tường.

Hừ!”- Dạ
Đế tựa hồ tức giận, xoay người sang chỗ khác không quan tâm đế ý tới Hữu Hi.

Hữu Hi mang hài
vào, túm lấy ống tay áo của Dạ Đế: “A, ta chỉ nói đùa thôi, giận rồi
sao?
”- Hữu Hi vừa nhắc tới việc chảy máu mũi làm cho Dạ Đế ảo não, cảm giác
được đắc ý, đường đường là Dạ Đế mà chỉ vì nhìn lưng nàng nên mới chảy máu mũi.

Dạ đế bỏ tay Hữu
Hi ra, hừ lạnh một tiếng, hướng đi nơi khác hai bước, xem bộ dạng thật sự tức
giận.

Hữu Hi cười khúc
khích, đi qua đi lại, lấy lòng nói: “Ngươi là Dạ Đế, hơn nữa còn là một đại
nam nhân, sao lại đi so đo cùng một tiểu nữ tử, có đúng không
”- Nam nhân
hẹp hòi.

Dạ Đế lúc này mới
quay đầu, nhìn thấy trong mắt Dạ Đế có ý cười, mới biết là hắn cố ý: “A,
ngươi cố tình dọa ta

Ngươi một ta
một, công bằng thôi
”- Dạ Đế nắm lấy bờ vai Hữu Hi, tà mị cười rộ lên.

Thật giống như
hài tử, Hữu Hi cười lắc đầu, nhớ tới gì đó, liền ôm lấy vạt áo Dạ Đế, vững vàng
không buông tay, sợ giống như lần trước chưa kịp nói rõ đã bị đưa ra khỏi Ám Dạ
thành.

Lần trước
ngươi chưa nói ta biết, ngươi sao lại biết ta đến từ tương lai, ngoài người các
ngươi, có phải còn có kẻ khác muốn bí mật trên người ta

Dạ Đế nhìn vẻ mặt
khẩn trương của Hữu Hi, mở miệng nói: “Ngươi cố chấp muốn chết, ta chẳng
phải đã nói rồi sao, bây giờ ta không thể nói với ngươi được”

Tại sao không
thể nói, chẳng lẽ có thiên cơ không tiết lộ được sao, ta không tin
”- Trong
đôi mắt Hữu Hi ánh lên sự chờ đợi, lần này trước mặt Dạ Đế nàng không cảm thấy
sợ hãi: “Ngươi là quỷ hút máu phải không, dựa vào việc hút máu người mà duy
trì tính mạng sao?”

Đầu óc tưởng
tượng của ngươi phong phú quá
”- Dạ Đế nói xong buông lỏng Hữu Hi, ngồi
xuống chiếc ghế cách đó không xa.

Ngươi là ma,
có phải không!”-
 Hai mắt Hữu Hi lóe sáng.

“Không phải!”

Dạ Đế quyết đoán
trả lời làm Hữu Hi nhụt chí: “Được rồi, không
phải thì không phải
”- Hữu Hi cũng ngồi xuống một bên

“Ngươi không
sợ ta
”- Dạ Đế nghiêm
trọng nhìn vẻ mặt nhút chí của Hữu Hi, cảm giác muốn chơi đùa.

“À, sợ ngươi?
Lần trước thì có một chút, nhưng bây giờ không sợ nữa, cảm giác ngươi rất khả
ái
”- Hữu Hi buông thỏng
tay.

Đáng yêu”-
Vẻ mặt Dạ Đế có điểm không tự nhiên.

Được rồi”-
Hữu Hi kinh hô một tiếng, con ngươi đen thành khẩn nhìn Dạ Đế “Nếu ngươi
biết ta đến từ tương lại, chắc chắn ngươi phải có cách đưa ta trở về thế giới
đó
?”

Dạ Đế trắng không
có chút máu, liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái: “Ngươi tưởng ta là thần sao, cái
này phải dựa vào thời cơ, khi thời cơ đến, tự khắc ngươi sẽ trở về.”

Lúc nào thời
cơ mới tới
?”- Hữu Hi vội vàng hỏi.

Khi cánh cửa
thời gian mở ra, ta không xác định được khi nào, nhưng đến lúc đó tự có cảm
giác”-
 Dạ Đế nói xong nhìn thoáng qua Hữu Hi: “Ngươi sao lại vội vã
muốn về như thế
?”

Ánh mắt Hữu Hi ảm
đạm: “Oh, ta muốn trở về, ta vốn dĩ không thuộc về nơi này.”

Là vì ngươi
còn lưu luyến một người sao
?”- Giọng nói Dạ Đế có chút chua xót lưu lại.

Lưu luyến một
người, đứng vậy, Hữu Hi vừa nhớ tới Nhất Thần, trái tim đã trở nên ấm áp, trên
mặt lộ ra ánh sáng nhu hòa: “Nếu như
ta có cơ hội trở về, nhìn mặt họ một lần, chết cũng cam lòng… Nhưng…. không
biết bọn họ có khỏe không, bây giờ đang làm gì, đệ đệ ta có ai chăm sóc không?”

Thanh âm Hữu Hi
lộ ra vô vàng nỗi lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tưởng niệm cùng thống khổ đau
đớn, đôi mắt ảm đạm.

“Ngươi… thật
sự nhớ hắn đến như vậy sao?”-
Dạ Đế nhìn thấy trong mắt Hữu Hi có tia khát vọng, hắn cảm giác rất rõ loại
cảm giác khát vọng thắm thiết, giống như khác vọng nhìn thấy ánh sáng của hắn.

Tay Hữu Hi không
tự chủ nắm chặt quần áo mình: “Phải, ta rất nhớ hắn… vừa nghĩ đến trái tim
đã đau đớn”

Ánh mắt Dạ Đế trở
nên âm u, ngóng nhìn Hữu Hi bị nhớ nhung hành hạ, lát lâu sau mới mở miệng: “Muốn
gặp hắn sao?”

Phải?”- Hữu
Hi quay đầu nhìn Dạ Đế “Ngươi nói ta có thể nhìn thấy hắn sao?”- Ánh mắt
Hữu Hi chớp động rực rỡ sắc thái.

Dạ Đế nói xong
lại hối hận, nhưng không muốn chứng kiến bộ dạng thương tâm của đồng thời cũng
không hi vọng Hữu Hi nhìn thấy Nhất Thần, cực kỳ mâu thuẫn Hữu Hi: “Không…
không có!”

Hữu Hi đứng lên,
đi tới trước mặt Dạ đế, khẩn cầu nói: “Không, ta nghe ngươi nói ngươi có
cách đúng không, van xin ngươi, hãy để cho ta nhìn thấy Nhất Thần cùng đệ đệ”

Dạ Đế cau màu,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thành khẩn của Hữu Hi, không kiên nhẫn nói: “ Được
rồi, được rồi, ta giúp ngươi đây

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3