Gió trắng - Chương 01 phần 2

Anh ta tên là Hải, luật sư, rất giỏi, có lẽ vậy, vì có biết bao
quan hệ từ trên Sứ cho đến những mạng lưới luật sư và tòa án. Lục lọi
trong tập cac-vidit để lộn xộn trong catap, anh ta lẩy ra một cái tên,
hình như là trưởng ban chống Tội phạm có tổ chức của Nga. Mỉm cười:

-
Em yên tâm, mình cùng bàn bạc, từng bước một… Vụ này dễ mà, vì thực ra
anh Hoàng không giếtVà anh ấy có lý do chính đáng để đi đòi nợ. Mà theo
điều… khoản…của Bộ luật hình sự LB Nga thì…

Anh ta nói nhiều lắm.
Mai nghe lung bùng trong tai, thấy cái gì cũng đúng quá. Anh ta nói có
lý, lại hiểu rõ hết ngóc ngách của sự việc, chứng tỏ, anh ta nghiên cứu
vụ của Hoàng lâu rồi. Một lần nữa giữ bàn tay run rẩy của Mai trong bàn
tay mềm mại của mình (lạ thật, đàn ông mà sao tay mềm thế!), anh ta đã
làm cô hoàn toàn yên tâm.

Đêm ấy là đêm đầu tiên sau sáu tháng xa Hoàng, cô được ngủ một giấc không mộng mị.

Mai
không biết rằng trong khi cô ngủ, tuyết đã rơi. Những bông hoa tuyết
bắt đầu nở trên cửa sổ phòng cô, đều tăm tắp sáu cánh trắng xóa và nở
bung trên bề mặt mờ hơi nước của tấm kính, biến nó thành một bức bản đồ
ma trận chỉ đường tới một sứ xở băng giá, xa xôi và hạnh phúc, nơi ngày
bé cô thường mơ đến.

* * *

Tuyết rơi. Hoàng ngồi trên
giường, nhìn ra cửa sổ. Mấy tháng ngồi y nguyên một vị trí, anh đã trở
thành một người khắc khổ, nếp nhăn hằn sâu trên má và lưng trĩu nặng
xuống từ lúc nào. Tuyết đang rơi ngoài kia, làm đêm như sáng lên. Anh
miên man nghĩ về Mai. Cô hay bảo, tuyết rơi, dù nhiệt độ thấp đến mấy
thì vẫn ấm. Vì tuyết ấm, thậm chí nóng bỏng nữa, chứ không cóng lạnh vô
hồn như băng.

Thương em lắm, em bé bỏng của anh. Chắc đời em mà cứ
gắn với anh thì cũng chẳng đi đến đâu! Hoàng bật dậy, ngồi hí hoáy viết
một lá thư ngắn ngủi cho cô. Nghĩ thì nhiều, viết ra sao mà khó thế.
Cũng như bình thường anh chẳng nói nổi một lời mềm mại với cô. Anh chỉ
nghĩ thôi, nghĩ dễ hơn nhiều. Anh nghĩ, anh sẽ đề nghị chia tay, nhân
dịp này. Dù sao thì trước mắt, với mấy năm nằm trong tù, hẳn rồi tâm hồn
anh cũng chẳng còn lành lặn mà trở về với cô. Rồi còn cha mẹ cô, còn
tương lai của cô nữa. Nghĩ vậy, nhưng anh không nhấc nổi tay cầm bút.
Anh thấy mình giả dối quá. Giống hệt như những lần anh đọc truyện về một
người lính bị thương nặng, đã viết thư khuyên vợ quên mình đi. Lần ấy,
anh đã cười khẩy và tự nhủ, ông này hoặc là “sến”, hoặc là giả dối.
Người đàn bà, khác đàn ông ở chỗ, luôn tự biết mình phải làm gì. Nếu cô
ta muốn bỏ đi thì chẳng có lá thư kia cô ta cũng đi. Mà nếu đã yêu, đã
quyết gắn bó cả đời với nhau, thì có hàng trăm lá thư cũng chẳng lay
chuyển nổi. Lá thư ấy chỉ khiến cô ta đau lòng nhưng lại quyết tâm hơn
mà thôi.

Nhưng bây giờ thì anh đã hiểu lòng người lính ấy, như anh lúc này đây, rối bời!

Người
cùng phòng với anh là một ông đã đứng tuổi, có bàn tay to rộng với
những ngón tay cong queo kỳ quặc. Ông ta hình như là một nghệ nhân thủ
công, anh đoán vậy qua những lời kể ào ào như nước chảy của ông. Anh lấy
làm tiếc là đã không nghe lời Mai, không chịu đi học tiếng Nga. Mà anh
làm sao ngờ được có ngày anh ngồi đối diện với một người Nga, suốt cả
ngày cả đêm… để nghe ông ta trần tình như thế nào ở Salut 3 hay ở chợ
Vòm, người Nga cố gắng hiểu anh, miễn là anh nói các chữ số chính xác là
được, chứ thường anh chẳng mấy khi căng tai nghe người ta nói. Mà sao
người Nga nào cũng hay chuyện, nói đến nhiều. Anh vốn kiệm lời. Ở cạnh
ông tù Tây này, anh càng lặng lẽ hơn. Nhưng trong thâm tâm, anh thầm cảm
ơn ông già, ông đã làm không gian tù tội của anh thêm chút sức sống. Và
nhất là, ông không nói tục, giọng lại khá êm ái, dễ nghe.

Thấy
anh ngồi viết thư, ông cũng dậy châm thuốc hút. Mùi khói thuốc nặng nặng
của Nga khiến đầu óc anh tỉnh táo. Và anh viết một mạch những gì đang
nghĩ, một bức thư dài nhất từ trước đến nay.

Ngoài cửa sổ, hoa tuyết đã đóng kín khung kính. Trên đó hiện lên những con đường tuyết ngang dọc sáng long lanh.

* * *

Chuyện
chạy án, đúng như Mai nghĩ, cần rất nhiều tiền. Cô gom số tiền Hoàng
vẫn đưa cô giữ hàng tháng “để dành cho đám cưới”, gộp với số tiền ít ỏi
cô đi dạy kèm và dịch thêm… đưa hết cho Hải, anh chàng luật sư nhanh
nhẹn kia. Tất nhiên, mọi thứ cũng rất rành rẽ, cô không sợ bị lừa. Này
nhá, 10 tờ - là để Hoàng được giam riêng ra, không xô bồ ở gian sảnh lớn
nữa. Gần trăm tờ còn lại, Hải sẽ dùng để lo lót viện kiểm sát, công tố
viên… và nhiều nhiều những quan hệ khác, có nói cô cũng không hiểu hết
được. Cô có muốn đi thăm Hoàng không? Khi tòa chưa xử, người ta không
cho thân nhân gặp mặt. Vậy muốn gặp, phải chi độ mươi tờ nữa. Mai cắn
môi từ chối, đau quặn cả ruột gan. Cô mong gặp Hoàng biết bao, mong được
nhìn thấy gương mặt hẳn là tiều tụy của anh, có cái cằm bạnh ra cương
nghị và bướng bỉnh, mờ mờ vòng xanh rì của bộ râu quai nón. Mong nhìn
thấy đôi môi ấm áp vẫn cho cô những ngọt ngào. Mong được soi mắt mình
vào đôi mắt biết nói, tràn đầy yêu thương của anh. Tự tay cô bóp nghẹt
tim mình đau điếng khi lắc đầu nói “Không cần” với luật sư. Số tiền đó
cô sẽ dành để làm việc gì đó hợp lý hơn, để anh chắc chắn được thoát
vòng tù tội, trở về với cuộc đời và với cô.

Cô tự cắt các khoản
chi tiêu mà trước, cô chưa bao giờ nghĩ lại có thể trở nên xa xỉ đối với
cô như lúc này. Không mua sách, mua hoa, không đi xem phim, nhà hát,
không bảo tàng, thậm chí, hạn chế cả rau cỏ, hành mùi - là những thứ rất
đắt đỏ vào mùa Đông. Ngày 15 các tháng, cô vẫn tiếp tế cho Hoàng. Nhưng
không còn mua được đồ hạng Nhất như cô vẫn mua cho anh những tháng
trước nữa. Bơ, sữa, bánh... cô chọn loại bình dân, riêng thuốc lá, cô
vẫn cố gắng mua loại anh hay hút là Parlament Light. Thương anh nhiều
lắm, anh biết không?

Thế rồi cũng sắp đến ngày Hoàng ra tòa. Luật
sư Hải hớn hở ngồi vạch đường đi nước bước cho cô. Anh ta đang vui và
hình như có làm vài chén ở bữa nhậu nào đó về. Mặt đỏ và mắt vằn sáng.
Nhìn vẻ hơn hớn của anh ta, cô tự dưng thấy khó chịu, mặc dù những ngày
trước đó, chính vẻ mặt ấy đã làm cô bình tĩnh trở lại sau những hoang
mang.

- Liệu chắc… sẽ như anh nói không ạ?

- Chắc chứ sao
không? Em tin anh đi. Những chuyện này anh làm mãi rồi. Ngộ sát, mà cũng
có phải anh Hoàng làm đâu, thằng cu Bình đi cùng anh ấy dọa người ta
đấy chứ! Tội này, cùng lắm là 3 năm. Giết người còn chỉ có 7 năm thôi
mà, em ạ.

Vẻ mặt nôn nao của Mai chắc khiến Hải tội nghiệp lắm. Anh ta cười lớn, người ngả ra thoải mái trên ghế bành, miệng nói rổn rảng:

-
Năm xưa, có thằng Cộng đốt cả xe lẫn người của thằng Cộng khác, do cạnh
tranh làm ăn ấy mà! Biết rõ mười mươi, mà cuối cùng, anh vẫn giúp nó
thoát tội đấy. Giờ giàu nhất cái tỉnh đó. Em bảo có thánh không? Hà hà…
Kể cũng tội cô vợ tay kia, khi ấy đang về phép. Khi về thì có chồng đưa,
lúc sang không còn gì nữa, kể cả xác… Sau cô ta đội sớ đi khắp nơi muốn
đòi công bằng cho chồng. Giá biết đường gặp anh cũng đỡ… Làm gì cũng
phải có đường, có cửa, em ạ…

Mai nghe có một luồng điện chạy vụt
qua lưng. Cô thấy tóc trên đầu như dựng đứng lên, người ớn lạnh, và tay
lại bắt đầu run. Trong khi đó, Hải tiếp:

- Nói cho em hay, ngược
lại có trường hợp thế này, ngay tại phiên tòa nhá, buổi sáng Tòa vừa
định kết luận một thằng vô tội. Mà thực ra nó vô tội thật, nó đi trồng
rau, bị thằng khác cũng trồng rau đổ vấy tội cho để xóa sổ ấy mà, nhưng
chứng cớ lỏng lẻo, nên tòa nó bác là đúng rồi. Thằng kia đến cầu cứu
anh. Giờ nghỉ, anh vào “làm việc”, có vài ba phút thôi, chẳng cần tranh
cãi gì nhiều trước Tòa, buổi chiều, Tòa đã tuyên bố cái thằng vô tội trở
thành có tội. Bị giam có một năm thôi, chẳng nhiều nhặn gì. Hết một
năm, sống sót được mà ra ngoài còn mở tiệc ăn mừng ấy chứ! Nhưng trong
một năm đó, thị phần rau cỏ bị giành hết rồi còn đâu. Hì hì, đời… Thật
nhiều khi như trò đùa ấy, em ạ. Thằng này sống thì phải có một thằng
chết thay! Anh…

Hải ngừng lại, tự cảm thấy lỡ lời. Lúc ấy, mặt Mai đã tái mét đi. Cô thấy ngực đau nhói, không thở mạnh được.

- Em làm sao vậy? Anh xin lỗi, anh vô ý quá.. Chỉ là để em thêm tin tưởng vào anh thôi mà, Mai à!

-
Không sao ạ, không sao đâu… Mai yếu ớt nói. Cô cố tập trung hình dung
ra gương mặt thân yêu của Hoàng. Cố lên, Mai ơi, chỉ vài ngày nữa thôi
là anh đã trở về. Mọi việc lại như xưa. Cuối năm nay mình cưới, phải
không? Mai quay sang Hải, hỏi tiếp:

- Vậy, … anh sẽ làm việc thế nào.. ai sẽ thay anh Hoàng em?

-
Việc đó là việc của “giới chuyên môn”, em bận tâm làm gì! Miễn là anh
Hoàng của em sẽ trở về, thế là anh xong việc, phải không? Mà thường thì
cũng không khó kiếm thằng thay thế đâu. Ở các tỉnh lẻ, thiếu gì những
thằng cha căng chú kiết không biết tiếng Nga, giấy tờ không có, người
thân cũng không. Công an tôm cổ về, ngơ ngơ ngác ngác… rồi cũng chẳng
hiểu vì sao mà mình bị ngồi tù… Cho đến khi ra được, kêu la… thì cũng đã
xong rồi. Thế đấy.

Một trận cuồng phong bão tuyết nổi lên từ đâu
đó, hình như rất xa, mà cũng hình như rất gần, rơi ngay xuống đầu Mai.
Tiếng gió rên rỉ não nề. Cô nghe có tiếng người khóc lóc, than van, có
tiếng cười khô lạnh của những ai không rõ nữa. Thấp thoáng cả những bóng
cây thân trắng hình thù cổ quái, bủa một cái lưới dài vương trắng tuyết
khắp các nẻo đường trước mắt Mai. Cô lại hét lên “Mẹ ơi…” thảng thốt
trong tiếng gió hú dài. Trên mái nhà tầng cao, tiếng chân người chạy rầm
rập. À, không phải chân người, mà là gió, hoặc là bước chân người Trời
đùa giỡn với nhau, như cô vẫn thường tưởng tượng trong những đêm gió
bão, cô ngồi ngoan như con mèo con trong vòng tay của Hoàng.

* * *

Hoàng
và một số tù nhân đã được chuyển trại đến một nơi rất xa, xa hẳn
Matxcơva. Ở đó, anh ít nhận được tiếp tế của Mai hơn, nhưng lại được lao
động và thoải mái hơn trong di chuyển. Nếu những ngày ngồi bất động
trong xà lim Sizo 2 suýt nữa làm anh trở thành một dạng … cương thi như
trong phim bộ Hong Kong, thì trại tù mới trả lại cho anh vẻ hoạt bát vốn
có. Khoảng sân đi dạo rộng ra, tầm mắt có thể nhìn xa được đến cánh
rừng bạch dương bàng bạc, xam xám và cả vệt rừng thông đen thẫm kéo dài.
Ban ngày, cả hội ngồi đẽo những quân cờ. May mắn là Hoàng vẫn được gần
gũi với người tù đứng tuổi cùng phòng xưa. Ông là nghệ nhân thật, đẽo
gọt những quân cờ đều, đẹp và sinh động. Lấy giấy ráp đánh bóng những
quân cờ ấy, ông lại triết lý điều gì đó với Hoàng. Anh cười cười, hiểu
lõm bõm được ít từ, vẫn gật đầu thật mạnh. Đã một tháng nay, sau giờ làm
việc, anh đều đặn vào Thư viện của trại, ôm cuốn từ điển … học tiếng
Nga. Thật ngạc nhiên là quản giáo kiếm được cho anh hai cuốn từ điển Nga
- Việt này, cũ kỹ lắm rồi và chằng chịt nét chữ của những người chủ cũ,
nhưng đối với anh, thật là báu vật!

“Anh yêu,

Tuần sau là
Tết rồi anh ạ. Em có gửi cho anh cái cuốn lịch tay đấy, anh chịu khó
đánh dấu từng ngày, kẻo rồi quên sất cả các lễ tết, anh nhé.

Anh
biết không, cái thư của anh gửi em ấy, lão Hải mãi mới đưa cho em. Lão
ấy điên về chuyện em rút không chạy cho anh ra hẳn. Án nhẹ đi lão ấy
cũng kiếm được khá rồi, vậy mà vẫn hậm hực ghê lắm. Nghe tin Bình mất vì
bệnh lao, em càng hiểu, em đã quyết định đúng. Nếu anh được thả lúc
này, hẳn anh không sống bình tâm được. Đọc cái thư của anh, em biết rõ
điều đó.

Mà em cũng chẳng thèm đọc những loại thư kiểu ấy đâu nhé,
khuyên răn người ta gì mà buồn cười, lẩm cẩm, sến, và vớ vẩn! Em nói
cho anh biết này, chịu khó giữ gìn sức khỏe, sau rồi còn ra đi cày để
nuôi em. Em không tự nuôi nổi em đâu, vì em ăn nhiều này, lại còn tiêu
pha hoang phí nữa. Vì thế mà em mới chọn anh. Số anh là số giàu mà, em
biết! Hi hi.

Mà anh có biết tại sao em nhìn được anh không? Vì anh
làm lụng mà không quên bạn, biết chia mối làm ăn cho bạn bè. Vì anh ham
tiền mà không quên tình, tháng nào cũng gửi tiền về cho bố mẹ, năm nào
cũng cho tiền các em làm ăn, gửi tiền về xây nhà thờ Tổ, đóng góp cho đủ
các thứ quỹ thôi! Mà anh giàu nữa vì anh có em, phải không?...”

Hoàng
bật cười thành tiếng, âu yếm áp lá thư của người yêu bé bỏng vào ngực
mình. Tim anh đập rộn ràng, thấy rõ là Tết đang đến rất gần. Anh chuẩn
bị ăn một cái Tết trong tù, một cái Tết buồn, nhưng không tuyệt vọng.

Bên ngoài, trời lại đổ tuyết khiến cho cửa sổ phòng giam sáng trắng lên. Tuyết bông và rất ấm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3