Như không hề có - Chương 04

“Daniel không pê đê,” tôi nói, ngao ngán, chuyển kênh ti vi.

“Ai cũng nghĩ nó pê đê.”

“Ví dụ ai?”

“Ví dụ Blair.”

“Nó không pê đê.”

“Đi mà nói với Blair ấy.”

“Tao không đi lại với Blair nữa. Hết rồi, Trent,” tôi bảo nó, cố gắng giữ giọng bình thản.

“Tao không cho là nó nghĩ thế,” Trent nói, lại nằm xuống giường, dán mắt lên trần nhà.

Cuối cùng tôi hỏi, “Mày quan tâm làm quái gì?”

“Có lẽ tao cũng chả quan tâm,” nó thở dài.

Trent
chuyển đề tài, bảo tôi nên đi với nó tới dự một bữa tiệc ai đó tổ chức
mừng một ban nhạc mới ở The Roxy. Tôi hỏi ai tổ chức thì nó bảo nó cũng
không chắc lắm.

“Ban gì?” tôi hỏi.

“Một ban mới thôi.”

“Ban mới nào?”

“Tao cóc biết, Clay.”

Con chó dưới nhà bắt đầu sủa nhặng xị.

“Có thể,” tôi bảo nó. “Tối nay Daniel mở tiệc.”

“Tuyệt,” nó mỉa mai nói. “Tiệc của bọn pê đê.”

Điện thoại lại reo. “Mả mẹ mày,” tôi nói.

“Chúa
ơi!” Trent la lên, chồm dậy, vồ lấy cái điện thoại rồi hét vào ống
nghe, “Tao đếch thèm cái thứ coke nước lợ chó đẻ của mày.” Nó ngừng một
lát rồi nói, “Vâng, xuống ngay đây.” Nó gác máy và nhìn tôi.

“Ai đấy?”

“Mẹ tao. Bà ấy gọi từ dưới nhà lên.”

Chúng
tôi bước xuống nhà. Ả giúp việc đang ngồi trong phòng khách, ngây người
ra xem MTV. Trent bảo tôi rằng cô ả không ưa dọn dẹp nhà cửa khi trong
nhà có người. “Mà nó lúc nào chả phê phê. Mẹ tao thấy thương hại vì cả
nhà nó bị giết sạch ở El Salvador, nhưng tao nghĩ sớm muộn gì bà ấy cũng
đuổi cổ nó thôi.” Trent đi qua chỗ ả giúp việc, ả nhìn lên vẻ lo lắng
rồi mỉm cười. Trent thử nói một chút tiếng Tây Ban Nha với ả nhưng vô
ích. Ả chỉ nhìn nó một cách đờ đẫn, ra sức gật đầu, mỉm cười. Trent
ngoảnh mặt đi rồi nói, “Đó, lại phê.”

Trong bếp, mẹ Trent đang hút
thuốc và uống nốt lon Tab trước khi đi dự một show thời trang ở Century
City. Trent lôi từ tủ lạnh ra một chai nước cam, rót một ly cho mình,
rồi hỏi tôi có muốn làm một ly không. Tôi đáp không. Nó nhìn mẹ nó rồi
tu một ngụm. Không ai nói gì chừng hai phút gì đó, cho tới khi mẹ Trent
bảo, “Tạm biệt.” Trent chẳng nói gì ngoài câu, “Thế mày có muốn tới The
Roxy tối nay không Clay?”

“Chắc là không,” tôi bảo nó, thầm hỏi không biết mẹ nó muốn gì.

“Vậy sao? Không đi à.”

“Tao nghĩ tao sẽ đến bữa tiệc của Daniel.”

“Tuyệt,” nó nói.

Tôi
toan hỏi nó có muốn đi xem phim không, nhưng điện thoại trên lầu lại đổ
chuông nên Trent chạy ra khỏi bếp để nghe điện. Tôi lại vào phòng
khách, trân trân ngó ra ngoài cửa sổ, dõi mắt theo bóng mẹ Trent đang
chui vào xe và lái đi. Ả hầu người El Salvador đứng dậy, dềnh dàng bước
vào nhà tắm, tôi nghe thấy tiếng ả cười lớn, hết nôn mửa đến cười cợt.
Trent mặt mày càu cạu bước vào phòng khách, ngồi xuống trước ti vi, xem
chừng cú điện lại chẳng vui vẻ gì.

“Tao nghĩ con hầu của mày nó bệnh hay sao ấy,” tôi nói.

Trent nhìn về phía nhà tắm rồi nói, “Nó lại hoảng lên đấy à?”

Tôi ngồi lên một cái đi văng khác. “Chắc thế.”

“Mẹ tao cũng sắp đuổi nó rồi.” Nó uống một ngụm từ ly nước cam nó vẫn đang cầm trên tay và dán mắt vào MTV.

Tôi trân trân ngó ra ngoài cửa sổ.

“Tao chả muốn làm gì hết,” rốt cuộc nó nói.

Tôi quyết định là mình cũng chẳng muốn đi xem phim và suy nghĩ về việc nên đi với ai tới bữa tiệc của Daniel. Có lẽ là Blair.

“Muốn xem Alien không?” Trent hỏi, mắt nhắm lại, gác chân lên cái bàn nước thủy tinh. “Giờ thì con bé sẽ hoảng chết thôi.”

Tôi
quyết định đưa Blair tới dự bữa tiệc của Daniel. Tôi lái xe tới nhà cô ở
Beverly Hills. Blair diện mũ hồng, váy ngắn màu xanh da trời, găng tay
vàng, đeo kính râm, cô khoe với tôi hôm nay ở Fred Segai có đứa bảo cô
nên tham gia một ban nhạc. Rồi cô nói gì đó về chuyện lập ban, có thể là
một ban gì đó kiểu New Wave. Tôi mỉm cười khen ý hay đấy, không chắc có
phải cô nàng đang có ý mỉa mai gì không, và siết chặt tay lái hơn một
chút.

Tôi gần như chẳng quen ai trong bữa tiệc, nhưng cuối cùng
cũng tìm ra Daniel đang ngồi bên bể bơi, say khướt, diện jeans đen, áo
thun Specials trắng và đeo kính râm. Tôi ngồi xuống cạnh nó trong lúc
Blair đi lấy rượu cho chúng tôi. Tôi không rõ có phải Daniel đang chăm
chú nhìn dòng nước, hay là nó say không còn biết trời đất gì nữa, nhưng
cuối cùng nó cũng cất tiếng, “Chào, Clay.”

“Chào, Daniel.”

“Vui vẻ chứ?” nó chậm rãi hỏi, quay ra nhìn thẳng vào tôi.

“Tao vừa mới tới thôi.”

“Ờ.” Nó im lặng một lát. “Mày đi với ai?”

“Blair. Nó đang đi lấy đồ uống.” Tôi tháo kính râm và nhìn bàn tay băng bó của nó. “Tao nghĩ nó cho tụi mình là một đôi.”

Daniel không bỏ kính ra, gật đầu, không cười.

Tôi lại đeo kính vào.

Daniel quay về phía bể bơi.

“Bố mẹ mày đâu?” tôi gặng hỏi.

“Bố mẹ tao?”

“Ừ.”

“Bên Nhật. Tao nghĩ thế.”

“Họ làm gì ở đó?”

“Shopping.”

Tôi gật.

“Cũng có khi họ ở Aspen,” nó nói. “Mà biết để làm gì?”

Blair
đi tới, một tay mang gin pha tonic, một tay mang bia, cô đưa bia cho
tôi rồi châm thuốc và nói, “Đừng nói chuyện với cái gã mặc sơ mi Polo
xanh đỏ kia nhé. Cớm chìm đấy. Kính em có bị vênh không?”

“Không,” tôi nói, cô bèn mỉm cười, đặt tay lên chân tôi, nói thầm vào tai tôi,

“Em chẳng quen ai ở đây cả. Mình đi đi. Ngay bây giờ.” Cô liếc sang Daniel.

“Anh ta còn sống không vậy?”

“Anh không biết.”

“Gì thế,” Daniel quay sang nhìn chúng tôi. “Chào Blair.”

“Chào Daniel,” Blair nói.

“Bọn tao đi đây,” tôi bảo nó, hơi kích động bởi lời thì thầm của Blair và bàn tay đeo găng đặt trên đùi mình.

“Sao thế?”

“Sao á? À, vì...” tôi dài giọng.

“Mày chỉ mới tới thôi mà.”

“Nhưng bọn tao thật sự phải đi.” Tôi cũng chẳng thiết ở lại lắm, thêm nữa sang nhà Blair có khi lại là một ý hay.

“Ở lại đi,” Daniel ráng nhấc người ra khỏi chiếc ghế dài nhưng không thể.

“Tại sao?” tôi hỏi.

Câu hỏi làm nó lúng túng, tôi đoán vậy, vì nó chẳng nói gì.

Blair nhìn sang tôi.

“Thì để ở đây thôi,” nó nói.

“Blair thấy không khỏe,” tôi bảo nó.

“Nhưng
tao muốn mày gặp Carleton và Cecil. Lẽ ra tụi nó phải có mặt ở đây rồi,
nhưng limo của tụi nó bị hỏng ở Palisades và...” Daniel thở dài, lại
nhìn ra bể bơi.

“Xin lỗi nhé, bạn hiền,” tôi nói, đứng dậy. “Mình sẽ cùng ăn trưa.”

“Carleton học A.F.I.”

“Blair thật sự không... Cô ấy muốn đi. Ngay bây giờ.”

Blair gật đầu và ho hắng.

“Có lẽ tao sẽ tạt qua sau,” tôi bảo nó, cảm thấy có lỗi vì bỏ đi quá sớm, cảm thấy có lỗi vì sắp đến nhà Blair.

“Không, mày sẽ không qua đâu,” Daniel lại ngồi xuống và thở dài lần nữa.

Blair
đâm sốt ruột thật sự, liền bảo tôi, “Nghe này, em không rỗi hơi mà
tranh cãi về cái buổi tối chán bỏ mẹ này đâu. Đi thôi, Clay,” cô uống
cạn ly gin pha tonic.

“Nghe chưa, Daniel, bọn tao đi đây, okay?” tôi nói. “Bye.”

Daniel bảo mai nó sẽ điện cho tôi. “Đi ăn trưa gì đấy nhé.”

“Tuyệt,” tôi nói, không hào hứng lắm. “Ăn trưa nhé.”

Khi đã chui vào trong xe, Blair nói, “Mình đi đâu đó đi. Mau lên.”

Tôi thầm nghĩ, Sao cô không nói tuột ra? “Đi đâu?” tôi hỏi.

Cô dừng xe, nói tên một câu lạc bộ.

“Anh quên ví ở nhà rồi,” tôi nói dối.

“Em có vé vào cửa chỗ đó,” cô nói, biết tổng tôi nói dối.

“Anh thật sự không muốn đi.”


vặn đài to lên, ngâm nga theo điệu nhạc trong giây lát, tôi nghĩ mình
nên lái thẳng đến nhà cô. Tôi lái xe, chẳng rõ phải đi đâu. Chúng tôi
dừng lại một quán cà phê ở Beverly Hills, rồi sau đó, khi hai đứa về xe,
tôi liền hỏi, “Em muốn đi đâu hả Blair?”

“Em muốn đi...” cô dừng lại. “Về nhà em.”

Tôi
đang nằm trên giường Blair. Thú nhồi bông nằm la liệt trên sàn cũng như
dưới chân giường, và khi quay lưng, tôi cảm thấy một vật gì cưng cứng
đầy lông, liền quờ tay xuống dưới, thì ra đó là một con mèo đen nhồi
bông. Tôi thả nó xuống sàn, nhổm dậy, đi tắm. Khi đã lau khô người, tôi
quấn khăn quanh eo, rảo bước về phòng cô, mặc quần áo. Blair đang hút
thuốc và xem MTV, cô vặn nhỏ tiếng xuống.

“Anh sẽ gọi em trước Giáng sinh chứ?” cô hỏi.

“Có thể,” tôi nói, mặc áo vào, còn đang tự hỏi vì sao mình tới đây.

“Anh vẫn giữ số em phải không?” cô với tay lấy một tập giấy rồi bắt đầu viết.

“Ừ, Blair. Anh vẫn giữ số em. Anh sẽ liên lạc.”

Tôi cài khuy quần jeans và quay đi.

“Clay?”

“Ừa, Blair”

“Nếu em không gặp anh trước Giáng sinh,” cô ngừng lời. “Chúc anh Giáng sinh vui vẻ nhé.”

Tôi thoáng nhìn cô. “Hey, em cũng thế nhé.”

Cô nhặt con mèo bông đen lên, vuốt đầu nó.

Tôi bước ra khỏi cửa, chuẩn bị khép lại.

“Clay?” cô thì thầm thành tiếng.

Tôi dừng chân mà không ngoảnh lại. “Ừa?”

“Không có gì.”

Đã
nhiều ngày liền thành phố không có mưa, Blair liên tiếp gọi điện cho
tôi, nói rằng hai đứa nên gặp nhau và cùng đến câu lạc bộ bãi biển. Tôi
thì quá ư mệt mỏi, phê thuốc hoặc kiệt sức nên chẳng thể dậy vào buổi
trưa, dù chỉ để ra ngoài, ngồi dưới tán ô trong ánh nắng nóng rát người ở
câu lạc bộ bãi biển cùng Blair. Vì thế hai đứa quyết định đến Pajaro
Dunes ở Monterey, nơi tiết trời mát mẻ, biển xanh lấp lánh, mà bố mẹ tôi
lại có một căn nhà trên bãi biển. Chúng tôi lái xe của tôi đến, ngủ
trong phòng ngủ của bố mẹ tôi, rồi lái xe ra phố mua đồ ăn, thuốc lá và
nến. Trên phố chẳng có gì nhiều để làm, một rạp chiếu phim cũ cần sơn
sửa, lũ chim hải âu, những bến tàu đổ nát, cánh ngư dân Mexico huýt sáo
trêu Blair, một nhà thờ cổ mà Blair chụp ảnh nhưng không vào. Chúng tôi
tìm thấy một vò champagne trong ga ra và uống hết cả vò trong tuần ấy.
Thường thường, cứ gần chưa, sau khi thả bộ dọc bờ biển, chúng tôi lại
khui một chai. Sáng sớm chúng tôi làm tình trong phòng khách, hoặc trên
sàn trong phòng ngủ của bố mẹ, chúng tôi đóng cửa chớp lại, thắp đống
nến đã mua trên phố rồi ngắm bóng mình phản chiếu trên những bức tường
màu trắng, chuyển động, xê dịch.

Căn nhà đã cũ, lớp sơn đã bạc
màu, có sân nhỏ và sân tennis, nhưng chúng tôi không chơi. Thay vào đó,
tôi cứ tha thẩn quanh nhà lúc về đêm, nghe những đĩa hát cũ mình từng
thích, ngồi trong sân uống nốt chỗ champagne còn lại. Tôi không ưa căn
nhà này cho lắm, đôi khi, tối đến tôi còn phải ra ngoài hiên vì chịu
không nổi bức tường trắng với mấy cái cửa chớp lật lưa thưa và cái sàn
lát gạch đen trong bếp. Tôi cứ thế thả bộ dọc bãi biển trong đêm, thi
thoảng ngồi xuống bãi cát ẩm ướt mà hút thuốc, trân trân ngó lên ngọn
hải đăng, nhìn bóng Blair trong phòng khách, đang tán gẫu qua điện thoại
cùng ai đó ở Palm Springs. Khi tôi về, cả hai đứa đều say, thế là cô đề
xuất đi bơi, nhưng trời quá lạnh và tối, nên chúng tôi cứ thế ngồi
trong bồn tắm mát xa nhỏ giữa sân mà làm tình.

Suốt cả ngày, tôi
ngồi trong phòng khách, đọc San Francisco Chronicle, còn cô tản bộ dọc
bờ biển, gom nhặt vỏ ốc, tới khi trời gần sáng, hai đứa bắt đầu lên
giường, đến giữa trưa thì dậy, sau đó lại khui thêm chai nữa. Có bữa
chúng tôi lấy chiếc mui trần lái đến một khu vắng vẻ trên bãi biển. Hai
đứa xơi trứng cá muối, Blair cắt một ít hành, trứng với pho mát, chúng
tôi mang theo hoa quả và bánh quế mà Blair rất thích, cùng một lô sáu
chai Tab, vì Blair chỉ uống thứ đó với champagne, rồi chúng tôi hoặc
chạy bộ trên bãi biển vắng tanh, hoặc thử vùng vẫy trên sóng dữ.

Thế
nhưng, tôi nhanh chóng bị mất phương hướng và hiểu rằng mình đã nốc quá
nhiều, cứ khi nào Blair nói gì đó, tôi lại thấy mình đang nhắm nghiền
mắt lại, thở dài. Nước trở nên lạnh hơn, biển động dữ dội, cát thì ướt
sũng, Blair ngồi lẻ loi dưới hiên nhà, ngắm cảnh biển, dõi theo những
con thuyền trong sương chiều. Tôi xem cô chơi Solitaire qua kính cửa sổ
trong phòng khách, vẳng bên tai tôi là tiếng những con thuyền rền rĩ,
cót két, Blair tự rót thêm cho mình một ly champagne, và tất cả lại
khiến lòng tôi bứt rứt.

Chẳng mấy chốc champagne cũng hết sạch,
thế là tôi mở tủ rượu. Cả Blair lẫn tôi đều bắt nắng, và đến cuối tuần,
chúng tôi chỉ còn biết xem ti vi, dẫu tín hiệu chẳng lấy gì làm tử tế,
rồi thì nốc bourbon, Blair xếp những vỏ ốc thành vòng tròn trên sàng
phòng khách. Đến một tối, khi Blair thì thầm trong lúc hai đứa ngồi đối
diện nhau trong phòng khách, “Lẽ ra mình nên tới Palm Springs,” thì tôi
biết đã đến lúc phải rời khỏi đây.

Chia tay Blair rồi, tôi lái xe
dọc Wilshire, lên Santa Monica, vào Sunset, qua Beverly Glen tới
Mulholland, từ Mulholland đến Sepulveda, rồi lại từ Sepulveda tới
Ventura, sau đó chạy qua Sherman Oaks đến Encino, vào Tarzana, rồi
Woodland Hills. Tôi dừng lại ở một quán tên là Sambo’s mở suốt đêm, ngồi
trơ trọi trong một căn buồng lớn trống trơn, gió bắt đầu thổi, mạnh tới
mức làm cho các cửa sổ rung bần bật như chỉ chực gãy rời, tiếng rung
của chúng lấp đầy không gian của quán cà phê. Có hai thằng con trai ngồi
ở buồng kế bên, cả hai đều mặc com lê đen, đeo kính râm, thằng với cái
khuy kiểu Billy Idol cài trên ve áo cứ liên tục đập tay lên bàn, như thể
đang cố gắng theo một nhịp điệu nào đó. Thế nhưng tay nó cứ run rẩy,
thế là giai điệu của nó tắt ngóm, cứ chốc chốc một tay nó lại rơi khỏi
bàn, buông thõng trong khoảng không. Cô phục vụ tới bàn của hai thằng,
đưa hóa đơn, cảm ơn, thằng cài khuy Billy Idol giật tờ hóa đơn khỏi tay
cô, nhìn lướt qua thật nhanh.

“Ôi, vì Chúa, cô không biết tính cộng à?”

“Tôi nghĩ là đúng rồi,” cô phục vụ nói, hơi căng thẳng.

“À há, thế hả?” nó nhếch mép.

Tôi
có cảm giác một điều gì chẳng lành sắp xảy ra, nhưng thằng ngồi cạnh
bảo, “Thôi bỏ đi. Chúa ơi, tao ghét cái chốn Valley chó đẻ này quá,” rồi
nó moi từ trong túi ra một đồng mười đô la, quăng lên bàn.

Thằng
bạn nó nhổm dậy, ợ một tiếng, thì thào, “Lũ Valley chó đẻ,” đủ lớn cho
cô phục vụ nghe thấy. “Đi mà tiêu số còn lại ở Galleria, hay bất cứ nơi
chết dẫm nào mày đến,” đoạn chúng bước ra khỏi nhà hàng, mất hút vào
trong gió.

Khi cô phục vụ đi tới bàn tôi để ghi đồ uống, trong cô có vẻ thực sự tức giận.

“Lũ khốn phê hàng. Tôi từng đến nhiều nơi ngoài Valley mà người ta đâu có hay hớm thế,” cô nói với tôi.

Tôi
dừng lại một sạp báo trên đường về, mua một tạp chí khiêu dâm có hình
hai cô nàng cầm roi trên một tấm ảnh nhiều lớp ngoài bìa. Tôi đứng bất
động, đường phố vắng lặng như tờ, tôi chỉ nghe thấy tiếng báo và tạp chí
kêu loạt xoạt, tay bán báo chạy loanh quanh, chặn mấy viên gạch lên
trên các chồng báo để chúng khỏi bay lung tung. Tôi còn nghe thấy tiếng
sói tru, tiếng chó sủa, tiếng những cây cọ ở vùng đất đồi chao đảo trong
gió. Tôi chui vào xe, cái xe khẽ rung lên vì gió, rồi tôi phóng đi,
nhắm thẳng về phía nhà mình trong khu đồi.

Khuya hôm đó, từ giường
mình, tôi có thể nghe thấy mấy cái cửa sổ trong nhà rung lạch cạch, thế
là tôi đâm hoảng, cứ sợ rằng chúng sẽ long ra và vỡ mất thôi. Tiếng
động ấy đánh thức tôi, và tôi ngồi nhổm dậy trên giường, nhìn ra cửa sổ,
đoạn liếc sang tấm áp phích Elvis, đôi mắt ông đang hướng ra ngoài cửa
sổ, nhìn xa xăm vào đêm tối, nét mặt ông trông gần như cảnh giác trước
những cái mà hẳn là ông đang thấy, từ “Trust” lơ lửng trên khuôn mặt đầy
âu lo. Rồi tôi nghĩ về tấm áp phích trên Sunset, về cái cách mà Julian
nhìn qua tôi ở Cafe Casino, và đến khi rốt cuộc tôi cũng thiếp đi được,
thì đó đã là đêm Giáng sinh.

Daniel gọi tôi hôm trước Giáng sinh,
nói nó cảm thấy khá hơn, và rằng tối qua, trong bữa tiệc của nó, ai đó
đã tuồn cho một viên Quaalude tệ hại. Daniel còn cho rằng, con bé Vanden
mà nó quen trong trường ở New Hampshire có thai. Nó nhớ là tại một bữa
tiệc nào đó diễn ra trước khi nó đi, con bé nhắc cái gì về chuyện ấy,
nửa thật nửa đùa. Daniel nhận được thư của con bé hai hôm trước, nó bảo
tôi rằng Vanden có lẽ sẽ không về trường, rằng con bé có thể sẽ thành
lập một ban punk-rock ở New York mang tên The Spider’s Web, rằng có khi
con bé đang sống với một tay trống cùng trường đằng Village cũng nên,
rằng chúng có thể kiếm được một buổi diễn ra mắt ở Peppermint Lounge
hoặc CBGB’s, rằng con bé có thể sẽ đến hoặc không đến L.A., rằng đó có
thể phải hoặc không phải là con của Daniel, rằng con bé có thể sẽ phá
thai hoặc không, thoát khỏi nó, rằng bố mẹ con bé đã ly dị, bà mẹ chuyển
về Connecticut, rằng con bé có thể sẽ hoặc không quay lại đấy mà ở lại
với mẹ trong khoảng chừng một tháng, còn ông bố, một nhân vật cỡ bự ở
ABC, rất lo lắng cho con bé. Nó bảo bức thư không rõ ràng cho lắm.

Tôi
đang nằm trên giường mình, xem MTV, ống nghe kề cổ, bảo nó đừng có lo,
rồi hỏi bố mẹ nó có về đón Giáng sinh không, nó nói họ sẽ lại vắng nhà
trong hai tuần nữa, còn nó thì sẽ đón Giáng sinh với dăm ba đứa bạn ở
Bel Air. Nó tính mừng Giáng sinh với một con bé nó quen ở Malibu, nhưng
con bé này lại mắc chứng mono(18) nên nó e rằng đó không phải một ý
tưởng quyến rũ cho lắm, tôi đồng tình, đoạn Daniel hỏi xem có nên liên
lạc với Vanden không, và tôi ngạc nhiên trước cái sức mạnh nó phải dốc
ra để bận tâm đến độ muốn làm vậy, nó liền bảo chả biết để làm gì nữa,
chúc Giáng sinh vui nhé bạn hiền, rồi hai đứa dập máy.

18. Tên
khoa học: Mononucleosis, một chứng bệnh truyền nhiễm thường được gây ra
bởi sự tiếp xúc thân mật, trong đó phổ biến là lây qua đường nước bọt,
vì thế còn được gọi là Kissing disease (Chứng hôn).

Tôi đang
ngồi trong phòng chính ở Chasen’s với bố mẹ và hai nhỏ em, lúc này đã
muộn, chín rưỡi hoặc mười giờ đêm Giáng sinh. Thay vì ăn cái gì đó, tôi
nhìn xuống đĩa của mình, lướt cái dĩa trên đó, xuôi lên ngược xuống, để
cả tâm trí của mình vào chiếc dĩa đang vạch ra một đường giữa đám đậu Hà
Lan. Bố làm tôi giật mình khi rót thêm champagne vào ly của tôi. Hai
con em gái trông chán chường, da rám nắng, đang tán dóc về đám bạn mắc
chứng biếng ăn và một người mẫu Calvin Klein nào đó, trông chúng nó già
hơn so với trong trí nhớ của tôi, càng già hơn nữa khi chúng cầm chân ly
nâng lên và chậm rãi nhấp champagne, chúng kể cho tôi nghe dăm ba
chuyện cười mà tôi chả hiểu mô tê và cho bố tôi biết mình muốn quà Giáng
sinh là gì.

Đầu tối, chúng tôi đón bố ở căn hộ thông tầng của ông
ở Century City. Có vẻ như ông đã khui một chai champagne và uống hết
phần lớn trước khi chúng tôi tới. Căn hộ của ông nằm ở Century City, nơi
ông chuyển đến sau khi ly thân với mẹ tôi, nó khá rộng rãi, được bài
trí đẹp, có một bể tắm mát xa lớn ngoài buồng ngủ lúc nào cũng ấm và bốc
hơi. Bố mẹ tôi, vốn không trò chuyện với nhau nhiều sau vụ ly thân, mà
tôi nghĩ cách đây cũng phải một năm rồi, có vẻ căng thẳng và bực bội
thực sự vì các kỳ nghỉ buộc họ phải ở bên nhau, hai người ngồi đối diện
trong phòng khách, chỉ trao đổi đâu như có năm từ.

“Xe em à?” bố tôi hỏi.

“Ừ,” mẹ tôi nói, nhìn sang cây thông Noel nhỏ mà cô người hầu của ông đã trang trí.

“Đẹp.”

Bố
tôi uống cạn chỗ champagne của mình rồi tự rót thêm ly nữa. Mẹ hỏi bánh
mì. Ông lấy khăn lau miệng, hắng giọng, tôi thì đâm ra bồn chồn, thừa
biết ông sẽ hỏi mọi người muốn quà gì cho Giáng sinh, dù hai đứa em tôi
đã nói với ông rồi. Bố tôi mở miệng. Tôi nhắm mắt lại, ông hỏi có ai
muốn dùng món tráng miệng không. Im lặng tuyệt đối. Bồi bàn đến. Tôi trả
lời ông là không. Tôi không nhìn bố mẹ mình nhiều lắm, chỉ mải miết đưa
tay lên vuốt tóc, ước gì mình đã hít một ít coke, hay làm bất cứ điều
gì để chịu đựng được chuyện này, tôi ngó nghiêng khắp nhà hàng, chỉ có
một nửa số bàn là có người ngồi, người ta thì thào vào tai nhau, những
lời thì thào vang vang sao đó, và tôi nhận ra điều chính yếu nằm ở chỗ
tôi là một thằng con trai mười tám tuổi, có đôi bàn tay run rẩy, tóc
vàng, da dẻ bắt đầu bắt nắng, nửa say nửa tỉnh, ngồi trong Chasen’s trên
Doheny và Beverly, chờ ông bố hỏi mình muốn quà gì cho Giáng sinh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3