Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 05
5
Đó là một chiều chủ nhật khi Katie vừa tròn một tháng
tuổi, Maryellen đi đi lại lại trong phòng khách, cô âu yếm bế con gái bé
bỏng trước ngực. Tiếng chuông cửa vang lên khiến cô như hóa đá. Jon đến
để đón Katie về với anh qua đêm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh bé
cô phải cho con về nhà Jon. Ngày nào Jon cũng đến thăm hai mẹ con nhưng
anh thường gượng gạo và chỉ ở lại vài phút. Hôm nay là ngày anh đến đón
con bé theo thỏa thuận giữa họ và sẽ đưa nó quay lại vào chiều mai. Mặc
dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần là việc này sẽ khiến mình khó chịu, nhưng
bây giờ phải trực tiếp đối mặt với nó, Maryellen vẫn cảm thấy không chịu
đựng nổi.
Cô miễn cưỡng đặt Katie vào xe nôi và ra mở cửa. Jon
đang đứng một bên, anh có vẻ rất thoải mái với quần Jeans và áo sơ mi
ngắn tay. Mớ tóc dài sẫm màu được anh vén lên gọn gàng và buộc thành một
túm sau gáy.
“Chào em”, anh nói. “Trông cả hai mẹ con đều khỏe nhỉ”.
“Chào anh”. Mặc dù đã cố gắng để không bộc lộ cảm xúc nhưng giọng Maryellen vẫn run run.
Jon nhận thấy nỗi buồn và sự thất vọng của cô, nhưng anh vờ như không để ý. “Em đã chuẩn bị cho Katie xong chưa?”.
Maryellen
nuốt cục nghẹn trong cổ họng và gật đầu. Cô vẫn giữ cửa mở cho anh vào.
“Em đã chuẩn bị tất cả những thứ anh cần”. Cô với tay lấy cái túi đựng
đồ của em bé, tìm bình đựng sữa mẹ mà cô đã vắt và một vài cái bình
không.
“Con ăn mỗi lần khoảng 90ml, có lúc nó ăn được 120ml. Có
thể anh sẽ phải dậy hai lần trong đêm, và có lẽ nó chưa quen bú bình nên
em không biết nó chịu ăn không”. Cô lại nuốt cục nghẹn vào, cố gắng che
giấu sự lo ngại của mình. “Anh sẽ nghe thấy nếu như con khóc chứ?”.
“Anh rất tỉnh ngủ mà”.
Điều
này không đúng với những gì Maryellen nhớ về anh. Cái đêm mà họ ở bên
nhau, cô đã gom hết quần áo và nhẹ nhàng đi được nửa đường xuống cầu
thang thì anh mới phát hiện ra.
“Em để ba bộ quần áo trong túi đồ phòng trường hợp cần phải thay - và cả bỉm nữa”.
“Được rồi”. Anh đi đến chiếc nôi mà cô vừa để ở phòng khách sáng nay. “Anh không biết bây giờ họ vẫn còn cái nôi kiểu này đấy”.
“Nôi
cũ của em”, Maryellen nói với anh. “Mẹ giữ nó từ khi sinh em và cho
Kelly khi em ấy sinh Tyler. Kelly mới chuyển nó cho em để dùng cho
Katie”.
Jon nhìn và cười với con gái; đứa trẻ dường như cũng mỉm
cười lại với anh, nó đang vẫy vẫy hai tay. Jon đặt tay lên cái bụng xinh
xinh của đứa trẻ.
“Nó thích nhất cái chăn màu vàng...”, Maryellen
kể. “Mẹ em đã đan cho cháu và em nghĩ nó sẽ ngủ ngon hơn với cái chăn
đó”. Cô bắt đầu nói lan man vì không tự chủ được.
“Anh đảm bảo rằng con sẽ luôn có cái chăn đó”.
“Anh cần phải có ghế ngồi trong xe. Luật của bang đã quy định như vậy”.
“Anh đã có sẵn một cái rồi”.
Ánh
mắt của anh không rời khỏi con gái, Maryellen thấy anh làm bộ nhăn mặt
để trêu con bé. Vẻ âu yếm trên khuôn mặt anh khiến cô muốn rớt nước mắt.
“Con bé hay cáu gắt vào buổi sáng khi mới ngủ dậy”, cô nói với anh, và cắn môi để cho giọng không run lên.
“Chắc
nó học tính đó từ em”, Jon nói và liếc nhanh về phía cô. “Nếu anh nhớ
không nhầm thì em cũng không phải người thích dậy sớm vào buổi sáng”.
Anh
đang gợi lại cho cô về cái đêm họ ở bên nhau. Maryellen muốn phản bác
ngay, nhưng cô sợ rằng nếu nói thêm bất cứ một từ nào nữa thì cô sẽ òa
khóc mất. Việc thay nhau chăm sóc Katie nghe có vẻ như một giải pháp hợp
lý cho cả hai người cách đây vài tháng. Katie là con gái của Jon và về
mặt pháp lý thì anh có quyền được ở bên con. Nhưng Maryellen đã không ý
thức được rằng khi đồng ý với việc này thì cô sẽ cảm thấy hụt hẫng và
mất mát thế nào. Một cảm giác mất mát không gì có thể bù đắp.
Jon
cẩn hận cúi người xuống và ôm con gái vào vòng tay anh. Maryellen phải
cố gắng hết sức mới không xông lên giằng lại đứa bé khi thấy những động
tác lóng ngóng vụng về của anh. Cô kiên quyết đứng yên tại chỗ. Chắc
chắn Jon cũng sẽ không hài lòng nếu cô chỉ bảo anh phải ẵm con thế nào.
“Anh sẽ bế con ra và đặt nó vào ghế ngồi trong xe nhé”, anh nói.
Maryellen
không đáp lại bằng lời mà chỉ gật đầu. Cô theo sát phía sau anh, xách
theo túi đồ của bé. Trong lúc Jon chỉnh ghế em bé trong xe thì cô kiên
nhẫn đứng nhìn để chắc rằng đứa trẻ được buộc đúng cách.
“Mấy giờ anh sẽ đem con quay lại?”, cô hỏi mặc dù đã biết trước câu trả lời.
“Trước năm giờ”.
Hai tư tiếng đồng hồ.
Jon đóng cửa sau.
“Gọi cho em nếu anh cần gì nhé”.
Anh
đi một vòng quanh xe, một chiếc xe dòng Sê- đan mới tinh, và mở cửa bên
phía lái. “Tất nhiên. Anh để số của em ngay cạnh điện thoại mà”.
“Vâng...
vậy được rồi”. Maryellen bám chặt lấy cửa tới tận khi Jon lên xe và tra
chìa khóa vào ổ khởi động. Còi báo động kêu vang, cô miễn cưỡng lùi lại
để Jon đóng cửa.
“Mọi việc sẽ ổn thôi”, anh nói qua cửa kính vẫn để mở một nửa để làm cô an lòng.
“Em biết... chỉ là em và con chưa từng phải xa nhau bao giờ”.
Ánh mắt Jon chợt trở nên lạnh lùng. “Chính em là người muốn như thế này. Anh chỉ làm theo những gì em muốn thôi”.
Điều
mà cô muốn, giá như cô có thể nhắc lại với anh, đó là không cho anh
biết gì về đứa con này. Ban đầu cô đã dự định không kéo anh vào việc này
vì cô tin là Jon không muốn liên quan gì đên đứa trẻ, nhưng cô đã nhầm.
Nước
mắt tuôn lã chã khiến mắt cô nhòa đi. Bình thường Maryellen không phải
một người mau nước mắt, nhưng việc mang thai và sinh nở đã khiến cô trở
nên đa cảm. Những việc tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất, ví dụ xem một
quảng cáo trên tivi ngồi ngắm đứa con của mình ngủ, hay thậm chí ngồi
gấp quần áo cho con gái cũng khiến Maryellen dễ dàng rơi nước mắt.
Jon chuẩn bị lái xe khỏi lề đường, anh liếc nhìn cô và dừng lại. “Em vẫn ổn chứ?”.
Cô
mạnh mẽ gật đầu và lấy tay quệt hàng nước mắt trên má. “Gần đây em rất
dễ xúc động. Chỉ vậy thôi”. Khoanh tay lại như một phản ứng tự vệ, cô
lùi lên vỉa hè.
“Đó là những xúc động của phụ nữ khi mới được làm
mẹ”, anh nói vẻ rất hiểu biết. “Anh đã đọc về điều này trong một cuốn
sách trên thư viện. Nó sẽ tự hết sau vài tuần”.
“Em biết”, cô nói.
Maryellen cũng đã đọc nhưng nếu nói ra điều đó thì có vẻ như đó là một
sự phản kháng đối với Jon vậy. Cô không muốn nói gì làm anh bực, nhất là
khi anh đang có đứa bé trong xe.
“Chiều mai anh sẽ đưa con về”, anh trấn an cô.
“Vâng
ạ”, cô thì thầm. Mình sẽ có một đêm yên giấc, Maryellen tự nhủ. Sau một
tháng phải thức dậy hai hoặc ba lần trong đêm, cô sẽ cảm thấy dễ chịu
khi có một đêm được ngủ ngon mà không bị quấy rầy. Tất cả những lo lắng
của cô là kết quả của nhiều đêm bị ngủ ít để chăm sóc bé Katie. Đấy là
chưa kể đến những thay đổi về hoóc-môn...
Bước vào nhà, Maryellen
dành chút thời gian để sắp xếp lại phòng khách. Cô nhặt cái lắc, đó là
món quà rủa Jon gửi cùng một giỏ hoa lớn hôm cô còn ở trong bệnh viện,
cô vứt tấm vải lót trải trong nôi vào máy giặt.
Maryellen đặt vào
trong nôi một con gấu trắng to mà Jon mua cho Katie từ trước khi bé chào
đời. Căn nhà tràn ngập những món quà nhỏ xinh mà anh mua trước hoặc sau
khi Katie ra đời. Bất cứ nơi nào cô cũng nhìn thấy những bằng chứng cho
thấy anh quyết tâm trở thành một phần của cuộc đời con bé. Anh thực sự
nghiêm túc trong vấn đề này và cô biết anh sẽ không bỏ qua những cam kết
giữa họ, vì vậy không còn cách nào khác, cô phải làm quen với chúng.
Đêm
hôm đó đúng là một cơn ác mộng với Maryellen. Cô trằn trọc trở mình mà
không sao ngủ được. Cô chắc rằng Katie đang rất cần cô và Jon sẽ không
nghe thấy con bé khóc khi nó quấy lúc nửa đêm. Hàng trăm nỗi hối tiếc
bủa vây cô. Cô đã trao con gái cho Jon mà không kiểm tra xem anh đã
chuẩn bị sẵn sàng cho việc chăm sóc một đứa bé chưa. Maryellen tưởng
tượng ra cảnh Katie khản giọng khóc với bỉm ướt và cái dạ dày rỗng
không, trong khi Jon ngủ một cách sung sướng và không hề biết con bé cần
gì.
Đến bảy giờ sáng hôm sau, Maryellen đã gần như phát điên. Đã
ba lần cô lấy điện thoại nhưng rồi cô không dám gọi vì sợ đánh thức anh,
và tệ hơn nữa là đánh thức Katie. Khi không thể chịu đựng hơn được nữa,
cô vội vàng mặc quần áo và lái xe đến nhà mẹ.
Thật may là Grace đã dậy và đang ngồi uống cà- phê ở bàn ăn trong bếp.
Grace mở cửa sau cho con gái, và con Buttercup cũng vẫy đuôi mừng cô Maryellen bước vào bếp, nhìn mẹ và òa khóc nức nở.
“Maryellen! Chúa ơi có chuyện gì vậy con?”.
“Không có gì cả... Nhưng Katie đang ở với Jon”.
Mẹ cô rót cho cô một tách cà- phê. “Ngồi xuống rồi hai mẹ con mình sẽ nói chuyện”.
Maryellen
cảm thấy mình thật ngốc nghếch và quá dễ xúc động. Nhưng tất cả mọi
việc tồi tệ mà cô chưa từng mong đợi đều xảy ra. Yếu đuối thế này thật
không giống cô chút nào. “Mẹ còn phải chuẩn bị đi làm nữa mà”, cô nói
trong khi vẫn thổn thức.
“Không sao, trong khi mẹ thay đồ con có thể kể cho mẹ nghe”.
Nhẹ thấm nước mắt, Maryellen theo mẹ vào phòng ngủ. Cô chợt dừng lại khi bước qua cửa. “Mẹ sơn lại phòng này à?”.
Grace gật đầu:
“Con có thích màu sơn mới này không?
Maryellen nhún vai. “Con cho là... con không nghĩ màu sơn cũ có vấn đề gì cả”.
“Đúng là màu sơn cũ không có vấn đề gì, nhưng nó khiến mẹ phải suy nghĩ và việc sơn lại căn phòng giúp mẹ thư giãn hơn”.
Nghe
những lời mẹ nói, Maryellen cảm thấy hình như cô đã quên mất nhưng khó
khăn mà mẹ mình đang phải đối đầu. Mùa hè năm nay quả là một quãng thời
gian khó khăn cho cả hai mẹ con. “Con có thể làm gì giúp mẹ được
không?”, cô hỏi khi ngồi xuống phía cuối chiếc giường của bố mẹ. Mẹ cô
lấy ra một chiếc áo khoác và một chiếc áo len từ trong tủ.
Grace
lắc đầu. “Mẹ không sao. Mà hơn nữa con đến đây vào giờ này không phải
chỉ để nói với mẹ điều đó. Nào, kể cho mẹ nghe tại sao con lại bực bội
như vậy?”.
Maryellen không hề bực tức như mẹ nói, mà cô thấy lo
lắng nhiều hơn. “Jon chưa từng chăm sóc Katie bao giờ... và con sợ rằng
con bé sẽ nhớ con. Lẽ ra con không nên để việc này xảy ra”.
Mẹ cô
chui đầu vào một chiếc áo choàng đen dài. “Đợi đến tám rưỡi và gọi cho
nó”, Grace khuyên. “Mẹ đoán là Jon cũng đang mong điện thoại của con
đấy”.
Maryellen hy vọng đúng là như vậy. Cô không muốn anh nghĩ
rằng cô đang xâm phạm vào khoảng thời gian của anh và Katie, nhưng anh
phải hiệu rằng việc phải xa con khó khăn với cô đến nhường nào.
“Thôi
nào”, Grace nói sau khi đã mặc quần áo xong. “Để mẹ trang điểm và chải
tóc một chút rồi mẹ sẽ mời con ăn sáng trước khi đi làm nhé”.
Maryellen lắc đầu từ chối. “Bây giờ con không thể ăn gì được”.
“Con
có thể”, mẹ cô nhấn mạnh. “Chắc chắn là thế. Nào đi thôi, không phải
ngày nào con cũng được mẹ đãi ăn sáng đâu. Ở Pancake Palace đang có
chương trình ăn sáng đặc biệt. Con có thể ăn bao nhiêu bánh kếp tùy
thích với giá chỉ một đô”.
Mẹ nói đúng, Maryellen nhận ra điều đó. Cô cần phải ăn và cần một chút thư giãn.
Và
khi cô rời khỏi Pancake Palace, cô đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, mặc
dù họ không có thời gian, nói chuyện với nhau vì phải chào hỏi rất nhiều
người quen. Nhà hàng này quả nhiên rất phát đạt với công việc kinh
doanh ăn sáng.
Hai mẹ con đã tình cờ gặp bà Charlotte Jefferson và
các thành viên của Câu lạc bộ Thay khớp gối. Họ luôn họp mặt hàng tháng
tại đây. Những người ngồi ở chiếc bàn dài đó đều đã phải trải qua phẫu
thuật thay khớp gối. Charlotte giới thiệu họ với Ben Rhodes, một ông lão
trông rất điển trai. Dường như hai người họ có một mối quan hệ thân
thiết còn hơn cả bạn bè, ít nhất đó là theo đánh giá của Maryellen. Cô
không ngừng phân vân liệu có một tình cảm lãng mạn sắp diễn ra giữa họ
không. Nếu vậy thì thật hay biết bao.
Cô quay về nhà sau chín giờ
và đi ngay đến cái điện thoại, cô đoán là giờ này Jon và Katie đã dậy
rồi. Nhưng không có ai nghe máy, cô để lại lời nhắn và chán nản gác máy.
Mười
giờ cô gọi lại. Vẫn không thấy ai nghe máy. Cô không chịu được khi
không có tin tức gì như thế này, cô lập tức lái xe đến nhà Jon ở vùng
phụ cận Olalla. Tim cô đập thình thịch khi cô đỗ xe và bước xuống.
Trước
khi cô tiến đến cửa trước thì Jon đã mở cửa. Katie đang ở trong vòng
tay anh, con bé tin tưởng tựa vào vai anh. Cô rất ngạc nhiên khi thấy
con gái ngẩng đầu nhìn mình và ngó nghiêng xung quanh chứ không lập tức
theo cô như cô đã tưởng.
“Maryellen”, Jon nói và bước sang một bên. “Em vào nhà đi”.
Ngôi
nhà của anh đã gần được hoàn thiện. Lần cuối cùng cô đến công việc sửa
sang mới được một phần. Nhưng hôm nay cô nhìn thấy thảm đã được trải ở
khu vực phòng khách - một tấm thảm Berber rất đáng yêu màu xanh nhạt pha
xám, cánh cửa sổ gỗ sồi nhìn ra Puget Sound đã được đánh véc- ni bóng
đẹp. Cô có thể nhìn thấy đảo Vashon từ phía xa, và cả dãy núi Rainier
thật hùng vĩ thanh bình hiện ra phía sau hòn đảo. Phong cảnh ngoạn mục
ấy khiến cô sững sờ.
Bây giờ khi Maryellen đã ở đây, cô thấy rõ
rằng Jon có thể xoay xở tốt với con bé. “Anh... tại sao anh không trả
lời điện thoại”, cô lắp bắp, “em... em sợ có chuyện gì đã xảy ra”.
“Em gọi sao?”.
“Em đã gọi hai lần”. Cô nhún vai. “Em lo quá, nhưng giờ em có thể thấy mọi việc đều rất ổn”.
“Vậy chắc lúc đó anh ở trong phòng tắm”, anh giải thích, “hoặc là ở ngoài ban công”.
Bây
giờ dường như anh đã rất quen và thoải mái với Katie. Lúc anh đến đón
con bé, anh còn nhấc nó lên một cách đầy vụng về, vậy mà bây giờ trông
cách anh bể con đã rất thuần thục, đúng như là một... người bố vậy.
Những
lo lắng của Maryellen là thừa. Cô cảm thấy thật xấu hổ về việc muốn tới
để giải cứu cho con gái, nhưng Jon lại tự xoay xở được mọi việc.
“Em có muốn thăm phòng của Katie không?”, anh hỏi.
Maryellen gật đầu. Thật là ngớ ngẩn, lẽ ra cô phải kiểm tra tất cả những việc này trước khi trao con gái họ cho anh.
Jon
đưa cô lên gác. Cô rất thích căn nhà này không chỉ vì vẻ đẹp và sự rộng
rãi của nó, mà còn vì một lý do là hầu như mọi việc xây dựng đều do anh
tự làm. Hình như không có gì là Jon Bowman không thành thạo cả.
Phòng
ngủ của Jon ở tầng trên cùng, các cửa ra vào kiểu Pháp dẫn ra ban công
đều mở. Cô có thể tưởng tượng anh ngồi đó ngắm ánh bình minh, ôm Katie
và trò chuyện với con gái về cảnh vật bên ngoài.
Maryellen liếc
vào phòng ngủ, cô bắt gặp giường ngủ của anh vẫn chưa dọn và thấy bức
ảnh của cô được lồng khung trang trọng treo trên bức tường đối diện. Lần
đầu tiên cô nhìn thấy là khi nó được trưng bày ở phòng tranh ở Seattle,
nơi mà hầu hết các tác phẩm của anh đều bán ở đó. Bức ảnh này được chụp
vào một buổi chiều sương mù khi cô đứng trên cầu tàu gần bến du thuyền;
cô không hề biết anh đứng đằng sau ngắm mình. Cô quay lưng lại phía ống
kính máy ảnh và tung bỏng ngô cho những con mòng biển. Bức ảnh trông
rất thú vị và sinh động, màn sương mù của vịnh càng tô thêm vẻ bí ẩn cho
bức ảnh.
Jon dường như hơi bối rối khi thấy cô để ý đến bức ảnh.
“Đó là một trong những bức ảnh mà anh yêu thích”, anh nói. “Em có phiền
khi anh treo nó ở đây không?”.
Điều lạ lùng là cô không hề có cảm
giác khó chịu. Cô còn vui khi thấy anh giữ bức ảnh trong phòng, mặc dù
cô không dám phân tích lý do sâu xa của cảm giác đó. “Em không thấy
phiền đâu”, cô nói.
“Vậy thì tốt”. Anh nói và đưa cô xuống hành lang vào phòng của Katie.
Maryellen
cảm thấy rõ một niềm hạnh phúc và vui sướng ngập tràn khi cô bước vào
căn phòng dễ thương được dành cho bé. Jon đã vẽ một bức tranh sở thú
trên tường. Hươu cao cổ, voi, ngựa vằn và khí hiện lên trong những tư
thế hết sức sinh động.
“Anh đã tự làm việc này sao?”, cô hỏi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Anh vẫn chưa hoàn thiện xong”. Anh chỉ lên một chỗ đã được vẽ nhưng vẫn chưa sơn màu.
Tất
cả đồ đạc đều mới. Anh đã mua một cái ghế đu và một cái cũi có màn che.
Trong góc phòng là một chiếc ghế tập ăn cao mà chắc anh sẽ chuyển xuống
bếp khi Katie đến tuổi dùng nó. Những lo lắng trước đây của Maryellen
có vẻ thật nực cười.
“Tuyệt quá”, cô nói với anh. “Em thật ngốc nghếch khi đã lo lắng và chạy đến đây như thế này”. Cô không nhìn anh. “Em về đây”.
Jon dang tay ngăn cô lại và nói. “Anh và Katie muốn em ở lại đây”, anh nói với ánh mắt trìu mến như muốn níu giữ cô.
Maryellen mỉm cười với Jon, cục nghẹn trong cổ họng tan biến. Cô cũng rất muốn có một ngày trọn vẹn để ở bên Katie, và bên anh.