Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) - Chương 01-02-03

Chương 01

Giữa đêm khuya, một cô gái có dáng người cao gầy đang bỏ
trốn, nước mắt rơi trên khuôn mặt. Mưa ở bên ngoài rất to, trên mặt không thể
phân biệt được nước mưa hay nước mắt. Trong mắt của nàng hiện lên đầy vẻ bi
thương cùng mê mang. Trong đầu nàng vẫn quanh quẩn lời kế phụ nói, xú nha đầu
vẫn không biết gì cả, trong một đêm có thể bán được với giá tốt như vậy.

Kế phụ muốn bán nàng đi, không, nàng chỉ mới 17 tuổi, nàng
không thể sống như thế. Nàng rất sợ, không người nào phát giác nàng từ trong
nhà chạy ra .

Cơ thể nàng lạnh run dừng lại trước một cổng nhà, sau một
hồi do dự nàng liền đi vào, cố hết sức bước lên những bậc thang, rồi ấn chuông
cửa.

Cánh cửa mở ra, một người thanh niên cao ráo xuất hiện, nhìn
người con gái đứng ở trước cửa, con ngươi trầm xuống. Đau lòng nói: “Nha đầu
ngốc, mưa thế này sao không mang ô, mau vào đi”
.

Nhất Thần” - Cô gái nói, gương mặt đẫm lệ mang theo
đau thương, từ trên xuống dưới đều ướt sũng, đầu tựa vào lòng nam nhân tìm chút
ấm áp an toàn.

Nhất Thần ngẩng ra, đem cô gái ôm chặt, xoay người đi vào
trong, đóng cửa lại. Cô gái ôm chặt thân thể hắn không chịu buông tay.

Hữu Hi, ngoan nào, đi vào tắm rửa trước, nếu không sẽ
ngã bệnh
”. Nhất Thần đem Hữu Hi từ trong lòng đẩy nhẹ ra, kéo nàng đến
trước cửa phòng tắm rồi đẩy cửa vào.

Hữu Hi đứng trong phòng tắm, trái tim hoàn toàn bất lực, mẹ
nàng lấy kế phụ không bao lâu thì qua đời. Nàng cùng đệ đệ sống cùng kế phụ,
phải đói chịu đánh. Hôm nay, kế phụ cũng đánh nàng.

Nàng biết kế phụ làm như vậy vì một mục đích, ông ta đem bán
nàng lấy tiền để vui chơi.

Nàng muốn chạy, nhưng nàng còn phải lo cho đứa em trai, nó
lại còn quá nhỏ. Em trai này học hành rất tốt, sau này lớn lên ắt hẳn sẽ thành
tài. Dù kế phụ đối xử không tốt, nhưng thằng bé cứ tối đến lại chăm chỉ đọc
sách.

Hữu Hi cởi bộ quần áo ướt trên người, dùng nước ấm làm sạch
cơ thể của chính mình, trái tim đã có quyết định.

Nhất Thần đợi bên ngoài một hồi lâu, sợ Hữu Hi có chuyện,
bởi vì Hữu Hi hôm nay rất khác thường, hắn cầm lấy chiếc áo sơ mi màu trắng đi
lại gõ cửa: “Hữu Hi, tắm tốt không, sao lại lâu như vậy?”

Nhất Thần, giúp ta tìm một bộ quần áo”- Hữu Hi
nói, thanh âm mơ hồ truyền đến.

Nhất Thần duỗi tay gõ cửa một lần nữa: “Quần áo cầm tới
rồi, mau mở cửa ta đưa cho
”.

Nhất Thần nói xong, cũng không thấy Hi Hữu ra mở cửa, hơn
nữa cũng không nói không rằng, chân mày nhíu lại, có chút lo lắng: “Hữu Hi”.

Không ai đáp lại, Nhất Thần căng thẳng, thanh âm có chút lo
lắng lại vang lên. “Hữu Hi sao không nói lời nào vậy, mau tới nhận quần áo”.

Vẫn giống như lần trước chỉ là sự im lặng, Nhất Thần cố gắng
dùng lực đẩy cửa ra, thân người cao cao lách qua khe cửa nhỏ hẹp tiến vào
trong.

Hữu Hi vẫn rất khỏe, nàng đứng đó ngay trước mắt, cả thân
thể tỏa ra một hào quang sáng, làn da trắng như búp bê, trái tim của Nhất
Thần kịch liệt nhảy lên, xấu hổ đứng bất động, muốn xoay người đi ra ngoài
một lúc, Hữu Hi dịu dàng nói: “Nhất Thần”.

Hữu Hi tóc dài ướt sũng, chỉ đi vài bước rồi nhào vào lòng
Nhất Thần.

Hữu Hi, mau mặc quần áo vào đi”.Thân thể mềm mại của
Hữu Hi khiến cho tâm trí của hắn không yên

Hữu Hi không đồng ý buông tay, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt
lấy thắt lưng Nhất Thần, con ngươi trong suốt mang theo một cái nhìn uẩn khuất,
bi thảm: “Nhất Thần, hôn ta đi”.

Nhất Thần rất đẹp trai, gương mặt có chút nhẫn nhịn. Hắn
muốn Hữu Hi, nhưng không thể làm như vậy: “Hữu Hi, em đang đùa với lửa”.

Hữu Hi nắm lấy tay Nhất Thần, chậm rãi đặt trước vùng ngực
mềm mại của mình: “Nhất Thần”.

Nhất Thần điên mất rồi, áo sơ mi trong tay rơi xuống đất,
trong lòng bàn tay chính là vùng ngực của Hữu Hi.

Cô gái là người rất tốt đẹp. Hắn muốn hảo hảo bảo vệ, quý
trọng. Chờ đến khi tốt nghiệp, khiến cho nàng trở thành tân nương.

Nhưng bây giờ, bọn họ không thể như vậy, nàng còn quá nhỏ,
chỉ mới 17 tuổi: “Hữu Hi, mau mặt lại quần áo, nói cho anh biết hôm nay em
làm sao vậy?”.
 Nhất Thần lui về sau một bước, xoay người bỏ đi.

Hữu Hi một tay ôm lấy Nhất Thần từ phía sau, khóc nói: “Nhất
Thần, anh chưa từng nghĩ rằng muốn em sao? Em muốn trao cơ thể của mình cho
anh, Nhất Thần, đừng bỏ chạy, đừng.

Hắn chưa từng nghĩ, chưa từng nghĩ sao? Không, hắn rất muốn,
nha đầu ngốc, không thấy hắn đang phải nhẫn nhịn rất khổ cực sao?

Nhất Thần quay người lại, điên cuồng ôm lấy Hi Hữu vào ngực,
gắt gao hôn lấy môi nàng, thanh âm khàn khàn, ẩn nhẫn nói: “Hữu Hi, anh vốn
nghĩ muốn chờ một chút, chờ em lớn hơn tí nữa…”.

Hữu Hi không đợi Nhất Thần nói xong, liền kiễng mũi chân,
hôn Nhất Thần, hai người trẻ tuổi gắt gao ôm lấy thân thể của nhau.

Nhất Thần kịch liệt hôn lấy, hai tay hướng tới, một tay ôm
lấy Hữu Hi, đi tới giường ở phòng ngủ. Hai người điên cuống ôm lấy nhau ở trên
giường.

Hắn hôn nàng, nàng ngây ngô đáp lại, mọi thứ đều diễn ra tốt
đẹp và tự nhiên.

Hữu Hi, mau nói không, đừng làm anh mất không chế, bây
giờ em còn có cơ hội hối hận

Em muốn anh Nhất Thần, không hối hận”- Hữu Hi vuốt
ve phần lưng của Nhất Thần, môi hắn mím lại tức giận, Nhất Thần Hô Hấp dầy đặc,
cảm thương nói: “Hữu Hi, anh yêu em

Những lời hứa nồng đậm tình cảm thương yêu rất tốt đẹp, Nhất
Thần khao khát tìm kiếm, Hữu Hi mềm mại, xâm nhập, lấy đi sự trong trắng của
nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn.

Một chút máu hồng dính trên tấm nệm. Hữu Hi cau mày, đau,
đau quá nhưng thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc

Nàng giờ đây đã là của Nhất Thần, trên thế gian, nàng yêu
nam nhân này nhất, khỏe mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng nói: “Nhất Thần, ta yêu ngươi.”.

Nhất Thần trong lòng tự hứa, hắn sẽ yêu cô gái này suốt đời,
cả cuộc đời này!!!!

**Kế Phụ: Cha ghẻ.

Chương 2

Sau một đêm mây mưa, cả hai người đều cảm thấy chưa đủ, liền
một lần nữa triền miên phảng phất muốn đem xương cốt và máu hòa vào nhau làm
một.

Trời đã sáng hắn, mưa cũng ngừng, hai người ôm nhau tỉnh
lại, nhìn nhau ngượng ngùng cười.

Vẫn còn sớm!

-  Vẫn còn sớm!

Nhất Thần cúi xuống hôn vào môi Hữu Hi, dường như lời nói
không thể hiện hết nhu tình và yêu thương.

Ta phải đi rồi!- Mắt hữu Hi tròn to và sáng
ngời, gương mặt ngây thơ vẫn phảng phất sự trưởng thành sau một đêm lột xác.

Mau nói cho ta biết, đêm hôm qua ngươi làm sao vậy?-
Nhất Thần giữ lấy Hữu Hi, hắn thuận tay vuốt ve sợi tóc của nàng.

Hữu Hi áp mặt mình vào trong lòng ngực rắn chắc của Nhất
Thần, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Không có việc gì rồi, ta không việc gì
cả, đừng lo lắng
”.

Thật sự không có việc gì?- Nhất Thần vẫn còn
có chút lo lắng, không khỏi nghi ngờ.

Ưh, không cò việc gì cả, ta cảm thấy rất tốt, mọi
thứ đều hoàn hảo
.- Hữu Hi vẻ mặt tươi cười, nàng không còn sợ gì nữa rồi,
không bao giờ sợ nữa. Đêm hôm qua là lần đầu, nàng đã đem cho người mà nàng yêu
nhất, dù cho kế phụ có thể nào đi chăng nữa.

Thật sự ta rất muốn mỗi ngày tỉnh lại đều được ôm
ngươi trong vòng tay
- Nhất Thần ngửi lấy mùi hương thơm mát của Hữu Hi có
chút lưu luyến không rời.

“Suốt ngày ở trên giường Nhất Thần sẽ rất chán, ta phải rời
giường thôi”. Hữu Hi không khách sáo túm lấy cái mền rồi quấn quanh người, cúi
xuống tìm quần áo của nàng.

Nhất Thần chống đầu dậy, nhìn Hữu Hi đánh một vòng xung
quanh giường: “Rất may Hữu Hi và ta có vóc dáng rất khác nhau” <Ý
muốn nói, là vóc dáng khác nhau, nên không bị nhầm quần áo>.

Gương mặt của Hữu Hi thoáng ửng hồng, nàng cầm lấy quần áo trên
tay đi về phái gian nhà tắm, chăn mền tự động rớt ra bên ngoài trên mặt đất sau
tiếng đóng cửa.

Cảm giác ham muốn lại trỗi dậy, Nhất Thần quăng thân thể
xuống đất, đẩy cửa gian nhà tắm, đi về phía Hữu Hi.

Nhất Thần!! Ngươi vào đây làm gì, mau đi ra ngoài-
Hữu Hi có chút không quen với kiểu thân mật như vậy, nàng không dám nhìn thân
thể tráng kiện của Nhất Thần.

Hữu Hi
giúp ta tắm tửa
.- Nhất Thần cầm lấy tay Hữu Hi, đem tay nàng xoa thành bọt
trên người hắn.

Đừng!!-
Gương mặt Hữu Hi đỏ ửng như quả táo, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.

Muộn
rồi
- Nhất Thần vừa nói vừa kéo sát hai thân thể vào nhau cùng dính vào một
nơi mà cọ xát.

Hôn môi, vuốt ve, ôm nhau, tiến vào…!!!

Trong phòng tắm lại vừa diễn ra một màn đỏ mặt khiến trống
ngực đập thình thịch.

Hai người là một đôi rất hạnh phúc, cả trái tim và thể xác
đều yêu thương lẫn nhau.

Hai người lưu luyến không muốn chia tay, Nhất Thần phải
đi học, vì đã học đến năm ba nên Nhất Thần phải vừa làm thêm để trả tiền
thuê phòng.

Nhưng Hữu Hi, vì hoàn cảnh gia đình, mà không có cách nào
đến trường, cho nêm phải len lén đi đến trường học giả làm học sinh cùng khóa
với Nhất Thần.

Năm đó Nhất Thần bước vào năm nhất đại học, Hữu Hi 15 tuổi.

Trên đường về nhà, Hữu Hi trong lòng tuy nhẹ nhàng khoan khoái
hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút không yên, ý định của kế phụ đã thất bại,
không biết hắn sẽ tức giận như thế nào.

Nhưng nàng cần phải nói cho kế phụ biết, nàng không còn là
xử nữ, bán đi chắc chắn không còn giá trị, chỉ cò như vậy nàng mới không bị nam
nhân khác chạm vào.

Hữu Hi xoay nhẹ chốt cửa, đi vào, trong nhà rất yên tĩnh,
chắc là đệ đệ đã đi học.

Nha đầu chết tiệt, tối hôm qua mày đi đâu đó?

Một âm thanh cực kì bá đạo vang lên khiến cho người ta chán
ghét, Hữu Hi nhìn kế phụ từ trong toilet đi ra, chỉ mặc một cái quần đùi, phía
trên để trần

Hữu Hi cúi đầu, không nói gì.

“ Đi dọn dẹp mau lên, hôm nay đi theo ta gặp một
người, hắn đồng ý giá 5 vạn chỉ cần ở với mày một đêm, thật là hào phóng
”–
Vẻ mặt của kế phụ cực kì gian ác, không có chút hảo ý khi nhìn Hữu Hi, làm nàng
phát lạnh.

Đứng đây làm gì, còn không mau đi

Ta sẽ không đi- Hữu Hi có chút sợ hãi,
lớn tiếng nói.

Mày nói cái gì?- Kế phụ mở to mắt trừng trừng.

Ta đã mất đi đêm đầu tiên rồi, tối hôm qua ta đã
cho người khác, vì thế ông cũng đừng mơ tưởng đến việc bán ta
”- Vì năm vạn
đồng, hắn có thể bán đi thứ quý giá nhất của nàng sao, không thể!

Mày nói cái gì!!- Gương mặt của kế phục trở
nên dữ tợn, tầm mắt cũng chú ý đến dấu hôn màu đỏ còn lưu lại trên cổ nàng. Hắn
thẹn quá hóa giận, tiến lên đánh vào mặt Hữu Hi thật mạnh, Hữu Hi ngã xuống
đất, đầu óc mê muội, mặt như phát hỏa cực kì đau đớn, nước mắt thanh khiết rơi
trên mặt làm nổi bật năm dấu tay màu đỏ.

Xú nha đầu, ngươi mau đền tiền cho ta, nếu không
xem ta trừng trị mày thế nào
- Kế phụ siết chặt sấn tới.

Cứu mạng, cứu mạng- Hữu Hi giãy giụa,
đứng lên bỏ chạy, nhưng kế phụ túm lấy tóc nàng dùng sức đánh vào tường.

Ah!!!” Hữu Hi đau đớn kêu lên, máu chảy từ
trán, kế phụ không dừng tay, giống như kẻ điên đánh vào đầu nàng. Hữu Hi cảm
giác đầu mình sắp nứt ra, đau quá, đau quá, mắt mơ hồ nhìn tấm ảnh chụp đệ đệ
trên bàn.

Chút tỉnh táo cuối cùng bị lấy đi, trước mắt tối sầm cuối
cùng mất đi tri khắc, lúc bất tỉnh nàng nhớ đến quá khứ, nhẹ nhàng nói: “Đệ
đệ, Nhất Thần…”

Kế phụ chứng kiến gương mặt Hữu Hi toàn là máu, mất đi tri
giác, hắn không khỏi thất kinh, cuống quít lui về sau. Hắn giết người, là giết
người, ý thức được điều đó, hắn sợ hãi chỉ muốn đào tẩu, nhưng lại đột nhiên
nghĩ đến, không được, hắn phải hủy đi thi thể mới đúng.

Hắn vội vàng nâng Hữu Hi kéo vào trong phòng, chính lúc này,
cửa nhà bị một người đạp tung.

Một chàng trai với gương mặt đầm đìa mồ hôi, nhìn gương mặt
đầy máu của Hữu Hi, hắn đau lòng thét lớn khiến cho đất như muốn nứt ra: “Ah…
Hữu Hi!!!”.
 Suy nghĩ của hắn đang bị lửa thiêu cháy, tức giận rống
lên: “Ta giết ngươi, tên hỗn đản”. Hắn ra tay tàn nhẫn đánh một quyền vào mặt
kế phụ  mang theo sự phẫn nộ, đau lòng, kế phụ choáng váng đầu óc hoa lên
té trên mặt đất.

Xe cứu hộ và cảnh sát đến rất nhanh, kế phụ bị bắt, Hữu
Hi được đưa vào bệnh viện.

Nhất Thần thống khổ than khóc, hắn lần đầu tiên rơi lệ, vì
Hữu Hi mà đau xót, làm cho hắn tan nát cõi lòng.

Ngời bên trong xe cứu thương, hắn vừa khóc vừa gọi tên Hữu
Hi nhưng nàng vẫn im lìm nhắm chặt hai mắt.

Nhật Thần gắt gao nắm lấy tay Hữu Hi, không thể tin được,
lúc sáng hắn còn ở cùng với Hữu Hi, là một Hữu Hi đáng yêu xinh đẹp, giờ
phút này nàng lại bi thảm nằm yên một chỗ.

Hữu Hi, đừng bỏ ta, đừng, Nhất Thần trong lòng khẩn cầu.

Xe cấp cứu từ trong phòng được đẩy ra, trên mặt đã không còn
lưu lại vết máu, nhưng Hữu Hi vẫn an tĩnh nằm đó, giống như đang chìm vào giấc
ngủ

Nàng… có khỏe không?- Đôi mắt Nhất Thần ửng
đỏ, tay nắm lấy áo bác sĩ run nhè nhẹ.

Gương mặt bác sĩ không chút biến sắc nói: “Cô ấy không
tỉnh lại nữa, nhưng cũng không chết, nói cách khác, cô ấy trở thành người thực
vật
”.

Nhất Thần cảm giác như trời long đất lở, sắp ngất đi. Tay
hắn từ từ buông áo bác sĩ, thân thể tráng kiện ngã xuống, Hữu Hi của hắn không
tỉnh lại nữa, không bao giờ tỉnh lại, Nhất Thần cảm giác như trái tim mình sắp
nứt ra.

Hữu Hi, sao nàng lại bỏ ta lại, một mình ta sao có thể tiếp
tục sống đây.

Chương 3

Đầu đau quá, kế phụ ra tay thật tàn nhẫn, thiếu chút nữa là
lấy đi sinh mạng của nàng, đệ đệ của nàng chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhất là sau
mỗi lần bị kế phụ hành hung.

Nàng cố gắng mở mắt nhìn rõ mọi thứ xung quanh chứng tỏ mình
còn sống, nhưng những hình ảnh hiện lên cực kì cổ quái, xa lại.

Kì quái, Hữu Hi nhắm chặt mắt, vốn tưởng rằng mình bị hoa
mắt, nhà của nàng không phải như thế, cả bệnh viện cũng chẳng có hình dạng như
vậy, đây là nơi nào?

Trong đầu nàng một mảng mờ mịt, không hiểu gì cả!!

Hữu Hi muốn ngồi lên, để bản thân mình xác định rõ nơi này
là đâu, thình lình một giọng nói trầm thấp cực kì sắc bén từ trong phòng vang
lên.

Rất tốt, ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy”.

Hữu Hi quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, trước mắt
nàng là một nam nhân cực tuấn mỹ nhưng lại ẩn chứa sự quái dị.

Thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan xinh đẹp, dung nhan
giống như được điêu khắc rất rỉ mỉ mà tạo thành, mái tóc đen dài dùng ngọc trâm
quấn lại.

Hình như… hình như chỉ có trong phim cổ trang mới có, hắn
đứng đó cách không xa cũng có mất người nam nữ ăn mặc cổ quái giống hắn… nàng
nằm mơ sao?

Ngươi là ai? Đây là đâu vậy”- Đây là vấn đề mà Hữu
Hi quan tâm nhất, tâm trí nàng hỗn loạn, không thể giải thích mình đang ở đâu.

Giả ngây giả dạo”- Nam nhân nhẹ nhàng giễu cợt, gương
mặt tuấn mỹ tràn đầy hận khí, vẻ mặt này nghĩa là gì… Hữu Hi dám chắc mình chư
từng đắc tội với hắn.

Hữu Hi đột nhiên nhớ tới thân thể mình phát hiện nó không
tài nào nhúc nhích được, nàng vội vàng nhìn xuống, tay chân đều bị trói chặt
nằm trên chiếc giường gỗ, cả người quang lõa…

Hã!!”- Hưu Hi thất kinh kêu lên một tiếng, làm
cho nàng sực tỉnh dậy. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chẳng lẽ nàng gặp tên
háo sắc, trong âm thanh mang theo nỗi hoảng sợ bất an hô lớn: “Tại sao lại
trói ta, mau thả ra.”

Hưu Hi vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, những người trước mắt nàng
đều cực kì cổ quái, cho nên Hữu Hi không phát hiện giọng nói của mình có chút
không bình thường.

Không… các người mau ra ngoài, mau đi ra ngoài” Hữu
Hi nhắm mắt lại, cố gắng lừa dối bản thân mình, nàng cảm thấy rất xấu hổ.

Ngươi không phải luôn chờ đợi tới giờ phút may mắn này
sao
?- Tên nam nhân như Sứ Giả Địa Ngục chậm rãi lên tiếng, sau đó Hữu Hi
cảm giác thân thể nặng nề của hắn, trước mắt mình là một nam nhân, thân thể của
hắn ở trên nàng.

Trái tim nàng hoảng sợ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, khó
khăn lắm nàng mới mở miệng ra được: “Ngươi… ngươi muốn làm gì”.

“Ta muốn làm gì?”- Nam nhân nở nụ cười tà ác đôi
mắt ngập tràn huyết lạnh. “Ta muốn ngươi chuộc tội”.

Chuộc tội”- Hữu Hi như rơi vào trạng thái mê mang,
nàng không biết hắn đích xác đang nói cái cái gì. “Ta không biết ngươi đang
nói cái gì, ta không nhận ra ngươi
!”.

Lãnh Dạ Hủy, ngươi đừng đóng kịch, hôm nay ta sẽ bắt
ngươi phải chuộc tội, ngươi có chạy cũng không thoát
”- Nam Nhân thô bạo nắm
lấy Hữu Hi trong sự kinh ngạc của nàng.

Hữu Hi cau mày, giãy giụa thân thể nhưng cũng chỉ uống phí
sức lực, bản tính hiền lành mọi ngày biến mất, nàng kích động nói: “Ta là An
Hữu Hi, không phải Lãnh Dạ Hủy các ngươi lầm rồi, thả ra
.”

“Bốp!!” Một âm thanh khô khốc vang lên, nam nhân dùng tay
hung hăng đánh vào mặt Hữu Hi.

Hữu Hi cảm thấy tai mình ù đi, trong miệng tràn ngập máu
tươi, đau đớn đến mức không thể nói chuyện. Nam nhân tức giận siết lấy cằm
nàng: “Con đàn bà chết tiệt, ai cho phép ngươi rống to như thế”.

Hữu Hi hoảng sợ, nước mắt đầm đìa nhìn nam nhân, nàng bị hắn
hù dọa đến mức nước mắt liên tục chảy ra, cúi đầu khóc, bất lực thét to: “Nhất
Thần ca, cứu ta, Nhất Thần ca…

Cái gì Nhất Thần ư, ta xem hôm nay ai dám ra tay cứu
loại đàn bà độc ác như ngươi. Ngươi trước đây chẳng phải luôn chờ mong ta sủng
hạnh sao, hôm nay ta cho ngươi thỏa lòng mong ước
.”

Sủng hạnh, là ngôn ngữ hồi xưa, nàng hiểu rất rõ nó có nghĩa
gì, Hữu Hi hoảng sợ mở to hai mắt, không!!. Đừng, nàng là người phụ nữ của Nhất
Thần, không thể trước mắt bao nhiêu người lại bị người nam nhân khác cưỡng bức.

Không, đừng, ta thật sự không hiểu ngươi đang nói cái
gì, ta không phải Dạ Hủy, mau thả ta ra, thả ta ra. ngươi đang phạm tội, luật
pháp sẽ trừng trị ngươi, mau thả ta ra
”- Hữu Hi sợ hãi quên hết tất cả,
ngay cả khóc nàng cũng không để ý nữa, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể cầu xin nam
nhân này buông tha nàng.

Nam
nhân không hề nghe nàng nói, tát nàng một bạt tay nữa. Đầu Hữu Hi choáng váng,
nói không nên lên, Nham nhân cương quyết thô bạo đem thân thể của hắn xuyên qua
nàng không không chút lưu tình.

Đau quá, cơ thể như muốn xé rách làm đôi, giống như lần đầu
tiên của nàng và Nhất Thần, không, so ra còn đau hơn gấp mấy lần.

Trái Tim hữu Hi cũng kịch liệt đau đớn, trước mắt bao nhiêu
người, nàng bị một nam nhân cưỡng bức.

Toàn thân của nàng đều đau đớn, linh hồn như muốn bị xé
rách. Nàng cảm thấy xấu hổ chỉ muốn chết đi, nam nhân còn bắt đầu di chuyển
trong nàng, đầu nàng bắt đầu mất đi ý thức. Trước khi ngất đi, nàng còn mơ hồ chứng
kiến nụ cười lãnh huyết của nam nhân kia.

** Quang lõa: Nude (Không mảnh vải che thân)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3