Kẻ cắp tia chớp - Chương 22 (Hết)
22. Lời Tiên Tri
Thành Hiện Thực
Sau Luke, Annabeth và tôi là hai con lai đầu tiên hoàn thành
nhiệm vụ và còn sống trở về. Khỏi phải nói, mọi người trầm trồ thán phục như
thể hai đứa vừa thắng cuộc thi khó trên truyền hình.
Theo truyền thống của trại, chúng tôi đeo vòng nguyệt quế dự
tiệc chiêu đãi để tôn vinh hai đứa. Sau đó là lễ đốt vải liệm các bạn may sẵn
trong lúc chúng tôi đi vắng.
Vải liệm của Annabeth rất đẹp may bằng lụa xám thêu cả đàn
cú. Tôi đùa, bảo nếu được liệm bằng vải ấy, Annabeth chết cũng không tiếc. Cô
bạn đấm tôi thùm thụp, bảo tôi im miệng đừng nói gở.
Con Thần Biển không có bạn chung phòng nên các con thần Ares
tình nguyện may vải liệm cho tôi. Họ lấy vải trải giường cũ sờn, sơn mặt cười
viền quanh và viết chữ ĐỒ THẢM HẠI chính giữa.
Đốt xong nó, tôi mừng húm.
Trong lúc nhà thần Apollo hát nhép say mệ, các bạn cùng
phòng cũ nhà thần Hermes, nhà Âthen của Annabeth và các bạn thần rừng của
Grover vây quanh. Họ ăn mừng Grover vừa nhận giấy chứng nhận mới toanh từ tay
Hội Đồng xét duyệt. Các thành viên hội đồng nhận xét trong nhiệm vụ vừa rồi,
Grover “can đảm đến mức không thể hiểu nổi… cứng rắn hơn bất kỳ thần rừng nào…”
Trong buổi liên hoan, chỉ mình nhà thần Ares không vui.
Chúng gườm gườm nhìn tôi như muốn nói sẽ không bao giờ tha thứ tội làm nhục cha
chúng.
Không vì thế mà tôi kém vui.
Ngay cả bài diễn văn chào mừng nhóm tôi về trại an toàn của
ông quản lý Dionysus cũng không làm tôi nản chí.
À, phải. Gã thiếu niên hư đốn này chưa chết. Đầu hắn lúc
trước đã to, giờ còn to hơn. Chúc mừng đầu to. Chuyển sang tin tức khác. Cuộc
đua xuồng máy Chủ nhật này phải hoãn vì…
Dù về lại nhà Số Ba, tôi không còn cô đơn. Tôi gặp bạn lúc
huấn luyện. Đêm đêm nghe tiếng sóng xô bờ, tôi biết có cha tôi ở đó. Có thể
chưa hiểu hết về tôi, có thể lấy làm tiếc vì có tôi trên đời nhưng ông
vẫn dõi theo từng bước tôi đi. Cho đến giờ, cha tự hào về tôi.
Riêng phần mẹ, bà có cơ hội làm lại cuộc đời.
Một tuần sau khi về trại, tôi nhận được thư mẹ. Thư
kể Gabe Cóc Chết biến mất một cách đầy bí ẩn khỏi tinh cầu. Dù
báo cảnh sát chuyện hắn mất tích nhưng không hiểu sao bà có linh cảm
họ sẽ không tìm thấy hắn.
Chuyển sang chuyện khác, mẹ bảo bà vừa bán quần
thể tượng đầu tay to bằng người thật cho phòng trưng bày ở Soho. Tác phẩm của mẹ có tên: Xới bạc. Tiền thù
lao nhiều đến nổi mẹ đủ tiền mua căn hộ mới và đóng tiền học năm
đầu tại đại học New York.
Phòng trưng bày Soho nài nỉ mẹ tạc thêm
tượng mới. Mẹ viết cho tôi: “Con đừng lo. Mẹ không thích điêu khắc
nữa. Mẹ vứt hộp dụng cụ con để lại cho mẹ rồi. Từ nay trở đi, mẹ
sẽ viết văn.
“Tái bút: Mẹ đã tìm được trường tư thục danh
tiếng trong thành phố. Mẹ đã ghi danh, giữ chỗ cho con. Hãy về học
lớp bảy và ở với mẹ. Nhưng nếu con muốn ở hẳn Trại Con Lai, mẹ
hoàn toàn đồng ý.”
Tôi gấp thư cẩn thận, để ngay ngắn trên mặt bàn cạnh
giường. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đọc lại thư và suy ngẫm xem nên
trả lời mẹ thế nào.
Lễ quốc khánh, cả trại tập trung ngoài bãi biển xem
màn pháo hoa do nhà Số Chín biểu diễn. Là con thần Hephaestus, họ cho
rằng nếu pháo chỉ có ba màu xanh, đỏ và trắng sẽ rất chán. Họ
chèo thuyền rồng, mang pháo to bằng tên lửa ra khơi bắn vào bờ.
Annabeth kể những năm trước, nhà Hephaestus bắn liên tục tạo hình các
nhân vật hoạt hình giữa bầu trời. Màn cuối là hai trăm chiến binh
Sparta múa may giữa trời, chiến đấu anh dũng trước khi nổ tung thành
muôn nghìn chấm sáng đủ màu.
Lúc Annabeth và tôi đang trải khăn ngồi cắm trại
ngoài trời, Grover đến chào từ biệt.
Dù vẫn mặc quần jeans, áo thun và giày thể thao,
Grover chững chạc hẳn chỉ sau vài tuần. Chòm râu dê dày cứng hơn.
Grover béo ra. Sừng nó mọc thêm ít nhất hai phân. Grover không bao giờ
rời mũ vải mềm giúp ngụy trang giống người phàm.
- Tớ sắp lên đường, nên qua báo hai cậu...
Tôi cố làm mặt vui để động viên Grover. Thần rừng
được trại cho phép đi tìm thần Pan chỉ có mình nó. Nhưng phải chia
tay nó, tôi buồn vô kể. Tuy mới quen Grover một năm, nhưng trước nó, tôi
chưa chơi với lâu như thế.
Annabeth ôm hôn Grover, dặn nó đừng để chân giả tuột
ra.
- Tôi hỏi nó định tìm thần Pan ở địa điểm nào
trước.
Grover ngượng ngập:
- Bí mật. Giá có hai cậu đi cùng thì vui, nhưng
người với thần Pan không hợp...
Annabeth bảo:
- Chúng tớ hiểu mà. Cậu có vỏ hộp thiết đủ dùng
làm lương khô ăn chưa?
- Rồi.
- Cầm theo sáo sậy chưa?
Grover càu nhàu:
- Rồi. Annabeth này, cậu như mẹ dê lắm lời vậy.
Nói thế chứ thực lòng. Grover không khó chịu.
Một tay chống gậy, khoác ba lô trên vai. Trông nó
giống người đi dã ngoại thường thấy trên mọi nẻo đường nước Mỹ. Cậu
bé còi cọc hay bị bắt nạt ở Học viện Yanoy không còn nữa.
- Hai cậu chúc tớ may mắn đi.
Sau khi ôm Annabeth lần nữa, nó vỗ vai tôi và quay lại
con đường qua đụn cát.
Pháo hoa rực rỡ bầu trời: nào Hercules giết sư tử
Nemean, Artemis săn lợn rừng. Tổng thống George Washington (vốn là con
thần Athena) đang vượt qua sông Delawar. Tôi gọi với:
- Này Grover
Nó đã đến bìa rừng và ngoái đầu lại.
- Đi đâu thì đi cũng phải ráng ăn uống đầy đủ nhé.
Nó cười, biến mất sau rặng cây.
Annabeth bảo:
- Tụi mình còn gặp Grover nhiều.
Tôi cố tin và gạt đi suy nghĩ hai ngàn năm qua, chưa ai
tìm thần Pan mà sống trở về. Grover sẽ là người đầu tiên. Chắc chắn
thế.
Tháng Bảy chậm chạp trôi qua.
Mấy ngày liền, tôi vạch chiến lược chơi cướp cờ cho
phe đồng minh giành cờ danh dự từ tay nhà Ares. Lần đầu tiên, tôi trèo
lên nóc tường và không bị bỏng vì nham thạch.
Thỉnh thoảng qua Nhà Lớn, tôi nhìn lên cửa sổ gác
xép, nhớ Nhà Tiên Tri và muốn tin mọi chi tiết của Lời Sấm Truyền
đều đã thành hiện thực.
Ngươi sẽ đi theo hướng Tây gặp vị thần tráo trở.
Phần này xong. Tuy nhiên, thần tráo trở là Ares không
phải Hades.
Ngươi sẽ tìm được vật bị đánh cắp và trả nguyên
vẹn cho khổ chủ.
Xong luôn. Tia chớp đã được trả cho thần Dớt. Mũ tàn
hình trở về mái đầu bóng lưỡng của thân Hades.
Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn.
Tôi thắc mắc câu này. Chắc Lời Sấm Truyền ám chỉ
thần Ares. Lúc đầu ông ta vờ thân thiên, sau đó phản bội tôi.
Cuối cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng
nhất của đời mình.
Tôi không cứu được mẹ, nhưng tôi để bà tự quyết định
và biết mình làm đúng.
Vậy còn băn khoăn nỗi gì?
Đêm chia tay cuối hè đến quá nhanh.
Các thành viên trong trại dùng bữa tối cuối cùng bên
nhau. Chúng tôi đốt thức ăn cúng thần. Sau đó, các anh chị nhân viên tư
vấn trao hạt sứ, quà kỷ niệm cuối hè cho trại viên.
Tôi đeo dây da có hạt sứ kỷ niệm đầu tiên ở trại.
May có lửa đỏ, nếu không mọi người sẽ thấy mặt tôi nóng bừng. Hình
trên hạt sứ màu đen là cây đinh ba màu xanh lá cây.
Luke tuyên bố:
- Hạt sứ này ghi nhớ lần đầu tiên con trai Thần Biển
đến trại và hoàn thành nhiệm vụ đến địa ngục, ngăn chặn chiến tranh.
Cả trại đứng dậy hò reo. Ngay cả con thần Ares cũng
miễn cưỡng đứng lên. Nhà thần Athena đẩy Annabeth đến cạnh tôi cùng
nhận lời chúc tụng.
Lúc ấy, tôi không biết mình buồn hay vui. Tôi vừa tìm
được gia đình quan tâm đến mình đồng thời ủng hộ tôi làm việc tốt. Thế
nhưng sáng mai, gần hết trại viên sẽ về chuẩn bị cho năm học mới.
Sáng hôm sau, có lá thư trên bàn cạnh giường tôi.
Nhất định thần Dionysus điền mẫu thư này: ông ta cố
tình viết sai tên tôi.
Peter Jackson thân mến,
Nếu định ở trại quanh năm, bạn phải báo cáo cho
Nhà Lớn trước mười hai giờ trưa nay. Nếu không báo, chúng tôi sẽ cho
rằng bạn đã rời nhà hoặc chết bi thảm. Khi mặt trời lặn, nhóm yêu
quái mình người cánh chim có nhiệm vụ dọn dẹp và sẽ bắt đầu công
việc đó. Họ có quyền ăn thịt trại viên chưa đăng ký. Mọi vật dụng
cá nhân bỏ quên sẽ bị hỏa táng ở hố nham thạch.
Chúc ngày tốt lành!
Ngài D. (tức Dionysus)
Trưởng ban quản lý trại.
Thành viên thứ mười hai của hội đồng Olympia.
Bệnh mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi
toàn đợi nước đến chân mới nhảy. Hết hè rồi, tôi vẫn chưa trả lời
dứt khoát cho mẹ và trại việc đi hay ở. Giờ tôi chỉ còn vài giờ suy
nghĩ trước khi quyết định.
Đáng lẽ việc chọn giữa chính tháng huấn luyện cung
kiếm với chín tháng ngồi yên trong lớp học rất dễ dàng.
Nhưng còn mẹ tôi thì sao? Lần đầu tiên, tôi được ở
bên mẹ quanh năm, không bị Gabe Cóc Chết quấy rầy. Tôi được ở nhà
mình, khi rảnh tha hồ lang thang ngoài phố. Tôi nhớ Annabeth từng bảo:
“Thế giới ngoài kia có yêu quái. Nhờ chúng, anh hùng biết tài mình
cao hay thấp.”
Số phận Thalia, con gái thần Dớt làm tôi phải suy
nghĩ. Có bao nhiêu yêu quái đang chờ tôi rời Trại Con Lai? Trong một
chuyến đi từ đầu này đến đầu kia nước Mỹ, tôi suýt chết năm, sáu
lần. Nên suốt năm học, tôi chỉ ở một chỗ, không có bác Chiron và bạn
bè giúp đỡ, liệu hai mẹ con tôi có sống được đến hè sau? Đó là chưa
kể mấy cuộc thi đánh vần và tập làm văn. Có khi tôi chết trước khi
yêu quái kịp tìm đến.
Tôi bèn xuống sân tập khua vài đường kiếm. Có lẽ
tập xong, tôi sẽ tỉnh táo hơn.
Sân chơi vắng hoe dưới nắng tháng Tám nóng như rang.
Các trại viên, người thu dọn đồ đạc, người cầm chổi và giẻ lau nhà
quét dọn đồng thời tìm đồ đạc bị mất lần cuối. Anh Argus giúp con
thần Aphrodite xách đống vali Gucci và túi trang điểm lên đồi. Xe buýt
đưa chúng ra sân bay đợi ở đó.
Tôi tự nhủ: “Đừng nghĩ chuyện đi với Cứ luyện tập
xong đã.”
Đến phòng tập kiếm, tôi thấy Luke có chung suy nghĩ
với mình.
Túi đựng quần áo tập của Luke nằm trơ trọi cạnh
bục. Anh tập một mình bằng cách đấm dãy hình nộm bằng cây kiếm lạ.
Nó giống kiếm thường ở chỗ chém đứt đầu hình nộm hoặc đâm xuyên
bụng nhồi rơm của chúng dễ dàng.
Áo thun màu cam trên người Luke ướt mồ hôi. Mặt anh
căng thẳng như thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tôi ngẫm và thầm
thán phục anh moi ruột cả dãy bù nhìn bằng rơm, chém rời
chân tay chúng, biến chúng thành đống rơm và áo giáp sắt.
Tuy nạn nhân chỉ là bù nhìn, nhưng tôi ngưỡng mộ các
đường kiếm điêu luyện của Luke. Anh đúng là chiến binh cừ. Cũng như
bao lần khác, tôi bâng quơ tự hỏi sao anh không hoàn thành nhiệm vụ
lần trước.
Mãi sau thấy tôi, anh dừng tay kiếm:
- Percy đấy à?
Ngượng quá, tôi lắp bắp:
- Xin lỗi, em chỉ....
Anh hạ kiếm:
- Không sao. Anh sắp nghỉ rồi.
- Bọn bù nhìn bị hạ hết rồi.
Luke nhún vai:
- Hè nào trại cũng thay bù nhìn mới.
Giờ Luke không vung kiếm loang loáng, tôi mới thấy
kiếm hai lưỡi này làm bằng hai kim loại khác nhau: một lưỡi bằng
đồng, lưỡi kia bằng thép.
Thấy tôi nhìn, Luke bảo:
- À, đồ chơi mới ấy mà. Anh gọi nó là Kẻ Xấu
Bụng.
- Sao anh gọi thế?
Luke lật thanh kiếm:
Một lưỡi bằng đồng có phép thần. Một lưỡi bằng
thép cứng. Tác dụng với cả thần thánh lẫn người phàm.
Tôi nhớ bác Chiron từng nói anh hùng không hại người
phàm trừ tình huống khẩn cấp.
- Họ cũng làm loại kiếm này ư?
- Không ai làm cả. Kiếm như Kẻ Xấu Bụng trên đời chỉ
có một.
Anh cười nụ, tra kiếm vào vỏ:
- Anh đang định tìm chú, vừa hay chú đến. Ta vào rừng
lần cuối, xem có trò vui gì không đi!
Tự nhiên tôi ngần ngừ.
Đáng lẽ tôi nên mừng vì thái độ Luke rất vui vẻ. Từ
lúc tôi về trại đến giờ Luke toàn tránh mặt. Tôi chỉ e anh bực mình
vì giờ mọi người chú ý tôi nhiều hơn.
- Có nên không anh? Ý em là....
- Đi đi mà. Anh chuẩn bị sẵn nước mời chú đấy.
Anh lục túi lấy lố sáu lon nước ngọt Coke. Tôi ngạc
nhiên, không biết anh mua thứ ấy ở đâu. Cửa hàng của trại không bán
đồ uống bên ngoài. Không ai có hàng lậu, trừ phi nhờ thần rừng mua
giùm.
Tất nhiên, ly đồ uống trên bàn ăn tối giúp trại viên
thưởng thức bất cứ thứ gì họ muốn nhưng vị của chúng không giống
rót từ lon thế này.
Tôi thèm đường và caffeine nên xiêu lòng ngay.
- Ừ. Mình đi.
Hai anh em vào rừng tìm yêu quái luyện vài đường
kiếm nhưng trời nóng quá. Yêu quái chắc ngủ trong hang mát mẻ cả
rồi.
Chúng tôi chỉ thấy con hươu vàng vút qua bụi cây nhưng
tốt nhất đừng đuổi nó. Hươu trong rừng này đều là tài sản của thần
Artemis. Luke kể người cuối cùng săn hươu bị chặt đầu cắm trên cây cúp
bàn ở bệ lò sưởi trong nhà Số Tám
Chúng tôi tìm tán cây cạnh suối nước, đúng chỗ tôi
bè giáo của Clarisse hôm trước. Hai anh em ngồi trên tảng đá to, uống
nước ngọt ngắm hoàng hôn trong rừng. Hai đứa chuyện phiếm về chiêu
thức giành cờ danh dự và nhiều thứ linh tinh khác.
Lát sau Luke nói:
- Chú thích chuyến đi vừa rồi không?
- Thích gì nổi. Đi chưa được ba bước đã gặp yêu quái
rồi.
Luke nhướn mày. Tôi thú nhận:
- Có thích. Còn anh?
Mặt Luke tối sầm.
Tôi hay nghe bọn con gái khen Luke đẹp trai. Nhưng lúc
này, trông anh dữ tợn, cau có, chẳng đẹp trai tí nào. Nắng chiều
biến tóc anh từ vàng thành xám. Vết sẹo trên mặt anh hằn sâu thêm.
Luke già hẳn đi.
- Từ lúc mười bốn tuổi đến giờ, anh sống quanh năm
trong trại. Sau vụ Thalia... chắc chú biết rồi. Anh chỉ biết ăn và
luyện tập. Chưa bao giờ anh biết thế giới thực ra sao. Vậy mà lần ấy
họ bắt anh làm nhiệm vụ. Lúc anh về, thái độ họ như muốn bảo: “Trò
vui hết rồi. Từ nay cứ sống mòn đến hết đời.”
Luke bóp bẹp lon rỗng. Trước sự ngạc nhiên của tôi,
anh ném thẳng xuống suối.
- Quy tắc đầu tiên cần nhớ khi đến Trại Con Lai là:
Cấm xả rác. Nếu không Nữ thủy thần và Nữ Thần Cây sẽ trả thù. Tối
đến giường kẻ xả rác dính đầy bùn và rết bò lổm ngổm.
- Thêm vào mấy vòng nguyệt quế. Sau này anh sẽ không
thành đồ lưu niệm quẳng trên gác xếp Nhà Lớn đâu.
- Nghe như anh sắp rời trại vậy.
Luke nhếch môi:
- Phải. Bởi thế tao đưa mày đến đây để từ biệt.
Luke búng tay. Đốm lửa nhỏ xuất hiện cạnh chân tôi.
Từ đó một con vật đen trũi, dài bằng bàn tay bò ra. Bò Cạp.
Tôi thò tay lấy bút. Luke gằn giọng:
- Nếu là mày, tao sẽ không làm thế. Nếu thấy động,
Bò Cạp địa ngục có thể nhảy cao năm mét. Vòi nó xuyên thủng quần
áo. Mày sẽ chết chỉ sau sáu mươi giây.
- Luke, sao anh....
Con vật leo lên tôi.
“Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn.”
Tôi phẫn uất.
- Ra là mày.
Hắn bình tĩnh đứng lên, phủi quần.
Con bò cạp không sợ. Nó co vòi bò lên giày tôi. Luke
nghiến răng:
- Tao hiểu đời hơn mày. Bóng tối dày thêm, quái vật
mạnh hơn bao giờ. Mày không tiếc công sức đổ sông đổ biển ư? Anh hùng
mấy cũng chỉ là tốt đen trên bàn cờ các thần. Nếu không nhờ các con
lai, họ đã bị lật đổ từ mấy ngàn năm trước rồi.
Tôi không tin vào tai mình:
- Luke, họ là đấng sinh thành nên chúng ta.
Hắn cười nhạt:
- Chỉ vì thế mà tao phải yêu quý họ ư? Thứ họ coi
trọng là Nền Văn minh Phương Tây chỉ là bệnh dịch. Nó đang giết dần
giết mòn nhân loại. Thượng sách là thiêu rụi nó, xây dựng thứ gì mới
mẻ, trung thực hơn.
- Anh điên rồ không kém thần Ares.
Mắt Luke lóe lên giận dữ:
- Ares là thằng ngu. Hắn là chó không biết chọn chủ.
Nếu mày còn thời gian, tao nói kỹ cho nghe. Tiếc rằng, mày sắp chết.
Bò cạp bò lên chân tôi.
Phải có cách thoát. Chỉ cần tập trung suy nghĩ.
- Anh là tay sai
chúa tể Kronos.
Không khí chợt
lạnh buốt.
Luke cảnh báo:
- Chớ gọi tên bừa
bãi.
- Kronos sai anh
ăn cắp tia chớp và mũ tàng hình. Hắn xâm nhập vào giấc mơ của anh.
Luke nháy mắt:
- Ông ấy cũng
thuyết phục cả mày. Đáng lẽ mày nên vâng lời.
- Hắn tẩy não anh
rồi.
- Nhầm to. Ông ấy
chỉ ra rằng ta đang phí hoài tài năng của mình. Mày có nhớ nhiệm vụ của tao hai
năm trước không? Cha tao, thần Hermes, sai tao ăn cắp táo vàng trong vườn
Hesperides trả về Olympia. Tao tập luyện ngày đêm chỉ để làm việc ấy.
- Việc ấy không
dễ. Chỉ Hercules làm được.
- Chính thế. Lặp
lại việc người khác từng làm có gì vinh quang đâu. Các thần chỉ biết ôn lại quá
khứ. Vì không thích nhiệm vụ nên tao lơ đãng, bị con rồng canh vườn cào rách
mặt. Về đến nơi, tao chỉ nhận lòng thương hại. Ngay lúc ấy, tao chỉ muốn phá
tan tành cung điện Olympia nhưng đành nhịn nhục, chờ thời cơ chín muồi. Tao bắt
đầu mơ thấy Kronos. Ông bảo tao ăn cắp thứ gì đáng công, thứ chưa anh hùng nào dám
đụng tới. Ngày Đông Chí lên Olympia tham quan, tao lừa lúc cả đoàn ngủ say lên
đến phòng thiết triều lấy tia chớp dưới ghế thần Dớt, cả mũ tàng hình của Hades
nữa. Dễ lắm, mày không tưởng tượng được đâu. Cư dân Olympia quá ngạo mạn, không
ngờ có kẻ lấy cắp đồ của họ. An ninh lỏng lẻo lắm. Lúc gần đến New Jersey, nghe
bão nổi tao biết họ phát hiện mất đồ.
Bò đến đầu gối
tôi, bò cạp dừng lại giương mắt nhìn.
Tôi giữ giọng
bình thản:
- Sao anh lại
không đem bảo bối giao cho Kronos?
Nụ cười của Luke
tắt ngấm:
- Tao tự tin quá.
Thần Dớt sai các con tìm tia chớp: Artermis, Apollo và cha ta thần Hermes.
Nhưng chỉ thần Ares bắt được ta. Đáng lẽ hắn nằm liệt bởi tay tao, nhưng tao
bất cẩn. Ares cướp khí giới, lấy bảo bối dọa trả chúng về Olympia và thiêu sống
tao. Đúng lúc đó, giọng Kronos mớm lời cho tao. Tao bàn với Ares ý định xúc
xiểm để các vị thần đánh nhau. Hắn chỉ cần giấu bảo bối, chờ các vị thần xâu xé
lẫn nhau. Mắt Ares sáng lên. Tao biết hắn sập bẫy. Ares thả tù binh. Tao quay
lại Olympia trước khi họ phát hiện ta vắng mặt. Sau đó, Kronos trừng phạt ta
bằng ác mộng. Ta thề không làm hỏng chuyện nữa. Trở lại Trại Con Lai, giấc mơ
bảo ta sẽ có anh hùng mới đến. Người này sẽ bị lừa mang bảo bối hộ Ares xuống
tận Tartarus.
- Chính ngươi gọi
chó địa ngục đến trại?
- Chiron phải tin
rằng mày không an toàn khi ở Trại Con Lai. Có thể hắn mới giao nhiệm vụ cho
mày. Hắn phải tin Hades tìm mày lấy mạng. Thực tế tốt hơn cả mong đợi.
- Giày bay bị niệm chú. Nó định lôi tao xuống Tartarus.
- Nếu mày chịu đi giày. Nhưng mày tặng thần rừng, trái ý bọn
tao, Grover làm hỏng chuyện từ đầu đến cuối.
Luke nhìn bò cạp bò trên đùi tôi:
- Đáng lẽ mày đã bỏ xác dưới vực Tartarus. Nhưng không sao.
Anh bạn nhỏ đây sẽ thu xếp ổn thỏa cho mày.
Tôi nghiến răng:
- Chị Thalia chết thay cho mày. Giờ mày trả công thế này
sao?
Luke gào lên:
- Cấm mày nhắc đến Thalia! Các thần để mặc cô ấy chết. Giờ
họ sắp phải đền tội.
- Mày bị lợi dụng. Cả Ares nữa. Đừng nghe lời Kronos.
Luke the thé:
- Tao bị lợi dụng ư? Nhìn lại mình đi. Ông già cho mày cái
gì chưa? Kronos sẽ hồi sinh. Mày chỉ làm chậm kế hoạch của ông ấy thôi. Kronos
sẽ đày dẫn Olympia
xuống Tartarus, đưa nhân loại về thời kì đồ đá. Cả thiên hạ sẽ về tay nhóm mạnh
nhất, những người từng trung thành với Kronos.
- Bảo con bọ tránh ra. Nếu khỏe, sao không đấu tay đôi với
tao?
Luke cười nham hiểm:
- Đừng láu cá. Tao không giống Ares. Đừng phỉnh phờ mất
công. Chúa tể đang đợi sẵn sàng giao việc trọng đại cho ta.
- Kìa Luke...
- Vĩnh biệt. Thời đại hoàng kim sắp đến. Chỉ tiếc mày không
được thấy nó.
Hắn biến mất vào màn tối.
Bò cạp quăng mình.
Tôi đập nó bằng tay trần và mở nắp kiếm. Bò cạp nhảy lên cao
nhưng bị tôi chém làm đôi.
Chưa kịp mừng, tôi nhìn xuống bàn tay sưng tấy. Nước vàng ộc
ra, bốc khói. Bò cạp đã chích tôi rồi.
Tai ù đặc như có cối xay bên trong, mắt tôi mờ đi. “Nước.
Lúc trước, nước chữa lành vết thương cho tôi.”
Tôi lảo đảo xuống suối, nhúng tay xuống nước nhưng không tác
dụng. Nọc bò cạp quá độc. Màn đen kéo đến che hai mắt. Tôi cố gượng dậy.
Sáu mươi giây.
Tôi phải về trại. Nếu gục ngã ở đây, xác tôi sẽ thành mồi
ngon cho yêu quái. Sẽ không ai biết có thảm họa này.
Hai chân nặng như chì. Đầu nóng bừng bừng. Trên đường lết về
trại, tôi thấy Nữ Thần từ cây đi ra.
Tôi kêu yếu ớt:
- Cứu! Xin hãy cứu tôi...
Hai Nữ Thần Cây xốc nách tôi. Tôi chỉ nhớ họ mang tôi đến
bãi trống, nhân viên trại hô hoán, và nhân mã thổi tù và.
Bóng tối chụp xuống.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ngậm ống hút. Nước này như bánh
quy sôcôla lỏng. Là rượu thần.
Tôi mở mắt.
Tôi nằm trên giường bệnh trong Nhà Lớn. Tay phải băng bó như
khúc củi. Anh Argus canh góc nhà. Annabeth ngồi cạnh, tay cầm ly rượu, tay kia
cầm khăn lau miệng cho tôi.
- Giống hôm đầu tiên quá.
Thấy tôi tỉnh lại, Annabeth mừng rỡ.
- Cậu khờ quá đi. Lúc tụi tớ đến nơi, cậu tím tái toàn thân
rồi. Nếu bác Chiron không cứu thì...
Bác Chiron xoa dịu:
- Thôi nào. Khen người ốm mấy câu cho mau khỏe.
Bác ngồi dưới chân giường tôi trong dáng vẻ người thường nên
tôi chưa kịp nhận ra. Phép màu nén phần dưới cơ thể bác vào xe lăn, nửa trên
mặc complê đeo cà vạt. Tuy mỉm cười nhưng nét mặt ông thầy giáo môn Latinh cũng
mệt mỏi, bơ phờ như vừa thức đêm chấm bài.
- Cháu thấy trong người thế nào?
- Hình như lục phủ ngũ tạng cháu vừa mang từ tủ đông đến lò
vi ba.
- À, tại nọc bò cạp địa ngục đấy. Nếu thấy khỏe cháu kể đầu đuôi
ta nghe.
Vừa uống rượu tiên, tôi vừa kể chi tiết.
Căn phòng im lặng rất lâu.
Annabeth vừa buồn vừa giận:
- Không ngờ Luke lại... À, tớ biết thừa. Sau lần được giao
việc, anh ấy khác hẳn. Hình như các thần đều không ưa hắn.
Bác Chiron khẽ khàng:
- Phải báo Olympia ngay.
Bác đi luôn đây.
Tôi nhắc:
- Luke đang nhởn nhơ ngoài kia. Cháu phải đuổi theo hắn.
Bác Chiron lắc đầu:
- Đừng, Percy. Các thần...
Tôi cãi:
- Không cho nhắc đến Kronos chứ gì. Thần Dớt gạt phắt, không
nghe ai bàn đến.
- Percy, bác không muốn làm khó cháu. Nhưng cháu không được
vội trả thù. Cháu chưa sẵn sàng đâu.
Dù không muốn chấp nhận, nhưng tôi tin bác Chiron nói đúng.
Chỉ cần nhìn bàn tay, tôi biết còn lâu mới cầm kiếm được.
- Bác Chiron... có phải bác nghe lời sấm truyền nhắc đến
Kronos không? Nhà tiên tri có nhắc đến cháu và Annabeth không?
Bác ngập ngừng ngó trần nhà:
- Percy, bác không có thẩm quyền...
- Các thần không cho bác kể với cháuà?
Bác nhìn tôi thông cảm, nhưng ánh mắt buồn buồn:
- Cháu sẽ là anh hùng vĩ đại. Nhiệm vụ của bác là dốc sức
huấn luyện chuẩn bị cho cháu. Nhưng nếu bác đoán đúng, đường đời cháu sau
này...
Sấm nổ vang. Cửa sổ rung bần bật.
Bác Chiron hét to:
- Biết rồi! Khổ lắm.
Bác thở dài:
- Không phải ngẫu nhiên các thần giấu cháu. Biết nhiều quá
về tương lai không tốt đâu.
- Nhưng bác cháu ta không thể chống mắt ngồi nhìn.
- Tất nhiên là không. Nhưng cháu phải dốc hết sức cẩn thận.
Kronos muốn làm cháu rối trí. Hắn muốn phá hoại đời cháu, muốn cháu mờ mắt vì
sợ và vì giận. Đừng làm hắn thỏa mãn. Kiên trì luyện tập. Thời cơ sẽ đến tìm
cháu.
- Chỉ sợ chưa đến ngày đó, cháu đã chết khô rồi.
Bác vỗ vỗ cổ chân tôi:
- ...nhưng cháu phải quyết định ở hẳn Trại Con Lai hay về
học lớp bảy trường thường, chỉ về trại lúc nghỉ hè. Suy nghĩ cho kỹ. Bác cần
câu trả lời ngay khi từ Olympia
trở về.
Tôi muốn cãi và hỏi thêm nhiều điều.
Nhưng nét mặt bác cho thấy cuộc nói chuyện nên chấm dứt ở
đây. Bác chỉ có thể nói với tôi đến thế.
- Xong việc bác sẽ về ngay. Argus đây sẽ bảo vệ cháu.
Bác nhìn Annabeth:
- Với lại... khi nào cháu sẵn sàng, họ sẽ đến ngay.
- Ai đến ạ?
Không ai trả lời.
Xe lăn của bác Chiron chạy khỏi phòng. Tôi nghe tiếng bánh
xe của bác lách cách dè dặt xuống từng bậc tam cấp.
Thấy Annabeth nhìn đăm đăm chiếc ly trong tay mình, tôi hỏi:
- Cậu sao thế?
Cô bạn mang ly ra bàn cho tôi:
- Chẳng sao. Chỉ là tớ sắp làm theo lời cậu khuyên. Cậu...
cần tớ giúp gì không?
- Có. Giúp tớ đứng với. Tớ muốn ra ngoài.
- Chưa được đâu Percy.
Tôi thò chân xuống giường. Nếu Annabeth không đỡ, tôi sẽ ngã
chổng kềnh.
Cơn chóng mặt làm tôi tối tăm mặt mũi.
Annabeth la rầy:
- Người ta nói thì không nghe...
Tôi khăng khăng:
- Tớ không sao mà.
Tôi không muốn nằm dài như kẻ tàn phế trong khi Luke nhởn
nhơ tìm cách phá hoại thế giới.
Tôi cố lê bước, nhưng phải đu cả người vào vai Annabeth.
Anh Argus đi theo, nhưng cách một quãng.
Ra tới thềm, tôi toát mồ hôi hột, bụng quặn thắt. Nhưng tôi
vẫn cố lết ra lan can.
Trời xẩm tối.
Toàn trại vắng lặng.
Các nhà tối đèn. Sân bóng chuyền im ắng. Không xuồng máy rẽ
nước mặt hồ. Ngoài cánh rừng và ruộng dâu, eo biển Long
Island lấp lánh nhờ ánh nắng cuối cùng.
Annabeth hỏi:
- Sau này cậu tính thế nào?
- Tớ không biết.
Tôi tâm sự rằng tôi không muốn nghe bác Chiron ở hẳn trại
cho tiện việc tập tành. Tuy nhiên, tôi không muốn bỏ Annabeth ở lại cùng Clarisse.
Annabeth mím môi khẽ nói:
- Tớ sẽ về nhà đi học.
Tôi ngạc nhiên:
- Về ở với cha cậu ư?
Cô bé chỉ lên sườn đồi. Cạnh cây thông Thalia, ngay hàng rào
trại có hai đứa bé đứng cùng với một bà và một ông rất cao tóc bạch kim. Hình
như họ đợi ai đó. Ông tóc bạch kim cầm ba lô giống ba lô Annabeth mang từ công
viên nước Denver
về.
- Vừa về trại, tớ viết thư cho cha ngay. Giống như cậu
khuyên ấy. Tớ... mong cha tha thứ. Nếu cha còn muốn tớ về, đầu năm học tớ sẽ
sống với cả nhà. Cha hồi âm ngay. Hai cha con quyết định... sẽ làm lại từ đầu.
Cậu can đảm thật.
Annabeth sắp mếu:
- Chín tháng ở đây, cậu phải cẩn thận nghe chưa? Nhớ... gửi
thư cho tớ.
Tôi cười méo xẹo:
- Thường thì rắc rối tự tìm đến, tớ không cần mời.
- Hè sang năm tớ quay lại, chúng mình cùng tìm Luke hỏi tội.
Tất nhiên mình xin phép, nhưng nếu bị cấm, mình cứ lẻn ra tự đi tìm. Đồng ý
không?
- Thế mới xứng là con thần Athena chứ.
Cô bạn chìa tay. Tôi nắm lấy.
- Bảo trọng nhé. Nhớ cẩn thận.
- Cậu cũng vậy.
Tôi trông theo Annabeth lên đồi gặp người thân. Ngượng ngập
đến bên cha, Annabeth quay lại nhìn xuống thung lũng lần cuối. Bạn tôi vuốt nhẹ
cây Thalia rồi theo gia đình dấn thân vào thế giới người phàm.
Lần đầu tiên ở trại tôi thấy cô đơn vô cùng.
Tôi ngắm eo biển Long Island,
lời cha tâm sự như vang bên tai: “Biển cả không thích bị kiềm chế.”
Tôi quyết định ngay lúc đó.
Nếu cha đang dõi theo, ông sẽ nghĩ sao khi biết suy nghĩ
này?
Tôi hứa với cha:
- Hè tới con sẽ về trại. Con sẽ sống khỏe suốt chín tháng,
cha đừng lo. Suy cho cùng, con là
con trai Thần Biển kia mà.
Tôi nhờ anh Argus
dìu xuống nhà Số Ba để thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường.
Thực
hiện bởi
nhóm
Biên tập viên Gác Sách
Chimcanhcut100786
– Hải Băng, Trang napa – lanabenet
(Tìm
- Chỉnh sửa - Đăng)