Từng qua tuổi 20 - Chương 12 phần 2 (Hết)
Thứ Sáu, ngày 16 tháng Mười hai
Nếu trộn lẫn Norris Beaumont, Jack Lancaster, Leila Sidebottom và 20 cậu
học sinh cấp một thì sẽ ra thứ gì? Câu trả lời: một khởi đầu thuận lợi cho kỳ
trượt tuyết.
“Norris”, tôi nói sau khi kết thúc phần nhận xét vào học bạ, “chắc chắn là
không phiền gì nếu tôi rủ bạn đi cùng chứ?”
“Không, Lanky, tất nhiên là không rồi. Và cũng tốt hơn cho cậu nếu có ai đó
trẻ trung đồng hành”.
“Tại sao lại nháy mắt đầy ẩn ý như thế, Norris?”
“Ôi, vấn đề với mấy cái dây thần kinh của tôi ấy mà. Đừng bận tâm. Thế bạn
cậu tên gì?”
“Ông vẫn cứ nháy mắt đấy. Tên cô ấy là Leila Sidebottom”.
“Ôi trời, chúng ta không thể nói cho bọn trẻ con điều đó. Chúng sẽ giết cô
ấy mất. Cái tên Leila thì hay thật nhưng có vẻ hơi thân mật quá. Bảo chúng gọi
là ‘Miss Leila’ nhé?”
Và thế là “Miss Leila” ngay lập tức được lũ trẻ mê như điếu đổ. Blenkinsop
thổ lộ với em rằng cậu ta phải lòng em ngay khi đèn báo “thắt chặt dây an toàn”
được tắt đi khi tàu đi qua đường hầm xuyên eo biển Anh[83].
Bowles liền đấm Blenkinsop vì cậu ta mới là người yêu của Leila trước. Tôi vỗ
nhẹ vào đầu gối Leila rồi thoải mái tựa hẳn vào ghế ngồi, mỉm cười hạnh phúc.
Chúng tôi đã ở đây được hai ngày và mê mẩn với môn trượt tuyết. Không từ
ngữ nào có thể miêu tả được sự yêu thích của tôi với môn thể thao này. Đó là
một bộ môn tuyệt vời, một sự kết hợp lý tưởng giữa luyện tập cơ thể và trò
chuyện thân tình.
[83] British Channel hay English
Channel: eo biển giữa đảoEngland (Anh) và lục địa châu Âu.
Người Pháp gọi là eo biển Manche. Đường hầm qua eo biển này nối giữa Anh và
Pháp.
Nhưng phải trông 20 thằng quỷ sứ
thật chẳng dễ dàng gì. Mỗi tối chúng
tôi chỉ mong được đặt lưng xuống giường và ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Nhiệm
vụ tối mật của tôi cũng chưa thực hiện được vì khu nghỉ trọ quá đông nên Leila
và tôi phải chung phòng ngủ 3 giường với Norris. Ông ấy có vẻ rất cảm thông và
giúp đỡ chúng tôi nhưng hiển nhiên là không thể có những đêm đầy lãng mạn trong
bể Jacuzzi trước ánh lửa lò sưởi bập bùng được.
Vẫn có thể cảm thấy núi tình cảm dồn nén giữa hai chúng tôi, nên tôi sẽ
không bỏ cuộc. Như em đã nói, để xem mọi chuyện đi đến đâu.
Chủ nhật, ngày 18 tháng Mười hai
“Chiều nay tôi nhận trông một nhóm học sinh, nhóm còn lại thì để ở trường
cho học trượt tuyết. Hai anh chị tranh thủ đi chơi với nhau đi”.
“Norris, ông lại nháy mắt rồi”.
“Ôi, câm miệng, Lanky, và cút đi cho khuất mắt tôi.” Ông nói và đùa ném một
nắm tuyết về phía chúng tôi.
Và thế là hai đứa tôi có một buổi chiều thơ mộng với nhau. Hôm nay cũng là
ngày đệm giữa hai kỳ nghỉ nên cả khu khá vắng vẻ. Chúng tôi chơi trò “Điệp viên
007 James Bond trên sườn tuyết”, thay nhau đóng vai kẻ xấu và điệp viên, rượt
đuổi nhau dọc theo sườn núi, hò hét đến khản giọng và ngã lăn quay vì mệt ở
dưới chân núi.
Trước 5 giờ chiều, chúng tôi bắt chuyến cáp treo cuối cùng đến La Face
và ngồi trong quán café trên đỉnh, ngắm nhìn những đỉnh núi màu hồng nhạt phía
xa xa, đợi cho tuyết dừng rơi ở sườn núi phía dưới.
Tôi hợp một ngụm lớn thứ rượu làm ấm người. Nếu như tôi không bày tỏ được
lòng mình ở đây, nơi có cảnh quan thiên nhiên đẹp đến xao lòng hỗ trợ thì tôi
sẽ vô vọng ở mọi nơi khác.
“Leila, có điều này tôi muốn nói từ lâu…”
“Anh không phải nói gì đâu, Jack”.
Em tựa người về phía trước và hôn lên môi tôi. Mê ly! Em vòng tay ôm lấy cổ
tôi và hôn tôi thật sâu. Chúng tôi hòa tan vào nhau. Tôi sinh ra là để cho em.
Tôi mất liên hệ với thế giới vật chất xung quanh. Trong đầu tôi, pháo hoa nổ
tung rực rỡ. Tôi có thể nhìn thấy các thiên thần đang say sưa thổi kèn trumpet
trên các đỉnh núi xa xa. Các tiểu thiên sứ mê mải gẩy đàn hạc. Blenkinsop…
“Blenkinsop? Tại sao cậu lại đứng như trời trồng ở đây thế?”
“Thưa thầy, em bị lạc. Em không tìm thấy Mr. Beaumont đâu”.
Cậu chàng dừng lại và cười tinh
quái: “Thầy ơi, thầy ‘sexing’ Miss Leila
Tôi nhìn Leila, tay em vẫn nằm
giữ lấy tay tôi. Em quay sang cười khúc khích, thật dễ thương.
“Đúng thế đấy, anh chàng Thomas
Blenkinsop trẻ tuổi ạ. Nếu như Mr. Lancaster
không hành động ngay lập tức thì sẽ gay go đấy!”
Thế là tôi làm theo yêu cầu của
Miss Leila. Đến lúc chúng tôi về đến phòng và đưa Blenkinsop về phòng trọ an
toàn, trời đã đổ tối. Cũng chẳng dễ dàng gì để trượt tuyết trong thời tiết âm
20 độ C khi cả cơ thể cương cứng. Norris để lại một lời nhắn rằng ông đã tìm
thấy một phòng khác trong khách sạn đối diện.
Leila nhìn tôi và mỉm cười. Như
thể có ai đó đã bật công tắc điện cao thế từ lưng em. Em tỏa sáng đầy hạnh
phúc. Tôi cười lại.
Em bước đến và mở túi đồ vệ sinh
cá nhân của tôi.
“Jack, tại sao lại có một hộp đầy
bao cao su thế này?”
“Vật dụng sinh tồn thiết thực
đấy. Chúng có thể đựng được khối nước uống”.
“Tất nhiên rồi”, em khúc khích,
móc một chiếc ra khỏi hộp, “Anh sẽ đi xuống chứ?”
“Nếu như em bấm đúng chỗ”. Tôi
trả lời.
Chúng tôi bỏ qua bữa tối. Khi
bình minh, chúng tôi đã bấm đủ mọi chỗ mà một người đàn ông và một người đàn bà
có thể biết đến.
Thứ Tư, ngày 21 tháng Mười hai
“Jack, anh không hối lộ bọn trẻ
để chúng nói tốt về anh đấy chứ?”
“Không, vì sao?”
“Chỉ hỏi cho biết thôi. Bọn chúng
không hết lời ca ngợi anh, cho dù chúng nghĩ rằng anh dạy một môn học vô bổ”.
“Haha, hừm, khu du lịch này không
phải là chỗ tốt nhất để kiểm tra trình độ tiếng Pháp của chúng. Có lẽ anh là
người nói tiếng Pháp chuẩn nhất khu này, mặc dù anh không thể phân biệt được
“cul” với “coude”.”
“Mông với khuỷu tay.”
“Tốt lắm, bé yêu ạ. Em không phải
chỉ có một gương mặt thánh thần và một cơ thể hoàn hảo đâu!”
“Lại đây và vần vã em một lần nữa
trước khi xe lăn bánh, anh chàng to lớn lực lưỡng của em và chúng ta sẽ hòa với
đám đông vui nhộn trên đường về”.
MỘT KỲ NGHỈ HẾT Ý.
Thứ Sáu, ngày 23 tháng Mười
hai
Tôi vốn ghét lễ Giáng sinh. Tôi
nghĩ đây là một sự đày đọa đối với bọn thanh niên chúng tôi – những kẻ không
còn con nít nữa nhưng tính tình thì vẫn trẻ con, phải cố giữ thể diện cho một
dịp lễ “giả vờ gia đình hạnh phúc”. Cứ vào thời điểm này, tôi lại đứng ngồi
không yên với cảm giác lo âu, bồn chồn và chán chường.
Trong những năm trước, tôi có thể
dự đoán chính xác điều gì sẽ xảy ra: mẹ sẽ khóc, bống quá nhiều, gà tây thì
cháy, anh em họ cãi vã, những người họ hàng già nua sẽ kể đi kể lại những câu
chuyện cũ rích từ lúc ăn trưa đến ăn tối. Chúng tôi sẽ có mặt ở nhà thờ làng
như mọi năm, nơi một bên là những người đóng bộ chỉnh tề, đọc bản Kinh thánh
kiểu cũ, lấn át giọng của những người mặc quần jeans, đọa bản Kinh thánh tân
thời ngồi phía bên kia. Mọi người sẽ cố giữ ấm cho cơ thể bằng cách hát thật
nhanh những bài thánh ca, làm cho Mrs. Tomalin phải chật vật bên cây đàn organ.
Một vị bác sỹ đã nghỉ hưu sẽ đứng
lên đọc chương John 1 bằng cái giọng: “Tôi đang đọc John 1” và chúng tôi đều
nhớ phải đứng lên và giả vờ đang nghĩ về một cái gì đó quan trọng hơn bữa trưa.
Một vị mục sư 80 tuổi sẽ kể vài giai thoại dễ hiểu và một cách kín đáo nhắc nhở
những người không đi nhà thờ thường xuyên (99%). Thỉnh thoảng, vị mục sư sẽ cầu
nguyện cho Đức vua George và khi nhận ra sai lầm, đổi lại thành Nữ hoàng Elizabeth. Khi chúng tôi
ra về, Mr. Tomalin sẽ gọi nhầm tên tôi thành em trai tôi và bảo với bà vợ rằng
đã lâu lắm rồi ông không cầu nguyện cho Vua George.
Những người anh em họ xa tít tắp
sẽ gửi cho chúng tôi một hộp highlight như bao hộp thuốc nhuộm khác mà họ đã
gửi từ khi chúng tôi đủ lớn để biết tự nhuộm tóc. Con chó sẽ bị nôn mửa vì bội
thực và chúng tôi sẽ xem Thánh ca của Vua và Bài chúc Tết của Nữ hoàng trên
tivi (xem bà liệu có xin thoái vị không). Ba tháng sau, chúng tôi sẽ nhận được
một lá thư cảm ơn từ một trong những đứa con đỡ đầu của bố mẹ, được in ra từ
máy tính: “Kính gửi (tên). Xin cảm ơn về món quà giáng sinh. Hai bác thật là
tốt bụng. Con rất mong được dùng đến nó. Kính thư. Blogs
“Năm nay,” mẹ nói, “sẽ khác hẳn
mọi năm. Mẹ sẽ không đến cái nhà thờ nơi bố đã ra đi, để nói lời cầu nguyện đến
một vị Chúa trời mà mẹ không có niềm tin. Mẹ cũng sẽ không nai lưng trong bếp
hàng tiếng đồng hồ để nấu một bữa ăn chỉ tổ làm chúng ta cảm thấy tội lỗi và
lên cân”.
“Mẹ nói đúng, tất nhiên là mẹ
đúng”. Ben xen lời, nghe rất người lớn. “Năm nay hai anh em con sẽ phục vụ mẹ.
Mẹ chỉ việc nghỉ ngơi và hưởng thụ thôi”.
Chủ nhật, 25 tháng Mười hai
Ngày Giáng sinh.
Bố mẹ Leila đi vắng trong ngày
Giáng sinh nên tôi ướm hỏi mẹ liệu bà có muốn lên chơi với chúng tôi không?
“Lạ lùng thật đấy. Có ai lại đi
vắng vào ngày Giáng sinh cơ chứ?”
“Bố Leila làm việc trong quân
đội. Leila phải đi làm vào ngày mai.
Mọi chuyện thay đổi vào phút chót mà mẹ. Mẹ nhớ đối xử tử tế với cô ấy, mẹ
nhé!”
Và mẹ khá nương nhẹ với Leila. Rất chiều chuộng và nhẹ nhàng với em nữa là
khác. Ben và tôi bận nấu ăn trong khi Leila và mẹ quấn quýt nói chuyện, Leila
cũng không giận khi mẹ nhầm gọi em là “Lucy”.
“Leila”, mẹ nói sau khi đã nhớ như in tên em, “cháu được phép bỏ thằng Jack
nhà bác bất cứ khi nào cháu muốn. Nhưng nếu nó muốn bỏ cháu thì nó sẽ phải trả
giá đấy!”
Ai bảo “một giọt máu đào hơn ao nước lã”?
Chúng tôi vừa ngồi xuống để nghe bài phát biểu của Nữ hoàng thì Rick nhắn
tin cho tôi;
“Lucy sắp đẻ. Ở Chelsea,
Westminster.
Mày đến ngay được không?”
Hắn lại đánh vần sai nhưng tôi
quyết định bỏ qua. Tôi thực sự muốn đi. Tất cả chúng tôi đều muốn nhưng chúng
tôi đã uống quá nhiều rượu. Không ai có thể đủ tỉnh táo để lái xe được.
“Thế mẹ thì sao?” mẹ hỏi. “Mẹ gần
như không chạm một giọt rượu nào. Mẹ sẽ chở chúng mày tới đó”.
Thế làảy lên xe do mẹ lái, phóng
như bay trên đường cao tốc M4 vắng vẻ về phía Tây London. Mặt mẹ thật sống động
với sự hưng phấn được điều khiển tay lái.
“Lâu lắm rồi mẹ không thăm ai
đẻ,” bà cười.
Chúng tôi đỗ xe trên hai vạch
vàng ngoài bệnh viện. Ben viết vội vài dòng giải thích cài phía trước kính xa
nhằm đánh vào lòng từ thiện của cảnh sát giao thông.
Chúng tôi lùng sục khắp các hành
lang cho tới khi tìm thấy khoa sản. Rick ở đó, đi ngược đi xuôi đầy lo lắng
trong khi Fred, Jasper và Katie cố gắng an ủi, vỗ về.
“Chúng tôi có muộn quá không?” Mẹ
hỏi lo âu.
“Cháu cũng không rõ nữa, innit?”
Rick căng thẳng nói, quay lại kiểu nói quê mùa. “Cô ấy không cho cháu vào. Thực
tế là cô ấy còn chửi cháu là cút mẹ nó ra ngoài”.
Mẹ tôi phì cười.
“Bác không ngạc nhiên đâu. Bác
còn nói tệ hơn thế nhiều với bố của Jack kìa”.
Một y tá thò đầu ra khỏi phòng.
“Mọi người có thể vào thăm sản
phụ”.
“Hả, tất cả chúng tôi ấy à?”
Cô y tá quay vào để hỏi Lucy. Tôi
có thể nghe cô ta miêu tả qua từng người chúng tôi.
“Vâng, tất cả mọi người”.
Chúng tôi đứng chật căn phòng nơi
Lucy ôm ấp một chú bé tí xíu với mái tóc đỏ rực. Rick chạy lại hôn cả hai mẹ
con, quỳ hẳn xuống bên cạnh họ. Katie cũng lại gần và hôn cháu trai.
Lucy ngước mắt nhìn và mỉm cười.
“Cháu sẽ đặt tên cho bé là
Charles”, nàng nói với mẹ tôi.
Thứ Năm, ngày 29 tháng Mười
hai
Tôi thành công trong việc thuyết
phục Leila nghĩ phép giữa kỳ Giáng sinh và Năm mới. Chúng tôi ở bên nhau hạnh
phúc giữa vùng quê thanh bình – cùng đưa chó đi dạo, em tivi, làm tình và chơi
Monopoly (một trò chơi mà em cực kỳ hiếu thắng, cũng như khi ở trên giường
vậy).
“Em là một tên tư bản độc đoán,
phải vậy không?” chiều nay tôi âu yếm hỏi em khi em chiếm hết nhà đất của tôi.
“Đúng thế”, em đáp, miệng cười
duyên. “Chúng ta bổ sung cho nhau, anh yêu ạ. Em làm ở ngân hàng với khả năng tài
chính vững chắc. Anh là anh giáo yêu nghề sẵn sàng bù đắp những thiếu hụt về
đạo đức của em”.
“Đúng vậy”, tôi tán thành. “Chẳng
có ai là hoàn hảo cả”.
Thực ra, chẳng có bất cứ thứ
gì trên đời này là hoàn hảo, tôi thầm nghĩ khi ngắm Leila thiếp đi bên ánh
lửa bập bùng. Em là kết hợp của sự thanh lịch và độc lập của loài mèo với sự
tình cảm, dễ gần của những chú cún bông.
Đủ rồi! Tôi giật mình kinh hãi.
Không tiếp tục dấn sâu vào sự đa cảm như xưa nữa.
Tôi nhận ra rằng, kể từ khi biết
em, tôi đã đặt em lên bệ thật cao và tự dựng các chướng ngại vật xung quanh để
cản đường mình.
Thực tế không còn thơ mộng như
xưa nữa, nhưng cũng không kém phần thú vị. Em cũng có những điểm yếu như bao
nhiêu người khác. Ngày mai mọi chuyện có thể thay đổi. Chúng tôi chỉ là những
thanh niên ở tuổi hai mươi. Miễn là giờ đây, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Thứ Sáu, ngày 30 tháng Mười
hai
“Có thằng dở hơi nào lại ăn mừng
Lễ Giao thừa với người yêu, bạn gái cũ, con trai vừa đầy một tuần tuổi của bạn
gái cũ với người bạn thân nhất, thằng bạn đồng tính vốn ở cùng nhà và bạn trai
của hắn không?”
“À, với cả em trai Ben nữa. Vẫn còn trẻ trung và ngây thơ. Cố mà vui với
bất kỳ bữa tiệc dành cho các ông bà già 42 tuổi nào mà cậu được mời đến nhé!”
Thứ Bảy, ngày 31 tháng Mười hai
Mười phút nữa là đến Giao thừa trong căn hộ của Rick và Lucy. Charles
Fielding ngủ ngoan trong cũi.
Tôi đi ra nhà vệ sinh, rút điện
thoại ra và lần bấm danh sách một cách vô thức. Đây là thế giới của tôi, là lá
gan sinh tử bên ngoài cơ thể tôi, một mẫu hệ của riêng tôi bao gồm những tên
gọi và con số. Ban ngày, chúng luôn sống kề bên tôi và ban đêm chúng nằm im
trên chiếc bàn kê cạnh giường ngủ, nạp năng lượng trong khi tôi cũng nạp năng
lượng cho chính mình.
Có cả thảy 209 số: 170 của bạn
bè, 23 số của đồng nghiệp mới và cũ, 7 của người thân và 9 số tôi không thể nhớ
nổi họ là ai. 80 số trong đó là của phụ nữ, tôi đã từng đong đưa với 30, ngủ
với 7 và hẹn hò với 3.
“I love you”. Tôi bấ dòng chữ đó
lên màn hình. Đơn giản là bấm vào hàng loạt các con số 4056830968 rồi bấm “gửi”.
Tôi gửi tin nhắn tới nhiều người
nhận. Tất cả mọi người thì đúng hơn. Toàn bộ 209 người đã từng gắn bó đến cuộc
đời tôi ở một mức độ nào đó để được lưu lại trong điện thoại của tôi, bao gồm
cả Sở Giao thông London
cũng vừa được báo là Jack yêu họ.
Rồi bọn họ sẽ coi đây là trò đùa
của một thằng say. Có thể thực chất là như thế. Nhưng tôi cảm thấy phải nói
điều gì đó với thế giới này.
Có tiếng gõ cửa.
“Anh đang làm gì trong đó, Jack?
Anh không định thực hiện cú ‘giải thoát’ từ xa đấy chứ?” Leila khúc khích cười.
“Không, anh chỉ suy nghĩ một chút
thôi”.
Tắt điện thoại, tôi bước ra hành
lang. Em đứng đó, mỉm cười dịu dàng.
Em tựa người về phía trước và hôn
tôi lên mũi.
“Anh là một chàng trai vui tính,”
em ngọt ngào nói và nắm lấy tay tôi.
Mọi người bắt đầu đếm ngược ở
phòng bên kia. Có lẽ tôi không nên gửi tin nhắn đó đi. Nhưng quên đi. Kể từ bây
giờ, tôi chỉ nuối tiếc những điều mình không làm. Không bao giờ hối hận những
việc đã làm.
6, 5, 4, 3…
Hai đứa tôi hôn nhau khi đồng hồ
Big Ben đổ chuông ngân vang. Chúng tôi cùng nhảy và cười. Chúng tôi ngồi lại
với mọi người đến khi bình minh rạng rồi cùng bước qua London vắng vẻ về căn hộ của Leila ăn sáng.
Tôi viết những dòng này khi Leila ở trong nhà tắm. Và rồi tôi đóng file này
lại, một lần cuối cùng
“Accept all changes?” Máy tính
hỏi.
Đúng vậy, tôi nghĩ là tôi sẽ chấp
chận mọi thay đổi.
Nếu như bạn có thể dự đoán 12
tháng tới dựa vào những gì xảy ra trong đêm Giao thừa thì tôi sẽ có một năm mới
đầy hứa hẹn trước mắt.
Thực
hiện bởi
nhóm
Biên tập viên Gác Sách
Chimcanhcut100786
– Hải Băng – nangmualachuyencuatroi
(Tìm
- Chỉnh sửa - Đăng)