Màu sắc cầu vồng - Phần 1 - Chương 1-2-3

1

MỐI QUAN HỆ

Tình yêu chính là mỗi người được tự do làm theo

những gì con tim mách bảo.

Melody Beattie

 

Bông hồng héo úa

Nếu
nhìn lại quá khứ, bạn sẽ thấy khoảnh khắc bạn sống thật với mình chính
là khoảnh khắc mà bạn làm điều gì đó với tất cả tình yêu.

Henry Drummond

Tôi
mở hết tốc lực khi lái xe về nhà sau một buổi tập kịch vào một đêm nọ.
Không khí bên ngoài thật dễ chịu cứ vờn lên đôi má vì tôi không đóng cửa
sổ xe. Nghe được một bản nhạc hay, tôi vặn âm thanh to hơn một chút.
Bản nhạc như mang tôi đến một nơi khác. Tôi lại bắt đầu mơ mộng. Tôi
thấy có một tiệm bán hoa ở phía bên phải, và liền ngoặt vào bãi đậu xe.
Đêm nay đúng là một đêm thật đặc biệt. Tôi đi thẳng vào cánh cửa tự động
và tiến về cửa hàng hoa. Tôi chỉ chọn một đóa hoa hồng màu đỏ thắm, gói
nó trong một tờ giấy màu xanh lá cây và lao trở lại xe. Tim tôi đập
càng dữ dội hơn khi tôi lên kế hoạch. Đêm nay mọi việc dường như khác
hẳn. Tôi đã lập kế hoạch đầy đủ, và bây giờ tôi đang hành động trong sự
hồi hộp.

Sau một đoạn đường dài, tôi rẽ vào một phân khu sang
trọng của Bắc Augusta. Tôi liếc đồng hồ: 9 giờ. Dường như đó là thời
điểm tốt nhất. Tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi, nhưng vẫn tiến lên. Tôi nhận
ra mình đang đỗ xe trước một căn nhà hết sức lạ lẫm. Hít một hơi thật
sâu, tôi bước ra khỏi xe. Để lại bông hoa ở băng ghế sau, tôi tự nhủ
rằng mình sẽ quay lại sau. Bước chân thật kiên định, tôi rảo nhanh đến
phía cửa trước. Cling, tiếng chuông cửa vang lên khi ngón tay rụt rè của
tôi chạm đến. Và cánh cửa mở ra.

“Xin chào, Derek,” một gương mặt quen thuộc chào tôi.

“Xin chào bác Johnson, có Lauren ở nhà không ạ?” Tôi hỏi một cách rụt rè.


tôi bỗng nhiên nóng ran khi bác ấy quay vào và gọi to cô con gái. Tôi
có cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng ngay sau đó cánh cửa
lại mở ra. Lauren bước chậm rãi xuống cầu thang, và tim tôi đập mạnh như
thể muốn vọt lên tận cổ. Khi nhìn vào đôi mắt mở to của Lauren, tôi như
muốn quên đi cái tên của mình. Tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp như
thế này, nhất là khi gặp được người con gái quyến rũ như huyền thoại
hóa thân trong bộ đồ như thế kia. Môi Lauren khẽ mở, để lộ hàm răng thật
trắng, và nụ cười rạng rỡ của cô làm cho căn phòng u tối bỗng sáng lên.
Cô chào tôi với thái độ đầy bối rối.

“Chào, Derek, có gì thế?”
Lauren hỏi, hơi nghiêng đầu sang một bên, đầy lúng túng. Mắt cô dò xét
tôi như thể cô đang đặt một câu đố cho bài toán. Tôi cố gắng nói một câu
gì đó nhưng không thể thốt nên lời.

“Mình ra ngoài cổng kia nói chuyện một lát được không?” Cuối cùng tôi cũng bật ra được một câu nói.

Tôi mở cửa cho Lauren bước ra. Chúng tôi ngồi ở bậc thềm phía trước nhà, tôi quay về phía cô, rồi lựa lời để nói.

“À này, em có chơi với Kevin không?” Tôi buột miệng thốt ra một cách bất ngờ và cảm thấy hối tiếc ngay sau đó.

Vì bị bất ngờ, Lauren ngập ngừng một hồi mới hiểu ra câu hỏi.

“Ừm… có lẽ có,” cô vừa trả lời một cách chậm rãi, vừa đưa tay xoắn một lọn tóc của mình.

Trước
đó tôi đã tốn công t mối quan hệ của họ. Tôi biết rằng Kevin đã làm cho
Lauren đau khổ, do đó tôi quyết định mình phải làm gì.

“Anh chàng ấy không xứng đáng với em đâu, Lauren à,” tôi nói với cô một cách quả quyết.

“Sao anh lại nói thế?” Lauren hỏi, và lại nhìn tôi một cách bối rối.

“Bởi vì… à…” tôi tự đấu tranh và cuối cùng quay trở lại đề tài. “Bởi vì anh mến em, Lauren. Anh thích em nhiều lắm.”

Tôi
quay mặt đi. Tôi đã làm gì thế nhỉ? Sao tôi lại nói thế nhỉ? Rồi tôi
nhìn vào mắt cô. Đôi mắt trông càng bối rối hơn bao giờ hết. Trông chúng
thật đau khổ. Tôi muốn đến bên cô, ôm lấy cô trong vòng tay và cùng
sống thật hạnh phúc với cô suốt đời.

“Nhưng… Kevin thật vui nhộn, và cũng dịu dàng nữa. Bạn ấy không đến nỗi như vậy đâu.”

Đầu
óc tôi như rối tung lên. Điều gì đã xảy ra vậy? Tôi bày tỏ tình yêu của
tôi với nàng. Tôi đã nói cho cô gái trong mộng của tôi biết tôi thích
cô ta. Nhưng liệu cô ta có nghe tôi nói không? Tôi lại nhìn vào mắt
Lauren, đôi mắt của một cô gái đã làm cho tôi đắm đuối như một thằng
ngốc. Đôi mắt của một cô gái đã làm cho tim tôi muốn nhảy ra ngoài mỗi
khi cô đi ngang qua giảng đường. Quá si mê, nhưng tôi biết mình phải đi
thôi. Tôi phải ra khỏi chỗ đó. Tôi phải thoát đi. Tôi đã thổ lộ cái điều
đã khiến mình bị dày vò suốt bấy lâu nay, và giờ đây toàn thân tôi như
quặn thắt lại vì quá ngượng nghịu. Sau khi nói lời tạm biệt, tôi chui
vào trong xe và lao đi thẳng.

Ngày hôm sau, tôi lại chui vào trong
xe của mình sau một ngày dài thật khổ sở ở trường học. Tôi ngồi đó một
lúc lâu và thả suy nghĩ của mình trôi ngược về những gì đã xảy ra tối
hôm trước. Bất thình lình tôi nhớ ra bông hồng đã để quên trong xe tối
qua. Ôi bông hồng thật xinh xắn, đỏ thắm hôm qua nay đã héo úa và thâm
xì, trơ ra những cái gai nhọn. Tôi nhặt nó lên trong giây lát, bất chợt
những giọt nước mắt lăn trên má. Đây chính là lúc tôi phải đứng thẳng
dậy. Tôi biết mình đã làm gì. Mặc dù không được đáp lại như mình đã thầm
, nhưng tôi đã học được một bài học thật quý giá: Bạn không thể khiến
cho ai đó tự nhiên yêu bạn, điều duy nhất mà bạn có thể làm là phải nói
ra điều mình muốn nói, và trở nên thật đáng yêu.

DEREK GAMBA

 

Người yêu thời thơ ấu

Tình yêu có lúc thật màu nhiệm. Nhưng sự màu nhiệm cũng có lúc... chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

Javan

Tôi
quen Jake khi mới mười một tuổi. Đối với tôi, Jake không đơn thuần là
“người bạn của anh trai” tôi. Jake đúng là một chàng trai mười ba tuổi –
chưa gì đã ra dáng một người đàn ông. Jake thường đến nhà tôi và cùng
anh trai tôi chui vào trong phòng đóng cửa lại, đầu luôn lắc lư theo
tiếng nhạc của bài hát Hoa hồng và Súng lục. Phần tôi lúc nào cũng tìm
ra được một lý do để đến gõ cửa phòng, rồi liếc vào hay mỉm cười thật
nhanh với Jake. Nhưng tôi chỉ là “một đứa em gái bé bỏng của Phil”, vì
vậy mà đã có một khoảng cách giữa chúng tôi: Phil là một người anh, còn
tôi là một đứa em gái chuyên quấy rối, hai vị thế đó dường như không thể
hòa hợp được.

Jake đã đi học ở một trường tư thục, và tôi không
còn được thấy anh ấy đến nhà chơi nữa. Một vài tháng sau khi đã vào học,
Jake viết một lá thư cho anh tôi, cuối thư có một dòng nguệch ngoạc
nhưng cũng dễ nhận ra, cậu bảo, “Gửi lời chào em gái của cậu. Em cậu dễ
thương như ngày nào chứ?” Tôi cứ mơ mộng về dòng chữ đó hàng tháng trời;
chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho lòng tôi luôn nôn nao.

Mùa hè
năm 1993, Jake trở về nhà. Một buổi chiều chuông điện thoại vang lên.
Khi tôi nhấc điện thoại, một giọng nói ở đầu kia vang lên, “Chào Leesa,
Phil có ở đó không?” Tôi lục tìm trong trí nhớ cố nhận ra giọng nói quen
thuộc kia. Sau một vài giây, tôi nhận ra đó là Jake. JAKE!

“À,
anh ấy không có ở đây. Anh đang ở đâu đấy Jake?” Giọng tôi run lên. Tôi
không thể tin được khi Jake trả lời, “Anh đang ở Cranbrook.” Jake đã về
nhà. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu khi Jake nói tiếp, “Vậy nếu Phil
không có ở nhà thì em nói chuyện với anh vậy.” Đêm đó, chúng tôi ngồi
hàng giờ bên nhau trong một công viên.

Tôi dẫn theo một đứa bạn,
định là sẽ để nó nói chuyện với người bạn đi theo Jake. Tôi quan sát
cách Jake nói cười với Mel bạn tôi và nhận ra rằng chẳng cần phải dắt
theo ai cho ai cả. Jake rõ ràng đã bị cô bạn gái tôi cuốn hút.

Khi
Jake và Mel thành đôi, tim tôi như vỡ nát. Và với một sự vui sướng đầy
ích kỷ, tháng sau tôi đã thật hả dạ khi thấy họ chia tay nhau, và Jake
lại gọi cho tôi để than thở. Chẳng mấy chốc tôi lại được chuyện trò với
Jake, và nỗi tức giận về chuyện bồ bịch giữa anh ấy với Mel cũng tan
biến luôn. Thật không dễ gì mà giận được Jake.

Mặc dù sau đó phải
quay về trường học, Jake vẫn viết thư cho tôi và không quên dặn tôi
rằng, “Cho anh gửi lời thăm Phil.” Tình bạn của chúng tôi ngày càng trở
nên thân thiết hơn.

Hai năm sau Jake ra trường và chuyển đi học xa
hơn. Tôi có cảm giác là cả hai chúng tôi cùng đi chứ không phải chỉ
mình Jake, bởi tuy ở cách xa nhau, chúng tôi vẫn cảm thấy rất gần nhau.
Chẳng bao lâu sau tôi cảm thấy mình đã thực sự yêu Jake. Mỗi lần Jake
đến thăm, tôi có cảm giác như đó là một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới mẻ.
Chúng tôi thoải mái chơi đùa như những đứa trẻ, đồng thời lại có những
cuộc nói chuyện dài bất tận. Chúng tôi cười đùa và cùng kể cho nhau
những điều bí mật. Và tôi luôn lo sợ cái phải quay về trường.

Mỗi
lần Jake ghé thăm, tôi đều thầm nhủ, Cái ngày mình mong chờ đến rồi.
Mình sẽ nói cho anh ấy biết mình nghĩ gì. Tôi tự hứa sẽ nói cho Jake
biết trước khi Jake đi học xa, nhưng tôi lại chẳng có chút can đảm nào
để thổ lộ điều đó.

Mấy ngày sau Jake lại đến thăm. Tôi tự hứa với
mình là sẽ không có một lần sau nào nữa, nếu bây giờ mình không nói được
thì sẽ chẳng bao giờ nói được. Vì vậy tôi đã chuẩn bị tinh thần để nói
cho Jake biết cảm giác của mình, rằng tôi đã yêu Jake, từ lâu lắm rồi.
Và tôi nói. Và Jake cắt ngang tôi, ngả về phía tôi và chúng tôi đã ôm
nhau. Tôi mong chờ một cảm giác thật sung sướng, nhưng ngạc nhiên thay,
điều đó lại không đến. Đây là Jake, tôi tự nhắc mình. Mày còn nhớ không?
Mày đã yêu anh ấy rồi cơ mà! Nhưng sao tôi chẳng có cảm giác gì cả. Khi
Jake nhìn tôi, tôi tin rằng Jake cũng nghĩ hệt như thế. Tôi cứ tưởng
rằng việc hôn Jake sẽ là một miếng hình ghép cuối cùng để hoàn thành cái
trí tưởng tượng hoàn hảo của mình. Nhưng thật buồn, miếng hình ghép
cuối cùng lại không khớp.

Jake lên đường ngày hôm đó. Và lần đầu
tiên, việc ra đi của anh ấy đã không đến nỗi là một bi kịch cho tôi.
Chúng tôi chỉ là những người bạn thân, và không có gì hơn.

Và vì
vậy, đây có thể không phải là kết cục của những câu chuyện mà bạn thường
thấy. Có lẽ người yêu thời thơ ấu của tôi không trở thành Hoàng tử
trong câu chuyện thần tiên của tôi, nhưng điều ấy đâu cấm được chúng tôi
vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, như hai người bạn?

LEESA DEAN

 

Tôi đành để anh ấy ra đi

“Anh xin lỗi, anh thực sự không nhớ…”

Những
lời của anh ấy xé toạc lòng tôi, như từng mũi kim châm khắp cơ thể tôi.
Chỉ mới một tuần trước, chúng tôi đã ở bên nhau cùng nhau ngắm hoàng
hôn. Anh ấy đã an ủi tôi khi tôi hỏi anh rằng, tại sao đứa bạn thân nhất
của tôi và tôi lại không thể chơi với nhau nữa. Nhưng đêm nay, tâm trí
của anh ấy nằm ở nơi nào không biết; anh không thể nhớ ra cái đêm đặc
biệt tuần rồi.

Tại sao bỗng dưng anh ấy lại xa cách thế? Hay tại anh bị lạc trong nỗi đau đã ám ảnh anh suốt bấy lâu nay?

Nhớ
lại những lời nói gay gắt của bà mẹ, đã có nhiều đêm anh nằm khóc cho
đến khi ngủ thiếp đi. Anh từng kể cho tôi nghe anh sợ những ngày cuối
tuần phải ở bên mẹ biết chừng nào, bởi đó sẽ chỉ là một khoảng thời gian
bảy mươi hai tiếng đồng hồ chỉ để nghe mẹ anh trách mắng về đủ thứ lỗi
lầm. Những lời chì chiết dường như không thể dứt được – vì điểm của anh
thấp hơn điểm của bạn anh, vì anh không phải là một người con hoàn hảo
mà bà đã mong đợi. Bà nói anh bị câm; rằng anh không thể nào vào đại
học, và sẽ chẳng bao giờ làm được trò trống gì trong đời. Bà gọi anh là
một tên bất đắc chí, là một nỗi thất vọng của bà. Khả năng nghệ thuật
của anh là không thể phủ nhận được, nhưng mẹ anh đã làm cho anh có cảm
giác mình chẳng có tài năng gì cả, dù anh có đoạt được bao nhiêu giải
thưởng đi chăng nữa.

Anh nói với tôi, điều làm cho anh vẫn còn
sống chính là tình yêu của chúng tôi. Từng là bạn thân trong nhiều năm,
giờ đây chúng tôi chuyển sang hẹn hò yêu đương. Anh ấy cần có tôi. Anh
ấy tin tưởng ở tôi. Trong một lá thư gửi cho tôi, anh viết, “Em chính là
gia đình của anh. Chỉ có em thôi. Chúng ta sẽ là một gia đình. Em có
cần thêm ai không? Còn anh thì không. Hãy yêu anh mãi nhé. Và như thế
cuộc đời anh sẽ tốt hơn.”

Đã có lúc tôi tin tưởng anh. Tôi hứa sẽ
không để anh đau khổ như mẹ anh không bao giờ lìa xa anh, không bao giờ
hết yêu anh. Tôi sẽ là gia đình của anh; tôi sẽ là người chia sẻ buồn
vui với anh, sẽ là người chăm sóc khi anh ốm, và sẽ động viên anh trong
những buổi chơi nhạc. Tôi tưởng đâu chỉ cần tôi ôm chặt anh là nỗi đau
của anh sẽ tan biến.

Nhưng tình yêu của chúng tôi cứ như một chiếc
tàu lượn vòng. Có những khi anh như một đứa trẻ hạnh phúc nhất – chơi
đùa và hôn hít. Tôi chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh là biết anh đang
vui sướng. Đôi mắt trong xanh như hai viên thủy tinh kia không thể nào
giấu tôi điều gì. Khi nào anh vui thì chúng lóe sáng và nhảy múa. Nhưng
khi anh buồn, đôi mắt anh chuyển màu xám xịt. Vào những ngày u ám đó,
anh không còn thiết cười đùa nữa. Khi tôi cố làm cho anh vui lên bằng
một nụ hôn, anh cũng từ chối. Anh không để cho tôi chạm đến anh. Tôi
thật không biết phải làm thế nào để anh biết tôi yêu anh nhiều bao
nhiêu. Khi anh đau khổ, tất cả những gì anh có thể làm là chuyển nỗi đau
khổ đó sang người khác. Anh nói những lời cay độc, và rồi lại xin lỗi
vào ngày hôm sau. Cái vòng lẩn quẩn ấy không bao giờ chấm dứt – sự cay
nghiệt, và lời xin lỗi. Và tôi có thể biết lý do tại sao.

Mặc dù
yêu anh, tôi không thể làm cho nỗi đau đó tan biến, đơn giản, nó đã có
từ rất lâu trước khi tôi quen anh. Tình yêu của tôi không thể nào bằng
nỗi khổ trong anh. Tôi nhận ra mình không thể nào giúp được anh, mà trái
lại, anh cần phải tìm sự cứu rỗi trong nghề nghiệp. Và tôi đành phải để
cho anh ra đi.

Vào cái đêm tôi bảo rằng chúng tôi không thể tiếp
tục với nhau được nữa, nước mắt làm cho mắt tôi cay sè, đau đớn hơn bao
giờ hết. Đó cũng là lúc anh ấy phải đối mặt với nỗi sợ hãi tồi tệ nhất –
một mình đương đầu với những điều tệ hại trong đời. Anh ấy nói rằng tôi
đã lừa gạt anh, rằng tôi đã nói dối anh khi tôi hứa là mãi mãi yêu anh.
Nhưng tôi chưa bao giờ lừa gạt ai ngoại trừ lừa gạt chính mình, bởi
trước kia tôi cứ tưởng rằng tất cả những gì anh cần chỉ là tình yêu của
tôi.

Anh ấy đã tạo ra một thế giới quá biệt lập mà trong đó chỉ có
anh và tôi. Đã có lúc đó là một nơi hạnh phúc mà chúng tôi đều mơ ước
đến, một Địa đàng của riêng hai chúng tôi. Nhưng đã từ lâu, tôi có cảm
giác các bức tường rồi sẽ sụp đổ nếu anh chỉ dựa vào một mình tôi. Tôi
biết rằng sẽ không tốt cho cả hai nếu chúng tôi cứ cố thủ trong thế giới
đó. Tôi không thể giữ chặt nó cho cả hai cùng cái ảo tưởng này lâu thêm

Hôm
qua, lần đầu tiên tôi gặp lại anh ấy sau một năm chia tay. Mắt anh lại
lấp lánh lên như thể anh mang thêm ánh sáng vào phòng. Bóng tối trong
anh đã tan biến bởi vì anh đã gặp gỡ thêm nhiều người, những người đã
giúp cho anh có thêm nhiều hướng đi cho cuộc đời hơn những gì tôi đã
mang lại cho anh. Giờ đây, anh ấy đã nhận được món quà cuộc sống đặc
biệt mà anh đáng được nhận, và mặc dù những ký ức đau buồn vẫn còn theo
anh, anh đã bắt đầu tin tưởng vào bản thân mình. Hôm qua, tôi nhận ra
rằng, ngay cả một tình yêu hoàn hảo nhất cũng không thể bảo vệ được một
người khỏi thất bại trong cuộc sống, nếu như anh ta không tự tìm cách
bảo vệ mình. Và đôi khi, điều đáng yêu nhất mà bạn có thể mang đến cho
một người chính là để cho người ấy ra đi.

ANDREA BARKOUKIS

Báo cáo nội dung xấu