Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 5) - Chương 06 - 07
6
Grace Sherman từng ngày từng giờ mong chờ đến buổi tối thứ
sáu. Cliff Harding đã mời chị đến dùng bữa tối ở nhà anh – dấu hiệu đầu
tiên từ bao lâu nay cho thấy anh vẫn còn tình cảm với chị. Chỉ cần có
thế cũng là cả một niềm vui lớn lao với Grace rồi. Chị yêu Cliff, nhưng
chị đã bồng bột khi đánh đổi cả tương lai với anh chỉ với một mối quen
biết qua Internet.
Mọi biến cố bắt dầu khi chồng chị bỗng chốc
thay đổi hoàn toàn. Cuộc chiến tại Việt Nam đã biến Dan thành một người
hoàn toàn khác với người Grace đã cưới làm chồng sau khi anh trở về sau
cuộc chiến. Anh sống một cuộc sống u uất, sầu muộn và thường xuyên phải
vật lộn với sự chán nản đến cùng cực. Sau khi Dan biến mất, chị đã tìm
anh trong suốt gần một năm, tiêu tán hết nhưng vốn liêng tích trữ và chỉ
để tìm ra một sự thật đau lòng, đó là anh đã bí mật mua một chiếc xe đi
vào rừng sâu và tự tử.
Trong những tháng ngày tìm kiếm Dan, chị
đã gặp Cliff Harding. Sau khi chị biết được nỗi bất hạnh tột cùng kia,
lòng kiên nhẫn và độ lượng của anh đã chiếm được cảm tình của chị và họ
bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Cliff đã ly dị vợ sau gần 20 năm
chung sống và vì thế chuyện hẹn hò bỗng nhiên nên tươi mới với cả hai.
Trong
quá trình tìm hiểu Cliff, Grace biết rằng vợ cũ của anh đã có nhiều
cuộc tình trăng gió trong suốt thời gian sống bên anh. Grace và Cliff
trở nên ngày càng gần gũi hơn, tới mức hai năm trước anh đã cùng Grace
bay đến Connecticut để gặp mặt con gái anh, Lisa và còn cùng nhau đón Lễ
Phục sinh với gia đình Lisa.
Cũng cùng thời gian đó, Will
Jefferson, anh trai của bạn thân chị đã gửi thư điện tử cho Grace. Từ
hồi còn mười mấy, Grace đã cảm mến anh và yêu anh ngay khi anh tỏ ý quan
tâm. Đến tận bây giờ chị cũng chẳng nhớ mọi chuyện diễn ra thế nào,
nhưng chị nhận thấy mình lúc nào cũng muốn lên mạng chat với Will dù bất
kể ngày hay đêm. Anh ta như có ma lực cuốn hút chị. Nhưng Grace vẫn
luôn cảm thấy day dứt khi biết anh ta đã có gia đình. Dù biết anh ta
đang nói dối mình hết lần này lần khác nhưng Grace vẫn cố đón nhận mọi
lời anh ta nói vì chị khát khao muốn tin rằng đó là sự thật. Ngay khi
duy trì mối quan hệ trên mạng với Will, Grace vẫn hẹn hò với Cliff.
Cái
kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Cliff biết được mối quan hệ
trên mạng của Grace và chị lại vỡ lẽ rằng Will vẫn sống với Georgia, vợ
anh ta, và hơn thế nữa, anh ta không hề có ý nghĩ sẽ chia tay vợ.
Cliff
cắt đứt mọi mối quan hệ với Grace. Anh đã sống với một người phụ nữ giả
dối và không muốn đi lại vết xe đổ đó nũa. Anh tuyên bố rõ ràng rằng họ
đã chấm dứt mọi chuyện. Hoàn toàn sụp đổ nhưng Grace không thể làm gì
để xoay chuyển được Cliff.
*
* *
Cuối cùng, tháng
tám trước, Lisa đã bay sang thăm bố một thời gian. Grace đã vô cùng mừng
rỡ khi được đón con gái Cliff đến thăm mình tại thư viện - chị làm
việc. Lisa trấn an Grace rằng Cliff vẫn yêu chị và động viên chị đừng
nên bỏ cuộc.
Ngay sau đó Grace đã bắt đầu cả một chiến dịch để
giành lại trái tim của Cliff Harding. Chị gửi cho anh những bưu thiếp,
thư điện tử và chấm dứt chuỗi ngày đứt liên lạc, không tin tức của nhau.
Những nỗ lực không mệt mỏi đã được đền đáp bằng cuộc hẹn gặp chủ động
từ phía anh sau suốt gần một năm.
Khi trở về nhà sau giờ làm,
Grace thử đi thử lại ba bốn bộ quần áo trước khi tìm được một bộ thực sự
ưng ý cho sự kiện trọng đại này. Chị thử tất cả bộ quần áo trước lũ vật
cưng của mình - con chó Buttercup và chú mèo Sherlock. Chị bật cười vì
tiếng thở dài của Buttercup còn Sherlock thì chẳng buồn mở mắt ra. Cuối
cùng chị đã chọn được bộ váy xanh với họa tiết hoa cúc vàng điểm xuyết.
Bộ đồ này gần giống với trang phục chị diện trong lần đầu gặp Cliff. Với
họ, cuộc hẹn hò như một sự khởi đầu mới nên chị hy vọng bộ trang phục
sẽ nói lên điều đó.
Khi Grace vừa đến trang trại của Cliff ở
Olal1a, chị thật sự hồi hộp. Chị mong ước đến tột cùng được trở thành
một phần trong cuộc đời của Cliff. Nhưng nói gì thì nói Grace vẫn phải
làm cho Cliff hiểu rằng chị không giống người vợ cũ của anh. Suốt 35 năm
chung sống chị vẫn giữ nguyên sự thủy chung với Dan thì giờ đây khi cơ
hội đã đến, Grace sẽ chứng tỏ rằng mình cũng sẽ gắn bó trọn đời với anh.
Chị muốn Cliff hiểu rằng mình đã thấm thía lắm rồi và thật sự hối hận,
chị sẽ không bao giờ đánh đổi thứ gì để làm mất hạnh phúc của mình, miễn
là anh sẵn sàng cho chị cơ hội…
Trang trại vắng vẻ như không
người dẫu có một chiếc xe tải đỗ ngay sát căn nhà kho mới xây trong
trang trại của Cliff. Xe đã dừng trước cửa nhà nhưng Grace ngập ngừng
không biết sẽ đi đâu. Khi không thấy tiếng Cliff trả lời, chị tiếp tục
đi về hướng nhà kho. Nhà Cal ở ngay phía trên và chắc anh sẽ nói chị
biết mọi người đi đâu hết cả.
Khi Grace đang trên đường ra nhà kho
thì bắt gặp Cliff chạy vụt ra. Anh dừng khựng lại, nhìn chị chằm chằm,
vẻ mặt bối rối. Người đàn ông cao to lực lưỡng đội mũ và mang ủng cao
bồi. “Cliff?”. Grace hỏi ngập ngừng
“Hôm này là thứ mấy?”. Anh hỏi.
“Thứ Sáu”.
“Có phải ngày anh hẹn em ăn tối ở nhà không?”.
Grace gật đầu mà nghe tim nhói lên. Anh ấy đã quên sao. Nhưng Grace vẫn cố mỉm cười trả lời:
“Hình như thế”.
Ngay
lập tức anh nói đầy hối lỗi. “Anh xin lỗi, Grace. Anh không nghĩ lại là
thứ Sáu này. Em thấy đấy, bọn anh đang gặp rắc rối”.
“Có chuyện gì thế?”.
Cliff lắc đầu. “Vấn đề về con ngựa Midnight, nó đang bị đau bụng”.
“Đau
bụng sao?”. Theo kinh nghiệm của Grace, trẻ con thường có những cơn đau
bụng trong suốt mấy tháng đầu. Chị còn nhớ những ngày đầu đầy vất vả
khi vừa sinh Kelly vì nó thường gào khóc bởi những cơn đau không dứt.
Cliff
giải thích. “Cơn đau đe dọa tính mạng con ngựa đấy. Bác sĩ thú y đang ở
đây và bọn anh đang làm mọi cách để cứu nó. Nếu mọi chuyện không khá
hơn, chắc phải mổ”. Anh bỏ mũ, lau cánh tay và vuốt đôi lông mày đẫm mồ
hôi. “Anh xin lỗi, Grace, chúng ta sẽ ăn tối với nhau khi khác vậy nhé”.
“Em có thể giúp gì không?”. Chị hỏi vừa xắn tay sẵn sàng làm hết sức mình.
“Anh đang định đi pha một ấm cà phê”.
“Em sẽ lo việc đó”.
Cliff gật đầu. “Vậy thì tốt quá”. “Anh cứ lo cho con ngựa đi!”.
Ở
trong căn bếp, Grace lục tìm các ngăn tủ để tìm cà phê. Khi pha xong,
chị mang ra nhà kho, không lên chuẩn bị thêm ít bánh mỳ với thịt hun
khói và vài lát phô-mai. Chị không biết ca chữa trị có lâu không nhưng
chắc Cliff, Cal và bác sĩ thú y cần ăn chút gì đó.
Khi đã chuẩn bị
xong xuôi, Grace bê khay đồ ăn thức uống xuống nhà kho. Bác
sĩ Newton nhìn thấy đi vào đầu tiên. Cô bác sĩ đứng dậy và mỉm cười đầy
thiện cảm.
Vickie nói. “Tôi thích một ly cà phê với chút kem nhé”.
Đặt chiếc khay xuống, Grace rót một ly cho cô.
Cliff
đang quỳ bên cạnh con ngựa và dường như không ngẩng đầu nhìn lên. Một
ông to rút ra từ trong miệng con vật, tuy không hiểu biết gì về ngựa
nhưng chị thấy con vật đang rất đau đớn. Cal ngồi ở phía đối diện nhẹ
nhàng điều khiển xi-lanh và nói với giọng trầm nhẹ. Grace nhận ra rằng
lần đầu tiên Cal không nói lắp. Rõ ràng cậu ta nói chuyện với ngựa còn
trôi chảy hơn với người.
Grace rót cho Cliff một cốc cà phê nóng. Anh khẽ gật đầu nhận lấy. Chị mời Cal nhưng cậu ta từ chối.
“Đây quả là trò chơi chờ đợi”, bác sĩ nói với Cal. “Con Midnight còn cơ hội nào không?”.
Vị bác sĩ nhún vai. “Cơ may là năm mươi năm mươi”.
Grace
biết rằng Cliff đã đầu tư nhiều tiền của vào con ngựa này và hơn thế
nữa, nó là con ngựa cưng của anh. Anh thường nói tới giấc mơ về một
trang trại nuôi gia súc và thành công hay thất bại phụ thuộc cả vào con
Midnight. Chị nghĩ rằng nếu mất con ngựa thì coi như anh phải bắt đầu
lại, đây không chỉ là một tổn thất về vật chất mà còn về cả tinh thần.
Không
biết phải làm gì nữa, Grace bước ra sân và chờ đợi. Chị cảm thấy mình
không nỡ bỏ đi. Có thể chị không giúp được gì cụ thể cho Cliff được
nhưng chị muốn anh thấu hiểu được sự quan tâm của mình.
Hơn một
giờ trôi qua mà Grace chẳng làm được gì hơn. Không ai muốn ăn hay uống
gì thêm nên chị quay lại ngôi nhà. Grace chỉ mất năm phút dọn dẹp lại
khu bếp. Buồn chán, chị bật tivi, chuyển hết kênh này đến kênh khác,
chẳng chương trình nào dừng lại quá vài phút. Cứ nửa tiếng chị lại đi ra
nhà kho nghe ngóng nhưng dường như chẳng có gì tiến triển, đúng như bác
sĩ nói, họ đang chơi trò chờ đợi.
10 giờ, Grace ngủ gật trước
tivi. Đen gần 11 giờ, chị thức giấc, đi đạo quanh và thấy xe của bác sĩ
không còn ở đó nữa. Vội vã chạy tới nhà kho, chị nhận thấy rằng chẳng có
gì thay đổi, Cliff và Cal vẫn ngồi cạnh con ngựa; và chẳng ai để ý đến
sự có mặt của chị. Grace cố gắng nhẹ nhàng rút lui và trở lại ngôi nhà
thu dọn đồ đạc của mình.
Không muốn làm phiền Cliff, chị lên xe
lái thẳng về nhà, cảm giác vô cùng thất vọng. Đương nhiên Grace lo lắng
cho tình trạng của con ngựa, nhưng trên hết chị vô cùng thất vọng vì
thái độ của Cliff đối với mình. Grace tự hỏi không biết anh có hối tiếc
vì đã mời mình bữa tối hay không. Ngay cả nếu con ngựa không việc gì thì
cũng chẳng khá hơn vì Cliff thậm chí còn không nhớ lời hẹn với chị. Anh
không chuẩn bị gì, cũng chẳng thể hiện chút hứng thú gì khi gặp chị,
nếu có thì chắc là vẻ hào hứng vì thoát được chị.
Buttercup và
Sherlock đã đợi sẵn ở cửa, vui mừng chào đón Grace khi chị thẫn thờ đi
vào nhà. Chợt thấy tín hiệu báo tin nhắn điện thoại nhấp nháy, Grace
buông ví trên mặt máy giặt, ngồi xuống cạnh bàn, tay đã cấm sẵn bút để
ghi lại lời nhắn.
Một nụ cười thoảng qua khi giọng người bạn thân
của Grace cất lên. Olivia muốn nghe về cuộc hẹn “nóng bỏng” của Grace.
“Gọi ngay cho tớ khi về nhé. Muộn thế nào tớ cũng chờ”.
Grace miễn cưỡng với điện thoại. Olivia lập tức nhấc máy sau tiếng chuông đầu tiên.
“Tối
thứ Sáu cậu không còn gì để làm hay sao mà phải ngồi canh điện thoại
thế?”. Grace như trách móc. Olivia tỏ ra không vui và Grace cũng chẳng
trách cô. “Gần mười một rưỡi rồi mà”.
“Kể cho tớ nghe đi”, Olivia nôn nóng. “Cậu còn chưa nghe tớ than thở về Jack đó. Nhưng cậu với Cliff thế nào?”.
“Chán chết”. Grace kể đầu đuôi câu chuyện, kết thúc bằng sự nghi ngờ rằng Cliff hình như hối tiếc vì đã mời mình.
Olivia
im lặng khi nghe đến cuối câu chuyện. “Vậy cậu định làm gì đây?”. “Còn
làm gì được nữa?”. Grace hỏi lại đầy chán chường vì cách xử sự của
Cliff.
“Cậu sẽ không bỏ cuộc đâu đúng không?”. Olivia gặng hỏi.
“Không!”. Câu trả lời cất lên không mấy nhiệt huyết. “Tớ thì chắc là không nhưng nếu anh ấy không...”.
“Sáng
mai anh ấy sẽ gọi cậu”. Olivia xen ngang Grace dường như nghi ngờ điều
này. Vì chị cho rằng hình như Cliff đã loại mình ra khỏi tâm trí rồi.
7
Jack
Griffin vừa đói vừa mệt. Hôm nay là thứ Ba và bây giờ đã hơn 9 giờ tối
mà anh vẫn chưa rời văn phòng. Olivia chắc hẳn sẽ không mấy hài lòng.
Anh yêu người phụ nữ đó nhưng anh cũng hết sức say mê công việc biên tập
viên cho tờ Bản tin vùng vịnh Cedar. Olivia nói rằng nghiệp viết lách
đã ăn vào máu của anh và cách ví von ấy quả là đúng, vì không, anh đã
không dồn hết công sức để tờ Bản tin thể phát hành năm số mỗi tuần.
Cách
đây bốn năm, khi mới được mời vào công việc này, tờ Bản tin chỉ ra một
số một tuần, và chỉ dự định nâng lên thành hai số mỗi tuần. Bởi đã ngoài
năm mươi, và cũng không muốn mất thêm nhiều thời gian vào tờ nhật
báo Spokane, nên anh sẵn sàng chấp nhận làm ít đi và theo đó là thu nhập
thấp hơn. Làm việc cho tờ Bản tin không phải là động lực duy nhất lôi
cuốn anh đến sống ở nơi đây. Lý do chính là được ở gần người bạn thân
Bob Beldon và Eric - cậu con trai anh, cũng sống ở Seattle. Trớ trêu
thay, Eric đã cùng gia đình chuyển đến Reno ba năm trước.
Bob
Beldon là nhà tài trợ và là bạn thân thiết của Jack. Vài năm trước đây,
Bob và Peggy đã quay về vùng này và mua một ngôi nhà cũ ở mũi Cranberry.
Là một người khéo tay và tháo vát, Bob đã nhanh chóng biến căn nhà rộng
rãi đó thành một mô hình nhà trọ khá thành công có tên Thyme và Tide.
Cái tên “Thyme” bắt nguồn từ Peggy vì chị đã trồng được một khu vườn với
đủ loại trái cây, rau màu và hoa lá. Món bánh làm từ quả việt quất của
chị thật không gì sánh được.
Chỉ tới vịnh Cedar có một lần mà Jack
đã thấy yêu mến nơi đây và được nhận vào làm cho tờ Bản tin. Anh đã tìm
thuê được một căn nhà vừa ý và hài lòng với nơi ở mà anh nghĩ rằng sẽ
cho anh những phút giây êm ả trong cuộc đời. Anh đang mong mỏi điều đó,
mong mỏi một sự thay đổi.
Và sự thay đổi cũng đến, đúng, nhưng
không theo những gì anh dự tính. Ngay sau khi đến vịnh Cedar, anh đã gặp
Olivia Lockhart, và người phụ nữ ấy đã làm đảo lộn cả cuộc sống của
anh.
Khi đang bắt đầu làm quen với cuộc sống mới, Jack đã đến thăm
phòng xử án và được tận mắt xem chị xử vài vụ việc, trong đó có một vụ
nổi bật. Một cặp vợ chồng trẻ đã bị mất đứa con đấu lòng đứng ra xin
được ly dị. Trong khi hầu hết mọi người trong phòng xử án chỉ xem các
luật sư trao đổi tại phiên toà thì Jack lại hướng sự chú ý tới Olivia.
Anh thấy chị như bị thôi miên. Chị chăm chú nhìn cặp vợ chồng với cặp
mắt chất đầy tâm sự. Sau đó Jack mới hiểu được rằng Olivia cũng mất một
đứa con. Cậu con trai mười ba tuổi của chị đã bị chết đuối năm 1986.
Không chịu được áp lực do nỗi mất mát và đau thương quá lớn, cuộc hôn
nhân của chị cũng tan vỡ. Bằng nghiệp vụ của mình, chị đã khéo léo cố
gắng hàn gắn hai vợ chồng kia và anh nhận thấy rằng nhất định phải viết
một cái gì đó về con người này.
Đáng tiếc thay những gì Jack viết
vẫn chưa thể lột tả hết được con người của Olivia. Họ đã gặp nhau một
buổi sáng thứ Bảy tại một cửa hàng rau quả - và dù lúc đó Olivia không
nhận ra - nhưng họ đã bắt đầu hẹn hò từ buổi ấy. Tâm trí anh đã bị chị
trói chặt và anh cũng chẳng có ý định muốn thoát ra. Họ đã cưới nhau
được hơn một năm và cuộc đời anh chưa bao giờ trở nên ngọt ngào đến vậy.
Đến
tận bây giời mỗi khi nghĩ tới, Jack cũng không khỏi ngỡ ngàng khi thấy
một nguời phụ nữ tinh tế như Olivia lại cười một tay nhà báo vụng về,
chẳng biết dùng chiếc dĩa nào nếu bộ đồ ăn có hơn hai chiếc dĩa. Nhưng
sự thật, chị đã kết hôn cùng anh và anh coi đó là một đặc ân lớn nhất
cho cuộc đời mình.
Tất nhiên Olivia vẫn là Olivia, chị đã nhận
thấy nhiệm vụ phải cải thiện tính cách của anh. Chị nhận thấy anh như
một viên đá xù xì cần được mài giũa cẩn thận. Vài tháng đầu giữa hai
người cũng có vài trục trặc khi cố gắng thích nghi với cuộc sống chung.
Jack tự nhận mình là một gã vụng về, còn Olivia thì lại là người sống
rất quy củ nề nếp, vì thế nhiều thói quen của anh đôi khi khiến cô vợ
tội nghiệp phải dở khóc dở cười.
Anh thấy thật khó hiểu khi cứ
phải treo quần lên móc mỗi tối để rồi sáng hôm sau lại mặc lại. Nhưng
anh cũng cố thực hiện để làm hài lòng vợ. Với lọ bơ lạc cũng vậy. Theo
Olivia thì anh đã reo rắc vi khuẩn khắp nhà vì để mở nắp lọ và cắm con
dao ở trong. Vì thế giờ đây anh đã bỏ con dao ra, đậy nắp lại và cho nó
vào tủ lạnh. Và gần đây anh đã có ý thức treo khăn tắm lên mỗi khi dùng
xong. Anh không bao giờ treo đúng cách Olivia yêu cầu nhưng dù sao chị
cũng không phàn nàn gì. Anh cũng rửa sạch bát đĩa mỗi tối và cất cẩn
thận. Tình yêu thực sự đã có sức mạnh biến đổi cả một con người.
Chỉ
có một điều vẫn vấp phải sự phản kháng đó là chế độ ăn mà Olivia đang
buộc anh phải theo. Đúng, anh thừa nhận điều đó; anh nên giảm vài cân
Jack hơi mập nhưng đâu đến mức phải như vậy. Một lúc nào đó, con người
ta cũng phải thưởng thức một chiếc bánh với thịt hun khói, phô mai và
vài đồ gia vị nữa chứ. Anh cũng không từ chối nếu đi kèm đó là một suất
khoai chiên lớn. Mọi thứ thật tuyệt vời khi gọi thêm một ly sữa lắc vani
nữa.
Chỉ nghĩ đến những món ăn ưa thích đang mời chào ở nhà thôi
cũng khiến Jack ứa nước miếng khi anh trên đường lái xe về nhà. Anh đang
đói ngấu nghiến vì bữa sáng chỉ có một chút sữa chua hoa quả trộn một
thứ gì đó như là mầm lúa mạch. Anh không thích mầm lúa mạch nên cô vợ
thân yêu của anh cố tình trộn cùng sữa chua để chống dễ ăn, và để chiều
vợ, anh giả bộ như chiêu lừa của vợ thành công.
Khi nhìn thấy nhà
hàng ăn nhanh, anh đã quyết định đánh xe đến ô cửa của nhà hàng và đỗ
xịch xe. Anh gọi ngay một chiếc bánh phô-mai và đánh chén ngấu nghiến vì
không thể cưỡng lại vị thơm ngon quyến rũ của nó. Anh cũng không quên
gọi thêm sữa lắc vani và khoai chiên. Nếu Olivia biết được, chắc chắn
anh sẽ bị cằn nhằn.
Chết thật, rõ ràng anh sẽ gặp rắc rối rồi, anh
hứa với vợ sẽ về nhà lúc 7 giờ thế mà giờ đã gần 10 giờ. Biết thế nào
vợ cũng gọi nên anh cố tình tắt máy di động, giờ thì anh thấy ân hận vì
hành động của mình rồi. Hệ thống máy tính bị hỏng đột xuất nên anh phải ở
lại giải quyết tình huống cho đến khi mọi thứ hoạt động bình thuờng trở
lại. Anh chẳng còn cách nào khác là đọc báo chờ cho hệ thống hoạt động
trở lại thì mới đứng dậy đi về.
Đèn phòng khách bật sáng khi Jack
đỗ xe trước cửa. Anh vốn vẫn đánh giá cao gu thẩm mỹ của Olivia thể hiện
qua ngôi nhà trên đường Lighthouse với góc nhìn tuyệt đẹp trông ra khu
vịnh. Jack thích được ngồi cạnh Olivia ngắm nhìn ánh hoàng hôn dần buông
như từ từ kéo một bức rèm để chuyển thành bầu trời đêm hè trong trẻo.
Hồi
mới cưới anh không thể tưởng tượng được làm sao mình sẽ sống được trong
căn nhà mà Olivia đã sống cùng chồng cũ. Nhưng anh nhận ra rằng, những
nỗi lo sợ chỉ là phù phiếm vì tính ra thời gian họ sống với nhau đã lâu
hơn cả số năm Olivia chia tay với Stan, vì thế hầu như mọi dấu vết của
cuộc hôn nhân cũ đã phai mờ. Một vài nơi trong ngôi nhà vẫn đang treo
những bức ảnh gia đình lạ lẫm nhưng anh chưa bao giờ chất vấn Olivia về
điều đó.
Nghĩ rằng vợ đã đi ngủ nên anh rón rén lẻn vào nhà bếp,
nhanh như một chú sóc. Nhưng ngay từ những tiếng động đầu tiên khi anh
bước vào phòng, Olivia đã gọi tên anh.
“Chào em yêu”, anh thỏ thẻ.
Olivia
đã ở đến cửa bếp từ bao giờ. Trong chiếc áo choàng bông ở nhà, đi đôi
dép xù bông, chị đứng khoanh tay trước ngực liếc nhìn anh dò hỏi. “Anh
tắt máy suốt”.
“Anh biết... anh xin lỗi”.
“Xin lỗi chưa đủ”.
“Anh
đã để lại tin nhắn cho em mà”, anh phân bua mong được giảm nhẹ tội.
“Anh cũng chẳng biết làm thế nào hơn nữa”. Anh giải thích về trục trặc
công việc, không quên nhắc lại tin nhắn anh đã để lại với hy vọng Olivia
sẽ hiểu rằng anh không thể trả lời chị ngay lúc đó.
Olivia ngần
ngừ và anh đã thấy được vẻ mềm lòng của vợ. “Đôi khi em cứ thắc mắc sao
chúng ta lại quyết định cưới nhau, ngày xưa anh khác với bây giờ”.
Đôi
khi Jack cũng cảm thấy như vậy. “Thật sao?”. Anh ôm vợ gọn trong vòng
tay. Anh yêu mùi hương thoang thoảng trên tóc vợ và cố hít thật sâu,
thật đã mùi hương đặc trưng của vợ. “Dù sao lấy vợ cũng có những lợi ích
khác”, anh vừa thì thầm vừa luồn tay vào trong áo vợ. Một cảm xúc vừa
ngạc nhiên, vừa sung sướng chạy dọc cơ thể khi anh khi biết vợ không mặc
áo trong, nhưng lớp áo tơ bên ngoài đã cho anh cảm giác nhẹ nhàng tươi
mát khi chạm tay vào đôi gò bồng đảo quyến rũ của vợ.
“Kìa anh, thôi”, Olivia như muốn từ chối nhưng chỉ có tiếng nói yếu ớt cất lên.
“Thôi nào em yêu, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút, vào phòng thôi”.
“Anh có đói không?”.
“Anh
đang chết thèm đây”. Đôi nhũ hoa của Olivia cứng lên để anh cảm nhận
được tín hiệu của sự khao khát. Chỉ mười phút trước anh tưởng mình chỉ
còn đủ sức cởi quần áo rồi đổ vật xuống giường đánh một giấc, vậy mà
giờ... Olivia đã khiến anh hừng hực như muốn ngấu nghiến cơ thể chị.
“Em hâm nóng thức ăn cho anh nhé, cưng”.
Anh nựng vào cổ vợ nói trong họng. “Anh ăn rồi”, vừa thầm thì anh vừa khóa môi vợ bằng một nụ hôn sâu nồng nàn bất tận.
Olivia vẫn tỉnh táo dút ra. “Jack Griffin, anh ăn gì vậy?”.
“Thôi nào em yêu”.
“Đừng nịnh em. Anh có biết mình đã làm gì không đấy?”.
“Anh đói lắm nên ăn tạm bánh phô-mai thôi mà.
Olivia quay đi không nói.
Jack ngả vợ trở lại vòng tay âu yếm của mình. “Anh có một cách có thể bù lại bữa tối tội lỗi đó”.
“Là gì cơ?”.
Bàn tay anh lại mò mẫm dưới lớp áo của vợ, ôm gọn bầu ngực căng tròn mềm mại. Anh nhanh chóng nhen lại ngọn lửa khao khát.
“Em biết không? Chắc vận động một chút thì sẽ tốt cho anh lắm đấy”.
Olivia khép cặp mi, hơi thở nhẹ nhưng gấp gáp như đang cảm nhận những giây phút sung sướng đang tới.
“Em vẫn luôn nói rằng vận động rất tốt là gì?”.
“Đúng vậy”, Olivia hưởng ứng, “nhưng em tưởng anh mệt”.
“Đúng là thế”, anh thì thầm vì họ đang nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ.
“Ôi
Jack”, Olivia thì thầm rồi ngả lưng lên giường và vẫn không quên nhắc
nhở chồng. “Em rất giận anh đấy nhé, nhìn em đây. Em như... như muốn
chìm trong vòng tay anh”.
Vẻ nũng nịu của vợ khiến Jack như muốn
cuồng lên vì cảm xúc yêu đương đang dâng lên mãnh liệt. Cả hai như muốn
tan chảy vào nhau. Quỳ xuống cạnh vợ Jack cởi bỏ dần lớp áo ngủ của chị
và những cảm xúc cứ rần rần chảy khắp người anh khi làn da trần của chị
dần dần lộ ra dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
Anh như muốn ùa vào, cùng vợ
ngấu nghiến những giọt mật tình ái, vội vàng cởi bỏ quần áo, anh để mặc
chúng rơi xuống sàn. Chắc giờ này Olivia cũng chẳng trách anh vì hành
động bừa bãi này.