Sắc lá Momiji - Chương 04

Từ
trường trở về, tôi ra khỏi nhà cô chú và đi bộ về phía bến cảng. Tôi
hoàn toàn không nhớ mình định đi đâu và định làm gì nữa. Ở vùng đất phía
đông ăn vào vịnh Maizuru, có một bến cảng rất hiu quạnh tên là Cảng
Đông Maizuru, nơi có một vài con thuyền đánh cá nhỏ thường xuyên xếp
hàng thả neo ở đó. Con đê chắn sóng bẩn thỉu nằm uốn khúc, tiếng kêu của
những loài chim biển hòa lẫn trong âm thanh của những chiếc xuồng máy.
Tôi ngồi tựa lưng vào con đê, ngắm nhìn cảnh vật trên bến cảng hồi lâu.
Cái thằng tôi khi ấy nhìn ra biển và thấy, chao ôi, vùng biển này sao
quạnh quẽ thế, rồi nghĩ rằng kiểu gì mình cũng phải quay trở về Osaka
thôi. Nhìn lên bầu trời, tôi cảm thấy trời tối tăm, thấy nhớ bố mẹ quá.
Và khi ấy, tôi ôm ấp ý nghĩ làm thế nào đó để tìm cách trở về Osaka. Con
người thật là lạ, có những khi chúng ta lại nhớ như in những sự việc
chẳng đâu vào đâu ở mãi cái thời xa xưa. Và tôi vẫn nhớ, khi ấy, có một
người con gái đầu trùm kín khăn, đi xe đạp và đèo đằng sau một cậu bé
đang khóc thút thít, phóng vụt qua phía sau lưng tôi. Ánh mắt tôi đã
thoáng chạm ánh mắt cậu bé đang khóc kia. Và cho đến giờ, tôi vẫn nhớ
như in đôi mắt đẫm nước mắt của cậu bé đó. Tiếng khóc đi xa dần. Ngay
lúc ấy, tôi khẽ đặt tay xuống con đê, ngoảnh mặt nhìn ra phía bến cảng
và trông thấy Seo Yukako trong bộ đồng phục học sinh kiểu lính thủy đang
từ từ đi về phía mình. Nàng cứ thế chậm rãi đi từng bước một với vẻ mặt
như thể đang mải nghĩ ngợi điều gì đó, suýt nữa thì đâm sầm vào tôi.
Thấy tôi, nàng kinh ngạc và đứng lại. Ánh mắt nàng chằm chằm nhìn tôi dữ
tợn trong khi tôi đang hết sức bối rối vì sự gặp gỡ bất ngờ này. Tuy
học cùng lớp, nhưng hai chúng tôi chưa bao giờ mở miệng nói với nhau một
câu. Nàng hỏi rằng tôi đang làm gì ở chốn này. Tôi lúng búng đáp lại
nàng bằng một câu nói gì đó. Rồi nàng trầm ngâm một hồi, và đề nghị tôi
cùng lên thuyền với nàng. Tôi hỏi nàng lên thuyền để đi đâu, nàng bảo
hai đứa sẽ đi một vòng quanh vịnh rồi về ngay. Đoạn, nàng hướng mắt nhìn
ra chiếc thuyền đang thả neo. Nàng lẩm bẩm: “Có khi anh ta sẽ không cho
lên thuyền nếu biết mình đi cùng một người nữa cũng nên”, rồi đi ra chỗ
chiếc thuyền đánh cá đang neo đậu. Tôi vừa thầm nghĩ nhất định là nàng
không hề muốn lên thuyền đâu, vừa đi theo sau nàng. Tôi hơi chần chừ với
một linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó rắc rối xảy ra, nhưng lại thấy
tiếc nếu chia tay nàng lúc này, nên tiếp tục đi cùng nàng bên cạnh những
cơn gió từ biển thổi vào. Một người thanh niên đang đứng trên con
thuyền có tên Osugimaru. Anh ta nhìn Seo Yukako rồi cười, nhưng rồi ánh
mắt anh ta lại trở nên gớm ghiếc khi nhận thấy có thêm tôi đi đằng sau.
Tóc anh ta cắt ngắn, gần như cạo trọc, nên ban đầu, tôi nghĩ đó là một
anh học sinh cấp ba, nhưng rồi nhìn kỹ thì đó có vẻ như là một thanh
niên cỡ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi gì đó. Yukako đứng trên cầu tàu,
nhìn lên phía người thanh niên đó và giới thiệu về tôi rằng, đây là cậu
bạn cùng lớp mới chuyển trường từ Osaka đến đây, và muốn được anh cho
chúng tôi đi thuyền nên tôi đã dẫn lên chiếc thuyền này. Anh thanh niên
nhìn tôi một cách soi mói, khẽ gật đầu rồi vào bên trong khoang nhỏ của
chiếc thuyền, nổ máy và giục chúng tôi mau lên thuyền. Ngay sau khi
thuyền vừa tách ra khỏi cầu tàu, anh ta đã hỏi tôi bằng một giọng rất to
rằng tôi có biết bơi hay không? Tôi đáp lại rằng mình có biết bơi một
chút xíu, tức thì anh ta ra khỏi khoang thuyền, xông tới túm lấy cổ áo
tôi, rồi ném tôi xuống biển. Khi nổi được lên mặt nước, nhìn ra phía
thuyền, tôi thấy Yukako lao theo tôi, và cứ thế mặc nguyên bộ đồng phục
mà nhảy ùm xuống biển. Gã kia hét lên điều gì đó nhưng chúng tôi vẫn cố
hết sức bình sinh mà bơi đến chỗ cầu tàu. Tôi leo lên cầu tàu, rồi kéo
Yukako lên, chạy thục mạng trong khi toàn thân ướt như chuột lột. Chạy
được một đoạn, chúng tôi đứng lại. Chúng tôi đã lo sợ rằng gã đó sẽ đuổi
kịp chúng tôi. Thế nhưng, chiếc thuyền cứ thế thẳng tiến, không có dấu
hiệu gì cho thấy nó sẽ quay đầu lại. Có vẻ như giày của cả hai đứa đã
tuột mất trong khi đang bơi, nên cả tôi và Yukako đều chỉ đi với đôi tất
ướt sũng nước biển và chảy tong tỏng. Yukako gọi tôi đứng lại, rồi chạy
đến nắm lấy tay tôi và liên tục nói: “Tớ xin lỗi cậu, xin lỗi cậu nhé”.
Rồi, chợt, nàng cười lớn. Điệu cười của nàng thật kỳ quặc, đến nỗi, tôi
cứ thế đứng ngây ra nhìn nàng. Toàn thân ướt sũng, tay nàng nắm lấy tay
tôi và cứ thế, nàng gập người cười rũ rượi. Sau một hồi cười ngặt
nghẽo, nàng rủ tôi về nhà nàng. Biển Maizuru vào tháng Mười một rất
lạnh, người tôi dần lạnh cóng, run lập cập. Nàng nói tôi hãy về nhà nàng
thay tạm bộ quần áo của anh trai nàng cho đỡ lạnh. Chúng tôi vội vã đi
từ bến cảng vào trong thành phố để về nhà Yukako trong cái nhìn chăm
chăm của những người đi đường.

Nhà
Yukako ở vùng ngoại ô, bên cạnh nhà máy cá khô, cách nhà cô chú tôi khá
xa. Tuy bảo đấy là nhà máy cá khô, nhưng đó chỉ là một tòa nhà được
ghép bằng những tấm ván gỗ với mái nhà lợp bằng ngói đen. Đến nơi đó,
người ta sẽ cảm nhận được mùi tanh nồng nặc bốc lên mũi, và sẽ thấy cả
những con chó hoang cứ lởn vởn xung quanh những chiếc hộp gỗ được xếp
chồng lên nhau. Ngôi nhà hai tầng nhỏ bé treo biển cửa hàng bán thuốc lá
là nhà của Yukako. Mẹ Yukako đang ngồi trước hiên nhà. Thấy chúng tôi,
bà kêu lên kinh ngạc. Yukako nói rằng chúng tôi chơi ở cầu tàu và bị rơi
xuống biển, rồi nàng nhờ mẹ lấy giúp tôi một bộ quần áo của anh trai
nàng. Trong khi Yukako lên tầng hai để thay quần áo, tôi vào trong căn
phòng nhỏ tiếp giáp với phòng bếp, cởi bộ quần áo và đôi tất ướt sũng
nước lau người, rồi mặc bộ quần áo con trai được may bằng chất vải
naptalin mà mẹ Yukako đưa cho. Anh trai của Yukako vừa tốt nghiệp trường
cấp ba địa phương vào năm đó, hiện đang làm việc tại một công ty ô tô
ở Osaka. Được biết nhà nàng chỉ có mỗi hai anh em, nhưng tôi chưa hề một
lần gặp mặt anh trai nàng. Thay xong quần áo, nghe tiếng Yukako gọi từ
trên tầng hai, tôi leo lên gác. Yukako mặc chiếc áo len màu đỏ, vừa dùng
khăn bông lau khô tóc vừa bảo rằng, hai đứa phải sưởi ấm kẻo lạnh thì
gay. Đoạn nàng để lò sưởi điện ra chính giữa phòng. Mẹ nàng pha trà cho
hai đứa, và chúng tôi ngồi ở hai bên chiếc lò đang tỏa nhiệt đỏ rực, im
lặng uống trà hồi lâu. Trên bàn của Yukako, có một chiếc đèn bàn, một
cái hộp gỗ, lại còn thêm một con búp bê bằng gốm. Cho đến giờ, đôi lúc
tôi vẫn nhớ về căn phòng với cách bày biện rất nữ tính ấy. Vẻ ngây thơ,
thùy mị, khác hẳn với những lời đồn đại vây quanh nàng phảng phất đâu đó
trong căn phòng chừng mười mét vuông này. Và từ mái tóc đen óng mượt
ướt sũng nước biển vắt ngang vai, từ đôi má đang ửng hồng lên bởi hơi
nóng của lò sưởi nơi nàng, người ta thấy toát lên sự mê hoặc kèm theo
một cái gì đó hết sức bí ẩn. Trong mắt tôi hiện lên hình ảnh một người
con gái trưởng thành đang vừa hong khô mái tóc ướt mới gội vừa trầm tư
nghĩ ngợi. Không, những hình ảnh tôi đã hình dung về nàng khi ấy khác
cơ. Nói đúng ra, tôi vừa viết lá thư này cho em vừa vẽ lại trong tim
hình ảnh ngày ấy của Seo Yukako và mới chợt hình dung ra như vậy. Tôi
hỏi: “Sao cậu lại nhảy xuống biển vậy?”. Nàng cười tinh nghịch và nói
rằng, bởi không muốn chỉ có một mình ở đó với hắn. Tôi hỏi vặn, sao
không muốn ở đó với hắn mà lại lên thuyền của hắn làm gì? Nàng nhìn tôi
với ánh mắt quyết liệt, rồi im lặng và lườm tôi. Rồi nàng bảo, nếu không
đáp lại lời mời của hắn, thể nào cũng sẽ bị hắn bám riết. Đến bây giờ,
đã rất nhiều lần hắn rình nàng trên đường đi học về và dai dẳng rủ rê
nàng không biết bao nhiêu lần. Tôi kể với nàng những lời đồn đại tôi
nghe được về nàng, và hỏi nàng rằng những tin đồn đó có phải sự thật hay
không? Nàng trả lời rằng cũng có cái đúng, cái không đúng, rồi dặn thêm
tôi đừng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với ai. Hơi ấm của chiếc lò
sưởi nhỏ đã sưởi ấm vầng trán, gò má và hai lòng bàn tay của tôi, người
tôi đã bớt run rẩy, và cũng dần cảm thấy dễ chịu hơn. Bao trùm lên đầu
tôi là một ảo ảnh rằng tôi và Yukako như thể đôi bạn thân thiết từ thời
ấu thơ vậy. Tôi hỏi vặn nàng với câu đại ý rằng, lý do khiến những lời
đồn thổi đó vây quanh nàng là do nàng dễ dãi, và vẻ điệu đà của nàng đã
vô tình khiến cánh con trai thích rủ rê nàng phải không? “Làm gì có
chuyện đó”. Nàng gằn giọng, bặm môi, rồi lườm tôi một lúc lâu. Ánh mắt
nàng có nét gì đó đượm buồn, càng làm nổi lên vẻ đẹp nơi nàng. Nhìn nàng
khi ấy, tôi thấy vây quanh mình là nỗi cô đơn trống vắng mà bấy lâu nay
tôi vẫn khó xua tan nổi. Vẻ bí ẩn kỳ lạ toát ra từ cô nàng thiếu nữ Seo
Yukako sao thật giống với dáng vẻ của thành phố cảng hẻo lánh nằm bên
bờ biển Nhật Bản này đến thế. Tôi đã tâm sự với nàng về việc tôi ghét
cái thành phố Maizuru này đến thế nào. Hoàng hôn dần xuống, căn phòng
trở nên tối hơn, chỉ còn thấy rõ ánh sáng điện đỏ của cuộn dây lò xo
trong chiếc máy sưởi bay lơ lửng theo hình xoắn ốc. Khi viết những dòng
này, cái hình ảnh khi ấy lại hiện về rõ nét trong tâm trí tôi như thể đó
là câu chuyện của ngày hôm qua vậy. Tôi vẫn luôn cất giữ ký ức của thời
khắc ấy trong lòng như một kỷ niệm quý giá vô cùng ngắn ngủi như trong
một ảo ảnh, một giấc mơ nào đó. Sau này, khi lớn lên, đi làm, rồi cưới
em làm vợ, tôi vẫn thường đắm mình trong khoảng ký ức ấy.

Nàng
dang đôi tay áp vào má tôi, rồi với động tác khẽ khàng, khuôn mặt nàng
chạm sát vào trán tôi. Rồi cứ thế, nàng nhìn thẳng vào mắt tôi và cười
khúc khích. Đó hoàn toàn đâu phải là động tác của một thiếu nữ mười bốn
tuổi. Sau phút ngỡ ngàng, tôi có cảm giác như bị nàng mê hoặc. Nàng ghé
sát tai tôi mà thì thầm rằng, từ trước, nàng đã hơi thinh thích tôi,
nhưng hôm nay, nàng đã thích tôi thật sự rồi đấy, rồi má nàng kề sát vào
má tôi, môi nàng chạm dần vào môi tôi. Giờ đây nghĩ lại, có thể nói, ở
độ tuổi mười bốn, những hành động không chút chần chừ trước mặt một cậu
con trai ấy của nàng thể hiện cái nghiệp mà Seo Yukako mang. Tôi cũng không lý giải nổi từ cái nghiệp này
có ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa nào không. Nhưng, cứ mỗi lần nghĩ về
người con gái có tên Seo Yukako ấy, cái từ ấy lại hiện lên trong đầu tôi
với những nỗi ám ảnh thích hợp nhất về nàng. Có tiếng chân ai đó đi lên
cầu thang. Chúng tôi vội vàng rời nhau ra. Thì ra đó là bố của Yukako.
Bác ấy vừa đi làm về và đi lên tầng hai. Hồi đó, bố Yukako vừa mở cửa
hàng bán thuốc lá ở nhà vừa làm việc tại công ty chế biến thủy sản của
thành phố. Yukako giới thiệu tôi với bố nàng, nói với ông rằng bố mẹ tôi
đã mất, nên tôi được cô chú nhận làm con nuôi và đến sống ở đây. Lối
nói của nàng nũng nịu, mang vẻ ngây thơ của một cô bé. Dấu vết của cô bé
thiếu nữ khi khuôn mặt nàng kề sát mặt tôi và thì thầm những lời nói
ngọt ngào đã mau chóng tiêu tan. Sau khi được nàng gói giúp bộ đồng phục
và đôi tất ướt rượu vào miếng vải forshiki(4),
tôi rời khỏi nhà nàng. Yukako tiễn tôi ra đến trước cổng nhà máy cá
khô, rồi nói “Tạm biệt cậu” như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Những
dính dáng của tôi với Yukako ở Maizuru chỉ có một ngày hôm đó mà thôi.
Mặc bộ quần áo rộng thùng thình, tay ôm bọc quần áo trở về nhà cô chú,
tôi thấy bác tôi (anh trai của bố tôi, sống ở quận Ikuno, Osaka) đang
ngồi đợi tôi ở đó. Có vẻ như bác đã bàn bạc với cô chú Ogata, nên bây
giờ đến Maizuru để đón tôi về. Bác nói với tôi rằng: “Bác đã để cháu đến
Maizuru là theo đề nghị thiết tha của cô chú Ogata, nhưng rốt cuộc thì
bác vẫn là người chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc cháu. Xét về
lâu dài, sống ở Osaka vẫn tốt cho cháu hơn. Gia đình bác cũng chẳng
phải giàu có gì, nhưng chỉ cần cháu đồng ý, bác sẽ thay bố cháu nuôi dạy
cháu nên người”. Bác tôi nói vậy, động viên tôi trở về Osaka. Mọi
chuyện có vẻ như đã được quyết định mà chẳng cần câu trả lời của tôi.
Được trở về Osaka, đối với tôi, đó thật sự là nỗi vui mừng. Nhưng, tôi
thấy mình sẽ có lỗi với cô chú Ogata nếu như ngay lập tức nói lời đồng
ý, nên đã xin phép cho tôi được suy nghĩ một lúc, và về phòng mình ở
tầng hai. Đâu đó trên cơ thể tôi vẫn còn đọng lại hơi hướng khi nãy của
Yukako, tôi lơ đãng dựa lưng vào tường với tâm trạng rói bời. Những lời
nói của Yukako, rằng hôm nay nàng thật sự thấy thích tôi đã gây nên một
sự xáo trộn mạnh mẽ trong trái tim tôi, cái thằng lúc nào cũng ôm ấp ý
nghĩ sẽ trở về Osaka này. Tôi mới chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, nhưng
cô chú Ogata đã dự trù trước cho tương lai của tôi. Cuối cùng, tôi cũng
nghĩ rằng mình nên đến ở nhà bác là tốt hơn cả.

4. Furoshiki:
Là mảnh vải hình vuông, dùng để bọc đồ theo cách truyền thống của Nhật
Bản. Dùng furoshiki để gói đồ từ lâu đã trở thành một nét văn hóa truyền
thống độc đáo của Nhật Bản.

Tối
hôm đó, tôi cùng bác đến nhà cô giáo chủ nhiệm nói chuyện, nêu nguyện
vọng với cô rằng, tuy hơi đường đột, nhưng tôi muốn rời Maizuru ngay
trong ngày mai. Sáng hôm sau, tôi mang bộ quần áo và đôi tất của anh
trai Yukako đến nhà nàng. Nàng lại vừa mới ra khỏi nhà để đến trường.
Tôi nói qua chuyện của mình với bố Yukako, ghi lại địa chỉ cho bác ấy,
rồi vội chạy đến chỗ bác tôi đang đợi. Sắp đến giờ tàu chuyển bánh. Vội
vã lên đường, để lại sau lưng thành phố Maizuru, tôi đã trở về Osaka
không một lời từ biệt với bạn bè cùng lớp và với Yukako.

Khi
ổn định, cuộc sống tại nhà bác mình ở Osaka, tôi viết ngay thư cho
nàng. Tôi cũng chẳng nhớ bức thư đó mình đã viết như thế nào, chỉ biết
rằng tôi đã ngay lập tức nhận được hồi âm của Yukako. Cứ mỗi tháng một
lần, tôi đều đặn gửi thư đến Maizuru cho Yukako. Yukako cũng hai, ba lần
gì đó viết thư hồi âm cho tôi, nhưng sau đó bặt không tháy thư nàng gửi
đến nữa. Và chẳng bao lâu sau, tôi lên cấp ba. Thi thoảng, tôi lại thấy
nhớ nàng đến điên cuồng, và trong tâm trí lại hiện lên khuôn mặt lúc
nhìn nghiêng của Yukako. Không biết bao nhiêu lần, tôi có ý định đến tận
Maizuru để gặp Yukako. Thế nhưng, trái ngược với những tâm tư cháy bỏng
ấy, tự lúc nào không hay, tôi đã không còn viết thư cho nàng nữa. Và
tôi cũng nghĩ, cái hành động mà nàng làm với tôi trong căn phòng của
nàng chẳng qua chỉ là hành động bột phát trong hoàn cảnh ấy mà thôi. Có
lẽ bây giờ nàng cũng đang học tại một trường cấp ba ở Maizuru, và vây
quanh nàng vẫn là những lời đồn thổi thậm chí còn mỹ miều hơn chăng.
Chắc hẳn nàng đã chẳng còn nhớ đến câu chuyện với tôi ở cái thời xa xưa
ấy nữa đâu. Tôi tự nhủ với mình như vậy và lao vào ôn thi đại học. Tôi
hầu như đã quên hẳn Yukako. Ấy nhưng, một đôi lúc nào đó, hình ảnh của
nàng với mái tóc ướt vắt ngang bờ vai trong căn phòng vào buổi hoàng
hôn, nụ cười của nàng, ý nghĩa của những lời nói mà nàng dồn dập thì
thầm vào tai tôi vẫn làm trái tim tôi thổn thức.

Lên
đến năm thứ ba đại học, tôi quen em. Tôi đã bị một cô sinh viên cùng
lớp làm cho mê mẩn mỗi khi cùng ngồi ăn kem với các bạn trong lớp trên
bãi cỏ sân trường. Em vẫn thường hay trêu tôi và bắt tôi phải nhắc lại
điều này không biết bao nhiêu lần phải không. Và nữa, em còn bắt tôi
phải nhắc đi nhắc lại một câu nói đến phát chán. Giờ đây nhắc lại câu
nói đó có vẻ như thật vô nghĩa, nhưng thôi, em cứ để tôi nói lại nó một
lần nữa nhé. Tình yêu của tôi với em là tình yêu sét đánh. Tôi đã phải
vắt óc tìm mọi cách để có thể thu hút sự chú ý của em. Dường như lúc ấy,
trong trái tim tôi, hình bóng của Seo Yukako đã tan biến, thay vào đó
là hình ảnh của một người con gái nết na, tính tình sôi nổi. Thế nhưng,
Yukako vẫn lẩn quất đâu đó trong tôi. Điều đó mãi đến sau này tôi mới
nhận ra em ạ.

Chuyện
xảy ra sau khi tôi cưới em, rồi vào làm việc ở công ty xây dựng
Hoshijima được khoảng một năm. Một nhà máy chế tạo máy mọc nọ có kế
hoạch xây dựng nhà máy ở Maizuru. Cho nên, họ đến nhờ chúng tôi làm
chung dự án thi công với công ty xây dựng ở địa phương. Ba người, tôi,
chủ thi công và nhân viên phụ trách phòng kế hoạch, đã cùng nhau đến
Maizuru để khảo sát thực tế. Vậy là mười năm rồi tôi mới có dịp quay trở
lại Maizuru. Công việc nhanh chóng kết thúc. Chúng tôi vào một nhà nghỉ
ngay gần nhà ga và vội vã ăn bữa tối. Bởi muốn được ngắm nhìn thành phố
và bến cảng Maizuru, nơi lâu rồi không trở lại, nên tôi đã một mình ra
khỏi nhà nghỉ. Đầu tiên, tôi đi bộ về phía nhà cô chú Ogata. Chú Ogata
đã mất từ hai năm trước. Giờ đây chỉ còn mình cô tôi sống trong căn nhà
đó mà thôi. Nhưng, thật không may là cửa đóng, cô tôi đã đi đâu đó. Tôi
đành lững thững đi ra bến cảng. Chợt, tôi nghĩ đến Yukako và thầm nghĩ,
không hiểu giờ này nàng ra sao. Có thể nàng đã lấy chồng và làm mẹ rồi
cũng nên. Bước chân của tôi cứ thế tự nhiên đi về phía ngôi nhà của
Yukako nằm ở ngoại ô thành phố. Thành phố Maizuru đã hoàn toàn đổi khác.
Nhà máy cá khô trước đây đã trở thành nhà máy chế biến thủy sản lớn.
Thế nhưng, cửa hàng thuốc lá Seo vẫn đứng đó với diện mạo đúng như mười
năm về trước. Trước hiên nhà, mẹ của Yukako, giờ đã nhiều tuổi rồi, vẫn
ngồi đó. Tôi mua thuốc lá rồi lén nhòm vào trong nhà, và đánh liều cất
giọng bắt chuyện với bác gái. Tôi xưng tên, giới thiệu việc tôi đã từng
học với con gái của bác hồi cấp hai, nhắc lại câu chuyện chúng tôi bị
ngã xuống biển, và tại ngôi nhà này đã được bác cho mượn quần áo để thay
cho cái bộ ướt sũng, rồi hỏi bác xem Yukako có khỏe không? Mẹ nàng ngẫm
nghĩ một lúc, có vẻ như bác đang dần nhớ ra, nên hỏi rằng tôi có phải
là người bạn học sau khi về Osaka, đôi lúc vẫn gửi thư cho nàng hay
không. Tôi đáp lại với bác rằng vâng, đúng vậy ạ. Mẹ nàng vồn vã như thể
đã nhớ ra hết mọi chuyện khi đó, hồ hởi chào tôi, và bảo cho tôi biết
hiện giờ Yukako đang làm việc tại một cửa hàng bách hóa ở khu phố
Kawahara thuộc Kyoto. Bác còn dặn thêm rằng nàng làm ở quầy bán chăn ga
gối đệm, nên nếu có dịp đến Kyoto, nhất định tôi hãy ghé thăm nàng. Tôi
nói với bác rằng tôi cứ nghĩ chắc hẳn nàng phải lấy chồng và làm mẹ rồi.
Bác cười và nói: “Nó chẳng chịu nghe bố mẹ đâu, cứ bướng bỉnh rong chơi
lông bông thế đấy. Cháu có cậu bạn nào được được thì giới thiệu cho nó
với nhé”. Tôi đi bộ trên các con phố của Maizuru khi ánh nắng chiều đang
chìm xuống, rồi tựa lưng vào con đê chắn song, ngắm nhìn những ngọn đèn
rực rỡ nơi con lạch phía bến cảng. Lúc ấy, lần đầu tiên, tôi cho rằng,
những kỷ niệm về Yukako mà bấy lâu vẫn nằm sâu trong đáy lòng mình phải
chăng chỉ là nỗi niềm đa cảm mà bất cứ ai cũng từng trải qua trong đời,
và nó đã qua đi trong tôi từ lâu lắm rồi. Ôi, nhớ quá, những kỷ niệm
thời xa xưa ấy. Ở nơi này, tôi đã vô tình gặp Yukako, và bị một gã đàn
ông chẳng hề quen biết ném xuống biển. Hồi đó, tôi đã bị mất cả bố và
mẹ, rồi được cô chú Ogata nhận về nuôi, nên đã đến tận vùng Maizuru này
với niềm cô đơn và nỗi bất an đè nặng trong cõi lòng. Cuối cùng thì hồi
đó tôi đã nghĩ những điều gì nhỉ? Có thể tôi đã nghĩ rằng cô bạn Seo
Yukako quả là một cô bạn gái kỳ lạ chăng? Tôi cứ đứng mãi bên những cơn
gió lồng lộng thổi vào từ biển khơi và miên man nghĩ ngợi như vậy. Giây
phút ấy, linh hồn của Yukako vụt thoát ra khỏi tôi và tan đi mất. Đúng
là linh hồn của cô ấy đã thoát khỏi tôi thật rồi. Tôi cảm nhận thấy rõ
ràng điều đó. Tôi thấy có gì đó như nỗi phấn chấn đến trong lòng mình,
nên vừa đi vừa hút tới mấy điếu thuốc lá và trở về ngôi nhà nghỉ nằm ở
phía trước nhà ga.

Hôm
ấy là một ngày mưa vài tuần sau đó. Tôi đi bằng xe công ty để đến một
bệnh viện nọ gần công viên Maruyama ở Kyoto. Trưởng phòng kinh doanh của
một công ty khách hàng bị ốm phải nằm viện, nên tôi đã đến đó để thăm
anh ta. Lúc dừng xe ở gần ngã tư khu phố Kawahara, tôi ngó nghiêng nhìn
xem có cửa hàng bán hoa quả nào gần đó không. Trước mặt tôi là một cửa
hàng bách hóa, nên tôi bảo lái xe ngồi chờ để mình vào bên trong mua quả
dưa mang vào bệnh viện. Khi người bán hàng ở quầy hoa quả gói giúp quả
dưa vào túi, tôi chợt nhớ ra việc Yukako có bán hàng tại quầy chăn ga
gối đệm ở cửa hàng bách hóa này. Trống ngực tôi bỗng đập thình thịch
(Một kẻ mới cưới vợ chưa đầy một năm mà lại như thế thì quả là dễ dãi,
nhưng chắc em cũng hiểu, đàn ông mà). Tôi đi lên quầy chăn ga gối đệm
nằm trên tầng sáu. Thực lòng, tôi hoàn toàn không có ý định sẽ nói
chuyện gì đó với cô ấy. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy một chút mà thôi,
để xem thử Yukako bây giờ ra sao. Tôi lởn vở bên quầy chăn ga gối đệm và
trộm nhìn vào mặt mấy cô bán hàng ở đó, nhưng chẳng hề thấy cô nào
trông có vẻ giông giống Yukako cả. Trên ngực áo của mấy cô ấy đều đeo
thẻ, nhưng chẳng có cái thẻ nào đề tên Yukako. Cho đến giờ đôi khi tôi
vẫn nghĩ, giá mà khi ấy, tôi quay trở về ngay nhỉ. Nhưng, có lẽ đó chính
là cái bẫy của đời người mà tôi đã không thể nào cưỡng lại được chăng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3