Kẻ cắp tia chớp - Chương 17

Tôi lay vai cô ấy:

- Annabeth!

Cô ấy khó chịu nhìn tôi:

- Gì?

- Ta phải đi.

- Đi là thế nào? Cậu nói linh tinh gì thế? Người ta đang xây tháp…

- Nơi này là bẫy đấy.

Cô bạn không trả lời. Tôi lay lần nữa. Annabeth gắt lên:

- Cậu làm gì thế hả?

- Nghe kĩ đây: Địa ngục. Nhiệm vụ chưa hoàn thành.

- Tôi mà, Percy. Mấy phút nữa thôi.

- Này Annabeth, có người từ năm 1977 vẫn ở đây. Họ là trẻ con, mãi không không lớn thành người. Nếu ai trót bước chân vào, sẽ phải ở lại suốt đời.

- Thế đã sao? Cậu có mơ cũng không có đâu bằng ở đây.

Tôi chộp tay bạn, lôi cô khỏi trò chơi.

- Này này.

Annabeth la lối, đánh tôi túi bụi nhưng xung quanh không ai buồn ngó đến. Họ đắm mình vào thú vui riêng, quên hết sự đời.

Tôi xoay mặt Annabeth nhìn thẳng mặt tôi:

- Nhện. Lũ nhện khổng lồ, lông lá.

Cô bé hơi hoảng và dần tỉnh táo lại:

- Chết rồi, ta ở đây lâu chưa?

- Tớ không biết. Nhưng phải tìm Grover ngay.

Hai đứa tìm mãi. Cuối cùng thấy nó đang chơi trò săn hươu ảo.

Hai đứa cùng thất thanh:

- Grover!

Nó nghiến răng:

- Chết này! Chết này! Đồ con người ngốc nghếch chuyên gây ô nhiễm!

- Grover!

Nó chĩa khẩu súng nhựa về phía tôi lên đạn, làm như tôi là nhân vật trong trò chơi không bằng.

Tôi đưa mắt nhìn Annabeth. Cả hai đồng loạt xông vào xốc nách mang nó đi. Lập tức, tôi giày bay mọc cánh lôi chân nó ra phía sau:

- Đừng! Tớ mới lên màn cao hơn! Thả tớ ra!

Người trực tầng sòng bài Hoa Sen vội đuổi theo:

- Quý khách đến nhận thẻ bạch kim ạ?

Tôi kiên quyết:

- Chúng tôi đi đây.

Giọng tha thiết của ông ta làm tôi tin rằng, nếu chúng tôi đi, ông ta sẽ cực kì đau khổ:

- Tiếc quá. Chúng tôi mới xây thêm lầu toàn trò chơi dành cho khách có thẻ bạch kim.

Ông ta chìa thẻ và tôi muốn cầm lấy ngay. Nếu lấy thẻ, tôi sẽ không bao giờ đi được. Tôi sẽ sống phủ phê trong khách sạn, chơi game suốt đời, vui vẻ suốt đời. Chẳng bao lâu, tôi sẽ quên mẹ, quên nhiệm vụ, thậm chí quên cả tên mình. Tôi sẽ chơi bắn tỉa với công tử Darrin mãi mãi.

Grover chìa tay định lấy, nhưng Annabeth cầm tay nó giật lại:

- Cảm ơn, nhưng không lấy đâu.

Trên đường ra cửa, mùi thức ăn và âm thanh vui tươi từ trò chơi quyến luyến bước chân tôi. Hay là ta cứ ở lại đêm nay… ngủ trên giường cho ra giường, dù chỉ một lần.

Lát sau, ba đứa đẩy cửa sòng bài Hoa Sen, hoảng hốt chạy dọc con phố. Bên ngoài là buổi chiều, tầm giờ lúc vào khách sạn. Nhưng thực ra không phải. Hôm nay thời tiết u ám, chớp rạch ngang bầu trời ngoài sa mạc.

Balo của thần Ares lủng lẳng sau lưng tôi. Lạ thật, tôi vứt nó vào thùng rác phòng 4001 rồi cơ mà. Tuy nhiên, đầu óc tôi mải nghĩ chuyện khác.

Tôi chạy đến quầy báo gần nhất và nhìn năm trước. Ơn trời, vẫn cùng năm cũ. Sau đó nhìn sang ngày, tôi đọc, ngày 27/6.

Chúng tôi đã sống tại sòng bài Lotus trọn 5 ngày.

Chỉ còn một ngày nữa là đến Hạ chí. Trong vòng 1 ngày nữa, chúng tôi phải làm cho xong việc được giao.

17. Chọn Đệm Nước
Thật Khó Lắm Thay

Annabeth có ý tưởng táo bạo.

Cô bạn đẩy hai thằng tôi lên taxi Vegas, làm như hầu bao tụi
tôi rủng rỉnh đầy tiền vậy. Bạn ấy lệnh cho tài xế:

- Xin cho đến Los
Angeles.

Bác tài vừa nhai đầu điếu xì gà, vừa thăm dò:

- Gần sáu trăm cây số cơ đấy. Khách đi xa phải trả tiền
trước.

Annabeth hỏi:

- Chú có nhận thẻ tín dụng của sòng bài không ạ?

Bác ta nhún vai:

- Tùy sòng bài. Nói chung cũng giống thẻ tín dụng thông
thường. Nhưng tôi phải quét thẻ trước đã.

Annabeth đưa cho bác thẻ Lotuscash của mình.

Bác ta nhìn thẻ nghi ngờ.

Annabeth mời:

- Bác cứ quét đi ạ.

Bác tài làm ngay.

Máy tính tiền kêu lạch xạch. Đèn bật sáng. Lát sau, dấu vô
cực hiện lên cạnh dấu $.

Điếu xì gà rớt khỏi miệng bác tài. Ông ngạc nhiên nhìn chúng
tôi:

- Đến địa điểm nào ở Los
Angeles, thưa… Quý Cô?

Annabeth ưỡn thẳng lưng. Chỉ nhìn mặt cũng biết bạn ấy thích
được gọi là quý cô:

- Bác chạy nhanh vào nhé. Vả lại, cứ giữ tiền thừa.

Tôi tiếc quá. Đáng lẽ Annabeth đừng nói câu đó.

Từ đó đến sa mạc Mojave, đồng hồ chỉ tốc độ của xe taxi
không bao giờ tụt xuống dưới 170 km/h.

Trên đường đi, chúng tôi tha hồ bàn bạc.

Tôi kể hai bạn nghe về giấc mơ gần nhất. Nhưng tôi càng cố
nhớ, các chi tiết càng mờ nhạt. Hình như sòng bài Hoa Sen làm bộ nhớ của tôi
chập mạch mất rồi.

Tôi không nhớ giọng tên nô tài dấu mặt ra sao, chỉ biết đó
là giọng một người quen. Hắn gọi yêu quái dưới hang là “Chúa tể” gì gì đó… một
cách xưng hô hay tên gọi khá đặc biệt.

Annabeth gợi ý:

- Chúa Tể Thầm Lặng hay Chúa Tể Thịnh Vượng? Cả 2 đều là biệt danh của Hades.

Tôi không thấy
thuận tai, nhưng chỉ ậm ừ:

- Chắc thế…

Grover góp lời:

- Nghe tả chiếc ngai giống ngai của Hades. Ấy là tớ cũng
nghe nói thế.

Tôi lắc đầu:

- Có điểm không ổn. Căn phòng có chiếc ngai không phải phần
chính của giấc mơ. Còn nữa, giọng nói dưới hố… tớ không biết nói thế nào. Chỉ
biết nó không giống giọng thần thánh.

Annabeth trợn mắt.

Tôi hỏi:

- Sao thế?

- À, không có gì. Tớ chỉ… Không, nhất định là Hades, thần
cai quản địa ngục. Có thể ông ta sai tên trộm, tức tên nô tài giấu mặt, lấy tia
chớp. Sau đó, có trục trặc…

- Trục trặc gì?

- Tớ… tớ không biết. Nhưng nếu hắn lấy quyền trượng của thần
Dớt từ đỉnh Olympia
sau đó các thần thay nhau săn lùng hắn… Trong tình huống đó, thiếu gì chuyện có
thể xảy ra. Gặp trở ngại là không thể tránh khỏi. Nếu vậy, tên trộm phải giấu
tia chớp hoặc biết đâu đánh mất nó không chừng. Dù gì thì hắn cũng không mang
đến trao cho Hades được. Giọng nói trong mơ của cậu nói vậy, đúng không? Nô tài
làm hỏng chuyện. Do đó giờ ta đã biết bà Nữ Thần Báo Thù tìm vật gì lúc theo
chúng ta lên xe bus. Có lẽ họ tưởng ta đã lấy lại được tia chớp.

Tôi không biết bạn mình làm sao nữa: Mặt Annabeth tự nhiên
trắng bệch

- Giả sử theo họ, tớ lấy được tia chớp. Vậy thì còn xuống
địa ngục làm gì?

Grover giả định:

- Để đe dọa Hades. Hoặc để hối lộ hay gởi tối hậu thư đòi
trả mẹ cậu về dương gian.

Tôi huýt gió:

- Sao Dê có đầu óc đen tối thế? Tính đến cả khả năng ấy cơ
à?

- Thì có sao? Cảm ơn cậu quá khen.

Tôi thấy chưa thỏa đáng:

- Nhưng giọng nói dưới hang bảo nó đợi 2 bảo bối. Nếu một
trong hai có tia chớp, vậy chứ còn lại là gì?

Grover mít đặc. Nó lắc đầu.

Nhìn tôi như thể bạn ấy biết câu tôi định hỏi, Annabeth im
lặng như bảo tôi đừng nói. Tôi hỏi:

- Cậu biết thứ dưới vực, trong trường hợp không phải Hades,
đúng không?

- Percy, đừng đả động đến nó. Bởi vì nếu không phải Hades…
Không, nhất định phải là Hades.

Xe đi qua công viên nước, rồi cột mốc có đề: Bang California 20km.

Tôi cảm giác mình bỏ qua một thông tin đơn giản mà quan
trọng, giống lúc bệnh khó đọc tái phát, tôi nhìn một từ hay gặp nhưng không
hiểu nghĩa vì một hoặc hai chữ cái trong đó bay đâu mất.

Càng suy nghĩ kĩ về nhiệm vụ lần này, tôi càng chắc chắn
việc đối mặt với Hades không phải là giải pháp. Hiện còn 1 việc nữa đang diễn
ra, một việc còn nguy hiểm hơn nhiều.

Rủi thay, chúng tôi đang lao với tốc độ 170 km/h, bụng chắc
chắn rằng Hades trộm tia chớp. Nếu đến đó rồi phát hiện mình sai, 3 đứa không
kịp sửa lỗi nữa. Ngày Hạ chí sẽ trôi qua, cuộc chiến tranh lớn sẽ bùng nổ.

Annabeth an ủi tôi:

- Chắc chắn xuống âm phủ là đúng. Trong mơ cậu thấy linh hồn
người chết, phải không nào? Chỉ một nơi có linh hồn người chết. Ta đi đúng
đường rồi

Annabeth cố làm 2 thằng tôi vui lên bằng cách trình bày
những kế hoạch khôn khéo nhằm đến được vương quốc của thần Chết, nhưng tôi
không còn lòng dạ đâu để nghe. Còn quá nhiều yếu tố chưa rõ ràng. Giống học trò
lao đầu ôn thi nhưng không biết mình thi môn gì. Tin tôi đi, tôi bị thế nhiều
lần rồi.

Xe taxi phóng vun vút về hướng Tây. Mỗi cơn gió thổi qua
Thung Lũng chết như một linh hồn người quá cố vừa lướt qua. Mỗi lần thắng xe
rít lên, tôi lại nhớ tiếng rắn của phù thủy Echidna.

Lúc hoàng hôn, bác tài thả chúng tôi ở bãi biển Santa Monica. Nơi này
giống hệt cảnh biển Los Angeles
trong phim ảnh, có điều mùi hôi bốc lên rất khó chịu. Cửa tiệm mọc lên gần cầu
tàu, hàng cọ nối nhau dọc vỉa hè, bụi đời ngủ vạ vật sau đụn cát và dân chơi
lướt sóng nướng thịt bằng lửa đốt trong thùng rác.

Grover, Annabeth và tôi đi xuống mép nước.

Annabeth hỏi:

- Giờ ta làm gì đây?

Trong ánh hoàng hôn, mặt biển Thái Bình Dương sóng sánh như
vàng lỏng. Tôi chạnh nhớ những ngày vui xa xưa lắm, tôi cũng đứng hàng giờ trên
bãi tắm Montauk ở đầu kia nước Mỹ, lặng ngắm biển Đại Tây Dương.

Chẳng lẽ trên đời lại có một vị thần đủ uy lực kiểm soát đại
dương mênh mông này? Ngày đi học, cô giáo dạy 2/3 bề mặt trái đất bao phủ bởi
nước. Sao tôi được làm con của nhân vật quyền uy nhường ấy?

Tôi bước xuống nước.

Annabeth ngạc nhiên:

- Percy, cậu làm gì thế?

Tôi cứ đi tiếp, nước dâng đến bụng rồi ngực tôi.

Bạn ấy nói với:

- Cậu không thấy nước ô nhiễm nặng? Dưới đó bao nhiêu chất
độc…

Nghe đến đó, đầu tôi ngụp xuống nước.

Lúc đầu tôi nhịn thở. Nói chung ai cũng sợ sặc nước, không
riêng gì tôi. Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa bèn há miệng thở. Tất nhiên,
tôi thở bình thường như trên mặt đất. Nhưng các bạn đọc chớ thử làm giống tôi
nhé.

Tôi đi xuống tiếp. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi vẫn biết xung
quanh mình có gì. Tôi cảm giác được chuyển động dưới đáy biển. Thậm chí tôi
nhìn rõ dòng chảy nóng và lạnh quyện vào nhau.

Có con gì quấn chân tôi. Nhìn xuống, tôi suýt nữa vọt lên
mặt nước với tốc độ của một quả tên lửa. Trườn cạnh tôi là con cá mập Makhông
dài hai mét rưỡi.

Nhưng con vật không cắn, nó rúc mõm nép vào tôi như con chó
nhà.

Tôi rụt rè chạm vây lưng cá. Nó vui vẻ quẫy nhẹ, khuyến
khích tôi nắm chặt hơn. Tôi giữ vây cá bằng cả hai tay. Nó bơi vút đi, kéo tôi
theo. Nếu độc giả chưa bao giờ cưỡi cá mập, cũng đừng tự tìm cách thử... Tuy
nhiên, phải công nhận cảm giác ấy tuyệt vời hơn bất kì buổi tập trượt băng nào.

Cá mập đưa tôi vào vùng nước tối. Nó thả tôi ngay chỗ cát
dưới đáy biển sụt xuống thành vực sâu thẳm.

Tôi như đứng trên miệng hẻm núi vĩ đại Grand
Canyon giữa đêm hôm khuya khoắt. Dù không nhìn rõ lắm nhưng vẫn
biết có khoảng trống mênh mông, sâu hun hút dưới kia.

Mặt nước sáng mờ mờ cách nơi đây khoảng sáu bảy chục mét.
Đáng lẽ tôi đã chết vì sức ép của nước. Nhưng lần này tôi cũng thở bình thường.
Tôi bâng quơ tự hỏi liệu sức mình lặn sâu được chừng nào. Chắc tôi có khả năng
xuống thẳng đáy biển Thái Bình Dương.

Đúng lúc ấy, có thứ gì sáng trắng dưới hố sâu. Càng dâng
lên, nó càng sáng hơn.

Một giọng nói giống hệt giọng mẹ tôi vang lên:

- Percy Jackson!

Càng đến gần, hình dáng cô càng rõ hơn. Tôi thấy rõ mái tóc
đen bồng bềnh và váy lụa màu xanh lam. Người cô lung linh tỏa sáng, đôi mắt đẹp
tuyệt vời hút hồn tôi đến độ tôi không nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng cá
ngựa.

Cô tiên bước xuống. Cá ngựa và cá mập bơi ra xa cùng chơi
trò đuổi bắt.

Cô tiên mỉm cười với tôi:

- Cháu đến được tận đây rồi ư? Giỏi quá.

Tôi không biết hành xử ra sao, chỉ biết cúi đầu cung kính:

- Cô có đến sông Misissippi phải không ạ?

- Đúng rồi. Ta là
Hải Tinh. Nữ thần biển bơi ngược lên sông rất khó khăn nhưng chị em họ ta là nữ
Thủy thần tiếp sức cho ta đến gặp cháu. Dù không phục vụ trong triều đình chúa
tể Poiseidon, họ vẫn phục vụ vì tôn kính ông..

- Vậy ra, cô là
người của triều đình Poseidon?

Nữ thần biển gật
đầu:

- Đã mười mấy năm
trôi qua kể từ khi con trai thần biển chào đời. Chúng ta háo hức quan sát từng
giai đoạn trưởng thành của cháu

Thốt nhiên tôi
nhớ ngày bé rong chơi trên bãi biển Montauk, tôi từng nhìn thấy gương mặt phụ
nữ mỉm cười in trên sóng nước, như thể có nhóm con gái rủ nhau soi bóng xuống
mặt biển. Trước nay tôi không chú ý lắm đến hiện tượng ấy, cũng như nhiều hiện
tượng lạ lùng khác từng xảy đến với tôi từ lúc mới lọt lòng.

- Nếu rất chăm lo
cho cháu, đáng lẽ cha cháu phải đến đây chứ? Sao cha không trực tiếp dặn dò bảo
ban cháu?

Một dòng biển
lạnh buốt từ đáy biển dâng lên.

- Đừng quá khắc
nghiệt với Thần Biển. Ông đang bị đẩy đến bên bờ vực của cuộc chiến tranh phi
nghĩa. Thêm vào đó, ông không được phép trực tiếp giúp đỡ cháu. Thần thánh
không bày tỏ sự thiên vị trong tình cảm.

- Con ruột cũng
không ngoại lệ ư?

- Với con ruột
lại càng không. Ảnh hưởng của các thần chỉ có thể là gián tiếp. Chính vì thế ta
mới đến đây mang theo lời cảnh báo và một món quà.

Nữ thần biển chìa
tay. Ba hạt ngọc trai hiện ra trong lòng bàn tay.

- Cháu sắp vào
lãnh địa của Hades. Người trần đến đó và sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón
tay. Chẳng hạn Orpheus giỏi đàn ca hát xướng, Hercules khỏe phi thường, Houdini
mưu trí vượt ngục từ nhà tù Tartarus nằm dưới tầng cuối cùng của địa ngục. Cháu
có tài như họ không?

- Dạ… không ạ.

- Nhưng cháu có
thứ khác. Tài năng của cháu mới bắt đầu hé lộ. Lời Sấm Truyền tiên đoán cháu có
tương lai huy hoàng nhưng cũng lắm chông gai, miễn là cháu còn sống đến lúc
trưởng thành. Chắc chắn thần Poseidon không khoanh tay mặc con mình chết yểu.
Vì thế, hãy nhận 3 viên ngọc này. Khi gặp nguy khốn, hãy ném một viên xuống
đất.

- Sau đó thì thế
nào ạ?

- Tùy thuộc từng
hoàn cảnh. Nhưng hãy nhớ: Cái gì của biển phải trả lại cho biển.

- Còn lời cảnh
báo là gì ạ?

Cặp mắt xanh lục
của nữ thần Biển lấp lánh:

- Sự nghi ngờ và
tuyệt vọng giúp Hades có thêm sức mạnh. Ông ta chỉ chờ dịp lừa dối cháu, khiến
cháu mất sáng suốt. Khi cháu trong lãnh địa của ông ta, Hades không bao giờ
buông tha cho cháu trở về. Hãy vững tin, cháu nhé. Hãy làm theo con tim mách
bảo, nếu không cháu sẽ mất hết. Chúc may mắn, Percy Jackson.

Nữ thần cưỡi cá
ngựa, trở về đáy vực.

Tôi nói với theo:

- Hượm đã. Lúc
còn ở sông, cô nói chớ tin vào quà cáp. Quà nào thế?

Giọng nữ thần
biển nhỏ dần:

- Giã biệt. Cháu
phải lắng nghe con tim mình.

Tôi chỉ muốn theo
cô xuống vực tối xem cung điện của thần Poseidon.

Nhưng khi nhìn
lên, tôi thấy hoàng hôn gần tắt. Bạn bè tôi đang đợi. Thời gian còn lại quá ít
ỏi…

Tôi đạp nước, bơi
lên.

Vừa lên bãi cát,
quần áo tôi lập tức khô ráo.

Kể Grover và
Annabeth nghe xong, tôi cho hai bạn xem các hạt ngọc.

Annabeth nhăn
mặt:

- Cái gì cũng có
giá của nó.

- Cô ấy cho tớ
mà.

Cô bạn tôi lắc
đầu:

- Ý tớ không phải
thế. Quà tặng luôn có mặt trái. Rồi cậu xem.

Trong tâm trạng
lo âu, chúng tôi quay lưng lại với biển.

Với mấy đồng bạc
lẻ trong ba lô của thần Ares, ba đứa đi xe buýt lên khu tây Hollywood. Chúng
tôi đưa bác tài xem mẩu giấy ghi địa chỉ Địa ngục lấy trong phòng “cô Em”,
nhưng bác tài bảo chưa từng nghe tên Phòng thu âm DOA bao giờ.

Ông ta bảo tôi:

- Hình như ta
thấy cháu trên TV rồi thì phải. Cháu đóng phim à?

- Dạ… cháu đóng
thế ạ… đóng thế cho nhiều diễn viên nhí.

- Thảo nào.

Chúng tôi cảm ơn
ông và xuống xe ngay bến sau.

Ba đứa vừa đi bộ
cả mấy cây số vừa hỏi đường đến DOA. Chẳng ai biết nó ở đâu. Ngay cả trong danh
bạ điện thoại cũng không có.

Trên đường đi,
chúng tôi phải chạy vào ngõ hẻm trốn xe cảnh sát đến 2 lần.

Tôi chết sững
trước cửa hàng bán đồ điện khi thấy trên TV chiếu buổi phỏng vấn một gương mặt
quen thuộc: cha ghẻ Gabe Cóc Chết.

Đích thân Barbara
Walters phỏng vấn ông ta. Chắc giờ cha ghẻ tôi nổi tiếng lắm. Phóng viên lừng
danh nói chuyện với ông ngay trong căn hộ của mẹ, giữa lúc ván bài dang dở. Một
phụ nữ trẻ măng tóc bạch kim ngồi cạnh, vỗ vỗ bàn tay ông.

Giọt nước mắt cá
sấu lăn dài trên má ông ta:

- Thưa cô
Walters, nói thực nếu không có bác sĩ tâm lí Sugar đây, tôi đã suy sụp vì đau
khổ. Đứa con riêng của vợ đã lấy đi mọi thứ quý giá đối với tôi. Vợ tôi… xe
camaro… xin… lỗi. Cứ nhắc đến nó, tôi không cầm lòng được.

Barbara Walters
quay sang ống kính:

- Trước mắt quý
vị là một người đang tan nát cõi lòng. Không thể ngờ một thiếu niên lại gây nên
tai họa nhường này. Một lần nữa, chúng tôi đưa lên đây tấm hình mới nhất của kẻ
đào tẩu, chụp ở Denver cách đây 1 tuần.

Màn hình hiện lên
tấm ảnh chụp tôi, Grover và Annabeth nói chuyện với Ares ngoài quán ăn
Colorado.

Barbara Walters
hào hứng:

- Hai thiếu niên
kia là ai? Người đang nói chuyện với chúng là ai? Percy Jackson là ai: kẻ sống
ngoài vòng pháp luật, tên khủng bố hay nạn nhân bị tẩy não bởi một giáo phái
mới? Sau phần quảng cáo, mời quý vị cùng chúng tôi trò chuyện với nhóm chuyên
gia tâm lí trẻ em hàng đầu Hoa Kỳ.

Grover kéo tôi
xềnh xệch. Nếu còn đứng đó, chắc tôi đấm vỡ kính của tiệm đồ điện mất.

- Ta đi thôi cậu.

Trời chạng vạng
tối. Những tay anh chị mặt mày bặm trợn bắt đầu xuống phố tìm thú tiêu khiển.

Không sao. Tôi
vốn sinh ra và lớn lên ở New York nên không gì hù dọa được tôi.

Khổ nỗi, Los Angeles khác hẳn
New York. Ở
quê nhà, mọi thứ đều gần gũi. Dù thành phố rộng mênh mông, tôi không bao giờ
lạc. Đường xá, tàu diện ngầm rất quy củ, chỉ cần nắm nguyên tắc toàn bộ hệ
thống là đủ. Chỉ cần không quá đần độn, trẻ con cũng có thể đi lại an toàn..

LA không giống vậy. Đô thị này vươn ra tứ phía, cảnh vật
nhốn nháo, tôi không biết nên đi ngả nào. Nó nhắc tôi nhớ thần Ares: không xứng
tầm nhưng thích tỏ ra vĩ đại, muốn được coi là “ngầu” bằng cách phách lối, cư
xử quái đản và thích làm khó dễ người khác.

Ngày mai đã là Hạ Chí, tìm lối vào địa ngục bằng cách nào
đây?

Ngoài đường, lũ bụi đời, đại bàng đường phố và vô công rồi
nghề nhìn chúng tôi từ đầu đến chân tìm thứ đáng công ăn cướp.

Lúc đi ngang qua đầu con hẻm nhỏ, tôi nghe tiếng gọi từ
bóng tối:

- Này, đứng lại.

Tôi ngớ ngẩn làm theo.

Ngay lập tức, ba đứa bị bao vây. Một băng nhóm thiếu niên
vây lấy chúng tôi. Chúng có 6 tên tất cả: da trắng, quần áo đắt tiền và dáng
điệu ngông nghênh. Giống hệt lũ học trò viện Yancy: Con nhà giàu ưa quậy phá.

Theo bản năng tự vệ, tôi rút thanh Thủy Triều.

Không biết thanh gươm từ đâu ra, bọn du côn lùi cả lại.
Riêng tên đầu sỏ, hoặc cực kì đần độn hoặc gan to bằng trời, cầm dao bấm xông
đến chỗ tôi.

Sai lầm của tôi là vung kiếm chém nó.

Thằng lưu manh rú lên. Nhưng vì là người phàm “thứ thiệt”,
nên dù bị lưỡi kiếm xuyên qua ngực, nó không hề hấn gì.

Nó cúi xuống:

- Sao lại…

Tôi đoán từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ chỉ mất 3 giây
nên bảo Grover và Annabeth:

- Chạy mau!

  Dẩy hai đứa tránh trước mặt văng ra xa, chúng
tôi vắt chân lên cổ liều chạy dọc con phố, không biết đích đến là đâu. Đến ngã
tư, chúng tôi cùng rẽ.

Annabeth la lên:

- Ra đằng kia!

Cả dãy nhà chỉ còn một tiệm còn mở, đèn sáng rực cửa kính.
Trên cửa ra vào có biển đề: CRTUY’S WRTREBDE ALPACE

ĐỆM NƯỚC CRTUYS.

Grover đoán:

- Đệm nước Crusty ư?

Nếu không gặp nguy khốn, tôi không bao giờ vào đây. Lúc này
chính xác là tình huống nguy khốn.

Chúng tôi chạy ùa vào, nấp sau một cái giường trải nệm nước.
Chưa đầy một giây sau, nhóm du côn chạy băng qua cửa.

Grover thở hổn hển:

- Chúng mắc lừa ta rồi.

Giọng ồm ồm vang lên ngay sau chúng tôi:

- “Chúng” nào?

Ba đứa giật nảy mình, quay phắt lại.

Sau lưng chúng tôi là một gã hung dữ, tuy ăn mặc bình
thường. Hắn cao hai mét mốt, đầu trọc lóc. Da hắn xám xịt, thô ráp, nụ cười lờ
đờ và lạnh như nước đá. Dù thấy hắn lừ đừ tiến đến, nhưng tôi có cảm giác hắn
cực kì nhanh nhẹn khi cần.

Bộ vét thời trang thập niên 70 của hắn chắc lấy từ sòng bài
Hoa Sen! Hắn mặc áo sơ mi hoa mở phanh khoe khuôn ngực trụi lông. Hai ve áo khoác
nhung rộng bản, to như đường băng cho máy bay hạ cánh. Tôi không thể đếm nổi
quanh cổ hắn có bao nhiêu sợi dây chuyền bạc.

Hắn cười lộ hàm răng vàng khè:

- Ta là Crusty.

Tôi ép mình không bật ra câu Tên nghe cũng như người vậy.

Tôi phân trần:

- Xin lỗi đã vào đây. Chúng cháu chỉ định đi ngang qua.

Hắn làu bàu:

- Trốn bọn lưu manh chứ gì? Tối nào chúng cũng lảng vảng ở
đây. Nhờ có chúng, cửa hàng của ta có người ra vào. Này, muốn xem đệm nước
không?

Tôi chưa kịp nói “Không, cảm ơn”, hắn đã đặt bàn tay hộ
pháp, móng dài cáu bẩn lên vai đẩy tôi vào phòng trưng bày hàng.

Ở đây có đủ mọi loại giường mọi cỡ với đủ mọi chất liệu, từ
gỗ đến vải vóc. Có cả loại giường từ lớn đến cực kì lớn.

- Ta thích nhất mẫu hàng này. Bán chạy lắm nhé.

Crusty hãnh diện vuốt vuốt mặt giường phủ sa tanh đen, đầu
giường gắn sẵn đèn nham thạch. Tấm nệm rung bần bật, trông như miếng thạch đên
khổng lồ núng nính.

Crusty quảng cáo:

- Dễ chịu như ngàn bàn tay xoa bóp. Mấy đứa thử xem. Đừng
ngại, lên nằm một giấc cho thoải mái. Ta không phiền đâu mà. Với lại, hôm nay
ta nghỉ bán.

Tôi ấp úng:

- Dạ… chắc tụi cháu không…

Grover nằm ngay:

- Giường mát xa tự động đấy. Thích quá!

Crusty xoa xoa cái cằm sần sùi:

- Gần đúng, gần đúng.

Tôi thắc mắc:

- Sao lại gần đúng?

Hắn quay sang Annabeth:

- Cháu gái, giúp ta xem thử giường kia, chắc vừa đấy.

Cô bạn tôi phản đối:

- Nhưng…

Hắn vỗ vai, đẩy cô bé đến bên giường hiệu Safari Deluxe:
thành giường chạm nổi hình sư tử, chăn in hình báo gấm. Khi Annabeth không chịu
nằm, hắn xô mạnh cô bé. Bạn tôi cự nự:

- Này! Làm gì thế?

Crusty búng tay, niệm chú:

- Ergo!

Từ hai thành giường, dây thừng lao vút ra trói Annabeth
xuống mặt nệm.

Grover định ngồi lên, dây thừng từ mặt giường sa tanh đến
trói chặt nó xuống nệm.

Giọng Grover run bần bật vì máy mát xa:

- Không thích! Không thích nữa rồi.

Gã khổng lồ quay sang tôi cười nham nhở:

- Đã bảo gần đúng rồi mà lại.

Tôi định chạy nhưng bàn tay hộ pháp đã túm gáy tôi:

- Chà chà, thằng này nhanh thật. Không sao. Tao sẽ tìm ra
ngay giường vừa với mày.

- Thả bạn tôi ra!

- Thả chứ! Nhưng trước hết phải chỉnh cho vừa đã

- Nghĩa là sao?

- Giường nào cũng dài 2m. Bạn mày lùn quá. Làm chúng vừa với
giường là việc nên làm.

Annabeth và Grover oằn mình cố tìm cách thoát.

Crusty lẩm bẩm:

- Số đo không chuẩn khó chịu lắm. Ergo!

Từ hai đầu giường, dây thừng lại mọc. Chúng quần chặt cổ
chân và hai nách bạn tôi, kéo căng họ ra.

Crusty bảo tôi:

- Đừng lo. Chỉ kéo dài thôi mà. Xương sống dài thêm khoảng 6
phân nữa là chuẩn. Tỉ lệ sống sót là một trên vài triệu. Thấy chưa, thậm chí
chúng có khả năng sống là khác. Sao giờ ta không tìm giường cho mày nhỉ?

Grover gào to:

- Percy!

Tôi tính toán thật nhanh. Mình tôi đấu với gã chủ tiệm khác
nào trứng chọi đá. Hắn sẽ bẻ gãy cổ tôi trước khi tôi kịp rút kiếm.

Tôi gợi chuyện:

- Crusty không phải tên thật của ông nhỉ?

Hắn thừa nhận:

- Đúng ra ta là
gã Procrustes.

- Procrustes có
nghĩa là “kéo dài”.

- Phải, nhưng nếu
khách hàng vất vả đánh vần chữ Procrustes, buôn bán sẽ không thuận lợi. Crusty
dễ đọc hơn

- Chí lí, tên
nghe rất kêu.

Mắt hắn sáng rỡ:

- Thật không?

- Thật quá đi
chứ! Tài năng thiết kế giường cũng tuyệt đỉnh.

Dù cười ngoác
mang tai, hắn vẫn nắm chặt gáy tôi:

- Hễ có dịp, ta
lại bảo khách thế, nhưng chẳng ai tán dương tài năng của tao cả. Mày đã thấy ai
gắn cố định đèn nham thạch vào đầu giường như tao chưa?

- Ồ, độc đáo
lắm.

- Phải, đúng thế.

Annabeth quát
tôi:

- Percy, cậu làm
gì vậy?

Tôi bảo
Procrustes:

- Đừng để ý. Nhỏ
đó quá quắt lắm.

Gã khổng lồ cười
ha hả:

- Khách hàng nào
chẳng thế. Chưa thấy ai cao đúng 2m, không sai một ly. Đúng là không biết chăm
sóc chiều cao. Đã vậy còn kêu ca giường không vừa.

- Thế nhỡ có
người cao hơn 2m thì sao?

- Thiếu gì kẻ đó.
Càng dễ chỉnh chứ sao.

Bàn tay to bè bè buông gáy tôi. Nhưng tôi chưa kịp động thủ,
hắn đã thò tay xuống gầm bàn tính tiền lấy cây rìu lớn:

- Chỉ cần phần giữa vừa với giường. Đầu với chân chỗ nào
thừa chặt phăng hết.

Tôi nuốt khan:

- Ra vậy. Rất có óc thẩm mĩ.

- Gặp khách hàng thông minh như mày khoái thật.

Lực kéo dây thừng mạnh lắm rồi. Annabeth tím tái vì đau. Còn
Grover kêu ằng ặc như ngỗng bị bóp cổ.

Nhìn thẻ bán hàng trên giường Trăng mật Đặc biệt, tôi cố
bình tĩnh hỏi:

- Giường này cũng có máy rung phải không?

- Chính xác. Thử nằm xem

- Thử ngay đây. Chỉ có điều nếu ai to cao bằng ông… chắc máy
yếu không rung nổi chứ gì?

- Đảm bảo có.

- Ông cứ đùa.

- Không, thật mà.

- Tôi không tin

Hắn ngồi lên mép giường, vỗ vỗ nệm:

- Thấy chưa?

Tôi búng tay:

- Ergo!

Quanh người Crusty, dây thừng vươn ra, trói chặt hắn

Hắn hét lên:

- Làm gì thế hả?

Tôi bảo dây thừng:

- Chỉnh hắn vào giữa.

Dây tự chỉnh theo lệnh tôi. Cả đầu Crusty thò ra khỏi đầu
giường này, chân thò ra đầu giường kia.

Hắn kêu:

- Đừng! Ta chỉ làm thử cho ngươi xem thôi mà.

Tôi rút kiếm:

- Không điều chỉnh không xong.

Tôi không ngại ra tay. Nếu Crusty là người, không đời nào
tôi hại hắn. Nhưng nếu là yêu quái, hắn phải biến thành bụi ít lâu là đáng đời.

Hắn bảo tôi:

- Này, đang có đợt khuyến mãi đấy. Mọi kiểu giường thấp đều
hạ giá 30%.

Tôi giơ kiếm lên:

- Xử lí đầu trước nhé?

- Không cần trả tiền trước. Tiền nợ 6 tháng sau không tình
lãi.

Tôi vung gươm, tiếng mặc cả của Crosty ngưng bặt.

Quay sang giường hai bạn, tôi cắt hết dây thừng. Annabeth và
Grover đứng dậy. Kêu than, nhăn nhó và bực mình mắng tôi không tiếc lời.

Tôi trêu:

- Hai cậu cao hơn rồi đấy.

Annabeth cau có:

- Đùa thế có ngày chết người ta. Lần sau mau lên nghe chưa?

Bảng thông báo
sau bàn làm việc của Crusty có mẩu quảng cáo cho dịch vụ Phát Chuyển Nhanh
Hermes và phần quảng cáo khác cho niên giám điện thoại mới của riêng giới yêu
quái trong khu vực Los Angeles. “Niên giám những trang vàng của giới yêu
quái đầy đủ thông tin nhất”. Dưới đó có tờ rơi màu vàng của phòng thu âm DOA
hứa có thưởng cho ai giao nộp linh hồn con lai. “Chúng tôi luôn tìm kiếm tài
năng trẻ!” Ngay dưới là địa chỉ DOA, kèm theo sơ đồ chỉ dẫn đường tới đó.

Tôi giục các bạn:

- Ta đi thôi.

Grover phàn nàn:

- Cho nghỉ chút đi. Cậu quên tụi này vừa bị tra tấn?

- Xuống địa ngục còn thú vị hơn. Cửa vào đó chỉ cách đây một
dãy nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3