Sông Đông êm đềm - Chương 151-152-153

Chương 151

Miska rũ đầu xuống, từ từ bước
lên ngưỡng cửa nhà Mokhov, anh vừa đi vừa đập đập cái roi ngựa lên ống ủng, vẻ
mặt đăm chiêu. Trong hành lang có mấy cái yên xếp thành một đống sát cửa ngay
dưới đất. Xem ra có người vừa đến chưa được bao lâu: trên một chiếc bàn đạp còn
thấy một đám tuyết chưa tan vàng khè vì lẫn với phân ngựa, trên tuyết hằn rõ
lốt đế ủng của người cưỡi ngựa. Một vũng nước loáng nhoáng bên dưới chiếc bàn
đạp. Miska đã nhìn thấy tất cả các thứ đó trong khi anh đi qua cái sân thượng
bẩn thỉu. Mắt anh nhìn lướt qua dãy lan can chạm trổ sơn xanh đã mất vài con
tiện, trên dải sương muối lờm xờm bám sát chân tường như đường viền tim tím.
Anh nhìn rất nhanh cả mấy khung cửa sổ đổ mồ hôi bên trong, đùng đục như cái
bong bóng bò. Nhưng tất cả những cái gì mà anh trông thấy đều không được ghi
lâu trong ý thức của anh, đều trôi tuột đi lúc nào không biết, chập chờn như
trong một giấc mộng.

Lòng thương và lòng căm thù
Grigori Melekhov đang quyện lẫn với nhau trong trái tim đơn giản của Miska…
người đầy tớ gái lúc nầy đang bận nhóm cái bếp lò kiểu Hà Lan. Phòng bên có
tiếng mấy anh chàng công an cười rất to. "Kỳ quặc thật! Chúng nó có gì mà
phởn thế?" - Miska thoáng có một ý nghĩ bực bội trong khi bước qua. Anh
đập thêm một roi cuối cùng xuống ủng, vẻ mặt khó chịu, rồi không gõ cửa bước
ngay vào căn phòng trong góc.

Kotliarov đang ngồi sau bàn giấy
với chiếc áo bông mở phanh. Chiếc mũ lông đen hất lệch sang bên mon rất ngang
tàng, nhưng khuôn mặt đẫm mồ hôi đầy vẻ mệt mỏi và ưu tư. Stokman ngồi bên
cạnh, trên bậu cửa sổ với cái áo ca-pốt kỵ binh muôn thuở dài
lượt thượt. Anh đón Miska bằng một nụ cười rồi giơ tay ra hiệu mời Miska ngồi
xuống bên cạnh.

- Thế nào, Miska ngồi xuống đây.

Miska ngồi xuống, hai chân dang
rộng. Giọng nói bình tĩnh và tò mò của Stokman đã có tác dụng làm anh chàng
tỉnh ra.

- Có một người đáng tin cậy nói
với tôi rằng… Tối hôm qua thằng Grigori Melekhov đã về nhà. Nhưng tôi còn chưa
đến nhà nó.

- Về chuyện nầy cậu thấy nên làm
thế nào?

Stokman cuộn điếu thuốc, chốc
chốc lại hiêng hiếng nhìn Kotliarov, chờ xem anh trả lời ra sao.

- Bắt nó nhốt xuống hầm hay như
thế nào? - Kotliarov hỏi giọng do dự, hai con mắt nháy lia lịa.

- Cậu là chủ tịch Uỷ ban cách
mạng của chúng mình… Cậu liệu đấy! - Stokman mỉm cười và chỉ nhún vai, không
hiểu ý anh định nói gì. Anh biết cười một cách nhạo báng cay độc đến nỗi nó làm
người ta đau không kém gì một ngọn roi. Cái cằm của Kotliarov đầm đìa mồ hôi.
Anh rít răng trả lời kiên quyết:

- Tôi là Chủ tịch, vì vậy tôi sẽ
bắt cả thằng Griska lẫn thằng anh nó và giải đi Vosenskaia?

- Bắt thằng anh của thằng Grigori
Melekhov thì vị tất đã được ích gì. Fomin đã là một ngọn núi cho nó dựa rồi.
Cậu đã biết Fomin đã nói về nó những lời tốt đẹp như thế nào rồi đấy… Còn thằng
Grigori thì phải bắt nó ngay hôm nay, ngay bây giờ! Ngày mai chúng ta sẽ giải
nó lên Vosenskaia, nhưng các tài liệu về nó thì ngay hôm nay phải cho một cậu
công an cưỡi ngựa đưa thẳng cho đồng chí Chánh án toà án cách mạng.

- Có lẽ đến tối hãy nên bắt thằng
Grigori, đồng chí Yosif Davydovich thấy thế nào?

Stokman ho sặc lên một hồi, anh
chờ hết cơn mới chùi râu và hỏi:

- Sao lại chờ đến tối?

- Đỡ điều ra tiếng vào…

- Chà, cậu có biết… làm như thế
là ngớ ngẩn hay không?

- Miska, cậu gọi ngay hai cậu
nữa, lập tức bắt ngay thằng Griska. Giam riêng nó ra. Hiểu chưa?

Miska tụt trên bậu cửa sổ xuống,
đi ra chỗ mấy anh chàng công an. Stokman lệt sệt lê đôi ủng má mòn vẹt, cũ đến
bạc phếch, đi đi lại lại trong phòng. Rồi anh đứng lại trước cái bàn và hỏi:

- Số vũ khí thu được lần cuối
cùng cậu đã gửi đi chưa?

- Chưa?

- Sao vậy?

- Hôm qua chưa kịp gửi đi.

- Sao vậy?

- Hôm nay sẽ gửi đi.

Stokman cau mặt, nhưng anh lập
tức giương cao hai hàng lông mày, hỏi rất nhanh:

- Hai anh em nhà Melekhov đã nộp
những gì?

Kotliarov nheo mắt mỉm cười, cố
nhớ lại:

- Chúng nó nộp cái gì cũng có
đôi, hai khẩu súng trường và hai khẩu Nangan. Nhưng đồng chí nghĩ thế nào, đã
hết chưa?

- Chưa hết à?

- Ái chà chà! Còn có ai ngốc hơn
đồng chí nữa không?

- Tôi cũng nghĩ như thế. -
Stokman mím chặt môi lại. - Nếu ở cương vị cậu thì ngay khi bắt được nó tôi sẽ
tổ chức một cuộc khám nhà nó thật cẩn thận. Nhân tiện cậu cũng nên báo cáo bộ
tư lệnh. Suy nghĩ thì cậu cũng có suy nghĩ đấy, nhưng ngoài ra còn phải hành
động nữa mới được.

Nửa giờ sau Miska trở về. Anh
chàng chạy xăm xăm qua sân thượng mở cửa đánh rầm, rồi đứng lại ở ngưỡng cửa,
lấy lại hơi, quát to:

- Mẹ nó chứ?

- Sa-a-ao? - Stokman bước nhanh
tới hỏi, hai con mắt trợn tròn một cách đáng sợ, chiếc áo ca-pốt dài
lượt thượt quấn cả vào chân, tà áo loạt soạt trên ủng.

Không biết do cái giọng nói rất
khẽ của Stokman hay vì một nguyên nhân nào khác mà Miska phát khùng gào lên:

- Nầy đồng chí đừng trợn mắt lên
như thế! - Đến đây Miska vặc một tiếng rất tục. - Chúng nó bảo thằng Griska đến
Xinghin, đến nhà dì nó rồi, nhưng chuyện nầy có phải do tôi gây ra đâu? Còn các
đồng chí thì trong khi đó các đồng chí làm gì hử? Ngồi nhổ đinh trên tường à?
Đấy! Thế là để xổng mất thằng Griska rồi? Còn tôi thì chớ có rầy la gì tôi?
Công việc của tôi là công việc thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy. Còn các đồng chí
thì đầu óc các đồng chí nghĩ những gì hử? - Miska thấy Stokman tiến sát tới
trước mặt mình bèn lùi lại, đưa lưng vào cái thành lò sưởi lát gạch hoa, cười
hì hì. - Nầy chớ có dồn tôi, đồng chí Yosif Davydovich! Đừng có dồn tôi, nếu
không tôi đánh cho mà xem!

Stokman đứng một lát trước mặt
Miska, bẻ ngón tay răng rắc.

Anh nhìn hai hàm răng Miska nhe
ra trắng loá, nhìn cặp mắt tươi cười và thẳng thắn của Miska rồi nói dằn từng
tiếng:

- Có biết đường đi Xinghin không?

- Có biết.

- Thế thì sao còn mò về đây? Thế
mà dám mở miệng nói rằng đã từng đánh nhau với bọn Đức rồi đấy… Đồ ăn hại? -
Rồi anh nheo mắt vờ tỏ vẻ khinh bỉ.

***

Đồng cỏ nằm dài dưới một làn
sương mù xanh xanh, mung lung như khói. Vầng trăng đỏ ngầu đang lên sau ngọn gò
bên kia sông Đông. Vầng trăng toả sáng một cách dè sẻn, và không làm mờ chút
nào những ngôi sao lấp lánh như lân tinh.

Sáu người cưỡi ngựa đang tiến
trên con đường đi Xinghin. Những con ngựa chạy nước kiệu. Bên cạnh Miska,
Stokman đang bị xóc trên chiếc yên ngựa long kỵ binh. Con ngựa rất cao màu hạt
dẻ giống sông Đông lúc nào cũng muốn lồng lên và cố tìm cách cắn vào đầu gối
người cưỡi. Với bộ mặt phớt lạnh, Stokman kể một câu chuyện buồn cười gì đó,
Miska cúi rạp mình xuống mũi yên, phá lên cười, tiếng cười lanh lảnh từng tràng
như con nít, vừa cười vừa nấc nghẹn, vừa cố nhìn xuống dưới cái khăn bịt đầu
tìm hai con mắt nghiêm nghị và chăm chú của Stokman.

Mọi người sục rất kỹ ở Xinghin
nhưng chẳng thu được kết quả gì cả.

Chương 152

Sau khi tới Bokovskaia, Grigori
lại bị bắt phải đi Chernysevskaia. Mươi ngày sau chàng mới về nhà. Nhưng hai
ngày trước khi chàng về tới nơi, ông bố đã bị bắt, ông Panteley Prokofievich
mới khỏi bệnh thương hàn, vừa chập chững đi lại được. Ông rời khỏi giường bệnh
với bộ tóc càng bạc nhiều hơn, người gầy rạc như một bộ xương ngựa. Bộ tóc xoăn
bạc trắng rụng từng đám như bị mối ăn, chòm râu cũng thưa đi với khoảng chung
quanh trắng phơ như bọt xà phòng.

Người công an cho mươi phút để
sửa soạn rồi giải đi ngay. Trước khi bị đưa đi Vosenskaia, ông đã bị nhốt dưới
tầng hầm của nhà Mokhov. Trong căn hầm nặc mùi táo hồi hương, ngoài ông ra còn
có chín lão già và một tên bồi thẩm.

Trước khi Grigori kịp bước chân
qua cổng. Petro đã báo cho chàng biết tin đó và khuyên:

- Em ạ, mầy chuồn ngay đi thôi…
Chúng nó đã đến hỏi xem bao giờ mày về rồi đấy. Mầy vào sưởi ấm qua quít, thăm
con một cái rồi tao sẽ đánh xe đưa mày đến thôn Ryvnyi. Đến đấy mầy sẽ lẩn cho
kín mà chờ thời cơ. Nếu chúng nó đến hỏi, tao sẽ bảo là mày đến nhà dì ở
Xinghin. Thôn ta đã có bảy người bị xử bắn rồi đấy, mầy đã được biết chưa? Chưa
biết chừng cha cũng không thoát khỏi cái vòng ấy đâu… Còn mầy thì chẳng còn
phải nói làm gì!

Grigori ngồi lại trong bếp chừng
nửa giờ rồi thắng ngay con ngựa của chàng và ngay đêm hôm ấy đi Ryvnyi. Một
người Cô-dắc họ xa với nhà Melekhov đã niềm nở cho Grigori trốn trong một nơi
đế phân khô. Chàng phải chui rúc trong đó hai ngày liền, đến đêm mới dám bò
trong cái lỗ của mình ra.

Chương 153

Ở Xinghin về hôm trước thì hôm
sau Miska đi Vosenskaia để hỏi xem bao giờ họp chi bộ đảng. Cùng với Kotliarov,
Emelian, Davydka và Finka, Miska đã quyết định làm các thủ tục xin vào đảng.

Miska mang theo số vũ khí cuối
cùng mà bọn Cô-dắc mới đem nộp, khẩu súng máy nặng bắt được trong sân trường
học và bức thự mà Stokman viết cho chủ tịch Uỷ ban cách mạng khu. Trên đường đi
Vosenskaia, khi chạy qua bãi cỏ hoang ven sông, chiếc xe đã làm cho vài chú thỏ
rừng chạy vọt trong hang ra. Trong những năm chiến tranh, thỏ rừng đã sinh sôi
nảy nở nhiều đến nỗi chúng chạy loạn lên, có thể nói là đi một bước đều có thể
gặp. Có bao nhiêu bụi cỏ vũ mâu vàng thì có bấy nhiêu hang thỏ. Một chú thỏ xám
bụng trắng nghe thấy tiếng xe rít hoảng lên chạy ràn rạt qua bãi cỏ hoang, cái
đuôi viền đen lấp loáng. Emelian đang điều khiển hai con ngựa, anh ta quẳng dây
cương, hét lên một cách hung dữ:

- Bắn đi! Kìa, xin nó tí tiết đi!

Miska nhảy phắt trên xe xuống,
quì một chân bắn theo cái đám lông xám đang chạy vun vút, hết một kẹp đạn. Anh
chàng thất vọng nhìn mấy viên đạn bắn tung những đám tuyết vụn trắng loá xung
quanh, còn đám lông kia vẫn cứ tăng tốc độ chạy như bay, làm tuyết rơi lả tả từ
trên những bụi cỏ, rồi trốn vào trong rừng rậm.

***

Trụ sở Uỷ ban cách mạng nhốn nháo
không còn trật tự gì nữa. Mọi người chạy đi chạy lại với những bộ mặt hoảng
hốt, chốc chốc lại có những liên lạc hoả tốc cưỡi ngựa trở về, phố xá hoang
vắng một cách lạ lùng. Miska rất ngạc nhiên, anh không hiểu sao lại có cái cảnh
tượng lăng xăng tất bật đầy lo lắng như thế. Phong thư của Stokman thì phó chủ
tịch Quân khu thẫn thờ bỏ vào túi. Thấy Miska hỏi có trả lời không, ông lầu
bầu, vẻ mặt nghiêm khắc:

- Thôi để cho người ta được yên,
xéo đi đâu thì xéo! Không có đâu thì giờ mà nghĩ tới việc của các anh được?

Các chiến sĩ Hồng quân của đại
đội cảnh vệ lượn đi lượn lại trên quảng trường. Một chiếc xe nhà bếp dã chiến
chạy qua, khói phun nghi ngút. Mùi thịt bò và mùi lá nguyệt quế toả ra thơm
phức trên quảng trường.

Miska tạt vào Toà án cách mạng,
tới chỗ một anh em quen biết để hút thuốc. Anh hỏi:

- Chỗ các đồng chí đây làm gì
loạn cả lên thế?

Một người dự thẩm phụ trách các
vụ án địa phương tên là Gromov miễn cưỡng trả lời anh:

- Ở Kazanskaia hình như không
được yên ổn lắm thì phải. Không biết là có bọn Trắng chọc thủng vào được hay là
bọn Cô-dắc nổi dậy. Nghe đồn hôm qua trong vùng đó có đánh nhau. Đường dây điện
thoại đã bị cắt đứt.

- Cần phải cho liên lạc cưỡi ngựa
tới đấy mới được.

- Có điều đi rồi. Hôm nay lại có
thêm một đại đội đi Elanskaia. Cả về phía đó tình hình cũng không được êm đẹp.

Mấy người ngồi hút thuốc bên cửa
sổ. Tuyết rơi lất phất bên ngoài những vuông kính trên cửa sổ ngôi nhà rất bề
thế của lão lái buôn mà Toà án lấy làm trụ sở.

Có những tiếng súng nổ trầm trầm
không biết ở chỗ nào bên ngoài thị trấn, trong khoảng rừng thông, về hướng
Chernaia. Miska tái mặt để rơi điếu thuốc. Mọi người trong nhà đều đổ xô ra
sân.

Tiếng súng đã vang rất to, rất dữ
dội. Một loạt đạn bắn đều dội lên, át cả những tiếng súng mỗi lúc một dồn dập.
Những viên đạn rít lên, xuyên thun thút qua các mảnh ván của vách nhà kho, qua
cổng nhà.

Một chiến sĩ Hồng quân bị thương
ở ngoài sân. Gromov chạy ra quảng trường, vừa chạy vừa vo một nắm giấy tờ nhét
vào túi. Các chiến sĩ còn lại của đại đội cảnh vệ tập họp ở gần trụ sở của Uỷ
ban cách mạng. Người đại đội trưởng mặc một chiếc áo da thuộc rất ngắn chạy như
con thoi giữa đám chiến sĩ Hồng quân, rồi cho đại đội chạy nước kiệu theo đội
hình hàng dọc ra chỗ dốc xuống sông Đông. Tinh thần chung bắt đầu hoang mang
dao động một cách cực kỳ nguy hiểm. Người chạy lung tung trên quảng trường. Một
con ngựa yên cương đầy đủ nhưng không có người cười, ngẩng cao đầu phi nước đại
qua.

Miska hết hồn hết vía, không hiểu
mình làm thế nào mà cũng có mặt trên quảng trường. Anh nhìn thấy Fomin mặc
chiếc áo choàng lông chạy vụt từ trong nhà thờ ra như một cơn lốc đen ngòm. Một
khẩu súng máy nặng buộc sau đuôi con ngựa cao lớn của anh ta. Những bánh xe
không kịp quay nữa, khẩu súng cứ lạng đi và bị kéo lết sau con ngựa phi nước
đại, hết nghiêng bên nọ lại ngả bên kia.

Fomin cúi rạp mình trên mũi yên,
mất hút sau quả núi, để lại sau lưng một làn bụi tuyết trắng như bạc.

"Ra chỗ hai con ngựa!"
- đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu óc Miska. Thế là anh cúi người xuống
thật thấp chạy qua ngã tư, không dừng lại một lần nào để lấy lại hơi. Tim anh
như ngừng đập cho tới khi về tới nhà trọ. Emelian đang thắng hai con ngựa,
nhưng anh chàng hoảng quá không làm thế nào móc được dây thắng.

- Có gì thế, Miska? Có chuyện gì
thế? - Emelian lắp bắp hỏi, hai hàm răng đập vào nhau lập bập. Thắng xong ngựa
vào xe thì không thấy dây cương đâu, mắc được dây cương vào rồi thì đoạn dây
bên trái cổ ngựa lại tuột ra.

Cái sân ngôi nhà hai người ở trọ
thông ngay ra đồng cỏ. Miska đưa mắt nhìn về phía đám thông, nhưng về hướng đó
không thấy một đội hình tản khai nào của bộ binh, cũng chẳng có làn sóng tấn
công nào của kỵ binh. Vẫn có những phát súng nổ, không biết từ chỗ nào. Phố xá
vắng tanh. Tất cả có vẻ bình thường, chán ngấy. Nhưng trong khi đó một điều
khủng khiếp đang diễn ra: cuộc nổi loạn đang làm mưa làm gió.

Trong lúc Emelian loay hoay thắng
ngựa, Miska không rời mắt khỏi hai con ngựa một lúc nào. Anh thấy một người mặc
áo bành tô đen chạy từ sau ngôi nhà thờ nhỏ qua chỗ trạm vô tuyến điện thoại bị
cháy hồi tháng Chạp. Người ấy áp tay lên ngực, cúi rạp xuống chạy bán sống bán
chết. Chiếc áo bành tô đã giúp cho Miska nhận ra viên dự thẩm Gromov. Anh vừa
nhìn thấy Gromov thì từ sau một dãy hàng rào đã hiện ra một người cưỡi ngựa. Cả
người nầy, Miska cũng nhận ra. Đó là gã Cô-dắc Chernhitkin người trấn
Vosenskaia, một tên bạch vệ còn trẻ nhưng hết sức phản động. Khoảng cách giữa
Gromov và Chernhitkin là chừng một trăm xa-gien. Gromov vừa chạy vừa ngoái nhìn
lại hai lần rồi rút trong túi ra một khẩu súng ngắn. Đùng lên một phát súng rồi
một phát nữa. Gromov nhảy lên đỉnh một cái gò cát, bắn bằng khẩu Nagan. Con
ngựa còn đang chạy. Chernhitkin đã nhảy xuống. Tay vẫn giữ dây cương, hắn hạ
khẩu súng trường, nằm xuống một đống tuyết. Hắn mới bắn một phát mà Gromov đã
lạng người đi, phải đưa tay trái ra nắm lấy một cành cây khô. Gromov lảo đảo đi
thêm vài bước trên ngọn gò rồi ngã úp mặt xuống tuyết. "Bị bắn chết rồi!"
- Miska lạnh cả gáy.

Chernhitkin vốn là một tay thiện
xạ bậc nhất. Với khẩu carbin kiểu Áo đem về từ sau cuộc chiến tranh với Đức,
hắn bắn bách phát bách trúng bất kỳ mục tiêu nào ở bất cứ cự ly nào. Sau khi
nhảy ra khỏi cổng ngôi nhà, ngồi lên chiếc xe trượt tuyết rồi, Miska còn nhìn
thấy Chernhitkin cho con ngựa phi lên ngọn gò và vung gươm chém lên chiếc áo
bành tô đen nằm chéo trên tuyết.

Cho xe chạy qua sông Đông về
Batki thì rất nguy hiểm. Trên mặt sông mênh mông trắng loá hai con ngựa và hai
người đi xe sẽ trở thành một cái bia bắn cực tốt.

Trên mặt sông đã có hai chiến sĩ
Hồng quân trong đại đội cảnh vệ trúng đạn nằm lại. Vì thế Emelian lái hai con
ngựa, cho chạy qua hồ, vào rừng. Tuyết phủ trên lớp băng đã thấm nhiều nước.
Những tia nước và những nắm tuyết bị hất tung tóe dưới vó ngựa. Đòn trượt tuyết
hằn lên hai vạch dài rất sâu. Hai con ngựa chạy về tới thôn trong một nước đại
điên cuồng. Nhưng khi đến chỗ qua sông, Emelian quay khuôn mặt bị gió quất đỏ
rực, nhìn Miska:

- Làm thế nào bây giờ? Nếu thôn
ta cũng đã nháo lên như thế rồi thì sao?

Mắt Miska đượm vẻ buồn. Anh nhìn
khắp thôn một lượt. Trên dãy phố gần sông Đông nhất thấy có hai người cưỡi
ngựa. Có lẽ Miska tưởng đó là hai người công an.

- Cứ cho xe về thôn thôi. Chúng
ta không còn chỗ nào mà đi nữa rồi! - Anh nói giọng kiên quyết.

Emelian thúc ngựa một cách hết
sức miễn cưỡng. Chiếc xe vượt qua sông Đông, và leo lên dốc tới lối vào thôn.
Gã Anchip con lão "Vua nói phét" cùng hai lão già đầu trên thôn chạy
từ phía trước lại:

- Ồ, Miska! - Emelian thấy trong
tay gã Anchip có một khẩu súng trường bèn kéo ngựa, quay phắt trở lại.

- Đứng lại!

Một phát súng nổ. Emelian ngã vật
xuống, dây cương vẫn không rời tay. Hai con ngựa lao đầu vào dãy hàng rào.
Miska nhảy ra khỏi xe. Anchip đi đôi ủng ngắn lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa
trượt chân. Rồi gã đứng lại, giương súng lên vai. Miska ngã dúi vào dãy hàng
rào còn nhìn thấy mấy cái răng trắng loá của chiếc đinh ba trong tay một lão
già.

- Cho nó một trận!

Miska cảm thấy đau như cháy vai,
ngã vật xuống, đưa hai tay lên che mắt, không kêu một tiếng nào. Một tên thở
hổn hển cúi xuống đâm cho anh một nhát đinh ba.

- Đứng dậy, đồ chó!

Những việc xảy ra tiếp theo,
Miska còn nhớ tất cả như trong một giấc mơ. Gã Anchip khóc nức nở chạy tới túm
lấy ngực anh.

- Nó đã làm cho cha tôi phải
chết… Buông tôi ra, các cụ! Để tôi moi tim nó ra?

Những tên khác lôi được gã ra.
Người kéo đến đã đông. Một người khuyên gã bằng một giọng khàn khàn như phải
cảm:

- Thôi tha cho thằng nầy! Bà con
ta không còn đeo thánh giá nữa hay sao thế? Thôi đi, Anchip! Ông cụ nhà anh
không thể cứu sống lại được nữa rồi, thế mà anh còn muốn làm chết thêm một mạng
nữa hay sao? Anh em ta giải tán đi thôi! Đằng kia, trong nhà kho đang chia
đường đấy. Ta ra đằng ấy đi…

Đến tối Miska tỉnh lại ngay dưới
chân dãy hàng rào đó. Chỗ cái đinh ba đâm vào sườn nhức và nóng như lửa. Răng
đinh ba xuyên qua cái áo lông ngắn và cái áo bông, ăn vào người không sâu lắm.
Nhưng vết thương rất đau, máu đông lại từng đám. Miska đứng dậy lắng nghe. Có
lẽ những tên tuần cảnh của bọn phiến loạn đang đi trong thôn. Đùng đoàng có
những tiếng súng nổ thưa thớt. Chó sủa oăng oẳng. Xa xa có tiếng người nói lao
xao mỗi lúc một gần. Miska đi dọc sông Đông theo con đường bò ngựa thường đi.
Anh lần tới một khoảng vách đứng, bò dưới chân những dãy hàng rào, đưa hai tay
sờ soạng trên lớp tuyết đóng băng thành một cái vỏ cứng, sầy cả da, chốc chốc
lại ngã dúi xuống. Anh không nhận ra mình đang ở chỗ nào, nhưng vẫn bò hú hoạ.
Khắp người bị lạnh quá cứ run bần bật, hai tay cóng lại. Chính cái lạnh đã bắt
anh phải mò tới trước cổng một căn nhà, không biết là nhà ai. Miska mở cái cửa
hàng rào đan bằng cành cây khô, vào tới sân sau. Bên trái thấy một căn để trấu.
Anh đã định lần ra đấy, nhưng ngay lúc có tiếng chân người và tiếng ho.

Một người đi về phía căn nhà
trấu, đế của đôi ủng da dẫm cọt kẹt. "Mình sẽ bị chúng nó giết ngay
đây". - Miska thoáng có một ý nghĩ lãnh đạm, như về một người nào khác.
Người kia đi đến khung cửa tối om thì đứng lại.

- Ai thế? - Giọng nói nghe yếu ớt
và có vẻ như sợ hãi.

Miska bước ra sau bức tường.

- Ai đấy? - Tiếng hỏi đã to hơn
và càng có vẻ lo lắng hơn.

Miska nhận ra tiếng Stepan
Astakhov bèn bước tới từ trong nhà trấu ra.

- Anh Stepan, tôi đây, Miska
Kosevoi đây… Anh cứu tôi với, anh hãy vì Chúa mà cứu tôi với! Anh có thể không
nói cho ai biết được không? Anh giúp tôi nhé!

- Cứ ngỡ là ai… - Stepan vừa đứng
dậy được sau đợt thương hàn, giọng nói còn rất yếu. Anh ta gầy quá nên miệng
dài hẳn ra trong một nụ cười rộng hoác đầy vẻ nghi ngại. - Thôi được, cậu cứ
nghỉ đêm ở đây, nghỉ một ngày rồi đi đâu thì đi. Nhưng cậu làm thế nào mò được
tới đây thế nầy?

Miska không trả lời, chỉ nắm lấy
tay Stepan rồi chui luôn vào đống trấu.

Hôm sau, trời vừa tối, Miska đã
liều mạng lần về đến nhà, gõ cửa sổ. Bà mẹ ra mở cửa cho anh vào phòng ngoài.
Bà khóc oà lên, đưa hai tay sờ soạng, ôm lấy cổ Miska, đập đầu vào ngực Miska.

- Thôi đi đi con ạ! Con hãy vì
Chúa mà đi đi, Miska! Sáng hôm nay đã có mấy thằng Cô-dắc đến nhà ta… Chúng nó
sục khắp nhà để tìm con. Thằng Anchip con lão "Vua nói phét"
cầm roi ngựa quật mẹ. Nó bảo: "Mày giấu thằng con mày. Chỉ tiếc rằng tao
đã không giết nó ngay lúc ấy!"

Anh em mình đang ở đâu bây giờ,
Miska không thể nghĩ ra được. Tình hình trong thôn như thế nào anh cũng không
biết. Qua vài lời mẹ kể ngắn ngủi, anh hiểu rằng tất cả các thôn hai bên sông
Đông nổi loạn, rằng Stokman, Kotliarov cùng mấy người công an đã cưỡi ngựa bỏ
chạy, còn Finka và Timofey thì bị giết ở ngoài bãi ngay trưa hôm qua.

- Đi đi con! Chúng nó đến đây tìm
thấy con mất…

Bà mẹ khóc, giọng bà đau khổ
nhưng rất cứng rắn. Đã lâu lắm, đây là lần đầu tiên Miska khóc. Anh nức nở như
một đứa con nít, nước bọt sùi cả ra mép. Rồi anh ra đóng yên con ngựa cái đang
cho con bú, chính con ngựa anh đã mang theo hồi làm công việc chăn ngựa. Anh
dắt nó ra sân đập lúa. Bà mẹ và con ngựa con lẽo đẽo theo sau. Bà mẹ đỡ Miska
lên ngựa rồi làm dấu phép chúc phước cho anh.

Con ngựa cái cất bước một cách
miễn cưỡng, nó hí lên hai lần để gọi con. Cả hai lần, trái tim của Miska đều
như rụng ra, tụt xuống chỗ nào bên dưới. Nhưng anh đã lên gò được yên ổn rồi
cho con ngựa chạy nước kiệu trên con đường của các vị Ghét-man, về
phía đông, theo hướng trấn Ust-Medvediskaia. Đêm hôm ấy tối mù mịt, đúng là một
đêm của kẻ trốn chạy. Con ngựa cái sợ lạc mất con, chốc chốc lại hí lên. Miska
nghiến răng quất đầu roi vào tai nó, chốc chốc lại cho nó đứng lại, để lắng
nghe xem phía sau hay phía trước có tiếng ngựa chạy không, trong lòng thấp thỏm
chỉ lo tiếng con ngựa hí làm cho có người chú ý. Nhưng bốn bề vẫn chết lặng như
trong thần thoại. Miska chỉ nghe thấy tiếng con ngựa con thừa lúc đứng lại để
bú mẹ. Nó ấn hai cái chân sau nhỏ xíu xuống luyết, áp mõm vào cái vú thâm xịt
của mẹ, môi bập bập. Miska, ngồi trên lưng con ngựa mẹ cũng cảm thấy con ngựa
con rúc rúc lên như đòi hỏi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3