Quán trọ Hoa Diên Vỹ - Chương 11 phần 2
Những dòng chữ càng dài ra, thời gian im lặng lại càng nhiều.
Tiếng bút chạy không ngừng. Hắn hết hắng giọng, lấy gót giày gõ vào bờ
đá rồi cắn móng tay. Cuộc trò chuyện lạ lùng này khiến tôi có thể cảm
nhận được hết những âm thanh hắn phát ra hơn là trò chuyện bằng lời.
Sau một hổi im lặng, hắn đưa lại mảnh giấy cho tôi. Đầu ngón tay chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc. Tay hắn dính đầy màu vẽ.
“Bác
gái bị kéo lê trên sân ga. Đến lúc ấy mọi người mới biết chuyện gì đang
diễn ra. Song không thể làm gì được. Mẹ tôi chỉ biết kêu thét lên, bác
gái ôm tôi vào lòng. Bác bị thít cổ, và bị lôi đi xa dần. Đầu bác đập
vào cái cột đầu tiên trên sân. Tới khi tàu dừng lại thì đã quá muộn. Sọ
bác đã bẹp rúm, cổ bị gãy. Cái khăn thít chặt khiến da thịt trên cổ bác
rách ra. Tay bác vẫn ôm chặt như muốn bảo vệ tôi. Nhờ vậy tôi không bị
sây sát gì.”
Gã cháu khom lưng viết một mạch. Hắn viết không nghĩ
ngợi, không lưỡng lự. Cứ như hắn đã nói về chuyện này nhiều lần, tới mức
thuộc lòng cả đoạn văn rồi ấy. Nhờ những con chữ màu xanh da trời rất
đẹp của hắn mà tôi không thấy chua xót mấy khi đọc những từ như “bẹp
rúm” hay “rách ra”.
“Tôi không nhớ gì về chuyện ấy. Tất cả đều do mẹ tôi kể lại.”
Hắn nói thêm.
- Thế còn bác anh, bác trai anh, ông ấy không cứu bà ấy à?
“À,
ông ấy đã hét lên thế này: ‘Vứt thằng bé đi! Tháo khăn ra!’ Giả sử bác
gái mà vứt tôi đi thì sẽ thế nào? Giả thiết này có hơi vô nghĩa, nhưng
nó cũng đã khiến quan hệ của mẹ tôi và bác trai trở nên khó chịu. Không
phải vì cái khăn ấy là quà sinh nhật bác trai đã tặng cho bác gái, mà
chính vì bác trai đã ngay lập tức định lấy tôi làm vật hy sinh.”
Tôi
nhớ lại cái khăn quàng giấu sâu trong tủ quần áo. Tôi nhớ lại lúc nó
quấn quanh cổ mình. Biết đâu da thịt của vợ ông ta vẫn còn dính lại trên
đó cũng nên.
Sân ga tối tăm, một cái đồng hồ tròn to, ánh đèn
chớp của máy ảnh, mùi sữa, đôi giày cao gót nằm lăn lóc, nỗi đau đớn đến
không chịu nổi, cái cột sắt lạnh lẽo... khung cảnh ấy đang hiện ra trên
mảnh giấy hắn đưa cho tôi.
“Tôi không biết mẹ tôi nhớ có đúng
không. Vì khi ấy mọi người rất hốt hoảng. Nhưng tôi có thể chắc chắn một
điều duy nhất là tất cả mọi người đều mang trong lòng những vết thương
không thể xóa nhòa. Thật đấy. Khi một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua sân
ga, làm cái khăn đung đưa...”
- Em đã nhìn thấy cái khăn ấy rồi. Bác trai anh rất quý nó.
“Vật
kỷ niệm mà. Cho dù chính nó là hung khí cướp đi sinh mạng của bác gái.
Cuối cùng bác trai biến mất. Ông mất tích suốt khoảng thời gian tôi lớn
lên. Và rồi năm tôi vào đại học tình cờ tôi gặp lại ông. Ông rất vui.
Ông cưng chiều tôi tới mức làm tôi khó xử. Như cô biết đấy. Mặc dù ông
đã từng không quan tâm tôi sống chết ra sao.”
- Nhưng sao ông ấy lại biết nhiều chuyện hồi bé của anh thế?
“Đó
là do bác tôi bắt tôi kể đấy. Ông ấy nói chuyện cứ như mình chứng kiến
tận mắt vậy. Rồi đôi khi lại thêm thắt, phóng đại lên. Có lẽ đó cũng là
để chuộc tội. Để xóa đi khoảnh khắc trong quá khứ ấy. Ông biết rõ rằng
làm thế chẳng ích gì nhưng ông không thể đừng được. Cứ khi nào ở trước
mặt tôi, ông ấy lại như thế. Tôi chỉ có thể im lặng mà thôi. Khi chỉ có
tôi và ông ấy, hai người với nhau, sâu thẳm trong tim tôi đã nghĩ thật
tốt vì mình bị câm.”
Không biết trong hộp còn giấy không nhỉ? Tôi
lo lắng. Không biết cái hộp có bị trật ra và rơi xuống biển không? Tôi
không hiểu nổi tại sao mình lại lo lắng chuyện ấy. Có lẽ vì tôi muốn
biết nhiều hơn về dịch giả. Mà cũng có khi tôi đã bị cử chỉ của hắn khi
đưa giấy cho tôi mê hoặc rồi chăng.
Trời ngả bóng, ánh trời chiều
chiếu xuống khuôn mặt hắn. Mắt hắn hơi nhòa trong bóng nắng, đôi môi câm
lặng tuyệt nhiên không mấp máy, sợi xích trên cổ hắn ướt mồ hôi. Đột
nhiên tôi nghĩ có lẽ hắn rồi cũng sẽ già đi như dịch giả. Tôi thử tưởng
tượng ra lớp da nhăn nheo, bắp thịt chảy nhão rồi cả mái tóc thưa thớt,
nhưng không tưởng tượng nổi. Dù tôi có chăm chú nhìn thế nào đi nữa cũng
chẳng thấy chỗ nào trên người hắn sẽ già đi cả. Tôi nhìn đồng hồ. Còn
chưa tới mười phút nữa là đến chuyến xe tiếp theo.
*
* *
- Khi nào anh về? - Tôi hỏi.
“Ngày mai.”
Hắn trả lời cụt ngủn.
- Thế à... Chắc bác anh sẽ buồn lắm.
“Không đâu. Chỉ là ông ấy trở lại cuộc sống như cũ mà thôi.”
- Nghỉ hè năm sau anh có đến đây nữa không?
“Chắc có lẽ tôi không đến được. Mùa thu năm nay tôi sẽ đi Ý du học.”
Hắn
sờ xem màu đã khô chưa rồi đóng vở nháp lại, cho bút vào trong hộp rồi
đổ nước trong cốc xuống biển. Thứ nước đục ngầu vừa rơi xuống chân chúng
tôi ngay lập tức đã hòa quyện với sóng. Một âm thanh trong trẻo vang
lên khiến tôi tưởng như hắn vừa nói chuyện.
- Chắc anh thấy lạ lắm đúng không?
Hắn ngừng thu dọn màu vẽ, nhìn tôi như muốn hỏi lại.
- Thì đó, hai người cách nhau tới gần năm mươi tuổi. Ai nhìn cũng thấy không bình thường rồi
“Tôi nghĩ chẳng có gì lạ cả. Tôi đã rất vui khi thấy cô bên cạnh ông ấy. Tôi cũng rất vui vì được quen biết cô.”
Bỗng dưng tôi thấy bối rối, không biết nên tỏ ra thế nào. Tôi cúi xuống giúp hắn đóng tuýp màu lại.
“Từ khi tôi tới đây, ngoài bác tôi ra cô là người đầu tiên trò chuyện cùng tôi đấy.”
-
Nhưng đôi lúc em cũng thấy lo. Em và ông ấy không hề có tương lai. Em
đã nghĩ lỡ đâu mùa thu sẽ không đến nữa, có khi mọi chuyện rồi sẽ kết
thúc trong mùa hè mất.
“Sẽ không sao đâu.”
Hắn viết như muốn an ủi tôi.
“Gió đã không thổi nữa rồi. Khi ấy nó đã thổi qua sân ga và đi xa rồi. Cô không cần lo đâu.”
Hắn
nhét vào tay tôi mảnh giấy cuối cùng. Lòng bàn tay tôi tràn đầy những
lời hắn viết ra. Bỗng nhiên tôi cảm giác không phải tôi đang nói về
chuyện của mình và dịch giả, mà đang xác nhận lại mối quan hệ của tôi và
hắn.
Chúng tôi cứ nguyên tư thế nhổm dậy ấy mà ôm nhau, chúng tôi
ôm nhau trên mỏm đá chông chênh tưởng chừng như chỉ cần bước hụt một
bước là rơi ngay xuống biển. Không biết khi tôi trượt chân thì hắn sẽ
nhảy xuống cứu tôi, hay sẽ đưa tay cho tôi trước khi tôi rơi xuống? Tôi
không thể tưởng tượng nổi. Bỗng nhiên tôi có cảm giác sóng biển như
ngừng lại.
Chúng tôi hôn nhau. Môi chúng tôi chạm vào nhau không
chút lưỡng lự, như thể đó là dấu hiệu trao đổi mà hai người chúng tôi đã
lặp đi lặp lại bao lần trong quá khứ và chỉ chúng tôi mới hiểu vậy. Tay
tôi vẫn nắm chặt đống giấy nhớ. Cái mặt dây chuyền của hắn chạm vào
ngực tôi lành lạnh. Hơi thở của hắn có mùi khác, khác với mùi của dịch
giả.
*
* *
Phòng 202 mờ mờ tối. Hơi nước từ nhà
máy chế biến cá bên cạnh bốc lên làm mờ kính cửa sổ. Tiếng máy trộn cá
surimi nghe trầm trầm.
Giường chiếu trong phòng rất gọn gàng. Mọi
đồ vật đều được đặt ở đúng vị trí của nó: trên bàn cạnh giường là điện
thoại và cuốn Kinh Thánh, hộp khăn giấy ở trước gương, cái mở nắp chai
cùng những chiếc cốc sứt sát trên nóc tủ lạnh. Khách trọ ở phòng này
sáng nay đã gọi điện hủy hẹn.
- Cô thấy đấy, chúng tôi có tắm biển được đâu. Chẳng còn cách nào khác.
Người phụ nữ nói như đổ lỗi
Hắn
cực kỳ bình tĩnh. Tiếng nói chuyện ngoài hành lang hay tiếng chân bước
lên cầu thang cũng không làm hắn run sợ. Hắn nhẹ nhàng chạm vào tôi. Vở
nháp và hộp màu của hắn tung tóe dưới đất.
- Đến Hoa Diên Vỹ đi!
Khi tôi nói vậy lúc ở trên mỏm đá, hắn không thể đáp lại. Vì cái mặt dây chuyền của hắn đã bị lấp giữa ngực hai chúng tôi.
Tôi
dẫn hắn vào Hoa Diên Vỹ, lẫn trong hai đoàn khách từ xe buýt xuống.
Thật là mạo hiểm. Hắn đóng vai một thanh niên ít nói một mình đến đây du
lịch và vẽ tranh. Tôi đưa cho một nhóm chìa khóa phòng 204, nhóm kia
chìa khóa phòng 305, và chìa khóa phòng 202 cho hắn. Cột phòng 202 trong
sổ đặt trước vẫn còn dấu hủy hẹn bằng bút đỏ. Phòng 202 là phòng mà
dịch giả đã trọ cùng cô gái bán dâm trước đó.
Bọn trẻ hào hứng
chạy vòng quanh reo hò. Bố mẹ chúng la mắng, trong khi đó một tốp khác
mở tấm bản đồ trên quầy lễ tân tìm một nhà hàng. Trong không gian hỗn
độn ấy, gã cháu lẻn vào phòng.
Không chỉ hơi thở, mà tất cả mọi
thứ ở hắn đều khác dịch giả. Hắn không trói, cũng không đánh mắng tôi.
Cũng chẳng ra một mệnh lệnh nào. Hắn đối xử với tôi theo một cách riêng.
Khuôn ngực vạm vỡ của hắn khiến tôi ngạt thở, những ngón tay lướt trên
cơ thể tôi hệt như khi hắn viết chữ vậy. Xương chậu của hắn chạm vào
mông tôi rắn chắc.
Cái giường kêu rít lên. Âm thanh ấy vang vọng
tới mức tôi lo lắng không biết ở dưới người ta có nghe được không. Tầng
trên có ai đó đang súc miệng, chuông ở quầy lễ tân reo lên. Hắn rất ấm.
Chỉ mỗi sự ấm nóng ấy thôi cũng đã làm tôi mãn nguyện rồi.
Khi hắn
ú ớ kêu lên, tôi hiểu là đã kết thúc. Âm thanh đó chắc chắn là tiếng
nói của hắn. Một tiếng nói nhỏ bé sau một thời gian dài ẩn giấu trong
tim giờ mới được thốt ra từ khóe môi.
- Anh cho em xem lưỡi đi. - Tôi nói. - Em muốn xem cái lưỡi đã bị cắt của anh.
Hắn với cái quần cùng áo phông vứt trên giường mặc vào người và cuối cùng là đeo mặt dây chuyền lên cổ.
“Tại sao?”
- Chẳng tại sao cả.
Hắn kéo tôi lại gần và thận trọng mở miệng.
Bên
trong chỉ là bóng tối. Đúng là hắn không có lưỡi thật. Ở đó chỉ có một
cái hốc đen ngòm. Bóng tối dày đặc tới mức nếu nhìn quá lâu sẽ trở nên
hoa mắt.
Khi ấy tôi nghe một giọng quát tháo ngoài hành lang
- Mari, này Mari. Mày trốn đi đâu rồi hả?
Là mẹ! Tiếp đó là tiếng chân chạy lên cầu thang, băng qua chiếu nghỉ, qua hành lang và đang tiến dần về phía chúng tôi.
Lập
tức tôi ôm lấy vở nháp và hộp màu, rồi thúc hắn trốn vào tủ quần áo.
Cái hộp màu kêu lạch cạch. Tôi níu chặt lấy hắn, người căng ra.
Mẹ tôi gõ cửa phòng 201 bên cạnh.
- Tôi đến để thay ga trải giường.
Trốn trong tủ quần áo, tôi nghe tiếng mẹ vọng lại rõ mồn một. Tôi lại càng nép sát vào hắn. Hắn dùng hai tay ôm choàng lấy tôi.
- Xin phép quý khách.
Lần này tiếng bước chân dừng lại trước phòng 202. Mẹ tôi lấy từ túi tạp dề ra chùm chìa khóa, chọn chìa rồi tra vào ổ.
Tim
tôi đập nhanh dần, tôi cảm thấy khó thở. Hệt như lúc tôi bỏ học trốn
trong phòng khách trọ. Hệt như khi bị dịch giả lấy khăn thít cổ vậy. Mùi
véc ni trong tủ làm mắt tôi cay xè.
Mẹ tôi đi một vòng quanh
phòng. Bà đi qua chỗ tủ quần áo, xem lại chốt cửa sổ rồi kéo rèm. Tôi
biết nhắm mắt vào sẽ thấy yên tâm hơn, nhưng qua khe cửa tôi cũng muốn
xem sự thể đang như thế nào. Mỗi lần bắp chân vĩ đại của mẹ giậm xuống
sàn tôi đều cảm nhận được. Tôi thấy sợ. Tôi sợ bị mẹ phát hiện, sợ vì
chính mình đã rủ hắn tới đây, sợ những gì hắn đã làm với tôi, sợ vì dịch
giả không hề biết gì về chuyện này, tất cả đều khiến tôi thấy sợ.
Mẹ
tôi đặt tay lên chiếc giường mà khi nãy chúng tôi đã nằm trên đó và kéo
căng ga trải giường. Bà sờ thử vào bàn cạnh giường, cái bàn khi nãy gã
cháu để mặt dây chuyền, xem có bụi bám vào không. Tôi lo lắng không biết
hơi ấm của chúng tôi còn đọng lại trên giường hay không. Tệ hơn nữa,
giả sử nếu có tóc rụng thì sao? Nếu là mẹ thì dù chỉ một sợi chắc chắn
bà cũng sẽ nhận ra ngay đấy là tóc của tôi.
Tim hai chúng tôi đập cùng một nhịp. Hơi thở của hắn làm ướt dái tai tôi. Tóc hắn mặn nồng mùi sóng.
Mẹ
tôi đi quanh phòng lần nữa xem có bỏ sót thứ gì không. Rồi bà khẽ chặc
lưỡi và ra khỏi phòng. Tiếng bước chân dọc hành lang xa dần.
Sức
lực của tôi tan biến hết trong phút chốc, tôi thụp xuống. Tôi trượt khỏi
tay hắn, ngồi lăn ra. Ánh sáng mờ mờ chiếu qua khe cửa càng làm trong
tủ thêm tối tăm. Tôi nhìn lên. Hình bóng hắn mờ ảo, chẳng thấy rõ vẻ mặt
hay ngón tay hắn cử động thế nào nữa.
Mỗi lần nhấp nháy mắt tôi
lại có cảm giác mình đang dấn sâu vào khoảng không đen ngòm. Tôi nghĩ
mình đã lạc vào bóng tối trong con người hắn. Tôi đã rơi vào cái hốc ẩm
thấp câm lặng và tăm tối, nơi trước đây chắc chắn đã từng có lưỡi, khi
hắn được bà bác bế trên tay.