Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 48 + 49

Chương 48

Will nhìn Cleo từ trên xuống dưới rồi nói thản nhiên, “Chào
em.”

“Chào.” Thật thú vị khi thấy kẻ sau khi chia tay với mình
trở nên suy sụp. Đáng buồn là chuyện đó không xảy ra với Will. Trông anh ta gọn
gàng khoẻ mạnh trong cái áo phông có cổ màu hồng và chiếc quần là thẳng thớm,
với mái tóc ngắn hơn bình thường. Anh ta xức rất nhiều nước sau cạo râu Armani,
xỏ đôi giầy lười bóng lộn và đeo chiếc đồng hồ mới đắt tiền. Cái hay là ở chỗ
sự xuất hiện của anh ta không ảnh hưởng gì đến cô cả. Không một cái nhói đau,
hay sự rung rinh, không hề có chút hấp lực hay nuối tiếc nào.

Liệu có hay không nếu cô cũng có thể cảm thấy như vậy về
Johnny nhỉ? Giá như có một nút Tắt mà cô chỉ việc nhấn vào.

“Vậy ra đây là chỗ em ở đấy.” Will quay lại phía Fia.

“Và làm việc.” Cô chỉ cái quán rượu đằng sau. “Tôi rất thích
ở đây.”

Anh ta cười mỉa. “Mẹ bảo là tuần trước có gặp em. Em đi với
một gã say béo phị nào đó. Đấy là bạn trai mới của em à?”

Fia nói nhẹ nhàng, “Tôi giờ chẳng bạn trai bạn triếc gì cả.
Thôi nào, chúng ta đi chứ?” Cô với tay Molly. “Chúng tôi sẽ quay lại lúc sáu giờ.”

“Được thôi. Anh sẽ đến đây đón lũ trẻ.”

“Bọn mình sẽ đi Truy tìm Kho báu.” Saskia thông báo cho
Molly như một cô giáo tốt bụng. “Mình phải tìm sâu bướm và lá cây hay những thứ
như thế.”

Molly, năm tuổi, chăm chú nhìn Saskia sáu tuổi. “Mình có
phải ăn những thứ đó không?”

“Không, chúng bằng giấy thôi và trên đó ghi lời chỉ dẫn mà.”

“Em không biết đọc.”

“Đừng lo.” Saskia, đang học tiểu học, trả lời vui vẻ, “Để
chị giúp cho.”

Ash, đang chơi bi-a với Welsh Mac, quan sát Will Newman gọi
nửa vại bia chanh tại quầy rượu, rồi ngồi xuống một cái bàn trong góc. Anh chưa
bao giờ thích Will khi Cleo hẹn hò với anh ta. Anh càng không thích anh ta khi
biết anh ta đã đối xử thế nào với Fia. Tên vô lại. Dù sao thì chẳng thành vấn
đề nữa rồi. Hai người cũng chẳng cần lịch sự hay phải nói chuyện với nhau. Vài
phút nữa, Will sẽ uống xong ly đó rồi bỏ đi. Và anh sẽ không phải ghen tị với
người đã từng cưới Fia và đối xử với cô ấy với quá ít tình thương và sự tôn
trọng mà...

Xong!” Welsh Mac hô lên mừng rỡ khi Ash làm rơi bóng
trắng xuống lỗ. “Cách biệt bốn điểm, tôi thắng rồi. Cậu nợ tôi năm bảng.”

Hai người xếp bàn chuẩn bị cho ván tiếp theo. Đổ lỗi cho
Will vì sự sao nhãng vừa rồi, Ash giờ còn ghét anh ta hơn.

Chơi được chừng nửa ván thì mẹ Georgia bước vào quán rượu.
Ash chưa từng gặp chị ta, nhưng mọi người ở Đồi Channings đều biết chị ta đang
sống trong làng và, nói thẳng ra thì chị ta cũng chẳng cần phải mang biển tên
để mọi người biết đến. Ngoài sự khác biệt là mắt chị ta màu nâu chứ không phải
xảnh biển, còn lại thì chị ta giống Georgia đến kỳ quái. Cao và mảnh khảnh, chị
ta mặc áo ren dây màu kem với váy ngắn màu xanh lục nhạt mà những người bốn
mươi tuổi khác sẽ không dám mặc. Rất nhiều người quay lại nhìn chị ta, trong đó
có cả Will Newman.

Trong vòng năm phút, Ash đã chứng kiến tài năng bắt chuyện
với một người hoàn toàn xa lạ. Anh như được soi rạng, giống như xem một vũ điệu
được dàn dựng công phu vậy. Trong khi mẹ Georgia tự mua cho mình một ly gin pha
tonic và lộ liễu liếc nhìn quanh quán rượu, Will uống hết ly của mình rồi ra
đứng bên chị ta ở quầy rượu. Họ nhìn nhau, trao những nụ cười lịch sự hời hợt.
Sau đó là những nụ cười nhiều ẩn ý hơn. Rồi mẹ Georgia - Patty Summers, tên chị
ta - khẽ đặt một ngón tay lên cẳng tay phải của Will khen ngợi đồng hồ của anh
ta. Đáp lại, anh ta ngả người thì thầm gì đó khiến chị ta ngửa ra cười. Rồi chị
ta xoay trên ghế để đầu gối trần gần như chạm vào chiếc quần là phẳng của anh
ta. Will hớp hồn được chị ta và lấy thế làm thích thú lắm. Người ta có thể cảm
thấy kích thích tố nam ngập tràn trong không khí, cảm nhận khoái cảm, gần như
hít vào được sự quyến rũ.

“Nhìn mà học đi, các cậu,” Welsh Mac nói, dừng lại để bôi
phấn vào đầu gậy.

Đúng, gần như vậy. Chỉ có điều đây là kỹ năng anh sẽ chẳng
bao giờ học được. Bởi vì Patty và Will hấp dẫn nhau về thể xác và để cho chuyện
đó xảy ra thì trước tiên ta phải có một cơ thể hấp dẫn. Quan sát chuyện xảy ra
ở quầy rượu, Ash nhận ra những nét tương đồng trong bộ phim tài liệu về thế
giới hoang dã nói đến tập tính giao phối của động vật. Có làm dáng, rồi mắt
chạm mắt, rồi đụng chạm và những động tác khác, Will thì cười tán tỉnh, Patty
thì uốn éo bên dưới lớp quần áo.

OK, có thể là chưa, nhưng chỉ cần mười phút nữa thôi chị ta
sẽ làm thế. Và nếu vậy, thì khá rõ ràng là Will Newman sẽ không từ chối.

Thật là một buổi chiều vui vẻ. Cuộc Truy tìm Kho báu thành
công mỹ mãn và bọn trẻ chơi với nhau rất vui, mặt trời rực rỡ cả chiều và mọi
người không còn sợ hãi nhìn Cleo như thể cô là người ngoài hành tinh nữa. Còn
đòi hỏi gì nữa đây?

“Will đã đến chờ chúng ta rồi kìa.” Cleo chỉ cái xe khi họ
đỗ vào bãi đậu của quán rượu.

Có điều là chẳng thấy anh ta đâu. Chiếc xe trống không, quán
Hollybush đóng cửa buổi chiều và ngoài vườn cũng không có bóng người.

“Chắc là anh ta
đi dạo thôi. Để tôi gọi anh ta.” Fia lấy điện thoại ra, gọi rồi cúp máy. “Tắt
máy rồi.” Cô lầm bầm cộc lốc, “Y như trước đây.”

“Cháu khát.”
Saskia nói từ hàng ghế sau, “Cô cho cháu uống nước với.”

“Cháu muốn đi
tè,” Molly kêu lên.

Rob nói, “Cháu
đói rồi. Cô còn cái bánh bích quy nào không?”

“Được rồi, không
sao, về nhà tôi đi.” Cleo lại quay xe ra đường. “Will biến đi đằng nào cơ chứ?”

Nghe tiếng xe đỗ
lại bên ngoài, Ash bước ra chào. “Đi thích không?”

“Tuyệt lắm,” Cleo
nói. “Cậu có thấy Will đâu không?”

Ash chờ đến khi
cô đưa bọn trẻ ra khỏi xe vào nhà. Không nhìn Fia, anh nói thầm, “Anh ta rời
khỏi quán rượu cùng mẹ của Georgia.”

Cleo nhăn mặt.
“Tại sao? Anh ta đâu có biết chị ta.”

“Tớ nghĩ bây giờ
thì anh ta biết rồi,” Ash nói.

“Nhưng xe anh ta
vẫn ở đây, vậy họ đi đâu rồi?”

Ash nhún vai. “Tom
và Georgia đi xem đua mô tô địa hình ở Devon từ sáng.”

Ôi trời đất ơi.
Không thể tin được, Cleo lấy điện thoại ra gọi vào số nhà Abbie. Chuông reo
mãi. “Không ai nghe máy.”

Abbie, đưa bọn
trẻ ra ngoài với đồ uống và bánh bích quy, hỏi, “Có chuyện gì không?”

Cleo cho chị biết chuyện. “Nhưng họ còn đi đâu được? Mà chị
đưa chị ta chìa khoá rồi, nên mình cũng không vào trong nhà được.”

Abbie nhìn cô, “Chị đâu có ngu ngốc thế. Đó chỉ là chìa khoá
cửa trước thôi. Chị vẫn còn chìa khoá cửa sau.”

Will nói là anh ta sẽ đến đây đón bọn trẻ lúc sáu giờ. Bây
giờ đã là sáu rưỡi. Không phải họ thấy phiền hà gì; Saskia rất quý Ash, anh
đang biểu diễn trò chạy quanh vườn với một đứa trẻ vắt vẻo trên cánh tay và một
đứa trên chân. Molly và Rob, chạy theo họ hét tướng lên, “Đến lượt cháu, cháu
tiếp theo, cháu cũng muốn làm thế!”

Cleo quyết định là sẽ để bọn trẻ lại với Fia và Ash, cô và
Abbie sẽ sang nhà bên đó. Khi tới nơi, Abbie nhìn qua cửa sổ phòng khách.
“Không thấy bóng ai cả.”

Cleo bấm chuông đợi. Không có gì. Rồi cô lùi lại nhìn ngôi
nhà, thấy một cái bóng lướt qua cửa sổ phòng ngủ. “Có ai đó trên kia.”

Abbie hít vào đầy căm phẫn, “Đó là phòng ngủ của bọn
chị
.”

“Có thể là kẻ trộm thôi,” Cleo tặc lưỡi. “Ta phải kiểm tra xem.”

Họ men theo lối nhỏ dẫn ra đằng dau nhà. Abbie mở cửa bếp và
Cleo theo chân cô vào nhà. Có cả một đống bát đĩa trong bồn, bệ bếp không được
lau, và mùi rượu nồng gắt trong không khí. Những ký ức thơ ấu lại tràn về.
Giống như lại quay về lúc mười tuổi, về tới nhà mà không biết liệu có nhìn thấy
dì Jean nằm bê xê lết trên sofa không.

Lên gác, Abbie mở cửa phòng ngủ và mùi rượu gin nồng nặc ùa
ra. Cả hai cùng quan sát cảnh tượng đó. Patty Summers lịm trên giường, trần
truồng nằm sấp ngáy nhè nhẹ. Một chai gin rỗng trên sàn. Máy quay đĩa đang phát
nhạc của Snow Patrol, thảm thì vương vãi bỏng ngô và các loại quần áo.

Cleo lấy chân gẩy cái quần lót Armani màu đen trên sàn lật
ngửa lên. Tất nhiên rồi, đồ Armani. Will luôn luôn kết hợp đồng bộ nước sau cạo
râu với quần lót.

Abbie nói, “Hắn
ta đâu rồi?”

Chẳng cần thiên
tài mới đoán ra được chuyện này, vì anh ta chẳng thể trốn được trong tủ đầu
giường. Cleo, vốn mê hài kịch, lại gần tủ quần áo mở toang ra.

“Được rồi, được
rồi.” Trần truồng, khum tay cố che đi, và trông có vẻ chống chế, Will lắc đầu.
“Anh ngủ quên mất, được chưa? Để anh mặc quần áo vào rồi anh sẽ đến đón lũ
trẻ.”

“Nếu anh vừa uống
rượu thì không được đâu.”

“Anh không uống.
Chỉ một hai chén vào bữa trưa thôi.” Anh ta hất đầu về phía cái giường. “Chị ta
uống đủ cho cả hai người đấy.”

Khoé miệng cô
giật giật. “Tại sao anh phải trốn trong tủ?”

“Anh nghe thấy tiếng cửa mở bên dưới. Anh không biết đó là
em. Anh tưởng đó là bạn trai chị
ta.”

Cleo tươi tỉnh
nói, “Ít nhất thì anh cũng được vui vẻ nhỉ. Quan trọng là ở chỗ đó.”

Will nhìn cô với
ánh mắt bỉ ổi. “Làm sao em vào đây được?”

“Ồ, anh không
biết à? Nhớ chị tôi không?” Cleo chỉ Abbie. “À, đây là nhà chị ấy. Và biết
không? Đây là giường của chị ấy đấy.”

“Ôi trời.” Will xanh mặt. “Nghe này, anh không biết điều
đó.” Anh ta lắc đầu. “Anh mới gặp người này lúc trưa. Chị ta đúng là điên dại.”

“Này, ăn nói cẩn thận đấy.” Đã lật người lại và mở mắt,
Patty ngái ngủ cười với họ và vẫy ngón tay chào. “Chuyện gì thế? Tôi không biết
là ta còn có cả khán giả nữa đấy.”

Chị ta còn sắp có thêm khán giả nữa cơ. Từ dưới nhà có tiếng
chìa khoá tra vào ổ, sau đó là tiếng cửa mở rồi đóng sập lại.

“Trời đất ơi,” Will rên lên, vẫn lấy tay che người. Quay
sang Cleo, anh ta cầu xin, “Có chỗ riêng nào để anh mặc đồ vào không?”

“Đừng lo, không còn gì tôi chưa nhìn thấy đâu.” Cleo cười,
vẫn giẫm chặt cái quần Armani. Vẫy ngón tay út cô vui vẻ nói thêm, “Mà tôi cũng
kể hết với chị gái tôi rồi.”

“Mẹ à?” Tiếp theo họ nghe thấy tiếng chân Georgia trên bậc
thang.

Chớp chớp mắt và lôi người dậy ở tư thế nửa nằm nửa ngồi,
Patty hất một đám tóc vàng ra khỏi đôi mắt lem nhem mascara và gọi át tiếng
nhạc, “Con yêu à, lên đây đi, mọi người đang ở trên này.”

Cleo cúi xuống, lấy cái quần lót và quần dài ném về phía
Will. Cô theo Abbie ra khỏi phòng đóng cửa trước khi Georgia lên tới chiếu nghỉ.

“Có chuyện gì thế?” Rám nắng vì đã ở ngoài trời xem đua mô
tô địa hình, Georgia mệt mỏi chào hai người. “Các cô làm gì ở đây thế? Mẹ cháu
lại say à?”

Abbie gật đầu. “Đúng vậy, nhưng mẹ cháu không sao. Đừng vào
đó, cháu yêu.”

“Ôi giời, chúng ta đang nói đến mẹ cháu mà. Cô không biết là
cháu đã chứng kiến hết cả rồi à?”

“Cô biết, nhưng còn một người nữa ở trong đó cùng mẹ cháu.”

“Ngạc nhiên quá.” Giọng Georgia thản nhiên nhưng toát lên vẻ
mỉa mai xen lẫn xấu hổ.

Cánh cửa phòng ngủ xoay mở và Will, đã hộc tốc mặc đồ, lao
qua họ ra bên ngoài.

“Hơi trẻ quá so với mẹ nhỉ?” Georgia đứng ngoài cửa nhìn bà
mẹ chẳng hay ho gì trên giường.

Patty lè nhè, “Ôi đừng có bắt đầu nữa.”

Thở hắt ra, Georgia liếc nhìn Abbie. “Xin lỗi cô.”

“Ôi cháu yêu, không phải...”

“Thôi, giờ cô cứ để cháu giải quyết với mẹ cháu đi.” Động
tác của Georgia cứng nhắc, cung cách sống sượng. “Cháu đã quen với chuyện này
rồi. Cô đi đi được không?”

Xuống dưới nhà họ đi qua Tom trên đường ra. Anh cố tình
không nhìn hai người.

“Patty đang nằm trên giường anh đấy.” Không nhịn được, Abbie
nói, “Thế có phải là anh cũng đã ngủ với cô ta không?” Hàm của Tom cứng lại.
“Không, tôi không hề ngủ với ai khác. Không như cô.

“Thôi nào.” Vì đây không phải lúc cho một cuộc cãi vã nữa,
Cleo đẩy chị mình qua cửa trước. “Để họ tự giải quyết đi. Chúng ta phải quay
lại thôi.”

Fia quan sát Molly và Rob vui đùa với Ash và Saskia quanh
vườn. Ash, hét to lời chỉ dẫn, cho bọn trẻ chơi đánh trận. Bọn trẻ kêu lên sung
sướng khi anh giúp chúng chạy men theo bức tường thấp, lăn tròn trên cỏ giữa
hàng rào và cây táo, trườn dưới cái ghế gỗ và trên mấy hàng chậu hoa.

“Đến lượt cháu, đến lượt cháu!” Molly hétleen, túm tay Ash
trước cả khi anh buông tay Rob.

Fia không nhịn được cười; Ash chơi với chúng thật thoải mái.
Ai mà biết là anh lại khéo chiều trẻ con thế?

Rồi cô sao nhãng khi nhìn thấy Will đi tới phía cô và lũ
trẻ, theo sau khoảng hai mươi mét là Cleo và Abbie. Will trông rõ ràng là rất
tức giận.

“Họ đã tìm ra anh rồi đấy.” Fia tự hỏi liệu trong sâu thẳm,
Cleo có mong Will và cô vẫn còn bên nhau không.

“Trông cũng có vẻ như vậy nhỉ?” Anh ta giơ tay gọi Rob và
Molly. “Đi nào hai đứa. Đến giờ về rồi.”

“Bố à, bố đến muộn.” Rob tự hào vì mới biết xem
giờ.

“Mình ở lại thêm được không ạ?” Molly xin. “Đi mà? Bọn
con đang chơi đánh nhau!”

“Không, ta phải
về thôi.” Nhìn Ash ngờ vực, Will nói với Fia. “Đây có phải cái gã béo mẹ anh
thấy đi cùng với em không?”

Anh ta thật ti
tiện. Thế mà cô đã từng kết hôn với anh ta đấy. Fia nói, “Đúng đấy, tối đó bọn
tôi đi chơi rất vui.”

Năm phút sau, sau
khi cô đã ôm hôn tạm biệt bọn trẻ, Will đưa Molly và Rob đi bộ qua bãi cỏ tới
bãi để xe bên ngoài quán rượu.

Ash nhìn ba người đi. “Nếu tay đó không có mấy đứa trẻ đi
cùng thì tớ đã đập vỡ mũi hắn rồi.” Cleo nói, “Tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”

Sau một ngày chụp rất nhiều ảnh bằng máy ảnh kỹ thuật số,
Fia nói, “Còn tôi sẽ đổ ảnh cho lên mạng.”

Chỉ có Abbie suy nghĩ về chuyện khác. Không còn lo về chuyện
của Will, cô nói lơ đãng, “Tội nghiệp Georgia.”

Chương 49

Tới tối thứ Ba thì thời tiết đẹp của cuối tuần chỉ còn là ký
ức mờ nhạt xa xăm. Nheo mắt trông ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, Abbie run rẩy nhìn
mưa dội xuống và các cành cây sau nhà bị mưa gió dập vùi nghiêng ngả. Khổ thân
Cleo, ngày đầu tiên quay lại làm việc, nó sẽ phải chở cả một xe đầy thương nhân
ra sân bay Gatwick.

Cô cảm thấy tội lỗi, bởi vì ít nhất cô cũng được khô ráo, ấm
áp và thoải mái, và như thế chưa đủ để cô thấy hạnh phúc sao? Nhưng chưa đủ.
Đau khổ khôn nguôi giờ trở thành một phần không thể tránh khỏi trong đời cô và
cô biết sống với cô cũng chẳng vui vẻ gì. Cô cũng không biết làm sao Cleo có
thể chịu đựng được cô. Đã đến lúc cô giải quyết vấn đề của mình và nghĩ về
tương lai. Cô không thể cứ bắt ép người ta mãi được. Cô cũng cần phải tìm một
công việc khác.

Abbie mặc nguyên áo khoác ngủ xuống cầu thang. Cô sẽ pha một
cốc trà, cuộn mình trên sofa xem ti vi có gì hay ho không.

Cô xem được non nửa chương trinh Britain’s Got Talent thì
chuông cửa reo. Một nhà ảo thuật điên rồ vừa mới - rõ ràng là - cắt bỏ một cánh
tay bằng cưa tròn. Khán giả đồng loạt há hốc miệng kinh hoàng khi thấy máu phun
ra tung toé trên sân khấu. Abbie cũng hoảng hốt khi cô mở cửa thấy Des Kilgour
đứng bên ngoài, ướt nhoét và tả tơi vì gió.

“Abbie? Anh vào được không?”

Cô lưỡng lự. “Để làm gì?”

“Anh cần nói chuyện với em.”

“Des, tôi không nghĩ thế.” Trời đất, có phải anh ta tới đây
để nói với cô là anh ta vẫn yêu cô không? Tim cô đập nhanh hơn vì lo lắng.
“Thật đấy, không có gì để nói cả.”

“Nghe này, không giống như lần trước đâu. Không liên quan gì
cả.” Anh ta dừng lại, rõ ràng đang xấu hổ. “Chỉ là có một chuyện... anh mới
phát hiện ra.”

Abbie lưỡng lự. Des là người tốt; không phải là cô sợ sệt gì
anh ta.

“Đi mà,” anh ta
nhắc lại.

Cô tháo dây xích
mở cửa ra. “Được rồi.”

Nước mưa nhỏ
xuống từ áo khoác của Des đọng thành vũng trên sàn lát gỗ. Ngồi lại xuống sofa
và quấn chặt áo khoác ngủ quanh mình, Abbie nói, “Thế có chuyện gì đây?”

Des vẫn đứng
trước lò sưởi, tay thọc sâu vào túi. “Vậy em vẫn nghĩ Georgia là người nói với
Tom về chuyện hai chúng ta?”

Chúng ta. Cô ước gì anh ta không dùng từ đó. “Chắc
chắn là con bé Georgia thôi. Đâu có ai biết nữa.”

“Không phải con bé đâu.” Anh ta lắc đầu, khiến Abbie thấy
buồn nôn.

“Vậy ý anh là
sao? Là anh nói à?”

“Trời đất,
không!” Des choáng váng nói, “Tất nhiên không phải là anh rồi!”

“Thế thì là ai?
Ai viết lá thư đó để trên kính chắn gió của Tom?”

“Là Glynis.”

Cái gì cơ?
Glynis ở cửa hàng á?” Không hiểu gì cả. Làm sao Glynis phát hiện ra được? Không
thể nào.

“Cô ta không rình
mò gì cả. Cô ta chỉ... nghe thấy thôi.”

Abbie vẫn không
thể tin được. “Và cô ta nói rõ với anh thế à?”

“Huw nói,” Des
nói. “Cô ta mới kể cho chồng tối qua thôi. Chiều nay anh ta đến gặp anh, nghĩ
là anh nên biết.”

“Sao lại ra nông
nỗi này được nhỉ?”

“Là do lỗi của
anh.” Anh ta lúng túng đổi từ chân nọ sang chân kia. “Lúc ấy Glynis đang làm
trong cửa hàng thì chuông điện thoại reo. Cô ta nhấc máy nghe thấy chúng ta nói
chuyện với nhau. Anh biết, anh biết làm sao lại ra nông nỗi này,” Des vội vã
nói tiếp. “Anh đã tìm hiểu ra. Trước khi em vào văn phòng anh sáng hôm đó, anh đang
cố gọi điện cho Huw ở nhà. Rồi khi em xuất hiện và chúng ta nói chuyện chắc là
anh đã tình cờ nhấn...” Anh ta đập tay vào túi áo chỗ hay để điện thoại để mô
tả cho rõ. “... vào nút gọi lại. Glynis nhấc máy nghe thấy chuyện giữa hai
chúng ta. Anh nghĩ chuyện ấy nghe như chúng ta đang ngoại tình thực sự vậy. Và
cô ta rất thẳng thắn, em biết mà. Điều đó làm cô ta bị sốc. Cô ta không muốn
trở thành người đưa chuyện, nhưng cô ta nghĩ Tom xứng đáng được biết chuyện gì
đang xảy ra sau lưng mình.”

“Ôi trời.” Abbie
vuốt mặt khi ngấm mớ thông tin. Nghe cũng có lý.

“Xin lỗi em.
Nhưng anh phải nói với em.” Des cào tay vào mái tóc đỏ sáng. “Huw cũng cảm thấy
rất tệ về chuyện này.”

“Được rồi. Cảm ơn
anh. Ít nhất thì bây giờ ta đã biết rồi.”

Khi cô tiễn anh
ta ra cửa, Des nói, “Mọi người ở chỗ làm đều nhớ em, em biết đấy. Không chỉ
mình anh. Nếu muốn thì em có thể quay lại từ ngày mai.”

“Cảm ơn anh.
Nhưng thế thì sẽ khó khăn lắm. Tôi không thể.” Abbie biết rằng Tom sẽ không
chấp nhận cô nữa, nhưng phần mê tín trong cô không cho cô nghĩ tới khả năng
quay lại chỗ làm với Kilgour phòng trường hợp Tom phát hiện ra ngay vào lúc anh
định thay đổi quyết định.

Cây cối kêu răng
rắc đung đưa nghiêng ngả, lá xoáy tròn như chong chóng khi cơn bão gầm gào
quanh cô. Đêm nay tất cả mọi người đều ở trong nhà. Chiếc ô của Abbie bị gió
thổi lật ngược; từ bỏ cái ô, cô để mưa táp vào mặt. Sau vài phút, cô đã về nhà
cũ của mình. Lúc đó là mười một giờ nhưng nhiều đèn vẫn bật. Mà thời tiết khủng
khiếp đến thế nào cũng không sao, cô đâu định đi vào trong.

Mà chắc gì cô đã
được mời.

Abbie thu hết can đảm. Cô còn không biết Georgia có ở trong
không. Biết đâu con bé ra ngoài rồi. Mà cô chỉ định nói chuyện với Georgia
thôi.

Adrenaline sục sôi trong tĩnh mạch cô. Ôi chà, chỉ còn một
cách để tìm ra thôi.

Nhưng chính Georgia là người ra mở cửa và choáng váng ra mặt
khi nhìn thấy cô. “Ồ, bố cháu không ở nhà.”

Tốt quá. “Không sao, cô muốn gặp cháu cơ.” Abbie để ý
thấy miếng băng cứu thương trên tay Georgia.

Mở cửa rộng hơn, Georgia bước sang một bên nói, “Cô vào nhà
đi đã.”

“Không, ừm, cô không định thế...” Khi Abbie nói, một cơn gió
mạnh thốc vào Abbie từ phía sau, tí nữa thì làm cô ngã.

Georgia đọc được ý nghĩ của cô. “Không sao đâu, mẹ cháu cũng
không có nhà. Cháu ở một mình thôi.”

Nhẹ nhõm, Abbie nói, “Thế thì được.”

Phòng khách còn lắm đồ hơn bao giờ hết. Georgia nhăn nhó đau
đớn khi nhấc cái bàn là hơi lên.

Được rồi, phải giải quyết cho xong chuyện này trước khi
Tom và Patty quay về.
Abbie vào đề ngay. “Nghe này, cô đến để xin lỗi.
Cô đã buộc tội cháu nói cho Tom biết về chuyện... cháu biết đấy. Và cháu đã nói
với cô là cháu không làm vậy, nhưng cô không tin cháu. Giờ cô biết là không
phải cháu nói. Cô đã sai và cô rất, rất xin lỗi.”

Georgia ngừng là. Con bé cẩn thận dựng cái bàn là lên nói,
“Vậy thì là ai?”

Abbie giải thích về người viết thư nặc danh và lý do họ viết
mảnh giấy đó. “Cô nghĩ lương tâm của Glynis làm cô ta day dứt, bởi vì cô ta
biết cô nghĩ đó là cháu.” Cô lắc đầu nắm chặt cái ô tả tơi. “Dù sao thì chuyện
là thế đấy. Và cô xin lỗi.”

“Cảm ơn cô. Nhưng đáng ra cô phải tin cháu.” Georgia vừa
trông có vẻ nhẹ lòng lại vừa buồn bã. “Cháu là người rất trung thực.”

“Cô biết. Và không có gì tệ hơn là bị buộc tội vì việc mình
không làm. Chính vì thế cô mới tới đây nói với cháu, vì cô cảm thấy rất áy
náy...” Giọng Abbie lạc đi còn Georgia nghiêng đầu và một giọt nước mắt rơi
xuống cái cầu là. Một giọt, rồi - độp­ - một giọt nữa. “Ôi
thôi nào, đừng khóc. Cháu không làm gì sai cả!”

“Điều đó không hoàn toàn đúng, phải không ạ?” Ngẩng cằm lên,
Georgia nói run rẩy, “Cháu đã phá hỏng mọi thứ. Cháu đáng ra không nên tới đây.
Thảo nào cô ghét cháu, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra từ khi cháu xuất hiện. Cháu
đã huỷ hoại cả cuộc đời cô.”

Ôi trời đất. Abbie hoảng hốt. “Cháu không phải... cháu không
hề...”

“Đúng là cháu mà.” Miệng Georgia run lên vì cố kìm nước mắt.
“Cháu đâu có ngu ngốc, cháu biết chuyện này với cô khó khăn thế nào. Cháu đã
phá hỏng mọi chuyện và cháu xin lỗi... nếu cháu không tới đây thì cô và bố Tom
vẫn còn ở bên nhau.”

Không thể chịu thêm giây nào nữa, Abbie lao tới. Georgia hức
lên một tiếng đau khổ và khuỵu vào tay cô.

“Ôi cháu yêu, đừng khóc, thôi nào.” Một cục nghẹn dâng lên
trong cổ họng Abbie khi cô vòng tay ôm con bé.

Oái...” Giật nảy người, Georgia rút cái tay đang
quấn băng ra.

“Cô xin lỗi, cô xin lỗi.” Định thả con bé ra, Abbie nhận ra
là cô không thể. Georgia dính chặt vào cô như chú koala con. “Và cháu không nên
tự trách mình. Cô mới là người phá hỏng mọi chuyện. Không phải lỗi tại cháu...
ôi trời, giờ cháu làm cô cũng khóc rồi này... nghe cô này, cháu không
làm gì
sai cả.” Nước mắt cô rơi xuống tóc đứa con gái cô không bao giờ
có được. Cô vuốt mái tóc mượt như lụa của Georgia và vỗ về nó như một đứa trẻ.
“Đừng khóc. Trời đất, nhìn cô với cháu này. Nếu mẹ cháu về lúc này thì mẹ cháu
sẽ nghĩ sao chứ?”

“Mẹ cháu không về đâu. Mẹ cháu đang ở Bồ Đào Nha cơ.”

“Cái gì cơ?”

Georgia khụt khịt lau khuôn mặt nhoè nước mắt. “Đó là mẹ
cháu và cháu yêu mẹ, nhưng sống với mẹ đúng là ác mộng. Cháu bảo mẹ cháu phải
đi thôi.”

“Mẹ cháu đi Bồ Đào Nha rồi à? Nhưng cô tưởng bạn trai mẹ
cháu đã đuổi mẹ cháu ra khỏi nhà rồi mà.”

“Ted đã làm vậy. Chú ấy là bạn trai mới nhất. Giờ mẹ cháu
quay lại với Christian, người trước cả Ted ấy.”

Abbie hiểu ra. “Thế bố cháu đâu?”

“Bố có việc dưới Bournemouth nên ở lại đó vài ngày. Tối nay
chỉ có mình cháu ở đây thôi.”

“Còn tay cháu thì sao? Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Bị bỏng bàn là.”

“Để cô xem nào.”

Georgia miễn cưỡng tháo băng ra.

Oái.” Abbie nhăn mặt khi nhìn thấy vết bỏng hình tam
giác thâm tím trong lòng bàn tay con bé.

“Cháu biết. Cháu cố tóm cái bàn là rơi ấy mà.” Georgia nói
vẻ châm biếm, “Cháu thông minh thế đấy.”

“Sao cháu còn cầm nổi bàn là nữa?” Hẳn là đau ghê lắm.

Georgia chỉ những
túi quần áo la liệt. “Thì đấy. Việc vẫn phải làm cho hết và cháu không thể để
mọi người thất vọng được. Cháu nghỉ hôm Chủ nhật để đi chơi với bố, nên hôm qua
cháu phải là mười tám tiếng liền. Mà cháu vẫn chưa làm xong.”

Con bé xanh xao,
đau đớn, tinh thần kiệt quệ, thân xác rã rời. Abbie nói, “Ôi cháu yêu, nhìn
cháu kìa,” rồi cởi áo khoác ra.

“Không sao đâu,
cô không cần giúp cháu đâu.” Mắt Georgia lại ầng ậng nước khi nhìn thấy cô xắn
tay áo lên.

“Cô biết là không
cần. Nhưng cứ để cô.” Abbie cười với con bé đáng ra cô đã phải rất tự hào được
gọi là con gái. “Và cô sẽ làm cho tới lúc nào cũng được. Nếu cháu muốn làm gì
đó có ích thì đi đun một ấm nước đi. Cô muốn uống trà.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3