Sông Đông êm đềm - Chương 238 phần 1

Chương 238

 Trời còn lâu mới hửng chàng
đã phi ngựa về bãi cỏ trước mặt thôn Tatarsky. Ở một chỗ phía dưới thôn, nơi
sông Đông chảy nông nhất, chàng cởi hết quần áo, buộc quần áo, ủng, vũ khí vào
đầu ngựa rồi cắn giữ bao đạn và lội xuống bơi cùng với hai con ngựa. Nước lạnh
không chịu được làm da chàng như phải bỏng để cho ấm người, chàng cố bơi thật
nhanh bằng tay phải còn tay trái thì nắm thật chắc hai bộ dây cương buộc lại
với nhau, vừa bơi vừa khuyến khích hai con ngựa vừa ngụp, vừa thở phì phì.

Lên đến trên bờ, chàng vội vã mặc
quần áo, buộc chặt đai bụng của hai bộ yên rồi phi thật nhanh về thôn cho cặp
ngựa khỏi bị lạnh.

Grigori cảm thấy mình lạnh buốl
vì áo ca-pốt ướt, má yên ướt, cả áo sơ-mi cũng ướt. Hai hàm
răng chàng thi nhau tranh trưởng, một cơn gió lạnh truyền đi rân rân trên sống
lưng, toàn thân chàng run bần bật, nhưng chẳng mấy chốc chặng đường phi nhanh
đã làm chàng nóng lên và khi gần về đến thôn, chàng cho ngựa chuyển sang bước
một để quan sát chung quanh và chú ý nghe ngóng. Chàng quyết định để hai con
ngựa ở lại dưới một cái khe, bèn lần xuống dưới lòng khe theo sườn dốc đá. Vó
ngựa dẫm lên đá vang lên những tiếng lộp cộp khô khan, móng sắt đập xuống làm
bắn ra những tia lửa.

Grigori buộc ngựa vào cây
ca-ra-it khô mà chàng đã quen từ thời thơ ấu rồi về thôn. Kia là ngôi nhà cổ
của họ Melekhov, những vòm đen ngòm của mấy cây táo, cái cần kéo nước giếng
dưới chòm sao Đại hùng tinh…

Xúc động đến khó thở, Grigori lần
xuống sông Đông, rón rén leo qua hàng rào của sân nhà Astakhov, bước tới một
khung cửa sổ không đóng cửa chớp. Chàng chỉ nghe thấy những tiếng tim mình đập
dồn dập và tiếng những mạch máu giật giật trong đầu. Chàng gõ rất khẽ vào khung
cửa sổ, khẽ đến nỗi chính chàng cũng gần như không nghe thấy. Acxinhia lặng lẽ
bước ra cửa sổ, chăm chú nhìn ra.

Chàng nhìn thấy nàng áp hai tay
lên ngực và nghe thấy tiếng rên không rõ ràng buột khỏi miệng nàng. Grigori ra
hiệu cho nàng mở cửa sổ rồi gỡ cây súng trường trên lưng xuống. Acxinhia mở
toang cánh cửa sổ.

- Khẽ chứ? Chào em? Đừng mở cửa
ra vào, để anh leo qua cửa sổ. - Grigori nói thầm thì.

Chàng leo lên bục đất đắp quanh
nhà. Hai cánh tay trần của Acxinhia ôm ghì lấy cổ chàng. Hai cánh tay yêu dấu
ấy run lên ghê quá đập đập mãi vào vai chàng, làm Grigori cũng run lây.

- Acxiutka… hượm đã nào… cầm hộ
anh khẩu súng. - Chàng nói lắp bắp, giọng chỉ nghe hơi rõ.

Grigori dùng một tay đỡ thanh
gươm, leo qua bậu cửa sổ, rồi đóng cửa lại.

Chàng định ôm Acxinhia, nhưng
nàng nặng nề quị xuống trước mặt chàng, ôm lấy hai chân chàng, úp mặt vào
chiếc ca-pốt ướt đẫm của chàng, khắp người run bắn lên vì cố
nén cơn nức nở. Grigori bế nàng lên, đặt cho nàng ngồi trên chiếc ghế dài.
Acxinhia ngả đầu vào người chàng, giấu mặt trên ngực chàng. Nàng không nói gì
cả, mà chỉ chốc chốc lại run lên một cơn và cắn vào cổ áo ca-pốt của chàng để
ghìm những tiếng nức nở và khỏi làm hai đứa trẻ thức giấc.

Xem ra thì một người đàn bà cứng
cỏi như Acxinhia cũng đã bị những điều đau khổ đánh quị thế nầy rồi. Đúng là
mấy tháng nay nàng đã phải chịu một cuộc sống đắng cay hết mực… Grigori vuốt
những đám tóc loã xoã trên lưng nàng và vừng trán nóng bừng bừng, đẫm mồ hôi
của nàng. Chàng chờ nàng khóc cho thoả rồi mới hỏi:

- Hai con còn sống khoẻ mạnh
không?

- Còn.

Thế Dunhiaska?

- Cả Dunhiaska nữa… Còn sống… và
vẫn khoẻ.

- Thằng Miska có nhà không? Nhưng
hượm đã nào? Em nín đi chứ, sơ-mi của anh ướt đẫm vì nước mắt em rồi đây nầy…
Acxiutka, em yêu của anh, thôi đủ rồi? Không còn lúc nào mà khóc lóc nữa đâu
thì giờ đang gấp lắm… Miska có nhà không?

Acxinhia lau nước mắt rồi đưa hai
bàn tay ướt đẫm lên áp chặt vào hai bên má Grigori. Nàng mỉm cười qua hàng nước
mắt và mắt không lúc nào rời người yêu, nàng khẽ nói:

- Em sẽ không khóc nữa… Em không
khóc nữa rồi… Miska không còn ở đây nữa, đi Vosenskaia đã hơn một tháng rồi,
đóng ở một trung đoàn nào ấy. Thôi anh vào thăm hai con đi! Chao ôi, ba cô cháu
chúng em trông anh mòn con mắt và chẳng dám ngờ!

Thằng Misatka và con Poliuska
đang dang chân dang tay nằm ngủ trên giường. Grigori cúi xuống với chúng nó,
đứng lại một lát rồi rón rén bước ra và lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Acxinhia.

- Anh bây giờ như thế nào? - Nàng
thầm thì bằng một giọng sôi nổi. - Anh về bằng cách nào thế? Dạo vừa qua anh ở
đâu? Nhưng nếu họ bắt được anh thì sao?

Anh về đón em đây. Có lẽ chúng nó
sẽ không bắt được đâu. Anh đã ở chỗ Fomin. Em có nghe nói không?

- Có Nhưng em đi đâu với anh bây
giờ?

- Xuống miền Nam. Đi Kuban
hoặc xa hơn nữa. Chúng ta sẽ sống ở đấy ít lâu, đại khái sẽ có cách kiếm ăn.
Như thế có được không?

Anh sẽ không ngại làm công việc
gì cả. Hai bàn tay anh cần làm việc chứ không cần đánh nhau. Mấy tháng nay
trong lòng anh đau đớn ghê gớm… Thôi chuyện ấy sau nầy hãy nói?

- Nhưng còn hai con?

- Chúng ta sẽ để lại cho
Dunhiaska nuôi. Rồi sau sẽ xem sao. Sau nầy chúng mình sẽ đón chúng nó đi. Thế
nào? Em đi chứ?

- Griska… Anh Griska yêu quý…

- Không nên thế! Đừng khóc lóc
nữa nhé. Đủ quá rồi đấy! Sau nầy anh sẽ cùng khóc với em, sẽ còn chán thì giờ…
Em sửa soạn đi, hai con ngựa của anh đang chờ dưới khe. Thế nào? Em đi chứ?

- Thế anh nghĩ rằng sẽ thế nào? -
Acxinhia bỗng nhiên nói to nhưng nàng lại hốt hoảng áp bàn tay lên môi và liếc
nhìn hai đứa trẻ.

- Anh tưởng còn thế nào nữa? -
Giọng nàng đã chuyển sang thầm thì. - Em sống một thân một mình sung sướng lắm
hay sao? Em sẽ đi, anh Griska, anh yêu của em? Đi bộ em cũng đi, bò lê theo anh
em cũng đi, em không ở lại một mình nữa đâu! Không có anh, em không thể nào
sống được… Anh giết em còn hơn bỏ em lần nữa…

Nàng ra sức ôm chặt lấy Grigori.
Chàng hôn nàng rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Đêm mùa hè chưa nằm đã sáng. Phải
nhanh lên mới được - Hay anh nằm xuống một lát nhé! -Acxinhia hỏi.

- Em nói gì lạ vậy? - Chàng hoảng
sợ kêu lên. - Trời sắp hửng đến nơi rồi, phải đi đi thôi. Em mặc áo vào rồi
sang gọi Dunhiaska cho anh. Trong lúc trời còn tối chúng ta phải tới cái khe
Xukhôi rồi. Ở đấy chúng ta sẽ vào rừng nghỉ ban ngày, rồi đến đêm lại đi, em có
đi ngựa được không?

- Lạy Chúa tôi, thế nào còn đi
được nữa là di ngựa! Em vẫn cứ nghĩ bây giờ có phải đang trong giấc mơ hay
không? Trong khi nằm mơ em vẫn thường thấy anh luôn… mà mỗi lần một khác… -
Acxinhia dùng răng cắn giữ mấy cái kẹp tóc, vừa chải đầu vừa lúng búng rất khẽ.
Nàng mặc áo xống rất nhanh rồi bước ra cửa.

- Gọi hai đứa bé dậy nhé! Anh
cũng nhìn chúng nó một cái chứ?

- Không, không cần. - Grigori
kiên quyết nói.

Chàng móc lấy túi thuốc trong cái
mũ, bắt đầu cuốn một điếu, nhưng Acxinhia vừa ra ngoài, chàng vội bước tới men
cái giường, hôn hít hai con rất lâu. Sau đó chàng nhớ tới Natalia và cũng hồi
tưởng rất nhiều chuyện trong cuộc đời gian truân của mình rồi chàng khóc.

Dunhiaska bước qua ngưỡng cửa
nói:

- Ôi chào anh, anh trai của em?
Anh về nhà rời à? Anh đã lang thang bao nhiêu lâu trên đồng cỏ… - Rồi cô chuyển
sang khóc than kể lể. - Hai đứa bé thế là đã chờ được bố về… Bố còn sống sờ sờ
mà đã thành côi cút…

Grigori ôm lấy Dunhiaska, nói một
cách nghiêm khắc:

- Khẽ chứ, làm hai đứa bé thức
dậy bây giờ? Em thôi cái trò nầy được rồi đấy em ạ! Điệu nhạc nầy anh đã nghe
mãi rồi! Phần nước mắt và khổ não của anh đã quá đủ… Anh bảo gọi em sang không
phải để thấy em làm thế nầy đâu. Em đem hai cháu về nuôi nhé!

- Nhưng anh sẽ đi đâu?

Anh sẽ ra đi và đưa cả chị
Acxinhia cùng đi. Em đưa hai cháu về với em chứ? Anh thu xếp có công ăn việc
làm rồi sẽ đưa hai cháu - Phải thế chứ còn sao nữa? Vì cả hai anh chị cùng đi,
em sẽ nhận hai cháu. Không thể để chúng nó lang thang ngoài phố, cũng không thể
để cho ở nhà người khác được.

Grigori lặng lẽ hôn Dunhiaska rồi
nói:

- Cám ơn em lắm, em gái anh! Anh
cũng biết rằng em sẽ không từ chối.

Dunhiaska lặng thinh ngồi lên nắp
cái rương rồi hỏi:

- Bao giờ anh chị đi! Đi ngay à?

- Phải.

Nhưng còn nhà cửa thì sao? Còn
công việc làm ăn?

Acxinhia trả lời ngập ngừng:

- Cô trông nom hộ cả vậy. Cô cho
người ở thuê hay làm thế nào tuỳ ý. Quần áo, đồ đạc còn lại những gì cô cứ
chuyển cả sang bên nhà…

- Em sẽ nói với bà con chung
quanh thế nào bây giờ? Nếu người ta hỏi chị đi đâu thì bảo sao? - Dunhiaska
hỏi.

- Em cứ bảo chẳng ai biết gì hết,
có thế thôi. - Grigori quay sang bảo Acxinhia. - Acxiutka, em quàng quàng lên
một chút, sửa soạn đi. Đừng mang theo nhiều. Cứ đem đi một cái áo ấm, hai ba
cái váy, đồ lót có bao nhiêu thì mang, các thức ăn cho mấy ngày đầu, chỉ ngần
ấy thôi.

Trời vừa hửng sáng một chút,
Grigori và Acxinhia đã bước ra thềm sau khi từ biệt Dunhiaska và hôn hai đứa
trẻ vẫn chưa thức giấc. Hai người xuống dốc ra sông Đông rồi men theo bờ sông
đi tới cái khe.

- Xưa kia anh và em đã đi
Yagonoie như thế nầy. - Grigori nói. - Nhưng hôm ấy cái tay nải của em to hơn,
mà hai chúng mình thì trẻ hơn…

Trong lòng tràn ngập niềm hân
hoan và xúc động. Acxinhia liếc nghiêng nhìn Grigori.

- Thế mà em vẫn còn sợ không biết
có phải là đang trong giấc mơ hay không đấy? Anh đưa tay cho em sờ cái, nếu
không cứ không tin.

Nàng khẽ cười, vừa đi vừa nép sát
vào vai Grigori.

Chàng nhìn thấy hai con mắt sưng
húp vì nước mắt, long lanh sung sướng của Acxinhia và hai làn má trắng nhợt
trong cảnh tranh tối tranh sáng trước lúc trời rạng. Với nụ cười vừa âu yếm vừa
chế nhạo, chàng nghĩ thầm: "Sửa soạn qua quít là đi luôn, cứ như đi chơi
thăm ai đấy… Chẳng có gì làm Acxinhia sợ, quả là một tay đàn bà gan góc!".

Tựa như để trả lời các câu hỏi
của chàng. Acxinhia nói:

- Anh thấy chưa, em như thế đấy…
thế là em chạy theo anh ngay như con chó con. Anh Griska ạ, vì yêu anh, nhớ anh
nên em mới như thế nầy đấy… Chỉ thương hai đứa trẻ chứ về em thì em chẳng kêu
trời một tiếng nào. Em sẽ đi theo anh đến tất cả mọi nơi, dù đi đến cái chết!

Hai con ngựa nghe thấy tiếng bước
chân hai người, khẽ hí lên.

Trời sáng ra rất nhanh. Một dải
sát chân trời đằng đông đã hơi ửng hồng. Trên sông Đông, sương mù bốc lên ngùn
ngụt từ mặt nước.

Grigori tháo hai con ngựa, đỡ
Acxinhia ngồi lên yên. Đối với chân Acxinhia dây bàn đạp có phần quá dài. Chàng
bực mình nghĩ rằng mình chưa sửa soạn chu đáo, bèn buộc ngắn bót hai đoạn dây
da rồi ngồi lên con ngựa thứ hai:

- Bám sát lấy anh nhé, Acxiút ca!
Chúng mình lên khỏi cái khe rồi sẽ chuyển sang nước đại. Lúc ấy em sẽ đỡ bị lắc.
Đừng thả lỏng dây cương. Con ngựa nhỏ em cưỡi nó không thích như thế. Nhưng cẩn
thận hai bên đầu gối. Có khi nó nghịch tinh tìm cách cắn đầu gối đấy. Bây giờ
thì đi thôi!

Phải vượt tám vec-xta mới
tới được khe Xukhoi. Hai người cưỡi ngựa loáng cái đã qua được chặng đường. Đến
khi mặt trời mọc, ngựa đã tới cạnh khu rừng. Đến cửa rừng, Grigori xuống ngựa,
giúp Acxinhia tụt xuống.

- Thế nào, em thấy thế nào? Chưa
quen đi ngựa, cũng vất vả phải không? - Chàng mỉm cười hỏi.

Mặt Acxinhia đỏ ửng sau chặng
đường đi ngựa, hai con mắt đen láy của nàng long lanh.

Tốt lắm! Còn hơn đi bộ. Nhưng chỉ
có hai chân… - Rồi nàng ngượng ngùng mỉm cười. - Anh quay mặt đi một lát, anh
Griska ạ, để em xem hai chân bị làm sao. Da cứ ngứa ngứa thế nào ấy… Hình như
bị sướt thì phải.

- Mới một tí, sẽ khỏi thôi. -
Grigori an ủi. - Em duỗi ra co vào một chút, kẻo chân em cứ run lên thế nào ấy…
- Rồi chàng nheo mắt âu yếm nói giễu. - Chà, đàn bà Cô-dắc như em!

Chàng chọn một khoảng rừng trống
nhỏ ngay dưới đáy khe rồi nói:

- Chúng mình sẽ đóng trại ở đây,
em sắp xếp đi, Acxiutka!

Grigori tháo yên ngựa, buộc chân
sau của chúng rồi giấu yên ngựa và vũ khí xuống dưới một bụi cây. Sương rơi
tràn trề làm lớp cỏ như mang màu xám xanh, nhưng trên sườn khe, nơi vẫn còn lưu
cái tranh tối tranh sáng lúc ban mai, cỏ lại màu xanh da trời bệch bệch. Vài
con ong bò vẽ màu da cam mơ màng trong những đài hoa vừa hé nở. Sơn ca cất
tiếng ngân lanh lảnh trên đồng cỏ, trong khi trên những đám lúa, trong những
khoảng đủ mọi thứ thơm phức của đồng cỏ, cun cút cứ luôn miệng nhắc đều đều:
"Đi ngủ đi! Đi ngủ đi! Đi ngủ đi!" Grigori gối đầu lên cái yên, nằm
xuống làm nát cả đám cỏ bên cạnh cụm sồi. Cả những tiếng cun cút đánh nhau kêu
ríu rít, tiếng sơn ca hót như ru ngủ lẫn làn gió ấm áp thổi từ bên kia sông
Đông sang qua những khoảng cát chưa nguội sau một đêm, tất cả đều ru chàng ngủ.
Đối với người khác thế nào không biết, chứ đối với Grigori, một anh chàng đã
nhiều đêm liền không ngủ thì đúng là đã đến lúc phải ngủ rồi. Những con cun cút
khuyên chàng nhắm mắt lại và Grigori bị cái ngủ đánh bại, bắt đầu thiu thiu.
Acxinhia ngồi xuống bên cạnh chàng, chẳng nói chẳng rằng. Nàng mơ màng dùng môi
rứt những cánh màu tím của bông cỏ mật thơm phức.

- Anh Griska nầy, ở đây không có ai đến bắt chúng ta chứ? - Nàng đưa cuống hoa sát vào cái má râu ria xồm xoàm của Grigori và khẽ hỏi.

Grigori phải vất vả lắm mới tỉnh lại giữa lúc đã mơ mơ màng màng. Chàng trả lời khàn khàn:

- Trên đồng cỏ chẳng có ma nào đâu. Bây giờ đúng là lúc vắng người nhất đấy. Anh ngủ đây, Acxiutka ạ, còn em thì coi hai con ngựa một lát. Sau đó em sẽ ngủ. Anh đã buồn ngủ rũ ra rồi… anh ngủ đây… Bốn ngày bốn đêm liền… Lát nữa sẽ nói chuyện…

 

Báo cáo nội dung xấu