Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 1) - Chương 11 phần 2

Ý Warren là Justine chấp nhận sự bất lực của anh ta trong quan hệ chăn gối.

Thực
ra, cô không để tâm, thậm chí còn thích khi quan hệ của họ không hề
liên quan đến xác thịt. Justine giữ bí mật cho anh ta; cô chấp nhận
chuyện đó. Theo cô rất ít người biết trục trặc của Warren. Rõ ràng đó là
loại bệnh mà những viên thuốc tăng lực nhỏ màu xanh cũng chẳng có tác
dụng.

“Em thích tự do”, cô nhẹ nhàng nhắc, không có ý muốn xúc phạm.

“Em cứ tự do, em yêu”.

“Làm sao có thể như vậy được”.

“Có thể chứ”, Warren thuyết phục. “Trên thực tế, em có thể có phòng riêng nếu em muốn”.

Anh ta đã gợi ý như thế vào lần cuối cùng đề xuất chuyện này. Khi ấy cô không quan tâm, và bây giờ cũng vậy.

“Đó là vì mẹ em, phải không?”, Warren hỏi.

“Không
phải”. Justine biết đổ lỗi cho mẹ thật quá dễ. Bà là một thẩm phán, là
một người quan trọng của thị trấn, nhưng Justine có lập trường của mình.

Những điều cô làm với cuộc đời mình không phải là sự phản chiếu từ sự nghiệp của mẹ cô.

“Em
sẽ từ chối anh?”. Warren từng mang gương mặt của một chàng trai mà cách
đây hai mươi năm có thể là rất đáng yêu, nhưng ở tuổi này, trông nó
thật thảm hại.

“Em xin lỗi. Anh biết là em chẳng bao giờ muốn làm tổn thương anh mà”.

“Tốt”. Warren cười tươi rói và mở nắp chiếc hộp nhung ra.

Justine
ngộp thở. Đó là viên kim cương lớn nhất cô từng thấy trong đời, một
viên ba hay bốn cara gì đó. Cô đưa tay bưng miệng, không thốt lên lời.

“Nó rất đẹp, phải không?”.

Cô chỉ đủ sức gật đầu.

“Anh muốn chúng ta kết hôn, Justine. Đây là nhẫn đính hôn dành cho em”.

“Kết hôn ư?”. Căn phòng bắt đầu quay tít và Justine cảm thấy hơi chóng mặt.

“Em
là người phụ nữ có học, xinh đẹp. Mỗi khi có người nhìn thấy em đi bên
cạnh anh, anh cảm thấy như mình là triệu phú. Chúng ta là một cặp trời
sinh, em yêu ạ”.

Justine chằm chằm nhìn Warren. Tính thiếu nhạy
cảm của anh ta thật tức cười. Anh ta đang cố thuyết phục một phụ nữ trở
thành vợ mình bằng cách nói rằng cô đã nâng tầm hình ảnh của anh ta lên.
Nói điều đó để thuyết phục cô lấy anh ta ư?

“Em từng nói với anh rằng em không muốn lập gia đình”, anh ta nói.

“Em không muốn”.

“Chà, thế thì hợp với cả hai chúng ta đấy”.

Justine nhẫn nhịn.

Anh ta liếc quanh rồi hạ thấp giọng. “Nếu em muốn ở riêng phòng sau khi chúng ta kết hôn, thì anh cũng chấp nhận”.

“Ôi, anh Warren”.

“Em hãy suy nghĩ”, anh ta nói. “Hãy nhận chiếc nhẫn này. Thử đi em”.


làm theo lời anh ta, đơn giản là vì cô muốn xem chiếc nhẫn kim cương
bốn cara trông như thế nào trên ngón tay mình. Nhưng người đàn ông lãng
mạn sẽ tận dụng cơ hội này để tự tay mình đeo nhẫn cho cô. Seth sẽ làm
thế - cô chắc chắn - nhưng anh không có khả năng mua một chiếc nhẫn như
thế này… dù là bây giờ hay mai sau, suốt cả cuộc đời.

Chiếc nhẫn vừa khít như thể nó được thiết kế riêng cho Justine vậy. Đó là món nữ trang lộng lẫy nhất mà cô từng thấy.

“Em hãy đeo đi”, Warren giục. “Nó được bảo hiểm rồi”.

Justine chằm chằm nhìn chiếc nhẫn rồi miễn cưỡng tháo nó ra khỏi ngón tay.

“Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về lời cầu hôn của anh”, cô nói với Warren, và cô có ý đó thật.

“Em này, nếu bố mẹ làm em lo lắng thì anh sẽ nói chuyện với họ”.

“Em
tự quyết định được, anh Warren ạ”. Justine rùng mình với ý nghĩ Warren
đối mặt với cả bố và mẹ cô. Họ sẽ không hợp nhau, cô chắc chắn.

“Khi
nào em sẽ có câu trả lời?”, Warren hỏi, đúng chất của một người kinh
doanh. Anh ta không cho phép cô để mình phải mỏi mòn chờ đợi.

“Tuần
sau”, Justine đáp. Thậm chí nếu cô từ chối lời cầu hôn của anh ta, thì
mối quan hệ của họ cũng sẽ vẫn như trước. Warren biết điều đó và cả cô
cũng thế.

Ngay tối hôm sau, Seth gọi cho Justine từ Alaska. Cô không ngạc nhiên.

Dường như anh luôn biết lúc nào cô chờ điện thoại?

“Chào em”, anh nói. Giọng anh khiến người ta tưởng anh đang ở bên kia đường chứ không phải cách cô hàng nghìn dặm về phía bắc.

“Chào anh, Seth”.

Một khoảng lặng theo sau lời chào của cô. “Hình như em không vui khi nghe tiếng anh”.

“Vâng”.

“Vì nguyên nhân gì?”.

Justine
nhắm mắt lại và thở dài. Cũng có thể cô sẽ cho anh biết. Seth càng biết
sớm, thì càng tốt cho cả hai bọn họ. “Tối qua Warren đã hỏi cưới em”.

Một thoáng do dự nữa. “Em đã nhận lời cầu hôn của anh ta chưa?”.

“Chưa”.

“Em có muốn không?”.

Cô không muốn, nhưng để Seth biết thì khác nào cô đã chính thức cắt đứt quan hệ với Warren. “Em không biết”.

“Khi nào em sẽ biết?”.

“Sớm thôi”.

Seth không tranh luận hay cố thuyết phục Justine từ chối người đàn ông kia.

Anh
cũng không nói cô thật ngốc nghếch nếu đồng ý lấy Warren. Thay vào đó,
anh hỏi. “Em có yêu anh ta không?”. Anh giữ giọng ở tư thế đàm thoại,
như thể dửng dưng trước câu trả 1ời của cô.

“Em cũng vẫn chưa
quyết định”. Cô thích Warren, nhưng so với ngọn lửa bao trùm lấy cô mỗi
khi ở bên Seth, thì thích là một cảm xúc nhạt nhẽo.

“Em có đợi để anh quyết định giúp em không?”. Seth hỏi.

“Đừng nực cười thế”.

“Anh thấy có vẻ nên như thế đấy”.

Cô thở dài thành tiếng. “Em nói ra chỉ vì em nghĩ anh nên biết”.

Seth cười hinh hích, khiến cô càng thêm khó chịu.

“Thế là sao?”, cô hỏi.

“Em đã nói với bạn trai em rằng em đã kéo anh lên giường như thế nào chưa?”.

Đó là một cú đòn hèn hạ, và Justine không có ý định đáp trả.

“Warren
biết anh”. Cô không chắc có đúng thế không, nhưng cô nghĩ Warren đã
biết. Việc anh ta bắt gặp cô ở bên Seth là nguyên nhân khiến anh ta xúc
tiến lời cầu hôn.

“Anh cá là anh ta biết”. Cơn giận dữ của Seth
nhanh chóng biến mất như khi xuất hiện. “Chà”, anh nói, rõ ràng đã chán
chủ đề này, “anh đoán em sẽ phải ra một quyết định quan trọng”.

“Anh nói đúng”.

“Hãy gọi cho anh khi nào em quyết định xong”.

Justine
cảm thấy anh chuẩn bị gác máy, và thật oái oăm, cô không muốn kết thúc
cuộc nói chuyện của họ, không phải như thế này. Nhưng cô chẳng thể làm
gì ngoài việc thuận theo. “Em sẽ gọi”, cô khẽ nói, vừa đau khổ vừa tức
giận.

“Nghĩ đi nghĩ lại thì”, Seth nói, và cô nhận ra giọng anh
đầy tự tin. “Đừng bận tâm. Cả hai chúng ta đều biết em sẽ quyết định thế
nào mà”. Nói xong, anh gác máy. Justine bị bỏ mặc với ống nghe cầm trên
tay, tiếng vo vo vang lên bên tai cô.

Mặt trời phản chiếu lên mặt
nước trong xanh của Puget Sound khi chiếc phà rời khỏi cầu tàu
Bremerton và từ từ đi qua Rich Passage, thực hiện cuộc hành trình tới
Seattle. Đứng vịn vào thành phà cho gió thổi tung mái tóc đen, hít thật
sâu mùi mặn của biển cả, Olivia quay sang mỉm cười với Jack.

“Chiều hôm nay thật đẹp”

“Này”. anh đùa, “anh yêu cầu trời chỉ cho đẹp ngày hôm nay thôi đấy”.

Olivia nhìn quanh một lượt.

“Không
đùa đâu”, Jack khăng khăng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức Olivia phải phá
lên cười. “Anh bảo, Chúa ơi, chiều chủ nhật này con có một cuộc hẹn quan
trọng và con xin Người hãy ra tay giúp đỡ bằng cách ban cho thời tiết
thật đẹp”.

“Anh đã nói thế à?”.

“Đúng”.

Olivia quay
trở lại thanh vịn, tì khuỷu tay xuống và nóng lòng được thấy Seattle.
Con trai của Jack, Eric, sẽ đón họ ở bến phà, ba người bọn họ sẽ cùng
nhau ăn tối ở khu cảng. Đây là lần đầu tiên Olivia gặp Eric, Jack có vẻ
căng thẳng hơn.

“Em đã đi du lịch vài lần trong mấy năm qua,”
Olivia nói với anh, “và tới nhiều nước khác nhau, nhưng em chưa từng
thấy nơi nào đẹp hơn Seattle khi mặt trời lên”.

“Mọi thứ đều rạng
ngời đầy sức sống và xanh tươi mơn mởn”, Jack nói rồi cằn nhằn, “rõ là
thế rồi vì vừa mới dứt ba tháng mưa phùn”.

“Có phải đã đến lúc anh
ngồi dưới ánh đèn hạnh phúc không?”, Olivia hỏi anh câu mình đã từng
hỏi các con. Mỗi lần một ngày nào đó ảm đạm, và chúng phàn nàn vì không
được ra ngoài chơi Olivia lại bắt chứng ngồi dưới ánh đèn đọc sách James
gọi đó là ánh đèn hạnh phúc vì cậu hiểu rằng cho đến khi cậu cười, mẹ
mới cho cậu rời khỏi ghế.

“Ánh đèn hạnh phúc?”

Olivia giải
thích và họ trêu chọc nhau trong vài phút. Khi cả hai đều im lặng, chị
nhận ra Jack căng thẳng đến thế nào. Anh rời khỏi thanh vịn, đo chiều
dài của chiếc phà bằng bước chân, uống ba tách cà-phê, mang cho Olivia
một tách và bồn chồn trong suốt chuyến đi từ bán đảo Kitsap tới vịnh
Elliot.

Olivia nhận ra Eric là con trai Jack ngay khi trông thấy.
Cậu cao bằng bố, dáng vẻ khỏe mạnh, ngoài cách ăn mặc, họ trông khá
giống nhau.

“Chào Eric”, Olivia vừa nói vừa chìa tay ra.

“Đây là cô Olivia Lockhart”. Jack giới thiệu, đưa tay chỉ về phía Oliva.

Bố
con Jack không ôm hôn hay bắt tay. Vì Stan là người thích biểu hiện
tình cảm bằng hành động, nên Olivia hơi lấy làm lạ trước lối cư xử của
nhà Griffin.

“Chuyến phà thế nào ạ?”. Eric hỏi khi họ bắt đầu đi bộ dọc khu cảng.

“Tuyệt lắm”, Jack nhiệt tình nói, cứ như họ vừa bước xuống một con tàu chứ không phải chiếc phà đi mất một tiếng từ Puget Sound.

“Bố và cô có đói không?”, Eric hỏi tiếp.

“Đói cồn cào”.

Olivia liếc nhìn hai bố con, ngạc nhiên trước sự ngượng nghịu mà chị cảm nhận được.

Eric
nói cậu đã chọn dược một nhà hàng trước khi hai người đến và đã đặt
chỗ. “Con hi vọng bố và cô thích cua”, cậu nói rồi dẫn đường.

“Tôi rất thích”, Olivia quả quyết.

Eric
quay sang bố. “Bố thế nào cũng được”, Jack khẽ nói Rõ ràng Eric không
quen với khẩu vị của bố mình. Điều đó cũng rất lạ. Nhà hàng mà Eric chọn
chuyên về các món cua. Mỗi thực khách được cung cấp một cái vồ bằng gỗ
và một chiếc yếm. Họ vừa nói chuyện vừa kẹp vỡ con cua Dungeness còn
đang bốc khói vì nhúng miếng thịt vào bơ chảy, cuộc nói chuyện trở nên
sôi nổi hơn nhờ những tiếng cười. Bữa tối thật tuyệt vời. Khi rửa tay
xong, Eric đưa hai người trở lại phà. Một lần nữa, cậu bỗng tỏ ra khá
trang trọng, và cuộc nói chuyện vốn diễn ra vô cùng thoải mái trong suốt
bữa ăn bỗng trở nên cứng nhắc. Tay Jack vẫn để trong túi áo gió.

“Con rất vui”, Eric nói. Đó là tưởng tượng của Olivia hay đúng là cậu hơi ngạc nhiên trước tiết lộ đó nhỉ?

“Bố cũng thế”, Jack nói.

Trong giây lát, Eric không nói gì. “Bố có muốn lần sau chúng ta lại gặp nhau không?”

“Bố thích lắm”, Jack nói nhẹ nhàng.

“Con cũng thế”.

Eric mỉm cười với Olivia. “Thật vui được gặp cô”.

“Cô cũng vậy, Eric ạ”.

Những chiếc ôtô bắt đầu rời bến phà Bremerton và đã đến lúc lên đường.

“Bố
sẽ giữ liên lạc”, Jack nói, rồi đưa Olivia vào bến, qua trạm soát vé
dành cho người đi bộ. Eric đưa tay lên vẫy tạm biệt rồi quay lưng chậm
rãi bước đi.

Jack mua vé, và khi họ đã ở yên trên phà, anh nói. “Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, phải không?”

“Rất tốt đẹp”.

Oliva
cảm nhận được sự thanh thản ở Jack và thấy thái độ của anh - toàn bộ
thái độ của anh với con trai - hơi khó hiểu. Vừa suy nghĩ về chuyện đó,
chị vừa bước theo anh lên bậc thang để đến khoang giữa. Jack vội tiến
lên trước chị, bước nhanh về phía thanh vịn và đứng đó, gió ùa vào mặt
trong lúc anh nhìn ra khu cảng Seattle.

“Thằng bé kìa”, Jack gọi. Anh đặt tay lên môi và huýt sáo thật to. Eric giật mình quay lại, trong thấy họ và vẫy tay lần nữa.

“Thật là một chàng trai lịch thiệp”, Olivia khẽ nói.

“Nó thừa hưởng điều ấy từ mẹ”.

“Anh không ở bên con hồi nó còn nhỏ à?”

Điều đó giải thích sự ngượng nghịu giữa họ.

“Anh có ở gần nhưng… không thực hiện vai trò của một người bố”.

Olivia
hiểu anh đang nói gì. Giữa trường luật và các câu chuyện xen vào những
năm đầu đời của Justine, Jordan và James, Olivia đứng ngoài khá nhiều bí
mật. Chị luôn mong trở thành một người mẹ tốt, và giờ vẫn vậy, nhưng
một ngày có quá nhiều công việc phải làm trong những giờ đồng hồ ít ỏi.

“Anh tự hào là bố thằng bé”.

Đó có lẽ là lời khen tốt nhất mà một người bố dành tặng cho con trai, nhưng thật tiếc Eric không có mặt để được nghe.

“Anh có thường gặp con không?”, Olivia hỏi, cố tìm hiểu rõ mối quan hệ này.

“Bố
con anh đang cố”, đó là những gì Jack thừa nhận. “Tuy nhiên, có rất
nhiều vấn đề...”, anh nhăn nhó với từ anh vừa nói ra, “...bọn anh cần
phải giải quyết”.

Chị mỉm cười khi nhớ rằng anh từng nói mình không thích cái gọi là cách nói khó hiểu.

Và anh cũng từng nói với chị hơn một lần rằng anh chỉ thích những cách nói đơn giản.

“Nhưng cả anh và Eric đều đang cố gắng”, Olivia nhẹ nhàng nói.

Jack gật đầu. “Đúng thế.” Rồi như thể tìm cách đổi chủ đề, anh hỏi. “Em có tin gì của Justine không?”

Olivia muốn kêu lên thật to. Cô con gái là mối lo lắng chính của chị lúc này.

Mặc
dù Justine không kể gì với Olivia, nhưng lời đồn đại về con bé và Seth
Gunderson đã lan khắp thị trấn. Olivia thấy rất vui. Seth đúng là mẫu
người mà chị hình dung, Seth rất hợp với đứa con gái bướng bỉnh của chị.

Rồi
Seth tới Alaska, và đột nhiên có lời đồn rằng Warren Saget đã đặt mua
một chiếc nhẫn kim cương rất lớn từ cửa hàng trang sức Berghoff. Warren
đã cố tình chọn cửa hàng trang sức trong thị trấn, và lí do của sự lựa
chọn ấy không qua được mắt Olivia. Anh ta muốn chị biết. Thật hèn hạ,
Warren Saget không có đủ dũng khí để đối mặt với Olivia. Anh ta nhờ
những kẻ ngồi lê đôi mách của vịnh Cedar thông báo ý định của mình với
chị.

“Anh đã nghe chuyện?”. Olivia hỏi.

Jack hờ hững nhún vai. “Con bé đã đồng ý chưa?”

“Em không biết”. Thật đau lòng vì phải thừa nhận rằng cô con gái duy nhất của mình không bàn bạc chuyện hôn nhân với mẹ nó.

“Nếu con bé đồng ý, em sẽ làm gì?”. Jack hỏi, chăm chú nhìn Olivia.

“Làm
gì ư?”. Cứ như Olivia được quyền lựa chọn vậy. “Em có thể làm gì đây?
Em sẽ cười tươi và chấp nhận, nhưng em sẽ trải qua một quãng thời gian
khủng khiếp vì phải gọi Warren là con rể, đặc biệt là khi bọn em xấp xỉ
tuổi nhau”.

“Liệu Seth Gunderson có biết về... lời cầu hôn không?”

Lúc này đó là một bí mật. “Giá mà em biết”.

“Em có lo lắng không?” Jack hỏi.

“Rất lo”, Olivia nói dứt khoát.

Jack vòng tay qua vai chị. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em cứ chờ xem”.

Olivia cố nghĩ theo hướng tích cực, nhưng chị không biết Jack đang ám chỉ hoàn cảnh của chị hay của chính anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3