Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 07 - Phần 1

Chương 7:

Quyết
đấu với tình địch, hồi thứ nhất:

Kẻ
chen ngang

Không có gì tốt hơn thế này nữa. Đinh Việt là người tôi thích,
những lời anh ấy nói khiến tôi vô cùng tự tin về anh ấy. Cho dù Hạ Trường Ninh có
phá hoại, cướp điện thoại của tôi và ăn nói linh tinh thì chí ít Đinh Việt cũng
không bị những lời của anh ta đánh gục, vẫn gọi điện thoại tới như bình thường.

Mấy
hôm trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm không yên, không thấy bóng dáng Hạ Trường
Ninh đâu, bước ra khỏi cổng trường, bước chân chầm chậm cẩn thận của tôi đã dần
dần trở nên thoải mái hơn.

Anh
ta không xuất hiện thì tôi phải vui mới đúng chứ? Bởi vì anh ta đã từng biến mất
một tuần rồi lại xuất hiện nên tôi không muốn đoán xem anh ta đang nghĩ gì và đang
có âm mưu gì nữa.

Nhưng
bố mẹ tôi lại liên tục hỏi tôi. Trước đây hầu như tôi không giấu họ chuyện gì cả,
nhưng bây giờ có nhiều chuyện tôi không muốn nói. Cũng không hẳn là muốn giấu họ,
chỉ là không thích nói ra, những lời nói ra đều trở nên chống đối cho xong chuyện.
Mẹ tôi hỏi thêm vài lần nữa khiến tôi phát cáu, trong đầu tôi liền có ý nghĩ chuyển
ra khỏi nhà.

Từ
nhỏ hầu như tôi không có không gian độc lập, riêng tư. Cho dù là phòng riêng thì
cũng không có lấy một cái ngăn kéo có khóa. Tôi không có nơi cất giữ bí mật của
mình, cho đến khi có mạng.

Những
lúc tâm trạng phiền não tôi thường hay tới blog của tôi: Phúc Lâm Khách Sạn. Trong
đó có những bức ảnh mà tôi giấu bố mẹ cùng bạn học đi du lịch từ hồi đại học. Những
tấm ảnh bố mẹ tôi nhìn thấy đều là ảnh chụp chung với bạn nữ hoặc một mình tôi,
đều là những tấm đúng quy tắc; trong blog là những tấm nô đùa nghịch ngợm với bạn
nam. Đều là những tấm chụp với bè bạn bình thường, mấy người bạn hẹn nhau đi chơi,
chỉ là tôi chán chả muốn giải thích.

Trong
mắt mẹ tôi, con gái ngoan là người học xong thì làm việc chăm chỉ rồi lấy chồng,
cả đời sống bình an, vui vẻ. Cho dù họ có dạy học nhiều hơn nữa thì cũng không thể
nào hiểu được suy nghĩ của lớp trẻ chúng tôi bây giờ.

“Phúc
Sinh này, con với Hạ Trường Ninh rốt cuộc thế nào rồi hả?”.

“Cái
đứa này, đi làm rồi sao quái tính quái nết thế? Có chuyện gì không thể nói với mẹ
được?”.

Tiếp
đó là giọng nói đã trở nên đầy vẻ trách móc của mẹ: “Haizz, con lớn rồi, mẹ cũng
già, không còn quản được con nữa”.

Tôi
chán nản đến muốn chết.

Không
phải tôi chưa giải thích, mà tôi đã nói tôi với Hạ Trường Ninh không có quan hệ
gì, nhưng mẹ tôi không tin đấy chứ!

Cuối
tuần tôi hẹn Mai Tử đi chơi phố, mục đích chính là kể cho cô ấy nghe về tình hình
công việc, suy nghĩ và cuộc sống trong thời gian qua.

Mai
Tử cười suýt té ghế, cô ấy gọi một ly kem cốc tên là “Băng hỏa lưỡng trùng thiên”.
Hành động của cô ấy khác hẳn với tâm trạng chán nản của tôi, quá rõ ràng. Tôi nói:
“Người ta đã chán lắm rồi cậu còn ngồi đó mà ung dung được”.

“Phúc
Sinh, cậu đợi tớ đắc ý xong đã rồi hãy nói”. Mai Tử lại ăn tiếp một thìa nữa.

“Đắc
ý xong? Cậu đắc ý cái gì chứ?”.

Mai
Tử cười hi hi và nói: “Thực ra con người Hạ Trường Ninh cũng được đấy chứ, cậu và
anh ta hẹn hò cũng không sao”.

Sao lại không sao chứ? Tôi thở dài!
Nếu như đổi lại là người như Hà Cổ, hẹn hò vài ngày nếu không thành đôi thì chia
tay, không sao cả. Nhưng kiểu người như Hạ Trường Ninh không phải tôi muốn chia
tay là chia tay được. Nhất là sau này còn cáu giận nữa, tôi thà không tiếp xúc còn
hơn.

“Tớ đắc ý vì tớ chắc chắn Hạ Trường
Ninh tìm cậu là có nguyên nhân của nó, nguyên nhân này thì cậu biết rồi”.

Mặt tôi bỗng ửng đỏ, nhớ lại nguyên
nhân mà anh ta nói với tôi, tự nhiên có cảm giác không thoải mái. Trong chốc lát
cảm giác ngại ngùng của tôi bị những lời của Mai Tử đập tan: “Tớ nghĩ Hạ Trường
Ninh đúng là muốn trêu tức chiến hữu của anh ta đấy, chỉ là, xấu hổ không nói mà
thôi, vì thế nên anh ta mới ngọt nhạt mà trêu cậu. Tớ đảm bảo anh ta sẽ không đến
tìm cậu nữa”.

Tôi không biết nói gì.

Mai Tử gõ gõ cái cốc của tôi rồi nói:
“Phúc Sinh, cậu thất vọng lắm à?”.

“Ai bảo thế? Nếu thực là như thế thì
tớ cầu trời cầu Phật còn không kịp nữa là!”. Nói xong tôi nhìn Mai Tử, đôi mắt long
lanh của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ còn cách đầu hàng: “Được rồi,
làm bia bắn không công cho người ta, lại còn bị chơi cho chóng mặt, tớ cảm thấy
không thoải mái lắm. Dù sao… tớ lớn thế này rồi mới có người theo đuổi, cậu để tớ
có tí cảm giác thành công không được à?”.

Mai Tử vỗ vỗ vai tôi đồng tình: “Không
sao, chỉ cần anh ta không đến tìm cậu nữa, không chơi đểu cậu nữa thì tự tôn và
thể diện cứ ném sang một bên đi. Cậu cũng có phải là gái già không ai lấy đâu. Tớ
giới thiệu cho cậu một anh bạn, là bạn thân của Mai Sơn”.

Tôi đã chẳng còn tí hứng thú nào với
việc xem mặt nữa. Mai Tử càng nói càng hăng, thế là cô ấy gọi điện thoại cho Mai
Sơn - bạn trai cô ấy, để anh ấy hẹn bạn cùng đi ăn cơm.

Tôi không ngăn được cô ấy, trong lòng
thầm nghĩ thôi thì cứ ăn cơm với nhau như bạn bè vậy.

Không thể ngờ được lần xem mặt này lại
khiến tôi cảm thấy quá tuyệt vời.

Bạn trai của Mai Tử làm việc bên Cục
Thương mại, bạn tốt của anh ấy làm bên Cục Ngoại thương, hai người trước đây là
bạn học với nhau.

Khi Đinh Việt bước vào, đúng hướng nhìn
của tôi. Anh ấy mặc áo jacket, dáng rất đẹp, mày rộng, mắt sáng, mắt ra mắt, mũi
ra mũi, đẹp trai chết đi được. Tôi vô cùng yêu thích nụ cười trên gương mặt của
anh ấy, giống như được tắm trong gió xuân ấy. Khi anh ấy bước lại gần trái tim tôi
bắt đầu đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, vang tới mức tôi có thể nghe thấy
được.

Mai Tử huých tay tôi rồi thì thầm: “Chính
là anh ấy”.

Tôi đá cho cô ấy một phát dưới gầm bàn,
đầu cúi gằm xuống.

Đinh Việt ngồi xuống cạnh tôi, tôi liếc
trộm anh ấy một cái, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, trời ơi, tôi hoàn
toàn bị các đường nét hoàn hảo trên gương mặt của anh ấy đánh gục.

Trái tim đập càng lúc càng dữ dội hơn,
tôi cúi mặt xuống ăn và muốn cười. Tôi thực sự muốn cười nhưng cố gắng hết sức để
nín nhịn. Mai Tử đúng là tốt bụng, giới thiệu cho tôi một anh chàng đẹp trai. Nếu
như anh ta mà mời tôi đi ăn côn trùng thì biết đâu tôi lại có chút dũng khí ăn một
con châu chấu mà không hề do dự.

Anh ấy bị Mai Tử giục thể hiện phong
độ bằng cách gắp thức ăn cho tôi. Đinh Việt rất tự nhiên, không hề có chút ngại
ngùng khi đi xem mặt. Hành động cũng như nụ cười của anh ấy đều khiến người khác
cảm thấy vô cùng êm dịu như gió xuân thổi tới.

Mỗi lần anh ấy gắp thức ăn cho tôi là
trái tim tôi lại đập mạnh hơn. Ngoài “cảm ơn” ra tôi chẳng nói thêm câu gì nữa.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch, vô cùng ngốc nghếch. Thậm chí tôi
còn ghen tị với sự cởi mở của Mai Tử, cô ấy có rất nhiều đề tài để nói, có thể cười
nói một cách thoải mái và tự nhiên. Còn tôi, ngoài trái tim đập loạn xạ, ngoài gương
mặt nóng bừng ra, ngay cả nói chuyện cũng lí nhí hơn bình thường rất nhiều.

Đinh Việt không thể hiện quá nhiệt tình
với tôi, cũng không quá lạnh nhạt, thỉnh thoảng nghe Mai Tử nói về những chuyện
vui vẻ thời đi học thì anh lại ngoảnh đầu sang hỏi tôi: “Phúc Sinh, sao em nghĩ
ra thế?”.

Tôi biết Mai Tử sợ không khí trầm xuống,
tôi biết Mai Tử sợ tôi ít nói khi tiếp xúc với người lạ, nên đã tìm những chủ đề
thoải mái để kéo tôi vào. Dần dần, tôi tự nhiên hẳn, thỉnh thoảng cũng chêm vào
một hai câu. Không khí buổi tối nay rất vui vẻ.

Mai Tử lấy cớ không cho chúng tôi làm
bóng đèn cản trở hai người ấy hẹn hò nên bảo Đinh Việt đưa tôi về nhà.

Chỗ ăn cơm cách nhà tôi không xa nên
chúng tôi chầm chậm thả bước đi về. Gió thu nhè nhẹ thổi qua, tuy có hơi lạnh nhưng
cảm thấy rất dễ chịu. Aaaaaaaaa… Ninh Phúc Sinh tôi cuối cùng cũng đã có thể đi
bộ cùng với một người bình thường rồi!

Trước đây ở trường, thấy người ta thành
đôi, tôi không biết cảm giác ấy như thế nào. Bây giờ tôi biết rồi, đó là cứ hy vọng
con đường này dài thêm dài thêm nữa, có thể cứ mãi nói cười thế này. Từ thời thơ
ấu cho tới đại học, từ Mai Sơn tới chuyện Mai Tử, những chuyện cười do “Nhị Mai”
gây ra trở thành đề tài chung vui của tôi và Đinh Việt.

“Phúc Sinh, sao em lại tên Phúc Sinh?”.

Tôi vừa cười vừa kể chuyện cho Đinh
Việt nghe, từ việc mẹ tôi nhận được thông báo chuyển công tác rồi ba người nhà tôi
được đoàn viên từ đó.

Đinh Việt lẩm bẩm đọc mấy lần tên “Phúc
Sinh”, giọng anh ấy cũng giống như gió đêm, dịu dàng và mát lạnh. Gương mặt tôi
ửng hồng, trái tim cũng rộn rã.

Về nhà chưa tới nửa tiếng, nhìn thấy
ngôi nhà màu nâu của mình tôi có chút tiếc nuối, nhanh thế mà đã về tới nhà. Người
ta đều nói xem mặt có thành công hay không thì phải xem đối phương có xin số điện
thoại của mình hay không đã.

Đi tới cửa nhà, Đinh Việt vẫn không
có ý hỏi số điện thoại của tôi, trái tim đập rộn rã nãy giờ của tôi đang dần dần
xẹp xuống. Anh ấy rất đẹp trai, điều kiện cũng ok, nói chung là không để ý đến tôi.
Tôi lí nhí nói: “Cảm ơn anh đưa em về nhà, tạm biệt”.

“Tạm biệt Phúc Sinh”.

Đi được vài bước tôi ngoái lại nhìn
theo bóng anh ấy, cứ nhìn theo mãi cho tới khi anh khuất sau chỗ rẽ. Tôi đưa tay
lên sờ mặt mình, nóng ran. Đáng tiếc, anh ấy không để ý đến tôi.

Về tới nhà thì Mai Tử gọi điện thoại
cho tôi. Cô ấy hào hứng hỏi: “Thế nào”.

“Cũng được”.

“Haizz, người ta muốn hỏi cậu một mình
ở bên anh ấy thấy thế nào? Đinh Việt có điều kiện, sau khi chia tay với bạn gái
thì không yêu ai, tớ nghĩ ngay tới cậu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Tớ
với cậu là bạn tốt, chồng tớ với anh ấy cũng là bạn tốt, sau này bốn chúng ta ở
bên nhau chắc vui lắm đấy!”. Mai Tử càng nói càng hưng phấn.

Tôi không nén được liền giội cho cô
ấy một gáo nước lạnh: “Anh ấy hình như không để ý đến tớ”.

“Thật á?”.

“Anh ấy chỉ đưa tớ về nhà, chẳng có
biểu hiện gì nữa cả. Tớ, có phải là tớ chán quá không?”. Tôi thất vọng, gặp hai
tên quái vật vận may quá kém, hôm nay vận may tốt thì người ta lại không để ý tới
tôi.

Mai Tử cười ha ha và nói: “Phúc Sinh
à, sao cậu lại thiếu tự tin thế chứ? Chí ít cậu cũng là tiểu giai nhân thanh tú
có vòng eo rắn nước mà”.

Tôi bị cô ấy trêu mà phì cười. Tôi gầy,
nên tất nhiên là eo thon, Mai Tử cười nhạo tôi không có nét đặc trưng nữ tính nhưng
lại rất ngưỡng mộ cái eo của tôi. Khi tắm cô ấy thường dùng tay đo đo eo tôi xem
thế nào.

Tôi sợ bị buồn nên nói với cô ấy: “Nếu
như cậu có cái eo như thế này của tớ… cậu ăn xúc xích chưa? Từ giữa mà xoắn, xoắn
chặt hai đầu, sau đó đứt phựt một cái, như cây côn nhị khúc ấy”.

Cô ấy nhìn lại mình rồi lại nhìn tôi,
đúng lúc đó đang xem bộ phim Thanh xà, thế là từ đó cô ấy ác độc gọi tôi là eo rắn.

Tôi soi gương, hai má vẫn đỏ hồng, một
gương mặt sạch sẽ, không có đến một nốt tàn nhang nào, trong đầu hiện lên vẻ đẹp
của Ngũ Nguyệt Vy. Tôi phải tự động viên mình, dù sao mình cũng là tiểu giai nhân
thanh tú có eo mềm như eo rắn. Mai Tử nói, cô ấy sẽ đi thăm dò tình hình, chỉ cần
Phúc Sinh tôi để ý thì có ép chết Mai Sơn thì Mai Tử cũng phải bắt anh ấy giải quyết
xong Đinh Việt! Tôi không kiềm chế sự sung sướng này được.

Sáng hôm sau tôi nhận được tin nhắn
của Đinh Việt: “Phúc Sinh, tối đi ăn cơm nhé?”.

Tôi gọi điện cho Mai Tử ngay lập tức:
“Cậu hỏi Đinh Việt rồi à?”.

Mai Tử thở dài: “Tớ định tối nay cùng
với Mai Sơn hẹn anh ấy đi ăn cơm rồi hỏi, bây giờ còn sớm, đại tiểu thư ạ!”.

Tôi hạnh phúc đến choáng váng, Mai Tử
còn chưa hỏi Đinh Việt gì cả vậy mà anh ấy đã hẹn tôi rồi. Điều này chứng minh gì
nhỉ? Tôi kiềm chế niềm vui mà nói với Mai Tử: “Tối nay cậu đừng hẹn anh ấy nữa,
anh ấy hẹn tớ đi ăn cơm rồi, ha ha”.

Mai Tử cũng vui lắm, cô ấy nói một tràng
“chúc mừng”, tiếp đó chưa gì đã đòi uống rượu cảm ơn mai mối. Tôi ghìm cô ấy lại
và xấu hổ nói: “Ai biết được chứ, còn sớm mà. Mai Tử, cậu nói xem, Đinh Việt đẹp
trai như thế, liệu anh ấy thực sự có cảm xúc với tớ không?”.

“Chắc chắn, trong mắt tớ cậu đáng yêu
nhất”.

Được Mai Tử cổ vũ, tan ca một cái tôi
về nhà ngay, tắm gội, lựa quần áo, tôi vật vã lựa chọn chán chê rồi mới ra khỏi
nhà đi hẹn hò. Tâm trạng tôi rất tốt, cảm giác đang vùng vẫy trong bong bóng hạnh
phúc.

Đinh Việt dẫn tôi đi ăn món canh đệ
nhất thiên hạ, nghe nói đây là canh gà được hầm từ ngân hạnh trăm năm và gà ta.
Anh ấy tỉ mỉ lấy canh cho tôi rồi kể cho tôi nghe câu chuyện về cây ngân hạnh trăm
năm mọc trong sân của cửa hàng. Đại loại là câu chuyện tình yêu của hai cây ngân
hạnh. Tôi nghe tới mức mà tâm hồn bay bay, đang ngậm ngân hạnh trắng trắng trong
miệng mà có cảm giác như mình đang ăn đậu
tương tư. Không biết vì sao đột nhiên tôi lại nhớ tới Hà Cổ, thật là không thể so
sánh được.

Khi mời tôi uống canh, Đinh Việt nói:
“Phúc Sinh, em phải béo lên mấy cân nữa mới đẹp”.

Hà Cổ chỉ biết nói: “Anh còn nhớ là
em bẻ càng châu chấu ăn giống như ăn chân gà chọi ấy, ăn vô cùng nhẹ nhàng…”.

Trong mắt tôi Đinh Việt là người đẹp
trai, dễ gần, học rộng hiểu sâu, quan tâm, dịu dàng, không có khuyết điểm.

Đinh Việt cười và nhìn tôi: “Nghĩ gì
mà nghệt mặt ra thế?”.

Tôi lập tức bán đứng Hà Cổ, Đinh Việt
cười ngặt nghẽo, đột nhiên lại thở dài nói: “Một người con gái dịu dàng đáng yêu
như em thế này sao cậu ấy lại nỡ để em chạm vào mấy loại côn trùng ghê sợ ấy chứ?”.

A…

Anh ấy nói tôi dịu dàng, đáng yêu? Tôi
chớp chớp mắt, trong lòng có cảm giác trái tim đang đập rộn rã. Ý Đinh Việt là anh
ấy có ý với tôi?

Về nhà, con đường càng trở nên ngắn
hơn, đi taxi một lúc đã về tới nhà. Tôi cười và nói tạm biệt Đinh Việt. Nhưng anh
ấy bước xuống xe đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi một lát rồi nói: “Phúc Sinh, mai
chúng ta đi ăn cơm với nhau được không?”.

Tôi gật đầu, cảm thấy vô cùng ấm áp
khi anh ấy xuống xe tiễn tôi.

“Anh nhìn em đi vào”.

Tôi nói “Cảm ơn” rồi đi vào trong khu
nhà, cuối cùng tôi cũng có thể cười một cách sảng khoái rồi. Hôm qua tôi còn đứng
nhìn theo bóng anh ấy. Ha ha!

Sáng hôm sau, tôi hỏi mẹ: “Con kẻ mắt
có phải nhìn đẹp hơn không mẹ?”.

Mẹ nghi ngờ nhìn tôi: “Hôm nay con hẹn
hò với Hạ Trường Ninh à?”.

“Không ạ!”.

“Vậy với ai chứ?”.

Tôi sững người lại, tôi và Đinh Việt
còn chưa chắc chắn điều gì cả, tôi không thể để bố mẹ can thiệp được. Tôi lắc đầu
và nói dối: “Nhà trường nói giáo viên phải chú ý tới hình thức bên ngoài”.

Sau khi rời khỏi nhà, tôi cười tủm tỉm.

Hôm nay tôi vào nhà vệ sinh rất nhiều
lần, nhốt mình trong một góc nhỏ và soi gương.

Nhìn ánh dương ngày thu càng lúc càng
dịu dàng, tôi ngồi đếm thời gian đợi đến khi tan ca.

Cười vui hớn hở ra ngoài cổng trường,
tôi đã nhìn thấy xe của Hạ Trường Ninh, trong lòng bỗng chốc như một phiến lá rụng
dưới chân người, lặng lẽ lăn tròn trong cơn gió lạnh.

Dưới ánh tịch dương vàng xuộm, chiếc
xe màu đen của Hạ Trường Ninh giống như con bọ xít bị nướng cứng đét, khiến người
ta vừa sợ vừa ghét. Tôi muốn học cách bò ngang của con cua, dán chặt lấy bờ tường
của nhà trường mà thoát khỏi tầm nhìn của anh ta.

Chân tôi có hiện tượng bị chuột rút,
cứng đơ lại, không chịu nghe theo sự điều khiển của tôi mà cứ ngoan ngoãn đứng yên
trên mặt đất, không động đậy được nữa.

Cửa xe mở, một đôi chân dài mặc quần
bó kết hợp với đôi bốt dài xuất hiện. Tôi thở phào, không phải là Hạ Trường Ninh,
mà người đang giẫm đạp ánh tịch dương và đi về phía tôi là Ngũ Nguyệt Vy.

Thay đổi phong cách trang điểm và ăn
mặc nên dáng Ngũ Nguyệt Vy nhìn cao hơn, khi cô ấy đi về phía tôi, tôi khẽ mấp máy
môi. Ông trời bất công quá đi mất. Cô ấy xinh đẹp hơn tôi, nhiều tiền hơn tôi, có
khí thế hơn tôi, lại còn cao hơn tôi nữa chứ! Chùm chìa khóa trong tay cô ấy cứ
hất lên hất xuống, cảm giác giống như cô ấy đang cất cao đôi bốt đi về phía tôi.

Ngũ Nguyệt Vy liếc nhìn tôi, cằm hếch
lên, khí thế ấy… lẽ nào là do tôi vay tiền cô ấy mà lại không trả?

“Có việc gì không?”. Cũng được, câu
này từ cổ họng chui lên vẫn còn bình tĩnh chán.

Cô ấy ung dung nhìn tôi, khóe miệng
khẽ mấp máy, sau đó thốt ra một câu đầy coi thường: “Xem ra tôi muốn cướp bạn trai
của cô thì cũng rất dễ dàng”.

Tôi sững lại, cô ấy có ý gì? Tôi không
kiềm chế được mà nhìn ra xe.

Ngũ Nguyệt Vy chơi đùa với chùm chìa
khóa trong tay, cô ấy xoay tròn nó vài vòng rồi cười và nói: “A Ninh không ở đây,
tôi mượn xe của anh ấy. Thật là ngạc nhiên, anh ấy cũng có lúc không cướp được của
người khác. Có điều, Đinh Việt đúng là đẹp trai hơn anh ấy nhiều”.

Trái tim tôi thắt lại, bên tai vang
lên lời nói của Hạ Trường Ninh: “Phúc Sinh, em không hiểu cô ta…”.

Ngũ Nguyệt Vy đến từ đâu? Cô ấy rõ ràng
không phải người thành phố này, nhưng chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà ngay cả việc
tôi và Đinh Việt hẹn hò cô ấy cũng biết!

Nụ cười mềm mại như gió xuân của Đinh
Việt hiện ra trước mắt tôi. Cô ấy dựa vào cái gì chứ? Hạ Trường Ninh không thích
cô ấy liên quan gì đến tôi! Tôi đứng thẳng lưng, khóe miệng nhếch lên, học điệu
cười lạnh tanh của cô ấy: “Người cô nên tìm là Hạ Trường Ninh ”.

Nói xong câu này hình ảnh Ngũ Nguyệt
Vy trở nên ngắn hơn trước mặt tôi. Tôi thực sự khinh miệt cô ta nói: “Cô cướp bạn
trai của tôi thì có ích gì chứ?”.

“Tôi ghét nhất là loại con gái như cô,
nhìn thì ngây thơ lắm mà âm thầm bắt cá hai tay. Xem ra cô và Đinh Việt cũng chưa
xác định quan hệ gì nhỉ? Cũng mập mờ như với Hạ Trường Ninh à?”.

Những lời nói của cô ta thật độc địa,
đúng là tôi và Đinh Việt chưa xác định quan hệ yêu đương gì. Nhưng tôi với Đinh
Việt mới gặp nhau có hai lần! Tôi tức điên người đáp lại: “Hạ Trường Ninh là lưu
manh, cô là nữ lưu manh! Cả hai đều là loại mặt dày!”.

“Ha ha, nói đúng quá đi mất!”.

Tiếng cười của cô ta khiến tôi phải
quay đầu lại, thẳng lưng, cảm giác vô cùng oan ức.

Khi vào quán ăn gặp Đinh Việt, nụ cười
ấm áp trên gương mặt anh ấy bỗng chốc xoa dịu nỗi oan ức trong lòng tôi. Tôi cố
gắng nở nụ cười, chắc là vô cùng khó coi.

“Phúc Sinh, sao thế? Tâm trạng không
vui à?”.

Tôi chớp chớp mắt, chắc chắn hỏi một
câu: “Đinh Việt, anh hẹn hò với em thế này là thực sự muốn làm bạn trai em à?”.

Đinh Việt bị hỏi bất ngờ nên hơi khựng
lại, im lặng một lát mới nói: “Phúc Sinh, nếu anh nói yêu em từ cái nhìn đầu tiên,
e rằng em sẽ không tin”.

Tôi cúi đầu, cảm thấy vô cùng buồn.
Tôi biết, yêu từ cái nhìn đầu tiên là không thể có, Hạ Trường Ninh cũng đã nói rồi,
nhưng bây giờ nghe thấy câu này sao lại buồn thế chứ!

“Nhưng Phúc Sinh này, anh cảm thấy ở
bên em rất vui. Chúng ta thử tìm hiểu nhau, được không?”.

Giọng Đinh Việt rất dịu dàng và ấm áp,
giống như một đôi tay mềm mại xoa dịu mọi nỗi buồn trong lòng tôi bấy giờ.

Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt chân thành
của anh ấy, tự dưng thấy vô cùng cảm động. Những lời anh ấy nói rất thực lòng, có
lẽ sự chân thành càng khiến tôi cảm động hơn.

Đinh Việt mỉm cười rồi hỏi: “Nói cho
anh biết, hôm nay gặp phải chuyện gì không vui?”.

Tôi mím chặt môi, trong phút chốc không
biết có nên kể lại chuyện về Hạ Trường Ninh cho anh ấy nghe không.

“Được rồi, để anh thành thật trước nhé!
Trước khi quen em anh có một cô bạn gái, nhưng cô ấy đã rời xa anh rồi”.

“Bởi vì thất tình nên anh mới tìm đến
em đúng không?”.

Đinh Việt cười nhiều hơn, anh gắp thức
ăn cho tôi và nói: “Mau ăn đi, anh sẽ từ từ kể cho em nghe”.

Đây là một câu chuyện rất lãng mạn,
rất “ngôn tình”.

Năm ngoái do Đinh Việt phải xuất cảnh
để làm ăn với một doanh nghiệp nhỏ của Myanmar, khi trở về nhập cảnh từ Muse qua
Thư Cáo.

Thư Cáo là cửa khẩu buôn bán lớn nhất
vùng Vân Nam, nằm cách khoảng bốn kilômet về phía nam thành phố Thụy Lệ. Là giao
điểm của quốc lộ 320, cách thành phố Thụy Lệ chỉ một con sông Thụy Lệ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3