Lê Vân - Yêu và sống - Chương 11 phần 3

11 (B)

Tôi từ chối lời đề nghị của chàng ngay lúc đó.

Cuộc
đối thoại đầu tiên ngừng lại. Chàng bỏ nhà đi đâu không rõ. Bụng tôi
lớn dần lên. Với thiên hạ, chưa có gì đáng ngại, bởi tôi đang có chồng.
Mãi đến khi tôi gần sinh, chàng bất ngờ trở về. Và một lần, chàng đã
khiến tôi vô cùng cảm động.

Do quá căng thẳng và cô đơn, tôi
thường đi bộ ra ngồi nghỉ ở ghế đá vườn hoa. Cảm giác cô liêu buồn bã ào
tới. Sao mình bất hạnh thế! Những lúc thế này, nếu người ta có chồng
bên cạnh, chắc hẳn người chồng sẽ yêu người vợ lắm. Mặc dù hình thù
người vợ thay đổi rất nhiều bởi cái mầm sống của họ đang lớn dần lên,
nhưng người ta sẽ vô cùng hạnh phúc. Nếu mình có chồng ở đây, người đó
sẽ đưa mình đi dạo, dưa mình đi tập, chứ không bao giờ để mình ngồi một
mình như thế này. Ngồi đó, nhìn dòng đời, dòng người tấp nập ngược xuôi
cười cười nói nói, càng thấy cô quạnh làm sao! Một người đàn bà cô đơn
trong chiếc váy bầu rộng thùng thình. Đông người thế kia mà sao tôi
chẳng thể chia xẻ với ai được, ngay cả với những người thân, người ruột
thịt, về cái sự thật mà tôi đang mang trong lòng. Sẽ không ai hiểu được
và không ai chấp nhận được sự thật này.

Đang miên man như thế:
chàng lãng tử của tôi xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Chàng vô
tình đi đâu đó qua đây, chợt nhìn thấy tôi, hay là chàng đi tìm tôi? Tôi
không biết. Chỉ nhớ như in lời chàng nói: “Nhìn em, anh thương em quá!
Nào, để anh đưa em về”'. Tôi lên xe của chàng, lòng tràn ngập niềm biết
ơn. Có lẽ, chàng là người duy nhất hiểu thấu được nỗi cô đơn hoang hoải
của tôi lúc này.

Gần đến ngày sinh, bụng tôi to lắm. Lặc lè bảy
mươi cân, nom tôi xù ra như một con voi xấu xí. Da gần như là muốn nứt
vỡ, mặt mũi sưng phồng. Không ai nhận ra tôi nữa.

Abraham tính đến ngày tôi sắp sinh thì bay về Việt Nam. Anh muốn là người đưa tôi đến bệnh viện sinh con.

Những
ngày sắp sinh, chúng tôi hay đi cùng nhau. Có ngày anh đưa tôi đi bác
sĩ ba lần. Hôm đó, tôi như bị biến chứng, huyết áp tăng vùn vụt. Bác sĩ
bảo: “Nghe nói ở bệnh viện Việt Pháp có dịch vụ sinh con rất tốt, chị
phải đến đó ngay để người ta xử lý, nếu còn muốn sống nhìn thấy mặt
trời”. Ông bác sĩ nghĩ mình hoàn toàn có khả năng tài chính để đến bệnh
viện Việt-Pháp, chứ đâu có biết rằng mình còn có khúc mắc gì đây. Thành
thực mà nói, tôi rất sợ. Không bao giờ dám nghĩ sẽ xuất hiện ở bệnh viện
Việt Pháp. Mọi người nghĩ thế nào, rồi ở nhà sẽ tung tóe ra, ai sẽ đưa
minh đi viện Việt Pháp đây khi mọi thứ còn chưa chính thức. Người ta sẽ
nghĩ, làm sao một mình tôi có thể vào được Việt-Pháp?

Tôi bảo anh
đưa tôi về, chuẩn bị chút hành lý rồi sáng mai vào bệnh viện Việt Nam.
Ít nhất nó sẽ không xáo trộn lên. Anh bảo: “Tùy em, đâu cũng được, nhưng
như bác sĩ đã nói, em phải quay lại bệnh viện ngay hôm nay, Tôi không
chịu. Vẫn ngoan cố lắm. Nhưng đến chiều, bỗng thấy lo lắng không yên.
Không hiểu có gì bất thường mà mặt cứ phù lên. Cuối cùng, khoảng năm,
sáu giờ chiều, tôi quyết định: Thôi thì bệnh viện Việt Nam cũng được. Và
anh đưa tôi đến bệnh viện C. Bác sĩ khám xong bảo: “Cho bệnh nhân thay
quần áo làm thủ tục nhập viện”.

Cứ ngỡ nhập viện bình thường thôi,
ai ngờ, tôi vừa ngồi lên xe đẩy kiền bị đẩy vào thang máy, cách ly
luôn. Lúc bấy giờ, anh mới làm thủ tục bên ngoài. Rất may là bác sĩ nói
được tiếng Anh và hướng dẫn anh khai tên tuổi địa chỉ. Ở bệnh viện, ai
cũng nghĩ chúng tôi là hai vợ chồng đưa nhau đi đẻ. Họ không nghĩ đến
một trắc trở gì. Anh ghi tên mình vào mục người chồng như bất cứ người
chồng nào đưa vợ đi đẻ phải làm. Sau đó, anh không biết làm thế nào để
gặp được tôi, hoặc chí ít là biết được thông tin về tôi. Bồn chồn lo
lắng. Mãi đến 10 giờ đêm, anh mới lần ra số phôn của người phiên dịch
cũ, gọi điện cho anh ta. Hai người tìm được đến nhà Khanh.

Lúc
này, anh buộc phải nói với Khanh tất cả sự thật về đứa bé tôi sắp sinh.
Lúc ấy, không thể nói dối được nữa, vì muốn nhờ cô ấy giúp. Trong nhà,
chẳng ai biết tôi đi đâu.

Không thể nào liên lạc với mọi người ở
nhà vì ngại, anh chẳng biết cầu cứu ai, ngoài cô em gái. Chỉ cô ấy mới
có thể giúp được. Một tiếng Việt bẻ đôi anh không biết, người ta không
cho vào làm anh vô cùng hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với
tôi. Trong khi đó, tôi “bị trói” luôn trên bàn, đo huyết áp liên tục.
Tăng huyết áp như vậy có thể dẫn đến ngộ độc thai nghén. Bác sĩ theo dõi
sát sao suốt từ chiều đến đêm mà vẫn bất ổn. Họ cố chờ xem tôi có thay
đổi hay ổn định lại huyết áp không. Nằm trên bàn đẻ, tôi cứ lo cho anh,
không biết một mình anh ở ngoài xoay sở ra làm sao. Chắc anh cũng rối
bời vì không nhận được tin tức gì của tôi Đang lo lắng thì nhìn thấy anh
và Khanh đến, mừng ơi là mừng. May sao, Khanh lại quen với một cô y tá,
xin cho anh lên được phòng cách ly. Khanh bảo: “Chị đừng lo, em đã nhờ
cậy các bác sĩ ở đây hết rồi”. Tôi đọc thấy sự ngạc nhiên trong mắt
Khanh. nhưng vào tình huống này, cô ấy chỉ biết làm tất cả những gì có
thể để bày tỏ tình cảm ruột thịt.

Không phải lúc nào Khanh cũng
rảnh rỗi để chầu chực ở bệnh viện, chỉ có anh là người thân duy nhất lo
lắng cho tôi lúc này. Để giúp anh vào gặp tôi dễ hơn, tôi viết cho anh
một mẩu giấy, dặn anh khỏi phải nói, cứ đưa mẩu giấy này cho bất kỳ ai
là y tá bác sĩ, hi vọng thấy anh là người nước ngoài, họ sẽ nể mà cho
anh vào. Nội dung của mẩu giấy là: “Chị làm ơn cho tôi lên thăm người
nhà ở nhà đẻ”. Hết giờ, anh và Khanh phải đi về. Còn lại mình tôi trong
phòng cách ly. Anh ra ngoài, cử quanh quẩn mãi ở sân bệnh viện rồi mới
về khách sạn chờ đợi. Mọi tin tức bây giờ là phải thông qua Khanh.

Quãng
mười giờ đêm, mạch của tôi vẫn trong tình trạng bất ổn. Tôi không cần
được theo dõi nữa mà về phòng chờ các bác sĩ hội chẩn xem tôi có phải mổ
hay không? Ở trong phòng, có mấy sản phụ cũng đang chờ đợi quyết định
của bác sĩ. Đêm đã khuya, họ khóa cửa, tắt bớt đèn. Tôi không làm sao
ngủ được. Bệnh viện có một hành lang dẫn đến các phòng nhưng hành lang
này bị khóa chặt không cho người nhà vào. Bệnh nhân và bác sĩ nếu cần
thiết thì đi thang máy. Tôi bồn chồn đi đi lại lại ở ngoài hành lang ấy.
Bỗng nhiên, vang lên một giọng đàn ông lo lắng hớt hải: “Em ơi, em ơi”
tít phía đầu hành lang bị khóa. Tôi ngạc nhiên vô cùng, không biết ai
gọi mình vào cái giờ này! Tôi lê về phía cuối hành lang. Chàng lãng tử!
Chồng tôi đang đứng ngoài song cửa sắt. Anh sốt sắng hỏi han: “Anh đi
chơi về, nghe Khanh báo ở nhà là em phải đi cấp cứu bệnh viện rồi. Thế
em có làm sao không?” Trong lúc chàng thảng thốt lên như vậy, tôi cũng
kịp trấn tĩnh để nhận ra chàng là ai? Tại sao chàng lại ở đây? Oái oăm
thay, chồng tôi đấy, người đang thắt ruột lo lắng cho tôi nhưng lại
không phải là bố đứa con sắp chào đời của tôi? Bình tĩnh lại, tôi bảo
chàng: “Có lẽ là em phải mổ, họ đang hội chẩn xem em có phải mổ đêm nay
không. Giờ anh cứ về đi”. Dường như đã yên tâm phần nào vì thấy tôi vẫn
bình an, chàng ra về.

Khoảng mười hai rưỡi đêm, bác sĩ chính vào.
Ông hỏi tôi có sẵn sàng để mổ không, có lẽ các nghệ sĩ thường ngại mổ vì
sợ xấu. Huyết áp của tôi không ổn định, nếu chờ đợi, với tuổi này, rất
có nguy cơ nhiễm độc thai nghén, sợ không can thiệp kịp. Theo ý hội đồng
bác sĩ thì nên mổ. Tôi quyết định ngay: “Đối với tôi bây giờ, không có
gì quí bằng sự an toàn của cả hai mẹ con, tất cả là đặt sự tin cậy vào
các bác sĩ, các bác sĩ thấy nên thế nào thì làm như thế. Không sợ xấu
đẹp gì cả”. Bác sĩ bảo thế thì mổ nhé. Một lát sau, bỗng thấy đau dồn
rồi nước ối bục ra, tôi gọi y tá. Họ cho tôi ngồi vào xe, đẩy vào thang
máy, thẳng đến phòng mổ trên tầng ba.

Vào phòng mổ, một nỗi sợ
bỗng nhiên dâng lên. Tôi vốn sợ bác sĩ, đến tiêm tôi cũng chẳng bao giờ
dám nhìn, cứ phải nhắm tịt mắt lại. Bây giờ phải mổ, mà lại có một mình,
không người thân bên cạnh. Chỉ những bóng người trắng toát xung quanh
trong đêm im phăng phắc. Tôi nghe rõ cả tiếng bước chân của các bác sĩ.
Không khí căng thẳng. Tôi chẳng có người nào để bấu víu. Sợ lắm, nhưng
nào dám ho he gì. Nằm trên bàn mổ, nghe tiếng họ loay hoay chuẩn bị dao
kéo lanh canh phía dưới, rồi thấy họ căng một tấm vải trắng to như màn
ảnh chiếu phim ngang người. Tôi nghĩ, chắc họ ngăn vậy vì không muốn
mình nhìn. Cũng không dám hỏi. Thế rồi, từ phía đầu tôi, tiếng một người
đàn ông dịu dàng vang lên: “Hôm nay, bọn anh quyết định cho em đẻ “kiểu
Pháp”. Tức là gây tê tủy sống, chứ không phải bằng thuốc mê. Bây giờ em
ngồi dậy”. Ông bác sĩ. người từng tu nghiệp ở Pháp về, là một bác sĩ
gây tê giỏi. Gây tê thì đỡ mệt cho bệnh nhân hơn là gây mê. Nhưng gây tê
tủy sống rất nguy hiểm, chỉ cần chệch một li là có khi người bệnh liệt
luôn.

Tôi ngồi dậy, họ cởi cái nút buộc ở lưng áo sản phụ ra, gây
tê cho tôi, sau đó bảo tôi nằm xuống. Tôi nằm xuổng và nghĩ, bây giờ họ
sẽ chờ cho mình mê man không biết gì rồi mổ đây. Nằm mãi, chẳng có cảm
giác tê gì cả. Họ lại bảo: “Thế nhé, cứ nằm yên, không phải lo lắng gì
cả, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi”. Tôi nghe vậy thì nằm yên chờ đợi cái
cảm giác mê man để thiếp ngủ. Chưa thấy mê man gì, chỉ cảm giác có một
lưỡi dao sắc lạnh đưa ngang bụng. Tôi rú lên: “Ối các anh ơi, đừng mổ
bây giờ, đợi cho em mê đã, em sợ lắm. Các anh đừng mổ vội”. Mặc cho tôi
rú lên, ông bác sĩ nói tỉnh queo: “Không, đã ai làm gì đâu”. Lạ thật, rõ
ràng có lưỡi dao đặt vào bụng. Lại giọng bác sĩ thao thao hỏi chuyện:
“Thế em đã đóng những phim gì rồi nhỉ? Đã ai làm gì đâu. Bao giờ mổ thì
phải bảo em chứ.” Tôi tin sái cổ, cứ thao thao bất tuyệt trò chuyện với
người bác sĩ gây tê. “Thế à, em cứ tưởng các anh phải cho em mê chứ nhỉ.
Sao mãi chưa thấy mê gì cả”.

Hóa ra, gây tê tủy sống để mổ đẻ tức
là nửa người trên hoàn toàn tỉnh táo, nửa người dưới liệt hoàn toàn,
người ta mổ xẻ gì cũng chẳng có cảm giác. Thế là bên trên cứ say sưa trò
chuyện “Thế phim Đêm hội Long Trì là phim cuối à, còn phim Chị Dậu em
đóng hồi bao nhiêu tuổi nhỉ?”; còn bên dưới thì họ vẫn đang mổ xẻ.
Chuyện chuyện trò trò khoảng hai chục phút, nghe mơ hồ như người ta lạch
xạch cái gì phía dưới. Bỗng một giọng bác sĩ khác hân hoan nói: “Nào,
bây giờ có muốn xem không”. Tôi kêu lên: “Không, em sợ lắm. Em sợ đau
lắm”. Tôi cứ đinh ninh bác sĩ dọa tôi có muốn xem ông ấy mổ không. Ai
ngờ, họ đã mổ xong rồi và hỏi có muốn xem mặt con không. Hóa ra, trong
khi tôi còn mải mê chuyện trò, các bác sĩ đã lấy con ra và khâu lại xong
rồi. Tất cả chỉ mất hai mươi phút. Hay thật. Trút cả cái bụng như thế
đi rồi mà chẳng có tí cảm giác gì. Sau này, tôi cứ ân hận mãi vì không
hiểu ý bác sĩ. Thế rồi, họ đeo cho tôi một sợi chỉ có miếng sắt đánh số
của em bé. Lúc đó họ mới bảo: xong rồi nhé. Tôi ngơ ngác hỏi: thật hả
anh? Và cứ ân hận mãi là không được xem mặt con lúc nó vừa ra đời.

Sau
cuộc phẫu thuật, tôi kiệt sức, lả đi vì đói, ngủ lịm đi Không biết họ
đưa mình về thế nào, chuyển giường ra làm sao. Khoảng ba giờ sáng, tỉnh
dậy vì thấy mình mẩy đau ê ẩm. Có lẽ thuốc tê đã hết. Tỉnh dậy vì vết mổ
rất đau, nó cắn rút rất khó chịu, không thể ngủ tiếp được. Xung quanh
tối đen, chỉ có ánh đèn bên phòng trực. Tôi gọi bác sĩ xin thuốc ngủ.
Tôi nuốt mấy viên Seduxen cùng bao nhiêu là cảm xúc vui sướng, lo toan,
bề bộn tràn về. Cứ thế trằn trọc tới sáng…

Sáu giờ sáng, bệnh viện
mở cửa cho phép người nhà vào thăm sản phụ. Cô Khanh và anh đã chầu
chực sẵn ở bệnh viện từ bao giờ. Khi tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh, thấy
đúng người của mình rồi. Mừng quá. Mừng không thể tả xiết. Cứ như thể sẽ
không được gặp nữa mà nay được gặp lại. Anh nhìn tôi đầy thương xót.
Anh bảo tôi không cần phải lo lắng gì nhiều, mọi thứ đã có Khanh thu
xếp. Tôi tỉnh lại là yên tâm rồi. Tôi đưa anh xem miếng sắt có số của
con trai, bảo anh nhớ lấy số 940, rồi xin họ cho đi gặp thăm con. Tuy
chưa đến giờ thăm, Khanh vẫn xin được cho anh đi gặp con. Anh là người
được nhìn thấy con trai Avi trước tôi.

Con trai chúng tôi đặc biệt
giống bố ở mái tóc dày đen kịt. Mũi nó khoằm không lẫn đi đâu được. Cu
cậu phải nằm cách li mẹ vì mẹ mổ nên chưa có sữa cho con bú. Họ phải cho
con bú bằng bình sữa bột. Xem mặt con xong, anh ra về, hẹn đến giờ thăm
con buổi trưa sẽ quay lại. Tôi thở phào.

Cám ơn các bác sĩ. Cám ơn Trời Phật. Anh đã được xem mặt con trai của chúng tôi rồi. Mẹ tròn con vuông.

Khoảng
tám giờ, một cô hộ lý uỳnh uỳnh đẩy băng ca đến hỏi: “Ai tên Vân? Tôi
sẽ đưa chị về khu điều trị sau mổ. Tôi là người trông nom khu ấy”. Tôi
ngạc nhiên: “Làm sao mà tôi chuyển từ giường sang băng ca được, phải có
người khiêng tôi chứ nhỉ”! Rất lạnh lùng, cô ta bảo: “Làm sao mà tôi
khiêng được chị. Chỉ có tôi với chị thôi”. Tôi nhìn cái băng ca, một cỗ
máy phát ra tiếng ồn ã chói tai, thấy nó cao hơn hẳn cái giường tôi nằm
đến hai mươi phân. Tôi không thể hình dung mình có thể lăn sang cái “cỗ
máy” ấy được khi mà đôi chân tôi vẫn chưa thể nhúc nhích, chưa có cảm
giác.

Nó nặng tựa cái cối đá. Cô hộ sinh thản nhiên: “Vết mổ không
bục ra đâu mà lo!”. Cô ta nói như một cái máy vô cảm, không chút thông
cảm, an ủi hay chia sẻ. “Nào, cứ theo hướng dẫn của tôi. Đầu tiên, gác
chân lên đây, tôi sẽ xốc chị, rồi chị đu người lên nhé”. Tôi gắng sức
làm theo lời chỉ dẫn của cô ta vì chẳng có cách nào khác. Vật vã đau đớn
một hồi, tôi thấy mình cũng nằm gọn trong cái băng ca thật!

Sau
khi gồng người lên được cái băng ca, tôi lại được đẩy đi long sòng sọc
dọc hành lang, cảm thấy đau buốt nơi vết mổ. Thấy tôi nhăn nhó, cô ta
giãi bày: “Chị thông cảm, công việc thì nhiều mà người thì ít. Khổ lắm
chị ạ”. Tôi được chuyển về căn phòng chưa đến hai chục mét vuông mà kê
đến gần chục cái giường. Họ bảo, vì tôi mổ đẻ nên may mắn được nằm một
mình một giường cá nhân. Những người đẻ thường bị ghép đôi hết. Giường
kê sít sịt vào nhau. Đúng là tôi may mắn thật. Buổi chiều, bác Dần vào
thăm rồi ở lại chăm sóc tôi. Tôi bèn ghép bác Dần vào giường của mình.

Chỉ
sau một ngày, mọi việc loang ra khi chồng tôi vào thăm và thản nhiên
bảo: “Tôi là chồng Lê Vân”. Các bác sĩ y tá ở đó cứ ngớ ra không hiểu có
chuyện nhầm lẫn nào không. Ban đêm đưa đi đẻ là một ông Tây không biết
nói tiếng Việt nhận là chồng, sáng ra là một ông lai Tây lạ hoắc vào
cũng nhận là chồng! Kể cả các sản phụ nằm cùng cũng ngạc nhiên. Họ thấy
rõ là tôi cư xử với hai người đàn ông khác hẳn nhau. Chồng tôi, chàng
xông đến để chứng tỏ một điều: ta mới thực là chồng nàng đây! Tôi cố
ngậm bồ hòn làm ngọt. Chàng lãng tử còn ngồi ngay cạnh giường sản phụ
của tôi mà rằng: “Anh đề nghị với em một việc, em phải cố gắng giữ thể
diện cho anh, em không được để cho ông kia ngang nhiên vào đây như thế”.
Và chàng cứ ngồi đấy, rối bời, chẳng nói năng được gì. Tôi cũng rổi
bời, nhưng cũng không thể cấm chàng vào thăm. Thái độ của chàng rất
ngang tàng. Tôi biết, chàng muốn hành mình đây. Đến nước này thì tôi như
hóa đá. Đằng nào người ta cũng biết. Tôi có hai người đàn ông đến thăm,
cả hai đều nhận là chồng, vậy thì đứa bé là con ai?

Suốt ba ngày
sau khi sinh con, tôi vẫn cứ có hai người đàn ông thay phiên nhau đến
thăm nom. Cũng may, bố Avi nhanh trí nghĩ ra mua cho tôi một cái điện
thoại di động để tôi có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào tôi muốn. Và
cũng để tôi báo cho anh biết lúc nào tiện để vào thăm tôi, lúc nào nên
tránh. Có điện thoại thật là tiện lợi.

Một ngày rưỡi sau, tôi mới
được bế thằng bé lên cho con bú để kích thích tia sữa. Nhân lúc chàng
lãng tử của tôi không ở đó, anh vào và chụp ảnh khoảnh khắc hai mẹ con
tôi gặp nhau lần đầu tuyệt diệu ấy.

Bác sĩ dặn, chừng nào ruột
chưa thông thì chưa được ăn. Nhìn thấy giường bên cạnh ăn mà tôi thèm
quá. Nhớ lại tối hôm qua, tôi tình cờ nghe được câu chuyện giữa một phụ
sản và ông bác sĩ. Cô ấy được người nhà gửi gắm một người quan trọng
trong bệnh viện. Ông ta đến thăm cô, dặn dò cô rất nhiều. Tôi tranh thủ
lắng nghe để học lỏm. Ông bác sĩ bảo: “Cháu đừng lo, không bao giờ vết
mổ bị bục cả. Cháu phải cố gắng vận động càng sớm càng tốt, đừng ngại
đau.

Phải tập ngồi dậy, đứng dậy, lần giường tập đi thì mới mau
bình phục, mau được ra viện. Nhiều người nhát, sợ đau, càng phải nằm
viện lâu”. Nghĩ bụng, mình phải cố gắng thôi. Nhờ bác Dần nâng lên để
ngồi dậy nhưng bác chỉ làm mình đau đớn hơn, thế là tôi cố gắng tự ngồi
dậy. Lết, thở phì phò, thế nào mà cũng ngồi dậy được. Vì nghe lỏm được
lời dặn của bác sĩ nên không sợ ảnh hưởng vết mổ. Dựng được người dậy
một lúc, y như rằng, cái hơi trong người mình ra hết, ruột tự động sắp
sếp lại “đội hình” của nó.

Thông ruột rồi! Cảm giác nhẹ nhõm hẳn,
tôi reo lên: “Cho tôi ăn đi nào, tôi đói lắm rồi. Mấy ngày chưa được
ăn”. Cô bên cạnh thấy mình kêu đói, mà bác Dần chưa đem cơm vào, cô ấy
sẻ cho tôi ít cơm của cô, bảo: “Nhà em mang vào nhiều quá, em chẳng ăn
hết đâu, chị đói quá thì lấy mà ăn tạm một chút”. Tôi vồ lấy. Cám ơn cô.
Cơm canh bà đẻ rất đơn giản mà sao ngon thế?

Ngày chia tay anh
thật là bịn rịn, hoảng hốt. Anh đi, để lại cho tôi cả một mớ bòng bong
rối bời. Không biết sẽ phải lặn ngụp ra sao trong cái mớ tơ vò này, biết
đường nào ra. Mọi thứ mới kinh khủng làm sao! Rồi cái gì đến cũng phải
đến? Anh phải ra đi, không có cách nào khác. Con trai tôi, sau khi được
đưa về cho mẹ cho bú một tí, buổi chiều hộ lý lại đưa cháu về phòng cách
ly. Chỉ còn lại mình tôi. Anh, chỗ dựa tinh thần vững chắc của tôi, lúc
này đã ra đi. Con trai, sợi dây nối tôi với anh, cũng bị cô y tá mang
đi nốt.

Sao mà cô đơn, trống trải thế! Cứ cảm thấy như mình bị bỏ
rơi. Hẫng hụt. Sợ hãi. Lo âu. Tôi không biết phải làm gì bèn cố gắng lê
lết ra hành lang sau của khu nhà, gọi điện cho anh. Anh đang trên đường
ra sân bay. Nghe giọng anh, tôi òa lên tức tưởi: “Sao mọi người bỏ em đi
hết thế này' Con người ta vừa mang đi, anh cũng đi mất rồi, em không
biết làm sao đây?”

Làm sao đây? Tôi chỉ biết cay đắng khóc một mình.

Tám
ngày sau, tôi được ra viện. Cũng chẳng cần ai đón. Tôi bồng con xuống
cổng bệnh viện, gọi taxi vào tận nơi. Bác Dần tay xách nách mang, đón
tay thằng bé. Ba mẹ con bác cháu ra về.

Suốt thời gian đầu tôi
nuôi con một mình, chồng tôi tránh mặt bỏ đi đâu không rõ. Có lẽ, chàng
sợ ở lại Hà Nội, người ta đàm tiếu hoặc là chàng sợ giáp mặt với sự
thật: tôi đòi li hôn. Thế là tôi một mình thui thủi nuôi con.

Lúc
đó, tôi với mẹ vẫn đang trong cơn giận hờn vô cùng căng thẳng. Bà không
hề bước chân vào bệnh viện hỏi thăm con gái và cháu ngoại. Thường thì
trong cơn hoạn nạn, người ta sẽ dễ dàng xóa bỏ những cái khó vượt qua để
đến với nhau. Nhưng không hiểu sao, nhất định bà vẫn cứng lòng không
nhìn mặt cháu. Thời gian đó, mẹ đang ở Thụy Khuê với tôi. Phòng bà ngay
cạnh phòng hai mẹ con, chung nhau phòng tắm, vậy mà sao như xa cách
nghìn trùng!

Căn phòng của hai mẹ con tôi không nhiều ánh sáng, có
lẽ vì nuôi người đẻ nên phòng lúc nào cũng tôi tối. Hai mẹ con ngồi ôm
nhau, nhìn đêm xuống trong bao nhiêu là lo âu, không biết phải làm gì.
Hơn lúc nào hết, tôi hiểu giá trị quí báu của bác Dần. Chị gắn bó với
tôi hơn cả người ruột thịt.

Mọi thứ tôi đều trông cậy vào bác ấy.
Bác Dần cũng chưa chăm sóc bà đẻ bao giờ, cả hai chị em đều không có
kinh nghiệm gì. Cứ theo cảm giác, nghe người ta bảo nên thế này nên thế
kia rồi làm theo. Thấy bảo thịt thăn tốt cho người đẻ thì cứ mua ngày
nửa cân rim lên ăn hai bữa với canh rau ngót. Rồi lại thấy Khanh và Vi
bảo hai cô phải ăn cháo chân giò cho có nhiều sữa, ngấy đến nỗi bây giờ
nghĩ đến cháo vẫn thấy sợ. Cũng may, tôi bốn mươi tuổi mới sinh mà con
bú không hết sữa.

Người ta vẫn nói, trông dáng dấp tôi trước sau
như một, dân múa làm gì có ngực, thế mà sinh con xong, không biết làm
sao mà sữa về trông to như hai cái bình tích. Tôi nuôi Avi rất nhàn. Bé
toàn bú sữa mẹ và không bao giờ khóc quấy đêm. Hàng xóm chẳng ai biết
trong nhà có trẻ con mới sinh. Bạn bè đến thăm, cho sữa thì toàn tôi
uống. Vì cứ nghĩ dù sao, khi chất sữa ấy lọc qua người mình, có thêm
chất đề kháng tốt hơn cho con và cũng an toàn hơn nữa. Tôi luôn có ý
thức như thế. Tuy thực đơn cơm bà đẻ rất đơn giản, nhưng cứ nghĩ phải ăn
cả cho con nữa, nên dù chán vẫn cứ ăn băng băng. Tuy sinh con chỉ có
hai cân sáu, nhưng thằng bé trộm vía cứ tăng cân vù vù đến bác sĩ cũng
phải ngạc nhiên. Bé tăng cân ở mức lý tưởng. Cái đồ thị tăng cân của bé
là một đường thẳng dốc.

Cám ơn cuộc đời, Trời Phật thương con tôi,
bù lại cho hoàn cảnh éo le của bố mẹ. Và cũng cảm ơn Trời Phật đã gửi
đến cho tôi một người bạn, người chị như bác Dần. Nhiều lúc tôi thảng
thốt tự hỏi, đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu người đàn bà này!

Sau
này, trong một lần trò chuyện về chuyến vượt cạn, Abraham loáng thoáng
kể, hồi ấy, chàng lãng tử của tôi và anh cũng đã có một cuộc chạm trán
ngay cổng bệnh viện.

Họ nói những gì với nhau, anh không kể chi
tiết. Nhưng anh đã nhấn mạnh cho chàng hiểu một điều: “Hãy hỏi Vân xem
cô ấy yêu ai?”. Nói lại với tôi câu ấy, mắt anh sáng rực lên, nhìn tôi
đầy tự tin và trìu mến làm sao!

***

Khi con trai tôi được khoảng mười tháng tuổi, tôi và chồng tôi mới quyết định ra tòa ly hôn, một quyết định không dễ dàng.

Một
lần, đưa con đến khám vị bác sĩ nay đã trở thành chỗ thân thiết, ông
khuyên tôi, nếu lúc này tôi quyết định sai lần, nó sẽ kéo theo một loạt
hậu quả về sau. Nghĩa là, tôi phải chọn người bố đứa bé. Nếu tôi quyết
định không liên hệ gì với người bố của cháu, vẫn sống với chồng tôi,
người không phải bố cháu, sẽ cực kỳ sai lầm cho tương lai. Phải quyết
định ngay, không thể sống thế này được, đau thần kinh lắm.

Nhân
một lần chồng tôi đảo qua nhà, tôi mời anh vào để nói chuyện ly hôn. Anh
vẫn níu kéo, nhắc lại điều kiện cũ: “Nếu em hứa sẽ không bao giờ gặp và
liên lạc với người đó nữa, anh sẽ coi đứa bé như con anh. Chúng mình sẽ
đi khỏi đây, càng xa càng tốt”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3