Khi Lướt Qua Nhau - Chương 38
Chương 38
Đứng ở trên đài cao của công trình, nhìn về phía xa, cả
thành phố được bao phủ trong một màu trắng xóa, khiến người ta cảm thấy mọi thứ
đều buồn tẻ và sáng rõ. Gió lạnh thấu xương, thổi trên mặt tạo thành cảm giác
giống như cát bụi tung bay, vô hình tạo nên một sự đau đớn trên hai má cũng như
trong lòng cô.
Ở bên kia, Đoàn Gia Thần đang ngồi xổm trên mặt đất nói gì
đó với thầy Mạc, họ nói những thuật ngữ chuyên ngành khiến cô nghe không hiểu,
bản vẽ trong tay cô tạo ra âm thanh xột xoạt trong gió, hình như là bản vẽ xây
dựng của bãi đỗ xe ngầm dưới đất, trời lạnh như vậy, cậu ta chỉ mặc một bộ quần
áo thể thao mỏng với chiếc áo khoác, gương mặt bị gió thổi làm tái nhợt, giọng
nói mang đậm giọng mũi, Tống Giai Nam rất lo lắng không biết cậu ta có thể bị
cảm hay không.
Một lúc sau, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô
lấy ra xem, hóa ra là Tịch Lạc Dữ đã lâu chưa gặp mặt, “Có thời gian mời tôi
dùng cơm không, đã lâu rồi chưa gặp em”.
Tống Giai Nam
ngẫm nghĩ một lúc, đúng là cô vẫn còn thiếu anh ta một bữa cơm, chọn ngày không
bằng hôm nay, cô liền phản hồi tin nhắn: “Buổi tối có thời gian không, tôi mời
anh ăn cơm, tôi còn thiếu anh một bữa lẩu cà chua”.
Không bao lâu sau liền có tin nhắn trả lời: “Được, có cần
tôi đến tòa soạn đón em không?”
“Sáu giờ hẹn gặp nhau tại quảng trường Trung Tín, đến lúc đó
tôi sẽ gọi cho anh”.
Cuộc nói chuyện bên kia cũng kết thúc, thầy Mạc gọi cô trở
về tòa soạn, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Gia Thần, cậu ta cũng nhìn cô,
ánh mắt chạm vào nhau nhưng Tống Giai Nam lại chuyển tầm mắt đi trước, cô
cởi áo khoác đưa cho cậu ta, “Cậu mặc nhiều một chút, tôi về đây”.
Cậu ta khẽ gật đầu, bên kia có người gọi đi xem hiện trường,
cậu ta liền xoay người rời đi, Tống Giai Nam khẽ thở dài một hơi, cô cũng
xoay người đi, hai người cứ như vậy mà đưa lưng về phía nhau.
Trở về tòa soạn, một nửa nhân viên đang chuẩn bị phác thảo
hai bản tin hội nghị, một nửa thì đang bận rộn đưa tin về tuyết rơi, đã lâu rồi
cô không viết những bài báo mang tính chất như thế này, vô cùng không quen tay,
vừa suy nghĩ đây là lần đầu tiên gửi bản thảo ở mục tiêu điểm, nên hiển nhiên
cô cần phải cẩn thận.
Lúc tan sở cô cũng rất tự do, cô cảm nhận như đây là buổi
làm việc không cần phải giả bộ làm thêm giờ, bình thường chờ đến lúc tan sở thì
ra về, trên đường đi cô gọi xe đi đến quảng trường Trung Tín, do đường đi vẫn
còn chưa thông, nên Tống Giai Nam vừa nhìn tình hình giao thông trên đường, vừa
trò chuyện cùng tái xế, “Chú ơi, hôm nay làm ăn có tốt không ạ?”
Tài xế cười “hì hì” một tiếng, “Làm ăn được lắm, nhưng đường
xá khó đi quá”.
“Không phải đã quét dọn tuyết đọng rồi sao?”
Tài xế lắc đầu, “Trong nội thành còn đỡ, nếu như ra vùng
ngoại thành thì không được, đường ở đó chạy không được, cô không biết à, bây
giờ ở đường Xuân Vận đang là giờ cao điểm, những con đường cao tốc kia cũng
không đi được nữa, làm sao có thể về nhà được”.
Cô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, trong đầu cô đang có một ý
tưởng để viết bản thảo, cô lại trò chuyện với tài xế về đề tài khác, không biết
là do máy điều hòa trong xe không đủ ấm, hay là do thời tiết quá lạnh, cô cảm
thấy lạnh buốt, khí lạnh lượn lờ thấm sâu, nhưng hai má lại nóng hổi.
Quả nhiên là Tịch Lạc Dữ cũng chỉ mới đến, đã lâu không gặp
anh ta, dường như cũng có chút là lạ, nhưng nhìn qua dáng vẻ anh ta cũng khá
tươi tỉnh, nhất định là máy điều hòa ở phòng làm việc của anh ta rất tốt.
Cô nhìn anh ta mỉm cười ngọt ngào, “Đi thôi, hôm nay tôi
mời”.
Món lẩu nóng hổi, quán ăn được thiết kế theo phong cách cổ
kính, chiếc bàn thấp bé vuông vức, trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo,
mở ra thì thấy bên trong là kẹo sữa hình con thỏ, trên lan can có buộc những
chiếc khăn quàng đỏ, những nhân viên phục vụ qua lại mặc đồng phụ thời trung
học của bọn cô với kiểu áo Tôn Trung Sơn, duy nhất chỉ thiếu biển tên.
Tịch Lạc Dữ kinh ngạc không thôi, “Có một quán lẩu đặc sắc
thế này sao tôi lại không biết nhỉ?”
Tống Giai Nam
cười giải thích, “Lúc trước nhà hàng này trong một ngõ hẻm ở đường Quang Đại,
sau đó mới mở thêm chi nhánh”. Có nhân viên phục vụ mang một chiếc nồi lên, cô
không hề suy nghĩ đưa trở lại, “Nồi cà chua”.
Nhân viên phục vụ lập tức tươi cười, “Tiểu thư là khách
quen”.
“Sợ rằng thời gian tôi ở đây còn lâu hơn cô, đồng phục cô
mặc hiện nay là đồng phục trường học của chúng tôi, hôm nào tôi thiết kế huy
hiệu nhà hàng cho chủ quán của các cô”. Tống Giai Nam uống một hớp trà, “Khi đó
tôi là học sinh trung học, thường xuyên đi ăn lẩu với bạn bè, cả nhóm ngồi
quanh một bàn lớn, mặt tiền của nhà hàng bây giờ cũng trang hoàng hơn”.
Cô kể ra một danh sách các món ăn ngon, Tịch Lạc Dữ càng
hiếu kỳ, “Lúc học trung học em đã tụm năm tụm ba, quá kiêu ngạo rồi, bọn tôi
thì lúc lên đại học mới bắt đầu kề vai sát cánh”.
“Lúc tôi học trung học bạn bè rất thân thiết nha, thường
xuyên cùng bạn bè đi ra ngoài, bố mẹ tôi cũng biết nữa”.
Tịch Lạc Dữ hào hứng hỏi, “Hả? Vậy bây giờ còn liên lạc
không?”
Nhân viên phục vụ mặc bộ tây trang đến đốt lửa, chiếc nồi
bằng đồng sáng bóng, mở nắp ra, khí nóng và mùi cay xè bay ra, vốn dĩ là nơi ấm
áp, nhưng cô chỉ cảm thấy như có gió lùa đến, lạnh lẽo vô cùng.
Trong quán ăn ồn ào hơi nóng hầm hập như tạo thành một lớp
sương mù mỏng, trái cà chua màu đỏ đang sôi sùng sục trong đáy nồi, hơi nóng
bốc lên, Tống Giai Nam cầm đũa lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tịch Lạc Dữ, “Anh
nói giữa nam và nữ có tồn tại tình bạn chân chính không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Anh ta múc một trái cà
chua trong nồi cho Tống Giai Nam,
“Gặp phải vấn đề phiền phức trong tình cảm à?”
Cô không hề kiêng dè một chút nào trả lời: “Ừh, đúng vậy,
cần cao nhân chỉ dạy”.
“Khó nói lắm, bình thường nếu như nam nữ quá thân thiết thì
một bên thường có ý, vậy đó cũng không còn là tình bạn thân thiết nữa, nếu bình
thường xa lánh nhau một chút, dạng bạn bè hoạn nạn có nhau thì mới chính là bạn
bè thân thiết”.
Trái cà chua trong miệng cô rất chua, còn có chút vị chát,
hình như nó cũng không muốn để cho cô ăn, cô do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy, nếu
như đôi nam nữ trước kia quá thân thiết thì sao? Ý tôi là, nếu như người con
trai thích người con gái, nhưng người con gái lại thích một người khác, người
con trai không muốn thân thiết với cô gái nữa, nhưng cô gái kia vẫn hy vọng bọn
họ vẫn có thể là bạn, dù sao tình bạn cũng đã nhiều năm như vậy”.
“Bây giờ trong thế giới tình cảm, không có ai lại cam tâm
tình nguyện làm tấm lót hay đi thu dọn cục diện rối ren cả, ai cũng ích kỷ hết,
em cho rằng những diễn viên phối hợp diễn vô tư trong phim trên tivi là thực tế
hay sao? Không chiếm được tức là không có được, vậy thì tốt nhất là dứt khoát
thoát ra càng xa càng tốt, về điểm đó bản thân tôi rất hiểu”.
Cô bất đắc dĩ trở mặt với cái nhìn khinh bỉ, “Anh cũng theo
Chủ nghĩa thực dụng à”.
“Tống Giai Nam,
tôi đúng là một người theo Chủ nghĩa thực dụng”. Anh ta trịnh trọng để đũa
xuống, nghiêm túc nói: “Giống như tôi và em ở đây vậy, lẽ nào tôi vẫn phải là
người kiên nhẫn âm thầm theo đuổi em? Là con người, chứ không phải kim loại hay
gỗ đá, không phải chỉ dựa vào nghị lực và tình cảm để xuyên qua gỗ đá, không
phải có thể dựa vào cảm động để duy trì được một chữ duyên”.
“Anh có sự cố chấp của anh, có thể là anh quá cứng nhắc, tôi
có suy nghĩ của tôi, không làm bạn bè được thì không nên quay lưng đi mới
đúng”.
Cô cắn nhẹ chiếc đũa, suy nghĩ một lát, “Nếu như tôi kiên
trì muốn làm bạn với cậu ấy, có phải rất ích kỷ hay không?”
“Ích kỷ? Chưa chắc, nói một cách khác, em ích kỷ, cậu ta
cũng ích kỷ, nhưng đối với hai người mà nói, còn có kết cục nào tốt đẹp hơn kết
cục này? Em tiếp tục hành hạ cậu ta, cậu ta sẽ tiếp tục đau khổ, tôi thấy nếu
cuối cùng hai bên đều bị tổn thương thì tốt nhất là cả đời không nên qua lại
với nhau”.
Quả nhiên là người đứng ở giữa và người trong cuộc có sự
khác biệt rất lớn, Tống Giai Nam suy nghĩ, ví dụ như một là một người đi theo
lý tưởng chủ nghĩa một cách triệt để, còn Tịch Lạc Dữ lại là người đi theo chủ
nghĩa thực dụng, nhưng nếu đó không phải lý tưởng của mình, thì mười năm chờ
đợi có thể nói một cách dễ dàng vậy sao?
Cô hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”
Tịch Lạc Dữ đang ăn ngon lành, cô trợn mắt một lúc lâu anh
ta mới chậm rãi nói: “Thuận theo tự nhiên”.
“Thế nào là thuận theo tự nhiên”.
“Em ở đây cuống cuồng cũng không được gì đâu, cuộc sống sẽ
cho em cách giải quyết, án binh bất động là tốt nhất”.
Tống Giai Nam
bất mãn oán trách, “Những lời anh nói đều là nói nhảm, một chút tính đột phá
thực tế cũng không có”.
Con ngươi xảo quyệt của anh ta xoay tròn, “Nói nhảm thì nói
nhảm, ăn đi, đến lúc đó khi nhìn lại em sẽ thấy tôi thực sự không nói nhảm”.
Ngày thường, lẩu cà chua khiến cô ăn như thú dữ không hề
kiêng dè gì hôm nay cô ăn lại cảm thấy không ngon, ngay cả thịt cừu non mà
không hiểu sao cô cũng cảm thấy tanh nồng, không hề muốn ăn một chút nào, vừa
ăn xong thì điện thoại của cô vang lên, ngay lập tức đã có một thông báo hiện
lên trên màn hình: “Họp gấp, nửa giờ nữa có mặt ở tòa soạn”.
Ba phóng viên ở mục tiêu điểm cũng gọi điện thoại đến cho
cô, đây không phải là quy định, Tống Giai Nam ngửa mặt lên trời thở dài, suýt
chút nữa là nước mắt đầy mặt, Tịch Lạc Dữ có chút ngạc nhiên, “Mục giải trí
cũng bận rộn như vậy sao?”
Cô cầm túi xách lên, thuận tay cột chặt đuôi tóc hơn một
chút, “Bị điều đến mục tiêu điểm rồi”.
“Vậy không phải là rất tốt sao?” Tịch Lạc Dữ lấy chìa khóa
xe, “Tôi đưa em về”.
Trên đường đi, đường càng khó đi hơn nữa, không biết tuyết
bắt đầu rơi từ lúc nào, từng mảng từng mảng tuyết lớn ùn ùn bay đến trước cửa
kính xe, cần gạt nước không ngừng lay động phát ra âm thanh “két két” trước
mắt, giống như kim đồng hồ đang nhảy từng nhịp, khiến cho người ta phiền lòng.
Đến đường chính thì bị kẹt xe, hình như là có một chiếc xe
tải bị trượt, chắn ngang đường, xung quanh vang lên đầy tiếng còi xe, Tống Giai
Nam
thật sự không nhịn được nữa, “Không kịp rồi, để tôi tự chạy đến đó”.
Không chờ Tịch Lạc Dữ trả lời, cô đã mở cửa xe, lách qua
những khe hở trong dòng xe đông đúc, cô bước đi rất nhanh, một lúc sau thân ảnh
cô biến mất trong mưa tuyết mịt mù, để lại một mình Tịch Lạc Dữ không thể làm
gì khác mà đành đóng cửa xe rồi cười lắc đầu.
Một cô gái chân thành thiện lương như thế, lại vô duyên với
mình, vô cùng đáng tiếc.
Nhưng anh ta cũng không phải là dạng người có lòng si mê
cuồng dại, không làm người yêu được, thì cũng có thể làm bạn bình thường, nhưng
suy nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình bạc bẽo thực dụng, kết quả là anh ta lại
bị chính những suy nghĩ của mình làm cho dở khóc dở cười.
Nhưng bây giờ đâu còn ai cam tâm tình nguyện làm tấm lót hay
thu dọn cục diện rối ren nữa, ai cũng là người ích kỷ.
Cô đến tòa soạn, khắp người đã dính đầy tuyết, cô đứng trước
máy điều hòa sưởi ấm, tất cả tuyết đều tan thành nước, dòng chữ chì đúc của tờ
báo đặt trên bàn cũng đã trở nên nhòe nhoẹt.
Có phóng viên nhường chỗ cho cô ngồi dưới máy điều hòa, dòng
khí ấm áp thổi đến nhưng cô vẫn không cảm thấy ấm áp, ngược lại cô cảm thấy
càng lạnh hơn, dạng lạnh lẽo này cũng không phải làm cô phát run, chỉ là vừa ăn
cơm xong, không biết là do trên đường đến đây bị say xe hay là bị lạnh nên cảm
thấy buồn nôn.
Cuộc họp khẩn cấp bàn về bản tin tiêu điểm cuộc sống tạm
thời sẽ được sửa đổi thành số báo đặc biệt chuyên viết về “Bão tuyết”, thảo
luận vô cùng hăng say, Tống Giai Nam lặng lẽ hỏi thầy Mạc, “Thầy Mạc, nếu về
sau tình hình tai nạn giao thông bắt đầu giảm, trong bản đặc biệt này chúng ta
nên đưa tin bão tuyết thật là sự một chuyện tốt cho nhân dân, hoặc là chính phủ
đề xuất những biện pháp tốt cho nhân dân, có phải như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn
không?”
Thầy Mạc nheo mắt, lập tức vỗ tay, “Không tệ nha, ý tưởng
này rất hay, đúng rồi, buổi tối phải đến hiện trường, chắc là nửa đêm mới có
thể về nhà, nếu không thì gọi điện thoại về nhà trước đi”.
Cô thuận miệng hỏi: “Đi đâu?”
“Đến đoạn đường cao tốc Bắc Kinh Thượng Hải để lấy tin, nhớ
kỹ là mặc nhiều hơn một chút, bây giờ buổi tối không như lúc sáng có anh chàng
đẹp trai đưa áo cho cô đâu”.
Tống Giai Nam
không thể làm gì khác mà chỉ còn cách ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
Chín giờ tối xuất phát từ tòa soạn, đi thẳng đến cầu vượt,
vẫn còn chưa thấy biểu tượng lá cờ đỏ, tốc độ xe đã chậm lại, thầy Mạc mở cửa
xe, “Đi xuống xem tình hình một chút, chúng ta sẽ tập hợp ở cuối cầu”.
Tống Giai Nam cũng xuống xe, cô không đi theo thầy Mạc, một
mình chạy thẳng đến bên ngoài vòng bảo vệ ven đường, cô cúi người xuống nôn một
trận, mùi chua nồng như vướng lại trong yết hầu, nôn xong lại ho khan, nước mắt
lẫn nước mũi cô đều tuôn ra, một lúc sau cô mới lấy khăn giấy ra lau miệng, sau
đó lại dùng nước lạnh súc miệng.
Chắc hẳn chỉ là say xe, cô tự trấn an bản thân mình, dù là
bệnh gì đi nữa thì để sau hẵng tính.
Lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thầy Mạc
đang nói gì đó một vài đồng nghiệp phóng viên khác bên kia, một lúc sau cô mới
đi đến, “Thầy Mạc, tôi đến phòng trực ban ở đầu cầu vượt hỏi tình hình một
chút, tiện thể xem bên đó thế nào”.
Trên cầu vượt giao thông hỗn loạn, bởi vì về đêm nên nhiệt
độ hạ xuống, tuyết vừa hòa tan cũng bị đóng thành băng, từng cơn gió thổi qua
làm mặt sông gợn sóng, những âm thanh vù vù của trời đất giống như đang cười
nhạo loài người nhỏ bé.
Những cảnh sát giao thông đang đứng trên đường điều động xe
cộ, một số người đào tuyết, bỗng nhiên có người la lớn: “Xe không đi được nữa,
bị vùi trong tuyết rồi, tới hỗ trợ đi”, hai cảnh sát giao thông chạy đến, một
vài tài xế trên xe cũng bước xuống, vung tay lên, “Anh em ơi, đến đó hỗ trợ
đi!”
Tiếng còi xe inh ỏi trên cầu cuối cùng cũng chìm xuống,
chiếc xe kia được mọi người đẩy ra khỏi vùng tuyết, một lần nữa được đưa lên
mặt đường, tất cả xe cộ lại bắt đầu chầm chậm tiến về phía trước theo trật tự.
Trong lòng cô đã lâu chưa từng có sự xúc động ấm áp như thế,
thời khắc này lại bị một cảnh tượng như thế làm cảm động vô cùng, cô chạy về
phía thầy Mạc cười cười, “Thầy Mạc, tôi cảm thấy có thể làm mảng tin tức này
thật là giá trị”.
***
Sau khi về nhà vào lúc nửa đêm, cả người xuất hiện triệu
chứng hư thoát (1), cô liền gọi xe đến bệnh viện, bác sĩ cho biết bệnh viêm dạ
dày của cô lại tái phát, truyền hai bình nước cho cô, sau đó tiêm thuốc.
(1) Triệu chứng hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất
nước.
Ngủ hơn nửa đêm ở bệnh viện, sau đó lại thu xếp về nhà,
không biết có phải lúc bị bệnh ai cũng yếu ớt như thế hay không, khi cô ấn công
tắc đèn trong phòng, khi ánh sáng nhạt màu vàng chậm rãi bao phủ cô, nhưng cô
lại muốn khóc.
Nhưng nước mắt là thứ cảm xúc có giá rẻ nhất trên thế giới
này.
Cô không hy vọng xa vời những lúc bước ra ngoài có người chi
trả những khoản chi phí phù phiếm cho cô, cô không yêu cầu xa vời mỗi một giờ
sẽ có một cú điện thoại ngọt ngào, cô cũng không đòi hỏi giấc mộng thiên trường
địa cửu đến đầu bạc răng long, chẳng qua cô chỉ hy vọng lúc cô ngã bệnh sẽ có
một bờ vai để cô dựa vào, như vậy là đủ rồi.
Cô không xin nghỉ, nhưng phải tiêm thuốc liên tiếp trong bốn
ngày, mỗi lần bác sĩ gặp cô đều dặn dò “Phải chú ý nghỉ ngơi”, cô cũng chỉ cười
cười, lúc làm việc thì vẫn như cũ, chỉ sợ dừng lại thì tâm trạng cũng bị bệnh
chiếm giữ.
Thứ sáu, cô theo Phương Ngôn Án đến địa điểm thi, tuyết đã
ngừng rơi hai ngày, ánh nắng rực rỡ đã lâu chưa thấy lúc này cũng đã lộ ra một
chút, nhưng tuyết đóng thành băng vẫn chưa tan, từ tòa soạn đến địa điểm thi
cũng không xa, chỉ cần đi xuyên qua một con ngõ nhỏ là đến nơi.
Trên mái hiên của từng hộ nhà đang có những giọt nước nhỏ
xuống, một cơn gió nhẹ thoảng qua, những giọt nước như tung bay trong gió,
trong ánh nắng vàng nhàn nhạt khúc xạ thành một ánh sáng, ở góc tường có một
vệt sáng màu xanh nhạt, đột nhiên ánh mặt trời trở nên chói mắt, vầng sáng màu
vàng ấm áp đang chiếu xuống lòng bàn tay và mi tâm của cô.
Căn bệnh và những bực bội đã tích tụ ở trong lòng rất lâu
bỗng chốc được ánh sáng ấm áp rực rỡ này vỗ về, tâm trạng cô trở nên vô cùng
tốt.
Vì rất quen thuộc nên cô dẫn Phương Ngôn Án đến trường học
trước, sau đó mới chỉ vào một gian phòng học, “Ở đây sẽ là phòng thi của cậu,
bây giờ tất cả đều bị niêm phong rồi, không thể đi lên được, nếu không tôi có
thể dẫn cậu đi xem chỗ ngồi”.
Vẻ mặt của Phương Ngôn Án rất u ám, “Em nghĩ đến kỳ thi là
sợ, run vô cùng, nhất là phần đọc hiểu Anh Văn, em đọc nhưng mà không hiểu
được, nhìn đáp án lại càng không hiểu nổi, làm sao bây giờ?”
Tống Giai Nam
trấn an cậu ấy: “Khi đó tôi cũng không giải được, loại bỏ hai câu căn bản, còn
giữ lại hai câu thì chọn đại một câu”.
Vẻ mặt Phương Ngôn Án hoài nghi, vẫn chưa mở miệng thì điện
thoại di động đã vang lên, cô nghe được là giọng nói của Tô Lập, trong lòng hơi
căng thẳng, không hiểu sao tâm trạng của cô dần dần trở nên phức tạp.
Cô ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, sau khi tuyết
ngừng rơi, bầu trời bao la trong vắt có phần chói mắt, trong tích tắc, dường
như tất cả đều trở nên vô nghĩa, cả tình yêu say đắm cố chấp nhỏ bé đều trở nên
tầm thường trong bầu trời xanh thẳm.
Phương Ngôn Án nói chuyện một lúc, sau đó xoay người lại,
“Đi khu K gần đây ngồi một chút đi chị, em đói quá, chiều nay em vẫn chưa ăn
gì”.
Tống Giai Nam
gật đầu, “Ừh, tôi đi mua cà phê nâng cao tinh thần, buổi tối còn phải làm thêm
giờ”.
Người trong khu K cũng không nhiều lắm, cô mua cà phê xong
muốn từ biệt Phương Ngôn Án ra về, nhưng Phương Ngôn Án lại đẩy đống đồ lớn đến
trước mặt cô, sau đó lấy từ trong túi đồ to ra một số báo Evening City, rồi lại
lấy một củ khoai đưa đến miệng cô, cậu ấy đang ăn thì thấy dáng vẻ Tống Giai
Nam rất thờ ơ, cậu ấy cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Chị Giai Nam, ngồi ngây ngốc ở đó
làm gì, chia cho chị một nửa số báo này”.
Cô đành phải nhận lấy tờ báo, đưa mắt nhìn, “A, lễ mừng năm
mới năm nay kim cương giảm giá này, ôi, không biết chúng ta cầm thẻ phóng viên
tòa soạn đến có được giảm giá hay không nữa”.
Phương Ngôn Án cũng đưa đầu đến gần xem, “Cái này xấu quá,
thiết kế quá tầm thường”.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi bay một trang báo
lên không trung, Phương Ngôn Án dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình để bắt
lại, Tống Giai Nam thấy vậy thì bật cười, đang gặm nửa miếng bánh tart
trứng(2), thì phía sau có người kéo chiếc ghế ngồi xuống, “Cho mượn báo xem một
chút”.
(1) Bánh tart trứng:
Cô có phần bất ngờ, lại cảm thấy hợp lý, cô buông khối bánh
tart trong tay xuống, cọ cọ tay, túy ý đưa tờ báo cho anh, “Anh về rồi?”
Một câu hỏi bình thường, cũng là một câu nói vô cùng bình
thường, nhưng giọng điệu lại mang theo sự lạnh lùng khiến Tô Lập hơi sững sờ,
Tống Giai Nam quay đầu tiếp tục xem báo, dường như chưa cảm thấy được điều khác
thường, “Đi vài ngày nên trở về nhanh”.
Giọng điệu kia giống như đang giận dỗi anh, Tô Lập có chút
bất ngờ nhìn cô, chỉ mới có mấy ngày không gặp mà dường như một người đã thay
đổi, cằm trở nên nhọn hơn, xung quanh mắt có quầng thâm nhàn nhạt, đôi mắt sáng
ngời ban đầu giờ lại trở nên u ám, sao lại không nhìn thấy vẻ xinh đẹp và hào
hứng của cô nữa, anh hỏi thăm dò, “Tống Giai Nam, có phải em đã gầy đi hay
không?”
Phương Ngôn Án đứng lên đi đến nhà vệ sinh rửa tay, Tống
Giai Nam quay đầu đi, ánh mắt vẫn chăm chú xem báo không hề di chuyển, vẫn chưa
phản ứng kịp nên thuận miệng hỏi: “Gì?”
Anh cảm thấy thái độ của cô có chút kỳ lạ, nhưng lại không
dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là ngạc nhiên nhìn cô.
Cô với tay lần tìm ống hút trong khay, vẫn chưa chạm vào thì
tay đã bị nắm thật chặt, Tống Giai Nam hoảng sợ, lập tức nhìn người
bên cạnh, “Làm gì thế?”
Tay trái của cô rõ ràng có
một vết bầm thật lớn, còn có ba lỗ kim châm trên mạch máu.
Đáp án đã rõ rành rành.
Trái tim như bị thứ gì va thật mạnh, anh cau chặt mày hỏi
cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“À, không có gì cả, ăn không tiêu đó mà”. Tống Giai Nam
trả lời qua loa: “Cộng thêm đi ngoài gió”.
“Có phải buổi tối em đến hiện trường không, mấy ngày nay có
bão tuyết, rốt cuộc em có mặc nhiều quần áo hơn hay không”. Giọng nói của anh
nôn nóng không hề mang theo vẻ lạnh lùng như ngày thường, “Bị bệnh mà còn không
chịu xin phép nghỉ ngơi, mỗi ngày đều gửi bản thảo?”
Tống Giai Nam bị anh nắm tay nên có chút bối rối, cô nhẹ
nhàng lắc lắc cánh tay, ý bảo anh bỏ xuống, đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt sắc bén
kia lại cảm thấy chột dạ, cô không thể làm gì khác hơn là than thở: “Ôi, đó là
công việc mà”.
Thời gian trôi qua rất lâu, ngay cả cô cũng cảm thấy âm
thanh trong không khí như đang đọng lại bên tai, ngay cả thở cô cũng không dám
thở mạnh, sau đó anh nhẹ nhàng buông tay cô xuống, Tô Lập im lặng nhìn cô,
trong ánh mắt rất phức tạp, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Tống Giai Nam,
xin lỗi, thật ra tôi không nên để em đến mục tiêu điểm”.
Những điều kỳ lạ mà cô đã trải qua cuối cùng cũng ăn khớp
với nhau, Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn anh, anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt
trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh khổng lồ phản chiếu xuống nền đất, tạo nên
một vòng sáng lăn tăn trong không khí, ngay cả đôi mắt lạnh lùng nhạt nhẽo kia
cũng có chút lóe sáng, đây là lần đâu tiên cô thấy anh hoàn toàn như một người
khác.
“Muốn làm một vài chuyện vì một người, trong lòng có lẽ chỉ
nghĩ như vậy, nhưng dường như tôi đã làm sai rồi”.