Khi Lướt Qua Nhau - Chương 42

Chương 42

Càng lúc càng đến gần tết âm lịch, cả tòa soạn được bao trùm
trong một bầu không khí cuồng nhiệt khác thường.

Một bà chị ngồi trước Tống Giai Nam đang cầm một quyến cẩm nang
mua đồ được giảm giá ở siêu thị đang thảo luận vời một phóng viên ở bên cạnh về
mặt hàng được giảm giá nhiều nhất, nhân tiện mua một chồng hoàng lịch(1) và
thậm chí là các loại sách vận may vào năm sau, các phóng viên nữ ở tòa soạn
cũng thay đổi nhiều kiểu tóc, trên tay đeo trang sức lấp lánh.

(1) Hoàng lịch: Sách nói về thời tiết ngày tháng.

Đồng nghiệp ngồi ở kế bên cô vừa uốn tóc gần đây, Tống Giai Nam
cảm thấy thật sự rất thú vị, cô không có chuyện gì làm nên ngồi dùng bút phác
thảo mái tóc uốn lên gương mặt của mình, cuối cùng một phóng viên trẻ tuổi
không chịu nổi gây hỗn loạn vì làm mất một phiếu giảm giá làm tóc ở Ferrero
Rocher, “Chị Giai Nam, nếu chị cảm thấy tóc xoăn đẹp thì quyết tâm đi làm đi
chị”.

Đúng lúc Tăng Thư Ức cũng đang chia bao hoa hồng ở bên cạnh,
nghiêng đầu sang nhìn rồi nói: “Được đó, Tống Giai Nam, tóc của cậu dài như
vậy, có thể uốn ống số 5 hoặc số 6 đó, rất có dáng phụ nữ nha”.

Phần tóc ở trên trán cô không chú ý từ tai rủ xuống, mái tóc dài
cho cảm giác rất dịu dàng, cô chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi kiểu tóc, nhưng
khi nhìn tóc của nữ chính trong các bộ phim thánh thiện đến động lòng người.

Đã rất nhiều năm cô không cắt tóc, không biết vì sao, từ trong
đáy lòng cô luôn có cảm giác quyến luyến mái tóc dài này.

Tống Giai Nam
sờ sờ tóc của mình, sau đó lại nhìn bóng dáng của mình đang phản chiếu trên cửa
sổ thủy tinh, cô lẩm bẩm: “Uốn có đẹp không? Có làm mình già đi không?”

“Thế nào đây, nhìn cậu như thế này luôn cho tớ cảm giác quá trẻ
con, phóng viên làm việc bên mục tiêu điểm thì phải để bản thân mình càng chín
chắn càng tốt, càng già giặn càng hay chứ”.

“Uốn ống to sẽ đẹp đấy, chị nhìn tóc của chị Trương kìa”.

Hai người thay phiên nhau tác động Tống Giai Nam đổi kiểu tóc,
cô nghe nên hơi động tâm, cuối cùng Tăng Thư Ức không cho cô thời gian do dự
nữa, lập tức tay gõ nhịp nói: “Dù sao cũng sắp tan sở rồi, tớ và cậu đi làm,
vừa lúc tớ cũng muốn chỉnh tóc ở trán”.

Tống Giai Nam sau một lúc vòng vo đành đáp ứng, cô nhớ lại hôm
nay cô có hẹn ăn cơm với Tô Lập và rất nhiều việc khác nữa, nếu như làm tóc rồi
mà lại không đẹp, thì phải tìm cách khắc phục hậu quả.

Ở trước mặt anh, cô luôn muốn duy trì hình tượng xinh đẹp nhất,
nhưng hết lần này đến lần khác luôn là vẻ bối rối không thể tránh né được.

Sau khi tan sở cô bị Tăng Thư Ức trực tiếp kéo đến tiệm làm tóc
Ferrero Rocher, Tống Giai Nam cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có Tăng Thư Ức
một bên chỉ huy làm kiểu tóc cho cô, đương nhiên là thợ làm tóc rất hài lòng
với mái tóc dài của Tống Giai Nam, vừa cắt vừa tạo hình, vừa không ngừng khen
ngợi.

Tăng Thư Ức hỏi Tống Giai Nam: “Cậu để tóc dài từ khi nào
vậy, lúc học trung học bọn tớ cũng không để tóc dài, cắt ngắn giống như nam
sinh vậy”.

Tống Giai Nam
suy nghĩ một lúc, “Ngay từ đầu tớ đã không thay đổi kiểu tóc, đều là dáng vẻ
này”.

“Vậy nhất định là trước kia cậu rất thu hút nam sinh đây, khi đó
không phải là mấy chàng trai trẻ cũng rất thích mái tóc dài bồng bềnh như thế
này sao?”

Cô bật cười, “Bạn học Tăng Thư Ức à, cậu cho rằng khi đó bọn
mình có thể nói chuyện yêu đương sao?”

“Không nói chuyện yêu đương cũng có người tình trong mộng nha!”
Bỗng nhiên điện thoại của Tăng Thư Ức vang lên, sau khi nói chuyện điện thoại
xong cô xin lỗi vì phải đi ngay, “Bà chị dâu mang thai của tớ ngã từ cầu thang
xuống, bây giờ đang ở bệnh viện theo dõi, tớ không thể giúp cậu, tớ phải đến
bệnh viện ngay”.

Tống Giai Nam
vội vàng gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng”.

Tăng Thư Ức đã đi, mà tóc của cô thì đang kẹp ống cuốn, bôi
thuốc nước, chỉ còn cách là chờ thời gian trôi đi, quyển tạp chí trên tay cũng
đã xem xong, cô chán đến mức nhìn ngó xung quanh.

Bỗng nhiên có một người phụ nữ hấp dẫn sự chú ý của cô, trang
phục của cô ta rất bắt mắt, tóc xoăn gợn sóng, chiếc áo khoác lông ngắn màu
vàng nhạt, giày da màu đen, bên tai là hai chiếc hoa tai tròn to màu bạc, vốn
là xu hướng thời trang rất đường phố, nhưng khi khoác lên người của cô ta thì
hiệu quả thay đổi hoàn toàn, nhưng gương mặt này rất quen thuộc.

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Tống Giai Nam, người phụ nữ kia xoay đầu lại, giơ ngón tay
lên, có phần do dự hỏi: “Cô có phải là Tống Giai Nam không?”

Tống Giai Nam cảm thấy thật vui mừng vì bản thân mình có một trí
nhớ rất tốt, người đó không phải là cô gái đã từng tay trong tay đứng bên cạnh
Tô Lập hay sao, có lẽ đó là ác mộng của cả đời cô, nhưng hôm nay cô ta lại bình
thản nhìn thẳng vào cô, cô bất ngờ mỉm cười: “Sao cô lại biết tôi, cô là Tần
Viện Viện?”

Tần Viện Viện mỉm cười: “Lúc trung học có nghe được một ít, vừa
rồi lúc nhìn cô tôi còn do dự không biết có phải là cô hay không”.

Tống Giai Nam ngượng ngùng cười cười, không biết nên dùng chủ đề
nào để tiếp chuyện nữa, thì lại thấy Tần Viện Viện lấy điện thoại di động ra,
xoay người sang nơi khác gọi điện thoại, giọng nói rất lớn, hơn nữa lại hoàn
toàn không có ý che giấu: “Ôi, tớ về đã lâu như thế mà cậu vẫn chưa mời tớ dùng
cơm lần nào, ngày nào cũng quấn quýt ở bên bạn gái, cậu bao nhiêu tuổi rồi,
không thấy mất thể diện à?”

“Gì, hôm nào? Không được, vài ngày nữa tớ đi du lịch rồi, tối
nay thì sao, nếu cậu cảm thấy đi một lúc là phản bội thì dẫn bạn gái cậu đến
luôn đi, mọi người cùng nhau dùng một bữa cơm là được chứ gì”.

“Haizzz, tớ thật sự không chịu được cậu, cậu điện thoại hỏi
người ta trước đi, đừng có tự quyết định. Tớ cúp máy đấy, chờ điện thoại của
cậu”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3