Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 2) - Chương 07

Chương 7

BẦY SÓI

Trọn
ngày Bố và ông Edwards dựng chuồng cho Pet và Patty. Hai người lợp luôn
mái, kéo dài công việc muộn tới mức Mẹ phải hâm thức ăn chờ bữa tối.

Chuồng
không có cánh cửa, nhưng dưới ánh trăng, Bố đóng hai cây cọc thật chắc
xuống đất, mỗi cây sát một bên cửa. Bố lùa Pet và Patty vào trong chuồng
rồi xếp chồng lên nhau nhiều miếng gỗ nhỏ chắn ngang trước khung cửa.
Hai cây cọc giữ những miếng gỗ này biến thành một mảng vách kiên cố.

Bố nói:

- Rồi! Lũ sói cứ mặc sức hú. Tối nay mình sẽ ngủ yên!

Buổi
sáng, khi Bố nhấc những mảnh ván ở sau hai cây cọc ra Laura vô cùng
kinh ngạc. Sát bên Pet là một con ngựa con tai dài, cẳng dài, đang đứng
lảo đảo.

Laura vừa nhắm phía đó chạy tới thì Pet vốn hiền hòa bỗng bật hai tai về phía sau và nhe trọn hàm răng ra trước cô bé. Bố hét:

- Lui ngay, Laura!

Quay về phía Pet, Bố nói:

- Nào, Pet! Con biết là chúng ta không làm đau đứa nhỏ của con đâu!

Pet
đáp lời Bố bằng một tiếng hí. Nó chịu cho Bố vỗ về con ngựa con nhưng
dứt khoát không chịu cho Laura hoặc Mary tới gần. Ngay cả khi các cô
nhòm qua kẽ vách. Pet cũng đảo cặp mắt trắng dã về phía đó và nhe hết
hàm răng ra. Các cô chưa từng thấy một con ngựa con có những cái tai dài
như thế. Bố bảo đó là một chú la con nhưng Laura nói nó giống một con
thỏ lớn. Vì vậy, con ngựa con được đặt tên là Bunny.

Khi Pet bị
buộc vào dây cột với Bunny nhảy nhót xung quanh hoặc ngơ ngác nhìn
khoảng không rộng lớn. Laura phải canh chừng bé Carrie hết sức cẩn thận.
Vì ngoại trừ Bố, bất kì ai tới gần Bunny cũng khiến Pet ré lên man rợ
nên em bé có thể bị nó cắn.

Xế trưa chủ nhật đó, Bố cưỡi Patty
băng qua đồng cỏ để coi có gì khác không. Trong nhà còn đầy thức ăn nên
Bố không mang súng theo.

Bố phóng ngựa thật xa qua vùng cỏ cao, đi
dọc mép vách đất bên lạch suối. Từng bầy chim vụt bay lên, liệng vòng
rồi lại chúi xuống cỏ. Bố vừa đi vừa nhìn xuống vùng đất trũng bên lạch
suối như để ngắm những con nai đang gặm cỏ dưới đó. Rồi Patty vụt phi
nước đại và cùng với Bố mau chóng trở nên nhỏ dần. Một thoáng sau, chỉ
còn những gợn sóng cỏ ở nơi Bố vừa có mặt.

Khá muộn vào buổi
chiều, Bố vẫn chưa trở về. Mẹ cời than trong đống lửa ra, đặt củi lên,
bắt đầu nấu bữa tối. Mary lo giữ em bé trong nhà. Laura hỏi mẹ:

- Jack có chuyện gì vậy?

Jack
đi lui tới, ngó quanh lo ngại. Nó hếch mũi hít hít trong gió, chùm lông
cổ dựng lên, ép xuống rồi lại dựng lên. Đột nhiên, Pet gõ móng ầm ĩ. Nó
chạy vòng tròn với sợi dây cột rồi đứng sững, hí lên nho nhỏ. Bunny vội
chạy tới đứng áp sát vào nó.

Mẹ hỏi:

- Chuyện gì vậy, Jack?


chăm chăm nhìn Mẹ nhưng nó không thể nói được điều gì. Mẹ nhìn một vòng
khắp dưới đất trên trời. Không thể nhận ra điều gì khác lạ. Mẹ nói:

- Giống như không có chuyện gì cả, Laura.

Mẹ
cào than ung quanh bình lọc cà phê, chiếc vỉ nướng và cả trên nắp lò
nướng bánh. Thịt gà gô xèo xèo trên vỉ và bánh bột bắp bắt đầu tỏa mùi
thơm. Nhưng suốt thời gian đó, Mẹ luôn liếc nhìn khắp đồng cỏ, Jack đi
lại không ngừng và Pet không gặm cỏ. Nó hướng về phía tây bắc, nơi Bố đi
tới và giữ con ngựa con luôn ở sát bên nó.

Đột nhiên, Patty xuất hiện phóng ngang đồng cỏ. Nó xoải vó phóng như điên và Bố cúi rạp mình ôm sát cổ nó.


chạy vượt khỏi chuồng trước khi Bố kìm được nó dừng lại. Nó dừng lại
khó khăn tới độ gần như khuỵu xuống. Toàn thân nó run rẩy, bộ lông đen
đẫm mồ hôi và miệng sùi bọt. Bố vội tụt xuống. Bố cũng thở một cách mệt
nhọc.

Mẹ hỏi:

- Chuyện gì vậy, Charles?

Bố nhìn về
phía lạch suối khiến Mẹ và Laura cùng nhìn theo. Nhưng họ chỉ thấy
khoảng trời trống phía trên vũng đất với vài ngọn cây và những mỏm vách
đất rải rác dưới thảm cỏ trên đồi cao.

Mẹ lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại cưỡi Patty theo kiểu đó?

Bố thở ra một hơi dài:

- Anh sợ bầy sói kéo tới đây. Nhưng có vẻ ổn hết rồi.

Mẹ kêu lên:

- Bầy sói! Bầy sói nào?

Bố nói:

- Mọi chuyện ổn rồi, Caroline! Hãy để chàng trai này lấy hơi lại đã!

Sau khi hít thở vài hơi, Bố tiếp:

-
Không phải anh cưỡi Patty theo kiểu đó. Đó là cách duy nhất anh làm
được để bám lấy nó. Tới năm chục con sói, Caroline. Những con sói lớn
nhất mà anh thấy. Anh không muốn gặp lại điều đó một lần nào nữa, dù để
được nhận cả một kho bạc.

Đúng lúc đó, một dải bóng đen phủ khắp đồng cỏ, vì mặt trời lặn xuống và Bố nói:

- Anh sẽ kể cho em nghe sau.

Mẹ lên tiếng:

- Mình ăn tối ở trong nhà.

Bố nói với Mẹ:

- Không cần thế đâu, Jack sẽ báo động cho mình đúng lúc.

Bố
cởi Pet và Patty ra khỏi dây cột. Bố không dắt mẹ con Pet và Patty
xuống lạch suối uống nước như thường lệ. Bố cho chúng uống nước trong
khạp của Mẹ đã được đổ đầy để dành cho sáng hôm sau. Bố vuốt hai bên
sườn và mấy ống chân đẫm mồ hôi của Patty rồi cho nó vào chuồng cùng Pet
và Bunny.

Bữa tối đã sẵn sàng.

Đống lửa quét một vòng sáng
trong bóng tối. Laura và Mary ngồi sát đống lửa, giữ bé Carrie bên cạnh.
Hai cô thấy đêm đen bao đặc xung quanh và luôn liếc về phía sau, chỗ
tiếp giáp giữa bóng tối và ánh lửa. Tại đó, những vệt tối lay động như
những vật sống đang chuyển mình.

Jack ngồi bệt sát đất bên Laura.
Vành tai nó căng lên hướng về vùng bóng tối. Chốc chốc, nó đứng dậy đi
vào vùng bóng tối một khoảng ngắn. Rồi nó bọc vòng quanh đống lửa và trở
lại ngồi bên Laura. Lông cổ dày đặc của nó nằm ép xuống và nó không hề
gầm gừ. Chỉ hàm răng nó nhe ra nhưng có lẽ vì nó là giống chó săn.

Laura và Mary ăn bánh bột bắp với món gà gô và lắng nghe Bố nói chuyện với Mẹ về bầy sói.

Bố
đã phát giác ra còn có những người hàng xóm khác. Một số người đang tới
định cư dọc hai bên bờ suối. Cách đây khoảng ít nhất ba dặm, một người
đang cùng vợ dựng nhà dưới khu đất trũng giữa vùng đồi cỏ cao. Đó là gia
đình Scott và, Bố nói, họ là những nông dân rất dễ mến. Cách họ chừng
sáu dặm, có hai người đàn ông độc thân sống chung trong một căn nhà. Họ
canh tác hai khu đất liền nhau và dựng nhà ngay giữ đường ranh. Một
người đặt giường tựa vào bờ vách phía này và một người đặt giường tựa
vào bờ vách phía kia. Như thế, mỗi người vẫn nằm trên đất của mình, dù
họ ở chung trong một ngôi nhà và ngôi nhà chỉ rộng cỡ tám bộ. Họ nấu
nướng và ăn chung ở giữa nhà.

Bố không nói tiếng nào về bầy sói,
Laura rất muốn được nghe chuyện này, nhưng cô biết là không được phép
cắt ngang khi Bố đang nói chuyện.

Bố nói hai người độc thân kia
không quen một người nào trong vùng. Đúng ra là họ chưa hề thấy ai ngoại
trừ người da đỏ. Vì thế, họ rất mừng khi gặp Bố và Bố đã dừng lại với
họ khá lâu.

Rồi Bố tiếp tục đi và từ trên một sườn đồi cỏ cao, Bố
thấy một vệt trắng dưới trũng đất thấp bên lạch suối. Bố đoán là một tấm
bạt mui xe và đúng thế. Khi tới nơi, Bố gặp một cặp vợ chồng và năm đứa
con nhỏ. Họ từ Iovva tới và phải dừng tại đây vì một con ngựa của họ bị
đau. Lúc này, con ngựa đã lành, nhưng khí hậu xấu dưới trũng thấp khiến
họ bị sốt. Hai vợ chồng và ba đứa con lớn bệnh không đứng vững nổi. Hai
đứa con nhỏ, một trai một gái trạc Mary và Laura, phải lo săn sóc cả
gia đình.

Thế là, Bố lo giúp họ một số việc rồi trở lại chỗ hai
người đàn ông độc thân báo cho họ biết. Lập tức, một người xuống đưa hết
gia đình kia lên trên đồi để họ thở hít không khí trong lành hơn hầu
mau chóng lành bệnh.

Việc nọ bắt qua việc kia buộc Bố trở về muộn.
Bố băng ngang đồng cỏ một đoạn ngắn và khi đang thúc Patty xoải vó thì
đột nhiên, một bầy sói ào tới. Chỉ một thoáng, chúng đã bọc kín xung
quanh Bố.

Bố nói:

- Đúng là một bầy sói chen chúc. Cả thảy
có tới năm chục con, toàn là thứ sói lớn nhất mà anh chưa từng thấy bao
giờ. Có thể bảo đó là những con sói trâu. Con đầu đàn cực lớn màu xám,
cao ba bộ là ít. Phải nói là tóc anh dựng ngược lên hết.

Mẹ nói:

- Mà anh không mang súng theo chứ!

-
Anh có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng dù có cây súng thì cũng vô ích. Làm
sao có thể đối đầu với năm chục con sói chỉ bằng một cây súng. Nhất là
Patty không thể chạy bứt xa khỏi chúng.

Mẹ hỏi:

- Rồi anh làm gì?

Bố đáp:

-
Chẳng làm gì cả. Patty ráng sức chạy và anh không mong gì khác hơn
thoát xa khỏi chỗ đó. Nhưng anh biết chắc dù Patty phóng tận lực, bầy
sói vẫn bắt kịp nội một phút và vật cả anh lẫn nó té xuống. Cho nên, anh
kìm Patty đi chậm lại.

Mẹ nói trong hơi thở:

- Trời ơi, Charles!

-
Đúng vậy! Dù có được trả bao nhiêu tiền, anh cũng không làm lại một
việc như thế, Caroline. Anh chưa từng thấy những con sói lớn cỡ đó. Một
con cực lớn chạy dọc sát bàn đạp của anh. Anh có thể đá trúng vào sườn
nó. Chúng tỏ ra không để ý tới anh một chút nào. Có lẽ chúng vừa được ăn
no mồi, Caroline. Phải nói là đám sói bao kín quanh anh với Patty và
cùng chạy theo. Ngay giữa ánh sáng ban ngày. Giống hệt một bầy chó đang
cùng đi với một con ngựa. Chúng bọc quanh, chạy nhảy, nô giỡn và táp lẫn
nhau y hệt những con chó.

Mẹ lại kêu:

- Trời ơi, Charles!

Tim Laura đập thình thịch, miệng há hốc, mắt mở thao láo nhìn Bố. Bố nói:

-
Patty run bần bật, giằng giựt chiếc hàm thiếc. Nó khiếp hãi cùng cực
toát mồ hôi khắp mình. Anh cũng toát mồ hôi. Nhưng anh kìm được nó một
đoạn, chạy chậm chậm giữa bầy sói. Bầy sói chạy cùng anh như thế khoảng
một phần tư dặm, hoặc có thể dài hơn. Lúc đó, tới một khúc ngoặc dẫn
xuống trũng đất dưới lạch suối. Con sói đầu đàn chạy xuống đó và cả bầy
cùng chạy theo. Ngay khi con sói cuối cùng vừa vào khúc ngoặc, anh liền
thúc Patty phóng đi. Nó băng ngang đồng cỏ chạy thẳng về nhà. Kể cả khi
anh dùng roi quất nó, nó cũng không thể phóng nhanh hơn. Suốt đoạn đường
đó, anh sợ khủng khiếp. Anh nghĩ là bầy sói có thể cũng hướng tới đây
và đi nhanh hơn anh. Caroline, anh mừng vì đã để súng ở nhà cho em. Và
nhà cũng đã dựng chắc chắn. Anh cho là với cây súng, em có thể kìm giữ
bầy sói ở ngoài. Nhưng ở ngoài lại có Pet và con ngựa con.

Mẹ nói:

- Anh khỏi phải lo, Charles. Em tin là có thể xoay xở để cứu được những con ngựa của mình.

Bố nói:

-
Lúc đó anh đâu còn tỉnh táo nữa. Anh biết em sẽ lo cứu mấy con ngựa,
Caroline. Dù sao bầy sói sẽ không làm em rối trí. Nhưng nếu chúng đang
đói mà anh lại không có ở đây thì…

Mẹ ngắt ngang:

- Bình nhỏ vẫn có tai lớn đó.

Mẹ muốn nhắc Bố không nên làm Mary và Laura khiếp sợ.

Bố cao giọng:

- Thôi, mọi thứ đều đã tốt đẹp rồi. Giờ này bầy sói đã ở cách xa đây nhiều dặm rồi.

Laura hỏi:

- Cái gì khiến chúng làm như vậy?

Bố nói:

-
Bố không biết, Laura. Theo Bố thì chúng vừa ăn no và đang trên đường
xuống lạch suối uống nước. Hoặc giả chúng đang nô đùa trên đồng cỏ nên
không để ý tới bất kì thứ gì, ngoại trừ trò chơi, giống như nhiều lúc
các con vẫn như thế. Hoặc giả chúng thấy Bố không có súng tức không thể
hại chúng. Hoặc khác nữa là chúng chưa từng thấy một người nào trước đây
nên không biết rằng con người có thể hại chúng. Nói chung thì chúng
không để ý tới Bố một chút nào.

Pet và Patty không ngừng đi vòng
vòng ở trong chuồng. Jack đảo chậm chậm quanh đống lửa. Khi nó dừng lại
hếch cao mũi đánh hơi, lông cổ nó dựng lên.

Mẹ nói, giọng vui vẻ:

- Tới giờ ngủ của các con gái rồi!

Ngay
cả bé Carrie cũng chưa ngủ, nhưng Mẹ đưa tất cả vào nhà. Mẹ nhắc Mary
và Laura lên giường trong lúc Mẹ mặc áo ngủ cho bé Carrie và đặt bé vào
giường lớn. Rồi Mẹ trở ra rửa chén. Trong bóng tối, cánh tay Bố vươn từ
phía sau tấm chăn lên trên khung cửa, lặng lẽ kiếm cây súng. Phía ngoài,
gần đống lửa, dĩa chén va chạm lách cách. Rồi có tiếng dao cào trên
chiếc vỉ nướng. Mẹ và Bố đang nói chuyện và Laura ngửi thấy mùi khói
thuốc hút.

Ngôi nhà yên ắng nhưng thiếu cảm giác an toàn vì cây
súng của Bố không nằm trên khung cửa và khung cửa còn trống chỉ được che
bằng một tấm chăn.

Một hồi lâu sau, Mẹ vén tấm chăn lên. Lúc đó,
bé Carrie đã ngủ. Mẹ và Bố bước vào hết sức nhẹ và lặng lẽ lên giường.
Jack nằm chận giữa khung cửa, nhưng không đặt cằm lên mấy bàn chân. Đầu
nó nghểnh cao, nghe ngóng. Mẹ thở nhè nhẹ trong khi Bố thở nặng nề và
Mary đã ngủ say. Nhưng Laura vẫn căng mắt nhìn qua bóng tối theo dõi
Jack. Cô không thể biết lông cổ của con chó có dựng đứng lên không.


choàng ngồi dậy đột ngột ở trên giường. Cô đã ngủ. Bóng tối xung quanh
như bị xua đi. Ánh trăng dọi vào ô cửa sổ và nhiều vết xuyên qua các kẽ
vách. Dưới ánh trăng, Bố đứng như một vệt đen bên cửa sổ, lăm lăm cây
súng.

Đúng lúc đó, một tiếng sói hú ngay sát bên tai Laura.


nhào xa khỏi bức vách. Con sói đang ở sát bên ngoài vách. Laura khiếp
hãi vì đã gây ra tiếng động. Cảm giác lạnh buốt không chỉ chạy theo sống
lưng mà bủa khắp người cô. Mary kéo chăn lên trùm kín đầu. Jack gừ gừ
và nhe hàm răng hướng về phía tấm chăn che khăn cửa ra vào.

Bố nói:

- Đứng im, Jack!

Những
tiếng hú khủng khiếp từ khắp hướng dội vào ngôi nhà và Laura nhảy khỏi
giường. Cô muốn tới với Bố vì biết thà làm phiền Bố lúc này còn tốt hơn.
Bố quay đầu lại và thấy cô đang đứng trong chiếc áo dài ngủ.

Bố hỏi khẽ:

- Con muốn thấy không, Laura?

Laura
không dám lên tiếng, nhưng cô gật đầu và lướt qua nền đất tới với Bố.
Bố đặt cây súng tựa vào vách, nhấc cô bé lên ngang ô cửa sổ.

Trong
ánh trăng, những con sói ngồi thành một vòng cung. Chúng ngồi bệt trên
hông, nhìn Laura ở phía sau ô cửa sổ và cô nhìn lại chúng. Chưa bao giờ
cô bé nhìn thấy những con sói lớn như thế. Con sói lớn nhất còn cao hơn
Laura. Nó có thể cao hơn cả Mary nữa. Nó ngồi chính giữa, đối mặt với
Laura. Mọi thứ thuộc về nó đều lớn hết - những chiếc tai nhọn, cái mõm
nhọn, chiếc lưỡi thè dài, vai và chân chắc nịch, hai bàn chân trước đặt
sát nhau, còn chiếc đuôi quấn quanh hông. Lông nó bờm xờm màu xám nhưng
hai mắt lóe sáng xanh lè.

Laura thọc mấy ngón chân vào kẽ vách,
hai cánh tay ôm cứng một mảnh ván và cô ngắm, ngắm chăm chú con sói đó.
Nhưng cô không dám thò đầu khỏi ô cửa trống ra ngoài, nơi mà cả bầy sói
ngồi rất gần cô, đang liên tục di động bàn chân và liếm láp hai bên
sườn. Bố đứng sát sau lưng, vòng tay ôm chắc ngang người cô bé.

Laura thì thầm:

- Nó lớn khủng khiếp.

Bố cũng thì thầm trong mái tóc cô bé:

- Thử nhìn coi lông của nó óng ánh mức nào.

Ánh trăng tạo một viền sáng quanh bộ lông bờm xờm phủ khắp người con sói lớn.

Bố tiếp tục thì thầm:

- Chúng bọc thành một vòng kín xung quanh nhà.

Laura
bước thoăn thoắt bên cạnh Bố tới ô cửa sổ khác. Bố lại đặt cây súng tựa
vào vách và nhấc cô bé lên. Đúng là ở mé này cũng có một vòng cung chó
sói. Tất cả những cặp mắt của chúng đều lóe sáng xanh lè trong bóng tối
của ngôi nhà. Laura có thể nghe được hơi thở của chúng. Khi chúng bắt
gặp Bố và Laura nhìn ra, phần chính giữa của vòng cung hơi chuyển lui
một chút về phía sau.

Pet và Patty đang hí và lồng chạy trong chuồng. Móng của chúng đập thình thịch trên mặt đất và cào khua ầm ĩ trên các bức vách.

Một
lúc sau, Bố lại quay về ô cửa sổ cũ và Laura cũng đi theo. Họ tới đúng
lúc con sói lớn hếch mũi thẳng lên trời. Mõm nó há ra và một tiếng hú
dài bốc lên như thấu tới mặt trăng.

Rồi hết thảy bầy sói bọc vòng
xung quanh nhà đều hếch mũi thẳng lên trời và đồng loạt hú đáp lại.
Tiếng hú của chúng vang động khắp ngôi nhà, lan theo ánh trăng dội xa
trên đồng cỏ bát ngát im lìm.

Bố nói:

- Bây giờ thì đi ngủ thôi, bình rượu táo nhỏ! Đi ngủ đi, Jack và Bố sẽ canh chừng cho mọi người.

Thế
là Laura trở lại giường. Nhưng cô trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cô nằm
lắng nghe hơi thở của bầy sói ở phía bên kia vách. Cô nghe rõ tiếng móng
chân chúng cào cào trên mặt đất và cả tiếng của một chiếc mũi hít hít
ngay một kẽ vách. Cô nghe rõ con sói xám đầu đàn lại cất tiếng hú và cả
bầy sói đồng loạt hú đáp lại.

Nhưng Bố vẫn đang lặng lẽ chuyển từ ô
cửa sổ này tới ô cửa sổ khác và Jack đi đi lại lại không ngừng trước
tấm chăn treo trên khung cửa ra vào. Những con sói cứ hú, nhưng chúng
không thể xâm nhập nổi ngôi nhà vào lúc Bố và Jack đang có mặt như thế.

Cuối cùng, Laura ngủ thiếp đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3