Vườn tình - Chương 16

Tôi rút từ túi quần ra một phong bì. Trong phong bì có sáu bức
ảnh chụp Florence và một thanh niên bận đồ đen. Tôi bày ảnh trên bàn,
cạnh chai rượu.

- Còn anh ta, tôi nói, ai thế?

Cô ta từ từ lại gần. Chăm chú đứng nhìn từng bức ảnh một. Một lúc sau, cô ta nói:

- Ông đã theo dõi tôi à?

Điều đó có vẻ làm cho cô ta thích thú hơn là những điều khác.

- Đúng thế, tôi đã theo dõi. Thế nào? Ai thế?

- Người nào?

- Thằng mặc đồ đen. Cái thằng khi nào cũng đứng cạnh chị đấy. Chị nói qua cho tôi về người này đi.


ta lại quỳ xuống. Cô ta cầm một bức ảnh lên, rồi một bức ảnh khác. Cô
ta xem ảnh rất lâu. Rồi bỗng nhiên, mắt cô ta sáng lên. Nói thế nghe có
vẻ buồn cười, nhưng đúng là như vậy: một tia sáng lóe lên trong mắt cô
ta. Một cơn sốt.

Cô ta đặt ảnh xuống rồi hỏi lại:

- Người nào?

Lạ
quá, tôi không có cảm giác là cô ta giễu tôi. Khi cơn giông bắt đầu
ngưng, tôi lại dường như sẵn sàng tác chiến. Nếu cô gái đó làm cho tôi
bước đi được, tôi có thể nhận ra điều đó. Nhưng câu hỏi của cô ta thành
thực thật. Đến nỗi mà không có mối nghi ngờ độc ác nào thoáng qua đầu
tôi. Đến lượt mình, tôi cầm lấy những bức ảnh lên rồi chăm chú xem.

- Tôi chỉ thấy duy nhất một người bận đồ đen, tôi nói. Cùng một người cả. Trừ phi...

Tôi lại chăm chú nhìn ảnh. Nhìn gần hơn.

- … Trừ phi đó là anh em sinh đôi. Chị muốn nói thế à?

Đúng
lúc đó, cô ta cười phá lên. Bất ngờ. Một điệu cười sang sảng, chói tai,
một nụ cười tan giòn như thủy tinh vỡ. Một nụ cười hoàn toàn điên rồ.
Tôi không thể nhắc đến Florence Mazeau mà không nghe thấy tiếng cười
này, giờ tôi vẫn còn rùng mình vì tiếng cười đó. Đó là một tiếng cười
cất lên để không bao giờ dừng lại. Tôi tự nhủ là cô gái này đang hoàn
toàn bị đốt cháy. Không thể nắm bắt. Tôi tưởng tượng cô ta đang bị thiêu
sống trên một giàn lửa thiêu, tiếng cười của cô ta vẫn vang như chuông
qua những ngọn lửa, qua khói và qua các thế kỷ.

Khi bình tĩnh trở lại, mặt cô ta trở nên rạng rỡ. Cô ta nói:

- Có thể là anh em... Anh em ruột thịt. Không phải anh em sinh đôi đâu. Họ khác nhau thế.

Tôi
nghiêng người về phía cô ta. Tôi nói giọng nhẹ nhàng nhất có thể, cái
giọng nhỏ ra từng giọt mà người ta thường nói với những bệnh nhân nan y.
Sau tiếng cười pha lê của cô ta, tôi có cảm giác người cô ta được làm
bằng chất liệu này và cô ta có thể vỡ ra từng mảnh trước mắt tôi. Tôi
nhầm. Cô ta mạnh mẽ hơn tôi nhiều.

- Thế họ tên là gì, theo chị? Tôi hỏi. Lần này, cô ta không ngập ngừng.

- Có Matthieu, và Ariel. Chúng tôi đã đặt tên họ như vậy.

Tưởng chừng như cô ta kể cho tôi tên của những đứa con thần đồng của mình.

- Chị tưởng thế thật à?

- Tôi không tưởng. Tôi biết. Tôi thở dài.

- Chỉ có một người trên các bức ảnh, chị Mazeau ạ. Chỉ có một. Tôi khẳng định với chị như thế. Anh ta tên là Édouard Dayms.

Cô ta không tan vỡ. Thậm chí cô ta cũng không bị nứt rạn. Cô ta nói:

- Có những điều mà ông sẽ không bao giờ hiểu được, ông Astrid ạ.

- Thằng đó đã nói dối cô. Chắc chắn hắn đã thao túng cô. Có phải hắn là tình nhân của cô không?

Cô ta khẽ lắc đầu, vẻ hạ cố. Cô ta chính là người đang thương hại tôi.

-
Ông thấy đấy, cô ta nói. Điều này vượt quá khả năng của ông, thế nên
ông mới thu nhỏ tất cả cho đúng với thước đo của mình. Như thầy
Cyrillus. Như Thierry Carmona. Như tất cả những người khác. Các ông cần
có một thế giới đúng tầm của mình. Thu nhỏ. Sát đất. Một thế giới chật
hẹp và bẩn thỉu. Nhưng vũ trụ mênh mông hơn thế. Như tình yêu. Tình yêu
bất tận. Thậm chí ông không hề biết tình yêu có ý nghĩa như thế nào.
Tình yêu không có giới hạn. Không có giới hạn nào. Không hề. Không hề.
Không hề. Nếu không, chúng ta sẽ không còn nói về tình yêu nữa. Chúng ta
nói về những gì ông biết. Ông biết gì về tình yêu, thưa ông?

Tôi
nhìn cô ta chằm chằm mà không trả lời. Ánh sáng đã ngập tràn đôi mắt cô
ta và cháy, cháy. Ánh mắt của một người cuồng tưởng. Tôi nghĩ cô gái này
cần được giải độc và lần này, tôi sẽ không khai thác được thêm điều gì.
Nhưng điều tệ hại nhất, theo tôi, đó là đồng thời tôi phải đấu tranh để
chắc chắn rằng cô ta không có lý. Bởi vì lời lẽ của cô ta đã làm tôi
xúc động, một cách miễn cưỡng. Những giọt axít nhỏ đúng chỗ và làm cho
các bạn đau đớn, một cách khắc nghiệt, chúng xuyên thủng, đào sâu vào
trong sâu thẳm của bạn.

“Phương pháp Édouard Dayms” đáng nhớ.

Florence
là một đệ tử xuất sắc. Cô ta đã xác định được điểm nhạy cảm. Cô ta đã
phun nọc độc. Khi mà sau đó, đến lượt sư phụ thay thế thì thuốc độc đã
lên men.

Tôi biết gì về tình yêu ư? Mẹ kiếp!

Đúng vào ngày đó, cuộc chiến đã bắt đầu. Nhưng tôi không có cách gì để biết điều đó.

Tôi nặng nề nhấc mông khỏi tràng kỷ. Căn phòng hơi chao đảo. Tôi giữ thăng bằng và bắt đầu gom ảnh lại.

- Tôi có thể giữ lại bức này không? Florence hỏi.

Trên
bức ảnh mà cô ta chỉ cho tôi, người ta thấy họ, cô ta và anh ta, ngồi
bên nhau ở quán cà phê trong trường đại học. Xung quanh họ không có ai.
Bầu trời trong xanh, cái bàn nhựa trắng rực rỡ ánh nắng. Người ta thấy
một vài mẩu bánh mì trên khay. Tay họ đặt cạnh nhau nhưng không chạm
nhau. Họ nhìn nhau. Một đôi hòa hợp tuyệt vời. Đó là bức ảnh duy nhất mà
anh bạn trẻ mặc đồ đen mỉm cười. Tôi những muốn biết đó là Ariel hay là
Matthieu.

- Không, tôi trả lời.

Tôi bỏ bức ảnh vào túi cùng những bức ảnh khác.

Khi tôi rời căn hộ, Florence Mazeau vẫn quỳ trên sàn nhà, trước cái bàn trên đó có một chai vodka đã cạn ba phần tư.

*

*     *

Schubert
đã chết lúc ba mươi mốt tuổi. Mozart ba mươi lăm. Tôi, tôi đã gần ba
mươi bảy tuổi và có hai câu hỏi vẫn làm cho tôi đau đớn:

Tôi đã làm gì với cuộc đời của mình?

Tôi biết gì về tình yêu?

Những câu hỏi vừa bình thường vừa cơ bản. Nhẽ ra, những câu trả lời đã kết liễu đời tôi.

Sau
khi đến gặp Florence, tôi say trong hai ngày liền. Ngày thứ ba và đêm
thứ ba, tôi đã lên men, đằm mình trên nền gạch trong phòng của bọn trẻ.
Thiên thần đã không ra hiệu cho tôi. Tôi những muốn có một bàn tay cứu
rỗi nào đó đóng một cái cọc vào bụng tôi và không ai nói đến tôi nữa.
Không thể tự lo cho mình. Những lời cầu nguyện của tôi không tuột ra
khỏi bờ môi. Chỉ một ít nước bọt sớm muộn gì cũng khô. Tôi nhắm mắt lại
và cảm thấy nóng. Thấy lạnh. Thấy sục sôi. Thấy buốt giá. Lưng áp xuống
đất, hai tay bắt chéo nhưng đừng tưởng bở, da tôi dày lắm, xương tôi bền
lắm, thể xác bồng bềnh trôi nhưng tôi vẫn thở, mẹ kiếp, tôi vẫn còn
thở, ngay tại đây, trong gian phòng đã chết!

Cuộc đời của tôi. Sự nghiệp của tôi.

Tôi
có cái giá của tôi. Khi đã đái ra hết rượu, khi đã khóc hết nước mắt
thì sẽ còn lại gì? Nằm xuống đất, tôi nghĩ lại những lời mà con đĩ nhãi
ranh bí hiểm và hư hỏng đã nói với tôi. Tôi lại nghĩ về tên mặc áo đen.
Tôi lại nghĩ về Léna và những thiên thần trong trắng. Tất cả đều lẫn
lộn. Thường thường, trong những trường hợp như thế, khi những suy nghĩ
đó lúc nhúc trong đầu tôi, trong mạch máu tôi là tôi bỏ mặc thế, với hy
vọng những con súc vật nhỏ bé sẽ đến ăn thịt tôi. Nhưng mà chúng cũng
không thèm thịt tôi. Thịt thối mà. Tôi thối nát bên trong đến nỗi những
con súc vật chết tiệt đó nhăn mặt, nhổ nước bọt rồi bỏ đi. Tôi vẫn ở
đây. Vẫn đang thở.

Tôi thấy ngày thứ tư thức dậy như không có
chuyện gì xảy ra. Ánh sáng ban ngày len lỏi qua cửa sổ và dùng ánh mặt
trời rạch ngang những cái giường mà chúng không ngủ nữa. Tại sao ư? Thế
tại sao lại tạo ra ánh sáng?

Tuy nhiên, ánh sáng ban ngày cóc cần những điều ấy.


rồi... Và rồi tôi đã thấy một gương mặt xuất hiện, đó là em, Maria. Đó
là em. Tay em không cầm cái cọc nào cả. Em giúp tôi đứng dậy. Em nhấc
tôi lên khỏi mặt đất. Em vuốt tóc tôi. Và cứ như thế. Ngày thứ năm, tôi
bước đi trên cát ướt và suy nghĩ. Với tư cách một cảnh sát. Với tư cách
một cảnh sát giỏi, là tôi. Tôi quyết định gọi một số cuộc điện thoại.
Bốn mươi tám giờ trôi qua trước khi tôi đối diện với quỷ lần đầu tiên
trong đời.

Hắn đã nhận được giấy triệu tập theo đúng thủ tục và
hắn không chậm trễ. Bận đồ đen, theo thói quen. Theo những bức ảnh và
chút ít thông tin đã thu thập được về hắn, tôi đã hình dung ra một công
tử bột nhỏ con và kiêu căng. Khi hắn bước qua ngưỡng cửa, khi hắn đưa
mắt nhìn tôi, tôi ngộ ra mình đã liên tục sai lầm.

Édouard Dayms
chưa đến hai mươi tuổi. Nhưng ánh mắt của hắn nói lên rất nhiều điều. Đó
là ánh mắt của một người đã vượt qua không gian và thời gian, đã đương
đầu với nhiều cuộc đời và đã chiến thắng. Nếu như có lúc tôi đã từng
nghĩ, nếu như lịch sử thế giới, quá khứ, hiện tại và tương lai đã được
ghi tạc vào trong lòng mỗi người chúng ta, thì Édouard Dayms thuộc những
người hiếm hoi có khả năng giải mã lịch sử đó. Một năng khiếu chỉ có ở
các vị thần linh và ở người điên. Một sức nặng có thể nặng quá, hiếm
người nhấc lên được. Mozart, Schubert... Còn Édouard Dayms, hắn đã tự nã
súng vào đầu ở tuổi ba mươi ba.

Vâng, tôi cân lên nhấc xuống
những lời nói của mình. Tôi không phải là người sa đà vào chủ nghĩa bí
truyền dễ dãi. Tôi không chia sẻ sự sủng ái mù quáng và bệnh hoạn dành
cho một Florence Mazeau nào đó. Tôi không còn chịu tác động của rượu. Từ
những biến cố này, năm tháng đã được tích lũy và bây giờ, tôi nghĩ mình
có đủ kinh nghiệm để truyền lại. Tôi biết mình đang nói gì.

Édouard
Dayms là thằng đểu cáng nhất mà tôi đã từng gặp, nhưng đó không phải là
lý do để tước đi… “quyền lực” của hắn. Không thể hiểu nổi điều gì đã
xảy ra và không thể tin vào câu chuyện này nếu chúng ta nhất nhất không
chịu chấp nhận hắn ta là một dị nhân. Ed quỷ, Ed phù thủy, Ed tâm thần,
Ed sát nhân... Hắn ta có thể mang tất cả những tên gọi này, và nhiều tên
gọi khác nữa. Một số khía cạnh trong nhân cách của hắn sẽ mãi mãi là
một ẩn số đối với chúng ta. Và tôi cấm mình nhìn nhận những khía cạnh
nhân cách đó là “siêu nhiên”, những khả năng phải nói là vô song.

Không phải cứ chê bai sức mạnh của cái ác là chúng ta có thể thắng cái ác.

Vào
thời đó, tôi còn có phòng làm việc riêng. Có đề tên ở cửa. Có người đẩy
Édouard Dayms vào và trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi mời hắn
ngồi xuống, rồi giả vờ quên sự hiện diện của hắn bằng cách tập trung
xem một hồ sơ. Để cho hắn ngồi đó mà suy nghĩ. Phương pháp cổ điển mà.
Sẽ là quá thô lỗ nếu tác động lên vị khách đó. Tôi buộc phải giả vờ đọc,
nhưng chính sự khó chịu lại xâm chiếm lấy tôi. Tôi đã chờ lâu đến mức
có thể.

Khi khép hồ sơ lại và ngẩng đầu lên, tôi nhận ra Édouard
Dayms không hề để ý đến tôi. Hắn đang quan sát cái khung ảnh nhỏ đặt ở
góc bàn làm việc của tôi. Khung ảnh có bức ảnh chụp vào ngày lễ Giáng
sinh trong đó có Hélène đeo khuyên tai màu xanh và hai thiên thần bận đồ
quận trưởng. Édouard Dayms nhìn bức ảnh này với một sự chăm chú kỳ lạ.
Tôi cứ tưởng hắn đã xem xét đến tận bên trong bức ảnh, dò tìm những chi
tiết bên lề, nơi mà những vết thương và những điều bí ẩn nở hoa. Chính ở
đó hắn đã nắm bắt được tất cả.

Tôi cũng chẳng phải vừa. Chính tôi
cũng tận dụng lúc đó để nghiên cứu gương mặt của hắn. Édouard Dayms có
một vẻ đẹp hào nhoáng và lạnh lùng - khi nói điều này, tôi nghĩ đến một
cảnh tuyết rơi lộng lẫy, thuần khiết, chưa có dấu chân người - nếu không
có vết sẹo nhỏ ở phía trên lông mày. Tôi cũng tin chắc rằng, trái với
Florence, hắn không dùng thuốc phiện. Và quả vậy, phong cách của hắn
khác hẳn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Im lặng kéo dài. Édouard Dayms là người phá tan sự im lặng đó:

- Chúng không có thời gian bắt được nhiều cướp phải không?

Đó
là những lời đầu tiên hắn nói với tôi. Không phải là một câu hỏi. Chỉ
là giọng nói. Hắn vẫn chăm chú nhìn vào khuôn ảnh. Miệng tôi hé mở. Tôi
không chắc mình đã nắm bắt được gì đó.

- Những thằng nhỏ làm quận trưởng ấy... hắn nói rõ. Khi ấy chúng bao nhiêu tuổi nhỉ?

Tôi đưa mắt nhìn bức ảnh, rồi nhìn hắn. Tôi nghe mình nói:

- Đứa sáu tuổi, đứa tám tuổi.

Tôi
hối hận ngay. Tôi nghiến răng nghiến lợi, mạnh đến gãy cả răng. Nhưng
quá muộn rồi. Édouard Dayms nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Hắn chỉ tìm cách
cho tôi biết sơ qua về sức mạnh hiện tại của hắn. Một sự cảnh giác. Một
mệnh lệnh.

Từ lúc đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác: hoặc
nấp dưới bóng con người hắn và xin hắn khoan hồng, hoặc nhảy xổ vào
người hắn, kiểu cảm tử quân. Tất nhiên, tôi đã chọn phương án thứ hai -
cơ hội quá đẹp. Tôi thong thả úp khung ảnh xuống bàn, để hắn không nhìn
thấy. Rồi tôi nói:

- Tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai
đây?... Bây giờ anh là ai? Matthieu? Ariel? Édouard? Hay ai khác? Một
người mới chăng?

Hắn khẽ nở nụ cười, một nụ cười thoáng buồn. Có thể buồn thật khi tôi không chịu đầu hàng. Hắn nói:

- Florence đã nói với tôi về việc ông đến gặp cô ấy.

- Và cô ta kể hết cho anh chứ?

- Tất cả những gì mà cô ấy quan tâm. Tôi nghĩ mình là một người biết lắng nghe người khác.

-
Đúng đấy, tôi cũng thế. Thế này nhé, bây giờ chúng ta lắng nghe lẫn
nhau! Vẫn một nụ cười sầu não trên môi hắn. Tôi hối hận vì đã đưa ra câu
nói xỏ hai chiều ấy. Cảnh sát thiếu nghiêm túc. Tôi cần phải nâng tầm
của mình lên.

- Thế nào? Tôi nói tiếp, sao lại có sự hoang tưởng về cặp anh em sinh đôi này?

-
Một trò chơi nhỏ giữa hai chúng tôi thôi, Édouard trả lời. Tôi, anh,
nó... khi người này rút lui thì người kia thế chỗ. Bánh xe quay theo
từng chủ thể.

- Có nghĩa là...?

- Những khía cạnh khác nhau
trong tính cách của chúng tôi, nếu ông muốn. Ông biết đấy, thưa ông
Astrid, mỗi chúng tôi thực ra là nhiều người cùng một lúc. Khi đó, sao
lại không cố gắng đi sâu vào bản chất sự việc? Cố gắng đem lại hình hài
cho những gì xuất hiện, chẳng hạn như nhìn nhận về trí óc của từng
người. Đó là một kinh nghiệm khá rối rắm, tôi phải nói như thế. Đôi khi
chóng mặt.

- Cũng có thêm hai chữ: “Nguy hiểm”, tôi nghĩ thế.

- Quả là có một số rủi ro thật. Có lẽ đó là lí do vì sao phần lớn mọi người đều sợ lao vào cuộc.

- Xem ra đó không phải là trường hợp của anh. Édouard Dayms nhìn chằm chằm.

-
Còn ông, thưa ông Astrid! Chả lẽ ông chưa bao giờ bị cám dỗ? Một sự
thay đổi. Chuyển hoán... Nếu người ta cho phép ông lựa chọn, chẳng hạn
như giữa con người của ông và con người mà ông muốn trở thành?

- Bởi vì ngoài ra người ta còn có thể lựa chọn!

- Cái gì cũng phải học cả.

- Về phần tôi, có vẻ như tôi đã gặp khá nhiều khó khăn trong việc giữ nguyên mình…

-
Đó là kiểu suy nghĩ chung chung và định kiến, kiểu suy nghĩ đó làm cho
chúng ta gãy cánh. “Được là chính mình” có nghĩa là gì? Chả là gì cả.
“Tôi” là ai? Chỉ là sự lừa đảo. Đó chỉ là sự lừa lọc trong số vô vàn sự
lừa lọc khác. Ông chưa nghe rõ tôi nói, thưa ông Astrid: chúng tôi là
nhiều người. Chúng tôi là bội số. Hãy mở chuồng ra rồi ông sẽ thấy có
bao nhiêu người cất cánh bay đi.

Thời gian chết.

Ed, kẻ thao
túng... Hắn dường như có thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay từ lần đầu tiên
này. Tôi nhận thấy hắn lôi tôi đi đâu hắn muốn, tùy ý hắn. Trên khoảnh
đất trơn trượt của hắn, tôi không có cơ hội nào. Tôi nhận thức rõ là
thằng nhóc con mười chín tuổi này bán tôi đầu cổng chợ. Nhưng làm sao để
đấu tranh? Làm sao để chống lại?

Édouard Dayms đúc kết những con
người của chính mình. Nếu hắn có một đối thủ đúng tầm, đó chỉ là Đức
Chúa mà thôi. Tất cả những cử chỉ chống đỡ tội nghiệp của tôi, tất cả
những cú nảy mình vì lòng kiêu hãnh của tôi hẳn đã khiến cho hắn cười
vãi đái hoặc cảm thấy thương hại.

Tôi không ưa sự vượt trội của
hắn. Tôi không ưa những lời lẽ khó hiểu mang tính bí ẩn tâm lí ấy của
hắn, tôi không ưa cách hắn nói “Thưa ông Astrid”, hắn làm tôi nhớ lại
cách nói của Florence, nhưng cách nói của hắn có vẻ dối trá và thấm thía
hơn.

Tôi không ưa cái nhìn như thôi miên của hắn. Tôi tự thề với
mình là sẽ lột da hắn ra. Thêm một lời hứa không được thực hiện. Édouard
Dayms ngồi trước mặt tôi, còn tôi thấy mình đang vùng vẫy trong đôi mắt
hắn.

- Mánh khóe của anh giống với tất cả mọi người chứ không
giống với một kẻ vô tội nhỏ mọn! Tôi nói tiếp. Dù sao thì Florence
Mazeau cũng tin anh như đinh đóng cột.

- Đó là một người phụ nữ nhạy cảm. Và lãng mạn.

- Đó là một con điếm.

- Tôi không nói về chuyện công việc.

-
Thế thì giờ ta nói chuyện về công việc! Cô ta là cái gì đối với anh?
Hai anh chị có vẻ rất thân thiết với nhau. Anh chị đã gặp nhau ở đâu?

- Năm ngoái, ở trường đại học.

- Chuyện tình sét đánh à?

- Đúng hơn là một sự... công nhận lẫn nhau.

- Thế à! Thế giá cả cô ta đưa ra, anh cũng công nhận chứ?

Hắn
im lặng thăm dò tôi một lúc - thời gian để ngắm cho trúng đích. Tôi
biết, mà biết điều này chỉ hại thân, là mỗi mũi tên mà chúng tôi phóng
vào người hắn đều quay trở lại bắn vào chúng tôi với sức mạnh gấp mười.
Và mũi tên có tẩm độc.

- Người ta vẫn có thể tiên đoán, thưa ông
Astrid, cái giá mà người ta sẽ phải trả cho những hành động của mình.
Những ai nói với ông điều ngược lại chỉ là những kẻ hèn nhát.

Một
câu nói làm cho người ra run rẩy tận trong đáy lòng. Tôi phải cố gắng
kinh khủng mới giữ cho đầu mình thẳng hướng. Để không liếc mắt nhìn về
phía khung ảnh nhỏ đang úp sấp xuống.

Và tôi tiếp tục lao vào tường.

- Đừng có nói với tôi là anh chưa bao giờ đụng đến cô gái này!

- Ông nói theo nghĩa nào?

- Nghĩa nào ư? Tôi hỏi anh là anh có ngủ với cô ta không? Anh có quan hệ tình dục không? Được cho không hay phải trả tiền?

- Không. Quan hệ của chúng tôi không nằm ở khía cạnh đó.

- Xem nào! Tôi cứ tưởng là anh sẽ tiết lộ cho tôi cái gì đó liên quan đến việc này chứ.

- Chính là vì ông có một sự minh mẫn đáng sợ. Thằng cha này thậm chí không mỉm cười.

- Đúng thế, tôi nói. Thế quan hệ của anh chị nằm ở khía cạnh nào?

- Tôi nghĩ là Florence cần tôi.

- Thế à? Để làm gì? Để bảo vệ cô ta chắc? Để che chở cô ta chắc?

- Ông định khép tôi vào tội dắt gái à, thưa ông Astrid?

- Sao lại không? Tôi nhổ nước bọt. Trong khi chờ những tội khác nghiêm trọng hơn.

Hắn nhìn nắm đấm của tôi co lại trên bàn.

Xương
trồi lên. Khớp trắng ra. Hắn ta lắc đầu. Rồi với cái giọng nhẹ nhàng
đến chết người, với cái giọng như vuốt ve những cánh hoa trước khi giật
phăng, hắn nói:

- Tôi hiểu chứ. Tôi biết đó là cái gì. Khi cơn đau
thức dậy. Khi nó biến thành cuồng nộ. Phải đấm vào đâu đó. Mặc kệ thằng
nào đi qua lúc ấy... (hắn dựng người dậy, hít sâu rồi tiếp tục với
giọng điệu như vậy)... Tôi và ông không đến nỗi xa lạ nhau thế đâu, thưa
ông Astrid. Chúng ta có những điểm chung. Chỉ có điều, chúng ta không
muốn lắng nghe những giọng nói sau lưng mình. Những tiếng khóc. Những
tiếng kêu cứu. Chúng ta giả vờ điếc tai trước những tiếng kêu gào. Chúng
ta cứ chạy, chạy, chạy. Chúng ta đã phản bội. Và sự im lặng cứ nhắc đi
nhắc lại cho chúng ta điều đó. Sự im lặng ngự trị bây giờ tệ hơn tất cả.
Tất nhiên là tôi hiểu... Ôi! Giá như có cách chuộc lại lỗi lầm! Giá như
chúng ta có thể làm nổ tung sự im lặng đó. Làm cho nó tan biến. Giá như
chúng ta có thể nghe lại những lời cầu nguyện. Và cố gắng thực hiện
những lời nguyện cầu đó. Bằng bất cứ giá nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3