Đấu Trường Sinh Tử - Chương 23 - Phần 1

Mọi bộ phận của cơ thể
tôi như muốn vồ lấy món thịt hầm, vốc từng vốc mà ngấu nghiến. Nhưng tiếng
Peeta ngăn tôi lại. “Tốt hơn mình nên ăn món thịt hầm từ từ thôi. Nhớ đêm đầu
tiên trên tàu chứ? Ngốn đẫy thức ăn làm tớ quay cuồng, đến nỗi thậm chí sau đó
không còn thấy thèm ăn nữa.”

“Cậu nói đúng. Và khi
đó tớ chỉ còn biết hít hà những món còn lại!” Tôi tiếc rẻ lần đó. Nhưng bây giờ
thì không. Chúng tôi biết phải làm gì. Mỗi người có một ổ bánh, nửa trái táo, một
phần thịt hầm to bằng quả trứng cùng ít gạo.

Tôi nhấm nháp từng thìa
thịt hầm nhỏ - họ cho chúng tôi cả thìa bạc và đĩa. Khi tất cả đã xong, tôi vẫn
còn thèm thuồng nhìn vào đĩa. “Tớ muốn ăn nữa.”

“Tớ cũng thế. Hay là thế
này. Chúng ta đợi một tiếng nữa. Nếu êm bụng chúng ta sẽ ăn thêm,” Peeta nói.

“Đồng ý,” tôi nói. “Trước
mắt sẽ là một tiếng thật dài.”

“Không dài như cậu nghĩ
đâu,” Peeta nói. “Trước khi đồ ăn đến cậu đã nói gì nhỉ? Một điều gì đó về tớ...
không theo đuổi... điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với cậu...”

“Tớ nhớ là đâu có cái ý
cuối,” tôi nói, hy vọng là xung quanh đủ mờ để máy quay không ghi được hai má
tôi đang ửng đỏ.

“Ồ, đúng rồi. Do tớ
nghĩ lung tung,” cậu nói. “Chui vào thôi, tớ chết cóng rồi.”

Tôi chừa chỗ cho Peeta
chui vào túi ngủ. Chúng tôi ngồi tựa vào vách hang, đầu tôi gục vào vai cậu,
hai tay cậu ôm lấy tôi. Tôi có cảm giác như Haymitch đang thúc vào hông tôi,
thúc giục. “Vậy là, từ lúc chúng ta năm tuổi, cậu chưa từng để ý đến người con
gái nào khác?” tôi hỏi cậu ấy.

“Không, cô gái nào tớ
cũng để ý, nhưng chưa có ai để lại ấn tượng sâu sắc như cậu,” cậu nói.

“Tớ dám chắc bố mẹ cậu
sẽ giận run lên khi biết cậu thích một cô gái khu Vỉa than,” tôi nói.

“Chắc thế. Nhưng tớ
không quan tâm lắm. Dù sao, nếu chúng ta sống sót trở về, cậu sẽ không còn là
cô gái khu Vỉa than nữa, cậu sẽ là cô gái của Làng Chiến thắng,” cậu nói.

Điều đó đúng. Nếu thắng,
mỗi chúng tôi sẽ được nhận một ngôi nhà trong khu dành cho những người chiến thắng
của Đấu trường Sinh tử. Nhiều năm trước, khi Đấu trường mới bắt đầu, Capitol đã
cho xây hàng tá ngôi nhà khang trang ở mỗi quận. Tất nhiên là ở quận chúng tôi,
chỉ có một ngôi nhà có người ở. Hầu hết những căn còn lại chưa từng có ai đặt
chân đến.

Bất chợt tôi nghĩ đến một
điều phiền toái. “Nhưng nếu thế, chúng ta chỉ có Haymitch là hàng xóm!”

“À, chuyện đó sẽ ổn
thôi,” Peeta nói, quàng chặt tay qua người tôi. “Cậu và tớ và Haymitch. Rất ấm
cúng. Đi dã ngoại này, tiệc tùng sinh nhật này, rồi những đêm đông dài ngồi
quanh đống lửa kể lại những giai thoại cũ về Đấu trường này.”

“Tớ nói rồi, ông ấy
ghét tớ!” tôi nói, nhưng không thể không bật cười trước hình ảnh Haymitch trở
thành người bạn mới.

“Chỉ thỉnh thoảng thôi.
Tớ chưa bao giờ nghe ông ấy phàn nàn điều gì về cậu trong lúc tỉnh rượu,” Peeta
nói.

“Ông ấy chưa bao giờ tỉnh
rượu!” tôi phản đối.

“Điều đó đúng. Tớ đang
định nói về ai nhỉ? Ồ, nhớ rồi. Cinna thì thích cậu hơn. Nhưng chủ yếu vì thấy
cậu không phản đối khi anh ấy muốn đốt lửa trên người cậu,” Peeta nói. “Ngược lại,
Haymitch thì... ừ, nếu tớ là cậu, gặp Haymitch là tớ trốn biệt. Ông ấy ghét cậu.”

“Tớ tưởng cậu vừa bảo tớ
là mẫu người ông ấy thích,” tôi nói.

“Ông ấy còn ghét tớ
hơn,” Peeta nói. “Tớ không nghĩ nhân loại nói chung là mẫu người ông ấy thích.”

Tôi biết rằng khán giả
sẽ thích thú với màn đùa cợt của bọn tôi nhằm hạ thanh thế Haymitch. Người ta
biết tiếng ông từ lâu, thực tế với một số người ông chẳng khác gì một người bạn
chí cốt. Và sau cú ngã chỏng gọng khỏi sân khấu trong lễ chiêu quân, ai cũng biết
đến ông. Người ta đã phải kéo ông khỏi khu vực kiểm soát để màn phỏng vấn chúng
tôi diễn ra suôn sẻ. Ông bất lợi hơn người khác vì trong khi hầu hết người hướng
dẫn đều có đồng nghiệp đi cùng, những người cũng từng chiến thắng ở quận đó để
san sẻ công việc, thì Haymitch phải sẵn sàng vào việc bất cứ lúc nào. Cũng giống
như tôi, từng đơn độc trong Đấu trường. Không biết với những cơn say bí tỉ ông
làm thế nào giữ được sự tập trung và chịu được sức ép là phải giúp chúng tôi sống
sót.

Thật khôi hài. Haymitch
và tôi đúng là không hợp nhau lắm, nhưng hẳn Peeta có lý khi nói chúng tôi khá
giống nhau, bởi hình như ông có thể truyền đạt suy nghĩ cho tôi qua những lần gửi
quà. Chẳng hạn cái lần tôi biết chắc rằng mình đang ở rất gần nguồn nước khi
ông không chịu gửi nước đến, hay lần khác, khi tôi biết chắc xi rô ngủ không
đơn giản là thứ giúp Peeta giảm đau, hoặc khi tôi biết mình phải tiếp tục với
trò tình cảm như lúc này. Ông thực sự không bận tâm lắm đến việc liên lạc với
Peeta. Có lẽ ông nghĩ rằng với Peeta một tô nước xúp chỉ là một tô nước xúp,
trong khi tôi sẽ nhìn thấy mối liên hệ gắn với nó.

Một ý nghĩ nảy ra trong
đầu, và tôi lấy làm lạ là đến bây giờ mình mới thắc mắc. Có thể vì tôi chỉ mới
tò mò về Haymitch gần đây. “Cậu nghĩ ông ấy làm bằng cách nào?”

“Ai? Làm gì cơ?” Peeta
hỏi.

“Haymitch. Cậu nghĩ làm
thế nào ông ấy chiến thắng trong Đấu trường?” tôi nói.

Peeta nghĩ ngợi một lúc
lâu trước khi trả lời. Haymitch khá săn chắc, nhưng không vạm vỡ như Cato hay
Thresh. Ông cũng không đặc biệt ưa nhìn. Không phải theo cách có thể dễ dàng nhận
được quà tài trợ. Haymitch cũng quá cục súc, đến nỗi thật khó tưởng tượng có
người nào muốn lập đội với ông. Chỉ có một lý do giúp ông chiến thắng, và tôi
nghĩ đến điều ấy cùng lúc Peeta nói ra.

“Ông ấy thông minh hơn
đối thủ,” Peeta nói.

Tôi gật đầu, cả hai
cùng im lặng. Tuy vậy, trong thâm tâm tôi lại tự hỏi, liệu có phải vì ông cho rằng
Peeta và tôi có khả năng sống sót nên đã luôn giữ mình tỉnh táo để giúp chúng
tôi. Có thể không phải lúc nào ông cũng say. Có thể ban đầu ông cũng đã cố gắng
giúp những đấu thủ. Nhưng rồi việc ấy trở nên quá sức chịu đựng. Làm người hướng
dẫn cho hai đứa trẻ rồi nhìn chúng chết thì khác nào địa ngục. Năm này qua năm
khác. Tôi nhận ra nếu mình ra khỏi được chỗ này, tôi cũng sẽ làm công việc đó.
Hướng dẫn một cô bé từ Quận 12. Tôi cố đẩy cái ý nghĩ kinh khủng ấy ra khỏi đầu.

Nửa giờ sau, tôi quyết
định ăn tiếp. Bản thân Peeta cũng quá đói nên chẳng buồn tranh cãi. Trong khi
tôi lấy ra đĩa hai phần nhỏ thịt cừu hầm và gạo, tiếng quốc ca cất lên. Peeta
dán mắt vào khe hở trên hốc đá để nhìn bầu trời.

“Tối nay chắc không có
gì,” tôi nói, để tâm vào món thịt hơn là chuyện diễn ra trên bầu trời. “Nếu
không thì chúng ta đã nghe thấy tiếng pháo.”

“Katniss này,” Peeta
thì thầm.

“Gì cơ? Chúng ta có nên
chia nửa ổ bánh mì nữa không nhỉ?” tôi hỏi.

“Katniss,” cậu lặp lại,
nhưng tôi chỉ muốn phớt lờ.

“Tớ sẽ cắt một ổ. Nhưng
tớ để dành pho mát cho ngày mai,” tôi nói. Peeta đang nhìn tôi chằm chằm. “Gì
cơ?”

“Thresh chết rồi,”
Peeta nói.

“Cậu ấy không thể chết
được,” tôi nói.

“Hẳn đã có tiếng pháo
trong cơn bão và chúng ta không để ý,” Peeta nói.

“Cậu chắc chứ? Ngoài
kia đang mưa như trút nước cơ mà. Sao cậu có thể nhìn thấy được,” tôi nói. Tôi
đẩy cậu khỏi hốc đá và ghé mắt nhìn bầu trời đang tối tăm mưa gió. Sau khoảng
mười giây, tôi nhận ra hình ảnh mập mờ của Thresh. Thresh đã chết. Chỉ có thế.

Tôi ngồi sụp xuống, dựa
vào vách đá, tạm thời quên đi việc trước mắt. Thresh đã chết. Tôi nên vui mới
phải chứ? Bớt đi một đối thủ. Và là kẻ mạnh nữa. Nhưng tôi không thấy vui. Tôi
chỉ nghĩ đến việc Thresh đã thả tôi, để tôi chạy trốn chỉ vì Rue, vì một cô bé
bỏ mạng với mũi giáo trên người.

“Cậu ổn chứ?” Peeta hỏi.

Tôi miễn cưỡng nhún
vai, hai cánh tay ôm sát vào người. Tôi buộc phải chôn chặt nỗi đau, bởi rồi ai
sẽ dám đánh cược vào một đấu thủ đang thương cảm cho cái chết của kẻ thù? Rue
là chuyện khác. Chúng tôi là đồng đội. Nó lại còn quá nhỏ. Nhưng sẽ không ai hiểu
vì sao tôi buồn trước việc Thresh bị sát hại. Nghĩ đến đó tim tôi khẽ nhói lên.
Sát hại! May mắn là tôi không nói to cái từ đó. Điều đó sẽ chỉ làm tôi mất điểm.
Và tôi nói với Peeta, “Chỉ là... nếu chúng ta không thắng... tớ muốn người thắng
là Thresh. Bởi vì hắn đã thả tớ đi. Và vì Rue.”

“Ừ, tớ biết,” Peeta
nói. “Nhưng điều này cũng rút ngắn con đường trở về Quận 12 của chúng ta.” Cậu
dúi đĩa thức ăn vào tay tôi. “Ăn đi. Vẫn còn nóng đấy.”

Cố cắn một miếng thịt hầm
để chứng tỏ mình không quan tâm đến chuyện vừa rồi, nhưng tôi nhai như thể đang
nhằn một miếng băng keo phải cố lắm mới nuốt trôi được. “Nó cũng có nghĩa là
Cato sẽ quay trở lại săn tìm chúng ta.”

“Và Cato đã lấy lại thứ
hắn cần,” Peeta nói.

“Tớ cá là hắn phải bị
thương,” tôi nói.

“Sao cậu lại nghĩ thế?”
Peeta hỏi.

“Bởi Thresh sẽ không
ngã xuống mà chưa đánh nhau. Hắn mạnh lắm mà, ý tớ là khi hắn còn sống ấy. Và
đó còn là lãnh địa của hắn nữa,” tôi nói.

“Tốt thôi,” Peeta nói.
“Cato bị thương càng nặng càng tốt. Không biết con Mặt cáo sẽ làm gì.”

“Ôi, kệ nó đi,” tôi cáu
kỉnh. Tôi vẫn còn cáu tiết việc nó đã nghĩ ra mẹo núp ở Cornucopia, trong khi
tôi lại chẳng nghĩ ra. “Có lẽ chúng ta dễ đụng Cato hơn nó.”

“Biết đâu chúng sẽ đụng
độ nhau và chúng ta chỉ việc về nhà,” Peeta nói. “Nhưng tốt nhất mình nên canh
gác cẩn thận hơn. Tớ đã ngủ gật mấy lần.”

“Tớ cũng vậy,” tôi thừa
nhận. “Nhưng đêm nay thì không đâu.”

Chúng tôi lặng lẽ chén
hết bữa ăn và Peeta nhận canh gác trước. Tôi rúc vào trong túi ngủ, nằm cạnh cậu
ấy, kéo chiếc mũ trùm đầu qua mặt để tránh máy quay. Tôi chỉ cần một chút riêng
tư, để có thể thoải mái biểu lộ nét mặt mà không bị phát hiện. Dưới lớp mũ, tôi
khẽ nói lời từ biệt và cảm ơn với Thresh. Tôi hứa sẽ không quên anh và nếu thắng,
tôi sẽ làm điều gì đó để giúp gia đình anh và Rue. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ,
khoan khoái với cái bụng no và hơi ấm của Peeta bên cạnh.

Khi Peeta đánh thức tôi
dậy, tôi ngửi thấy mùi pho mát dê đầu tiên. Trên tay cậu là nửa ổ bánh được phết
thứ pho mát màu trắng, trên là mấy lát táo. “Đừng nổi sùng chứ,” cậu nói. “Tớ
phải ăn thêm. Nửa của cậu đây.”

“Ồ, tuyệt,” tôi nói, cắn
ngay một miếng to. Pho mát béo ngậy như thứ Prim làm ở nhà. Táo ngọt và giòn. “Ừm.”

“Tiệm bánh nhà tớ cũng
làm pho mát dê và bánh nhân táo,” cậu nói.

“Hẳn là đắt lắm,” tôi
nói.

“Đắt chứ. Nhà tớ làm gì
có tiền mà ăn. Trừ khi nó bị mốc. Tất nhiên, thực tế thì nhà tớ toàn ăn đồ mốc,”
Peeta nói, kéo chiếc túi ngủ lên người. Chưa đầy một phút sau cậu đã ngáy khò
khò. Hừm. Tôi luôn cho rằng những ông chủ cửa hàng đều có một cuộc sống êm ả.
Và điều đó đúng, Peeta bao giờ cũng có đủ ăn. Nhưng cuộc sống với những ổ bánh
mì mốc, khô khốc không ai thèm thì quả là thảm. Còn ở nhà, bởi vì mỗi ngày tôi
đều đem thức ăn về nên hầu hết mọi thứ đều tươi sống, chúng tôi chẳng bao giờ phải
lo chuyện đồ ăn ôi thiu.

Trong phiên gác của
tôi, trời đã tạnh mưa, không phải theo cách ngớt dần vốn có mà tạnh gần như
ngay lập tức. Nước đã thôi chảy thành dòng, chỉ còn một ít đọng trên những cành
cây rơi nhỏ giọt, thay vào đó là dòng suối đang chảy cuồn cuộn phía dưới. Mặt
trăng tròn vành vạnh tuyệt đẹp xuất hiện, và không cần kính tôi vẫn có thể nhìn
thấy bên ngoài. Tôi không rõ đó là mặt trăng thật hay thứ gì đó được Ban Tổ chức
chiếu lên. Chỉ biết gần trước ngày tôi xa nhà, trăng cũng tròn như thế. Gale và
tôi ngắm nó nhô lên trong một lần mải đi săn đến đêm.

Tôi đã xa nhà bao lâu rồi
nhỉ? Hình như tôi đã ở Đấu trường trong khoảng hai tuần, và còn một tuần chuẩn
bị ở Capitol. Có lẽ đã hết một kỳ trăng. Bỗng nhiên tôi lại muốn nó là của
mình, cái mặt trăng mà tôi đã thấy từ trong cánh rừng của Quận 12. Tôi muốn có
nó để bám lấy cái thế giới siêu thực của đấu trường này, nơi không có gì là chắc
chắn có thực.

Còn lại bốn chúng tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3