Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 13

13

“Chúng ta có món gà tây mà mẹ hay làm không bố?”. Eddie hỏi vào buổi sáng Lễ Tạ ơn.

Zach
vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nên anh chưa thực sự hiểu câu hỏi của cậu
con trai. “Chắc chắn rồi”, anh nói bằng giọng ngái ngủ và ngồi dậy. Anh
liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ có tám giờ. Ngủ muộn dường như không phải một
lựa chọn đúng đắn cho một ngày lễ như thế này.

“Bố có nghĩ rằng phải cho gà vào lò từ bây giờ không?”. Eddie hỏi.

Cho
gà tây vào trong lò từ bây giờ? Vào lúc sáng sớm thế này? Và rồi Zach
nhớ rằng anh đã giải quyết xong xuôi vấn đề này. Chuỗi cửa hàng bán đồ
ăn sẵn trên khắp cả nước phục vụ bữa tối Lễ Tạ ơn với đủ các món: gà tây
to khoảng sáu cân, khoai tây nghiền, lòng gà xốt và nước xốt, cộng thêm
một hộp mứt quả nam việt quất và bánh bí ngô.

“Mẹ luôn cho gà vào lò từ sáng sớm, bố không nhớ sao?”. Eddie gần như nhảy lên giường của Zach.

Đúng
là Zach đã không nhớ. Anh chỉ nhớ rằng, vào Lễ Tạ ơn năm ngoái, anh và
Rosie đã cãi nhau một trận kịch liệt. Hiếm có ngày nào trôi qua mà không
có một trận chiến nổ ra giữa họ. Năm nay mọi chuyện đã khác. Năm nay
chỉ có Zach và bọn trẻ cùng đón Lễ Tạ ơn với nhau.

Theo bản thỏa
thuận ly hôn, Zach được ở cùng các con vào các ngày lễ lớn, trong đó có
ngày Lễ Tạ ơn, nhưng Rosie được ở cùng bọn trẻ vào lễ Giáng sinh.

Anh chỉ được ở cùng với bọn trẻ cho đến nửa đêm của tối Giáng sinh mà thôi.

Lạy
Chúa, Zach biết rằng nếu mình chỉ ở quá thêm một phút thì mọi việc sẽ
thật tồi tệ. Anh vẫn còn nhớ cơn giận dữ của Rosie khi anh kháng cự lại
thỏa thuận này. Lúc đó thậm chí cô còn muốn lôi anh quay lại tòa án. Vì
không muốn đôi co, anh đã đồng ý cho Rosie được ở với bọn trẻ vào lễ
Giáng sinh. Trong suốt thời kỳ khủng hoảng bởi những hành vi nổi loạn
của Allison, Rosie và anh đã trở thành đồng minh trong cả suy nghĩ và
hành động để tìm ra biện pháp thích hợp với con gái, nhưng rồi họ lại
nhanh chóng quay lại tình trạng thù địch trước đây.

“Allison đã dậy chưa?”. Zach hỏi.

Eddie cau mày và lắc đầu. “Bố có muốn con dọn bàn ăn tối không?”.

“Chúng ta phải ăn sáng trước chứ?”. Zach làu bàu, mặc dù anh cũng bắt đầu nhiễm sự hào hứng từ Eddie.

“Có cần phải như vậy không bố?”. Eddie nhõng nhẽo Zach. “Con muốn gà tây nhồi. Đó là món ưa thích vào bữa tối Lễ Tạ ơn của con”.

“Bố
cũng vậy”, Zach thú nhận. Rosie không phải là một đầu bếp giỏi nhưng cô
làm món gà nhồi thật không chê vào đâu được. Anh thấy chảy nước miếng
khi nghĩ đến nó. Tuy nhiên năm nay họ sẽ không có món gà nhồi của Rosie.

Nhưng dù sao họ cũng đã có món gà nhồi của cửa hàng Albertson thay thế, dù không ngon bằng.

Trong
khi Zach tắm, cạo râu và mặc quần áo thì Eddie xem Lễ Tạ ơn của Macy
trên tivi. Zach hài lòng và hơi ngạc nhiên khi thấy Allison đã dậy và
đang ngồi trong phòng khách lớn. Con bé ngả người trên sô-pha, đặt chân
trần lên góc bàn và đọc lướt một tờ báo.

“Chào con”, Zach chào con bé nhưng anh không biết nó sẽ phản ứng thế nào.

Mỗi
ngày trôi qua đều là một cuộc đối đầu với con bé. Nó đáp lại bằng một
giọng điệu lạnh nhạt. Zach đã đề nghị tạm ngừng cuộc chiến trong kỳ
nghỉ, Allison đồng ý. Nhưng thái độ của nó như ngầm báo cho anh biết
rằng nó như ngầm báo đang hết sức khó chịu và anh nên biết ơn nó vì nó
đã tỏ ra cố gắng.

“Con đang đọc gì vậy?”, anh gieo mình xuống ghế
sô-pha cạnh Allison và hỏi. Nếu Allison đang cố gắng thì anh cũng phải
làm gì đó tích cực chứ. Anh cầm tách cà- phê trên tay và lơ đễnh nhìn
vào màn hình tivi.

“Quảng cáo”.

“Quảng cáo à?”. Zach hỏi lại vì câu trả lời cộc lốc của con bé khiến anh bất ngờ.

Eddie
trước đó đã lao vào bếp và quay ra với một bát ngũ cốc to. Sữa bắn tóe
lên miệng bát khi nó đặt bát xuống để ngồi khoanh chân trên sàn nhà.
Zach định bắt nó sang phòng khác, nhưng anh chợt nhận thấy là không nên
quá nghiêm khắc với con trai trong một ngày nghỉ như thế này. Vì vậy anh
để Eddie được ăn trong phòng khách theo sở thích của nó, bất chấp những
quy tắc đã đề ra.

“Mai là ngày hội mua sắm Giáng sinh lớn nhất
trong năm”, Allison thuật lại cho Zach, vẫn tiếp tục dán mắt vào những
tờ quảng cáo.

Những tờ quảng cáo này chẳng có ý nghĩ gì nhiều với
Zach. Anh ghét đi mua sắm. Rosie luôn là người mua tất cả quà cho Giáng
sinh. Ngay cả ý nghĩ bước chân vào một trung tâm mua sắm thôi đã làm anh
khiếp sợ. Giáng sinh năm ngoái anh đã nhờ Janice mua quà cho Rosie, cô
ấy không chỉ mua được một món quà rất có ý nghĩa mà còn gói quà lại giúp
anh. Món quà anh tặng Janice là một thẻ mua hàng, một khoản tiền khá
hào phóng - không phải một món quà thân mật nhưng rất hữu dụng. Anh cho
rằng là một người mẹ độc thân như Janice có thể sử dụng số tiền đó để
chi tiêu thêm cho Giáng sinh. Anh vẫn thấy bực mình về việc cô xin thôi
việc.

“Mẹ và con không bao giờ bỏ sót một mẩu quảng cáo nào”, Allison nói một cách lơ đãng.

Điều này cũng chẳng có gì ghê gớm. Zach đoán phụ nữ vẫn thích những việc đại loại như mua sắm.

“Thật
là thú vị”. Zach nhún vai, anh không hiểu tại sao giọng của con gái
mình chợt trở nên buồn bã đến thế. Điều này vượt quá khả năng của anh.
Nếu con bé tự nhiên thấy buồn về mấy tờ quảng cáo thì anh sẽ chẳng thể
làm gì giúp nó được.

“Bố không hiểu điều này à?”. Allison bắt đầu thổn thức, hai mắt đẫm lệ.

“Sao vậy con yêu?”.

“Mẹ
và con trước đây vẫn thường đi mua sắm. Điều này đã trở thành thông lệ.
Cả mẹ và con đều rất vui. Con thích được chọn quần áo cho Giáng sinh và
mẹ cũng rất vui khi mua cho con món đồ giảm giá mà con ưng ý”. Vậy thì
anh sẽ để cho hai mẹ con được cùng nhau đi mua sắm như mọi Giáng sinh
trước.

Zach nhẹ nhàng an ủi con gái:

“Eddie, mẹ và con có thể đi mua sắm vào sáng mai? Chúng ta vẫn có thể giữ thói quen đó mà”.

“Tất nhiên chị có thể đi mua sắm với mẹ”, Eddie nói với chị gái.

Allison ném tờ báo xuống và lao ra khỏi phòng.

“Con nói gì sai à?”. Eddie hỏi. Nó cầm cái bát lên và húp soàn soạt.

“Bố cũng không biết”, Zach lẩm bẩm. Có lẽ anh nên đi tìm hiểu xem tại sao con gái anh lại phản ứng như vậy.

Zach
thở dài khi thấy con gái đang nằm trên giường, chăn màn chưa gấp ngổn
ngang bừa bãi. Nó đang khóc hết nước mắt. Ngồi vào một góc giường, anh
đặt tay lên vai con bé. Nó gạt anh ra, nói một cách gay gắt rằng nó
không thích anh chạm vào người.

“Con yêu, bố xin lỗi”, anh nói.

Allison thu mình lại. “Bố đi đi”.

“Bố không thể”.

“Tại sao lại không?”, con bé hỏi trong khi vẫn khóc nức nở.

“Vì bố yêu con và bố rất đau lòng khi thấy con không vui”. Zach nói một cách chân thành.

“Bố không yêu con”.

“Allison,
con sai rồi. Con là công chúa của bố, con còn nhớ không?”. Anh đã gọi
con bé âu yếm như vậy từ hồi nó còn bé tí, anh chỉ không gọi con gái như
vậy nữa theo yêu cầu của Allison, vì nó nói nó đã lên mười ba. Nhưng
thỉnh thoảng anh vẫn quên và lại gọi con gái mình là công chúa.

Allison quay người về phía anh, nó nhìn anh chằm chằm, mặt đỏ gay.

“Tại sao những quảng cáo trên báo lại làm con buồn đến vậy?”, anh nhẹ nhàng hỏi.

Con gái anh ngồi dậy, lấy tay che miệng để ngăn mình bật khóc. “Mẹ nói con và mẹ không thể đi mua sắm vào ngày mai”.

“Tại
sao lại như thế?”. Zach không hiểu tại sao Rosie lại từ bỏ một thói
quen ưa thích như vậy, đặc biệt là khi điều đó rất có ý nghĩa với
Allison. Họ đang tìm cách gần gũi với con bé chứ không phải ngày càng tỏ
ra xa lánh và không quan tâm đến nó.

“Mẹ nói năm nay mẹ không còn tiền cho lễ Giáng sinh. Vì vụ ly hôn”.

Zach muốn hét thật to. Bản thân anh cũng đang khủng hoảng về tài chính.

Phải duy trì hai nơi ở, trả tiền cho luật sư, cộng với chi phí cho khóa học hè của Rosie... Tất cả đã làm anh khánh kiệt.

“Bố xin lỗi”, anh nói như để khẳng định điều Rosie đã nói với con gái.

Allison gật đầu, môi vẫn run run. “Con biết bố mẹ không nói dối, nhưng không thể thay đổi được gì sao?”.

Zach
buồn bã gật đầu. Buổi trưa, khi Eddie không thể chờ đợi được nữa, Zach
lái xe đến cửa hàng thực phẩm và chọn bữa ăn trưa cho Lễ Tạ ơn. Khi Zach
trở về, Allison đã dọn hết đĩa và bát ra bàn.

“Chúng ta không cần
làm bẩn chỗ bát đĩa này đâu”, anh nói khi nghĩ đến số bát đĩa mà mấy bố
con bày ra. Máy rửa bát cũng không rửa được hết đống bát đĩa nhiều đến
thế.

“Chúng ta không thể ăn khoai tây nghiền trong hộp giấy vào Lễ Tạ ơn được”. Allison phản đối.

“Được chứ”, Eddie lập tức nói. “Thôi nào Allison. Chị đang làm mất thời gian của món gà nhồi đấy”.

Đứa con gái đang tuổi thiếu niên của Zach chớp mắt chịu thua.

Bằng
một điệu bộ trịnh trọng, Zach mở hộp đồ ăn ra. Con gà tây, chín vàng
một cách hoàn hảo. Zach lấy dao, dĩa cắt thành từng miếng, sau đó nhấc
chúng vào đĩa của từng người. Trong khi anh loay hoay với con gà thì
Allison và Eddie tự lấy rau thơm vào đĩa.

Khi Zach lấy xong thức ăn vào đĩa cho mình, cả ba bố con cùng cầu nguyện.

Zach không quen việc cầu nguyện lắm nên anh chỉ nói. “Đồ ăn ngon, thịt ngon. Lạy Chúa, nào chúng ta cùng ăn”.

“Amen”. Eddie gào toáng lên và với lấy dĩa.

Allison
nhìn Zach lắc đầu. Chẳng cần phải nói, nếu Rosie ở đây thì Eddie không
đời nào dám thế. Zach nháy mắt với con gái và con bé nháy mắt lại với
anh. Anh cảm giác gần như đã bình thường với con gái mình.

Miếng
đầu tiên lập tức làm anh thất vọng. Món gà thật nhạt nhẽo mặc dù anh
cũng đã lường trước được điều này. Cửa hàng thực phẩm đã phải làm với số
lượng lớn cùng một lúc. Và đáng lẽ như thế, họ nên làm món gà theo
nhiều cách khác nhau để có thể hợp với khẩu vị riêng của từng khách
hàng.

“Cũng không tồi”, Zach nói, cố tỏ ra tươi tỉnh.

“Món này ăn không ngon”, Eddie phàn nàn.

“Đây không phải món gà của mẹ”, Allison nhắc nhở cả hai.

Eddie
không quan tâm đến lời nhắc nhở đó như vậy. Cứ ăn một miếng nó lại phàn
nàn. Cuối cùng nó rời khỏi bàn ăn sau khi từ chối món bánh bí ngô.

Zach
nghĩ rằng con trai đang ngồi trước tivi như thường lệ, nhưng khi anh
định ra ngồi cùng nó và dụ nó cùng ăn bánh thì không thấy Eddie ở đó.
Zach vội đi tìm và rồi anh phát hiện ra cậu con trai đang nằm khóc trên
giường.

Trong suốt quá trình bố mẹ làm thủ tục ly hôn, Eddie đã tỏ
ra rất cứng rắn và ít tỏ thái độ buồn chán. Chỉ có Allison là đứa hay
giận dữ và phản đối kịch liệt, Allison khiến Zach phải suy nghĩ nhiều
nhất.

“Bố xin lỗi về món gà nhồi đáng ghét hôm nay”, Zach đứng ở ngưỡng cửa nói vào.

Eddie quệt mắt và sụt sịt.

Zach
bước vào phòng và ôm con trai vào lòng. Eddie đã lớn, cậu không còn
thường xuyên chui vào lòng anh như trước nữa, nhưng bây giờ thì cậu bé
chín tuổi lại tự nguyện làm điều đó. Nó vòng tay ôm qua cổ anh và thổn
thức thành tiếng.

“Con ước gì bố mẹ đừng bao giờ chia tay”, cậu bé nói.

“Bố
biết”, Zach thì thầm. Từ trong sâu thẳm trái tim, anh ước giá như mình
đã đấu tranh quyết liệt hơn để cứu vãn cuộc hôn nhân. Bởi như thế, nó sẽ
không gây ra những tổn thương và đau đớn cho bọn trẻ. Bây giờ thì đã
quá muộn rồi.

Họ không thể làm lại từ đầu được nữa.

Grace
nhìn qua bàn ăn của ngày Lễ Tạ ơn và cười với Cliff, nhưng đầu óc chị
thì lại hướng về hàng nghìn dặm khác, ở Georgia - nơi Will đang có một
ngày Lễ Tạ ơn cùng vợ và bạn bè lâu ngày mới gặp.

Sau hai ngày
không nhận được một chữ nào từ Will, Grace đang trải qua cảm giác chán
nản. Các ngón tay chị khao khát được chạm vào bàn phím máy tính, được
nối máy và nói chuyện với Will. Khi chị hỏi, Grace biết rằng hai vợ
chồng Lisa - em gái Cliff có một chiếc máy tính, nhưng nó được đặt trong
góc phòng ngủ. Chị cảm thấy ngượng khi hỏi dùng nó. Lisa cũng không đề
cập gì nên Grace đành từ bỏ ý định này. Việc được trò chuyện qua mạng
với Will đã trở thành một thú vui, một nguồn an ủi trong cuộc sống hàng
ngày của Grace.

Nên bây giờ không được liên lạc với Will, chị cảm thấy nóng ruột và buồn bực.

Thật
lạ lùng, vài tháng trước, Will chỉ là niềm say mê của quá khứ, thời chị
còn là một nữ sinh trung học. Thế mà giờ đây anh lại trở thành một
người có ý nghĩa đặc biệt với Grace.

Và còn Cliff, chị thấy mình
cũng quý mến anh và cảm thấy vui khi được gặp anh. Chị rất biết ơn về
buổi Lễ Tạ ơn này, nhưng chị cũng đồng thời thấy hối hận vì đã nhận lời.

“Grace?”. Cliff phá vỡ những suy nghĩ lan man của chị.

Chị liếc nhìn anh và hiểu rằng mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó. Chị lắc đầu.

“Em xin lỗi”.

“Lisa đang hỏi em có muốn dùng thêm gà nữa không?”.

Chị
nhìn xuống đĩa của mình và lắc đầu. “Cám ơn nhưng em no rồi”. Chị đặt
tay lên bụng để chứng tỏ rằng mình đã ăn quá nhiều, nhưng thực tế chị
hầu như không động đến một chút thức ăn nào.

Chuyến đi
đến Maryland lần này khó khăn hơn nhiều so với những gì Grace có thể
hình dung. Chuyến bay từ đầu này tới đầu kia đất nước của họ thì không
có vấn đề gì, nhưng chị không cảm thấy thoải mái khi ngồi trên máy bay
mấy giờ đồng hồ liền cùng Cliff. Cliff đã nắm tay chị, anh lồng ngón tay
mình vào tay chị, anh cố gắng tạo cho chị cảm giác thân mật nhưng Grace
đã không muốn và không cảm nhận được điều đó.

Lisa cùng Rich đã
đợi ở sân bay khi Cliff và Grace xuống máy bay. April - đứa cháu ngoại
ba tuổi cũng chạy ra đón ông, Cliff nhấc bổng nó lên vai.

Buổi sáng ngày Lễ Tạ ơn, Grace dành thời gian nói chuyện với con gái Cliff.

Grace
đã thích Lisa ngay. Cô bé rất gần gũi với cha mình, và sự ngưỡng mộ của
con gái Cliff với cha đã khiến Grace nhớ lại rằng Kelly đã luôn thần
tượng Dan.

Trong suy nghĩ của Kelly thì Dan là một người cha hoàn
hảo. Lisa cảm thấy được che chở bên Cliff giống như Kelly thấy yên tâm
khi ở bên Dan. Điều này khiến Grace muốn tìm hiểu nhiều hơn về mối quan
hệ của hai cha con Cliff.

Khi ăn xong, hai người đàn ông ra phòng
khách để xem một trận bóng trên tivi. April đi ngủ còn Grace giúp Lisa
dọn bàn. Lúc đi từ phòng ăn vào bếp, Grace nhận thấy Cliff đang quan sát
mình. Khi Cliff bắt gặp ánh mắt Grace, anh ngượng ngùng mỉm cười và
nhìn ra chỗ khác.

Trái tim Grace tan nát. Hiển nhiên là Cliff đang
yêu chị. Đã có lúc chị nghĩ mình cũng yêu anh, bây giờ chị không dám
chắc về điều đó nữa.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên mà bố cháu có
cảm tình kể từ khi bố mẹ cháu chia tay”, Lisa nói khi đặt chiếc đĩa bẩn
cuối cùng lên bệ bếp. Căn nhà rất ấm áp, Lisa đã trang trí ngôi nhà theo
phong cách nhà tranh của Anh. Lisa cao, nhìn cô bé thật duyên dáng với
mái tóc vàng mềm mại; Grace tự hỏi không biết đây có phải là hình ảnh
của Susan, vợ cũ của Cliff không.

“Cô có thể hiểu được những suy nghĩ của bố cháu”, Grace nói với Lisa. Đó là sự thật.

Lisa xả nước vào chậu rửa, cho thêm nước rửa chén và nhúng cái chảo vào nước xà phòng.

“Mẹ
cháu đã khiến bố cháu bị tổn thương nặng nề. “Phải mất rất lâu sau cuộc
ly hôn bố cháu mới gượng dậy được. Cháu đã từng nghĩ không biết bố có
thể đứng vững trở lại được không?”.

“Có những vết thương khiến
người ta mãi đau đớn”, Grace nói và bực mình vì những mặc cảm tội lỗi
giày vò lương tâm mình, vì Will đang ngự trị trong mọi suy nghĩ của chị,
vì Will khiến trái tim chị loạn nhịp. Nếu chị cần điều gì đó để chứng
minh anh có ảnh hưởng mạnh mẽ đến chị như thế nào, thì hai ngày qua
chính là minh chứng xác đáng nhất.

Gace hiểu việc mình nhận lời
mời dự Lễ Tạ ơn ở nhà con gái Cliff đã vô tình làm anh hiểu nhầm tình
cảm của chị và khuyến khích mối quan hệ mà chị biết là không thể đi xa
hơn tình bạn. Mặc dù Grace thích Cliff, chị thích gặp gỡ, nói chuyện
cùng anh, nhưng chị chỉ coi Cliff như một người bạn, một người bạn rất
thân.

“Gần đây bố cháu rất bận và bố cháu lo rằng cô không còn nhớ
tới bố cháu nữa”. Lisa nói. “Tuần nào hai bố con cháu cũng nói chuyện
với nhau và cô là chủ đề chính”.

“Cô à?”.

“Cô và người đàn
ông bị chết ở nhà nghỉ”, Lisa đùa và rồi trở lại giọng nghiêm túc. “Bố
cháu đã hỏi cháu nên làm thế nào và chính cháu đã khuyên bố mời cô đi
chơi. Cô còn nhớ lần đầu tiên bố cháu mời cô đi chơi chứ?”.

“Cô nhớ. Vậy là cô phải cám ơn cháu”.

“Bố cháu rất thán phục vì cô đã từ chối cho đến khi việc ly hôn xong xuôi”.

Đó
là những ngày ảm đạm trong cuộc đời Grace vì chị phải đối mặt với những
điều mình không thể giải thích. Thi thể của Đan đã được tìm thấy đúng
lúc chị đinh ninh rằng anh đã có người phụ nữ khác. Lòng tụ trọng của
chị bị tổn thương. Chính khi đó xuất hiện người chủ trang trại đẹp trai
này, Cliff đã quyến rũ chị bằng sự dịu dàng và hóm hỉnh.

“Cháu đã
nói với bố phải thuê một người làm việc toàn thời gian nếu không bố sẽ
đế mất cô”. Lisa nói. Cô mở máy rửa bát, một cái máy đời cũ như của
Grace, và xếp bát đĩa vào.

“Cô hiểu việc mở rộng trang trại của bố
cháu là rất bận rộn”, Grace vội vàng an ủi Lisa. Sự thực là chị cũng
không để ý rằng lâu rồi chị không nói chuyện với Cliff. Và cứ mỗi lần
nói chuyện với nhau thì đó dường như là một sự chịu đựng.

Grace
ghét cảm giác này, chị không muốn như vậy, nhưng chị cũng không biết
phải làm thế nào. Cliff cũng giống như con Buttercup, anh vững vàng, ấm
áp, thân thiện và luôn ở bên khi chị cần. Nhưng nó khác hoàn toàn so với
mối quan hệ giữa chị và Will. Will và chị trò chuyện hàng ngày và giữ
chuyện đó như là một bí mật riêng thú vị của hai người. Họ là những
người đầy “âm mưu”.

“Cô có yêu bố cháu không?”. Lisa hỏi, tay vẫn nhúng trong nước rửa chén ngập đến tận khuỷu.

“Cô... cô...”.

“Con
đang hỏi khó gì người khách của chúng ta vậy?” Cliff hỏi và bước vào
trong bếp. Anh đứng sau Grace vòng tay ôm eo và hôn lên cổ chị. Chị nhắm
mắt lại, không phải để tận hưởng giây phút dịu êm, mà vì một cảm giác
nhẹ nhõm khi không phải trả lời câu hỏi của Lisa.

Chị không thể
nói với Cliff những suy nghĩ của mình. Cũng không thể nói với con gái và
con rể anh. Càng không phải với cháu ngoại anh đang ngủ trong phòng
kia. Phải đợi cho đến khi nào họ quay trở về vịnh Cedar, khi ấy chị sẽ
nói cho anh tất cả những suy nghĩ của mình.

Chị có thể nói với anh
ngay trên chuyến bay về nhà, nhưng Grace không thể làm vậy với anh,
nhất là sau tất cả những tình cảm chân thành cùng sự mến khách mà gia
đình dành cho chị. Làm như vậy chẳng khác nào chị là người vong ân bội
nghĩa.

Ngay khi vừa quay trở lại vịnh Cedar, chị đón con Buttercup
ở nhà Kelly và Paul rồi nhanh chóng về nhà. Mười phút sau khi bước chân
từ cửa ngoài vào, chị đã ngồi trước máy tính.

“Ồ, đây rồi”, chị
thì thầm khi chờ đợi máy tính kết nối mạng. Chị bật chương trình nói
chuyện trên mạng, ấn vào phần đăng nhập, rồi đợi trong vài phút. Có lẽ
chẳng đến vài phút, nhưng Grace lại tưởng như nó dài đến vô tận.

“Will, anh có ở đó không?”, chị gõ trên bàn phím.

Anh trả lời gần như ngay lập tức. “Chào mừng em đã quay về. Kỳ nghỉ của em với bạn trai thế nào?”.

“Rất tuyệt. Thế anh thì sao?”, chị gõ tiếp và cau mày vì lời nói dối của mình.

“Anh nghĩ là cũng ổn”.

“Em có một kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng em thật sự nhớ những cuộc trò chuyện của chúng ta”, chị tiếp tục gõ.

Rất
lâu sau Will mới trả lời. “Grace, cám ơn em. Anh ghét cảm giác khi
không được nói chuyện với em. Anh đã không nhận ra rằng những cuộc trò
chuyện của chúng ta đã giúp anh vượt qua sự tẻ nhạt của mỗi ngày như thế
nào”.

“Em cũng vậy”, ngón tay chị lướt nhanh trên bàn phím. Chị cắn chặt môi dưới. “Em luôn nghĩ đến anh”.

Lại một lúc lâu sau anh mới trả lời. “Em đã chiếm trọn suy nghĩ của anh”.

Grace
biết mình không nên tỏ ra hạnh phúc thể này, nhưng niềm vui sướng đang
ngập tràn trong chị mà chị không có cách nào ngăn lại được. Chị lại có
cảm giác mình như một cô nữ sinh trưng học - một cô nữ sinh đang ngây
ngất đắm chìm trong tình yêu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3