Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Chương 04-05-06

Chương 4

Nếu như ngủ say nàng tình nguyện không bao giờ tỉnh lại, nếu như sự thật tàn khốc đến  như vậy, nàng hi vọng đây chỉ là giấc mộng.

Nhưng đây chính là sự thật, dù tàn khốc đến cỡ nào, nàng vẫn phải mở hai mắt để đối diện với nó.

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực, nàng không biết mình đã mê man bao lâu rồi, hạ thể kịch liệt đau đớn, nhưng Hữu Hi vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ chống tay ngồi dậy, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đám người cổ quái đó đã rời đi. Đầu óc Hữu Hi càng lúc càng rối loạn, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nàng vừa bị cưỡng bức, hơn nữa lại còn làm trò đó trước mặt rất nhiều người, nàng cúi đầu nhìn xuống giường một mảng hồng cực kì bắt mắt. Chẳng phải lần đầu tiên của nàng là Nhất Thần rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn ra máu. tất cả mọi người ở đây đều mặc đồ cổ trang, hắn tại sao lại nói nàng tội thiếp, tại sao lại đối xử với nàng như vậy.

Hữu Hi trên mình không có quần áo, nàng nhìn lại chính bản thân mình, trái tim như bị xé rách thành từng mảnh rất đau đớn.

Nàng chậm rãi bước xuống giường, bất lực cuộn mình vào trong góc, muốn che lấp đi cơ thể quang lỏa của chính mình.

Những giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống, nàng chỉ biết im lặng mà khóc không hề phát ra tiếng, đôi mắt hoảng sợ nhìn tứ phía, nàng tự nói với chính mình nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Có người đẩy cánh cửa tiến vào, Hữu Hi cố gắng cuộn tròn lấy cơ thể của mình, đôi mắt kinh hoàng hướng về phía cánh cửa. Gương mặt Hữu Hi ngấn lệ, hoảng sợ nhìn người phụ nữ trung niên đi tới.

Chứng kiến Hữu Hi không quần không áo, bộ dạng thê thảm, trên mặt lộ ra nét hận ý xen lẫn sự thương tiếc.

Bà đặt quần áo kẹp ở bên nách xuống kế bên Hữu Hi. “Mặc xong quần áo rồi đi theo ta”.

Hữu Hi ôm lấy bộ quần áo, lúng túng mặc vào, đáng thương hỏi: “Đây là đâu? Bà là ai vậy?”.

Ngươi…!!”- Người phụ nữ trung niên đối với Hữu Hi có chút kì quái.

Nói cho ta biết đi, đây là nơi nào, ta thật sự không nhớ ra!!”- Dĩ nhiên là nàng không nhớ, nàng cái gì cũng không biết, mọi thứ xảy ra khiến cho như muốn phát điên.

Đây là Nghĩa Vương Phủ!!”- Người phụ nữ nghĩ rằng Hữu Hi phải chịu một trận đả kích rất lớn, ngay cả là người cũng không chịu được, dù sao cũng là một người nữ nhi nhưng lại bị đối đãi như thế.

Nghĩa Vương phủ”- Cái này chẳng phải là địa danh ở thời cổ đại sao, chẳng lẽ nàng đã trở về thời cổ đại.

Ta là Phúc ma ma, trước đây luôn chiếu cố ngươi, sau này cũng vậy”.

Chiếu cố ta? Ta với vương phủ có quan hệ gì chứ?”- Hữu Hi cố gắng suy nghĩ, nàng cần phải biết đích xác chuyện gì đã xảy ra, mặc kệ nội tâm cuồng loạn cỡ nào, nhưng nàng trước tiên phải làm cho mình tỉnh táo.

Ngươi là tiểu thiếp của vương gia, Dạ Hủy ngươi không sao chứ?”-Người phụ nữ lo lắng hỏi.

Phúc ma ma, có thật ta là thiếp của vương gia không?”- Nàng là người ở thế kỉ 21, chỉ có một nam nhân duy nhất là Nhất Thần. Nhưng mọi chuyện trước mắt lại thật kì lạ, chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng đã trở về thời cổ đại. Trong đầu chợt nhớ tới các cuốn tiểu thuyết xuyên qua mà mình từng đọc, chẳng lẽ nó có thật sao…Loạn, loạn hết rồi!!!

Đúng vậy, không sai”- Phúc ma ma ngay lập tức trả lời.

Nhưng ta… ta không biết các người, tại sao nam nhân kia lại đối xử với ta như vậy, ta đã làm sai cái gì?- Hữu Hi nghĩ tới tên nam nhân đã thô bạo đối xử với nàng, trái tim như bị một đao cứa vào đầy oan khuất.

Ngươi nói vương gia… ngươi còn có mặt mũi để nhắc đến sao, mọi thứ hôm nay ngươi phải chịu đều rất đáng”- Phúc mama nói với giọng tàn nhẫn, bà đứng lên nhìn Hữu Hi với ánh mắt thống hận và khinh miệt.

Ta làm gì sai chứ?”- Thì ra hắn là vương gia, kẻ thô bạo cướp đi thân thể chính là vương gia.

Nàng sai ở đâu, không phải do nàng làm, trong miệng hắn lúc nào cũng nói Lãnh Dạ Hủy làm sai cái gì đó. Bọn họ một mực khẳng định nàng là Lãnh Dạ Hủy, nói chính xác, bộ dạng của nàng và Lãnh Dạ Hủy giống nhau, linh hồn của nàng!!!! Hữu Hi lại một lần nữa chịu đả kích rất mạnh.

Hiện tại, nàng đã chết rồi sao, nàng bị kế phụ đánh chết, nàng sẽ không còn được gặp Nhất Thần nữa? Đệ đệ của nàng phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến chính mình không còn được gặp lại Nhất Thần và đệ đệ, trái tim nàng dấy lên một tia đau đớn cùng cực.

Hừ, ngay cả chuyện mình làm, ngươi cũng quên rồi, ta cũng chẳng muốn dong dài, đi theo ta, sau này sống hay chết thì phải xem tạo hoá của ngươi!”- Người phụ nữ trong lòng vừa oán hận Lãnh Dạ Hủy nhưng cũng có điểm cảm tình, nếu không sẽ chẳng cùng nàng nói nhiều như vậy.

Đi đâu”- Hữu Hi không nhịn được hỏi, ngay cả một cảm giác an toàn nàng cũng không có, mọi thứ đều xa lạ khiến cho nàng không cách nào thích ứng.

Cứ đi là được”- Bà ấy nói xong liền quay lưng bước ra ngoài.

Hữu Hi cũng lập tức đi theo, mỗi lần bước đi là hạ thể đau đớn sắp nứt làm đôi. Không cần nói cũng biết, tên vương gia kia đã hành hạ nàng thô bạo đến mức nào.

Phúc mama đưa Hữu Hi men theo một con đường nhỏ, rốt cuộc dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ nát.

Sau này ngươi sẽ ở đây, tất cả đều do vương gia an bài”- Phúc ma ma vừa nói xong liền quay người bỏ đi.

Hữu Hi đẩy cửa vào, chậm rãi đi vào. Bên trong rất đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ, trên giường có một lớp chăn bông, bàn trang điểm cũ nát, có đầy đủ bàn ghế.

Hữu Hi đóng cửa lại, ngồi lên trên giường, tâm trí hoảng hốt, nàng cần phải tìm cách thoát khỏi cái chuyện quái dị này.

Nàng xuyên qua đi tới thời cổ đại. Gương, Dạ Hủy, Hữu Hi theo phản xạ đứng dậy, đi tới phái trước gương đồng.

Nhìn gương mặt của mình trong gương, nàng sợ ngây người, dù gương mặt nàng có biến dạng ra sao nàng vẫn có thể nhận ta, nhưng đây tuyệt đối không phải là dung nhan của nàng, nàng không có cách nào thừa nhận chính mình đã biến thành người khác.

Nhất Thần, đệ đệ, Hữu Hi đau lòng đến mức sắp vỡ tung ra, hai tay ôm lấy mặt mình ngồi bệt xuống đất mà khóc.

Cánh cửa đột ngột đẩy ra, trong phòng cũng theo đó mà sáng lên, Hữu Hi ngẩng đầu, che hai mắt đang ướt đẫm lệ của mình lại, nhìn về phía cửa.

Còn chưa kịp nhìn rõ ai, thì bên trong gian phòng đã đầy người, Hữu Hi kinh ngạc đứng dậy, mơ màng nhìn những người phụ nữ như hoa như ngọc trước mắt… Các nàng là ai?

Đáng thương, sao lại khóc, muội muội sao lại phải một mình thương tâm thế này”- Người phụ nữ mặc áo hồng dùng tay che mũi, cất tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn phòng rồi tiếp tục: “Phòng này vốn ra không dành cho người ở, nhưng nó lại rất thích hợp với muội muội”.

Đúng thế, không phải ai cũng thích hợp ở đây, muội muội nhất định là vui mừng đến phát khóc, bị vương gia sủng hạnh như vậy, sao lại tự nhiên khóc thế”- Kẻ đang nói chính là người phụ nữ mặc sam y màu xanh, nhìn nàng với vẻ mặt chế giễu xen lẫn sự sự đắc ý.

Aiya, thật sự là bội phục muội muội , nếu đổi lại người khác, làm trò đó trước nhiều người như vậy chắc chắn sẽ rất xấu hổ, không còn mặt mũi để sống”- Một người nữa xen vào.

Đúng vậy, muội muội thật là rất có phúc, gây ra nhiều tội lớn như vậy, nhưng lại lấy được sự sủng hạnh của vương gia, không thể không nói muội muội thật cao tay”.

Nói đúng ra, nếu đổi lại là người khác, không biết sớm đã dùng dây treo cổ mà chết, làm gì còn mặt mũi để sống, quả nhiên là trời đã sinh ra một thứ hạ tiện như vậy”.

Bảy tám người phụ nữ, mỗi người một lời góp vào chỉ trích Hữu Hi vô sỉ, hình như chuyện nàng còn sống trên đời này là một điều sỉ nhục rất lớn.

Nhưng nàng đã rất khó khăn mới sống nổi, chẳng lẽ lại đi tìm cái Hữu Hi, vẻ mặt mơ hồ, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta… tại sao lại muốn ta chết, những chuyện này ta đều không muốn, vương gia trước mặt các ngươi cũng làm trò đó, nếu như các người nói như thế có phải cũng bắt vương gia chết đi.”

Ngươi… thật to gan, lại còn dám trù Vương gia chết đi, xem ra ta phải giáo huấn ngươi mới được”- Hồng y nữ tử bước lên hô to một tiếng, đánh vào mặt Hữu Hi để lại vết ngón tay màu hồng trên mặt

Đúng là không giáo huấn ngươi, ngươi không biết cái gọi là đau đớn”- Những người phụ nữ khác cùng xông lên đánh Hữu Hi.

Hữu Hi bụng đầy oan khuất, phẫn nộ, bị vương gia xem thường, vô lực phản kháng đã rất thống khổ. Những người phụ nữ trước mắt lại hung hăng lăng mạ nàng, như chẳng phải quá dễ dàng. Oán hận, phẫn nộ, mặc dù là mềm yếu nhưng cũng có vài phần mạnh mẽ. Sự tình đã đi đến nước này, Hữu Hi còn sợ cái gì, nàng giơ cao ghế, nổi điên cầm nó quơ qua quơ lại: “Có gan thì lại đây đánh ta nữa xem.”

Những người phụ nữ yểu điệu này, tưởng rằng Hữu Hi sẽ không phản kháng, ai ngờ nàng lại phát điên. Cầm ghế uy vũ đi tới, mấy người phụ nữ thoáng một cái đã bị trấn áp, sợ chiếc ghế và vào mặt các nàng.

Kêu lên sợ hãi, bát nháo thành đoàn, Hữu Hi phẫn nộ, đỏ hoe mắt, quơ ghế, thấy người nào sẽ giết người đó. (nguyên bản là Ks, ta cũng tính để nhưng thấy kì qua nên để từ khác)

Mấy người phụ nữ bị sự tức giận đến cuồng nộ của Hữu Hi làm cho một phen thất kinh, té ngã chạy ra khỏi gian phòng.

Hữu Hi thở hồng hộc, nước mắt chảy xuống, ghế trong tay rơi xuống mặt đất, ngọn lửa âm ỉ trong lòng bộc phát cũng đủ dọa chết người

Hữu Hi càng lúc càng dấn sâu vào mọi chuyện!!!!

Chương 5

Tẩm cung của vương gia là “Nghĩa Hàn Lâu”, lúc này những ánh
nến lung linh chảy sáp xuống, nó tự thiêu đốt chính mình để thắp sáng cho người
khác.

Phía ngoài, trên bàn cao đầy những món ngon, Nghĩa vương gia
Lăng Khiếu Dương ngồi trên trường ghế rộng, xung quanh là các tì thiếp rất
quyến rũ, đối diện hắn là các vũ công đang ca múa

Tiếng nhạc làm không khí xung quanh trở nên thật náo nhiệt
và sinh động, hai mắt Lăng Khiếu Dương tĩnh lặng như bầu trời về đêm.

Hai mắt của hắn tựa như đang nhìn các ca kỹ biểu diễn, tựa
hồ lại suy nghĩ về cái gì đó, phượng nhãn hẹp dài mang theo tia nhìn lạnh lùng,
bờ môi mím chặt.

Lăng Khiếu Dương dường như có chút không yên lòng, trong đầu
quay cuồng hình ảnh của Hữu Hi đang khóc lóc.

Ánh mắt vô tội, những giọt lệ như phát sáng, dường như không
hề bị nhiễm những thứ trần tục ngược lại còn giống tiên tử, nhưng mặc kệ vẻ bề
ngoài ra sao thì tâm địa của nàng vô cùng độc ác.

Hắn hận là không thể giết nàng, nhưng hắn sẽ khiến nàng
thống khổ đến chết, hắn chính là muốn nàng sống không bằng chết.

Mùi hương của cơ thể nàng, khiến Lăng Khiếu Dương nhớ lại
lúc tiến vào sâu trong thân thể Hữu Hi.

Cơ thể của nàng vừa chặt vừa nhỏ, khiến hắn thiếu chút
nữa không thể nào xuyên qua được, bên trong thì lại siết chặt đến mức
hắn không cách nào xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại của nàng.

Vừa nghĩ tới, cơ thể Lăng Khiếu Dương không tránh khỏi căng
thẳng, hắn đột nhiên ngồi dậy.

Các thị thiếp đứng bên cạnh cũng phát run, không biết Lăng
Khiếu Dương có gì phân phó, các nàng đều rất sợ vương gia, vì tâm tình hắn luôn
bất định.

Đi, đem Dạ Hủy truyền đến”- Lăng Khiếu Dương con
mắt chớp động mang theo cái nhìn âm tàn, có chút gì đó đợi chờ.

Vâng ạ” Có người liền lên tiếng, sau đó đi ra ngoài
kêu người.

Mấy người thị thiếp vừa nghe Vương gia truyền người phụ nữ
đáng chết kia tới, không tránh khỏi ghen tỵ, nhưng cũng chẳng dám nhiều lời,
chỉ oán hận trong lòng.

Nếu không nói đến thân phận tôn quý của Lăng Khiếu Dương,
chỉ cần nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn đã có thể lấy được trái tim nữ
nhân.

Sau khi phân phó xong, Lăng Khiếu Dương tựa vào ghế, ánh mắt
lãnh đạm không biểu lộ chút tình cảm “Các ngươi tiếp tục đi”.

Lăng Khiếu Dương vừa lên tiếng, các ca kỹ đang đứng lùi một
bên bắt đầu vào hàng ngũ tiếp tục múa hát.

Trong đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, các thị thiếp lại ngồi
xuống, tiếp tục quyến rũ, tranh giành tình cảm của Lăng Khiếu Dương.

Hắn chính là rất cao quý!!!.

Thời gian lại trôi qua thêm một lúc, Hữu Hi vẫn chưa đến,
hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng chỉ âm trầm không nói gì.

Kế bên các nha hoàn, còn có thị thiếp đang cẩn thận hầu hạ,
bọn họ mong Hữu Hi có thể mau đến một chút, nếu vương gia không thể kiên nhẫn
chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình

Rốt cục, dáng vẻ nhỏ nhắn thướt tha cũng xuất hiện, ánh mặt
ngây thơ, thanh lệ thoát tục tựa như thiên nữ.

Nhưng mọi người đều dùng ánh mắt sỉ nhục để nhìn.

Hữu Hi vừa bước vào đại sảnh liền tiếp nhận ánh mắt sắc bén
của Lăng Khiếu Dương, nó sáng quắc tựa như muốn xuyên thấu cơ thể nàng.

Hắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp qua, đồng thời
cũng vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Hữu Hi không nhịn được nhớ tới ngày hôm qua
nàng nhục nhã như thế nào không khỏi có chút đau đớn, có lẽ những người trong
này, ngày hôm qua đều có mặt chứng kiến, bọn họ không có nhân tính hay là không
dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị nam nhân kia cưỡng bức.

Nàng không cách nào chấp nhận xã hội cổ đại này, vương gia
quyền cao chức trọng, mặc dù thân thể này không phải là của nàng, nhưng nàng
vẫn hận, rất hận tên nam nhân đã khiến mình nhục nhã. Tất cả những người ở đây
đều dùng ánh mất châm biếm để sỉ nhục nàng.

Lại đây!”.- Con ngươi đen của Lăng Khiếu dương phát
ra một cái nhìn ma mị, hắn có chút không kiên nhẫn giọng nói lớn mang theo sự
tức giận

Hữu Hi đi ngang qua các ca kỹ, chậm rãi tiến lại gần, lòng
tràn ngập sợ hãi. Vương triều phong kiến và cả những con người máu lạnh vô tình
này đều xa lạ với nàng

Lăng Khiếu Dương hất hai tay lên, lộ vẻ vương giả và quyền
uy, các ca kỹlập tức lui xuống, tiếng nhạc như xé gió cũng ngừng lại.

Không khí xung quanh trở nên yên tĩnh khiến Hữu Hi càng lo
lắng

Ngươi tìm ta có việc gì?”- Trước đây nàng sống
và lớn lên như thế nào, cách nói chuyện đã trở thành thói qua, không cách nào
thay đổi ngay được. Chính mình cũng không muốn thay đổi.

Lời nói của nàng làm cho trong đại sảnh trở nên im bặt, mọi
người tựa hồ ngay cả thờ cũng không dám.

Hữu Hi quan sát mọi người xung quanh, bọn họ giật mình quay
lại nhìn nàng, gương mặt lộ vẻ muốn nói “ngươi muốn chết hả”.

Cặp mắt của Hữu Hi dừng lại trên người vương gia, chỉ thấy
đôi mắt hắn tràn ngập sắc huyết giống như quái vật mà nhìn nàng

Ngươi… to gan, nhìn thấy vương gia còn không thi lễ, còn
cả gan dùng khẩu khí đó nói chuyện với vương gia
”- Bên cạnh vương gia là
một nô tài lớn tuổi, có thể vì sợ hãi vương gia tức giận có chút sợ hãi lắp bắp
đứng lên.

Hữu Hi cau mày suy nghĩ, nàng nói gì sai sao, nhưng trước
giờ nàng vẫn nói chuyện như thế “Vậy… ta nên nói như thế nào”.

Nàng vô tội nói, sau đó, trong đai sảnh một luồng không khí
thổi tới như muốn xé gió, nàng kinh hãi nhìn mọi người, rồi lại nhìn về tên nam
nhân khiến nàng đau đớn.

Nhãn quan của Lăng Khiếu Dương léo lên tia nhìn phức tạp,
tràn ngập sắc huyết và lãnh khốc, có chút nghi hoặc và châm biếm.

Bờ môi hé mở, lộ ra một nụ cười mê hoặc, nhưng lại mang đến
cho người khác cảm giác lạnh sống lưng “Xem ra thiếp của ta không biết quy củ
thì phải
?”.

Vương gia, ý của ngài là…?”- Lão nô đứng bên
cạnh cẩn cẩn đợi chờ chỉ thị, vì căn bản hắn không đoán ra ý định của chủ tử.

Phế vật”- Lăng Khiếu Dương quát lớn, mọi người trong
phòng đều sợ hãi quỳ xuống, kể cả mấy người tì thiếp cũng không dám lên tiếng.

Hữu Hi vẫn đứng im tại chỗ? Thì ra xã hội cổ đại là như thế
này sao, nàng có chút không quen, cũng không thể tự giác quỳ xuống vì nàng
không phải là người cổ đại. Nhiều việc nàng không biết nên làm thế nào.

Cơ thể cường tráng của Lăng Khiếu Dương đứng lên, hắn từ
nhìn Hữu Hi, lạnh lẽo nói: “Không biết quy củ, thì ta sẽ dạy nàng”.

Vâng ạ”.- Lão Nô lúc này bắt đầu si chuyển, cuối
cùng đã hiểu ra ý tứ vương gia nên liền đi ra ngoài, nhưng Lăng Khiếu Dương lại
quát lên: “Đứng lại”.

Hữu Hi trong lòng sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm Lăng Khiếu
Dương, đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Mấy người thị thiếp bên cạnh Lăng Khiếu Dương trân mặt lộ vẻ
tươi cầm đợi chờ xem kịch. Thân thể cao lớn tráng kiện của Lăng Khiếu Dương đi
qua đi lại trước mặt Hữu Hi.

Hắn cách nàng gần như vậy, cả người toát ra hàn khí, làm cho
nàng có cảm giác như đang dần dần bị trấn áp, Hữu Hi lúc này mới phát hiện, hắn
cao hơn nàng cả một cái đầu.

Hai mắt nhìn nàng chằm chằm, một uy lực kinh người từ trên
thân thể hắn phát ra.

Hữu Hi đột nhiên cảm thấy đầu của mình rất đau, hai cổ chân
mềm nhũn, người rơi xuống quỳ trên mặt đất, hai đầu gối va chạm mạnh, đau quá…

Hữu Hi cau mày, cắn chặt môi mới không bật khóc. Ác ma vương
gia dùng sức túm lấy tóc nàng, khiến nàng ngẩng cao đầu ngửa về phía sau, nàng
quan sát gương mặt hắn.

Cực kì tuấn mĩ nhưng lại lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp ngập
tràn sắc huyết.

Nhìn thấy bổn vương, nhớ kĩ phải quỳ xuống, nếu lần sau
tái phạm, bổn vương sẽ không bỏ qua, bắt ngươi cả đời phải quỳ
”.- Vừa nói
tay hắn vừa tăng thêm lực dường như muốn đem tóc nàng bứt khỏi da đầu mới cam
tâm.

Hữu Hi đau đớn, hai trong mắt muốn tố giác vương gia đối xử
với nàng thô bạo nhưng lại không dám chỉ có thể ngậm ngùi nhẫn nhịn.

Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ
của Hữu Hi, lãnh khốc nói “Còn nữa, ta là chủ tử của ngươi, sau này gọi là
Vương gia chủ tử hoặc vương gia, còn dám kêu “ngươi”, bổn vương sẽ cắt lưỡi
ngươi
”.

Hữu Hi trầm mặc, nàng phải làm thế sao, chung quy những
người này đều giống nhau, đều run rẩy quỳ xuống.

Nàng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt vô tội cùng sự đau
đớn nhìn hắn, Lăng Khiếu Dương tức giận phất tay lên cao, tát vào mặc Hữu Hi,
tức giận nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nói, ngươi hiểu không?

Hữu Hi cảm thấy lỗ tai mình như nứt ra, nàng cố gắng nhẫn
nhịn không khóc, nhưng cũng không đồng ý hạ thấp mình. Nàng vì tên nam nhân
cưỡng bức mình mà khúm núm sao? Không!

Tốt lắm, bắt đầu khi nào mà trở nên quật cường như vậy. Con
mắt tà ác của Lăng Khiếu Dương trở nên sâu hoắm, bờ môi của hắn dán sát vào một
bên má đang sưng đỏ của nàng, mang theo mùi máu hôn vào mặt nàng, phảng phất
như muốn đem nàng đạp vỡ: “Mùi vị ngày hôm qua phải chăng rất dễ chịu, ta
nghĩ ngươi muốn thử lại lần nữa

Trong đáy mắt Hữu Hi tràn ngập sự sợ hãi…

Chương 6

Hữu Hi sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt, hắn khom lưng cúi
người ngồi xổm trước mặt nàng.

Lực đạo trên tay có chút nhẹ đi, đầu nàng vẫn còn chút ngửa
ra, nhưng lại là đối mặt với hắn.

Hai tay Hữu Hi cố gắng đẩy hắn ra, nhưng chỉ phí công, môi
hắn tiến tới, cơ thể cường tráng cũng vì thế gần sát nàng.

Gương mặt tá ác của nam nhân gần trong gang tấc, có thể nhìn
rõ ràng được hàng lông mi của hắn, mang theo khí tức lạnh lùng có chút uy
quyền.

Buông tay…”- Hữu Hi không thể đẩy tay Vương gia
ra, vừa sợ vừa hấp tấp.

Vương gia lại một lần dùng sức, lôi nàng về phía sau kéo đi.
Thân thể của Hữu Hi ngã xuống, thân thể của hắn cũng vì thế mà đè tới.

”- Hữu Hi rơi xuống bịch một tiếng, thằng tắp nằm
trên mặt đất, mà tay hắn vẫn như cũ giữ lấy tóc nàng, đau quá đau quá….

Thân thể tráng kiện của Lăng Khiếu Dương nặng nề đè lên
người Hữu Hi, quần của hắn lả lướt rũ trên nàng, thân thể của nàng hoàn toàn bị
hắn che ở dưới.

Buông tay? Ngươi ra lệnh cho ta sao?”- Bàn tay của
Lăng Khiếu Dương nổi lên dưới lớp váy của Hữu Hi, lần lượt đi vào, vẻ mặt châm
chọc, tay hắn vừa chạm đến da thịt nàng. Sắc mặt Hữu Hi sợ đến tái nhợt, kinh
hô: “Không… đừng”.

Đừng?”-Lăng Khiếu Dương vẻ mặt tức giận, cúi đầu hôn
lên đôi môi như hoa của Hữu Hi, mùi hương trên cơ thể nàng cực kì thơm ngọt làm
cho người khác có cảm giác đê mê.

Hữu Hi giãy giụa, lại bị nụ hôn cưỡng chế, hắn bá đạo dùng
lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng nàng, thô bạo mà hôn tới. Tay
của hắn vẫn liên tục di chuyển, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi và ấm áp của Hữu Hi.

Cơ thể bắt đầu mềm mại, Hữu Hi sợ hãi mắt ứa lệ, bàn tay của
nam nhân càng lúc càng quá đáng, nhưng đổi lại hắn kịch liệt hôn nàng. Hai bàn
tay tà ác của hắn nắm lấy cổ áo nàng kéo ra, ngay cả quần áo cũng không thể che
đậy cơ thể, Hữu Hi nghiến răng nhằm vào môi hắn hung hăng cắn xuống.

“Ah!”- Lăng Khiếu Dương đau đớn, hai người trong
miệng tràn ngập vị tanh của máu, hắn nhíu chặt mày, buông lỏng Hữu Hi, bên môi
vẫn còn chảy máu. Hữu Hi dùng lực lớn nhất, dĩ nhiên một miếng thịt từ môi Lăng
Khiếu Dương rớt xuống.

Trong mắt Lăng Khiếu Dương tràn đầy huyết sắc.

Mắt Hữu Hi lệ đong đầy, cuống quít đứng dậy lui về sau.

Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi, mắng, chết tiệt, chưa cò tiện
thiếp nào dám cắn hắn, chưa từng có nữ nhân nào đủ dũng khí làm vậy, hắn chính
là trời, hắn có mọi thứ, chưa từng có người nào dám phản kháng, người phụ
nữ trước mắt chính là kẻ đầu tiên.

Sự yên lạnh là điềm báo của bão táp đang kéo đến, tất cả mọi
người đều nơm nớp lo sợ, sợ Hữu Hi xúc phạm vương gia chọc giận ngài mà hại tất
cả mọi người, khiến hắn giận cá chém thớt.

Tiện nhân, ngươi dám cắn ta”- Lăng Khiếu Dương bàng
hoàng, thân thể mang theo sự tức giận đứng lên, vươn đầu lưỡi kiếm vào nơi môi
vừa bị Hữu Hi cắn, mùi màu tươi càng đậm.

Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, nàng đứng dậy, nắm
chặt lấy quần áo của mình, âm thanh mềm mại mang theo tia sợ hãi hô lớn: “Ngươi không có quyền đối xử
với ta như vậy
.”

Quyền, tốt lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi
là quyền”-
 Lăng Khiếu Dương vung tay, phẫn nộ quát: “Lưu An, thay
bổn vương đem con tiện nhân này đi giáo huấn, làm cho nàng biết thề nào là nghe
lời

“Nô tài tuân mệnh”- Lão nô gọi là Lưu An, hắn trả lời
một tiếng liền hướng Hữu Hi đi tới.

Lúc này hai nam nhân phụ cũng đi lên, tóm lấy hai tay Hữu
Hi, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.

Mặc khác hai người nam nhân cũng từ đâu bước ta, một người
trong tay cầm chiếc thước rất dày, người còn lại cầm đằng diều.< Ta
cũng không rõ cái này là gì. Ai biết thì để lại CM. Sorry
> Hình
phạt này độc ác ở chỗ khiến người ta không thể nói, chân không thể di chuyển,
không cách nào mở miệng nói chuyện, ăn cơm uống nước, đi lại giống như một
phế nhân.

Hai người nam nhân dùng sức buộc Hữu Hi quỳ gối trên mặt
đất, có người đá rơi giày của nàng, lộ ra bàn chân nhỏ bé.

Bọn họ muốn làm gì, trái tim Hữu Hi đập mạnh sợ hãi, con
ngươi mang theo tia nhìn oán hận đối với Lăng Khiếu Dương. Hắn tươi cười nhìn
nàng, hàn ý từ đáy lòng dâng lên.

Lưu An hô: “Đánh cho ta”.

Một tiếng hô lên, nàng nhân cầm thước giống như roi quất
mạnh vào ngoài miệng Hữu Hi.

Phía sau nam nhân kia thì dùng đằng điều quất vào gan bàn
chân nàng.

Ah”- Đau đớn, rất đau, toàn tâm đau đớn, Hữu Hi
không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết, âm thanh của nàng vang lên trong
đại sảnh, hận không thể giờ phút này chết đi, chấm dứt sự thống khổ này.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng tái nhợt mà thống khổ,
máu từ trong miệng chảy ra, gan bàn chân nổi đỏ, thân thể theo tiếng đánh mà
run rẩy, Vì đau đớn mà hồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, ánh mắt tràn ngập thống
khổ, nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương không nhân tính
nhìn người thiếp của mình sống dở chết dở.

Đau đớn tận tâm can, chỉ có thể chết lạnh, nàng không cách
nào khóc thành tiếng, gọi lớn tiếng, chỉ biết cúi đầu khóc, Nhất Thần ca, Hữu
Hi nhớ người, Nhất Thần, Hữu Hi đau quá, nhưng Hữu Hi muốn sống, vì Hữu Hi muốn
gặp lại người.

Nhất Thần ca… Hữu Hi không cách nào tiếp tục tự vấn mình,
trước mắt tối sầm mà ngất đi, đầu gục xuống.

Máu tươi đầy đất.

Vương gia, nàng đã bất tỉnh”- Lưu An chắp tay nói.

Lăng Khiếu Dương mặt âm trầm, mắt lãnh khốc, hướng về phía
Hữu Hi đi tới, cao ngạo đứng trước mặt nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới.

Tay nắm tấy cằm Hữu Hi,
nhìn nàng trên mặt đầy máu tươi, dữ tợn nói: “Để cho con tiện nhân này sống”-
Nói xong vung tay quát- “Kéo xuống, đừng để ô uế nơi ta ở”.

Vâng ạ”- Hai tên thuộc hạ kéo Hữu Hi đang mất đi tri
giác hướng ra phía ngoài, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.

Ngay các các vũ công, ca kỹ cũng không dám di chuyển, Lăng
Khiếu Dương nghĩ tới con mắt tràn ngập cừu hận của Hữu Hi, trong lòng trở nên
phiền muộn, phất tay nói: “Lui xuống đi”.

Vâng ạ”- Trong sảnh lại ồn ào, những người liên can
sốt ruột vội vàng lui xuống.

Mấy người thiếp thân cận cũng yên lặng lui đi.

Lăng Khiếu Dương trong lòng xúc động, hai con mắt đen như
nước sơn hướng ra phía cửa nhìn lên trời, Dạ Lan, ta đáp ngươi không giết nàng,
nhưng ta cũng sẽ không để nàng vui vẻ mà sống.

Ta muốn nàng phải chuộc tội cho cái chết của ngươi, Dạ Lan,
ngươi rất vui phải không, ngươi thấy không, kẻ hại chết ngươi đánh phải chịu sự
trừng phát.

Màn đêm yên tĩnh, trên mặt đất đầy máu là làm người ta kinh
hãi, tưởng chừng chưa xảy ra chuyện gì.

Đau quá, đau quá, Hữu Hi dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn bên
ngoài toàn một màu đen, nàng biết là mình đang ở trong căn phòng nhỏ. Sự yên
lặng, tĩnh mịch khiến cho người ta sợ hãi, cô đơn muốn khóc.

Nhớ tới lúc ở đại sảnh, Hữu Hi cuộn lấy thân thể, đau lòng
hét lên, Nhất Thần, Hữu Hi còn gặp được người sao, nếu như chết rồi sau
này có thể gặp nhau, nếu như chết đi có thể nhìn thấy Nhất Thần ca, Hữu Hi
nguyện ý chết đi.

Bởi vì cuộc sống ở đây quá đau khổ, Vương gia muốn hành hạ
Hữu Hi, hắn thật đáng sợ, Nhất Thần ca… Hữu Hi rất nhớ người.

Thể xác và tinh thần đau nhất, lệ rơi đầy mặt, ngay cả khóc
cũng không dám khóc thành tiếng.

Bởi vì miệng rất đau, rất đau.

Chân cũng cũng vậy, cũng rất đau, Nhất Thần ca, người… Có
hay không đang suy nghĩ tới Hữu Hi, Hữu Hi rất nhớ người, luôn muốn gặp người…

Ở trong đêm khuya, một người nữ tử cô độc bất lực khóc,
trong lòng đau đớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3