Từng qua tuổi 20 - Chương 07 phần 1

THÁNG BẢY

Thứ Sáu, ngày mồng Một tháng Bảy

Tôi chợt nhận ra rằng trong ba tháng qua mọi chuyện đều kết thúc như những
câu chuyện tình cảm giật gân, “hồi sau sẽ rõ”. Cuối tháng tư Lucy thông báo có
thai. Đến cuối tháng Năm tôi phát hiện Rick và Lucy đã từng cặp kè. Và đến thời
điểm cuối tháng sáu hiện nay, tôi nhận ra rằng mối quan hệ của Rick và Lucy sâu
đậm đến mức hai người đang chuẩn bị

Tôi thực sự ngưỡng mộ hai đứa chúng nó: cách đặt thời gian rất độc đáo và
đột ngột.

Mặc dù nội dung tin nhắn hôm qua của Rick là hơi đường đột nhưng giọng điệu
của hắn thì vẫn vậy. Nếu Rick muốn báo cho bạn thân nhất của hắn rằng hắn đang
chuẩn bị đám cưới với người yêu cũ của cậu ta, hắn sẽ thấy rất bình thường khi
soạn một tin nhắn ngô nghê với toàn “innit” và mặt cười. Mà thật ra chi có
“innit” là được gõ đầy đủ. Còn “M8” là cái quái quỉ gì? Và “lov”? Đâu là tình
yêu nào trong đó? Chẳng có lý do gì để bào cha cho vốn từ vựng kinh hoàng này
khi mọi điện thoại di động đều có tính năng đoán trước từ khi soạn thảo tin
nhắn. Chỉ “cu”, “wld”, “cld” còn tạm chấp nhận được. Những từ khác phải bị loại
bỏ.

Nhưng tôi lại nói lạc đề rồi. Thực ra tôi phải bắn người gửi tin nhắn chứ
không phải bản thân cái tin nhắn này. Vì vậy tôi gọi cho hắn để làm rõ

“A Jack. Mừng là mày gọi. Tao hơi lo khi hôm qua mày không liên lạc lại.
Mày làm phù rể cho tao nhé?”

“Vui lòng thôi Rick. Rất vui, ngây ngất, hân hoan, sung sướng. Tao như đang
ở trên cung trăng hay chín tầng mây ấy”.

“Ồ, tao không nghĩ là mày lại hạnh phúc đến vậy đấy”.

“Đúng thế. Tao không hạnh phúc chút nào. Mày không nghĩ là chúng mày vội
vàng, hấp tấp và nôn nóng quá hay sao? Mày đã kịp làm những gì khác nữa trong
khoảng thời gian từ lần trước tao gặp mày ngoài việc đính hôn này? Lên tới sao
Hỏa, hay bán được một công ty mới thành lập trị giá hang triệu bảng, hay tìm
được thuốc chữa bệnh AIDS rồi? Mày có thể giải thích cho tao chuyện này diễn ra
như thế nào được không?”

“Ờ, thật ra đây là ý của bố Lucy”.

“À, ngày Poett. Lãng mạn quá nhỉ? Sao mày không lấy ông ấy?”

“Câm miệng đi xem nào. Hôm thứ sáu mấy tuần trước, trong khi mày suýt vào
tù vị tội ngủ với trẻ vị thành niên thì Lucy về nhà và báo cho gia đình biết
tin nàng đã có bầu 4 tháng. Bố nàng nổi trận lôi đình. Tất nhiên là ông ấy nghĩ
mày là tác giả và muốn giải quyết mày ngay lập tức”.

“Rick, ông Poett là người môi giới chứng khoán chứ không phải là Bố Già[52]”.

[52] The Godfather: nhân vật trùm mafia ở New York, Mỹ trong tiểu
thuyết cùng tên của Mario Puzo (1920-1999)

“Ừ thì, nhưng vấn đề chính là ông ấy tức phát điên”.

“Thì sao – khi Lucy bảo cho ông ấy biết chính mày mới là bố của cháu ngoại
ông ấy thì ông ấy bình tĩnh trở lại và nói là “Bác không mất đứa con gái mà
trái lại bác được thêm đứa con trai” à?”

“Ừ, đại khái thế. Mày biết những bậc phụ huynh gia giáo cổ hủ cư xử thế nào
rồi đấy”.

“Rick, bố mày là thẩm phán”.

 “Ừ thì dù sao ông ấy cũng nói rằng ông ấy sẽ ban phước cho Lucy với
điều kiện là hai bọn tao tổ chức đám cưới ngay lập tức”.

Ui trời ơi, phải là đám cưới nhanh như súng lục nữa mà còn căng thẳng như
súng hai nòng.

“Rồi mày đồng ý cưới nàng?”

“Ừ”.

“Mày có yêu nàng không?”

“Có”.

“Mày yêu đến mức thôi không dùng “izzit” và “innit” nữa cơ à?”

“Ừ, nó làm nàng phát điên lên, innit?”

“Hừ, đến mức đấy thì có vẻ là tình yêu đích thực”.

“Chỉ là chuyện nhỏ. Thế mày có đồng ý làm phù rể cho tao không?”

“Chưa biết được, tao phải nghĩ cái đã nhá?”

Thứ Bảy, ngày mồng Hai tháng Bảy

Càng nghĩ tôi càng thấy cáu tiết với thái độ của ông Poett. Chỉ muốn uống
say mèm rồi rủa ông ta chết đi cho khuất mắt. Ông ta cho mình là ai chứ? Một
kiểu bà Bennett[] hiện đại, ra lệnh cho đứa con gái phải
lấy chồng theo ý bà ta à? Ông ta đúng là một tàn tích của thời trung cổ, một kẻ
hợm hĩnh tồi tệ nhất, kẻ không thể đối diện với hiện thực trong cuộc sống hiện
đại. Thời nay, những bà mẹ trẻ không chồng đầy rẫy ở mọi nơi. Tại sao Lucy
Poett lại cứ phải đeo nhẫn cưới và trở thành Lucy Fielding? Việc Lucy thay đổi
họ và nhận thêm vài gói quà cưới từ những người họ hàng xa tít tắp cũng không
giúp cho nàng và Rick có thể ở với nhau lâu hơn.

[53] Nhân
vật bà mẹ trong tiểu thuyết Kiêu
hãnh và Định kiến của Jane Austen (1775-1817).

Giờ đây, đẻ hoang không còn bị khinh rẻ, hắt hủi như thời xửa xưa nữa. Từ
“khốn nạn” được dùng cho những kẻ như lão Cox, chuyên đối xử với cấp dưới như bùn
đất. Khốn nạn là những thằng như Buddy Wilton-Steer, chuyên bêu riếu người yêu
cũ. Khốn nạn là những kẻ như Rick lại chấp nhận chuyện hôn nhân sắp đặt. Còn
những đứa trẻ sinh ra bởi những cha mẹ quá tỉnh táo sáng suốt để quyết định ràng
buộc cuộc đời với nhau trong một giây phút bốc đồng thì có tội tình gì?

Đứa con có lợi lộc gì từ cái đám cưới của bố mẹ vài tháng trước khi nó chào
đời. Việc sinh con là quan trọng, chứ đám cưới là cái thá gì. Sao họ lại không
tập trung vào chuyện chính?

Đây quả thực không phải việc của tôi nhưng dù sao tôi cũng cần vài lời với
Lucy về chuyện này.

Chủ nhật, ngày mồng Ba tháng Bảy

“Không phải việc của anh, Jack”.

“Từ từ đã nào Lucy. Anh không cố xen vào chuyện này, chỉ muốn giúp em thôi.
Vì tất cả những gì chúng mình đã có. Hãy cùng bàn về mọi chuyện nhé?”

“Cũng được, gặp nhau cuối tuần sau vậy”.

“Không sớm hơn được à?”

“Không, cuối tuần sau”.

Lucy luôn làm mọi thứ theo ý nàng.

Vừa đặt mobile xuống thì bíp bíp, hai tin nhắn. Một từ Lizzy, cái kia từ
Sarah. Kết quả đây, tôi nghĩ.

Sự thật thì nội dung của hai tin nhắn này khó có thể được gọi là kết quả.
Hai tin giống hệt nhau: “Cảm ơn vì đã nhắn tin cho cả hai bọn em. Chủ nhật này
đúng là đêm màu đen, chủ đề rock ‘n’ roll… Chính vì thế nên em không có ý định
tốn thời gian với anh. Không phải tại em, tại anh”.

Giời ạ, tôi đúng là thằng ngốc. Tôi đã phạm phải cái lỗi ngớ ngẩn nhất là
gửi tin nhắn giống nhau cho 2 cô gái vốn là bạn bè.

Thứ Hai, ngày mồng Bốn tháng Bảy

“Fred, mày có biết khi bọn con gái sống với nhau lâu ngày thì ngay cả chu
kỳ kinh nguyệt cũng giống nhau không?”

“Ờ, biết”.

“Thế mày nghĩ thế nào về bọn con trai? Liệu tao và mày có cảm thấy phấn
chấn và suy nhược cũng một lúc không? Có khi nào hai thằng tự nhiên cũng cảm
thấy muốn đi mua đĩa hay cùng nhồi nhét cơm cà ri và vài vại bia? Mày và tao có
hứng tình cùng một lúc không?”

“Jack, kiếm việc gì mà làm đi!”

“Tao đi làm thì mày có nhớ tao không?”

Im lặng.

“Nghiêm túc đấy Fred, tao không phiền nếu mày là đồng tính luyến ái. Mày
biết là mày có thể thổ lộ với tao. Tao không e ngại gì nếu mày là gay,
đồng bóng, xăng pha nhớt”.

“Nghiêm túc đấy Jack, mày thật sự làm tao phát điên. Tao không thể làm được
việc gì khi mày cứ quẩn chân trong nhà thế này”.

Thứ Tư, ngày mồng Sáu tháng Bảy

Tôi quyết định sẽ cố gắng có bài trên các báo toàn quốc, càng nhiều càng
tốt.

Tôi bắt đầu với bài viết cho tờ The Sun[54]:

[54] Nghĩa
là Mặt trời, một tờ báo khổ nhỏ chuyên đưa tin giật gân theo lối cánh hữu.

“Tờ Sun rất chuẩn xác trong nhận định về Cộng đồng châu
Âu. Sao mấy con mèo ú ở Brussels dám bắt chúng ta chuyển sang đi phần
đường bên phải[55]. Đừng động móng vuốt vào nền dân chủ của
chúng ta.

[55] Ở
Anh phương tiện giao thông đi bên tay trái, ngược với các nước khối Cộng đồng
châu Âu (EU).

Jack Lancaster, London”

Chuyển sang tờ The Guardian[56]:

[56 Nghĩa là Người bảo vệ, báo theo đường lối
trung tả.

“Chúc mừng ngài Bộ trưởng Ngoại
giao vì đã mô tả rõ ráng và uyên bác về những ảnh hưởng của Hiến pháp chung
châu Âu đối với nước Anh. Cử tri sớm có cơ hội đập tan những ý định hoang đường
thêu dệt bởi bộ máy truyền thông của Murdoch và tiến đến một cuộc bầu cử dân
chủ, tự do bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Jack Lancaster, London”

Và đến lượt tờ The
Independent[57]
:

[57] Nghĩa là Độc lập, báo theo đường lối tự do,
trung tả.

“Thưa quý báo, sáng nay, khi đọc
bản nhận xét trung lập của Quý báo về lợi ích của Dự thảo Hiến pháp châu Âu,
tôi đã thấy rõ chất lượng cao của một tờ báo không bị chi phối bởi bất cứ Đảng
phái nào. Tuy vậy, tôi cũng thấy mình có nghĩa vụ phải chỉ ra rằng điều khoản
I-40.3 và III-212 mới nói về sự thành lập của Lực lượng vũ trang chung Châu Âu
và Trung tâm nghiên cứu và Bồi dưỡng Quân sự chứ không phải là điều I-40. 2 và
III-213 như báo đã đăng. Đồng thời, cái mà Quý báo gọi là “điều luật sửa
đổi” – vạch rõ EU không cần huy động đến nguồn lực của các quốc gia thành viên
– thường được gọi là một “điều khoản minh họa” thì đúng hơn (Xem điều I-22.4)

Jack Lancaster, London”

Và cuối cùng là cho tờ The
Daily Telegraph[58]
.

[58] Nghĩa là Điện báo hàng ngày, báo theo đường
lối bảo thủ.

“Tác giả: Mr. Jack B. H. N
Lancaster

Thưa quý báo,

Một số sự kiện chính trị nảy sinh
gần đây đã làm cho một công dân Anh Quốc chính thống như tôi cảm thấy rất bức
bối. Cái chính phủ thối tha này đang ra rả những giọng điệu lừa phỉnh dân chúng
để rồi đặt bút ký các thỏa thuận đổi lấy hàng ngàn năm lịch sử độc lập của
chúng ta. Chẳng phải ông cha ta đã đau đớn hy sinh trong các trận chiến ở
Crecy, Trafalgar, Passchendaele và ‘Battle of Britain[59]’ đó
hay sao?

[59] Mặt trận Anh, diễn ra từ 10-7-1940 đến 31-10-1940
trong giai đoạn đầu Thế chiến II, giữa không quân Đức quốc xã và phòng không
Hoàng gia Anh.

Kính thư,

Jack Lancaster,

23 Onslow Mews, London, SW3”

Thứ Năm, ngày mồng Bảy tháng
Bảy

Không thể tin được. Tất cả những
đoạn bình luận nhảm nhí ấy đều được đăng báo. Sướng điên. Đến anh bạn cùng nhà
Fred cũng phải công nhận đây là một chiến tích vẻ vang. Tờ The Sun trả
tôi 25 bảng vì viết được “Bức thư trong ngày”. Chắc đó là để bưng bít cho sự
thật về cái trang đăng thư bạn đọc – “Trang báo để bạn bày tỏ quan điểm của
mình với nước Anh” – của họ bị đối xử rẻ túng thế nào. Nó bị nhồi nhét vào
trang 36, giữa một đoạn quảng cáo cho người mẫu ngực trần ở trang 3 và một ô đố
chữ. Có cảm tưởng là nước Anh chẳng quan tâm lắm đến việc bạn nghĩ gì.

Cũng không kém phần long trọng là
cú điện thoại mà tôi nhận được hồi chiều nay. Bình thường thì tôi rất ghét
những cú điện thoại gọi từ số ẩn. Thứ nhất là, anh không biết phải trả lời như
thế nào cho phải phép. “Hello” thì có vẻ hơi xuồng xã, còn “Hello, Jack
Lancaster” thì nghe như mấy thằng bán hàng qua điện thoại. Thứ hai là, lúc đầu
anh cứ hồi hộp hy vọng rằng đó là một ai đó hay ho gọi điện cho mình nhưng đến
lúc nghe thì mới biết chẳng qua là một thằng bạn chán ngắt tranh thủ dùng điện
thoại ở cơ quan để gọi.

Tuy vậy, lần này lại là một người
khá thú vị.

“Jack, xin chào, tên tôi là Frankie. Chúng ta từng chơi chung trong đội
rugby[60] ở trường”.

[60] Bóng bầu dục.

“Frankie, đợi chút… À, Frankie Boal. Cậu khỏe không? Đã học được cách bắt
bóng chưa?”

“Ha, giỏi lắm. Thế cậu đã học được cách phát bóng đúng luật chưa? Nghe này
anh bạn, cậu biết là tôi đang làm việc cho Lãnh tụ của phe đối lập chứ? Hừm,
tôi cũng nghe tin là cậu đang thất nghiệp, vì vậy, à, mà ông ấy đây rồi – ông
ấy muốn nói chuyện với cậu…”.

Chó má! Tôi sắp được nói chuyện với Alex de Montfort, vị đại biểu Nghị viện
vùng Oxford nổi tiếng về thói vênh váo, tự mãn và là tân Chủ tịch Đảng Bảo thủ.

“Ôi trời. Tôi phải cầm cái của khỉ này ở đầu nào ấy nhỉ? À, được rồi.
Franco, máy của tôi đã thông chưa đấy?”

“Hello? Mr. De Montfort?”

“À, được rồi. Jack, Jack Lancaster? Nghe này, một trong những nhân viên vô
dụng của tôi đã đưa cho tôi các tin tức chọn lọc từ các báo sáng nay. Tên của
anh có vẻ xuất hiện ở tất cả các mặt báo. Các bức thư đó đều do chính tay anh
viết đấy à?”

“Vâng, đúng vậy, thưa ngài”.

Tại sao tôi phải gọi lão là “ngài” nhỉ? Tôi đã 25 tuổi rồi.

“Thế hả, tôi nghĩ chúng rất sắc sảo và độc đáo. Jack, tôi thực sự nghĩ thế
đấy. Anh quả là một đầu óc tinh quái, ranh mãnh mà Đảng Tory[61] chúng
tôi cần trong những năm khó khăn này. Tôi muốn mời anh đến làm việc cho tôi.
Anh có thể bắt đầu từ thứ Hai tới không?”

[61] Tên
gọi của Đảng Bảo thủ ở Anh.

“Tất nhiên là được, thưa ngài. Rất hân hạnh ạ. Nhưng ông có cần thư giới
thiệu không ạ?”

“Chỉ tổ phí giấy. Franco cam đoan với tôi rằng anh có thể ném quả bóng bầu
dục bằng hai tay và 4 tờ báo quốc gia bảo tôi rằng anh là một thần đồng về viết
lách. Với điều kiện là anh ngừng ngay gọi tôi là “ngài” thì chúng ta sẽ làm
việc với nhau rất ăn ý thôi”.

“Cảm ơn ngài”.

Thứ Bảy, ngày mồng Chín tháng Bảy

“Không phải việc của anh, Jack”.

“Em đã nói như vậy, Lucy. Lúc đó là sai và bây giờ cũng vẫn là sai. Em cũng
không thể thay đổi được sự thật ấy bằng cách nhắc đi nhắc lại đâu”.

Tôi đang trong buổi hẹn với Lucy để bàn về Rick/baby/đám cưới, và mọi
chuyện có vẻ không được suôn sẻ lắm.

“Lucy, Lucy, khi em cố gắng lừa tôi quay lại bằng cái mưu mẹo bà bầu tinh
vi ấy, em bảo tôi là người duy nhất của em. Chẳng phải thế mà tôi ít nhất cũng
có quyền lên tiếng về tình thế bây giờ của em chứ? Tôi chỉ muốn giúp em mà
thôi!”

“Giúp tôi hay giúp bản thân anh? Không phải là anh đang ghen tị với hai
người sắp thành vợ thành chồng à? Từ những gì mà em nghe được về anh, cuộc đời
anh đang trôi xuống toilet”.

“Em vừa nói toilet, em vừa nói toilet!”

“Đó là một cách diễn đạt tượng trưng, Jack. Cư xử người lớn lên xem nào”.

“Ok, được rồi. Tôi cũng hơi ghen tị một chút. Nhưng đó không phải lý do
chính. Tôi mừng là Rick và em muốn sống với nhau. Rick đã chứng tỏ được với tôi
là hắn thực sự yêu em. Và bản chất thì tôi chỉ muốn hai đứa em sống hạnh phúc.
Thật tuyệt vì em muốn giữ đứa bé và Rick sẵn sàng làm một người cha tốt. Nhưng
đồng thời tôi cũng e ngại rằng đùng một cái cưới nhau theo yêu cầu của bố em là
một sai lầm nghiêm trọng

“Ồ, hóa ra là anh nghĩ như thế đấy?”

“Ờ, và tôi đã nói ra đúng những gì tôi nghĩ”.

“Thôi được, đúng là bố em có phát khùng lên và đó là gợi ý của ông nhưng
đồng thời cũng là điều mà Ricky và em muốn làm”.

Nàng gọi hắn là Ricky. Ặc, tôi thấy buồn nôn. Không ai có quyền đặc tên thân
mật cho bạn thân của tôi hết.

Nàng tiếp tục: “Hôn nhân không phải chỉ do những giây phút lãng mạn nhất
thời, Jack. Nó còn dính dáng đến những cái chẳng hay ho gì như mỡ thừa trên cơ
thể hay tiền học phí cho con. Anh và em có những giây phút lãng mạn bên nhau
nhưng em không nghĩ chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Ricky và em thì
có thể. Em yêu anh ấy một cách chân thành, bền bỉ và sẽ không dễ bị thay đổi.
Em có thể hình dung ra mình tỉnh dậy bên cạnh anh ấy khi đã già nua, xấu xí và
vẫn yêu anh ấy như ngày nào. Bọn em sẽ có một gia đình hạnh phúc. Đứa bé này
chẳng qua đã làm chúng em nhận ra những gì ẩn giấu từ lâu rồi thôi”.

Có tiếng gõ cửa ngoài căn hộ của tôi.

“Nhìn này, Ricky đến,” tôi nói. “Vào đi mày”.

Hắn nhìn tôi khó hiểu.

“Nhẹ nhàng thôi. Tình hình thế nào, izzit?”

Lucy ho nhẹ đằng sau tôi.

“Tao định nói là, xin chào anh
bạn lâu ngày. Mày khỏe không? Và chào em, con ong mật bé nhỏ. Anh đang băn
khoăn không biết em còn ở đây không? Mẹ con em thế nào?”

Rick bước về phía Lucy và xoa
bụng nàng âu yếm. Nàng chui vào trong tay hắn và ngước nhìn hắn đầy trìu mến.

“Sao, anh bạn, quyết định có làm
phù rể cho tôi không?”

Tôi nhìn hai người và mỉm cười.
Rick và Lucy – một đôi Fieldings hạnh phúc.

“Rick, rất hân hạnh”.

“Tốt lắm. Mày nên bắt đầu tổ chứa
tiệc tạm biệt đời trai của tao là vừa đấy. Chẳng còn bao lâu nữa đâu”

Chủ nhật, ngày 10 tháng Bảy

Sau hơn 6 tuần thất nghiệp vui
vẻ, có lẽ ngày mai tôi phải quay lại đi làm.

Thực lòng mà nói, tôi chẳng thấy
hồ hởi gì hết. Vẫn biết là mình phải cảm ơn cơ hội ấy vì tôi có thể có một
tương lai rất xán lạn phía trước. Đây có thể là bàn đạp để mai kia tôi sẽ trở
thành một Nghị sĩ Jack Lancaster, thành Thủ tướng, Bộ trưởng Bộ Tài chính hay
Bộ trưởng Bộ Công An.

Nhưng rồi tôi cũng không rõ liệu
mình có đủ can đảm để tỉnh giấc mỗi sáng, là áo, đeo cà vạt và dành cả ngày
giao tiếp với những chính trị gia dở hơi không.

Thật đất, tôi thì biết gì về
chính trị? Những sinh viên học về chính trị mà tôi biết ở Đại học là những kẻ
bất tài vô dụng. Chúng là một lũ hói đầu sớm, già nhanh và béo ú. Ít ra thì tôi
chẳng có gì trông giống bọn chúng cả!!!!

Thứ Hai, ngày 11 tháng Bảy

Sáng nay tỉnh giấc, cảm thấy mệt
như bị lệch múi giờ. Chợt nhận ra rằng ít nhất trong sáu tuần qua, tôi đã sống
theo múi giờ của Islamabad[62] –
tỉnh giấc vào giữa trưa và đi ngủ vào 4 giờ sáng.

[62] Thủ đô của Pakistan, hơn giờ ở Anh 5 tiếng.

Cuối cùng khi lên được ga điện
ngầm ở Westminster, mắt vẫn còn đỏ hoe, tôi bị xô vào giữa một cuộc chiến giữa
những người biểu tình chống đối và những người bảo vệ quyền động vật. Họ không
bao giờ biết nghỉ hay sao?

“Mày cưới vợ chỉ vì cô ta làm mày
gợi nhớ đến con ngựa yêu”. Một bên quát lớn từ phía Parliament Square.

“Săn bắn chó sói là quyền lợi, là
quyền lợi, là quyền lợi, chứ không phải là đặc ân,” những lời hô hào vọng lại
từ một nhóm nhỏ những người khá giả, đi ủng xanh, mặc áo khoác Barbours. Những
con chó giống Labradors gầm gừ phụ họa.

Tại sao chúng mày không kiếm
một công việc tử tế mà làm?
 Tôi nghĩ khi đang bước những bước hân kiên
định vào Portcullis House trong bộ quần áo kẻ sọc và chiếc cà vạt xanh đậm

Cảm thấy bị hạ thấp một chút khi
bị lục soát toàn cơ thể (“Xin lỗi ông, không thể không quá cẩn thận sau vụ việc
vừa xảy ra được”), và sau khi đợi 2 tiếng đồng hồ, thư ký của ngài de Montfort
dẫn tôi vào khu văn phòng.

Được cái Kim cũng khá dễ chịu. Cô
ta dẫn tôi đi một vòng thăm thú tòa nhà Nghị viên rồi đưa tôi đến khu văn phòng
riêng lộng lẫy của ngài de Montfort.

“Nghe đây, Jack, vào ghế của
Frankie ấy vì Frankie đang đi nghỉ. Anh sẽ ngồi cạnh Dominic, là thư ký chuyên
sắp xếp lịch hẹn cho ông Alex. Penelope đâu phụ trách phòng báo chí, Nicola
điều hành phòng chính sách quốc tế, Marianne giao dịch với CCO, Arabella và
Isabella thì phụ trách việc thư từ giao dịch chung”.

Có cảm tưởng như mình vừa được nghe
giới thiệu về câu lạc bộ thể dục thiếu niên vậy.

“Xin chào mọi người”.

Họ đều trạc 40 tuổi và trông khá
hấp dẫn (ngoại trừ Donimic, trông như hậu duệ của lũ đười ươi).

“Kim này, thế nhiệm vụ của tôi là
gì?”

“À, thật may là cậu hỏi. Khi cái điện thoại này reo, cậu nhấc lên trả lời.
90 phần trăm là từ những kẻ điên khùng. Cố chấm dứt cuộc nói chuyện với họ một
cách quả quyết nhưng lịch thiệp. Thỉnh thoảng cũng có thể có những người quan
trọng gọi đến, mặc dù rất khó mà biết được đó không phải là trò đùa. Để họ chờ
máy bằng cách ấn nút này, rồi cậu quay những số thích hợp. Ngoài ra, tôi e là
công việc của cậu chỉ bao gồm photocopy, lưu giấy tờ và cho thư vào phong bì”.

“Thế tôi được trả lương bao nhiêu?”

“Lương? Jack, đây là một tổ chức chính trị. Chúng ta là những người có niềm
tin. Nhưng thỉnh thoảng chúng tôi sẽ hỗ trợ cho cậu một chút tiền ăn trưa”.

Không sao. Chẳng phải cựu Thủ tướng John Major đã từng làm soát vé xe bus
một thời đó sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3