Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 1) - Chương 17 phần 1
17
Charlotte đang mất dần kiên nhẫn với Cliff Harding. Anh
ta đã hứa với bà rằng sẽ đến thị trấn để xem những thứ bà lấy về từ kho
chứa đồ của Tom, nhưng đã hơn một tháng trôi qua mà Cliff cứ liên tục
trì hoãn. Mặc dù những lí do anh ta đưa ra có vẻ hợp lí, nhưng Charlotte
biết rằng, với anh ta, nó đơn giản không phải là ưu tiên số một.
Điều đó khiến bà thấy bực mình, nhưng bà không biết phải làm gì.
“Tôi
sẽ lái xe đi tìm anh ta”, bà bạn Laura nói vào hôm thứ hai ngay sau
ngày sinh nhật của bà, lúc Charlotte đang ngồi cùng các bạn trong tổ đan
ở Trung tâm người cao tuổi. Bà đã kể cho họ rằng trước đó vài tuần, bà
có tình cờ nói chuyện với cháu nội của Tom, nhưng bà không kể hết mọi
chuyện đã xảy ra.
Bà không định thú nhận rằng bà đã phạm một tội nghiêm trọng, ngay cả với những người bạn thân thiết nhất.
“Tôi cũng sẽ đi”, Evelyn nói thêm vào. “Theo những gì bà kể thì đâu có xa”.
“Nghĩa
là chúng ta sẽ phải lái xe trên đường cao tốc đấy”. Bất cứ con đường
nào có hơn hai làn xe đều làm Charlotte sợ. Những chiếc ô tô chạy vèo
vèo đến chóng mặt, và cho dù ở làn đường nào thì bà cũng đều khiến những
lái xe khác khó chịu. Bởi bà luôn tuân thủ quy định về tốc độ. Không
biết những người này nghĩ gì về biển báo giới hạn tốc độ? Nó chỉ là biển
quảng cáo chắc? Có lẽ họ thật sự nghĩ thế. Bởi ai cũng có vẻ vô cùng
vội vã. Bà sẽ lái xe tới gặp anh ta nếu cần, bà chắc chắn Cliff Harding
đã được nghe bà nói thế. Nhưng bà không thích phải lái xe đến gặp anh ta
một chút nào.
“Tôi không biết bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa”, Helen
cằn nhằn, nói dằn từng tiếng một. “Chúng không biết tôn trọng người lớn
như thế hệ chúng ta được dạy trước đây”.
“Tôi hoàn toàn đồng ý”. Bess vừa nói vừa gật đầu dứt khoát.
“Bà là bạn của ông anh ta. Đáng lẽ anh ta phải lập tức đến gặp bà để cảm ơn chứ?”.
“Tôi thấy anh ta còn chẳng thèm đến thăm người ông nữa là”, Helen nghiêng người về phía Bess.
“Tôi
sẽ gọi lại cho anh ta”, Charlotte quyết định. “Và tôi sẽ cho anh ta
biết khi nào anh ta và tôi có thể gặp nhau”. Bà đã không đá động đến
chuyện này suốt gần năm tuần nay rồi. Cliff Harding luôn tìm lý do để
thoái thác. Trước đó là chuyến đi công tác, còn tuần vừa rồi bà nhận
được lời nhắn trên máy trả lời tự động - rằng một trong những con ngựa
của anh ta sắp đẻ và anh ta không thể đi đâu được Charlotte tin chắc
tuần này anh ta sẽ lại đưa ra một lý do nào đó để không phải đến gặp bà.
Và cả tuần sau nữa. Không, Laura nói đúng, đã đến lúc bà phải kiếm soát
mọi việc theo ý của mình.
Khi trở về nhà, Charlotte cất đồ đan đi, ngó con mèo Harry một cái, rồi quyết định bước đến bên chiếc điện thoại.
Cháu nội của Tom nhấc máy trả lời giọng nói nghe có vẻ dễ chịu hơn những lần trước.
“Tôi là Charlotte Jefferson”, bà xưng tên.
“Vâng, bà Jefferson, tôi cũng định liên lạc với bà”.
Charlotte
cá là anh ta lại sắp sửa đưa ra một lí do không thỏa đáng. “Tôi xin lỗi
vì lại làm phiền anh, nhưng tôi thấy là anh không thể sắp xếp thời gian
để tới gặp tôi...”.
“Tôi định bàn với bà về chuyện đó. Chiều nay có tiện không?”.
Những biện pháp mà các bạn bà đưa ra nhằm buộc anh ta phải đến gặp bà chợt trở nên không cần thiết.
“Chiều
nay được”, bà khẽ trả lời và thấy nguôi giận, nhưng thành thực mà nói,
bà hơi thất vọng. Bà đã sẵn sàng để nổi cáu với anh ta; thậm chí bà còn
nghĩ ra một số lời khuyên về trách nhiệm của anh ta với gia đình trên
đường lái xe về nhà. Giờ bà sẽ không thể dùng đến chúng nữa.
“Tôi có thể hình dung là ngủ với một khẩu súng giấu ở gầm giường thật không dễ chịu chút nào”.
Charlotte
thấy giọng anh ta có chút châm chọc nên quyết định trả đũa. “Thực ra,
tôi đã chuyển khẩu súng sang ngăn kéo đựng đồ lót”. Bà không nói bà còn
bọc nó bằng một cái dây lưng cũ.
“Ngăn kéo đựng đồ lót của bà ư?”
Cliff hỏi lại giọng lộ vẻ thích thú. Nhưng bà định làm anh ta phải tức
giận cơ mà. Bà thật sự không hiểu nổi anh ta là người như thế nào.
Theo
bà, đó là nơi cất giấu khôn ngoan. Không một kẻ đột nhập nào, nếu có
vượt qua được con mèo vệ sĩ, lại nghĩ đến việc tìm thứ có giá trị trong
ngăn kéo đựng đồ lót bằng chất liệu côtông của bà, vì trong đó toàn là
những thứ vặt vãnh trừ cuốn sổ tiết kiệm được giấu trong áo nịt. Để khẩu
súng ở đó, sẽ không một tên trộm nào có thể lần ra.
“Mấy giờ anh tới được?”, bà muốn chắc chắn.
“Khoảng bốn giờ được không?”.
“Được
đấy”. Charlotte chỉ đường tới nhà mình cho anh ta và gác máy. Sau đó,
vì muốn được coi là một chủ nhà hiếu khách nên bà đã nướng một ít bánh
quy. Bà có được công thức nướng bánh đặc biệt này cách đây ba năm trong
bữa ăn tại một nhà hàng cao cấp. Lần nào bà cũng làm thành công. Tất cả
mọi người đều thích những chiếc bánh phủ đầy vỏ sôcôla, dừa và hồ đào
này của bà.
Charlotte vừa làm xong mẻ bánh cuối cùng thì chuông
cửa reo vang. Bà bước nhanh về phía cửa, ôm Harry trên tay để nó không
bỏ chạy. Con mèo rên gừ gừ trong lúc bà mở ba cái khóa. Chiếc khóa cuối
cùng mới được lắp.
Charlotte không muốn công việc của bọn trộm trở
nên dễ dàng. Bà không đủ khả năng để lắp một hệ thống an ninh hiện đại,
nhưng bà có cách tự bảo vệ của riêng mình.
Người đàn ông đứng bên
ngưỡng cửa cao khoảng lm8 với chiếc bụng hơi phệ. Anh ta đội chiếc mũ
cao bồi, đi đôi giầy ống, mặc quần Jeans, áo choàng màu nâu và đeo
cà-vạt nhỏ bản.
“Bà Jefferson?”.
“Vâng. Chắc hẳn anh là Cliff Harding”. Bà mở cửa. “Mời anh vào”.
Anh ta bước vào ngôi nhà khiêm tốn của bà và khịt khịt mũi tỏ ý ngưỡng mộ.
“Bà nướng bánh à?”.
“Tôi
chỉ muốn là người thân thiện thôi”, bà vừa nói vừa mời anh ta ngồi
xuống chiếc ghế sô-pha. Bà đã chuẩn bị xong. Bộ đồ bằng bạc đã được bày
sẵn, chiếc bình đổ đầy cà-phê vừa mới pha. Bộ đồ này chỉ được bà sử dụng
vào những dịp đặc biệt, nhưng bà muốn tạo ấn tượng tốt với cháu nội của
Tom.
Những chiếc bánh vừa ra khỏi lò. Vẫn còn ấm nóng. Charlotte
nhận thấy bà không cần thiết phải giục Cliff cứ tự nhiên. Bà ngồi đối
diện với anh ta. “Anh biết gì về ông nội mình?”, bà vừa hỏi, vừa rót
cà-phê cho cả hai.
Cliff rướn người về phía trước, đón lấy chiếc
cốc sứ có những hoa văn được chạm khắc một cách tinh tế. “Chỉ qua những
gì bố tôi kể thôi”. Vẻ mặt anh ta cau có. “Và nói thật, ông ta chẳng có
gì đáng để ca ngợi cả. Tom Harding là một tên vô lại, một kẻ lăng
nhăng”.
“Tôi không biết điều đó. Tôi chỉ biết ông ấy trong mấy tháng cuối đời của ông ấy thôi”.
“Bà
có biết ông ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi gia đình để theo đuổi sự nghiệp phim
ảnh của mình không? Bà tôi và bố tôi đã sống nhờ lòng từ thiện của xã
hội và chết trong nghèo đói trong khi Tom Houston sống trong giàu sang
sung sướng. Nếu tôi có không quan tâm đến tài sản của ông ấy, thì tôi
chắc bà cũng hiểu được là tại sao”.
Charlotte thấy khó có thể nghĩ
xấu về Tom. Đây không phải là người đàn ông bà từng biết. “Lúc tôi gặp
Tom, ông ấy đã bị đột quỵ và không nói được”.
“Bà nói ông ấy yêu cầu được đưa về vịnh Cedar?”.
“Theo
tôi hiểu là thế”. Charlotte với tay lấy một chiếc bánh. Bà nên giảm
lượng calo xuống, nhưng những chiếc bánh quá ngon, và bà không thể không
thưởng thức chúng.
“Theo bà, tôi có phải là lý do khiến ông ấy muốn chuyển đến đây không?”.
“Tôi
chắc chắn”. Charlottes không mảy may nghi ngờ điều này. “Điều anh nói
về ông nội có thể là sự thật. Có lẽ tôi không biết, mà tôi có biết hay
không cũng không quan trọng. Nhưng tôi có thể cho anh hay về người đàn
ông đã trở thành bạn tôi. Ông ấy muốn gặp anh, nhưng tôi nghĩ ông ấy
sợ”.
“Sợ tôi?”.
Bà gật đầu. “Ông ấy chuyển tới vịnh Cedar vì đó là địa điểm gần nhất với nơi anh sống. Điều tôi nói có hợp lý không?”.
“Tôi đoán thế”. Dường như Cliff không thấy thuyết phục.
“Tôi
hiểu Tom. Đừng hỏi tôi như thế nào và vì sao, nhưng hai chúng tôi thực
sự hiểu nhau. Cứ như là chúng tôi có thể nói chuyện với nhau vậy. Tôi
hiểu ông ấy muốn nói gì và dường như ông ấy cũng hiểu điều tôi nói”.
“Bố tôi bảo ông ấy luôn có cách nói chuyện với phụ nữ”.
Charlotte
ngây người ra, sau đó quyết định có lẽ Cliff đúng. Bà không thấy mếch
lòng, mặc dù đó là khả năng thần giao cách cảm đầu tiên trong cuộc đời
bà. “Ông nội anh chưa bao giờ có cơ hội nói rằng ông ấy yêu quý anh”.
“Yêu quý tôi?”. Cliff quắc mắt lên. “Ông ấy còn chưa bao giờ gặp tôi kia mà”.
“Tất
nhiên, nhưng anh là người thân duy nhất của Tom còn sống trên đời. Ông
ấy luôn theo dõi từng bước đi của anh. Nói cách khác, nếu không làm sao
ông ấy biết anh đang sống ở đâu và chuyện những con ngựa anh nuôi?”.
“Bà có chắc ông ấy biết không?”.
“Tôi
tin là thế. Cũng như tin rằng Tom muốn tôi trao cho anh những thứ tôi
mang về từ kho chứa đồ của ông ấy. Tom đã không thể trở thành một phần
của cuộc đời anh. Có lẽ ông cảm thấy mình không có quyền can thiệp vào
đời sống của người mà ông ấy đã quay lưng lại. Nhưng máu của Tom đang
chảy trong huyết mạch anh. Ông ấy tự hào về anh - tôi biết. Tự hào vì đã
là ông nội của anh. Đây là tất cả những gì ông ấy muốn trao lại cho
anh”.
Cliff Harding đặt cốc cà-phê xuống và đứng lên. Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, xây lưng về phía Charlotte.
“Thay
mặt ông nội mình, tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với bà.
Đúng là trước đây tôi đã không muốn liên quan gì tới người đàn ông này”.
“Và giờ?”.
“Bà nói rất có sức thuyết phục, bà Jefferson ạ”.
“Nghĩa
là anh sẽ mang đổ của ông ấy về?”. Charlotte hy vọng thế. Và quan trọng
hơn cả, bà muốn anh kiểm tra từng thứ một, để qua đó có thể hiểu được
phần nào về con người của Tom Harding. Bà sợ Cliff sẽ gói tất cả lại mà
không thèm ngó ngàng gì đến những món đồ thừa kế của mình.
“Tôi sẽ nhận”.
“Và anh sẽ tìm hiểu thật kỹ những thứ ông nội anh để lại chứ?”.
Anh gật đầu.
“Tôi
tin anh đã quyết định sáng suốt”. Buông tiếng thở dài, Charlotte biết
hôm nay bà đã làm được một việc có ích. Dù thế nào, bà cũng đã hoàn
thành tâm nguyện của Tom. Và, bà mừng vì đã bỏ được khẩu súng ra khỏi
chiếc thắt lưng cũ.
Justine mua một chiếc váy ôm sát màu xanh để
dự buổi họp lớp sau mười năm ra trường, nhưng cô không biết tối nay mình
sẽ gây ấn tượng với ai. Lúc bước ra cửa để đi dự buổi lễ, cô thấy điều
an ủi duy nhất là Seth Gunderson sẽ không tham dự. Là thủ quỹ của cuộc
gặp mặt này, Justine đã lên danh sách để những người tham dự kí và đóng
tiền. Seth không nằm trong số đó. Cô cảm thấy xấu hổ vì không có bạn đi
cùng, nhưng tại sao tối nay lại phải khác so với các buổi họp mặt lớp
trung học trước? Trong suốt những năm còn là học sinh, Justines luôn là
người ngoài cuộc của các buổi hội họp. Cô nổi tiếng là học sinh học giỏi
và thông minh nhất lớp, là đại biểu học sinh lên phát biểu nhân ngày lễ
tốt nghiệp và là cô gái được cho là thành đạt nhất.
Sau khi cùng
một lúc nhận được vài học bổng, cô đã chọn trường danh tiếng East Coast
và đi theo lộ trình đã được sắp sẵn cho mình, nhưng cô chẳng bao giờ
thấy thực sự hạnh phúc. Cô ghét cuộc sống trong trường đại học, ghét
phải xa vịnh Cedar. Sau lễ tốt nghiệp, cô nhận việc tại ngân hàng Quốc
gia số một.
Kể từ đó, cô dần thăng tiến. Giờ cô đã trở thành người
quản lý trẻ nhất trong lịch sử vịnh Cedar, và là một trong những nhân
viên cấp cao trẻ nhất của ngân hàng. Justine thích sự thử thách trong
công việc của mình và thích đóng góp phần mình cho sự phát triển về mặt
tài chính của quê hương. Nhưng cô thấy cuộc sống riêng tư của mình lại
là một thất bại thảm hại.
Warren sẽ tham dự buổi họp mặt cùng cô
nếu cô đề nghị. Nhưng cô không muốn. Cô sợ rằng các bạn học cũ sẽ nghĩ
anh ta là bố cô, hoặc tệ hơn là thầy giáo cũ mà họ không thể nhớ. Phòng
tập thể dục của trường cấp ba mà lớp cô mượn làm địa điểm họp mặt được
trang trí thật đẹp. Ban khánh tiết mà cô là thành viên, đã rất cần mẫn
và sắp đặt mọi thứ thật tuyệt vời. Những bông hoa tươi có ở khắp mọi
nơi, trên các bàn và trong các lọ hoa đi thuê rất to đặt dọc các bức
tường.
Ban nhạc đang khuấy động không khí, và Justine vô tình nhịp
chân theo tiếng nhạc trong lúc đợi nhận thê và kí vào danh sách. Mọi
người quanh cô đang nói chuyện; cô bị bao quanh bởi tiếng la hét vui
mừng khi ai đó nhận ra người quen và những câu như “cậu có nhớ hồi...”.
Giống như hồi còn đi học, cô chỉ là người ngoài, lắng nghe, mỉm cười và
giả vờ vui vẻ.
Tham dự buổi họp lớp này đúng là một ý tưởng tồi tệ. Bản năng đã mách bảo cô từ trước đó vài tháng, và lẽ ra cô phải nghe theo.
“Justine!”.
Lana Rothchild vòng nhanh qua bàn phát thẻ và ôm chầm lấy cô như thể đã
mấy năm rồi họ mới gặp lại nhau. Thực ra họ đã cùng nhau trang trí cả
buổi sáng hôm nay. “Tớ thích chiếc váy của cậu”.