Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 1) - Chương 04 phần 2
“Chúng ta không thể - không thể - nói chuyện mà không mắng mỏ
nhau”, Và rồi bây giờ, họ đau đớn khi hai người đứng hai bên nấm mộ của
con gái.
“Có sao không?”, anh hỏi. “Anh ở trong ngành hải quân - điều đó không thay đổi.”
Cô
lắc đầu. Lý do không quan trọng. Anh nợ cô một lời giải thích. Phòng
thủ trở thành một phản ứng tất yếu, một cách khiến con người ta trở nên
xa cách.
Đặc biệt là anh...
“Tệ thật”, anh mất kiên nhẫn. “Sao nói chuyện với em mà khó khăn thế?”
“Anh không biết thật hay sao?” Cô còn có thể nói gì nữa nhỉ?
“Như anh đã nói, anh rất xin lỗi về đêm hôm trước. Việc này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”. Anh quay đi, bước vội vã.
“Anh đi sớm thế à?”, cô gọi với theo vì không muốn anh bước đi xa.
Anh quay lại, nhìn thẳng cô và gật đầu.
“Em muốn biết về việc chuyển tàu”.
Anh
nhìn chằm chằm xuống nấm mộ của con gái. “Anh đề nghị chuyển. Giá mà
anh ở trên chiếc hàng không mẫu hạm lúc Allison ra đời, anh đã có thể
bay về nhà. Anh đã có thể ở bên em... Anh không muốn rơi vào hoàn cảnh
đó một lần nữa”.
Cô không hề biết là lại có thể chuyển như vậy.
“Anh sẽ đi sáu tháng”, Ian bảo cô.
Nghe dài đằng đẵng hơn cả một đời người. Hẳn là cô đã bộc lộ cảm xúc ra mặt khi nghe anh nói thế.
“Anh không thể chịu đựng được”, anh nói.
“Em biết”, cô thì thầm.
“Anh tưởng em lo lắng về việc ly hôn”. Anh luôn ám chỉ việc đó, nhấn mạnh vào đó là quyết định của ai.
“Hoãn lại cũng chẳng sao,” cô bảo anh. “Mà em cũng chẳng còn tiền để trả lệ phí thuê luật sư”.
“Anh tưởng em muốn đưa việc của chúng mình ra Trung tâm giải quyết tranh chấp?”
“Em
định thế nhưng nếu anh ở ngoài biển, như thế là lãng phí thời gian,
phải không?” Cô có thể nhờ tư vấn một bên thứ ba không thiên vị, nhưng
nếu Ian không có ở đó, sẽ chẳng giải quyết được việc gì.
“Trên luật pháp, chúng ta vẫn là vợ chồng - đúng không?”.
Cecilia đoán cách anh nói vậy nghĩa là anh thấy hối hận về lời gợi ý giả vờ đã ly hôn tuần trước của anh.
“Vâng,” cô đáp lời anh. “Anh không cần lo lắng rằng em sẽ hẹn hò với một ai đó khác”.
Anh nhíu mày.
Có
lẽ cô hiểu sai ý anh. “Anh định nói thế phải không?”. Cô không thể
không nhớ lại phản ứng của anh với người đàn ông trong quán bar.
Anh
ngây ra nhìn cô. “Không, nhưng anh rất vui khi nghe em nói vậy. Chẳng
người đàn ông nào thích nghĩ rằng vợ mình ở bên một người khác dù là
trong bất kỳ tình huống nào.”
Giờ thì Cecilia bối rối. “Chính xác
là anh đang nói gì? Anh có muốn chúng mình là vợ chồng không? Hay anh
chỉ muốn em nhớ rằng trên luật pháp em vẫn còn ràng buộc với anh?”
“Anh
muốn em nhớ rằng chúng ta gắn bó với nhau - cả trên luật pháp và cả về
tài chính cho đến khi nào làm rõ được mọi chuyện, thế được chưa?”
Cecilia khoanh tay, gật đầu. Cô cảm thấy không thích lý do anh đưa ra.
“Lần trước anh đi xa…”. Anh ngừng lại và liếc về phía một của Allison.
“Em
thanh toán các khoản trả bằng thẻ tín dụng. Vì chúng ta vẫn còn là vợ
chồng, về pháp lý, anh chịu trách nhiệm thanh toán những hóa đơn đó, vì
vậy, nếu em nói cho anh biết thì tốt”.
Giá anh đấm cho cô một quả có khi còn đỡ đau lòng hơn.
“Ý
anh là anh lo em sẽ tiêu nó trong thời gian anh ngoài biển à?”. Cô
không thể tin được anh lại nói thế. “Từng xu em tiêu, từng xu lấy từ thẻ
đó đều dùng vào việc chôn cất Allison.” Cecilia bắt đầu run lên, ban
đầu là vì giận dữ, rồi nỗi giận dữ bùng lên. “Sao anh dám? Làm sao anh
lại đám!” Nếu cô cần một lời nhắc nhở rằng tại sao cô lại không thể chịu
đựng được cuộc hôn nhân này thì đây chính là một trong những lời nhắc
nhở đau đớn nhất.
“Anh không có ý như em hiểu”, anh nói.
“Sẽ
không xảy ra nữa đâu”, giọng cô lạnh tanh Ian lắc đầu. “Thậm chí anh
cũng chẳng biết tại sao anh lại nhắc việc đó. Anh xin lỗi.”
Cô lờ anh đi. Cô chẳng việc gì phải trả lời.
“Lần
nào cũng thế”, anh điên tiết. “Anh cố gắng nói chuyện với em, cố cởi mở
mọi vấn đề và em phủ đầu anh như thể anh không có mặt e ở đây”.
Tay
cô chôn sâu trong túi, đầu cúi xuống. “Mỗi xu trong đó, em đều dùng vào
việc chôn cất con gái chúng ta”, cô nhắc lại. “Và hóa đơn ba trăm đô la
tiền điện thoại... em biết nó làm anh buồn, nhưng...”.
Bất chợt cô không thể nào kiểm soát giọng nói, cảm xúc của mình nữa.
“Nhưng
đó là cho em!”. Cô gào lên, mắng chửi anh, lôi cả hai người vào nỗi đau
đớn và giận dữ của cô. “Ngày hôm đó có tới hai đám tang chứ không phải
chỉ có một. Một là đám tang của Allison và đám tang thứ hai là của chính
bản thân em. Xin lỗi Ian, vì em quá yếu đuối, nhưng em không như anh.
Em cần mẹ em... Em cần nói chuyện với ai đó. Bố em không thể xoa dịu em
mà anh thì không có ở đây. Mẹ em....” Vì không muốn anh nhìn thấy những
giọt nước mắt túi thân của mình, cô quay đi và bắt đầu cuống cuồng tìm
trong túi.
“Cecilia?”.
Cô đã tìm được thứ mình muốn và kéo cái cặp tài liệu nhỏ bằng nhựa ra.
“Đây”,
cô gào lên và lấy tấm thẻ tín dụng ra rồi vứt vào anh. Tấm thẻ rơi
xuống nền cỏ xanh ấm ướt. “Cầm lấy đi! Tôi không cần....”
Anh ngập ngừng một lúc rồi mới nhặt lên. “Em hãy cầm để sử dụng trong những trường hợp khẩn cấp”.
Như thể cái chết của con gái cô không phải chỉ xảy ra một lần vậy.
Cô
lắc đầu lia lịa. Có chết cô mới sử dụng thẻ tín dụng có tên của anh. Cô
sẽ tự làm cho mình một cái. Một cái mang tên thời con gái của cô. Ian
kiểm tra cái thẻ, tay anh lần lần trên những chữ nổi của cái tên Cecilia
Randall.
“Anh không đến đây dể lấy thẻ tín dụng”.
“Được giờ
thì anh có rồi đấy”, cô thẳng thừng trả lời anh mà chẳng thèm nhìn vào
mặt chồng không nói gì. Phải mất một lúc lâu. Cuối cùng anh thì thầm,
“anh xin lỗi, Cecilia.”
“Lần này là vì cái gì?”.
Lại im
lặng. “Anh sắp đi xa sáu tháng trời”, anh lẩm bẩm. “Anh ước gì mình có
thể giải quyết việc ly hôn trước khi đi, nhưng....”
Họ đã từng chia tay nhau quá nhiều lần rồi.
“Anh
muốn đi mà giữa chúng ta không có cảm giác buồn. Anh biết, em chẳng
muốn là vợ anh thêm một chút nào, nhưng chúng ta không thể làm được gì
khác trong chuyện này”.
“Và ý của anh là?”, cô đau khổ hỏi anh.
“Tệ
thật, Cecilia, em có muốn lắng nghe anh nói không? Đây có phải là những
gì em muốn không? Đây có phải là cách em muốn không? Anh thì không. Anh
theo em đến đây bởi vì anh nghĩ... Anh hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội để
kết thúc chuyện này một cách thân thiện”.
“Chẳng có cuộc ly hôn nào thân thiện hết”.
“Em nói đúng, nhưng em có muốn không”.
Không hề. Cô biết vì sao anh tới. Ian sẽ ra biển trong ít ngày và khi ra đi anh không muốn trong đầu vẫn phải áy náy về cô.
“Tạm biệt Ian”, cô dịu dàng. “Chúc anh một chuyến đi tốt đẹp”.
Anh cau có như thể không biết có nên tin cô không. “Em nói thật không?”
Cô
gật đầu. “Em không muốn chiến tranh, em không bao giờ muốn. Anh cứ yên
tâm mà đi. Khi anh trở về, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện trước pháp
luật”.
“Cảm ơn em”. Rõ ràng anh được giải thoát và khi quay đi,
ánh mắt anh dịu lại, Cecilia nhìn anh biến mất trong làn sương và nhìn
theo cho tới tận khi bóng anh khuất.
Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng
ra cảnh chia tay nếu Allison còn sống. Cô sẽ đứng ở cầu tàu với những
người vợ hải quân khác và Ian sẽ hôn tạm biệt cô, hôn Allison và lại hôn
cô lần cuối. Sau đó, anh chạy đến chỗ chiếc tàu hàng không mẫu hạm còn
cô ôm con trong tay, giơ cánh tay nhỏ xíu của Allison lên vẫy vẫy để con
bé có thể tiễn cha mình đi. Nhưng thay vào đó, họ lại đang cố chia tay
nhau khi đứng bên nấm mộ của đứa con thân yêu.
Những ngày cuối
tuần Justine tránh mẹ mình và cô có lý do. Cứ mỗi khi hai mẹ con ở gần
nhau, Olivia lại chỉ trích Warren. Mẹ cô không nói thẳng mà cứ bóng gió
xa xôi. Chẳng hạn, mẹ nhắc đến những chuyện nghe được về các bà vợ trước
của anh ta. Hoặc nhắc tới những vấn đề những tòa nhà mà công ty anh ta
đã xây dựng.
Theo quan điểm của Justine, việc cô gặp
gỡ Warren không phải là việc của mẹ. Đúng, anh ta có nhiều tuổi một
chút. Và cô thú nhận rằng có những tai tiếng về anh ta, nhưng đó không
phải là chuyện quan trọng nhất. Có những chuyện về Warren mà mẹ cô và
hầu hết những người khác đều không biết và sẽ chẳng bao giờ được biết.
Warrren tin tưởng cô và với cô, niềm tin của anh ta cực kỳ có ý nghĩa.
Lý do thứ hai cô tránh mẹ mình là có liên quan tới James. Một năm trước,
em trai cô lặng lẽ vào ngành hải quân. Lần đầu tiên xa nhà nên cậu ta
rất nhớ gia đình. Mẹ rất bực về cậu. Giờ em trai cô đã có một quyết định
thay đổi cả cuộc đời và cậu để chị mình thông báo với gia đình.
“Nói
với mẹ hộ em”, cậu ta nài nỉ và vì yêu quý em nên cô đã ngốc nghếch
đồng ý. Justine chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi sự giận dữ của mẹ
mình. Sáng thứ hai, cô quyết định gọi cho bà ngoại và để
bà Charlotte thông báo tin này. Cô đi ra ngoài phòng rất xa mới nhấc
điện thoại lên và quay số. Chuông vừa kêu, cô lại đặt điện thoại xuống
và nhiếc mắng mình là một kẻ hèn nhát.
Buổi chiều, cô khó khăn lắm
mới tập trung được vào việc giải quyết các đơn xin vay tiền và họp với
đội ngũ nhân viên - cô là quản lý của ngân hàng Quốc gia số một, chi
nhánh vịnh Cedar và gánh rất nhiều trách nhiệm. Justine thở dài.
Cô biết, cô phải nói trực tiếp với mẹ và càng sớm càng tốt.
Sau
giờ làm việc, Justine lái xe thẳng về nhà ở số l6 đường Lighthouse. Cô
đã sống ở đây cho tới khi vào đại học cách đây mười năm; thỉnh thoảng cô
lại về đây một thời gian ngắn. Đó là nhà chứ không phải nơi xa lạ. Mỗi
lần đi trên đoạn đường rẽ về nhà, Justine lại có cảm giác bồi hồi khó
tả. Cảm giác ấy không thể có được ở bất kỳ nơi nào khác mà cô từng sống.
Justine
đỗ xe ở trước nhà. Khi cô đến, hẳn là mẹ cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ
vì cô vừa bước lên bậc thang chỗ cổng vòm thì mẹ cô ra mở cửa.
“Con yêu”, Olivia giơ tay ra ôm con. “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”.
Justine cố mỉm cười.
“Con đến đúng giờ ăn tối đấy.”
Justine
không bao giờ hiểu được vì sao mẹ cô lại cứ muốn vỗ béo cô. Bà cô cũng
vậy. Mẹ bao giờ mà chẳng thích chăm sóc con, cô nghĩ vậy. Nhưng cô có
cần chăm sóc nữa đâu. Mà cô có cần thì cũng không phải theo kiểu đó.
“Tuyệt,” cô hờ hững nói. Bụng cô đã sôi lên rồi.
Olivia nheo mắt nì~n cô. “Con đang nghĩ gì à?”.
Ra-đa. Justine thề là mẹ cô có ra-đa.
“Sao mẹ không pha trà?”, cô gợi ý.
Mẹ cô lặng ngươi. “Con có thai phải không? Trời ơi, đừng có nói với mẹ là con sẽ lấy Warren đấy!”
“Mẹ, mẹ pha trà đi và không đâu, con không có thai”.
“Ơn Chúa”. Olivia thở phào. Chị thậm chí không nhận ra phản ứng của mình đã xúc phạm con gái đến thế nào.
Olivia vào bếp và Justine theo sau.
“Mẹ
thật thô thiển, con yêu. Tha thứ cho mẹ nhé” mẹ cô thở dài. “Con biết
mẹ nghĩ thế nào về Warren rồi đây.” Không cần phải nhắc nhở Justine
chuyện ấy.
“Nhưng con có vẻ thích đi cùng anh ta và như thế rất không ổn.”
Justine
không trả lời câu xin lỗi nửa vời của mẹ cô. Ý bà là gì? Đúng, cô
thích Warren đấy, nhưng cô cũng không mù trước những lỗi lầm của anh ta.
Vấn
đề lớn nhất ở anh ta là tuổi tác. Justine thích người lớn tuổi. Họ ổn
định, tự tin, và quan trọng hơn cả là đảm bảo được cho cô. Cô không định
sinh con hay tìm kiếm một mối quan hệ chín chắn. Cô thấy hầu hết đàn
ông ở tuổi mình đều trẻ con và thiếu trách nhiệm. Olivia rót trà và mang
hai cái chén ra chỗ bàn ăn.
“Được rồi,” Olivia nói khi cả hai đã ngồi xuống. “Nếu con không có thai, vậy thì không ổn?”.
Justine lờ câu hỏi đó đi và nhấm nháp chén trà của mình.
“Tuần trước con nhận được điện thoại của James”.
Mẹ cô ngây ra nhìn con. “James thì có gì liên quan ở đây?”.
“Nó có vẻ ổn”.
“Ổn?
“Hạnh phúc”, Justine nói rõ hơn.
“Nó mới có bạn gái à?”.
Justine không thể tin được rằng mẹ mình lại không có chút linh cảm nào về con trai mình. “Không... chính xác lắm.
“Nó vẫn gặp con bé trước đây? Selina? Tự nhiên, mẹ không nhớ họ của cô bé”.
“Solis”.
“Hừm. James kể rằng chúng hay cãi cọ nhau về chuyện này chuyện nọ”.
“Bây giờ chúng rất hòa thuận với nhau”, Justine cố nén cười. Mẹ cô hoàn toàn chẳng biết gì.
“Mẹ rất mừng khi nghe nói vậy”
“Thật chứ mẹ?”. Justine nhấn mạnh.
“Tất nhiên rồi”. Olivia ngập ngừng. “Con có định nói với mẹ rằng James và Selina đính hôn khôn đấy?
“Không, con đến đây để thông báo với mẹ rằng chúng đã cưới nhau”.
“Cưới?”.
Olivia đứng phắt dậy rồi lại ngồi phịch xuống. “Cưới? Mà lại không báo
cho mẹ biết. Không báo một lời cho đến khi việc đã rồi?”
“James sợ vì không biết mẹ sẽ phản ứng thế nào”.
“Nó
nên sợ hơn trước những gì mẹ sẽ nói bây giờ”. Olivia giận dữ. “Sao nó
có thể nghĩ như vậy? Thế còn gia đình Selina thì sao? Họ có sốc không?”
“Rõ ràng là không”.
“Ý con là sao?”
“Bố Selina khăng khăng là họ sẽ phải làm đám cưới trước một linh mục”.
“James không theo đạo Thiên chúa”.
“Nó
sẽ chuyển”. Justine có thể nhận ra nét hoảng sợ trong mắt mẹ, nó cho
thấy mẹ cô khó lòng tin nổi chuyện này. James vốn theo đạo Tin lành và
chỉ trong chốc lát đã chuyển sang đạo Thiên chứa.
“Hẳn là nó phải yêu con bé lắm”, Olivia trầm ngâm.
“Con chắc chắn là như vậy”.
“Vậy
nói cách khác, con trai mẹ và cô bé mà mẹ chưa từng gặp đã tổ chức hôn
lễ theo đạo Thiên chúa mà không hề báo cho ai trong gia đình ta biết?”.
“Có ạ”, Justine thốt lên.
“Tại sao?”.
Justine nín thở một lát. “James muốn bố và mẹ có mặt ở đó nhưng lại sợ có thể mẹ không đồng ý”.
“Vì lòng kính Chúa, tại sao? Vì Selina là người Bồ Đào Nha? James hiểu bố mẹ rõ hơn thế mà”.
Justine nhún vai. Cô không đồng tình với những gì em trai mình làm nhưng hối hận thì đã quá muộn.
“Khi nào mẹ sẽ phải gặp con bé?”
“Mẹ, còn nữa…”.
Olivia đặt cái chén lại.
“Selina có thai phải không?
Cuối
cùng, mẹ. Mẹ phải mất một thời gian rất lâu mới hiểu được là đã xảy ra
chuyện gì. “Con đã trực tiếp nói chuyện với Selina”, Justine vui vẻ.
“Con bé có vẻ rất vui. James yêu con bé như điên như dại và con tin là
cô bé sẽ là một người vợ tốt”.
Trông mẹ cô có về không chắc chắn. “Còn bao lâu nữa?”
Đây là phần khó khăn nhất. “Còn bốn tháng nữa”.
“Bốn tháng”, mẹ cô nhắc lại. “Bốn tháng nữa mẹ sẽ là bà?”.
“Có lẽ như thế”.
Mẹ cô im lặng một lúc, mắt long lanh và Justine nhận thấy là mẹ cô đang cố để không bật khóc.
“Mẹ, mẹ không thích làm bà à?”.
Olivia lắc đầu và đưa khăn lên chấm mắt. “Ồ không... Mẹ chỉ mong rằng con trai mẹ có đủ dũng khí để tự mình nói với mẹ.”
Justine ôm chặt mẹ. “Lúc này, nó đang chờ điện thoại của mẹ. Mẹ có muốn con quay số giúp cho mẹ không?”
Mẹ cô gật đầu. “Có.”