Từng qua tuổi 20 - Chương 01 phần 3

Thứ Năm, ngày 20 tháng Giêng

Vừa đi làm về, anh bạn cùng nhà Fred vẫy một mảnh giấy trước mặt tôi đầy
phấn khích.

“Đồ điên, làm gì thế? Mà tại sao cậu lại mặc bộ quần áo ngủ của tôi vào lúc
8 giờ tối?”

“Bởi vì bộ của tôi đang giặt. Nhưng nghe này Jack, tôi biết cách rồi! Tôi
đã nghĩ ra biện pháp tránh cho hai thằng mình khỏi vào tù”.

“Tại sao bọn mình lại phải ngồi tù?”

“Vì đã ăn trộm cây anh đào chứ còn gì nữa. Họ sẽ lần ra chúng ta. Và họ sẽ
thuê một gã cao to đen hôi tên là Ron đến đập cho chúng ta một trận nhừ tử”.

Hẳn Fred thèm được gặp tên Ron khổng lồ da đen kia lắm.

“Không, nghiêm túc đấy”, Fred tiếp tục, “đọc đi, đây là bức thư nặc danh
gửi tới Người hoa. Bức thư này sẽ giúp chúng ta thoát tội”.

Dưới đây là toàn thư:

“Kính gửi Người hoa,

Tối thứ Sáu vừa rồi, trong giây phút bốc đồng,
chúng tôi đã cưa đổ cây anh đào nở hoa trái mùa trong khu vườn ở Onslow Mews.
Cây anh đào thật đẹp và huyền ảo như một trái cấm mà đáng lẽ chúng tôi không
nên chạm tay vào. Giờ đây, vô cùng hối hận và xấu hổ, chúng tôi xin gửi lại
này. Ăn trộm cây hoa đã mang lại cho chúng tôi niềm vui ngắn ngủi nhưng đồng
thời sẽ khiến cho tâm hồn chúng tôi bị dằn vặt suốt đời.

Nhằm khắc phục thiệt hại trên, chúng tôi xin gửi
kèm theo đây một số tiền nhỏ. Chúng tôi cam kết sẽ đóng góp một khoản tương tự
tới một tổ chức từ thiện thích hợp. “Hội những kẻ say xỉn” có thể là một lựa
chọn xác đáng trong bối cảnh này.

Kính thư

Các thanh niên da trắng ngốc nghếch”.

“Fred”, tôi nói sau khi đọc đi đọc lại đoạn diễn văn mà hắn mất bốn ngày
biên soạn, “Nghe cũng lọt tai đấy. Nhưng chúng ta không còn là học sinh nữa.
Cậu không thể viết bản kiểm điểm gửi lên giám thị rồi hy vọng rằng mọi chuyện
sẽ ổn thỏa được. Mà chính xác thì kế hoạch của cậu để trả lại cây hoa to vật và
đưa tiền một cách bí mật là thế nào?”

“Đơn giản. Đi lên thế nào thì đi xuống thế ấy. Như là đu quay hay đánh đu
vậy. Vòng tròn định mệnh. Hai đứa mình sẽ vứt lại cây anh đào về vườn kèm theo
một phong bì tiền”.

“Có điên mà làm như thế. Cây hoa thì nặng hàng tấn còn tiền thì thả ra là
mất ngay”.

“Bọn khốn ở bắc Kensington sẽ cuỗm mất à?”

“Ừ, hoặc là một hội giàu nứt đố đổ vách sẽ thấy nó ngay trên đường đi bộ từ
quán về nhà”.

Cái cây ấy sẽ ở lại trong bếp, tôi đã quyết định là như thế. Quên Người hoa
đi. Trên đời còn bao nhiêu nghĩa cử vô danh đáng ca ngợi hơn là trả lại cái cây
sắp chết khô cùng một đống tiền lẻ. Có lẽ tôi sẽ ngắt mấy bông hoa màu hồng
phấn kia để lên bàn của Leila.

Thứ Sáu, ngày 21 tháng Giêng

Lên tàu điện ngầm buổi sáng, giấu giấu diếm diếm mấy cành hoa ăn trộm dưới
áo, cảm giác như mình là một tác giả vừa được nhận giải mâm xôi vậy. Linh tính
cho biết kẻ đối diện vừa đọc báo Metro vừa liếc trộm tôi với con mắt châm chọc.
Anh ta hẳn còn khoái chí hơn nếu biết được điều gì xảy ra sau đó.

Số phận đưa đẩy thế nào mà tôi lại bước vào thang máy cùng lúc với Leila.
Chỉ có ba người chúng tôi trong đó: Leila, tôi và mấy cành hoa anh đào rũ cánh

“Anh đi xuống à?” Em hỏi.

Đừng nói: “Nếu em bấm vào đúng chỗ”. Đừng nói: “Nếu em bấm vào đúng chỗ”.
Đừng nói: “Nếu em bấm vào đúng chỗ”.

“Nếu em bấm vào đúng chỗ”.

“Dạ?”

“Sao cơ?”

“Anh vừa nói gì ạ?” Giọng em ngọt ngào như sôcôla mà mượt mà như lụa.

Em hẳn là không nghe.

“À, tôi cũng đi xuống tầng hầm để ăn bữa sáng miễn phí”. Bữa sáng miễn phí?
Tôi thật là ngớ ngẩn.

Em mỉm cười. Như thể có ai vừa bật dòng điện hàng kilôoát từ sau lưng. Má
em ửng hồng. Tôi cũng đỏ mặt, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm. Tôi mỉm cười đáp lễ,
cố nhăn trán để em khỏi nhìn thấy mấy mảng tóc rụng.

“Hoa cho các chị ở căng tin à?” Em chỉ vào bó hoa ướt đẫm nước, nhỏ giọt
xuống sàn tạo thành một bãi nước nhỏ, ngăn cách hai chúng tôi như cái hồ của
tình yêu.

“Ồ không, đây là hoa cho bà tôi. Hôm nay là sinh nhật bà”.

Lòng tự tin của tôi đã tới sàn cùng lúc thang máy vừa chạm đất.

“Hẹn gặp lại”. Em nói và bước ra.

Chưa chắc. Tôi chỉ là một thằng ăn trộm hoa rẻ tiền. Tôi nhét đống hoa vào
máy nghiền giấy. Máy hỏng!

Thứ Bảy, ngày 22 tháng Giêng

Lucy gọi điện yêu cầu gặp mặt: “Tới chỗ nào rẻ thôi nhưng tươi vui một
chút”. Thật đáng tiếc, nàng lại quá cao sang và ảm đạm.

“Cô coi tôi là dạng gì chứ?” Tôi nổi cáu, “Cái loại để cô nhập vào outlook
calendar
 à? Hẹn riêng, không ở văn phòng, màu hồng, reminder trước
15 phút?

“Hẹn riêng có màu xanh”. Nàng nói một cách dửng dưng. “Màu hồng máu dành
cho các cuộc hẹn quan trọng không thể xê dịch. Và anh hiển nhiên là không thuộc
dạng ấy”.

Chó má! Mà màu hồng máu là màu quỷ gì cơ chứ? Con chó màu hồng máu.

Trước khi Lucy gọi, đầu óc tôi còn vơ vẩn với bảng biểu Excel, cây anh đào
ăn trộm và Leila. Cú điện thoại ấy khiến tôi chợt nhận ra mình đã cố tìm mọi
cách để đẩy Lucy ra khỏi đời tâm trí mình. Tôi đã viết vài điều tệ hại về nàng
nhưng thực chất đầu óc tôi hoàn toàn bung bối. Tôi ghét phải gắn bó lâu dài với
nàng nhưng cũng sợ hãi khôn cùng nếu sẽ mất nàng mãi mãi. Tôi không còn muốn
nàng nữa nhưng đồng thời không muốn để ai bước gần nàng quá 5 bước.

Biết đâu mọi mối quan hệ đều phải trải qua giai đoạn “Tôi ghét mọi thứ ở
cô” rồi sau đó sẽ là góp tiền mua nhà và tiến tới hôn nhân?

Chẳng rõ, có thể tôi cần phải tỏ mạnh mẽ, đàn ông hơn nữa.

Chủ nhật, ngày 23 tháng Giêng.

Đầy nam tính, tôi đi tới cuộc hẹn để bàn về tương lai của chúng tôi, với dự
định sẽ thương lượng kéo dài thời gian thử chia tay trước khi đưa ra kết luận
cuối cùng.

Tôi không ngời rằng Lucy lại trông rực rỡ đến thế. Nàng đã tuân thủ nghiêm
ngặt quy định đầu tiên khi đi gặp người yêu cũ/người yêu tạm thời chia tay:
Phải tỏ vẻ mình sống rất hạnh phúc, đàng hoàng khi không có họ.

Thật đáng tiếc, nàng thực sự sống tốt hơn khi không có tôi.

“Jack, tối qua em đã hôn một người khác”.

Tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn thất bại. Tôi thấy buồn nôn và chỉ muốn
nôn mửa lên nàng. Tại sao nàng lại dám? Tôi là người trước tiên không cảm thấy
hạnh phúc. Chắc gì nàng đã tảng lờ tin nhắn của tôi yêu cầu làm rõ xem có được
quan hệ với người khác trong khi thử chia tay không. Chắc nàng còn quá bận rộn
dành thời gian cho các quan hệ mới.

Nhưng tôi quyết sẽ không làm to chuyện. Luật thứ hai khi đi gặp người yêu
cũ/người yêu tạm chia tay: Không bao giờ để lộ ra rằng họ có thể làm cho anh bị
tổn thương. Suy cho cùng thì chính tôi đã suýt tặng hoa cho cô đồng nghiệp mới,
người chẳng biết tôi là ai trong thang máy đó sao?

“Ai thế?”

“Tốt hơn là em không nói”.

“Ai mà tôi biết có phải không?”

“Đúng vậy”.

“Thằng chó nào? Cô đùa giỡn, chơi hockey với cái amidan trong miệng của đây.”

Dừng lại một chút rồi với vẻ tự đắc, hân hoan trong ánh mắt, nàng giáng cho
tôi một đòn chí tử: “Anh ấy là Rick”.

Tôi không biết mình nên cười hay nên khóc. Và thế là tôi khóc. Ngay giữa quán
café ở Convent Garden, tôi, Jack Lancaster, sụt sùi, nức nở lần đầu
tiên kể từ khi chú chuột bạch bé bỏng ra đi khi tôi mười ba tuổi. Nhưng hồi đó
còn dễ hơn bây giờ gấp vạn lần. Ít ra thì Frisky cũng chỉ toi mạng. Nó không
hôn hít mùi mẫn thằng bạn thân nhất của tôi.

Chẳng hiểu vì lí do gì, sự yếu đuối điển hình của thanh niên thế kỷ 21 lại
làm Lucy mủi lòng.

“Ôi, Jack”. Nàng cười một cách ngớ ngẩn. “Em vô cùng xin lỗi. Chuyện đó xảy
ra chẳng qua chỉ là do say rượu mà thôi. Em không biết là sẽ gây cho anh nhiều
xúc cảm đến vậy”.

Không phải là nhiều xúc cảm mà là quá nhiều. Một phần trong tôi muốn giết
nàng. Phần kia chỉ muốn đưa tay tốc váy nàng rồi chuyện đến đâu thì đến. Kỳ
quặc thay, điều đó có khi lại giải quyết được tất cả mọi vấn đề. Tôi cần phải
chiếm lại lãnh thổ của mình.

Lucy hiển nhiên không phải là cây cột điện để tôi có thể làm bậy. Nàng muốn
nói chuyện. Tôi thì không. Nếu nàng muốn trao đổi, chỉ có một cách duy nhất để
thỏa mãn ước nguyện.

“Lucy Poett, đây không phải là cuộc chia tay do cả hai bên tự nguyện, TÔI
BỎ CÔ. Từ nay cô không còn là người yêu của tôi nữa. Cô muốn đi đi lại lại bao
nhiêu lần tới những góc tối của các câu lạc bộ thì kệ cô. Mong cho cô sống lâu
đến khi mọc rễ. Tôi sẽ không bao giờ đi shopping với cô ở phố Oxford vào
giữa thàng Tám nữa[16]. Tôi so giờ vuốt tóc an ủi khi cô lôn
ọe cả 4 ly Jack Daniel trộn với Coca Cola nữa. Cuộc trình diễn của Jack và
Lucy đến đây là hạ màn. Hoàn toàn chấm hết. Cút khỏi cuộc đời tôi!”

[16] Oxford
Street
:
phố mua bán sầm uất ở London.
Giữa tháng Tám là mùa hạ giá.

Tất nhiên lúc đó tôi không nói được trôi chảy đến thế, nhưng cũng đủ để
Lucy bật khóc nức nở.

Hòa 30-30.

Thế rồi tôi quay lưng và bước ra khỏi Convert Garden, nước mắt
tuôn ròng trên má, bước chân vô định về phía quảng trường Leicester, thỉnh
thoảng dừng lại trước vài cửa kính sáng loáng để nhắc lại bài diễn văn chia tay
của mình.

Đồ đểu, làm như không biết nàng sẽ xúc phạm tôi! Nàng cố ý chơi tôi! Đánh
vào điểm yếu nhất của tôi! Và với Rick, hắn quả là một thằng tóc đỏ khốn nạn nhất
mà tôi từng biết. Trách gì mà tối qua hắn không thèm qua nhà tôi chơi FIFA trên
Xbox cùng tôi và Fred. Hắn còn đang bận bịu tìm cách lọt vào cái hộp của người
yêu cũ của tôi. Sao mà tôi căm ghét hắn đến thế không biết!

Tôi cố gọi điện cho Rick để chia sẻ tâm tư của mình nhưng hắn đã khôn khéo
chuyển cú gọi của tôi đến máy trả lời tự động. Thế là tôi đành trút bầu tâm sự
vào giọng nói phụ nữ trên mạng điện thoại “Orange”: “Nếu bạn muốn để lại tin
nhắn, xin hãy ấn nút số 1”. Cảm ơn. Tôi ghi đi ghi lại lời nhắn của mình tới
chục lần, hy vọng đạt được sự kết hợp hoàn hảo của lòng thù hận và oán trách.

Quả là một thắng lợi vô nghĩa. Tôi nằm vật trên giường, một biểu tượng thất
bại nhục nhã của thế giới đàn ông.

Thứ Hai, ngày 24 tháng Giêng

Gọi điện đến cơ quan vờ xin nghỉ ốm. Tôi không thể đối mặt với hàng loạt
bom thư khủng bố từ Lucy. Sáng nào ngủ dậy, giọng tôi cũng khản đặc nên tôi
tưởng gọi điện đến báo ốm sẽ dễ như trở bàn tay. Quên khuấy đi mất về cái chính
sách mới, ai đau ốm cũng sẽ phải tường trình với y tá của công ty.

“Thế cậu bị làm sao?” Nữ y tá hỏi.

“À, tôi nghĩ là tuyến giáp bị sưng tấy và tâm thất bên trái lại tiếp tục
giở chứng. Cả hai ngày cuối tuần qua tôi bị nôn mửa suốt thực sự là tôi không
chuẩn bị tinh thần cho tình huống này.

“Xin lỗi, cậu nói gì cơ?”

“Vâng, tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương[17].
Xương trụ và các dây thần kinh của tôi thực sự tê buốt. Có lẽ tôi bị ngộ
độc thức ăn”.

[17] Nguyên
văn sorry trong tiếng Anh vừa có nghĩa là “xin lỗi”, vừa có nghĩa là “đáng
tiếc, cảm thông”.

Cô y tá không có vẻ bị thuyết phục

“Thôi được rồi, tôi giả vờ ốm đấy. Nhưng hôm qua, trái tim tôi tan vỡ và
tôi cần ít thời gian để hồi phục”

“Chuyện đó thì còn phải xem xét”.

Cô ta muốn xem xét gì thì đi mà xem xét. Tôi gác máy và thực sự cảm thấy
bệnh.

Ưu điểm duy nhất khi nghỉ ốm và ở cùng nhà với anh bạn Fred là có thể đảm
bảo một trăm phần trăm rằng Fred sẽ rảnh rỗi cả ngày.

“Cậu có cuộc hẹn quan trọng nào trong ngày không Fred? Có cuộc đàm thoại
nào với trụ sở ở Washington không? Có phải làm đánh giá bản thân hàng
quý không? Không hả, bỏ quần áo ngủ ra, khoác bộ đồ tử tế vào và đi ra quán với
tôi”.

Và thế là chúng tôi đi. Trông giống hệt như hai thằng bợm rượu (đúng bản
chất). Chúng tôi vào quán lúc 11 giờ sáng và uống đến khi quán đóng cửa. Một số
sự kiện quan trọng xảy ra trong thời gian ấy:

11. 30: Lucy nhắn tin hỏi tại sao tôi không trả lời các email của nàng.

12. 14: Lucy nhắn tin hỏi tại sao tôi lại không trả lời các tin vừa nhắn.

14. 52: Sếp Rupert (hói) gọi điện hỏi thăm sức khỏe của tôi. “Tuyệt vời
đếch chịu được”, tôi hứng chí đáp và khi nghĩ lại thì đó quả là một câu trả lời
thật ngu ngốc.

15. 30: Anh bạn cùng nhà Fred tuyên bố rằng hắn yêu tôi.

15. 35: Sau một hồi cân nhắc (đây quả là một vấn đề quan trọng), tôi cũng
tuyên bố lại là tôi yêu.

16. 47: Buddy gọi điện từ cơ quan, báo cho tôi biết là tôi sẽ gặp rắc rối
to.

18. 01: Lucy gọi điện và để lại lời nhắn trong hộp thư thoại của tôi, thắc
mắc tại sao tôi không nhấc máy.

19. 23: Lucy nhắn tin hỏi tại sao tôi không kiểm tra hộp thư thoại.

19. 24: Fred quay lại từ toilet, cầm theo một đống bao cao su có vị cà ri.
“Tưởng là lấy được loại phản quang” hắn than thở.

“Đó là cách duy nhất để có thể nhìn thấy trong bóng đêm phải không?” Tôi
hỏi. Dù sao thẫn yêu quý Fred.

22. 35: Rick gọi bảo rằng chúng tôi cần phải nói chuyện. Không! Không cần
cần chuyện trò gì sất! Cần đánh nhau thì có. Fred giật lấy điện thoại từ tay
tôi và dập máy. Fred cũng ghét Rick. Ôi, tôi yêu Fred!

22. 44: Cô em bồi bàn xin đẹp tế nhị nhắc rằng chúng tôi đã uống quá nhiều
và nên về nhà.

22. 45: Tôi gợi ý cô bé đáng yêu đi về cùng chúng tôi.

23. 30: Chúng tôi ra về. Không có ai đi cùng.

23. 50: Anh bạn cùng nhà Fred và tôi khệ nệ bê nguyên cây anh đào nở hoa
trái vụ (trừ đi 5 bông) về lại khu vườn cũ và thả cây ở đó cùng với bức thư mà
Fred viết và một ít tiền lẻ (chính xác là một đồng 50 xu, số tiền còn lại từ 50
bảng lúc sáng).

00. 45: Cả hai đứa chìm trong cơn hôn mê với vẻ mặt hạnh phúc và vô tội.

Thứ Tư, ngày 26 tháng Giêng.

Thực là tệ hại. Không ai ở cơ quan ám chỉ đến chuyện vờ ốm xấu xa của tôi
hôm thứ hai. Cảm giác như bị mọi người chơi trò đánh đố. Liệu tôi có nên thú
tội không? Tôi thà bị vạch tội để sau đó quay lại làm việc bình thường còn hơn
cứ phải chịu đựng mãi thế này.

Chỉ có thể trông cậy vào sự an ủi tinh thần của Buddy.

“Ồ, vẫn còn ở đây kia à, anh bạn[18]?” hắn hỏi khi đi
ngang qua bàn làm việc của tôi. Buddy gọi tôi là “mate” nghe cũng đau đớn
như mỗi khi hắn viết “color” và “thru”[19] trong email.

[18] Mate:
anh bạn, từ thuần Anh Anh, không có ở tiếng Anh Mỹ.

[19] “Color”, “thru”: tiếng Anh Mỹ, tương đương
với “colour”và “through” trong tiếng Anh Anh.

 

“Ừ, vẫn làm việc chăm chỉ, ông bạn quý hóa ạ. Tôi uống trà với sữa và hai
thìa đường nhé. Tranh thủ lúc pha trà cho tôi thì làm một cốc cho bản thân cũng
được

Thứ Sáu, ngày 28 tháng Giêng

Buổi sáng đến cơ quan, ai cũng nhận được một email yêu cầu phải có mặt ở
phòng làm việc lúc 2 giờ chiều vì có thông báo quan trọng. Cả buổi sáng trôi
qua trong nỗi lo lắng, phấn khích và hồi hộp.

Buddy bảo: “Thế đấy Jack ạ. Họ sẽ thông báo việc thăng chức cho cậu trước
toàn công ty”.

Đúng 2 giờ chiều, cái giọng quý phái của chủ tịch hội đồng quản trị văng
vẳng trên hệ thống loa Tannoy.

“Tôi xin được thông báo với các bạn rằng, do biến động của thị trường tài
chính, tại Citycorp sẽ có một vài thay đổi về cấu trúc. Đây là một trong những
cam kết của công ty chúng ta nhằm xây dựng mối quan hệ mật thiết, gắn bó với
khách hàng trong thế kỷ thứ hai mốt. Tài sản quý nhất của công ty chính là con
người. Các tài sản sau, theo thứ tự bảng chữ cái, sẽ không còn được sử dụng
nữa”

Tôi không thể tin vào tai mình. Lũ sếp đốn mạt định sa thải một nửa nhân
viên qua hệ thống loa phóng thanh.

“Ahmadi, Alexander, Atkinson,
Babbington, Baker-Wilbraham…” Kể ra thì tôi cũng đuổi cổ ai có cái tên
như trên.
 “Holloway, Holston,
Laird…” Tôi ngước nhìn màn hình máy tính. Cửa sổ log-in không còn làm việc nữa.
Tiên sư “từ con chó nói ngược”[20], tôi sẽ là tử sĩ tiếp theo
đây. Nhưng không, sau Laird là
Robson, sau nữa là Waterman. Mấy đứa có họ ở đầu bảng chữ cái quả là rất ngu.

[20] Con
chó, tiếng Anh là “Dog”, nói ngược lại thành “God”, chúa trời.

Thế là tôi được an toàn trong cái công việc mà tôi căm ghét. Điều an ủi duy
nhất là Leila Sidebottom cũng thoát nạn. Buddy Wilton-Steer phải đợi một hồi lâu
nhưng cũng tai qua nạn khỏi.

Tôi gọi cho bố để kể về tin xấu đó.

“Đừng lo, Jack. Một ngày nào đó con sẽ thoát khỏi công việc này thôi, ” ông
cười. “Hiện tại, công việc của con ít nhất cũng giúp cho mẹ có cái để khoe
khoang ở các bữa tiệc chứ!”

Ôi trời

Chủ nhật, ngày 30 tháng Giêng

Cuối cùng thì Rick cũng gọi, sau sáu ngày ròng trốn lánh tôi như một đứa
con gái.

“Đừng-gác-máy-Jack-cho-tao-cơ-hội-để-giải-thích”. Hắn nói bằng cái giọng
quảng cáo chuyên nghiệp.

“Thôi được, đồ đầu hói tóc đỏ, nhưng ‘đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng’.
Mày hẳn phải có lời giải thích đích đáng”.

Và tôi đồng ý đến nhà hắn ở khu Angel.

“Chuyện đó xảy ra ở đây hả?” Tôi hỏi thẳng, lo lắng liếc nhìn giường chiếu
tìm dấu vết của Lucy.

“Không, thằng hâm, mày im miệng và nghe tao nói đây này, innit[21]?”

[21] Innit:
cách nói lóng của “isn’t”, thường được thanh niên đường phố sử dụng.

Cho dù được nuôi dưỡng, giáo dục trong hệ thống trường tư đắt tiền, Rick
vẫn không thể nào không nói một câu tiếng Anh mà thiếu cái hất hàm theo kiểu
đường phố “innit” ở cuối mỗi câu. Ông bố thẩm phán của Rick thì ăn nói đàng
hoàng, dõng dạc như Thái tử Charles. Rick thì là hoàng tử chợ búa. Hắn khăng
khăng đây là cách nói tự nhiên vốn có, còn bọn chúng tôi thì đồn rằng đây là
cách nói hắn học được để tránh bị trêu chọc khi còn học ở cái trường Đại học
vốn có tên là Anglia Polytechnic.

Cuối cùng thì Rick cũng giải thích được cho tôi hiểu rằng hắn không có ý
định cưa cẩm Lucy. Tối thứ bảy, ở một câu lạc bộ, nàng cố tình xô vào hắn và
hắn phải nhảy dựng lên để tránh.

“Tại sao Lucy lại bảo với tao rằng mày cưa cô ấy?”

“Từ tốn nào Jack. Nhìn lại vấn đề xem. Cô ta chỉ cố tình làm mày phải ghen
tị, izzit? Cố tìm mọi cách để giành lại mày. Chia rẽ mày và anh bạn
thân nhất.” Chúa ơi, tôi cảm thấy áy náy khủng khiếp. Tôi lại khóc ròng, lần
thứ hai trong tuần. Thật là bạc nhược!

“Thế chúng mày có chạm môi không?” Tôi cố hỏi giữa tiếng nấc nghẹn ngào.

Nhưng Rick không nghe thấy vì lúc đó tôi đã vùi mặt vào bờ vai rắn chắc của
hắn còn hắn thì vỗ bồm bộp vào vai tôi đúng kiểu đàn ông, rất mạnh mẽ và đường
hoàng. Thế là chúng tôi lại là những người bạn tốt nhất thế gian và mọi chuyện
lại ổn thỏa như chưa từng có vấn đề gì xảy ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3