Từng qua tuổi 20 - Chương 04 phần 1
THÁNG TƯ
Thứ sáu, ngày mồng một tháng
tư
Một phần tư của năm đã trôi qua
và tôi thừa hiểu mình đang lãng phí thời gian. Tháng Ba là tháng tàn nhẫn nhất
với các sự kiện sau:
Cây anh đào nở trái vụ –
đánh cắp, đưa trả và thanh toán đầy đủ,
Người yêu cũ – ngủ đi rồi ngủ
lại, phải trả giá quá đắt cho cái sai lầm ấy,
Thằng bạn thân nhất – gần như
mất, nhưng rồi quay lại, còn nguyên vẹn một nửa,
Cô đồng nghiệp xinh đẹp – xôi
hỏng bỏng không sớm muộn gì tôi sẽ phải trả giá cho những lời
Đồng nghiệp người Mĩ – xem phía
trên,
Phía bên trái tinh hoàn – vẫn hơi
đau,
Anh bạn cùng nhà – Nhân viên nhập
liệu của tháng,
Làm tình tay tư – Đừng nhắc đến
nữa.
Thực ra thì chỉ có một thành công
duy nhất mà tôi đạt được, đó là việc hoàn thành kỹ năng kiêng khem của mình.
Nhưng đó không phải là một thành tựu để có thể trèo lên mái nhà và hô toáng lên
cho thiên hạ cùng
Tôi quyết định sẽ chơi trò cá
tháng Tư với Leila để đỡ buồn ngủ. Tầm 11 giờ trưa, Leila đi họp và quên không
khoá máy tính. Hà, đúng là nhân viên mới ngây thơ vô tội. Kẻ ít ngây thơ hơn
(tôi) lẻn vào ghế của em và mở hộp thư cá nhân.
Tôi soạn một message mới
Người nhận: Buddy Wilton_Steer
Người gửi: Leila Sidebottom
Chủ đề: Vô đề
Thứ sáu ngày 1
tháng Tư, 11. 06
Hey sexy! Có kế hoạch gì cuối
tuần này không?
Leila
Xxxx
Buddy trả lời ngay lập tức (đúng
là nhiệt tình kiểu Mĩ) và cuộc trò truyện tiếp diễn thế này:
“Hello trái cây ngon lành lá cành
của anh, em khoẻ không? Có kế hoạch đi uống với mấy người bạn vào Chủ nhật – em
đi cùng nhé? B x”
“Ồ tuyệt quá, anh chàng to lớn.
Em rất muốn đi cùng, Anh mặc gì đấy? L xxxx”
“Bây giờ hay hôm nay đó? B x”
“Đang mặc gì bây giờ, anh chàng
Buddy to lớn của em. Nói cho Leila nhỏ bé này biết anh đang mặc gì ngay bây giờ
nhé, vào ngày mồng 1 tháng Tư, 12 giờ trưa. L xxxxxxxxxxxxxxx”
“Có phải Leila không? X”
“Không, thằng béo đốn mạt, Jack
đây”.
Tôi quả là thần đồng. Thần đồng chính thống! Tôi có thể hình dung ra Buddy
mặt mày đỏ tía, giận dữ ngất trời ở một góc phòng làm việc. Tôi xoá toàn bộ mấy
thư từ hộp thư của Leila và lén quay về phía bàn mình.
Thứ hai, ngày mồng Bốn tháng Tư
Tôi là một thằng ngốc, Thằng ngốc chính thống! Cái kim trong bọc cuối cùng
cũng lòi ra thù lù.
Tầm 7 giờ tối, Leila email rủ đi ăn tối. Tuyệt vời, tôi nghĩ. Chúng tôi đã
đi ăn trưa với nhau (24 lần). Chúng tôi đã ngồi uống cafe. Chúng tôi thậm chí
còn ra quán uống rượu, Nhưng chưa bao giờ đi ăn tối. Đây hẳn là một điềm lành.
Có thể em sẽ quên hẳn cảm xúc bồng bột với Buddy và sẽ chính thức tuyên bố tình
yêu vô bờ với tôi. Có thể em sẽ không thể chờ đợi đến lúc tôi đủ can đảm để ngỏ
lời.
Nhưng Leila có vẻ không ở trong tâm trạng yêu đương đằm thắm khi hai đứa
tôi đứng cạnh nhau gượng gạo trong thang máy.
“Không phải ở căngtin.” Em khẽ nói khi tôi bấm nút xuống tầng hầm. “Một chỗ
nào đó ngoài khu văn phòng”.
A ha, lãng mạn nhỉ, tôi nghĩ. Em xấu hổ và không muốn chúng tôi trao nhau
nụ hôn đầu tiên giữa những bát đĩa nhựa đầy mùi thức ăn đây mà.
Nhưng em khăng khăng đòi vào quán cà phê Starbucks trong khi tôi muốn đưa
em tới một nơi nào đó lịch thiệp hơn. Chúng tôi ngồi đúng vào cái bàn mà một
thoáng trước đây, tôi bảo với Buddy rằng Leila không đoái hoài gì đến hắn.
“Anh giải thích đi!” Leila nghiêm giọng. Tôi chưa bao giờ thấy em trong
trạng thái như thế. Cô gái vui tính hay cười biến mất. Trông em rất nghiêm
trọng và quả quyết. Em trông xinh đẹp hơn lúc nào hết!
“Ờ, tôi không biết mình đã làm gì sai”. Tôi đặt tờ Financial Times trên
đùi và có thể thấy nó nhô lên hẳn ở đoạn phía trên khoá quần. Xu hướng đi lên
của các chỉ số Dow Jones, nhờ sự hỗ trợ từ “của quý” của Jack.
“Có lẽ em nên đánh thức trí nhớ ngắn hạn của anh. Anh đã làm gì trên máy
tính của em hôm thứ Sáu vừa rồi?”
“À, có bản trình bày mà chúng ta đã từng làm cách đây lâu lâu. Tôi không
tìm thấy slide Excel trên máy của mình nên phải dùng tạm máy của em để kiểm tra
ổ H. Xin lỗi nhé!”
Chúa ơi, tôi chỉ muốn trải em ra giường[3] của tôi
thôi.
[34] Nguyên văn tiếng Anh: “I would love to
spread her over my sheet”, chơi chữ của spreadsheet nghĩa là bản Excel.
“À, hoá ra là anh không dùng máy tính của em để gửi mấy cái thư khiếm nhã
đến Buddy phải không?”
Chó má, đó chính là mục đích mà tôi sử dụng máy tính của em. Mặc dù tôi đã
khôn ngoan xoá hết thư từ inbox, tôi hoàn toàn quên là phải xoá cả “send items”
nữa. Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn! Tôi đã bị bắt quả tang. Tôi không nghĩ ra
điều gì để nói nên lựa chọn cách “im lặng là vàng”. Nhưng Leila muốn một lời
giải thích, chức không phải sự “im lặng là vàng”.
“Sao, thế có đúng là anh hay không?”
“Đúng”, tôi lẩm bẩm thừa nhận.
“Tại sao anh không nhận lỗi ngay từ đầu đi? Và anh có biết rằng anh đã gây
ra bao nhiêu phiền toái với dòng cuối cùng không, dòng “Không, thằng béo – Từ
không thể nhắc tới[35] –, Jack đây” ấy? Anh có bíêt là
những từ như thế sẽ tự động gửi cảnh báo đến bộ phận IT chứ?”
[35] Jack
dùng từ “cunt” (từ chỉ bộ phận sinh dục nữ) là một từ rất nhạy cảm trong
tiếng Anh và bị cấm dùng ở các phương tiện thông tin đại chúng hay tại các công
ty
Tôi có biết điều đó. Đ** mẹ. Tôi quả là một thằng khốn nạn nên mới quên
bẵng đi điều ấy.
“Tôi vô cùng xin lỗi”.
Nhưng cuối cùng thi không phải cách dùng tư làm Leila tức giận, mặc dù tôi
đã mất đi khối điểm vì chuyện ấy. Chẳng hiểu sao bọn con gái lại nhạy cảm với
từ đó như thế. Cunt, cunt, cunt, cunt. Thấy chưa, có gì là tồi tệ quá đâu. Tôi
dùng từ này ngang với dùng từ “dick”[36]. Giống như cấu trúc
trong trò chời đoán chữ: phụ âm, nguyên âm, phụ âm, phụ âm. Nó có phải là một
cách chơi chữ từ tên của một vị vua nào thời Viking đâu mà phải làm to chuyện.
Nhưng tôi lại nhầm. Điều thực sự làm Leila bận tâm là em muốn biết tại sao.
[36] Dick l từ lóng chỉ bộ phận
sinh dục nam.
“Tại sao thế, Jack?”
“Đó chỉ là một trò đùa ngu ngốc nhân ngày Cá tháng Tư thôi mà, Tôi xin lỗi,
tôi không có ý gây phiền phức cho em hay làm em phải xấu hổ”.
“Không, không phải chuyện đó. Tại sao anh nói dối về chuyện của em và
Buddy? Tại sao anh lấy lòng tin của cả hai rồi dối trá về cách bọn em nghĩ về
nhau? Em cứ nghĩ anh là bạn của em. Gần đây, em thực sự cảm mến anh”.
Ôi trời, vụ email với Buddy hẳn đã tạo ra cơ hội cho bọn họ tâm sự, giãi
bày với nhau.
Chú ý nào Jack, tôi nghĩ thầm. Đây là một cơ hội quý báu, Lancaster. Bỏ cái
vẻ bất cần đi. Nói cho em biết mày thích em từ cái nhìn đầu tiên. Nói với em
rằng em khiến mày có những cảm xúc đặc biệt mà mày chưa bao giờ từng có. Nói
với em rằng em khiến mày mong muốn trở thành một người tốt đẹp. Nói với em rằng
em đẹp ở bất cứ góc cạnh nào mà một con người chân chính có thể.
“Tôi không biết, Leila. Có lẽ tại tôi là một thằng đốn mạt”.
Tôi cảm thấy thế giới quay cuồng trước mặt. Leila đứng dậy và bỏ đi –
“Jack, đây là lần đầu em đồng ý với anh” – và tôi ngồi trơ trơ ở đó, một mình.
Tôi đờ đẫn và chậm chạp chuyển động, Chất caffein cũng chẳng có tác dụng
gì. Khi bạn vừa bị bẽ mặt trong một quán cà phê của chủ Mĩ trên dất Anh, phải
gọi một tách trà nhập từ Ấn Độ và người bán hàng gốc Tây Ban Nha đưa anh cốc
trà với giọng nhái Ý, anh cũng phải băn khoăn tự hỏi liệu cuộc đời này có đáng
sống nữa không.
Nơi này sẽ không bao giờ như xưa nữa, tôi buộc phải bỏ việc thôi.
Thứ tư, ngày mồng Sáu tháng Tư
Làm như cuộc đời chưa đủ bi kịch, tôi dám cá chín mươi phần trăm rằng mình
bị ung thư bàng quang. Tôi đã tìm hiểu trên Internet và thấy mình có đủ mọi dấu
hiệu bệnh. Cơn đau giảm đi một chút nhưng rồi lại quay lại và tôi không thể cứ
làm ngơ mãi được.
Tôi thấy bọng đái bên trái rất đau và cảm thấy nặng nề ở bàng quang. Bộ
ngực đàn ông của tôi có vẻ to ra và một cục u ở háng hiện. Nguy cơ mặc bệnh ung
thư thường cao hơn ở đàn ông với bàng quang thấp (năm 11 tuổi, tôi có một phẫu
thuật ở bộ phận sinh dục) và với những người đã có tiền sử chấn thương ở khu
vực nhạy cảm này (sự kiện Đêm Giao thừa).
Tôi biết là có nhiều cách xử sự trong tình huống này. Cách thức nhất, hợp
tình hợp lý nhất là hẹn gặp bác sỹ. Bác sỹ có thể sẽ khuyên tôi đừng hoang
tưởng nữa và về nhà. . Trong trường hợp xấu hơn, ông sẽ tiến hành hàng loạt các
xét nghiệm rồi kết luận rằng tôi bị ung thư bàng quang và gửi tôi đến bộ phận
phẫu thuật (nói cách khác, cắt béng phần bị bệnh). Nếu như vậy vẫn chưa chữa
được, ông sẽ làm hàng loạt các phóng xạ, tia hoá chất và tôi sẽ có cơ hội để
bào chữa cho bệnh hói của mình. Đó có thể là một cuộc đấu tranh dài hơi và mệt
mỏi nhưng chắc chắn là tôi sẽ sống. Ung thư bàng quang là căn bệnh hoàn toàn có
thể chữa khỏi nếu phát hiện sớm.
Cách thứ hai là tảng lờ mọi dấu hiệu xấu và hy vọng nó sẽ lại biến mất.
Tôi chọn cách thứ hai.
Thứ Sáu, ngày mồng Tám tháng Tư
Một đòn quyết định đã hạ gục tôi hoàn toàn.
Buddt và Leila dắt tay nhau đến bàn làm việc của tôi và rủ tôi đi ăn trưa.
Tôi đã cố tình tảng lờ bọn họ kể từ hôm thứ Hai. Chuyện này có vẻ đáng ngại
đây.
Nhưng Leila trông thật hạnh phúc, khuôn mặt em ngời ngời, bứng lên cái ánh
sáng mà người con gái không thể giấu được khi họ đang yêu.
“Jack”, Leila thổ lộ, “Em muốn anh là người đầu tiên được biết Buddy và em
đã chính thức hẹn hò. Cám ơn anh rất nhiều!”
Phá hỏng mọi đồng hồ đi! Tè lên mọi cây đàn piano đi! Ném chết bọn chó bằng
mấy cục xương đi!
“Ô, tuyệt quá! Nhưng sao lại cám ơn tôi? Tôi nghĩ các cậu vẫn đang giận tôi
cơ đấy!”
“Không đâu, không hề một chút nào, con của bố ạ”, Buddy nói, ánh mắt thoáng
vẻ thương hại. “Kể ra thì hai đứa mình tự tìm hiểu nhau lại tốt hơn nhiều”.
“Vâng”, Leila chèn vào, “Nếu không có trò đùa ngày Cá tháng Tư của anh thì
có lẽ còn lâu bọn em mới biết được tình cảm của nhà.”
Sự bất hợp lý rành rành ra đấy. Nếu tôi thực sự muốn giúp đỡ họ, tôi đã
chẳng nói dối khi được tin tưởng giao trọng trách làm thiên thần tình yêu như
thế. Phụ nữ ống bí ẩn. Nhưng không phải như câu đố: “Ông thợ cắt tóc Jimmy cạo
râu cho tất cả đàn ông ở Aglesey, trừ những người muốn tự cạo lấy râu của mình.
Đố biết ai cạo râu cho Jimmy?”, phụ nữ là một sự bí ẩn với bộ ngực đầy đặn.
Tình yêu nơi công sở có vẻ dễ làm cho người ta tha thứ cho mọi nỗi lầm.
Buddy đặt tay lên đùi Leila. Tại sao hắn dám làm thế? Đó là tài sản riêng
của tôi. Cấm xâm phạm. Yêu em bao nhiêu thì tôi càng ghét Buddy bấy nhiêu.
Không còn nghi ngờ gì nã: Tôi buộc phải từ bỏ nơi này.
Chủ nhật, ngày 10 tháng Tư
“Fred, hôm qua ở cơ quan tôi lại vào mục “Ngày này năm xưa” trên trang web
của BBC. Ông có biết lần này tôi tìm thấy gì hay ho không?”
“Chịu, nói xem nào?”
“Hừm, vào ngày 9 tháng Tư năm 2003, bức tượng của Saddam Hussein
ở Iraq bị kéo đổ. Vào ngày 9 tháng Tư năm 1999, thủ tướng
của Nigeria, Ngài Ibrahim Bare Mainassara bị bắn chết trong một cuộc đảo
chính. Và tôi cũng nhận ra rằng, hôm qua, vẫn như thế, tôi, Jack Lancaster,
tỉnh dậy lúc 6. 45 sáng thứ bảy để đi làm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi lại
ngồi trên tàu điện ngầm đọc sách rồi mất toi 12 tiếng đồng hồ ăn không ngồi rồi
làm cái công việc chán ngắt, nhiều tiền mà tôi thực sự không thể chịu đựng được
nữa”.
“Ừ, cũng chẳng thay đổi là mấy nhỉ?” Fred nói.
Hắn dừng lại trước khi tiếp lời: “Mặc dù về khoản sex, cậu không được
thường xuyên, đều đặn như ngày xưa nữa”.
“Cảm ơn! Trong hơn 5 tỉ dân số đang sống trên trái đất này, với nhiều
người, ngày mồng 9 tháng Tư đã là một ngày đáng nhớ. Hàng ngàn người lập gia
đình, có đứa con đầu lòng hay đã trả hết nợ mua nhà. Hàng ngàn người đã thắng
xổ số, đi thăm bạn bè lâu năm chưa gặp mặt hay bị tai nạn ôtô. Những mối tình
mới hé nở hay chớm tàn, cháu chắt ra đời, chó mèo già chết, chiến tranh lan
rộng, những phi vụ làm ăn được kí kết, gây thù mất bạn, bố mẹ ly dị, vân vân và
vân vân. . . Một ai đó, ở một nơi đúng phút giây này đang có lần khoái lạc đầu
tiên trong đời”.
Tôi dừng hẳn, đợi cho Fred thấu hết sự vĩ đại của những điều vừa được phát
ngôn.
“Jack, cậu lại bị khủng hoảng nửa đời rồi!”
“Ít ra thì cũng gọi là khủng hoảng tuổi đôi mươi chứ?” Tôi phản đối.
“Ừ”, hắn tiếp tục, “nhưng vẫn là khủng hoảng. Phải đẩy nó ra khỏi cơ thể
cậu. Cậu còn trẻ và tự do. Hãy làm những việc trẻ trung và phóng khoáng trước
khi quá già để bắt đầu. Làm tình với hai cô một lúc. Trần truồng chạy giữa một
cánh đồng hoa. Đứng giữa nhà nguyện và gào thét. Hãy thực hiện giấc mơ điên
cuồng của mình”.
“Phải đấy!”
“Ý tôi là không có gì đáng buồn hơn một ông ngũ tuần với xe hơi thể thao và
một cái đầu hói, lê la đường phố để bù cho những năm tháng tuổi trẻ bị đánh
mất”.
“Chí lý. Nhưng chính xác ý đồ của cậu là như thế nào?”
“Trong trường hợp của cậu, tôi nghĩ là cậu nên cố bị đuổi khỏi công ty, sau
đó thì có đôi tuần nghỉ ngơi tiệc tùng thoải mái, rồi bắt đầu tìm hiểu xem mục
đích cuộc sống là gì”.
Ah bạn cùng nhà Fred đúng là thần đồng, Đó chính là đường đi nước bước của
tôi.
Thứ Hai, ngày 11 tháng Tư
Ngày đầu tiên cố gắng bị mất việc. Tất nhiên, tôi có thể làm một cách đơn
điệu như mọi người là tự nộp đơn xin nghỉ. Nhưng như thế thì còn gì là vui thú
nữa? Hoặc tôi luôn có thể thực hiện một hành động cực kỳ trơ trẽn để bị đuổi
việc ngay lập tức, ví dụ như trần truồng nằm ở trên bàn hay nhảy theo điệu
Macarena với quần lót đội trên đầu. Nhưng như thế thì quá đơn giản!
Thế là tôi dự định sẽ mở ra chiến dịch huỷ hoại dần dần. Từng bước, từng
bước, tôi sẽ làm cho các sếp chán ngán đến tận cổ. Đường hầm của tôi đã được
đào và tôi sẽ lên tới đỉnh.
Tôi bắt đầu cuộc chiến bằng cách gửi cho Buddy tất cả những từ tục tĩu nhất
mà tôi có thể nghĩ ra được. Tôi sẽ không nhắc lại nguyên văn bức thư kinh tởm
ấy và làm nhật ký của mình nhưng đại loại là thế này:
“Buddy thân mến, tao nghĩ mày là một thằng khốn. Có lẽ mày nên cút về nước
Mĩ thân yêu của mày để chúng tao được yên ổn. Jack”.
Có điều là, trong email đó, tôi đã nhét được 35 từ trong tổng số 42 từ bị
cấm. Tôi luôn ước ao giá như mình được dự buổi họp để quyết định các từ trong
danh sách ấy.
“Derek?”
“Gì thế Martin?”
“Anh có thể khép cửa được không? Tôi e rằng chủ đề này hơi quá nhạy cảm”.
“Ồ tất nhiên rồi, Derek. Toàn những từ đề cập đến các khái niệm cơ bản
nhất, tối thiểu nhất”.
“Đúng thế, Trevor. Tại sao anh không nghĩ xa xôi hơn một chút?”
“OK, Martin. Hiện giờ tôi đã có ‘shit’, ‘cock’, ‘twat’, ‘nob’, ‘dick’…”
Có tiếng ho e ngại
“Richard, anh có ý kiến gì không?”
“À vâng Martin. Nếu như chúng ta cấm từ ‘dick’, một số email của tôi sẽ bị
chặn lại vì bạn bè tôi vẫn gọi tên thân mật của tôi là ‘dick’”.
“Chí lý, Richard. Tôi thấy rằng chúng ta phải suy nghĩ xa rộng hơn về vấn
đề này”.
Vân vân và vân vân. . .
Email của tôi gửi cho Buddy bị dội lại ngay, có nghĩa là hắn không bao giờ
có cơ hội đọc những dòng chữ vàng ngọc đó. Bộ phận IT đã báo cáo với sếp và tôi
thực sự gặp rắc rối to. Tuyệt! Ngoại trừ tôi đang chết dần chết mòn với cục u ở
dái, đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy thoải mái như thế này.