Kẻ cắp tia chớp - Chương 21

21. Tôi Đã Biết Kiềm
Chế

Con người thật lạ. Họ biết “đẽo gọt” suy nghĩ cho vừa nhận
thức của mình về thực tại. Tôi nghe báo Chiron nói thế từ ngày xửa ngày xưa
nhưng cũng như bao chuyện khác, mãi sau này tôi mới thấm thía và trân trọng sự
thông thái của bác.

Theo giới truyền thông Los Angeles,
thủ phạm vụ nổ ở Santa Monica
là tội phạm chuyên bắt cóc tống tiền điên loạn bắn xe cảnh sát. Viên đạn tình
cờ bay trúng ống dẫn xăng bị bể sau vụ động đất.

Tên bắt cóc điên loạn (ý nói thần Ares) cũng chính là người
đã bắt tôi và hai thiếu niên khác ở New York, sau đó chủ mưu tổ chức hành trình
xuyên nước Mỹ trong vòng mười ngày đầy ắp các sự kiện kinh hoàng.

Té ra cậu bé Percy Jackson tội nghiệp không phải tội phạm
quốc tế. Cậu ta gây nên cảnh hỗn loạn trên xe buýt ở New Jersey cốt để chạy trốn kẻ bắt cóc mất
hết nhân tính. (Gần đây, một số người thề sống thề chết đã thấy gã mặc áo da
trên xe buýt! “Sao lúc trước tôi không nhớ ra nhỉ?”) Gã cuồng loạn này cũng gây
nên vụ nổ Gateway Arch. Suy cho cùng, trẻ con nào gây tội tày đình ấy được? Một
nữ phục vụ bàn ở Denver
chứng kiến gã bắt cóc đe dọa các em nhỏ, cô gái nhờ bạn chụp hình và báo cảnh
sát. Cuối cùng, cậu bé Percy Jackson dũng cảm lấy trộm súng của tên bắt cóc ở Los Angeles, dẫn đến vụ đấu súng trên bãi biển Santa Monica. Cảnh sát kịp
thời có mặt, nhưng do vụ nổ xe kinh hoàng, năm xe cảnh sát phát nổ và tội phạm
thừa cơ trốn thoát. Hiện chưa có con số thương vong. Percy Jackson và hai bạn
được cảnh sát bảo vệ nên tuyệt đối an toàn.

Các nhà báo bịa chuyện giùm. Chúng tôi chỉ cần làm ra vẻ
buồn tủi, mệt mỏi (trong thời điểm này đóng kịch thế không khó lắm) và đóng vai
trẻ em gặp nạn trước ống kính là xong.

Tôi vờ nghẹn ngào trước máy quay:

- Cháu chỉ muốn gặp lại cha dượng kính yêu. Mỗi khi thấy
dượng trên truyền hình gọi cháu là tên tội phạm cặn bã, không hiểu sao… cháu
vẫn thấy… sẽ có ngày hai cha con lại quấn quít với nhau. Dượng tâm sự với cháu,
bảo sẽ tặng mọi khách hàng đến từ thành Los
Angeles hoa lệ ba món hàng hiện có bán trong tiệm do
dượng quản lý. Mọi chi tiết xin liên hệ số điện thoại sau.

Cảnh sát và cánh nhà báo cảm động tận đáy lòng, bèn đứng ra
quyên góp tiền mua ba vé cho ba bạn nhỏ lên chuyến bay sớm nhất về New York.

Tôi biết chỉ còn mỗi cách đi máy bay. Hy vọng thần Dớt xét
hoàn cảnh khó khăn hiện tại thương tình không nỡ xuống tay.

Việc cất cánh thật là kinh khủng. Mỗi một chuyển động của
máy bay đều đáng sợ hơn một quái vật thời Hy Lạp cổ đại. Suốt dọc đường tôi bấu
chặt tay lên thành ghế. Chỉ khi con chim sắt hạ cánh an toàn xuống sân bay La
Guardia, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Báo giới địa phương chờ sẵn ngoài cổng, nhưng Annabeth giúp
chúng tôi tránh họ dễ dàng bằng cách dùng mũ tàng hình. Cô bạn hô hoán: “Ba đứa
đang ăn sữa chua trong quán đằng kia. Đến đó đi, nhanh lên!” Xong xuôi, cô bé
đến bằng chuyền lấy hành lý cùng tôi và Grover.

Chúng tôi chia tay nhau ngoài bãi xe taxi. Tôi bảo Annabeth
và Grover về Trại Con Lai trước để báo cho bác Chiron biết tình hình. Cả hai
không chịu, nói đã đi với nhau thì đi đến cùng. Nhưng tôi biết phần cuối nhiệm
vụ này, tôi phải làm một mình. Nếu kế hoạch đổ bể, nếu các thần không tin tôi…
tôi muốn Annabeth và Grover sống sót trở về kể cho bác Chiron biết toàn bộ sự
thật.

Tôi lên taxi đến Manhattan.

Ba mươi phút sau, tôi qua ngưỡng cửa tòa nhà Empire State.

Trông tôi không khác thằng ăn mày: quần áo tả tơi, mặt mày
bầm tím, phờ phạc bởi trong vòng ít nhất hai mươi tư tiếng đồng hồ qua, tôi
chưa hề chợp mắt.

Tôi đến thẳng chỗ nhân viên an ninh sau bàn bảo vệ:

- Cho lên tầng sáu trăm.

Anh ta đang đọc quyển sách to tướng in hình phù thủy ngoài
bìa. Sách chắc phải hay lắm vì mãi sau, anh ta mới ngẩng đầu lên:

- Nhóc ơi, làm gì có tầng ấy.

- Em muốn yết kiến thần Dớt.

Anh ta cười ngây
ngô:

- Gì cơ?

Anh nghe rồi còn
hỏi.

Cho rằng anh này
người phàm, tôi định quay đầu bỏ chạy vì sợ anh ta gọi cảnh sát còng tay tôi
lại. Nhưng anh ta bảo:

- Muốn yết kiến
phải hẹn trước chứ. Thần Dớt không tiếp ai cứ thích là đến xin vào gặp.

Tôi gỡ ba lô, mở
khóa cho anh ta xem bên trong.

- Chắc ông sẽ
công nhận em là trường hợp đặc biệt.

Thoạt nhìn, anh
bảo vệ chưa nhận ra. Giây lát sau, anh tái mặt:

- Có phải…

Vâng, chính nó
đấy. Hay anh muốn em mang ra phố để…

- Ấy, đừng!

Luống cuống thẻ có mã khóa, anh trao cho tôi:

- Đưa cái này qua khe khóa điện tử. Nhớ đi thang máy một
mình thôi nhé.

Tôi răm rắp nghe lời. Cửa thang máy vừa đóng, tôi đút thẻ
vào khe. Thẻ biến mất, bảng điều khiển hiện thêm một nút màu đỏ có chữ Tầng
600.

Tôi nhấn nút rồi chờ mãi.

Tiếng nhạc Muzak êm dịu vang lên: Mưa sao còn rơi mãi xuống
đầu tôi

BOONG!

Cửa mở, tôi bước ra và suýt ngất xỉu.

Dưới chân tôi chỉ có hòn đá nhỏ lơ lửng giữa trời. Manhattan phía dưới cách
tôi một khoảng bằng từ chiều cao của máy bay xuống mặt đất.

Trước mặt tôi, đá hoa cương xếp trên viền đám mây xốp, dẫn
lên trời.

Mắt tôi lần theo từng bậc thang, đến chỗ não bộ không chịu
chấp nhận.

Bộ não ra lệnh:

- Nhìn lại đi.

Hai mặt khăng khăng cãi:

- Thì đang nhìn đây. Nó kia kìa.

Chóp đám mây bồng bềnh có quả núi cụt ngọn. Đỉnh của nó phủ
tuyết trắng xóa. Sườn núi nhiều cung điện, mỗi cung điện một kiểu dáng và độ
cao thấp khác nhau. Đó là một thành phố toàn dinh thự. Nhà nào cũng có cột
trắng, thềm dát vàng và lò than nhảy múa hàng ngàn tia lửa sưởi ấm. Đường xá
ngoằn ngoèo rối mắt và đều chạy lên cung điện nguy nga nhất trên đỉnh nổi bật
trên nền tuyết trắng. Quanh cung điện thấp thoảng vườn tược trồng cây ô liu sum
suê và hoa hồng rực nở. Từ đây, tôi nhìn kỹ thấy khu chợ nhiều lều bạt sặc sỡ,
nhà hát hình vòng trên sườn núi, rạp ca múa nhạc và một đại hý trường La Mã. Nó
là thành phố Hy Lạp cổ, chỉ có điều mọi thứ đều mới tinh khôi. Thành phố này
sạch sẽ, sống động đầy màu sắc giống thành Athens cách nay hai ngàn năm trăm năm.

Tôi không chịu tin: "Không thể như thế được."
Chẳng lẽ nó treo lơ lửng trên thành phố New
York như tiểu hành tinh nặng cả ngàn tấn? Đỉnh Olympia đậu ngay trên nóc tòa nhà Empire
State nhưng mười bốn triệu dân New York không hề thấy
bao giờ?

Nhưng nó ngay trước mắt tôi. Còn tôi đang đứng ngay trong
lòng nó.

Tôi mê mẩn vào thành. Các Nữ Thần Cây cười khúc khích, ném
quả ôliu vào người tôi. Người bán hàng rong trong chờ mời tôi mua thức ăn nhanh
của thần thánh, khiên mới và quần áo dát vàng tuyệt đẹp. Chín nữ thần thơ ca
chỉnh nhạc cụ chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp bắt đầu giữa công viên. Khoảng hơn
chục người xúm lại thành đám khán giả: họ gồm thần rừng, Nữ thủy thần và một
nhóm thiếu niên, trai khôi ngô tuấn tú, gái xinh đẹp mỹ miều. Tôi đoán họ là
con các thần. Hình như không ai quan tâm đến cuộc nội chiến sắp bùng nổ. Ngược
lại, ai cũng hớn hở như đi trảy hội. Thấy tôi, vài ba người nhìn chằm chằm rồi
quay sang rỉ tai nhau.

Tôi lên đường chính nhắm cung điện trên đỉnh núi thẳng tiến.

Cung điện này là bản sao cung điện dưới địa ngục, chỉ có
điều dưới đó xây bằng chất liệu đá đen và đồng, trên bằng đá trắng và bạc.

Chắc chắn khi xây cung điện cho mình, Hades cố tình bắt
chước nơi này. Vì không được lên đây ngoại trừ ngày Đông Chí, nên Hades tự xây
cung điện Olympia
của mình dưới địa ngục. Dù lần giáp mặt nhau không có kết thúc tốt đẹp, tôi vẫn
thương thay cho Hades. Không được nơi này chào đón quả là buồn tủi. Ai vào địa
vị Hades chẳng cay đắng trong lòng.

Bậc đá dẫn lên sân chầu. Cuối sân là phòng bày ngai.

Gọi là phòng không hẳn đúng. So với nó, nhà ga trung tâm New York giống tủ cất
chổi và giẻ lau nhà. Cột lớn vươn tận mái vòm điểm xuyến bằng những chòm sao.

Mười hai chiếc ngai to bằng ngai của Hades xem theo hình chữ
U lộn ngược, giống mười hai nhà ở Trại Con Lai. Lò sưởi khổng lồ ở giữa cháy
rừng rực. Mọi ghế đều trống ngoại trừ hai ghế đầu hai hàng trái phải. Không cần
nói tôi cũng biết ai đang ngồi đằng kia, chờ tôi tới.

Trên đường đi, hai đầu gối tôi run lập cập.

Giống Hades, hai vị thần này đều có bộ dạng giống người
phàm. Nhưng mỗi khi liếc trộm họ, người tôi giần giật như thể sắp bốc cháy.

Thần Dớt, chúa tể các vị thần mặc vét xanh sẫm, sọc nhuyễn.
Ông ta ngồi trên ngai đúc bằng bạch kim kiểu dáng đơn giản. Râu quai nón của
ông màu xám sẫm cắt tỉa cẩn thận, trông như màu mây đen. Nét mặt ông cương
nghị, đẹp và nghiêm trang đi kèm đôi mắt xám nhật! Càng đến gần ông, không khí
quanh tôi cuàng khô hanh, lạnh lẽo.

Chắc chắn vị thần bên cạnh là em thần Dớt. Tuy nhiên, trang
phục của ông ta không hợp với người cao ba mét và đầy quyền uy.

Quần áo ông giống khách nghỉ mát trên biển Key West. Ông đi xăng đan, mặc quần soóc kaki
và áo sơ mi may bằng vải in hình cây dừa và vẹt. Ngoài nước da bánh mật, hai
bàn tay ông sứt sẹo như ngư dân thuở xưa. Tóc ông đen, giống tóc tôi. Khuôn mặt
ông trầm ngâm, mắt xanh lá cây giống mắt tôi. Chùm chân chim quanh mắt ông mách
tôi rằng chủ nhân của nó rất hay cười.

Ngai của ông giống ghế ngư ông, loại ghế quay giản dị bọc da
đen gắn sẵn vào bao da cho cần câu cá. Chiếm chỗ cần câu là cây đinh ba bằng
đồng, mấy đầu nhọn phát quang màu xanh lục.

Dù hai thần ngồi im không nói, nhưng bầu không khí rất căng
thẳng như thể họ vừa cãi nhau to.

Đến gần ghế ngư ông, tôi quỳ mọp:

- Con chào cha.

Tôi không dám nhìn lên, tim đập thình thịch. Từ hai thần
toát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ. Nếu tôi ăn nói thất thố, chắc chắn họ sẽ
nghiền tôi thành bụi.

Thần Dớt bên trái tôi thắc mắc:

- Chào chủ hộ trước mới phải phép chứ.

Tôi cúi gầm chờ bị quở trách. Lát sau, thần Poseidon nói đỡ. Giọng nói của ông
nhắc tôi nhớ những kỷ niệm xa xưa nhất: vầng hào quang ấm áp xuất hiện khi tôi
còn nằm nôi và cảm giác có bàn tay thần biển đặt trên trán.

- Bình tĩnh đi
anh. Con kính trọng cha là điều nên làm mà.

Thần Dớt nóng
nảy:

- Em vẫn khăng
đòi nhận nó à? Em phá vỡ lời nguyền thiêng liêng giữa anh em ta, cho ra đời thứ
nghiệt chủng này, giờ còn công khai nhận nó thì còn ra thể thống gì nữa.

- Em đã nhận lỗi
rồi còn gì. Giờ để cháu kể đầu đuôi xem thế nào.

- Lỗi ư?

Tôi nghẹn ngào.
Hóa ra tôi chỉ là hậu quả của một vị thần trót một lần sa ngã?

Thần Dớt càu
nhàu:

- Này, tôi tha
cho con chú một lần thôi đấy. Dám bay vào lãnh địa của ta, to gan! Đáng
lẽ anh đã cho nó nổ tung giữa trời, cho tiệt nọc thói hỗn xược.

Thần Poseidon điềm đạm:

- Anh sợ mất tia chớp thì có. Thôi để yên cho cháu nó kể.

Thần Dớt còn càu nhàu mãi một lúc nữa mới thôi.

Ông ta dõng dạc:

- Được, ta sẽ nghe trước khi quẳng nhãi con này từ đỉnh Olympia xuống New
York.

Thần Poseidon gọi:

- Percy, nhìn cha đây.

Tôi làm theo để rồi thất vọng. Gương mặt ông không hề biểu
lộ tình yêu thương trìu mến hay hài lòng. Không thể nói tôi tự tin hơn trong
lần đầu được ở bên cha. Nó giống mặt biển vào những ngày lặng gió, không ai
biết đại dương sẽ biến đổi ra sao. Hầu như nó luôn bí ẩn và khó hiểu.

Lạ thay, tôi mừng vì thần Poseidon tỏ ra cách biệt. Mọi lời
xin lỗi, bày tỏ tình cảm hoặc thậm chí một nụ cười cũng bị coi là giả tạo.
Giống các ông bố người phàm hợp thức hóa chuyện bỏ bê vợ con bằng vài lý do ngớ
ngẩn.

- Không sao, tôi chịu được. Suy cho cùng, tôi không hiểu lắm
về con người ông.

Cha bảo tôi:

- Quay sang thần Dớt và kể những gì con biết.

Tôi kể chân thực từ đầu đến cuối cho thần Dớt nghe. Tôi lấy
thanh thép hình trụ đặt dưới chân ông. Thấy mặt chủ nhân nó lấp lánh sáng.

Sau đó là quãng im lặng dài, chỉ có tiếng than nỏ lép bép
trong lò.

Thần Dớt xòe tay. Tia chớp bay lên bàn tay ông. Khi tay ông
nắm chặt, thanh kim loại tóe lửa biến thành quyền trượng dài sáu mét. Diện phát
ra từ đó làm tóc tôi dựng ngược.

Thần Dớt lẩm bẩm:

- Có vẻ như thằng bé này nói thật. Nhưng lần này thần Ares
hành xử lạ quá… không giống tính cách bình thường của hắn chút nào.

Thần Poseidon đáp:

- Ares bốc đồng và kiêu ngạo. Con cái nhà ấy vẫn thế mà.

Tôi lên tiếng:

- Cho con thưa một chuyện.

Cả hai đồng thanh:

- Chuyện gì?

Thần Ares không manh động, một mình gây hấn. Có người, hoặc
yêu quái nào đó chủ mưu.

Tôi mô tả lại giấc mơ, và những gì mắt thấy tai nghe trên
bãi biển: khoảnh khắc đáng sợ trong đó trái đất như ngừng quay khiến thần Ares
đang định giết tôi cũng phải dừng tay.

Nhiều khi cháu mơ thấy giọng nói dưới vực xui cháu mang tia
chớp đến địa ngục. Ares một lần lỡ lời, tiết lộ thần cũng gặp ác mộng tương tự.
Cháu nghĩ thần và cháu đều bị lợi dụng cho ý đồ khởi xướng chiến tranh.

Thần Dớt bảo:

- Có phải ngươi nghi cho Hades?

- Không ạ. Từng yết kiến thần Hades nên cháu biết. Cảm giác
trên bờ biển không giống lúc cháu gặp thần ấy. Nó giống lúc cháu đứng trên
miệng vực, lối vào ngục Tartarus. Bên dưới có thứ gì độc ác đang trăn trở… thứ
gì ra đời trước cả thần thánh.

Hai thần nhìn nhau và căng thẳng trao đổi mấy câu bằng tiếng
Hy Lạp cổ. Tôi chỉ nghe kịp một từ: Cha.

Thần Biển đề đạt ý kiến nhưng thần Dớt gạt đi. Thần Poseidon
cố thuyết phục nhưng thần Dớt giận giữ giơ tay tỏ ý không muốn nghe.

Thần Dớt bảo:

- Ta không bàn chuyện này nữa. Giờ ta phải đích thân tẩy uế
cho tia chớp bằng nước từ Lemnos, xóa hết dấu
vết của người phàm dính trên này.

Ông đứng lên và nhìn tôi. Nét mặt ông dịu xuống một chút:

- Cháu vừa chạy công được việc cho ta. Hiếm anh hùng nào có
khả năng làm được thế.

- Cháu được hai bạn là Grover Underwood và Annabeth Chase
giúp…

- Để trả công, ta tha mạng cho ngươi. Perscus Jackson, ta
không tin ngươi. Nội sự có mặt của ngươi trên đời cũng ảnh hưởng xấu đến tương
lai đỉnh Olympia
và tất nhiên, ta không thích. Nhưng vì muốn gia đình hòa thuận, ta cho ngươi
sống.

- Dạ… đa tạ ngài.

- Đừng dại dột đi máy bay lần nữa. Lát nữa ta về, đừng để ta
còn thấy mặt ngươi. Nếu trái ý, ngươi sẽ được nếm mùi lợi hại của tia chớp này…
và đó sẽ là cảm giác cuối cùng của ngươi đấy.

Tiếng sấm làm rung chuyển cung điện. Thần Dớt biến mất sau
ánh chớp lòe.

Trong phòng chỉ còn lại mình tôi và cha.

Thần Biển thở dài:

- Bác con thiệt tình! Đi thì cứ đi, gây ồn ào gì không biết.
Dớt làm thần bảo trợ cho gánh hát chắc hợp hơn.

Một thoáng im lặng ngượng ngùng.

- Thưa cha, dưới vực có gì thế?

- Con không đoán được yư?

- Là Kronos, Chúa
tể các Titan.

Ngay cả cung điện
Olympia, rất xa Tartarus, cái tên Kronos đủ khiến phòng tối sầm, lò sưởi lớn
không đủ xua đi cái lạnh thấu xương.

Thần Biển nắm
chặc cán đinh ba:

- Trong cuộc
chiến tranh thứ nhất tính từ khi khai thiên lập địa, thần Dớt băm vằm cha thành
ngàn mảnh, giống hệt chúa tể Kronos từng làm thế với cha mình là Ouranos. Thầnh
Dớt rải những mảnh ấy xuống vực sâu nhất ở ngục Tartarus. Các Titan chạy mọi
ngả, pháo đài của họ trên núi Etna bị phá hủy, yêu quái đồng minh của họ bị đẩy
đến những góc xa xôi nhất của quả đất. Nhưng cũng như thần thánh, các Titan bất
tử. Những gì còn lại của thân xác Kronos vẫn sống dưới hình thức ghê tởm. Chúng
vật vã trong cơn đau vĩnh hằng và chưa hết thèm khát quyền lực.

- Vết thương của
Kronos đang lành. Ông ta sẽ trở về.

Thần biển lắc
đầu:

- Thi thoảng,
Kronos có quậy phá. Ông ta xâm nhập giấc mơ người phàm, thổi vào đó những ý
tưởng độc ác. Ông đánh thức những yêu quái không chịu khuất phục. Nhưng khả
năng ông ta trỗi dậy từ vực sâu khó xảy ra.

- Nhưng…

Tôi im bặt. Cãi
cha là không tốt. Tôi không muốn chọc giận vị thần duy nhất ủng hộ mình.

- Con xin nghe
lời cha.

Nụ cười phớt qua
môi ông:

- Con mới biết
tuân phục, có phải không?

- Vâng...

- Tính xấu ấy một
phần thừa hưởng từ cha. Biển cả không thích bị kiềm chế.

Ông đứng lên cầm
đinh ba. Vóc dáng cao sừng sững mờ đi, nhỏ lại bằng người thường, đứng ngay
trước mặt tôi.

- Con đi ngay đi.
Nhưng trước hết, nên biết mẹ con đã về.

Tôi ngạc nhiên
quá đỗi:

- Mẹ con sao?

- Con sẽ gặp mẹ ở
nhà. Hades trả mẹ con về lúc nhận mũ tàng hình. Ngay cả thần cõi âm cũng biết
sòng phẳng, nhỉ?

Tim tôi đập dồn,
không tin rằng giờ phút tôi chờ đợi bấy lâu đã đến:

- Thưa… cha có…

Tôi muốn hỏi thần
Poseidon có cùng tôi về thăm mẹ không, nhưng e hỏi vậy ngớ ngẩn quá. Trên đời
đã ai thấy Thần biển vẫy taxi lên khu thượng Manhattan chưa? Nếu muốn, mười mấy
năm qua ông đã tìm gặp mẹ Sally rồi. Với lại, không thể không lường trước phản
ứng của Gabe Cóc Chết.

Mắt thần Poseidon thoáng buồn:

- Percy con, về đến nhà con có việc quan trọng cần quyết
định ngay. Có bưu kiện đang chờ sẵn trong phòng con đấy.

- Bưu kiện gì ạ?

- Khi thấy con sẽ biết ngay. Không ai chọn đường đời cho con
được đâu. Tự con phải quyết định thôi.

Dù không hiểu cha nói gì, tôi vẫn gật đầu.

Thần biển buồn rầu:

- Mẹ con là nữ hoàng của thế giới phái đẹp dưới trần. Cả
ngàn năm qua, ta chưa từng gặp ai tuyệt vời đến thế. Thế nhưng… ta vẫn xin lỗi
vì đưa con đến thế giới này. Vì ta, con phải mang phận anh hùng. Số phận anh
hùng không bao giờ vui vẻ hạnh phúc. Người anh hùng luôn phải đón đợi bi kịch
đến với đời mình.

Tôi cố ngăn cảm giác chua xót. Cha tôi vừa xin lỗi vì trót
sanh tôi ra đời!

- Con vui vẻ chấp nhận mà.

- Giờ thì thế, nhưng sau này con sẽ hận cha. Có thể là sai
lầm không thể tha thứ của cha.

Tôi ngượng ngập cúi chào:

- Con xin từ biệt và không bao giờ làm phiền cha nữa.

Tôi đi chừng năm bước đã nghe tiếng ông gọi lại:

- Percy!

Tôi quay lại.

Mắt ông lấp lánh niềm tự hào:

- Con cha giỏi lắm. Đừng hiểu lầm ý cha. Từ nay trở đi, hễ
làm việc gì hãy luôn nhớ ta là cha của con. Con đích thực là con trai Thần
Biển.

Thấy tôi bước đi trên con phố vắt ngang thành trì của các
thần, những ai đang nói đều dừng lời. Chín nữ thần thơ ca ngừng chơi đàn. Các
tiểu thần linh, thần rừng và Nữ thủy thần đều kính cẩn quay về phía tôi với
thái độ biết ơn. Tôi vừa qua trước mặt, họ đã quỳ xuống như thể tôi là người
hùng của họ.

Mười lăm phút sau tôi trở lại phố phường Manhattan đông đúc, cảm giác bàng hoàng chưa
tan hết.

Tôi đón taxi về nhà mẹ và nhấn chuông cửa. Mẹ tôi xinh đẹp
hiện ra. Quần áo mẹ thơm mùi kẹo bạc hà và cam thảo. Thấy tôi, bao lo âu mệt
mỏi trên gương mặt mẹ tan biến.

- Percy! Cảm ơn trời. Con mẹ về đây rồi.

Tôi ngạt thở trong vòng tay mẹ. Hai mẹ con đứng ngoài hành
lang, mẹ vừa vuốt tóc tôi vừa khóc.

Thú thật, mắt tôi cũng mờ đi. Thấy mẹ, tôi nhẹ cả người, cảm
động đến mức đứng không vững.

Mẹ kể bà mới hiện về nhà sáng nay làm Gabe Cóc Chết sợ hết
hồn. Sau vụ gặp quỷ đầu bò, mẹ không nhớ gì thêm. Bà không tin khi nghe cha ghẻ
tôi kể rằng tôi là tội phạm bị truy nã hiện đi khắp nước Mỹ phá hủy tượng đài.
Suốt ngày qua, tin thời sự làm mẹ lo cháy lòng. Gabe Cóc Chết ép mẹ đi làm, nói
rằng mẹ nợ lương cả tháng, giờ phải trả nợ.

Tôi cố nuốt giận kể đầu đuôi chuyện mình. Cố làm các tình
tiết không đến nỗi đáng sợ chẳng dễ dàng gì. Mới kể đến trận ẩu đả với thần
Ares, tôi nghe tiếng Gabe Cóc Chết từ phòng khách vọng ra:

- Sally đâu? Thịt nướng chín chưa vậy?

Mẹ mệt mỏi nhắm mắt:

- Thấy con, ông ấy tức cho xem. Hôm nay, cửa hàng ông ấy tới
tấp nhận điện thoại từ Los Angeles
hỏi quà tặng miễn phí.

- Ừ nhỉ. Chuyện đó thì…

Mẹ gượng cười:

- Đừng làm ông ấy giận thêm. Vào nhà đi.

Sau một tháng tôi vắng nhà, căn hộ biến thành thế giới riêng
của Gabe Cóc Chết. Rác ngập đến mắt cá chân. Lon bia rỗng phủ kín mặt ghế sofa.
Tất và đồ lót bẩn vứt bừa lên chụp đèn.

Cha ghẻ tôi đánh bạc cùng ba chiến hữu mặt mày bặm trợn và
cao lớn như gấu ngựa.

Thấy tôi, điếu xì gà từ khóe miệng hắn rớt xuống đất. Mặt
hắn đỏ lựng:

- Nhái con, tao tưởng mày không bao giờ dám vác mặt về đây.
Tưởng cảnh sát…

Mẹ tôi ngắt lời:

- Hóa ra Percy không bị truy nã hay đào tẩu gì cả. Tốt quá
rồi, phải không anh Gabe?

Gabe Cóc Chết hết nhìn mẹ, lại nhìn tôi. Rõ ràng, hắn không
thích tôi về.

Hắn gầm lên:

- Phải trả lại tiền bảo hiểm nhân thọ của cô, tôi chưa đủ
mệt ư? Cô đưa điện thoại đây. Tôi sẽ gọi cảnh sát.

- Anh Gabe, đừng!

Hắn nhướng lông mày:

- Cô vừa cản tôi
đấy à? Cô tưởng tôi sẽ lại cắn răng chịu đựng cái thằng oắt con này sao? Tôi còn
chuyện để kiện: nó làm hỏng chiếc Camaro của tôi.

- Nhưng…

Hắn vung tay. Mẹ
tôi co người tránh.

Tôi chợt hiểu.
Hắn từng đánh mẹ tôi. Tôi không biết khi nào và hắn ra đòn nặng hay nhẹ, nhưng
chắc chắn hắn có thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mẹ. Cụ thể chuyện ấy diễn ra
nhiều năm rồi, những lúc tôi không có nhà.

Cơn thịnh nộ bùng
phát, làm ngực tôi nhói đau. Tôi đến bên hắn và quen tay rút cây bút trong túi
áo.

Gabe Cóc Chết bật
cười:

- Gì thế? Định
viết thư cho tao à? Chỉ cần đụng đến sợi lông chân của tao, mày đi tù mọt
xương, con ạ.

Eddie bạn hắn can:

- Kìa Gabe. Nó
chỉ là trẻ con thôi mà.

Ông ta quay lại
quắc mắc, giả giọng the thé nhại:

- Chỉ là trẻ con
thôi mà.

Hai gã còn lại
cười ồ lên ngớ ngẩn.

Gabe Cóc Chết
cười mỉa, nhe hàm răng ám khói thuốc lá:

- Lần này tao
tha. Cho mày năm phút lấy quần áo cuốn xéo khỏi đây. Đến phút thứ sáu là tao
gọi cảnh sát đấy.

Mẹ tôi van vỉ:

- Em xin anh!

Gabe quay sang
bà:

- Nó là tội phạm.
Để nó biến luôn. Dính vào chỉ mang họa.

Tôi chỉ muốn mở
nắm Thủy triều. Nhưng gươm không hại người thường, mà Gabe là người thường theo
nghĩa hèn mọn nhất.

Mẹ kéo tay tôi:

- Percy, đi với
mẹ. Ta vào phòng con, nhanh lên.

Tôi để mặc mẹ lôi
xềnh xệch, hai tay run lên vì giận.

Phòng bừa bộn đồ
dùng của Gabe Cóc Chết. Góc này là đống bình điện hỏng, góc kia có bó hoa héo
quắt hắn mang về sau buổi phỏng vấn của Barbara Walters.

- Con à, dượng
chỉ giận quá mất khôn thôi. Từ từ để mẹ nói cho. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

- Mẹ! Không bao
giờ ổn cả đâu. Còn dượng Gabe thì còn khổ mãi.

- Vậy… nghỉ hè
con theo mẹ đến chỗ làm. Đầu năm, để mẹ tìm trường nội trú…

- Kìa mẹ.

Bà nhìn xuống:

- Mẹ đang cố. Chỉ
cần… con cho mẹ ít thời gian.

Một kiện hàng
hiện trên giường tôi. Ít nhất tôi còn tỉnh táo để thề một giây trước nó chưa có
ở đó.

Hộp bìa cứng cũ
nát ấy đựng vừa trái bóng rổ. Địa chỉ người nhận bên ngoài do chính tay tôi
viết:

Gửi các thần

Đỉnh Olympia

Tầng thứ 600,
tòa nhà Empire State

New York, NY

Cùng những lời
chúc tốt đẹp nhất

PERCY JACKSON

Nắp hộp có chữ
bút dạ đen ghi địa chỉ nhà mẹ Sally, kèm mấy chữ: TRẢ CHO NGƯỜI GỬI

Tôi hiểu ngay ý
cha tôi nói lúc ở Olympia.

Một bưu kiện. Một
quyết định.

- Cho dù con có
làm bất cứ điều gì, hãy nhớ rằng con là con của cha. Con là con trai của Thần
Biển.

Tôi nhìn mẹ:

- Mẹ có muốn
dượng Gabe đi luôn không?

- Không dễ đâu
con. Mẹ…

- Chỉ cần mẹ nói
một tiếng. Gã đểu cáng ấy dám đánh mẹ. Giờ mẹ muốn hắn đi luôn không?

Mẹ ngần ngừ,
thoáng gật đầu:

- Có. Mẹ sẽ nói
chuyện thẳng thắn với dượng. Nhưng con không làm thay mẹ được. Để mẹ tự giải
quyết.

Tôi nhìn chiếc
hộp.

Tôi muốn làm thay
mẹ, đem hộp ra bàn lấy thứ bên trong ra. Tôi sẽ có bộ tượng đẹp trang trí cho
phòng khách.

Tôi nghĩ thầm:
“Các anh hùng trong thần thoại Hy Lạp toàn làm thế. Gabe Cóc Chết đáng bị xử
nghiêm khắc.”

Nhưng chuyện các
anh hùng toàn kết thúc bi thảm. Cha mới dạy tôi thế.

Hình ảnh địa ngục
hiện về trong tôi. Tôi tưởng tượng cảnh hồn ma Gabe lê bước đời đời trên cánh
đồng Asphodel, hoặc bị tra tấn sau hàng rào dây kẽm gai của ngục thất Trừng
Phạt, hoặc chơi bài suốt đời trong vạc dầu sôi ngập đến thắt lưng đồng thời
phải nghe cả nhạc opera. Tôi lấy quyền gì bắt người ta phải chịu khổ như vậy,
ngay cả người đó là Gabe?

Nếu trước đây một
tháng, tôi sẽ không chùn tay. Nhưng giờ khác rồi.

Tôi bảo mẹ:

- Con làm thay mẹ được. Chỉ cần nhìn vào hộp này, ông ta sẽ
không bao giờ làm phiền mẹ nữa.

Liếc qua kiện hàng, mẹ hiểu ngay. Bà lùi lại:

- Percy! Con không được làm thế.

- Thần Poseidon
tôn mẹ là nữ hoàng. Cha nói người như mẹ tìm cả ngàn năm không thấy.

Mẹ tôi đỏ mặt:

- Con đừng…

- Đáng lẽ mẹ
không phải khổ như vầy. Mẹ nên đi học cho có bằng cấp. Sau đó làm nhà văn, lấy
người tốt bụng, có nhà cửa đàng hoàng. Đừng chỉ vì bảo vệ con mà phải sống với
Gabe. Giờ con tự lo được. Đừng thèm ông ta nữa.

Mẹ lau nước mắt.

Khẩu khí con tôi
giống cha y hệt. Có lần ông còn định ngăn thủy triều lên vì mẹ. Ông đòi xây
cung điện dưới đáy biển tặng mẹ. Cha con tưởng chỉ cần ông vẫy tay, mọi rắc rối
của mẹ sẽ tan biến.

- Thế có gì sai
đâu?

Mẹ nhìn tôi đăm
đăm:

- Mẹ tưởng con
hiểu biết hơn thế. Nửa dòng máu mẹ chảy trong con, chắc con hiểu mẹ. Cuộc đời
mẹ chỉ có ý nghĩa nếu mẹ được quyết định cuộc sống của riêng mình. Mẹ không thể
để thần thánh, thậm chí con trai quyết định thay. Mẹ phải có can đảm… sống độc
lập. Việc con làm vửa rồi nhắc mẹ nhớ điều đó.

Chúng tôi im lặng
nghe tiếng quật bài, chửi thề và bình luận thể thao trên kênh ESPN ngoài phòng
khách.

- Vậy con để hộp
lại. Nếu hắn dám bắt nạt mẹ thì…

Mẹ tái mặt nhưng
gật đầu:

- Con định đi
đâu?

- Trại Con Lai.

- Chỉ nghỉ hè…
hay ở luôn?

- Tùy tình hình,
mẹ ạ.

Nhìn thẳng mắt
nhau, hai mẹ con cùng đồng thuận chờ đến cuối hè sẽ quyết định.

Mẹ hôn trán tôi:

- Người hùng của
mẹ. Con cừ nhất đấy.

Nhìn quanh phòng
lần cuối, tôi linh cảm sẽ không bao giờ quay lại nơi này. Lát sau tôi theo mẹ
ra cửa.

Gabe Cóc Chết nói
với theo:

- Chuồn lẹ hả
mày? Cút đi cho rảnh nợ.

Tôi không cam
lòng. Chẳng lẽ tôi bỏ qua cơ hội trả thù duy nhất này ư? Tôi lại bỏ đi, không
cứu mẹ khỏi địa ngục trần gian này ư?

Hắn quát nạt:

- Sally, sao lâu thế? Thịt nướng đâu hả?

Mắt mẹ lóe lên tia giận dữ. Tôi nhẹ lòng: biết đâu mẹ xử lý
tốt hơn tôi. Để tự bà quyết định vẫn hơn.

- Có thịt nướng ngay đây. Ngon đến mức kinh ngạc.

Mẹ nháy mắt với tôi. Trước khi cửa khép lại, tôi kịp thấy mẹ
chăm chú ngắm xới bạc như thể chọn tư thế đúng cho tượng Gabe Cóc Chết trong
vườn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3