Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh - Chương 28

CHƯƠNG 28

Tiểu thư hoa loa kèn bất hạnh

“Dĩ nhiên bạn phải làm Elaine, Anne” Diana nói. “Mình
không bao giờ có can đảm trôi bồng bềnh xuống đó.”

“Mình cũng không” Ruby Gillis rùng mình nói. “Mình
không ngại phải trôi bồng bềnh xuống đó nếu có hai ba đứa trên thuyền
và chúng mình có thể ngồi dậy được. Như vậy thì vui thật. Nhưng nằm
xuống giả vờ chết – mình không làm được đâu. Mình sợ chết mất.”

“Dĩ nhiên sẽ lãng mạn lắm” Jane Andrews thừa nhận,
“nhưng mình biết mình không thể ở yên một chỗ được. Mình sẽ nhấp
nhổm không ngừng hoặc sẽ liên tục quan sát xem mình đang ở đâu và
liệu có trôi xa quá không. Cậu biết nó sẽ làm hỏng hiệu quả mất,
Anne.”

“Nhưng nếu Elaine mà tóc đỏ thì kì cục lắm,” Anne
than vãn. “Mình không sợ trôi bồng bềnh và rất muốn được
làm Elaine. Nhưng dù sao đi nữa, như thế kỳ cục lắm. Ruby phải làm
Elaine vì bạn ấy trắng trẻo và có mái tóc vàng dài đáng yêu như
thế – Elaine có ‘mái tóc sáng rạng rỡ tuôn chảy’, các cậu biết mà.
Và Elaine là tiểu thư hoa loa kèn. Nào, một người tóc đỏ thì làm sao
là tiểu thư hoa loa kèn được.”

“Nước da của cậu cũng trắng như của Ruby mà,” Diana
nói nghiêm túc, “mà tóc cậu cũng đen hơn hồi chưa cắt mà.”

“Ôi, cậu nghĩ vậy thật à?” Anne thốt lên, mặt đỏ
bừng vì vui mừng. “Có lúc mình cũng nghĩ vậy – nhưng mình chẳng dám
hỏi ai vì sợ người ta nói không phải. Cậu nghĩ bây giờ có thể gọi
nó là màu nâu vàng được không, Diana?”

“Được chứ, mình nghĩ nó đẹp thật đấy,” Diana vừa
nói vừa chiêm ngưỡng những lọn tóc ngắn bồng bềnh từng cụm trên đầu
Anne, được giữ thẳng nếp nhờ sợi ruy băng bằng nhung đen thắt nơ.

Chúng đang đứng bên hồ nước phía dưới Dốc Vườn Quả,
nơi có một mũi đất nhỏ viền cây bạch dương chạy ra từ bờ, ngay sát mép
mũi đất là một bệ gỗ nhỏ xây nhô ra mặt nước phục vụ ngư dân và
thợ săn vịt. Ruby cùng Jane dành buổi chiều giữa hè đó chơi với Diana
và Anne cũng đến nhập hội.

Hè đó, hầu hết thời gian chơi đùa của Anne và Diana
được hai cô bé dành để quanh quẩn bên hồ. Vùng Đất Hoang Lười Nhác
đã thành quá khứ, hồi mùa xuân ông Belle đã tàn nhẫn đốn hết vòng
tròn cây trong đồng cỏ sau nhà. Anne đã ngồi giữa đám gốc cây mà
khóc nức nở, không quên nhìn chúng bằng đôi mắt lãng mạn, nhưng con
bé nhanh chóng được an ủi, vì rốt cuộc, theo lời nó và Diana, những
cô gái mười ba, sắp lên mười bốn tuổi, quá già cho những trò trẻ con
giống như kiểu nhà chơi cho trẻ em rồi, hơn nữa quanh hồ còn nhiều
trò thể thao hấp dẫn hơn. Thật tuyệt vời khi được câu cá hồi trên
cầu và hai cô bé đã học được cách tự chèo quanh hồ bằng chiếc
thuyền đáy bằng mà ông Barry dùng đi bắn vịt.

Chính Anne là người nảy ra ý tưởng soạn kịch về
Elaine. Mùa đông vừa rồi chúng đã học thơ của Tennyson trong trường,
thanh tra giáo dục đã đưa bài thơ đó vào chương trình tiếng Anh tại
các trường học trên đảo Hoàng tử Edward. Chúng phân tích câu cú, ngữ
pháp và nhìn chung chia nhỏ bài thơ đến nỗi chỉ có phép mầu mới
giúp cho trong đầu chúng còn đọng lại chút ý nghĩa nào, nhưng ít
nhất nàng tiểu thư hoa loa kèn xinh đẹp cùng Lancelot, Guinerve cùng vua
Arthur đã trở thành những người rất thật với chúng, và Anne bị giày
vò bởi niềm nuối tiếc thầm kín vì đã không được sinh ra ở Camelot.
Thời đó, con bé nói, lãng mạn hơn hiện tại biết bao nhiêu.

Kế hoạch của Anne được hưởng ứng nhiệt liệt. Lũ con
gái phát hiện ra nếu đẩy chiếc thuyền đáy bằng từ trên bến xuống,
nó sẽ trôi theo dòng nước dưới cầu và cuối cùng mắc cạn vào một
mũi đất khác thấp hơn nhô ra từ một khúc quanh ở hồ. Chúng thường đi
xuống theo cách này và không gì thích hợp hơn để đóng vai Elaine.

“Thôi được, mình sẽ là Elaine,” Anne nói, miễn cưỡng
đầu hàng, vì mặc dù rất vui được đóng vai chính nhưng ý thức nghệ
sĩ của con bé đòi hỏi phải có sự hợp vai mà điều này, theo con bé
nghĩ, đã bị những hạn chế của nó làm cho thành vô phương cứu chữa.
“Ruby, cậu phải đóng vai vua Arthur, Jane là Guinerve con Diana phải là
Lancelot. Nhưng trước tiên các cậu phải đóng vai những người anh và
người cha. Chúng ta không thể có vai ông già đầy tớ câm vì nếu trên
thuyền đã có một người nằm thì sẽ không đủ chỗ cho người thứ hai.
Chúng ta phải phủ kín thuyền bằng gấm đen tuyền. Cái khăn choàng cũ
của mẹ cậu đúng là thứ thích hợp, Diana.”

Cái khăn choàng đen được huy động, Anne trải nó lên
thuyền rồi nằm xuống đáy, mắt nhắm nghiền, tay khoanh trước ngực.

“Ôi, bạn ấy trông giống như chết thật rồi,” Ruby vừa
lo lắng thầm thì vừa quan sát khuôn mặt nhỏ bé, trắng trẻo, bất động
dưới những bóng bạch dương đang khẽ rung rung. “Mình thấy sợ quá, các
cậu. Các cậu có nghĩ hành động như thế này là đúng không? Bà Lynde
nói tất tật những trò đóng kịch là hư hỏng ghê gớm.”

“Ruby, cậu không nên nhắc đến bà Lynde” Anne nghiêm
giọng nói. “Nó phá hỏng hết hiệu quả vì chuyện này xảy ra hàng
trăm năm trước khi bà Lynde ra đời. Jane, cậu giải quyết chuyện này đi.
Thật ngu ngốc nếu Elaine đã chết rồi mà vẫn còn nói chuyện.”

Jane chứng tỏ cô bé hoàn toàn có khả năng ứng phó
với tình hình. Không có tấm vải vàng nào để làm khăn trải giường,
nhưng có một chiếc khăn phủ piano cũ màu vàng làm bằng nhiễu Nhật
Bản là sự thay thế hoàn hảo. Ngay lúc này thì không kiếm đâu ra hoa
loa kèn trắng, nhưng hiệu quả của bông diên vĩ xanh dài đặt trong tay
Anne cũng đủ thỏa lòng rồi.

“Giờ, bạn ấy sẵn sàng cả rồi,” Jane nói. “Chúng ta
phải hôn vầng trán thanh thản của nàng, và Diana, cậu nói ‘Em gái,
vĩnh biệt’ còn Ruby, cậu nói ‘ Vĩnh biệt, em gái dịu hiền’, cả hai
cậu phải tỏ ra buồn bã hết mức. Anne, vì Chúa mỉm cười một chút
đi. Cậu biết là Elaine ‘nằm như đang mỉm cười’ mà. Vậy tốt hơn rồi.
Giờ đẩy thuyền xuống thôi.”

Con thuyền được đẩy xuống, giữa đường quẹt mạnh vào
một cái cọc được chôn không biết từ đời nào. Diana, Jane cùng Ruby
chỉ đợi con thuyền chạm vào mặt nước là chạy lên cầu rồi lao vào
rừng, băng qua đường, xuống tới mũi đất phía dưới, nơi chúng sẽ đóng
vai Lancelot, Guinevre và đức vua, sẵn sàng đón nhận tiểu thư hoa loa
kèn.

Trong vài phút, Anne trôi lững lờ xuôi dòng, tận
hưởng tối đa tình cảnh lãng mạn của mình. Rồi xảy ra một chuyện
không lãng mạn chút nào. Thuyền bắt đầu rò. Chỉ trong tích tắc,
nàng Elaine bật dậy, vơ lấy cái liệm màu vàng, miếng phủ bằng gấm
đen tuyền và nhìn sững vào cái lỗ lớn dưới lòng thuyền nơi nước đang
ồ ạt tràn qua. Cái cọc nhọn ở bến đã nhổ bật một chiếc đinh đóng
trên thuyền. Anne không biết chuyện này, nhưng con bé chẳng mất nhiều
thời gian để nhận ra mình đang ở trong tình thế hiểm nghèo. Cứ đà
này thì thuyền sẽ đầy rồi chìm sâu trước khi trôi được tới mũi đất
phía dưới. Mái chèo đâu? Để lại bến mất rồi!

Anne thét lên một tiếng nho nhỏ không ai nghe thấy; con
bé tái nhợt từ đầu đến chân nhưng vẫn không để mất bình tĩnh. Còn
một cơ hội – chỉ một mà thôi.

“Con kinh hãi tột độ” hôm sau con bé kể với cô Allan,
“cứ như hàng bao nhiêu năm đã trôi qua trong lúc con thuyền lững lờ trôi
về phía cầu và nước tràn vào mỗi lúc một nhiều. Con đã cầu nguyện
một cách thành khẩn nhất, cô Allan, nhưng con không nhắm mắt cầu
nguyện, vì con biết cách duy nhất Chúa có thể cứu con là để thuyền
trôi đến một trụ cầu gần đến mức con có thể leo lên. Cô biết đó,
trụ cầu chỉ có ba thân cây già và có rất nhiều mấu và nhánh. Cầu
nguyện là đúng đắn, nhưng con vẫn phải làm phần việc của mình là
quan sát và con biết rõ điều đó. Con chỉ nói đi nói lại ‘Thưa Chúa,
xin hãy để chiếc thuyền này đến gần trụ và con sẽ làm phần còn
lại.’ Trong tình huống như vậy cô không thể nghĩ nhiều về chuyện cầu
nguyện sao cho văn hoa. Nhưng mong muốn của con đã được đáp ứng, chiếc
thuyền đâm thẳng vào một trụ trong thoáng chốc và con vắt cả khăn
quàng cổ lẫn khăn choàng lên vai rồi bò lên một gốc cây lớn cứu
mạng. Vậy là con ở đó, cô Allan ạ, bám chặt vào cái trụ cũ trơn
trượt mà không có cách nào lên hay xuống. Đó là tình huống rất không
lãng mạn, nhưng lúc ấy con chẳng nghĩ gì về chuyện đó. Người ta đâu
thể nghĩ nhiều về sự lãng mạn khi vừa mới thoát khỏi nấm mồ dưới
nước. Con lập tức cầu nguyện tạ ơn rồi dồn hết tâm trí bám cho
chặt, vì con biết mình sẽ phải dựa vào sự giúp đỡ của con người
để trở lại với mặt đất khô ráo.”

Thuyền trôi dưới cầu và rồi nhanh chóng chìm trong
dòng nước. Đang sẵn sang chờ đợi ở mũi đất bên dưới, Ruby, Jane và Diana
nhìn thấy con thuyền biến mất trước mắt mình và không nghi ngờ gì
chuyện Anne cũng chìm luôn với nó. Chúng đứng chết lặng một lúc,
mặt trắng bệch như tờ giấy, đông cứng hãi hùng trước thảm kịch, rồi
vừa gào hết cỡ chúng vừa chạy điên cuồng qua khu rừng, không hề dừng
lại khi băng qua đường chính để nhìn lối lên cầu. Anne, treo mình vô
vọng trên chỗ để chân bấp bênh, nhìn thấy bóng các bạn lướt qua và
nghe thấy tiếng thét của chúng. Sẽ sớm có người đến giúp thôi, nhưng
ngay lúc đó thì tư thế của con bé sẽ không thoải mái chút nào.

Thời gian trôi qua, mỗi phút đều như cả tiếng đồng hồ
với tiểu thư hoa loa kèn bất hạnh. Tại sao không có ai tới? Lũ con
gái đi đâu cả rồi? Lỡ chúng xỉu hết mất rồi, tất cả không chừa một
ai! Lỡ không có ai tới! Lỡ nó mệt mỏi và tê dại đến mức không trụ
được nữa! Anne rùng mình nhìn đưa mắt xuống phía dưới, cái đáy sâu
xanh thẳm chết người đang dập dờn những cái bóng dài, nhờn nhờn.
Trí tưởng tượng của nó bắt đầu vẽ ra đủ mọi khả năng nghiệt ngã
nhất.

Rồi, ngay khi con bé nghĩ rằng mình sẽ không thể
chịu được cơn đau ở cánh tay và cổ tay thêm giây phút nào nữa thì
Gilbert Blythe xuất hiện dưới cầu trên chiếc thuyền của Harmond Andrews!

Gilbert ngước mắt lên và kinh ngạc tột độ khi thấy
một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khinh ghét đang nhìn xuống mình
bằng cặp mắt to màu xám, sợ hãi nhưng cũng đầy khinh thị.

“Anne Shirley! Thế quái nào mà cậu lên được đó vậy?”
thằng bé thốt lên.

Không chờ câu trả lời, nó đẩy thuyền lại gần trụ
cầu rồi với tay ra. Không còn cách nào khác, Anne bám chặt tay Gilbert
bò xuống thuyền rồi ngồi đó, lấm lem và giận dữ, lạnh lùng ôm trong
tay mớ khăn choàng nhỏ nước tong tong và tấm nhiễu ướt sũng. Thật
khó mà giữ được vẻ cao quý trong hoàn cảnh này!

“Chuyện gì xảy ra vậy, Anne?” Gilbert cầm mái chèo
lên hỏi.

“Chúng tớ đóng giả Elaine,” Anne lạnh nhạt giải
thích, không thèm nhìn vị cứu tinh của mình, “và tớ phải trôi xuống
Camelot trong cái xuồng – ý tớ là cái thuyền đáy bằng. Thuyền bị rò
nên tớ leo lên trụ cầu. Lũ con gái chạy đi cầu cứu. Cậu có thể tốt
bụng đưa tớ vào bờ không?”

Gilbert chèo vào bờ và Anne, không thèm nhận sự giúp
đỡ, lanh lẹ nhảy lên bờ.

“Tớ rất biết ơn cậu” con bé kiêu ngạo nói trong lúc
quay người bước đi. Nhưng Gilbert cũng đã nhảy khỏi thuyền và đặt tay
lên cánh tay con bé ngăn lại.

“Anne” thằng bé nói vội vã “xem này. Chúng mình
không thể là bạn tốt sao? Mình hết sức xin lỗi vì hồi đó đã cười
tóc cậu. Mình không muốn làm cậu giận mà chỉ đùa thôi. Hơn nữa,
việc đó qua lâu lắm rồi. Mình nghĩ tóc cậu bây giờ đẹp cực kỳ,
thật lòng đấy. Chúng mình làm bạn đi.”

Trong một thoáng, Anne chần chừ. Con bé cảm nhận
được khuất sau sự nghiêm trang, giận dữ của mình, vừa thức tỉnh một
ý thức kỳ lạ rằng biểu hiện nửa rụt rè nửa háo hức trong đôi mắt
màu nâu nhạt của Gilbert là thứ gì đó rất tuyệt vời để nhìn. Con
tim nó khẽ xao động theo một nhịp đập nhanh lạ kỳ. Nhưng rồi nỗi cay
đắng của cơn đau khổ cũ nhanh chóng làm quyết tâm đang lung lay của con
bé trở nên cứng rắn hơn. Cảnh tượng hai năm trước tái hiện trong trí
nhớ một cách sống động như chỉ mới hôm qua. Gilbert đã gọi nó là
“cà rốt” và mang nỗi hổ thẹn của nó phơi ra trước toàn trường. Sự
oán giận của con bé, mà đối với người lớn và mọi người khác thì
có lẽ cũng buồn cười như chính lý do của nó, dường như tuyệt đối
không thuyên giảm và phai nhạt theo thời gian. Nó ghét Gilbert Blythe!
Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta!

“Không” con bé lạnh lùng. “Tớ sẽ không bao giờ làm
bạn với cậu, Gilbert Blythe, và tớ cũng không muốn!”

“Thôi được!” Gilbert nhảy trở lại thuyền, hai má đỏ
bừng giận dữ. “Mình sẽ không bao giờ đề nghị làm bạn với cậu nữa.
Và mình cũng chẳng quan tâm!”

Thằng bé bỏ đi cùng thái độ thách thức đột ngột,
còn Anne bước lên con đường nhỏ dốc đứng rậm rạp dương xỉ nằm dưới
hàng phong. Con bé ngẩng cao đầu, nhưng nó ý thức được một cảm giác
hối hận kỳ lạ. Suýt nữa nó đã ước gì mình trả lời Gilbert khác
đi. Dĩ nhiên, thằng bé đã từng sỉ nhục nó nặng nề, nhưng dù sao…!
Nói chung, Anne phần nào nghĩ nếu được ngồi xuống khóc một trận cho
thỏa sức thì thật nhẹ nhõm biết bao. Con bé thực sự rã rời, nội
phản ứng từ nỗi sợ hãi và việc đeo bám đến mức tê dại cả người
cũng đủ lắm rồi.

Leo lên được nửa đường thì nó gặp Jane và Diana đang
vội vã quay lại hồ trong trạng thái gần như hoàn toàn điên loạn.
Chúng không tìm được ai ở Dốc Vườn Cây Ăn Quả, cả hai ông bà Barry
đều đi vắng. Đến lúc đó thì Ruby không thể dằn nổi cơn kích động nên
cách tốt nhất là bỏ con bé ở đó cho nó trấn tĩnh lại trong khi Jane
cùng Diana băng qua rừng Ma Ám và vượt qua suối tới Chái Nhà Xanh. Ở
đó, chúng cũng không tìm được ai, vì bà Marilla đã xuống Carmody còn
ông Matthew đang làm cỏ trong cánh đồng phía sau.

“Ôi, Anne” Diana thở hổn hển, gục hẳn xuống cổ bạn
mà nức nở với sự nhẹ nhõm vui vẻ, “ôi, Anne…tụi mình tưởng…cậu
đã…chết đuối…và tụi mình cảm thấy giống như những kẻ sát nhân…vì
tụi mình đã bắt…cậu làm…Elaine. Ruby phát cuồng cả lên..ôi, Anne, làm
sao cậu thoát được?”

“Mình leo lên một cái trụ cầu,” Anne yếu ớt giải
thích, “rồi Gilbert tới bằng thuyền của ông Andrews và đưa mình vào
bờ.”

“Ôi, Anne, cậu ấy thật tuyệt vời! Trời, lãng mạn
quá!” Jane nói, cuối cùng cũng lấy đủ hơi để lên tiếng. “Dĩ nhiên sau
lần này cậu sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

“Dĩ nhiên là không” Anne nói ngay, nhất thời trở lại
với tinh thần cũ của mình. “Và mình không bao giờ muốn nghe chữ ‘lãng
mạn’ nữa. Mình rất xin lỗi vì đã làm các cậu sợ hãi. Tất cả là
lỗi của mình. Chắc mình có ngôi sao chiếu mệnh xấu rồi. Mọi việc
mình làm đều đẩy mình hoặc những người bạn thân nhất của mình vào
rắc rối. Chúng ta đã đi và làm mất chiếc thuyền của cha cậu, Diana,
và mình có dự cảm là chúng ta sẽ không được phép chèo thuyền trên
hồ nữa.”

Dự cảm của Anne chứng tỏ đáng tin hơn mong đợi. Toàn
bộ gia đình Barry và Cuthbert đều kinh hoàng tột độ khi được biết về
những sự việc xảy ra chiều hôm đó.

“Liệu có khi nào con khôn ngoan ra một
chút được không Anne?” bà Marilla rên lên.

“Ồ, có chứ ạ, con nghĩ con sẽ được như vậy, bác
Marilla” Anne đáp lại đầy lạc quan. Một trận khóc trút sạch mọi ấm
ức trong lòng và thả mình vào nỗi cô độc dễ chịu ở chái đông đã
xoa dịu thần kinh con bé và trả nó về với sự vui vẻ thường lệ. “Con
nghĩ triển vọng trở nên khôn ngoan của con giờ đây đang sáng sủa hơn
bao giờ hết.”

“Ta không nhận ra bằng cách nào đấy,” bà Marilla nói.

“À” Anne giải thích, “hôm nay con học được một bài
học mới đáng giá. Từ khi đến Chái Nhà Xanh con đã phạm nhiều lỗi lầm
và mỗi lỗi lầm lại giúp chữa cho con khỏi một khuyết điểm lớn nào
đó. Vụ cái cài áo thạch anh giúp con khỏi táy máy với những thứ
không thuộc về mình. Vụ rừng Ma Ám giúp con không để trí tưởng tượng
chạy quá xa. Cái bánh dầu thuốc giúp con không vô tâm trong nấu nướng.
Nhuộm tóc chữa cho con hết phù phiếm. Giờ con chẳng nghĩ gì tới tóc
và mũi nữa – ít nhất cũng rất hiếm khi. Và lỗi lầm hôm nay sẽ chữa
cho con chứng hết lãng mạn. Con đã đi tới kết luận là không ích gì
khi cố gắng lãng mạn ở Avonlea. Có lẽ lãng mạn là chuyện khá dễ
dàng trong thành Camelot hàng trăm năm trước, nhưng thời nay nó lại không
được đánh giá đúng mức. Con cảm thấy khá chắc chắn rằng bác sẽ
sớm nhận thấy tiến bộ vượt bậc của con trong vấn đề này, bác
Marilla.”

“Chắc chắn ta cũng hy vọng vậy rồi,” bà Marilla nói
giọng hoài nghi.

Nhưng ông Matthew, nãy giờ vẫn ngồi câm lặng trong một
góc, đặt tay lên vài Anne khi bà Marilla đã đi khỏi.

“Đừng từ bỏ tất cả lãng mạn của con, Anne,” ông
thầm thì rụt rè “có một chút thì cũng là chuyện tốt – tất nhiên
là đừng quá nhiều – những cứ giữ lại một chút đi, Anne, giữ lại
một chút đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3