Trước vòng chung kết - Chương 11

Chương 11

Lúc đầu ban tổ chức giải bóng đá thiếu nhi phường 2 tính
dùng cuốc đào những đường rãnh trên mặt sân vận động phường theo kích thước của
một sân bóng thu nhỏ, sau đó rải vôi lên, những đường rãnh sẽ lập tức trở thành
đường biên ngang, biên dọc. Và ban tổ chức sẽ có một sân bóng nhỏ nằm chính
giữa một sân bóng lớn.

Nhưng rồi thấy làm như vậy, mặt sân sẽ hư đi, uổng, Ban tổ
chức bèn dời những trận thi đấu về sân Câu lạc bộ thiếu nhi quận, nằm ngay
trong phường 2.

Ðó là một cái sân có bề dài năm mươi thước và bề ngang hơn
hai mươi thước. Một cái sân cỏ hẳn hoi, nhưng người ta chỉ dùng làm sân bóng
chuyền chớ không ai lại chơi bóng đá trên đó. Và cũng chính vì dùng để chơi
bóng chuyền nên cái sân cỏ này thực ra chỉ có cỏ ở bốn góc sân. Còn khoảng đất
ở giữa thì đúng là... đất. Các cầu thủ bóng chuyền nhảy lên đập bóng chuyền
nhảy lên đập bóng mạnh bao nhiêu thì khi rớt xuống, chân họ cũng đạp lên cỏ
mạnh bấy nhiêu. Do đó cái sân ngó giống như một cái đầu bốn phía tóc mọc xum
xuê trong khi chính giữa đỉnh lại hói một miếng to tướng. Ðể cuộc tranh giải
được bắt đầu, Ban tổ chức đã lấp chỗ hói đó mất tới bốn năm xe cát.

Mé trong của sân là một hàng rào sắt thấp, mé ngoài là một
bức tường cao trên hai thước. Ðó là hai đường biên dọc “thiên nhiên.” Ban tổ
chức chỉ phải rắc vôi từ hàng rào sắt tới bức tường là có thêm hai đường biên
ngang “nhân tạo.”

Không hiểu có phải vì biết ngày nay tại đây có tổ chức cuộc
thi đấu bóng đá hay không mà mười năm trước người ta đã trồng ở mỗi đầu sân một
cây phượng. Ban tổ chức vui vẻ trồng thêm mỗi bên một cây trụ nữa rồi bắc một
thanh gỗ ngang qua cây phượng. Thế là hai khung thành xuất hiện. Sau đó, người
ta đi mua bốn cái lưới bóng chuyền đem về cắt ra may lại thành hai cái lưới khổ
lớn rồi đem phủ lên phía sau khung gỗ để biến nó thành khung thành quốc tế thực
sự.

Và trong mấy ngày qua, những trận đấu giữa các khu phố đã
diễn ra sôi nổi, gay go, quyết liệt không thua gì những trận đấu giành cúp thế
giới ở Tây Ban Nha mùa hè 82.

Những cuộc thi đấu bóng đá, dù ở bất cứ đẳng cấp nào, lứa
tuổi nào vẫn bộc lộ đầy đủ tính bất ngờ, hấp dẫn của nó, đem lại cho người xem
những cảm xúc đẹp đẽ.

Giải bóng đá sân nhỏ giành cho thiếu nhi thu hút một khối
lượng khán giả đáng kể. Những trận sau người xem càng đông hơn trận trước.
Không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng chen nhau đứng chật quanh sân.

Như chiều nay chẳng hạn, ba giờ trận đấu mới bắt đầu mà hai
giờ khán giả đã xô đẩy, chen lấn nhau loạn xạ rồi. Ai cũng muốn đứng đằng trước
để coi cho “đã con mắt.” Sợi dây thừng Ban tổ chức căng quanh sân để ngăn cách
khán giả với sân bóng cứ bị hàng chục bàn tay kéo tới kéo lui hoài.

Khán giả người lớn cũng ồn ào không thua gì khán giả con
nít. Họ túm năm tụm ba bàn tán, bình luận về những trận đấu đã qua và tiên
đoán, cãi cọ về những trận đấu sắp tới, họ là những người dân ở trong phường và
liên quan không ít thì nhiều với các cầu thủ của chúng ta. Họ là cha chú hoặc
cậu duợng hoặc ít nữa cũng là láng giềng của một cầu thủ tí hon nào đó. Họ tới
sân để trước hết ủng hộ con cháu của mình với tư cách... tổ viên tổ dân phố.
Thế là họ thả sức ồn ào, tranh luận và theo như những lời tác giả nghe lóm được
thì ai cũng cho “thằng con tui” hoặc “thằng cháu tui” là ngôi sao số một trên
sân cỏ. Họ quả quyết đến nỗi tác giả phải tin rằng có thể thấy nhiều ngôi sao
trong một trận đấu giữa... ban ngày mà không cần dùng kính thiên văn.

Trong những khuôn mặt bàn tán hăm hở đó, nổi bật lên nụ cười
tươi rói của chú Tám. Chú đang say sưa ví thằng Hoàng, cháu chú, với thủ môn
I-a-sin của Liên Xô, mặc dù chú chưa hề thấy I-a-sin bắt bóng bao giờ. Chú phát
biểu hăng hái đến nỗi nước miếng bay vèo, đánh “bép” một cái vô mặt người đối
diện khiến ông này phải lùi lại một bước và vội vã công nhận thằng Hoàng là thủ
môn số một, thậm chí I-a-sin cũng chỉ bằng ngón út của nó mà thôi. Nhưng dù
biết điều như thế, vị thính giả đáng thương này vẫn chưa thoát khỏi tay chú
Tám. Sau khi thấy thằng cháu thân yêu của mình đã được công nhận là I-a-sin,
chú lại muốn vị khán giả lịch sự kia tiếp tục công nhận Hùng bụi, đồng đội của
cháu mình, là Di-cô. Một lần nữa, vị khán giả kia lại tỏ ra biết điều. Nhưng
chú Tám vẫn chưa bằng lòng... Cứ cái đà đó, trong nháy mắt, đội bóng khu phố 2
của chú đã có toàn danh thủ. Nhưng điều đó có giúp ích được gì cho đội bóng
trong trận đấu sinh tử chiều nay không? Liệu hàng loạt danh thủ quốc tế của chú
có cản nổi những cuộc đột phá dũng mãnh của hàng tiền đạo “Mũi tên vàng” không?
Chú Tám lo lắng ghê lắm...

Trận đấu chiều nay là cuộc đọ sức giữa hai đội sừng sỏ trong
phường, khu phố 1 tức đội “Mũi tên vàng” và khu phố 2 tức đội “Sư tử”. Ðây là
trận đấu thứ mười và cũng là trận đấu cuối cùng của vòng loại cấp khu phố để
chọn hai đội nhất, nhì tham gia đội tuyển phường.

Cho đến trước trận đấu này, các đội cuối bảng coi như đã ngã
ngũ. Ðội khu phố 3 thua ba, huề một, được một điểm và đội khu phố 5 thua ba,
thắng một, được hai điểm, bị loại khỏi vòng tranh chấp ngôi vị nhất nhì.

Trong ba đội còn lại thì đội khu phố 4 của thằng Sinh đã đấu
xong bốn trận với kết quả hai thắng hai thua, hiệu số thắng bại 6/3, được bốn
điểm. Ðội “Mũi tên vàng” mới đấu có ba trận, hai thắng một huề, hiệu số thắng
bại 8/5, được năm điểm. Ðội “Sư tử” cũng mới đấu ba trận, hai thắng một thua,
hiệu số thắng bại 5/3, được bốn điểm. Trận chiều nay giữa hai đội “Mũi tên
vàng” và “Sư tử” là trận cuối cùng của bảng đấu loại phường 2.

Căn cứ vào những điểm số đạt được, thì đội hiện đang dẫn đầu
là đội “Mũi tên vàng” chắc chắn sẽ được tham gia đội tuyển phường. Với năm điểm
có sẵn trong tay, nếu chiều nay thua đội “Sư tử”, đội bóng của thằng Tân vẫn
đứng nhì bảng như thường. Còn đội “Sư tử”, muốn lọt sâu vô giải, bắt buộc phải
thắng đội “Mũi tên vàng” hoặc ít ra cũng phải thủ huề để kiếm thêm một điểm
hòng vượt qua đội khu phố 4. Còn nếu thua thì đội của Hùng bụi sẽ bằng điểm đội
khu phố 4 - cả hai đội cùng bốn điểm - nhưng so hiệu số thắng bại thì đội khu
phố 4 cao hơn và đội “Sư tử” sẽ bị ra rìa. Do đó đối với tụi thằng Sĩ, Hùng
bụi, trận đấu chiều nay là trận “sống còn” của đội. Ðứa nào đứa nấy cực kỳ căng
thẳng. Tới giờ thi đấu, các cầu thủ đội “Sư tử” bước vô sân với những bộ mặt
nghiêm trang khác hẳn thường ngày. Không một tiếng cười đùa. Chưa vào cuộc mà
trán Tâm sún, Thuận ròm đã lấm tấm mồ hôi. Những tiếng hò hét, cổ vũ của khán
giả khu phố 2 không làm chúng cảm thấy dễ thở hơn chút nào.

Chú Tám la oang oang như chỗ không người:

- Ráng lên Hoàng ơi! Biểu diễn đôi tay nhựa cho thằng chú
mày nở mày nở mặt với bà con cô bác coi!

Nghe chú mình hét om sòm, Hoàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, nó giả
bộ không nghe, lầm lũi đi về phía khung gỗ.

Chú Tám vẫn chưa thôi, chú quay sang Hùng bụi, la giật
giọng:

- Hùng bụi! Hùng bụi! Bắt vô-lê cho “độc” vô nghen mày! Ráng
lên, đá thắng về tao đãi cho một chầu!

Hùng bụi không làm lơ như thằng Hoàng. Nó quay nhìn chú Tám
cười cười, đầu gật gật. Chú Tám khoái chí tử, chú day qua bên trái rồi day qua
bên phải nói trổng trổng:

- Ðó thấy chưa! Thằng Hùng bụi nó nói là nó sẽ hạ tụi kia
cho mà coi!

Thực ra, Hùng bụi đâu có nói vậy hồi nào. Nó chỉ gật đầu cho
chú an tâm thôi. Chớ nó, nó lo lắng ghê lắm. Gặp tụi nào chớ gặp tụi “Mũi tên
vàng” đâu có dễ gì “nuốt” trôi.

Nỗi lo lắng của Hùng bụi không xa sự thật bao nhiêu. Vừa
nhập cuộc, đội “Mũi tên vàng” đã dồn hết đội hình lên tấn công, chỉ để lại một
mình thằng Thành trong khung gỗ. Dĩ nhiên thủ môn bất đắc dĩ Thành không thể
nào thay thế nổi đôi tay kỳ diệu của thằng Hoàng trước kia, nhưng nhờ đội “Mũi
tên vàng” có hàng tấn công mạnh nên Thành cũng không đến nỗi vất vả lắm. Bây
giờ nó đang đứng khoanh tay trước khung thành như một người nhàn rỗi nhất trên
đời.

Ðối với các cầu thủ “Mũi tên vàng”, trận đấu này không có ý
nghĩa quyết định: thắng hay thua vẫn lọt vào vòng trong. Nhờ vậy, chúng thi đấu
với một tâm trạng thoải mái, tự tin. Các động tác kỹ thuật và những đường
chuyền được thực hiện rất khéo léo, chuẩn xác. Dường như các cầu thủ kém nhất
chiều nay cũng chơi hay hơn bình thường.

Ðội “Sư tử” thì hoàn toàn ngược lại. Nhiệm vụ của trận đấu
rất rõ ràng: không được để thua. Không được để thua trước một đối phương sừng
sỏ như tụi thằng Tân không phải là điều lúc nào cũng làm được. Ðứa nào cũng cảm
thấy trách nhiệm của mình quá nặng nề nên sinh ra lo lắng. Càng lo lắng lại
càng gò bó trong lối chơi. Sức nặng tâm lý như một tảng đá vô hình cột chặt vô
chân các cầu thủ đội “Sư tử”. Kể cả Hùng bụi, con chim đầu đàn, cũng mất đi sự
linh hoạt và bén nhọn của mình.

Mười lăm phút
trôi qua. Ưu thế thuộc về các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” một cách tuyệt đối.
Bóng chỉ qua lại trên nửa phần sân đội “Sư tử”.

- Cứ bình tĩnh!
Ðá chậm lại! Sợ cóc gì!

Mỗi lần chạy ngang
qua một đứa nào trong bọn, Hùng bụi đều vỗ vai động viên nhưng dường như lời lẽ
của đội trưởng không có tác dụng gì mấy. Thằng Sĩ và Thuận ròm liên tục đưa
nhầm bóng vô chân đối phương. Hậu vệ trái Minh Mông Cổ lúc nào cũng thấy ba,
bốn đối thủ xuất hiện bên cạnh mình, không biết đường nào mà kèm. Các tiền đạo
Hùng bụi, Sơn cao gần như chơi vai trò hậu vệ. Sơn cao đứng cắm trước mặt thủ
môn Hoàng, thường xuyên dùng đầu phá bóng ra như một trung vệ thòng chính cống.

Còn thủ môn Hoàng
đúng là một tấm lá chắn vững vàng. Phải nói đến giờ này mà bóng chưa lọt vô
lưới đội “Sư tử” phần lớn là nhờ công lao của Hoàng. Nó bay lên lượn xuống như
chim, nó nhảy nó vồ như cọp, nó đấm nó đá như một võ sĩ. Thôi thì đất cát bụi
bặm tem lem trên đầu trên cổ. Nhờ nó tả xung hữu đột như một viên tướng giữa
trận tiền mà bên “Mũi tên vàng” chưa ghi bàn được. Nếu gặp phải một thủ môn
khác thì nãy giờ đội “Sư tử” đã lãnh cả rổ trứng rồi. Các cầu thủ đội “Sư tử”
thấy tình hình như vậy, biết không thể nào đá thắng được đối phương nên quyết
định rút về lập một hàng rào phòng ngự trước khung thành, hiệp lực với thủ môn
ngăn chận những cú sút của tụi thằng Tân, hy vọng kiếm một cái hòa.

Khán giả khu phố
2 sau khi động viên đội nhà đã đời mà thấy đội nhà vẫn không vùng lên nổi, liền
quay sang rủa:

- Ðá như gà mắc
toi vậy mà cũng đá!

- Ðá thua đừng về
nhà nghe mấy “huynh”!

Chú Tám hoa tay
múa chân, mặt đỏ rần:

- Tụi bây đá thua
thì đừng có đi ngang nhà tao. Tao thấy mặt tụi bây tao xách gậy tao rượt à!

Mỗi lần Thuận ròm
không chận được bóng thì lại có tiếng hô:

- Coi cái thằng
xì-ke nó đá kìa! Y như quáng gà!

Còn Sơn cao mà
đội đầu hụt một cái thì:

- Úi trời! Cái
đầu nó cao nghều vậy mà “rờ” không trúng trái bóng kìa! Thiệt, coi hổng được
mắt chút nào!

Cả Hùng bụi cũng
không tránh khỏi búa rìu dư luận:

- Trời ơi trời!
Có trái bóng trong chân mà cũng không biết cách giữ để cho người ta lấy mất!
Cởi băng đội trưởng ra cho rồi!

Chỉ có thủ môn
Hoàng là ngoại lệ. Mỗi lần nó bắt hay đấm được bóng là khán giả hò reo tán
thưởng:

- Tay nó y như có
nhựa mít-xơ-lanh! Ðụng đâu dính đó!

- Số dách, Hoàng
ơi!

- Không thua gì
Dương Ngọc Hùng!

- Y chang Ði-Nô
Dốp!

Chú Tám gào lên:

- Khá lắm con ơi!

Rồi chú quay sang
hai bên, khoe:

- Cháu tui đó!

Khán giả khu phố
1 nãy giờ thấy thủ môn đối phương “hốt” hết những cú sút của đội nhà, tức lắm.
Giờ lại thấy đám khán giả khu phố 2 “bốc” tay thủ môn của mình lên mây xanh, họ
liền gân cổ lên la, quyết át giọng đối phương:

- “Vẽ” cho độc
vô, Thịnh ơi! Cho nó vẹo xương sườn đi!

- Tạt mạnh vô
giữa đi, Quân! Tạt đi, đừng có lừa nữa!

Trung phong Tân
luôn luôn được cổ vũ nồng nhiệt:

- Sút vô góc
trái! Lẹ lên Tân!

- Trời ơi, coi
cái gôn chết tiệt chưa kìa! Không có cái xà ngang đỡ giùm thì mười thằng Hoàng
cũng đừng hòng chụp nỗi!

Trận đấu càng
ngày càng trở nên quyết liệt. Lúc đầu, do tính chất thắng bại của trận đấu
không quan trọng, các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” chơi thoải mái nhưng không
quyết tâm lắm. Nhưng rồi sút hoài mà không ăn, bao nhiêu cú kết thúc hóc hiểm
đều bị thủ môn đối phương tóm gọn hoặc cản phá hết, các cầu thủ đội “Mũi tên
vàng” đâm ra nổi sùng, quyết ăn thua đủ đến cùng. Chẳng lẽ cả đội mình lại chịu
thua mỗi một thằng gôn bên đó sao? Thịnh đâm hậm hực nghĩ và co chân sút một
quả trái phá vô góc trái khung thành đội “Sư tử”. Một lần nữa, Hoàng lại tung
người lên và trái bóng bị đẩy ra biên.

- Nhứt xứ Cà Mau,
Hoàng ơi!

Khán giả khu phố
2 reo lên.

Các cầu thủ “Mũi
tên vàng” tiếp tục tổ chức những đợt tấn công mới. Hình như tụi nó quyết ghi
bàng thắng cho bằng được. Hai hậu vệ Dương và Tình lúc này thường xuyên có mặt
trước vùng cấm địa của đối phương, sẵn sàng mở những cú sút bất ngờ. Các tiền
vệ Dũng và Thịnh liên tục đổi chỗ cho nhau, gây rối hàng phòng ngự đội “Sư tử”.
Còn Tân và Quân thì thi nhau bắn phá khung thành đối phương. Nhứt là thằng Tân,
bóng mà đã vô chân nó thì trở nên nguy hiểm vô cùng. Nó đột phá dũng mãnh và
dứt bóng rất “độc”.

Khán giả khu phố
2 hồi hộp theo dõi những đợt tấn công dồn dập của đội “Mũi tên vàng”.

Các cầu thủ đội
“Sư tử” lúc này chạy trối chết, bịt đầu này thì hở đầu kia, chẳng biết đường
nào chống đỡ. Áo quần đứa nào đứa nấy ướt đẫm mồ hôi. Thủ môn Hoàng làm việc
túi bụi. Ngoài xà ngang, cột dọc, Hoàng còn đỡ bóng bằng ngực, bụng, đùi,
mông... hầm bà lằng! Cảnh “bắn phá” của đội “Mũi tên vàng” thật là khủng khiếp.
Khán giả đội khu phố 2 cảm thấy bất lực trước tình thế “thập tử nhất sinh” của
đội nhà. Những lời cổ vũ lúc này không thể nào vực đội bóng dậy nổi. Giọng oang
oang cuả chú Tám đã hạ xuống thành những lời than tội nghiệp:

- Chết cha rồi!
Tụi nó lại đem bóng xuống nữa!

- Úy trời ơi, nó
sút “độc” quá tay, bà con ơi!

Khán giả khu phố
1 thì vỗ tay rầm rộ:

- Vô! Vô!

Khán giả khu phố
4 cũng hùa theo:

- Sút đi! Mở tỉ
số đi!

Chú Tám liếc đám
khán giả khu phố 4 bằng cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chú biết sở
dĩ dân khu phố 4 ủng hộ khu phố 1 bởi vì nếu đội “Mũi tên vàng” thắng đội “Sư
tử” thì đội khu phố 4 sẽ vào vòng trong, còn đội “Sư tử” thân yêu của chú sẽ bị
loại. Hừ! - Chú rủa thầm - Ðồ ăn theo! Nhưng dù tức đến mấy, chú cũng chẳng làm
gì được. Tình thế đến nước này thì chỉ có trời mới xoay chuyển nổi. Nhưng ngay
lúc đó, lúc mà mọi người chờ đợi phút giây thủ môn Hoàng vô lưới lượm bóng, thì
có một người đứng ra tạm thời xoay chuyển tình thế. Không phải là trời, đó là
trọng tài:

- Te, te, te...
e...

Hiệp một chấm
dứt.

Khán giả khu phố
2 và các cầu thủ đội “Sư tử” thở phào, nhẹ nhõm.

Hùng bụi đưa tay
quệt mồ hôi trán:

- Còn một hiệp
nữa. Ráng lên nghe tụi mày!

Thuận ròm le
lưỡi:

- Chưa có trận
nào đá “ngán” như trận này.

Minh Mông Cổ
trừng mắt:

- Ngán gì mà ngán!
Cứ giữ vững như hiệp một là ngon lành rồi.

Thằng Sĩ tỏ vẻ bi
quan:

- Tao thấy giữ
vững không nổi đâu. Ðá cái khỉ gì mà rút về nhà hết ráo, suốt ngày chỉ lo chống
đỡ, chỉ có nước chết!

Hoàng lên tiếng:

- Tao thấy thằng
Sĩ nói đúng đó. Ðá thủ kiểu này trước sau gì cũng thua. Phải mạnh dạn tấn công
để giảm sức ép của tụi nó. Chớ để nó sút hoài chịu sao xiết. Sút trăm cái thì
cũng vô vài trái chớ!

Tâm sún cười:

- Mày là thủ môn
“xịn” mà sợ gì tụi nó.

Hoàng trề môi:

- “Xịn” cái mốc
gì! Tay chân tao muốn rã hết đây nè! Hiệp hai mà cứ kiểu này thì thủng lưới
sớm.

Hùng bụi quyết
định:

- Thôi được rồi,
hiệp hai mình đổi chiến thuật. Không chơi phòng ngự bê tông nữa. Long quắn vô
thay cho Thuận ròm đá tiền vệ trái, đi cặp với tao. Còn Minh Mông Cổ không kèm
nổi tụi thằng Tân, thằng Dũng thì đổi sang cánh mặt, để thằng Sĩ đá hậu vệ
trái. Sơn cao cắm ở trên, đừng có lùi sâu như khi nãy. Có gì thì Tâm sún và
Long quắn chạy về được rồi. Còn thằng Hoàng có bóng thì đá mạnh lên trên chớ
đừng có ném cho hàng dưới nữa nghe chưa! Khi nãy, thằng Sĩ và Minh Mông Cổ để
mất bóng trong chân mấy lần rồi. Hậu vệ mà “giỡn mặt” kiểu đó có ngày nát xương
à...

Hùng bụi đang nói
ngon trớn, đột nhiên có một ông già trán hói đứng ngoài cắt ngang:

- Không được!
Không được! Tụi bay không thủ là tụi bay chết!

Sơn cao đằng
hắng:

- Thủ gì mà thủ!
Hiệp một đá thủ bị tụi nó “quần” tóe khói không thấy sao, bác!

Một khán giả đứng
tuổi khác, đeo kính trắng, lên tiếng cãi:

- Nhờ vậy mà tụi
bay thủ hòa được, chớ không thủ thì tụi bay lãnh cả rổ trứng từ khuya rồi.

Thằng Sĩ chưa kịp
lên tiếng thì một vị khán giả khác đã ra mặt phản đối giùm:

- Các ông nói
nghe lạ chưa! Ai đời đá bóng mà cứ rút quân về đứng chật trước gôn thì còn làm
ăn cái khỉ gì được!

Ông hói đầu
nhướng mắt:

- Ơ, đá yếu hơn
người ta thì phải thủ chớ! Mình xông lên bỏ trống ở nhà, đến khi đối phương ào
xuống thì mình có nước “ôm đầu máu” sớm!

Vị khán giả thứ
ba chưa kịp cự lại thì vị khán giả thứ tư đã nhảy vô:

- “Ôm đầu máu”
sao mà “ôm đầu máu”! Ðá bóng là phải tấn công! Phòng ngự là tự sát! Ðả đảo
phòng ngự!

Ông đeo kính
trắng lấy hơi gào thật to:

- Ðả đảo tấn
công!

Các vị khán giả
hăng tiết lao vào cãi nhau chí chóe đến sùi cả bọt mép. Khi cãi nhau đã đời,
quay lại, thì họ không thấy bọn nhóc đâu cả. Thì ra trong lúc các “chuyên gia
bóng đá” hoa tay múa chân hùng hổ “dạy” nhau những bài học chiến thuật thì tụi
Hùng bụi, Sơn cao nháy nhau chuồn đi chỗ khác. Chúng muốn kiếm một nơi yên tĩnh
ngồi nghỉ mệt.

Trái với đội “Sư
tử”, các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” hưởng những phút giải lao tươi đẹp hơn
nhiều. Khán giả khu phố 1 bao vây vòng ngoài quanh đội bóng, khen ngợi các chú
nhóc hết lời.

Trong lòng còn
đang sướng rên về thế trận áp đảo của đội nhà vừa rồi, không ai nhớ đến những
sơ sót của từng cầu thủ. Người ta chỉ chắt lưỡi hít hà nhắc lại cú dứt rung
chuyển xà ngang của thằng Tân hay cú vô-lê như kẻ chỉ củ thằng Dũng từ tuyến
sau băng lên bất ngờ. Mọi người chép miệng “Tiếc quá, thằng gôn bên kia độc
thiệt. Nếu gặp đứa dỏm thì mình dứt thắng cả chục trái “rồi”. Nhưng không ai lo
lắng gì, vì rõ ràng với diễn tiến trận đấu như vậy, qua hiệp hai sớm muộn gì
các cầu thủ đội “Mũi tên vàng” cũng sẽ chọc thủng được lưới đối phương.

Giữa đám khán giả
đang hào hứng bàn tán hiện ra khuôn mặt tươi cười của chú Tám. Chú đưa tay
ngoắt Tân:

- Ê, nhà trung
phong số một! Lại đây chú mày đãi mày ly đá chanh, chịu không cưng?

Tân toét miệng
cười. Nó đứng dậy đi theo chú Tám. Nó sực nhớ chú Tám còn nợ nó một đôi giày
ba-ta.

Hiệp hai bắt đầu.
Vừa nhập cuộc, trận đấu đã trở nên quyết liệt ngay.

Ðội “Sư tử” từ bỏ
chiến thuật phòng thủ. Cả đội ào lên như những cơn lốc. Hùng bụi thử cú sút đầu
tiên. Thủ môn Thành bắt được. Năm phút sau tới phiên Sơn cao đánh đầu. Bóng bay
chệch cột dọc. Khán giả khu phố 2 la dậy đất.

Ðội “Mũi tên
vàng” không chịu lép. Tam giác Dũng - Thịnh -Tân hình thành một quả đấm bên
cánh mặt. Các đường chuyền khéo léo được kết thúc bằng một quả trái phá cực
mạnh của Tân. Bóng vọt xà. Ðòn phản công chớp nhoáng của đội “Mũi tên vàng”
buộc các thủ đội “Sư tử” phải thận trọng hơn. Sĩ và Minh Mông Cổ không còn dám
dâng lên quá cao. Cục diện trận đấu trở lại thế cân bằng. Tới phiên đám khán
giả khu phố 1 hò hét điên cuồng.

Lại một pha tấn
công đẹp mắt của đội “Mũi tên vàng”. Trung phong Tân sút chệch cột dọc bên
phải.

Vài phút sau, hậu
vệ Tình từ góc trái văng lên đón một đường bóng dội từ chân đối phương ra, bình
tĩnh “rót” bóng vào góc cao bên trái khung thành của thằng Hoàng trong khi
thằng này chạy ra ngoài. Thủ môn bị lố, đành bất lực ngoái đầu nhìn bóng bay vô
gôn. Nhưng quả bóng không chịu lọt vô lưới mà chạm nhẹ góc cao khung thành,
trượt ra phía sau như chọc tức thằng Tình. Khán giả dậm chân, ồ lên một lượt.

Ðội “Mũi tên
vàng” áp đảo liên tục khiến các cầu thủ đội “Sư tử” không thể nào chơi đúng
chiến thuật đã đề ra. Các tiền vệ Tâm sún và Long quắn quay trở về lối đá phòng
thủ. Hùng bụi, mặt mày đỏ gay, vỗ tay hét “tiến lên!” nhưng đồng đội không chịu
tiến. Rốt cuộc đội trưởng cũng đành phải lui về hiệp lực với đội “đổ bê tông”
trước vùng cấm địa. Tình hình trên sân lại diễn ra giống như ở hiệp một. “Mũi
tên vàng” ráo riết tấn công. “Sư tử” cuống cuồng chống đỡ.

Còn hai mươi phút
nữa. Cứ tình trạng này, thủ môn Hoàng dù tài ba đến mấy cũng khó mà giữ nguyên
vẹn mành lưới. Khán giả, cả khu phố 1 lẫn khu phố 2, đều nghĩ như vậy và ai nấy
hồi hộp chờ giây phút đó xảy ra.

Còn mười lăm phút
nữa. Tỉ số mỏng manh 0-0 vẫn chưa bị sụp đổ. Ðội “Mũi tên vàng” quyết thắng
thấy rõ. Bây giờ, tất cả những đường bóng tấn công của đội “Mũi tên vàng” đều
tập trung cho trung phong Tân, cây làm bàn số một, kết thúc. Nhưng hình như
chiều nay là một buổi chiều “xúi quẩy” nên Tân không đưa vô lưới đối phương
được một quả nào, kể cả những trái tưởng như chắc ăn một trăm phần trăm.

Lại một đường
chuyền chính xác như “dọn cỗ” của Thịnh. Ðối diện với Tân chỉ còn một
mình thủ môn. Nó co chân sút mạnh. Cùng lúc, khán giả đồng loạt hô lớn:

- Vô!

Nhưng bóng không vô. Tân vướng mũi chân nhằm một bụi cỏ nên
chỉ chạm nhẹ vô bóng. Trái bóng lăn từ từ về phía khung thành và thủ môn Hoàng
tóm gọn.

Hoàng đá mạnh bóng lên còn Tân thì đứng dậy nhảy lò cò hai,
ba cái rồi đi cà nhắc về phần sân nhà.

Ðội “Sư tử” vẫn không thể nào xoay chuyển được tình hình.
Thịnh và Dũng như hai con sóc thường xuyên luồn lách, chọc thủng hai cánh rồi
mớm bóng như “đặt” vô chân thằng Tân. May mà bữa nay Tân không được sung sức
chớ nếu không thì đối phương có mà chết.

Một lần nữa, Thịnh lại “dọn tiệc” cho Tân. Bóng lần này cách
khung thành chừng sáu thước. Thủ môn Hoàng nhảy loi choi, mặt mày căng thẳng,
mắt dán vô trái bóng trước chân đối thủ.

Tân mím môi sút. Khán giả lại reo lên “vô”. Còn trái bóng
thì lại bay ngoài cột gôn cả thước.

Dũng khều Tân:

- Sao vậy mày?

Tân nhăn mặt chỉ xuống chân:

- Bị vấp cú khi nãy, đau thấy mồ!

Trận đấu lại tiếp tục. Chỉ còn chừng bảy, tám phút nữa. Khán
giả khu phố 1 bắt đầu “giũa” đội nhà te tua. Còn khán giả khu phố 2 thì khấp
khởi hy vọng.

Trung phong Tân lại bỏ lỡ thêm hai cơ hội bằng vàng khi đối
đầu với thủ môn. Thay vì hai cú sút trái phá thì là hai quả chuyền nhẹ vô ngay
tay thủ môn.

Khán giả la ầm lên:

- Ðá ăn gian!

- Không được nhường nhau!

Hình như Hoàng sau khi ôm bóng có bước lên nói nhỏ vô tai
Tân một câu gì đó khiến khán giả càng nghi dữ:

- Ðồ móc ngoặt!

- Mới ba tuổi ranh mà bày đặt học thói bán độ!

Còn chừng một, hai phút phù du nữa là kết thúc trận đấu. Vẫn
chưa bên nào mở được tỉ số. Mặc cho khán giả la ó, các cầu thủ đội “Mũi tên
vàng” vẫn cố gắng mở những đợt tấn công cuối cùng. Hậu vệ Dương rời khu vực
phòng ngự, băng lên phối hợp với tiền vệ Dũng đột phá sâu bên cánh mặt. Hai đứa
bật tường xuyên thủng hàng rào phòng thủ đối phương, đem bóng sát xuống vùng
cấm địa. Long quắn, Minh Mông Cổ và Sĩ lập tức dồn qua mặt truy cản. Chỉ đợi có
vậy, Dũng thực hiện một đường chuyền “chọc khe” đầy mưu trí, mớm bóng qua bên
cánh trái, ngay trước mặt Tân. Tâm sún đuổi theo nhưng không còn kịp nữa. Bóng
đã sát khung thành. Thủ môn Hoàng trán đổ mồ hôi, thủ thế như một con mèo. Tân
“sang số” và sút.

- Vô!

- Không vô!

Cú sút của trung phong số một lại vướng cỏ. Trái bóng lăng
ngay vô người thủ môn.

Nhưng đúng lúc đó, đúng lúc trái bóng đang lăn thẳng vô
người mình, thủ môn Hoàng lại bay về phía trái. Và tất cả mọi người đều sửng
sốt nhìn trái bóng đang từ từ lăn vô lưới.

Không thể nào hiểu nổi. Không ai hiểu nổi điều đang xảy ra.
Khán giả khu phố 2 tưởng mình hoa mắt. Nhưng sau khi đã đưa tay lên dụi mắt
bốn, năm lần mà vẫn thấy trái bóng nằm gọn trong lưới rành rành, họ mới tin
rằng đó là sự thật. Thế là tiêu tan hy vọng đứng nhì bảng. Sự sụp đổ, đau đớn
thay, lại xảy ra ngay phút cuối cùng của trận đấu. Mà lại do một phản ứng không
thể nào chấp nhận được của người thủ môn cho đến giờ phút đó không hề có một
sai sót nhỏ.

Tiếng còi chấm dứt trận đấu của trọng tài vang lên báo hiệu
cơn phẫn nộ của khán giả khu phố 2 bắt đầu. Nếu không có Ban tổ chức can thiệp
thì thằng Hoàng đã te tua với đám khán giả nhà. Nó ngồi gục đầu ủ rũ trong
khung gỗ. Long quắn ngồi bên cạnh nhỏ to gì đó. Hùng bụi đứng giữa sân, áo vắt
vai, đưa hai tay lên trời và lắc đầu. Còn các cầu thủ khác của đội “Sư tử” thì
ngồi bệt xuống sân, mặt mày tỏ vẻ thất vọng và ngán ngẩm.

Ðó là tất cả những hình ảnh mà thằng Tân thấy được trước khi
nó rời sân khỏi sân bóng, về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3