Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 06
Chương
6:
Tán gái chiêu thứ ba: Tuyệt đối không
bỏ cuộc
Anh
ta lắc lắc cửa xe rồi nói: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn kịch cho cô ta
xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, là anh thích em,
thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với anh em sống chết có nhau, anh đối với em sâu
nặng như thế cơ mà, em làm bạn gái của anh tốt biết bao!”.
Lần đầu tiên đi xem mặt đã gặp phải
chuyện này khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Chắc là do trước giờ tôi sống cuộc sống
quá bình thường, quá đơn giản nên chuyện này mới khiến tôi có cảm giác là lạ, cuộc
sống tự nhiên có thêm một tên lưu manh trở nên đầy kích thích.
Hạ Trường Ninh vẫn rất kiên cường, rất
chủ động, rất mặt dày, tuy nhiên sau đó khi anh ta nói sẽ cho tôi biết nguyên nhân
vì sao, nghe giọng anh ta qua điện thoại lại khiến tôi không thể quên được.
Giọng nói ấy khác hoàn toàn với giọng
điệu cao ngạo bình thường của anh ta. Giống như một người đi một con đường dài,
mệt mỏi, bất lực, tổn thương, dường như có nhiều thứ cảm xúc pha trộn với nhau.
Điều này càng khiến tôi tò mò về nguyên nhân mà anh ta định nói.
“Phúc Sinh, sao vui thế, vì được gặp
anh à?”. Ngay cả khóe mắt của Hạ Trường Ninh cũng đang vui cười.
“Mặt dày vô liêm sỉ”. Tôi hậm hực làu
bàu mắng một câu, nể tình anh ta có thể cho tôi biết nguyên nhân nên tôi kiềm chế!
“Anh biết, em chỉ muốn biết nguyên nhân,
sau đó… không cần làm bạn gái của anh nữa, phải không?”.
Hạ Trường Ninh nói mà mặt càng lúc càng
tươi cười hớn hở.
Tôi nén cơn giận vào lòng bảo anh ta:
“Anh nói đúng rồi, tôi chỉ tò mò muốn biết nguyên nhân mà thôi. Nhưng dù là nguyên
nhân gì đi nữa, tôi cũng không làm bạn gái anh, anh thích nói hay không thì tùy”.
Hạ Trường Ninh đẩy cửa xe ô tô ra rồi
thu lại nụ cười đểu giả của mình, nghiêm túc nói với tôi: “Lên xe, chúng ta tìm
chỗ nào đó ăn cơm, vừa ăn vừa nói”.
“Không cần đâu. Nói nguyên nhân chắc
chỉ năm phút là đủ, anh không nói thì tôi đi”. Tôi phải cứng rắn mới được, đêm hôm
nọ bị anh ta chơi cho thảm quá, bố mẹ tôi càu nhàu suốt hai hôm liền. Tôi đã quyết
rồi, con người này càng tránh xa càng tốt, có cơ hội một cái là anh ta túm chặt
không buông.
“Dù sao cũng là một lần xem mặt, coi
như ăn bữa cơm chia tay, được không? Anh đảm bảo không ép em làm bạn gái anh nữa”.
“Anh nói lời mà cũng giữ lời sao? Ở
trường bắn anh đã nói một lần rồi”.
Sắc mặt Hạ Trường Ninh sầm lại: “Ninh
Phúc Sinh, em đã chọc giận anh, ngày mai anh sẽ đến trường em cầu hôn! Không, không
chỉ là đến trường em mà anh còn đến cả trường bố mẹ em”.
Tôi há hốc miệng sững sờ! Trời ạ, tôi
đấu không lại với anh ta! Có câu nói thế này: Đi chân đất sợ gì thằng đi giày, gặp
lưu manh chỉ có thể không sợ chết mà xông lên. Nhưng tôi không sợ chết mà chỉ sợ
những lời đồn thổi lung tung, vớ vẩn bao lấy mình. Không chỉ tôi, mà còn bố mẹ tôi
nữa. Tôi tức đỏ bừng cả mặt mà không thể chửi được câu nào ra miệng.
Hạ Trường Ninh hạ giọng nói: “Lên xe!”.
Cả người tôi run rẩy, tôi khịt mũi rồi
ngoãn ngoãn nghe lời.
“Nhẫn đâu?”.
Tôi vội lấy trong túi ra đưa cho anh
ta.
Anh ta không nhận, mà còn liếc nhìn
tôi: “Đeo vào!”.
Tôi tức run người, lắc đầu: “Hạ Trường
Ninh, anh đừng có được nước mà lấn tới! Anh dừng xe lại cho tôi!”.
Tôi chẳng thèm quan tâm gì nữa, mặc
kệ anh ta.
“Ố ồ, giận thật rồi à? Sao cứ trêu một
tí là em lại giận nhỉ? Nhỏ nhen thế! Không đeo thì thôi, trả anh đây!”.
Thái độ Hạ Trường Ninh quay ngoắt một
trăm tám mươi độ, tôi ngạc nhiên tột độ, không biết lúc nào anh ta lại giở chiêu
mới ra chơi tôi nữa.
Khóe miệng Hạ Trường Ninh từ từ nhếch
lên, càng cười càng tươi. Anh ta bật cười thành tiếng: “Khà khà, tối nay ăn với
anh bữa cơm, ăn xong em muốn về thì về”.
Thật á?
Anh ta dừng xe, ngước mắt nhìn trời
với quán rượu rồi ngây người một lúc, lát sau mới dịu dàng nói với tôi: “Đừng sợ,
Phúc Sinh à, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi”.
Lòng hiếu kỳ của tôi lại một lần nữa
bị đánh động.
Lúc bước vào quán ăn Hàn Quốc trong
khách sạn bảy tầng, Hạ Trường Ninh dường như muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng
rồi lại thôi.
Tầm này người vào dùng cơm rất ít, trong
đại sảnh hầu như không có ai. Khi mở cửa phòng tiếng cười đã vọng ra ngoài. Tôi
nhìn thấy A Mẫn và Trần Thụ, còn có một cô gái mặc váy nhung mỏng màu trắng nữa.
Cô gái tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy
tuổi, để tóc dài chấm vai, mặt rất nhỏ, màu váy trắng hắt lên khiến gương mặt cô
gái nhìn rất xinh đẹp và tươi tắn. Chị Trần gợi cảm tôi đã gặp hôm đi uống trà,
A Mẫn gặp hôm đi bắn ăn mặc rất mốt, cô gái này… rất cổ điển, giống như những cô
gái trong tranh vậy.
“Trần Thụ, A Mẫn, Vy Tử, đến sớm thế?”.
Hạ Trường Ninh lanh lợi chào hỏi, thuận tay kéo ghế cho tôi ngồi rồi anh ta ngồi
xuống cạnh tôi.
Từ lúc tôi bước vào, cô gái tên Vy Tử
luôn đưa mắt nhìn tôi và Hạ Trường Ninh. Trong lòng tôi cũng lờ mờ đoán ra điều
gì đó nhưng cảm giác đoán không đúng lắm.
Nhưng chắc chắn một điều rằng, Hạ Trường
Ninh có mục đích, mục đích chính ở chỗ cô gái tên Vy Tử. Anh ta để tôi ngồi cạnh
Vy Tử, tôi kẹp giữa Vy Tử và anh ta, Trần Thụ và A Mẫn ngồi đối diện.
“Tôi giới thiệu chút nhé, đây là Phúc
Sinh, Ninh Phúc Sinh. Đây là chiến hữu của anh, Ngũ Nguyệt Vy, anh thường gọi cô
ấy là Vy Tử. Vy Tử hôm nay mới đến đây, nên làm bữa cơm đón cô ấy”. Hạ Trường Ninh
giới thiệu xong liền nói chuyện với A Mẫn và Trần Thụ: “Đều là người quen, khách
sáo gì chứ, tôi đói lắm rồi!”.
Trần Thụ cười hì hì nói: “Ai khách sáo
với anh chứ, em đợi Phúc Sinh đến rồi mới động đũa đấy! Phúc Sinh này, A Mẫn vẫn
không chịu khuất phục, cô ấy vẫn muốn chơi tiếp với chị, hôm nào chị có thời gian?”.
Tôi sững lại rồi cười với A Mẫn. Cô
ấy nháy mắt và nói: “Lần trước em sợ anh Trần uống nhiều quá nên không thể hiện
hết khả năng, chúng ta tỉ thí một lần nữa, được không Phúc Sinh?”.
Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi có ấn tượng khá
tốt về Trần Thụ và A Mẫn. A Mẫn đáng yêu nhưng không hề mất đi sự chân thành, khi
tôi thua phát súng đầu tiên Trần Thụ không hề tức giận, ngược lại cậu ấy còn nhìn
tôi với ánh mắt ấm áp và cổ vũ tôi, khiến tôi vô cùng cảm động. Hai người họ đối
với tôi rất tốt.
Vy Tử hình như cũng rất thân với hai
người họ, nghe chúng tôi nói thế liền lên tiếng: “Tôi được tham gia cùng không đấy?”.
“Em thì nghỉ đi, hai cô này là nghiệp
dư, em được huấn luyện hẳn hoi, thi thố với họ không sợ mất mặt sao?”. Hạ Trường
Ninh cười và từ chối.
Vy Tử liếc nhìn anh ta một cái rồi đáp:
“Em đi chơi, đâu có thi thố với họ chứ”.
Hạ Trường Ninh gắp một miếng đậu phụ
đặt vào bát tôi dịu dàng nói: “Không phải đói rồi sao? Mau ăn đi”.
Tôi chớp chớp mắt rồi quyết định cúi
đầu ăn, không thèm để ý gì nữa.
Hạ Trường Ninh, Trần Thụ và Vy Tử uống
rượu, tôi và A Mẫn uống trà. Hạ Trường Ninh không quên gắp thức ăn cho tôi, chỉ
cần tôi ăn hết là anh ta lại gắp đầy. Trần Thụ và A Mẫn thì ngược lại, chỉ cần bát
Trần Thụ hết là A Mẫn lại gắp đầy cho cậu ta.
Tôi đang cặm cụi ăn thì nghe thấy Vy
Tử hỏi Hạ Trường Ninh: “Nghe nói anh và Phúc Sinh quen nhau qua xem mặt?”.
Chiến tranh bắt đầu rồi. Tôi ăn chậm
lại, hai tai chuẩn bị sẵn sàng đáp ứng nhu cầu tò mò của bản thân.
Hạ Trường Ninh thở dài một cái rồi nói:
“Cô ấy chưa đồng ý làm bạn gái anh! Đúng không, Phúc Sinh”.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh ta. Trên môi
Hạ Trường Ninh vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt rất sâu, thăm thẳm tựa đêm đen, dường
như ánh mắt ấy đang nhìn tôi đầy cảm xúc, lại giống như đang che giấu chuyện trong
lòng.
Đây
là nguyên nhân sao?
Cô
ấy là đóa hoa lan trên núi cao còn tôi giỏi lắm là bông hoa cúc dại trên sườn núi.
Dùng tôi để trêu tức cô ấy sao? Tôi không thể tin nổi. Hơn nữa, Hạ Trường Ninh muốn
tìm bạn gái, muốn tìm người yêu, chả nhẽ lại không tìm được? Mà chỉ có tôi là phù
hợp?
Dựa
vào sự nhạy bén của phụ nữ, tôi cảm thấy giữa Hạ Trường Ninh và Ngũ Nguyệt Vy có
chuyện.
Lẽ
nào Hạ Trường Ninh vội vàng tìm bạn gái thực sự là vì cô ấy? Tôi nhớ có lần Hạ Trường
Ninh nói, người đến xem mặt là tôi. Thực sự anh ta không tìm được ai nên người nào
đến xem mặt thì chọn người đó?
Tôi
thở dài trong lòng, cho dù tôi không muốn làm bạn gái của Hạ Trường Ninh nhưng vẫn
không tránh khỏi cảm giác tổn thương. Bị người ta coi như bia đỡ đạn, đã vậy còn
bị bắn cho tơi tả, đau đớn.
Sau
khi quen Hạ Trường Ninh, nếu anh ta nhờ tôi giúp việc này thì chắc tôi sẽ giúp.
Làm sao anh ta phải vất vả bày ra trò này cơ chứ?
Tôi
nhìn cô ấy và cười, coi như chào hỏi rồi.
Hạ
Trường Ninh vội vàng tìm bạn gái chắc chắn là do cô ấy sắp tới, anh ta loan tin
ra ngoài là muốn những bạn bè thân quen của Ngũ Nguyệt Vy nắm chắc thông tin. Ăn
xong bữa cơm này, tiễn Ngũ Nguyệt Vy đi, chắc anh ta không đến tìm tôi nữa nhỉ?
Tôi cảm thấy thoải mái hơn, phối hợp với anh ta, không lật mặt anh ta làm gì.
“Mới
mẻ đấy”. Vy Tử cười rồi nói với Trần Thụ: “Trần Thụ có tin không?”.
Trần
Thụ ôm eo A Mẫn và cười hì hì lắc đầu: “Em không tin”.
Hạ
Trường Ninh lại thở dài, lấy chiếc nhẫn ra rồi thong thả nói: “Trần Thụ này, nếu
cậu khuyên được Phúc Sinh đeo chiếc nhẫn này thì tiệc rượu hôn lễ của cậu và Mẫn
anh lo hết”.
Thấy
chiếc nhẫn sắc mặt Ngũ Nguyệt Vy liền thay đổi, cô ấy lạnh mặt nói: “Hóa ra anh
nghiêm túc à?”.
“Tất
nhiên anh rất nghiêm túc, nếu không anh dẫn cô ấy đến gặp em làm gì? Em là anh em
sống chết có nhau của anh cơ mà”.
Cánh
tay Hạ Trường Ninh đặt lên thành ghế của tôi một cách tự nhiên, anh ta nhìn tôi
và thở dài: “Phúc Sinh, anh thực sự rất có thành ý mà. Điều kiện của anh cũng không
tồi, nuôi vợ không vấn đề gì, em làm bạn gái anh thì có gì không tốt chứ?”.
Tôi
thực sự muốn cười quá đi, Hạ Trường Ninh căn bản không sợ tôi nói không muốn làm
bạn gái anh ta. Anh ta đã sớm biết thái độ của tôi, có lẽ thứ anh ta muốn chính
là thái độ này.
Một
người xinh đẹp theo kiểu cổ điển, là chiến hữu sống chết có nhau, luôn nặng tình
với anh ta thế mà anh ta không muốn, lại cứ phải theo đuổi một người con gái bình
thường không thích mình.
Tôi
thực sự không thể tán thành cách làm của anh ta. Không tính tới những rắc rối mà
anh ta mang tới cho tôi trong một tháng qua, chỉ nói tới việc anh ta dùng cách này
để trêu tức người khác là không được. Không thích Vy Tử thì nói thẳng ra là được.
Tôi
nghĩ vở kịch đến đây cũng là lúc tôi nên rút lui.
Tôi
cầm túi và nói: “Mấy người cứ chơi vui vẻ nhé, tôi về nhà đây”.
Hạ
Trường Ninh muốn tiễn tôi nhưng tôi cười từ chối.
Anh
ta đương nhiên là nhất quyết muốn đưa tôi về. Anh ta quay lại nhìn Ngũ Nguyệt Vy,
Trần Thụ và A Mẫn và nói: “Các cậu cứ ăn đi, tôi đưa Phúc Sinh về rồi quay lại ngay”.
Mới mở cửa chưa kịp đi thì Vy Tử phát điên, cô ấy cầm cốc ném
mạnh xuống đất, vỡ tan tành, tức giận nói: “Anh chấp nhận đối xử tốt với một cô
gái không thích anh, không muốn làm bạn gái anh chứ không muốn đối tốt với em một
chút sao? Cô ấy hơn em ở chỗ nào? Sao anh cứ phải thích một cô gái chẳng có chỗ
nào hơn em cả?”.
Nhìn
ánh mắt cô ấy bất giác trong lòng tôi cảm thấy thương hại. Người đẹp ngay cả khi
ngấn lệ cũng vẫn tuyệt đẹp, giống như đóa hoa ngậm sương vào sáng sớm, khiến người
ta không nỡ làm tổn thương.
Hạ
Trường Ninh chắn trước mặt tôi, anh ta cũng gào lên: “Cô ấy có nhiều điểm mạnh hơn
em nhiều! Em nghĩ rằng phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là được sao?”.
Ngũ
Nguyệt Vy tức đến run người: “Em đã nói là sẽ chuyển hết tài sản sang tên anh rồi
chúng ta kết hôn mà”.
Hạ
Trường Ninh cười nhạt: “Ông đây có tiền, cần tiền của cô làm đếch gì?”.
Nước
mắt Ngũ Nguyệt Vy rơi rồi, thật đúng là hoa lê trong mưa. Cô ấy vừa khóc vừa nói:
“Chẳng qua là em muốn anh biết em không phải là người hám tiền”.
“Chẳng
qua tôi chỉ muốn cô biết rằng, Hạ Trường Ninh tôi không thích cô, cho dù cô là tiên
nữ cũng thế, tôi vẫn không thích cô!”.
Chết
tiệt! Sớm đã định nói với cô ấy thế này thì còn lôi tôi vào làm gì chứ?
Trần
Thụ và A Mẫn vội đứng dậy can ngăn, tôi nghe thấy Trần Thụ nói: “Hạ Trường Ninh
có mắt như mù, Vy Tử, chị đừng hồ đồ như anh ấy”.
Trong
lòng tôi thực sự thấy khó chịu. Tôi không so được với Vy Tử, nhưng cũng không được
nói Hạ Trường Ninh có mắt như mù chứ, ấn tượng tốt của tôi đối với Trần Thụ bỗng
chốc tiêu tan. Cố gắng đợi mấy người họ cãi nhau xong là tôi sẽ sống cuộc sống bình
thường của tôi.
Hạ
Trường Ninh cáu lên, anh ta quát Trần Thụ: “Con mẹ cậu nói vớ vẩn gì thế hả? Để
tôi nghe thấy cậu nói xấu Phúc Sinh một câu nữa thì tôi với cậu không anh em gì
hết”.
Lúc
này Trần Thụ mới ý thức được mình nói sai điều gì, cậu ấy xấu hổ đưa mắt nhìn tôi,
điệu bộ muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào. Tôi nhìn cậu ấy
và cười đáp lại.
Hạ
Trường Ninh mặc kệ Vy Tử, anh ta kéo tay tôi đi ra ngoài.
Phía
sau vọng ra tiếng khóc của Vy Tử: “Em không tin…”.
Tôi
cũng không tin. Tôi không tin Hạ Trường Ninh thực sự tuyệt tình với Vy Tử. Anh ta
giương cao cờ làm bao nhiêu việc như thế không phải vì muốn diễn vở kịch này sao?
Về
đến nhà, Hạ Trường Ninh chợt cười lớn: “Giờ em biết nguyên nhân rồi, vừa ý chứ?”.
“Anh
làm như thế này không hay đâu, cứ từ từ nói với cô ấy là được mà”.
“Hê
hê”. Hạ Trường Ninh cười nhạt, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Phúc Sinh, em không
hiểu cô ấy đâu… thôi, em cũng không cần để ý đến cô ấy. Nghỉ sớm đi, mai anh đến
đón em lúc tan trường”.
Cái
gì? Không phải xong rồi sao?
Anh
ta nổ máy xe rồi.
Tôi
vội đập cửa xe và nói: “Không phải anh diễn kịch cho Vy Tử xem sao? Anh có ý gì
hả?”.
Anh
ta lắc lắc cửa xe rồi nói: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn kịch cho cô ta
xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, là anh thích em,
thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với anh em sống chết có nhau, anh đối với em sâu
nặng như thế, em làm bạn gái của anh tốt biết bao!”.
“Thế
nhưng anh nói ăn xong cơm là tôi có thể đi cơ mà”.
Hạ
Trường Ninh cười ngặt nghẽo, dựa vào vô lăng nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi và nói:
“Em đi rồi đấy thôi, anh vẫn đưa em về nhà còn gì, hơn nữa, chưa vượt quá chín giờ
ba mươi phút”.
“Tôi
không làm bạn gái anh!”. Tôi tức quá gào lên.
“Không
làm thì thôi, nếu em thấy từ bạn gái nhạy cảm quá thì chúng ta làm bạn bè đi. Bye
bye!”.
Nói
một thôi một hồi, ăn cơm rồi, xem một vở kịch rồi, làm sao mà tôi vẫn chưa thể thoát
khỏi anh ta?