Lạc lối - Chương 03 - 04

Chương 3

Khai giảng

Ngày 17 tháng Chín 2006

Cầm
thời khóa biểu trên tay, tôi chạy để không bỏ lỡ giờ học đầu tiên. Tôi
vừa làm thủ tục đăng ký học phần và vừa ra khỏi văn phòng. Tôi đã nhầm
hoàn toàn khi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi mọi nghĩa vụ hành chính sau
khoảng thời gian chờ đợi vô tận mấy hôm trước!

Sau khi xong các
thủ tục đăng ký hành chính, tôi còn phải qua tòa nhà của khoa sinh ngữ
để đăng ký lớp học. Tôi chỉ có hai mươi giờ học rải rác trong cả tuần.
Tôi đã sốt ruột chờ đợi thời khóa biểu này để có thể tổ chức và sắp xếp
cuộc sống. Tôi sẽ có thể tiếp tục vừa làm vừa học. Ngay ngày mai, tôi có
thể gọi đến trung tâm quảng cáo qua điện thoại để họ gửi cho tôi biểu
giờ làm việc. Thủ tục này diễn ra khá nhanh, người ta mau chóng đưa trả
lại tôi tờ khóa biểu nhưng giờ tôi đã bị muộn môn học đầu tiên. Liếc qua
thời khóa biểu tôi thấy mình phải lên tầng bốn để học giờ văn minh Tây
Ban Nha. Tôi vừa đi vừa chạy lên cầu thang, tôi vội học.

Tôi vào
phòng học, những sinh viên khác đã có mặt ở đó. Tôi ấp úng câu “xin phép
thầy” không thành lời. Thầy giáo thoáng nhìn tôi rồi cầm tờ danh sách
lớp lên.

- Em tên gì?

- Laura, Laura D.

Sau khi viết
nguệch ngoạc gì đó lên tờ danh sách, thầy ra hiệu cho tôi vào chỗ ngồi.
Tôi ngồi xuống cạnh một bạn nữ. Trong lớp, đa số sinh viên là nữ, và
chắc chắn trong cả khóa học cũng thế.

Thầy giáo yêu cầu chúng tôi
điền vào một tờ phiếu để hiểu rõ sinh viên hơn. A, những tờ phiếu quen
thuộc! Cho đến giờ, vẫn chưa có gì thực sự khác với trường trung học,
chắc chắn với mỗi môn học chúng tôi sẽ phải điền một phiếu. Đến cuối
tuần, nhất định tôi rốt cuộc sẽ trả lời chỉ trong vòng vài giây.

Trên
tờ phiếu đó có một mục đề “Dự định nghề nghiệp”. Tôi dừng lại khá lâu ở
câu hỏi này. Liệu tôi có biết mình thực sự muốn làm gì không? Tôi muốn
làm trong ngành thương mại, điều đó đúng rồi, nhưng chính xác là làm cái
gì? Tôi thực sự rất tin tưởng vào những thứ trách nhiệm hoàn toàn phù
hợp với tôi, nhưng liệu có tồn tại một tên gọi nào đó, một công việc cụ
thể cho thứ đó không? Tôi ghi lại tất cả những gì mình mơ ước, tôi thổ
lộ mọi mong đợi với người thầy xa lạ này, tất cả những kỳ vọng của tôi
vào trường đại học. Thiếu một cái gì đó.

Tôi gặm gặm đầu bút chì
và đưa mắt lên trần nhà. Rồi, sau vài phút, tôi viết ở tận cuối bảng
danh sách những ước mơ cho tương lai của mình:

Sống trọn vẹn

Đương
nhiên đó không phải câu trả lời thầy giáo muốn, nếu quả thực là thầy
giáo có mong đợi một câu trả lời, nhưng đó là câu phù hợp với tôi nhất.

Chúng
tôi bắt đầu buổi học, và mỗi phút trôi qua, tôi thầm cảm ơn Chúa đã ban
cho tôi món quà được ở trong căn phòng này. Mẹ đã phải bỏ ra hơn 400
euro để tôi được ở đây nhưng mẹ làm điều đó không chút do dự, bởi mẹ,
người luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái, biết rất rõ
rằng tương lai của tôi phụ thuộc vào nó. Tôi sẽ học, tôi sẽ thành công.

Buổi
học hoàn toàn được giảng bằng tiếng Tây Ban Nha. Bố tôi là người Tây
Ban Nha, và cho dù bố chẳng bao giờ nói với tôi bằng tiếng mẹ đẻ của
mình, tôi học thứ tiếng này trong những kỳ nghỉ cùng họ hàng bên nội.

Thầy giáo đưa chúng tôi danh mục sách cần thiết cho năm học này.

-
Tôi yêu cầu các em hết sức nghiêm khắc, nếu các em muốn đạt kết quả
cao, các em phải đọc tất cả, hết sức chăm chú và ghi chép nhiều.

Tôi nuốt từng lời thầy. Phải, dĩ nhiên tôi sẽ đọc hết, tôi luôn thích đọc sách, đó không phải là vấn đề!

-
Các em sẽ không thấy một số quyển trong thư viện. Tôi đã yêu cầu nhưng
vẫn không có, thế nên chắc chắn các em phải bỏ tiền túi ra mua, rồi thỏa
thuận cho nhau mượn...

Điều này làm tôi kém vui đi nhiều. Những
quyển sách bằng ngôn ngữ gốc thường rất đắt, ít nhất là mười lăm euro,
và nếu có định mua một hoặc hai cuốn, tôi sẽ không thể trang trải nổi
những chi phí phát sinh này.

Tôi nhìn danh mục sách, lo lắng về độ
dài của nó. Tôi nghiến răng khi nhận ra rằng phải tự mua hơn chục
quyển. Tôi lẹ làng nhét tờ giấy vào túi, tôi không muốn làm hỏng một
ngày của mình. Tôi còn nhiều thời gian để nghĩ về nó.

- Hơn nữa, tôi không chấp nhận việc vắng mặt thường xuyên không có lý do. Quá ba buổi, các em sẽ không được thi môn của tôi.

Thật
rõ ràng, thẳng thắn và cụ thể. Tôi có muốn thực sự thành công hay không
hoàn toàn do tôi lựa chọn. Các quân bài nằm trong tay tôi.

Giờ
học nhanh chóng trôi qua, tôi chẳng chán dù chỉ một giây, không giống
như ở trường trung học, cứ năm phút tôi lại nhìn đồng hồ một lần. Tôi
tới lớp học tiếp theo, tại đây lần đầu tiên tôi biết thế nào là một
giảng đường thực sự. Tôi ấn tượng đến nỗi cảm thấy nghẹt thở. Không chỉ
mình tôi, nhiều sinh viên khác cũng dừng lại vài giây để chiêm ngưỡng
căn phòng rộng lớn. Chỉ những sinh viên học lại mới vội vã tìm chỗ ngồi.
Những sinh viên này, cũng giống khi đăng ký, họ đã quen, họ có thể tự
cho phép mình tỏ ra dửng dưng.

Tôi lặng ngắm căn phòng, tôi đã
biết mình sẽ thích học ở đây. Tôi sẽ chỉ như cây kim được giấu kỹ trong
bó cỏ khô, người ta sẽ chẳng để ý đến tôi, người ta sẽ chẳng biết đến
tôi. Giáo viên sẽ chẳng ngừng giờ giảng để nhận xét về bài làm buổi
trước của tôi. Trường đại học là một dịch vụ: họ cung cấp cho chúng tôi
một buổi học, chúng tôi có quyền tham dự hay không, chúng tôi có quyền
làm như mình hiểu. Trường đại học trao trách nhiệm cho chúng tôi, chắc
chắn tôi chỉ là một con số trong muôn vàn số khác, nhưng hiện giờ tôi
phải lựa chọn có đảm nhận trách nhiệm đó hay không. Tôi thích môi trường
này, nơi người ta đã coi chúng tôi như những người trưởng thành.

Cuối
cùng tôi đã có nó, sự đoạn tuyệt thực sự với trường phổ thông trung
học. Dù chỉ sau một ngày ở đây, tôi cảm thấy rằng mọi sự sẽ khác. Năm
cuối trung học đã để lại trong tôi những dấu ấn không thể xóa nhòa,
những nỗi đau mà tôi sẽ không phải gặp lại ở đây, tôi tin thế.

Trong
năm cuối trung học, tôi nhớ một lần giáo viên lịch sử đã công khai sỉ
nhục tôi trước cả lớp khi công kích cá nhân tôi. Sau một bài kiểm tra
bất chợt mà tôi vừa được điểm rất xoàng, thầy giáo đó đã nhận xét tôi
“không có khả năng”, còn tôi phản ứng lại bằng những cái chớp mắt dửng
dưng. Tôi hoàn toàn có thể chịu đựng những nhận xét của thầy về bản thân
tôi, sự thực là điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi, bởi thầy không
làm tôi bận tâm chút nào và thầy đã luôn đối xử với tôi như với một đứa
con nít. Thảm kịch xảy ra ở câu nói sau đó.

- Không nói gì sao,
Laura? Tôi không khen ngợi em đâu, tôi nghĩ rằng em phải xem xét lại
tương lai của mình một cách hết sức nghiêm túc, nó hiện đang bấp bênh
đấy.

Tất cả sự ác độc này là dành cho điểm số dưới trung bình đầu tiên và duy nhất của tôi! Nhưng thầy không dừng lại ở đó.

-
Hãy công nhận đi, em quá lông bông và không học hành tử tế. Người ta
chỉ gặt được thứ mà mình đã gieo thôi, Laura. Tôi nghĩ bố mẹ em thật vô
trách nhiệm...

Nghe thấy từ “bố mẹ”, máu tôi đã sôi lên. Tại sao
người đàn ông này lại có thể tự cho phép mình phán xét gia đình tôi chỉ
thông qua một điểm số vô thưởng vô phạt không hơn? Trong giây lát tôi đã
phát điên. Bạn cùng bàn tìm cách giữ tôi lại, nhưng đã quá muộn, cơn
tức giận đã cuồn cuộn trong mạch tôi, và ngay cả trước khi người thầy
giáo soi mói kịp có thời gian đáp lại, tôi đã hất tung cái bàn cùng tất
cả những thứ trên đó. Những cơn khủng hoảng mà tôi là nạn nhân chưa bao
giờ mạnh mẽ như ngày hôm ấy. Tôi cầm ngay lấy cặp rồi chạy ra khỏi lớp.

Hôm
sau, tôi đăng ký thi tốt nghiệp với tư cách thí sinh tự do. Tôi không
chịu đựng được cái môi trường trẻ con này thêm nữa, thế nên đơn giản là
tôi rời khỏi đó. Đến giờ tôi biết rằng mình đã phản ứng quá mức và rằng
lẽ ra tôi nên kìm nén sự kiêu ngạo của mình lại. Nhưng vào thời điểm đó,
tôi không thể. Bố mẹ tôi hoàn toàn không hiểu nổi và lúc đầu nghĩ rằng
đó chỉ là một cơn giận dữ nhất thời. Nhưng khi thấy tôi không dậy vào
buổi sáng, và khi nhận được giấy xác nhận tôi đăng ký thi như một thí
sinh tự do, bố mẹ đã hiểu ra sự nghiêm túc trong quyết định của tôi. Tuy
nhiên, bố mẹ vẫn tiếp tục đánh thức tôi dậy vào buổi sáng, mắng mỏ để
tôi đến trường, nhưng tôi không đi. Mẹ đã van xin tôi đi học lại, thậm
chí mẹ đã khóc.

- Con hoàn toàn mất trí rồi! Con sẽ làm hỏng tất
cả! Laura, mẹ xin con, việc học hành quá quan trọng để con bỏ giữa chừng
như thế, vì một hành động thiếu suy nghĩ! Con sẽ không làm được gì nếu
không tốt nghiệp! Con không thể bỏ giữa chừng, chỉ cách ngày thi có ba
tháng!

Tôi không bao giờ nói với bố mẹ lý do quyết định của mình.
Họ sẽ rất buồn. Tôi chỉ lắc đầu và nhắc lại rằng tôi sẽ không bao giờ
đến trường nữa. Chính từ lúc đó,bố không nói chuyện với tôi nữa. Trước
đây chúng tôi đã ít nói chuyện với nhau, nhưng tôi vừa mới thêm dầu vào
lửa, tôi đã làm bố hết sức thất vọng. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhận thấy
lập tức khi ông muốn ôm tôi vào lòng và nói rằng ông yêu tôi, nhưng ông
tự ngăn mình làm điều đó, và lặng lẽ bỏ đi, không nói một lời.

Thế
là trong suốt ba tháng, tôi học ở nhà bằng cách tự tìm hiểu các bài
giảng và sách giao khoa theo chương trình. Mẹ lén bố giúp tôi, bởi bố
không tán thành - và sẽ không bao giờ tán thành - quyết định của tôi.
Tháng Bảy, tôi được nhận bằng tốt nghiệp loại “khá”. Ngày hôm đó tôi cảm
thấy tự hào làm sao! Mẹ tôi đã khóc vì vui sướng khi tôi báo tin này
cho mẹ qua điện thoại. Buổi tối, bố vẫn không nói một lời, và chúng tôi
ăn tối trong im lặng, bởi không có chuyện nhà tôi ăn mừng cho dù là vào
tối hôm ấy.

Tôi đã rất may mắn, đến giờ tôi mới hiểu điều đó. Đó
thực sự là nhờ may mắn hay là một động lực, một khát khao thành công quá
đỗi? Vào đúng thời điểm này, tại giảng đường này, tôi biết rằng chuyện
tương tự như ở trung học sẽ không thể đến với tôi. Theo thông lệ chung,
giáo viên có qua nhiều học sinh để có thể nhớ hết tên, để đánh giá và
dựa vào đó mà lăng nhục họ. Ở đây, chúng tôi học chỉ vì mình.

Tôi
tiếp tục nhiều giờ học thực hành khác trong ngày: biên dịch, thực hành
tiếng. Sau năm giờ học, tôi quay về cái tổ êm ái của mình, nơi tình yêu
của tôi đang chờ đợi. Đây thực sự là một ngày đẹp, làm sao tôi có thể
hạnh phúc hơn nữa? Tôi có một người bạn trai yêu thương tôi và đang sống
cùng tôi tại trung tâm thành phố V., tôi học, và ngay cả khi không có
nhiều tiền, tôi vẫn mạnh khỏe. Còn đòi hỏi gì hơn thế?

Tôi bước lên toa tàu điện ngầm chật ních. Năm nay tôi sẽ thành công, tôi biết điều đó, tôi cảm thấy điều đó, tôi muốn điều đó.

Chương 4

Cuộc sống thường nhật

Ngày 4 tháng Mười 2006

Tôi
về nhà kiệt sức sau những giờ học. Tối thứ Tư, tôi kết thúc bữa học lúc
tám giờ, sau đó tôi phải đi tàu điện ngầm trong khoảng bốn mươi lăm
phút. Tôi mệt mỏi vì ngày hôm trước: học xong lúc chín giờ tối. Trong
tàu điện ngầm, tôi nghĩ đến Manu, tôi nóng lòng gặp lại anh. Tôi nghĩ
đến món anh đáng yêu mà anh làm cho tôi, có lẽ anh còn dọn bàn và bày
mấy cây nến.

Tối nay, trên đường về, tôi cũng biết rằng chúng tôi
sẽ nói về tháng vừa qua bên nhau. Tôi sợ thời điểm này bởi tôi biết rằng
có rất nhiều điều mà chúng tôi giữ trong lòng mà không nói ra. Cuộc
sống của chúng tôi hiện nay ngày càng giống cảnh sống góp gạo thổi cơm
chung. Chúng tôi chỉ gặp nhau buổi tối, và khi về nhà, tôi ăn vội ăn
vàng rồi đi học bài.

Ban đầu, Manu chấp nhận điều đó, thỉnh thoảng thoáng bĩu môi nhưng chỉ nói với tôi:

- Nào, học đi, em có bài phải làm.

Cả buổi tối anh ngồi trước ti vi, vì chẳng mấy khi anh học cả. Tôi lặng lẽ ẩn vào phòng ngủ trước khi ôm hôn anh lần cuối.

Manu
thuộc nhóm rất ít những người có năng khiếu tự nhiên. Anh rất giỏi
trong lĩnh vực của mình, trong khi tôi chẳng thấy anh thực sự cày cuốc
bao giờ. Đôi khi tôi ghen với anh, ghen với trí thông minh của anh và
với khả năng điều khiển mọi thứ như chúng vốn có của anh. Còn tôi, tôi
thường xuyên học đến tận khuya.

Sau đó khi muốn đi ngủ, Manu nhẹ
nhàng vào phòng: đó là dấu hiệu cho thấy tôi phải ra học trong bếp, trên
cái bàn nhựa. Khi tôi vào giường, Manu đã ngủ rất say. Đến lượt tôi,
tôi nằm dài ra và mệt lử. Sáng hôm sau là đường đến trường hoặc đến chỗ
làm, tùy theo ngày đó là thứ mấy trong tuần.

Cho tới giờ, nếp sống
này làm tôi hài lòng, bởi tôi thực đã sống như thế cùng anh. Tại trung
tâm quảng cáo qua điện thoại, tôi kiếm được khoảng 400 euro. Tôi trả anh
300 euro mà tôi rất mong chờ coi như tiền thuê nhà tháng Chín, trong
khi làm ra vẻ không biết rằng anh tiêu hoang số tiền đó với bạn bè vào
buổi tối, chủ yếu là để hút. Giờ tôi chẳng còn lại bao nhiêu để chi
trong cả tháng, để ăn chơi một chút, mua sắm một chút, hay thậm chí là
đi chơi với bạn bè. Tuy nhiên tôi không muốn làm hỏng gì cả, chuyện của
chúng tôi quá đẹp rồi. Tôi chưa bao giờ yêu ai nhiều như Manu.

Nhưng
rất nhanh, trong vòng chưa đầy một tháng, mọi chuyện xấu đi. Chán phải
ngồi trước ti vi tối này đến tối khác, Manu bắt đầu đi chơi nhiều và đôi
khi đến sáng mới về. Ban đầu tôi bằng lòng với điều đó, vì chẳng có gì
tốt hơn dành cho anh giữa những giờ học và công việc của tôi. Tôi cũng
vui vì giữ được độc lập và tự do cho mình. Nhưng ít lâu nay, thời gian
có vẻ thực sự dài với tôi. Hầu như tối nào cũng vậy, khi tôi về nhà,
Manu đã đi đàn đúm cùng bạn rồi. Tôi có thể biết anh đã đi lâu chưa: đôi
khi chỉ còn lại một mẩu cần sa cháy dở trong gạt tàn ở phòng khách. Anh
chỉ dành cho tôi rất ít thời gian. Kiệt sức vì nhịp sống của mình, tôi
không đủ sức hoặc đủ dũng cảm để đợi anh và gần như mỗi tối đều ngủ một
mình. Nhiều lúc tôi muốn nằm ở tràng kỷ, để hút hết điếu thuốc của anh,
nhưng tôi chưa bao giờ làm thế. Ban đầu, là bởi vì có thể anh sẽ trách
tôi, nhưng trên hết là bởi điều đó sẽ khiến tôi không thể làm việc tốt
được.

Ngày qua ngày, Manu dần trở nên bực tức cáu bẳn và ngày càng
hà tiện trong mắt tôi. Tiền của anh dành hết cho những lần đi chơi và
hút xách. Tôi cho rằng những ý nghĩ viễn vông lúc đầu không giúp tôi
giải quyết thực tế này. Nhưng sự thực là thế, Manu rất kém chịu đựng cái
giờ đây chỉ còn là cuộc sống góp gạo thổi cơm chung buồn tẻ, và anh
khiến tôi ngày nào cũng cảm thấy điều đó. Tôi không thể sống cuộc sống
vô lo như trước kia đã từng sống dưới mái nhà cha mẹ tôi được nữa.

Tệ
hơn, tôi cảm thấy rõ ràng rằng Manu xem thường tôi. Anh liên tục trưng
diện những bộ quần áo mới; tòm lại, anh có thể tự cho phép mình làm tất
cả những việc vốn là không thể với tôi. Giữa chúng tôi đa tồn tại một
khoảng cách, không chỉ còn là một khoảng cách về tài chính, cho dù ban
đầu nó xuất phát từ tiền bạc. Tôi cảm thấy mỗi ngày chúng tôi lại thêm
xa cách, mà không thể làm gì.

Nhưng tối nay, chúng tôi đã định
tặng cho nhau một bữa tối tình yêu. Tôi yêu cầu anh điều đó từ cách đây
một tuần, vì thấy rằng cả hai chúng tôi cần gặp nhau. Anh đã đồng ý,
thậm chí anh còn đề nghị tự tay anh nấu ăn, để tôi chỉ việc ngồi vào
bàn. Tôi đã cố tình làm xong trước công việc của mình trong tuần. Khi
rời lớp học, tôi trang điểm nhờ cửa kính trên tàu điện ngầm để trông
xinh đẹp lúc về nhà. không có gì nhiều, chỉ là một chút chì kẻ mắt.

Khi
bước qua cửa, tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn. Căn hộ quá yên ắng để
có thể nghĩ Manu ở đây. Tôi phải thừa nhận một sự hiển nhiên, anh không
có ở nhà. Tôi kiểm tra bếp, cố tự thuyết phục mình rằng anh đã đi mua
bánh mì, nhưng căn phòng trống không, và chẳng có dấu hiệu gì cho thấy
có ai đó đang chuẩn bị bữa tối. Bụng tôi kêu òng ọc, tôi vô cùng đói. Vì
không có đủ tiền mua một chiếc bánh mì kẹp cho bữa trưa, tôi đã ở lại
thư viện học.

Tôi ngồi trước ti vi và khóc. Thời gian trôi đi và
Manu không về. Vì thế tôi cố học, nhưng không thể tập trung được. Thậm
chí tôi không thể xem ti vi, võng mạc của tôi không ghi lại những hình
ảnh đang lướt qua. Gọi một cô bạn? Để làm gì? Cô ấy sẽ chế giễu tôi và
nói rằng bọn con trai như nhau hết, rằng không thể tin tưởng lũ đó. Manu
không như thế, Manu rất yêu tôi và lo lắng cho tôi.

Nhưng đã gần
nửa đêm và Manu vẫn chưa về. Tôi quá kiêu ngạo để gọi vào di động của
anh, vả lại dù sao tài khoản của tôi cũng không còn tiền. Tôi hút hết
thuốc của mình, và cả gói thuốc lá cuốn vung vãi trên bàn. Tại sao anh
lại làm thế với tôi? Tại sao lại là tôi? Tôi vất vả như thế còn chưa đủ
sao? Chỉ sau một tháng, tôi đã không thể tiếp tục, lúc nào tôi cũng kiệt
sức, tiền cũng cạn kiệt, vì tôi gần như chẳng thấy tiền của mình.

Đột
nhiên, chìa khóa quay trong ổ. Tôi nín thở, tôi thậm chí còn không nghĩ
mình sẽ lại chạm trán Manu tối nay. Tôi nhanh tay lau nước mắt bằng mu
bàn tay, tôi không muốn anh nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, lớp trang
điểm của tôi hẳn đã trôi mất.

Giây sau, Manu vào bếp. Tôi nhìn anh
chằm chằm, anh cũng nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu vì thuốc của mình và,
rất tự nhiên, nói với tôi:

- Thế nào? Em không học à?

Tôi có cảm giác thân thể mình sẽ nổ tung! Anh không thể nghiêm túc. Anh đang phê, rõ ràng thế.

-
Cái gì? Anh đang giễu em đấy à? Anh đã ở đâu? Anh có biết em đã đợi anh
cả buổi tối không? Chẳng phải chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau sao?

Tôi
hét lên, tôi không làm chủ nổi mình nữa. Tôi mệt đến mức khi những từ
ngữ thoát ra khỏi miệng, tôi tự hỏi mình đã lấy đâu ra tất cả những sức
lực ấy.

Manu cuối đầu, anh biết anh đã xử tệ với tôi.

- Nghe
này Laura, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh không muốn
thế, anh xin thề. Anh đã ở đây, trong bếp, và thực sự anh đã định chuẩn
bị bữa tối cho em. Sau đó anh mở tủ lạnh, và anh thấy em đã chẳng mua
gì. Đến lượt em đi chợ, đúng không? Đúng thế, đến lượt em và em đã không
đi.

- Vậy là vì thế sao? Anh quyết định để em khóc cả một buổi tối chỉ vì thế sao? Đó là hình phạt của anh dành cho em?

-
Không, Laura, không phải chỉ có lần này, tất cả mọi lần. Anh biết em
không có tiền, nhưng chúng ta đã thống nhất sẽ cùng nhau chia sinh hoạt
phí. Hơn nữa, hôm nay anh vừa nhận được hóa đơn ga, điều đó càng thêm
dầu vào lửa.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, và hoàn toàn không thét
lên. Mặc dù đã rất cố gắng, tôi không hiểu những gì anh nói, tôi không
biết làm thế nào anh dám nói với tôi điều đó trong khi tôi đã làm tất cả
những gì trong khả năng của mình để hỗ trợ anh về mặt tài chính. Tôi
vẫn luôn không thoải mái khi nói về chuyện tiền nong.

- Và như lần
gần đây nhất, chính anh đã đi chợ, bởi nếu không chúng ta sẽ chẳng có
gì để ăn. Anh đã chán phải chịu đựng, anh chán việc em thường xuyên dựa
vào anh. Thế nên anh ra ngoài lượn một vòng, gặp hai ba người bạn, để
thay đổi suy nghĩ...

Tôi im lặng, thực sự tôi không hiểu mình có
thể nói thêm gì. Manu rõ ràng đã đạt đến đỉnh điểm của tính bủn xỉn. Anh
yêu cầu tôi đưa tiền thuê nhà, tiền đi chợ, thanh toán hóa đơn, tất cả
những việc này đòi hỏi gần 450 euro một tháng. Với mức lương của mình,
tôi không có đủ, vì vậy tôi bù đắp bằng chút tiền tiêu vặt mẹ cho tôi
hàng tháng. Không có gì nhiều nhặn; khoản tiền ít ỏi bà có được, bà cho
tôi. Từ một tháng nay, tôi ngưng trả tiền thuê bao di động, để ưu tiên
những chi phí cho căn hộ trong các khoản chi tiêu của tôi. Hơn nữa, tôi
làm việc mười lăm giờ một tuần tại trung tâm quảng cáo qua điện thoại,
hai mươi lăm giờ tại trường đại học, cộng thêm thời gian ôn bài. Còn anh
thậm chí không đi làm, và số tiền mẹ anh chuyển vào tài khoản của anh
mỗi tháng để trả tiền thuê nhà, anh dùng nó để mua thuốc và quần áo, rồi
nhận thêm cả phần đóng góp của tôi nữa. Tóm lại, tôi không coi mình là
một đứa trục lợi trong hoàn cảnh này, tôi đóng góp và xứng đáng được ở
căn hộ này như anh.

Nhưng bất chấp tất cả, tôi yêu anh điên cuồng,
và vào thời điểm này, tôi thậm chí cũng không ghét anh. Anh gây ấn
tượng với tôi quá mạnh khiến tôi không thể nói lại điều gì. Tôi xấu hổ
vì sự yếu đuối của mình trước khuôn mặt điển trai với ánh mắt thiêu đốt.

Cuối
cùng, Manu ôm tôi trong vòng tay anh, dịu dàng, và tôi nhận cái ôm siết
của anh. Thời khắc đó hoàn toàn không bi thảm, tôi cảm thấy thoải mái
trong tay anh, và chỉ có điều đó là quan trọng. Sau vài phút anh buông
tôi ra, nhìn tôi bằng đôi mắt to đen của mình và bỗng nhiên nói với tôi:

-
Nghe này, anh nghĩ rằng để tránh những tình huống kiểu vừa rồi, trong
tương lai mỗi người trong chúng ta sẽ tự mua đồ ăn cho riêng mình. Như
thế sẽ dễ dàng hơn cho cả hai, và chúng ta sẽ không phải cãi nhau kiểu
này nữa.

Tôi hết sức ngạc nhiên. Vậy là tất cả những gì diễn ra tối nay tất cả chưa đủ sao? Anh vẫn còn muốn bồi thêm một cú nữa?

- Gì cơ?

-
Phải đấy, anh thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ tốt hơn cho chúng ta. Hơn
nữa với thời gian biểu hiện nay, chúng ta gần như chẳng bao giờ được ăn
cùng nhau, và dù sao đi nữa sở thích chúng ta cũng không giống nhau.

Tôi
vẫn không nói gì, nhưng không phải là tôi không nghĩ gì. Suy cho cùng
tôi có thể nói thêm gì đây? Tôi se không cố thuyết phục kẻ bủn xỉn nhất
trên đời ấy. Chỉ riêng việc điều đó làm anh khó chịu cũng đủ để tôi hiểu
rằng mình chẳng thể thay đổi gì trong chuyện này. Anh hà tiện, quá được
nuông chiều, và chỉ cần đợi thời cơ. Trong khi đó anh không nhận thấy
nỗi đau mà anh bắt tôi chịu đựng. Đôi chúng tôi đang tan.

Tôi
ngẩng đầu, cố cười, nhưng anh cũng như tôi đều biết rằng có gì đó không
ổn giữa chúng tôi. Cái gì đó liên quan đến tiền. Có lẽ cái gì đó liên
quan đến một sự khác biệt về tầng lớp xã hội, mà cuối cùng anh không
chịu nổi. Mẹ anh luôn nói tôi không xứng với anh.

Ngày hôm sau, khi tôi đi làm, anh đã dọn chỗ cho tôi trong tủ bếp, nơi chúng tôi thường để hộp đựng đồ ăn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3