Từng qua tuổi 20 - Chương 03 phần 2
Thứ Bảy, ngày 12 tháng Ba
Làm lành với Fred sau một bữa trưa dài và tốn nhiều chất cay ngoài quán
nhậu.
Sau đó, quay về nhà và ngẫm nghĩ về tối qua. Nếu tôi là Rick, liệu tôi có
xử sự giống hắn không? Thực ra thì Lucy rất hấp dẫn và bọn họ khá hợp nhau.
Liệu Rick có làm điều gì sai không?
Tất nhiên, sau chuyện tối qua, hắn phải hiểu điều đó làm tổn thương tôi tới
mức nào. Trong đời, có những giới hạn mà ta không bao giờ nên vượt. Đó là một
vài điều luật đơn giản, không cần phải nói ra lời. Anh không nói xấu bố mẹ bạn
một cách công khai và không ngủ với người yêu cũ của bạn mình.
Nhưng rồi tôi thấy gì bản thân mình. Ghen tuông là tình cảm mạnh mẽ kì lạ.
Tôi không thể chỉ ra rõ điều gì làm tôi bực mình nhất. Liệu đó có phải đơn
thuần chỉ là tình dục hay không? Liệu có phải tôi lo lắng rằng Rick giỏi hơn
tôi khi ở trên giường không? Liệu dương vật của hắn có to hơn của tôi không?
Liệu hắn có dài hơi hơn không?
Hay chuyện xảy ra chỉ vì hôm đó là ngày Valentine? Liệu cả hai có nằm dài
và trò chuyện sau khi làm tình? Họ có thì thào như hai kẻ yêu nhau không? Họ có
nhắc đến tên tôi hay không? Liệu Lucy có nghĩ về Rick khi nàng vẫn còn cùng tôi
không? Liệu Lucy có mơ tưởng về Rick khi làm tình với tôi không? Liệu nàng có
kể hết những câu đùa riêng tư của chúng tôi? Liệu nàng có tiết lộ tên thân mật
nàng dành cho của quý của tôi? Tại sao có thể ngủ với một thằng tóc đỏ?
Tất cả những ý nghĩ trên làm đầu óc tôi quay cuồng, không thể kiểm soát
nổi. Chúng làm tôi thực sự chóng mặt và buồn nôn. Vấn đề là những kẻ bỏ người
yêu là anh phải chịu toàn bộ đau đớn va không được ai thông cả. Đó hoàn toàn là
lỗi của anh.
Anh bạn cùng nhà Fred cố dỏng tai nghe chuyện nhưng tôi cần giải pháp chứ
không cần sự an ủi. Tôi phải nói với ai đó có thể thấu hiểu mọi chuyện. Gọi cho
bố và kể cho bố toàn bộ sự tình.
“Jack, con sẽ phát điên lên nếu như cứ nghĩ về từng chi tiết nhỏ nhặt. Con
phải nhìn vào bức tranh tổng thể”.
“Ý bố là?”
“Ừm, thế con có hạnh phúc với Lucy hay không? Con có thực sự muốn sống cùng
Lucy hay không? Đó có phải là người phụ nữ mà con sẵn sàng dành cả đời mình cho
không?”
“Không”.
“Đó chính là câu trả lời, con trai ạ. Con phải nhớ lấy điều đó. Mọi chuyện
còn lại rồi sẽ ổn cả thôi”.
Bố nói đúng. Chúa phù hộ ông già, ông hoàn toàn đúng. Tôi quyết định sẽ
không bị ám ảnh bởi chuyện đó nữa. Tôi đã bỏ Lucy. Tôi dại dột ngủ lại với nàng
(sau Rick, nghĩa là tôi thắng hắn chuyện đó) và cả Lucy và Rick đều được tự do
lựa chọn cách sống của họ. Nếu như hai kẻ cô đơn muốn thắp sáng sự tồn tại tẻ
nhạt của mình bằng vài giờ ôm ấp, rên rỉ vô nghĩa thì đó là việc của họ. Và với
suy nghĩ độ lượng này, tôi yên tâm cùng Fred và Jasper ăn tiêu một đêm trác
táng.
Chủ nhật, ngày 13 tháng Ba
Tôi thường tự hỏi không hiểu đời sống mỗi cá nhân ở xứ sở sương mù này sẽ
thay đổi như thế nào nếu như chất cay không được khám phá. Hãy tưởng tượng bao
đôi lứa không thành nếu không có hơi men tác động. Rồi tất cả những tin nhắn
không được gửi và những ý định không được tiết lộ. Anh có thể hình dung ra mình
nhảy nhót, chứ đừng nói gì đến chuyện tán tỉnh trong một câu lạc bộ toàn người
tỉnh táo hay không? Rồi những ý tưởng đáng giá tiền triệu và những cuộc du
ngoạn liều lĩnh sẽ không bao giờ thành hiện thực nếu như những tế bào nhạy cảm
trong trí óc con người không được kích thích bằng chất cồn. Đó là không kể đến
các quyết tâm thay đổi lối sống bất thành khi anh tỉnh rượu vào sáng hôm sau.
Tối qua là một ví dụ điển hình. Tôi sẽ hoàn toàn vô tội nếu chịu khó nằm
nhà đọc sách và uống một cốc ca cao nóng. Thực tế thì sau khi về nhà từ chuyến
xe bus 2 giờ rưỡi sáng, rồi quyết định gọi điện cho Lucy.
Về bản chất đây là một ý tưởng vô cùng ngu ngốc. Mọi suy nghĩ bao dung của
tôi sau cuộc nói chuyện với bố đã hoàn toàn tan biến. Và cảm nhận thấy cơn đau
đầu của hai tối uống quá tải chuẩn bị hoành hành, tôi quyết sẽ làm rõ mọi
chuyện liên quan đến Rick với Lucy.
Cái mà tôi quên mất là tôi đã bổ sung Leila vào các tên bắt đầu bằng L
trong điện thoại, vì thế thứ tự trong danh sách liên lạc đã bị thay đổi. Bất
biến này, cộng với sự thật rằng tôi đã uống toàn bộ lượng rượu cho phép của một
tháng trong vẻn vẹn có 2 ngày cuối tuần, đồng nghĩa với việc lầm lẫn bấm vào số
của bố mẹ Lucy.
Chẳng biết vì lý do kỳ quặc gì, tôi đặt ghi âm lại cuộc nói chuyện đó. Có
thể tôi muốn dùng nó để làm bằng chứng? Thực sự không thể hiểu nổi đầu óc của
một thằng say. Và thế là, nhờ vào kỹ thuật hiện đại, giờ tôi có thể ghi lại
nguyên văn cuộc trao đổi.
“Archie Poett đây”, một giọng nói buồn ngủ, mệt mỏi.
“Lucy, cô đấy à?”
“Đây là số điện thoại vùng Salisbury 755750. Anh cần gì?”
“Mày là thằng chó nào thế? Lucy đâu? Đưa điện thoại cho Lucy. Tao cần nói
chuyện với cô ta. Và tao muốn nói chuyện với cô ta ngay bây giờ”.
“Đây là bố của Lucy. Ai đấy nhỉ? Tại sao anh lại gọi vào giờ này chuyện gì
không?”
“Bố-của-Lucy, đừng có ba hoa chính chòe. Mày là thằng người yêu mới của nó
phải không? Mày ngủ với nó phải không? Tao đoán chắc của quý của mày chỉ bé một
mẩu và mềm nhũn. Tao biết cô ta ở đấy mà. Để tao nói chuyện với Lucy”.
“Có phải Jack không nhỉ?”
“Ừ, Jack đấy”. Có lẽ tôi đã tỉnh ra một chút khi tự nhắc đến tên mình. Có
thể nghe thấy chút lo ngại trong giọng nói của tôi.
gọi nhầm vào số của bố mẹ Lucy rồi. Bỏ điện thoại xuống, đi tắm rồi lên
giường đi ngủ đi”
“Vâng, Mr. Poett. Ôi trời, cháu vô cùng xin lỗi, Mr. Poett”
“Mà Jack này?”
“Dạ?”
“Sáng mai thức dậy, anh sẽ không nhớ điều này đâu nhưng tôi cũng muốn nói
rằng anh đã có thể trở thành con rể của tôi. Tôi rất thất vọng đấy!”
“Mr. Poett?”
“Sao thế Jack?”
“Tiên sư nhà ông, Mr. Poett!”
Thứ Ba, ngày 15 tháng Ba
Cuối cùng thì Fred cũng thực hiện
đủ các “nghiên cứu” trên Internet và kiếm đủ tiền bồi thường cho cây anh đào nở
hoa trái vụ. Hắn đồng thời cũng được mời làm việc chính thức tại công ty nhập
liệu. Hắn được bầu là “nhân viên đánh máy xuất sắc nhất trong tháng”. Hẳn tháng
Ba phải là một tháng tồi tệ nhất trong lịch sử của cộng đồng www. Crapjobs.
Com.
Tuy nhiên, thời gian tiếp xúc
ngắn ngủi với thế giới lao động đã khiến Fred phải suy nghĩ một cách nghiêm túc
về việc viết sách. Đối với hắn, bất cứ việc gì cũng tốt hơn là phải ngủ dậy sớm
mỗi ngày, đóng bộ và lên tàu xe đi làm. Theo cách nói của Fred thì đơn giản là
quần áo ngủ đối lập với P45[31]!
[31] Giấy
chứng nhận thôi việc ở Anh.
Thứ Tư, ngày 16 tháng Ba
Hôm nay, tôi nhận được một bức
thư tay rất dài và cảm động của Lucy (tôi không nhận được thư viết tay kể từ
khi đi học phổ thông) nhắc lại những kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng tôi từng có. Bức
thu vừa đượm buồn vừa có tính động viên. Nước mắt nước mũi tôi làm các dòng chữ
nhòe nhoẹt ngoài dự kiến. Có lẽ Lucy muốn tống khứ tất cả những gì mà
chúng tôi có vào một ngăn kéo kín rồi làm lễ kỷ niệm, tống tiễn chúng vào quá
khứ. Điều đó làm tôi khóc. Gần đây mọi việc tệ hại quá chừng và tôi đã cố quên
đi tất cả những giây phút hạnh phúc trong đời mình. Nhưng đồng thơi nó cũng như
gánh nặng được dỡ bỏ khỏi đôi vai tôi. “Chấm hết!”, tôi nghĩ đó là từ cần dùng.
Một từ rất chuẩn xá
Tôi cũng phải viết thư xin lỗi bố
Lucy. Mr. Poett quả là một người cha mẫu mực và không đáng bị đánh thức lúc hai
rưỡi sáng để nghe mấy lời nguyền rủa tục tĩu. Và thế là tôi viết cho ông một
bức thư khó viết nhất trong đời.
Tới lúc này tôi mới thấy hệ thống
giáo dục của chúng ta rất thiếu sót. Thay vì dạy học sinh đóng kịch bằng ngoại
ngữ – “Em phụ trách đoàn học sinh trên chuyến xe bus đến Dieppe ở nước Đức. Chiếc xe bị hỏng giữa
đường. Hãy giải thích cho người thợ cơ khí rằng cần phải thay bộ chế hòa khí
mới” – chúng ta nên tập trung vào các tình huống thực tế hơn. Có lẽ môn văn ở
cấp hai phải có chủ đề: “Giữa đêm, trong khi say mềm, em gọi nhầm vào số của bố
bạn gái để than phiền rằng cô ta ngủ với bạn thân nhất của em. Hãy viết một bức
thư xin lỗi không quá 200 từ. Yêu cầu viết cách dòng và đọc kỹ bức thư trước
khi nộp”.
Rồi đến Rick, hắn để lại hàng
loại lời nhắn dài loằng ngoằng trong hộp thư thoại của tôi. Tôi bắt đầu cảm
thấy mình thật khốn nạn về chuyện hôm thứ Sáu vừa rồi. Vì vậy, tôi ghé qua nhà
Rick để làm lành, lần thứ hai trong vòng hai tháng.
“Tao vô cùng xin lỗi”. Đấm lưng
thân tình. “Đừng bao giờ để những chuyện vớ vẩn thế này làm hỏng tình bạn của
chúng ta”. Lại đấm lưng, dừng lại, rồi lại đấm, sụt sùi, và cứ thế mãi…
Tôi về nhà, nhắn tin cho em gái
Rick, Katie, hẹn đi uống một lúc nào đó. Sự trả thù bao giờ cũng ngọt
Thứ Năm, ngày 17 tháng Ba
Tôi bước vào phòng làm việc khi
Buddy và Rupert (hói) đang trò chuyện. Nguyên văn là thế này:
Buddy: “Vấn đề với bọn con gái ở
các trung tâm tài chính là chúng quá cao giá. Thậm chí đến những ả béo ị
và ô mai sấu nhất cũng có giá, như những cổ phiếu ưu đãi ở
Trung Đông vậy”.
Rupert (hói): “Đúng thế, cậu quả
là chí lý. Tất cả những đứa ngon lành đều được trả giá hậu hĩnh (và chúng nó ý
thức được điều đó). Thế rồi còn phải lo chính sách rút vốn nữa chứ. Bọn đó
chẳng quan tâm đến việc bán đấu giá trên sàn đâu”.
Buddy: “Ha ha. Thời buổi này, em
thà nhảy vào các thị trường quốc tế với các hình thứ đầu tư phong phú, luật lệ
đa dạng, múi khác biệt. Thị trường Thái Lan đang mạnh về tiền mặt, thị trường
Việt Nam cũng
khá khởi sắc”.
Rupert (hói): “Hoàn toàn đồng ý,
tôi từng gắn bó với thị trường Mỹ nhưng gần đây thấy nó có vẻ cạnh tranh khốc
liệt quá”.
Buddy: “Ha ha. Theo kinh nghiệm
của em thì thị trường mới nổi thường thường dễ làm ăn hơn các thị trường lâu
đời, tuy nhiên lúc ban đầu cũng khá khó khăn vì rủi ro cao”.
Rupert (hói): “Lợi thế lớn nhất
của các công ty được niêm yết là anh có thể bỏ của chạy lấy người chỉ sau một
tối. Để dành 10 phần trăm còn lại cho thằng kế tiếp – đó luôn là phương châm
của tôi”.
Buddy: “Ha ha”.
Sáng như ban ngày nhé! Tôi làm
việc với những thằng khốn nạn nhất trên đời.
Thứ Sáu, ngày 18 tháng Ba
Có lẽ tôi phải sửa lại một chút
câu cuối cùng trong nhật ký: chỉ chín mươi tám phần trăm đồng nghiệp của tôi là
khốn nạn. Leilap phát ngôn viên ủng hộ sôcôla của sinh viên” Sidebottom thì đã
cố định vị trí của em ở hai phần trăm còn lại với phát minh về trò chơi mới tại
công sở: đua business card độc đáo nhất.
Luật chơi là anh được tự chọn
những cái nhất mà anh có, ví dụ như: địa chỉ email dài nhất, màu sắc lòe loẹt
nhất, cách dùng phông chữ đẹp nhất, nhiều loại thông tin liên lạc nhất, vân
vân…
Tôi chiếm vị trí đầu tiên một
cách dễ dàng bằng cách dùng phông chữ Helvetica 12 in nổi màu xanh biếc trên
card của Rupert (hói). Leila đánh trả bằng card của Andrew Billington từ BNP
Paribas với 3 số mobile phone, 2 số fax, 2 email và một hộp thư tại bưu điện
gửi tới thư ký của ông ta (tất cả trừ hộp thư khi dùng chuyển phát nhanh). Tôi
tấn công bằng một email dài dằng dặc <Geoffrey. blundell-radomir-blundel@uk.
lowsoncommunications. Com> (dễ dàng đánh bại <bod. hall@gs. Com> của
Leila). Nhưng rồi em đánh trả bằng: Sheikh Abdul Al-Rahman, danh thiếp với cách
dùng tên Ả rập đậm đặc nhất. Tôi hoàn toàn đầu hàng.
Trò chơi thật trí tuệ, người con
gái thật tuyệt vời. Em làm gì ở chốn này?
Chủ nhật, ngày 20 tháng Ba
Chỉ một tuần nữa là đến cuộc tình
tay tư của mình. Hai hòn dái tôi căng tròn như hai quả dưa.
Thứ Ba, ngày 22 tháng Ba
Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng căm
ghét công việc của mình. Ý tôi không phải là kiểu ghét chơi chơi theo cách nói
quen miệng của một số người. Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Hồi mới
vào, thấy choáng ngợp vì bỗng nhiên kiếm được bộn tiền ngay sau khi ra trường.
Những bộ complet xịn, Blackberry, taxi miễn phí, tiền thưởng kếch xù cuối năm,
rồi các đợt vui chơi giải trí do công ty tổ chức, đã làm tôi mờ mắt. Thế rồi
khi sự phấn kích tiêu tan, vẫn cảm thấy chịu đựng được vì ít ra còn có Lucy đợi
ở nhà sau mỗi buổi tối đi làm về. Tôi thích đưa Lucy đi ăn nhà hàng và mua tặng
nàng những món quà đắt tiền. Lucy làm về PR. Tôi làm ở trung tâm tài chính lớn
nhất London.
Chúng tôi tạo thành một cặp lý tưởng ở thủ đô. Tôi có thể đã khác bây giờ, đã
có thể trở thành những chàng trai đắt giá và đầy triển vọng.
Nhưng giờ đây, khi đã chia tay
Lucy, tôi mới nhận thấy sự giả dối đáng xấu hổ của lối sống ấy. Tôi ghét sự
thật rằng tôi có thể ra ngoài ăn trưa và trả 20 bảng cho một đĩa salad mà không
hề bận tâm. Tôi ghét sự thật rằng bọn con gái thay đổi hẳn thái độ khi biết tôi
kiếm được bao nhiêu tiền.
Còn bản thân công việc? Thực ra
mà nói, nó còn hơn cả vô dụng. Tôi thậm chí còn không hiểu mình đang làm gì
nữa. Tôi không thể hiểu nổi liệu công việc tôi làm có đem lại lợi ích gì cho xã
hội không? Những lời khắc trên bia mộ của tôi sẽ là: “Anh chưa bao giờ làm ảnh
hưởng xấu đến lợi ích của chủ đầu tư”.
Tôi vẫn nhớ đến buổi tiệc chia
tay bố tôi khi cụ về hưu. Có rất nhiều các giáo viên và cựu học sinh đến dự,
cảm ơn cụ về tác động tích cực của cụ đối với họ. Và khi so sánh điều ấy với
tình huống hiện tại của mình, dù không muốn, tôi cũng nghĩ mình là một trong
những kẻ tệ hại nhất. Tôi nhớ tuần trước có đọc bài phỏng vấn một chuyên gia
đầu ngành marketing sắp về hưu. Lúc đó tôi nghĩ: “Giỏi lắm, ông đã bán xà phòng
gội đầu thật xuất sắc”.
Khi còn học phổ thông và đại học,
chúng ta được dạy dỗ rằng ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Chúng ta chơi
thể thao, tham gia các câu lạc bộ, học chơi nhạc cụ, đi tham quan du lịch… và
liệt kê tất cả các kinh nghiệm đó vào một CV bóng bẩy để có thể kiếm được một
công việc tử tế ở ngân hàng. Tôi say bí tỉ ở hội chợ việc làm và viết lung
tung, nhầm dòng nọ sang dòng kia trong form đăng ký. Toàn là những điều ngớ
ngẩn. Chúng ta là một thế hệ không có xương sống, mới hai chục tuổi đầu đã ký
tên xin chết cho các chương trình giới thiệu việc làm và các chế độ lương hưu
hậu hĩnh. Chúng ta coi các công ty blue chip[32] như
những trung tâm kết bạn để có thể gặp nữa thế hai của mình.
[32] Từ chỉ các công ty có cổ phiếu giá ổn định
ở mức cao.
Ừ, ít ra thì tôi gặp Leila và tôi
đoán chắc em là con người lý tưởng. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là những cảm xúc
bồng bột. Nhưng giờ đây, mọi chuyện trở nên nghiêm túc. Bình thường, tôi thấy
những đứa con gái mà tính tình dễ chịu thì rõ xấu, còn những đứa đẹp một chút
thì lại quá tẻ nhạt. Nhưng Leila thì hoàn toàn khác.
Không thể không dùng đến mấy câu
cổ điển nhưng em quả là ánh sáng lung linh trong căn hầm địa ngục. Tuần này,
gần như hôm nào chúng tôi cũng ăn trưa với nhau. Chúng tôi tiếp tục chơi trò
đua business card như trò chơi riêng của hai đứa. Chúng tôi trò chuyện với nhau
về một thế giới khác, cá tồn tại bên ngoài những thang máy bằng kính và cây
nhựa giả tạo. Em thắp sáng từng giây phút nghỉ giải lao mà tôi có trong cái hố
tăm tối này.
Nhưng bây giờ, em có vẻ thích
Buddy và Buddy cũng mê em, tình thế đã thay chiều biến thế. Tôi nhận ra công
việc của tôi đang làm mới chó cắn làm sao. Theo đuổi một đồng nghiệp mới chỉ có
thể tạm thời đánh lạc mối thâm thù ấy. Bạn làm việc để sống hay là sống để làm
việc? Gần đây, tôi làm việc cật lực như muốn giết chết chính bản thân mình.
Tôi không thể chịu đựng được khi
giới thiệu với mọi người rằng tôi là một nhân viên ngân hàng đầu tư. Tôi không
muốn nghĩ vẩn vơ trên trời dưới biển, hay giúp bọn bạn cất cột gôn, hay giao
lưu kết bạn (giao lưu là để dành cho những kẻ lừa đảo). Tôi buộc phải đi tìm
một công việc mới.
Thứ Sáu, ngày 25 tháng Ba
Ngày Good Friday[33].
Quả thực là ngày thứ sáu đẹp. Giữa tuần, Katie nhắn tin làm tôi đỡ ủ rũ hơn một
chút.
[33] Good Friday hay còn gọi là “Ngày thứ sáu
Thần thánh”, là ngày nghỉ lễ ở Anh. Ngày này nhằm để tưởng niệm ngày Jesus bị
hành hình.
Chiều nay, chúng tôi đang ngồi
uống với nhau thì Rick gọi.
“Xin lỗi này, không nói chuyện
được. Đang có hẹn”.
“Hẹn hò với ai đấy, thằng khốn?”
“À, một người mà mày biết rất rõ.
Tao đang ngồi với Katie”.
Và thế là người anh em sinh đôi
vốn rất bảo vệ em gái dập máy giận dữ.
15-15.
Thắng lợi bị ngắt quẵng bởi cái
tát của Katie.
“Cậu đâu có bảo với tớ đây là một
cuộc hẹn hò. Tớ tưởng chỉ là đi uống nước bình thường”.
“Đừng lo, mình chỉ lợi dụng cậu
để trả thù Rick thôi mà”.
Thế là nàng tát tôi thêm cái nữa.
“Tại sao lại tát tôi những hai
lần?” Tôi cười hỏi.
Katue tát tôi thêm một cái nữa.
“Ba lần. Một cái vì buổi hôm nay,
một cái vì chuyện hẹn hò và cái cuối cùng là để cho vui”.
Chắc hẳn tôi sẽ bị loại khỏi danh
sách được gửi thiệp Giáng sinh từ gia đình họ Fielding đây!
Chủ nhật, ngày 27 tháng Ba
Thật là sung sướng, tôi nghĩ khi
mở mắt tỉnh giấc vào buổi sáng Chủ nhật tuyệt đẹp của lễ Phục sinh. Sau 40 ngày
đêm tra tấn, tôi giữ được lời hứa của mình và tôi sẽ được lên giường cùng cả 3
cô bạn xinh đẹp. Tối nay, tôi sẽ trở thành người đàn ông thực thụ, nhà vô địch
tuyệt đối của trò chơi “Tôi chưa từng…”
Thật ra mà nói thì cũng chẳng đơn
giản gì. Mỗi khi Leila đến cơ quan với bộ cánh mới, tôi gần như muốn gào thét
trong tuyệt vọng. Các quảng cáo sexy thì khiêu khích ở mọi nơi, mọi chỗ trong
đường tàu điện ngầm. Những cú va chạm trên xe bus chật chội nhiều khi thật khó
xử. Rồi về nhà bắt gặp Fred háo hức bên máy tính thật là giọt nước cuối cùng.
Tôi thậm chí phải chuyển kênh tivi mỗi khi có cảnh đôi lứa tình tự trong phim.
Sau bữa sáng, tôi tạt qua cửa
hàng tạp hóa gần nhà, mua 4 chai rượu rẻ tiền và một hộp bự bao cao su. Loại
chất lượng thuần khiết nhát. Người bán hang nháy mắt với tôi như muốn nói: “Cậu
là người hùng”. Có thể là tôi tưởng tượng nhưng tôi thề rằng bà cụ xếp hàng
phía sau còn vỗ mông tôi một cái.
Trên đường về nhà, Claire gọi:
“Happy Easter, Jack. Xin chúc mừng.
Kỳ kiêng khem của cậu đã chấm dứt”
“Cám ơn nhiều, tôi cảm thấy tinh
thần thật sảng khoái và minh mẫn. Mấy giờ tối nay các cậu tới?”
“Haha, cậu vui tính thật đấy,
Jack. Cậu không thật tin lời bọn mình đấy chứ?”
“Ờ… không, hiển nhiên là không.
Ha ha. Đừng có mà ngớ ngẩn. Happy Easter nhé! Tha hồ mà chén sôcôla nhé!”
Tôi về nhà, bước vào bếp và bắt
gặp Fred đang pha cafe, vẫn mặc bộ quần áo ngủ của tôi.
“Rượu như thế thì hơi nhiều cho
hai đứa chúng ta đấy Jack. Ôi trời, bao cao su cũng quá nhiều đấy!”
“Ông biết tính tôi rồi đấy, mua
để dự trữ ấy mà!”
Và thế là hai thằng tôi lại uống
say sưa để kỷ niệm sự tái thế thần thánh của mình. Rồi tôi về phòng để làm mấy
việc “riêng tư”, đau khổ nhận ra rằng mình mới cô đơn và trống trải làm sao!