Khi Lướt Qua Nhau - Chương 08
Chương 8
Ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời phía xa, lưu lại một màu
sắc mờ tối, bao phủ cả tầng lớp học của trường trung học bên cạnh.
Cuối cùng thì cũng đến thời điểm kết thúc cuộc thi, cả sân
trường xôn xao, đoàn người tỏa ra khắp nơi, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ được giải
thoát, Tống Giai Nam đeo cặp sách đi qua sân tập, cô đi vòng qua hồ nước, những
dây thường xuân đã rậm rạp bò lên đầy giàn hoa.
Mấy ngàn thí sinh đồng loạt xông ra bên ngoài, thật ra Tống
Giai Nam cũng không gấp, cô là thí sinh ban khoa học xã hội, cuộc thi không
diễn ra ở trường học của cô, lần đầu tiên đến trường học này, cô có chút tò mò
bởi vì đây chính là trường trung học cũ của Tô Lập.
Rừng cây phía sau sân vận động, tán cây bạch quả như chiếc ô
đang xòe ra, lá cây rơi xuống, mang theo mùi thơm ngát đặc biệt của cây cối,
trong đầu cô bỗng chốc hiện lên bóng dáng người con trai tuấn tú ưu sầu kia, cô
khẽ mỉm cười, sự nhớ nhung như những gợn sóng lăn tăn trong đáy lòng.
Lớp 12 chuyển đến tầng ban khoa học xã hội, hoàn toàn không
nhìn thấy Tô Lập nữa, cũng ít khi nghe được tin tức về cậu ấy, nếu như một
người đã thật sự quyết tâm dứt bỏ, thì chân trời góc biển cũng khó có thể tìm
về, nhưng cô hay thường xuyên nhớ đến cậu ấy, cô tự nói với chính mình đây chỉ
là ảo tưởng của một cô bé, quãng thời gian vô tri trong năm tháng, giấc mơ rất
đẹp mà cũng vô cùng tàn khốc.
Gió thổi qua rừng cây, rung động “Sột soạt”, điện thoại của
cô cũng vang lên, mở ra thì thấy hóa ra đó là số của Trương Tịnh Khang, giọng
nói của Trương Tịnh Khang khó nén lại sự hưng phấn hòa trong niềm vui sướng,
“Tống Giai Nam,
cậu thi thế nào?”
Cô cười nhàn nhạt: “Tàm tạm, không khó lắm, còn cậu?”
“À! Vật Lý thực sự siêu cấp khó nha, mới vừa rồi tớ hỏi rất
nhiều người, ai cũng nói thi không được, haizzz, mặc kệ, ngày mai bọn tớ chụp
ảnh tốt nghiệp, sau đó sẽ đến quán lẩu trong thành phố tụ họp, cậu có đi
không?”
Cô suy nghĩ một lát, “Được rồi, có gì ngày mai cậu gọi điện
thoại cho tớ nha”.
Trương Tịnh Khang vô cùng hưng phấn, “Được, không thành vấn
đề, đến lúc đó tớ sẽ gọi cho cậu, mọi người cùng nhau đến quán lẩu”.
Sổ lưu bút tốt nghiệp ghi lại những lời nhắn với màu sắc rực
rỡ cô đang cầm trên tay, cuối cùng cô gái cũng đã cởi xuống bộ đồng phục học
sinh xấu xí khó coi, cô thay một chiếc váy mềm mại tìm kiếm bạn học trong đám
người để lại tin nhắn, Tống Giai Nam kí tên rất mềm tay, có chút bất đắc dĩ nói
với người ngồi cùng bàn bên cạnh, “Cảm giác giống như sinh ly tử biệt, tớ đã
viết trang cuối cùng, coi như là đã xong trách nhiệm!”
Cô gái kia mỉm cười e lệ, mở quyển sổ lưu bút của mình ra,
cũng có phần xúc động, “Trước kì thi vào đại học, dường như tất cả mọi người
đều ký tên vào sổ lưu bút, khi đó rất cuồng nhiệt nha, còn bị chủ nhiệm bắt
được nhiều lần, nhưng bây giờ dường như không còn hứng thú nữa”.
“Khi đó bị áp lực nên vui vẻ”. Tống Giai Nam tổng kết như thế, “Cũng may là
tớ không có hứng thú với những việc này”.
Gương mặt cô gái kia bỗng nhiên nhìn về phía bồn hoa, một
lát sau bỗng nhiên hỏi: “Tống Giai Nam, cậu có đặc biệt muốn một người
nào đó ký tên không, cho dù là cậu chưa từng nói chuyện nhiều, hoặc là người đó
cũng không nhận ra cậu…?”
Cô ngẩn ngơ cả người, hình bóng Tô Lập xuất hiện trong đầu
cô trước tiên, dường như đó là phản xạ có điều kiện, ánh mắt cô không khỏi tìm
kiếm đến lớp 8, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô bối rối trả lời:
“Không có, người không quen biết thì làm sao như thế được”.
Cô gái có chút thất vọng, lúc này chủ nhiệm lớp đi đến chỉ
huy mọi người: “Mọi người, trước tiên đứng theo thứ tự từ thấp đến cao, toàn bộ
phải nhanh chóng chụp ảnh tốt nghiệp chung đấy, đến lúc đó phải mở to mắt, đừng
để mình trở thành một người mù”.
Vóc dáng Tống Giai Nam rất cao, đành phải đứng cuối hàng nữ,
nam sinh phía sau biết cô, trò chuyện với cô, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, ở
hàng phía sau cùng trong một góc, Tô Lập mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay để
vào túi, cằm khẽ hếch lên, dáng vẻ dường như đang nhìn bầu trời.
Trên bầu trời có một áng mây lớn đang chuyển động thật
nhanh, người con trai mặc áo trắng có khí chất ưu buồn lạnh nhạt vừa vặn hòa
vào trong biển trời tĩnh lặng, dường như trong mắt cô Tô Lập luôn là như vậy,
chỉ một giây như thế, Tống Giai Nam đột nhiên không biết nên dùng tâm tình như
thế nào để đối phó, chỉ có thể bất chợt chuyển xoay ánh mắt.
Trái tim dường như dần dần bắt đầu âm ỉ đau, cô vĩnh viễn
cũng không thể nào tỏa sáng, không thể nào hợp với dáng vẻ u buồn giữa bầu trời
bao la như thế.
Chỉ có thể để thời gian dần dần xoa dịu những ký ức.
Khoảng thời gian nửa tháng vụt qua, đường dây điện thoại
dường như bắt đầu trở nên nóng hơn sau ngày thi đại học đó, Tống Giai Nam gần
như bị mất ngủ hoàn toàn, trong nhà họ Tống, mọi người ai cũng đắm chìm trong
niềm vui sướng to lớn, Tống Giai Nam làm bài tạm ổn trong kì thi đại học, hơn
nữa dường như còn tốt hơn.
Điện thoại cứ liên tiếp gọi đến, là những bạn học hỏi thăm
về điểm số, Tống Giai Nam vừa lịch sự trả lời vừa an ủi người khác, năm nay,
dường như toàn quân của ban khoa học tự nhiên đều bị tiêu diệt ở môn Vật Lý,
điểm số của ban khoa học xã hội lần đầu tiên đuổi kịp và vượt qua ban khoa học
tự nhiên.
Bỗng nhiên cô bắt đầu mơ hồ lo lắng cho Tô Lập, nhưng trong
tay cô không còn phương thức liên lạc với cậu ấy nữa, cô không còn cách nào
khác đành phải âm thầm dõi theo bạn học ở ban khoa học tự nhiên, cô ngẫm nghĩ
lúc điền nguyện vọng thì đến hỏi thăm một chút.
Nhưng mà, cô lại không đợi được lúc đến trường học để thống
nhất điền vào bảng nguyện vọng, người chị họ du học ở Singapore đã mời cô đi du
lịch, cho nên tất cả nguyện vọng đều do bà Tống đảm nhiệm, tin tốt tin xấu cứ
lần lượt truyền đến, Đoàn Gia Thần vốn dĩ chọn đại học kiến trúc tốt nhất, hóa
ra lại là người đứng hạng nhất ở lớp, mà có nhiều bạn học vốn dĩ có thành tích
rất tốt, lại tuột dốc không phanh.
Vài nhà vui vẻ, còn vài nhà lại buồn bã, nhưng từ đầu đến
cuối không ai đề cập đến tin tức về Tô Lập, chờ cho đến khi cô trở lại thì thư
trúng tuyển cũng đã được gửi đến.
Cô một mình đội nắng chiều chói chang đi lấy thư thông báo,
trong sân trường vắng vẻ, văn phòng chỉ còn có thầy giáo chịu trách nhiệm ghi
tên các học sinh đến nhận thư thông báo, cô báo tên của mình, thầy giáo kia lập
tức cười nói: “Hóa ra là em, năm nay kỳ thi của trường học chúng ta diễn ra
trong phạm vi lớn, thi cũng rất tốt”.
Thầy giáo xoay người vào phòng tài liệu lấy EMS, Tống Giai
Nam xem lướt qua những cái tên trên danh sách, Đoàn Gia Thần đã đến lấy thư
thông báo, quả nhiên là trường đại học kia, cô còn chưa kịp nhìn kỹ, thầy giáo
đã đưa EMS cho cô, sau đó ghi tên lên bên ngoài, vừa viết vừa nói: “Hôm nay có
hai người đến lấy thư thông báo, trời quá nóng bức, buổi sáng là một nam sinh,
đúng rồi, dáng khá cao, thi cũng rất tốt”.
Tống Giai Nam
lễ phép mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Thầy ơi, bạn ấy tên gì vậy, không chừng em
biết đấy?”
Thầy giáo nhìn qua loa một chút, “A, tên là Tô Lập, gần đây,
họ Tô không còn nhiều lắm”.
***
Phía sau khu dành cho giáo viên mới trong trường là ngoại ô
ruộng đồng bát ngát.
Không biết loại cỏ đó tên là gì, cao chừng nửa người, ven
đường là hai hàng dài cây gừng và hoa dại, lá cây và hoa đều có thể ăn được,
sức sống rất mạnh, vô ý cũng có thể thấy được lá cây đỏ sậm và vàng khô đan vào
nhau, ngày mùa hè phảng phất lộ ra một chút chán chường của mùa thu.
Những hàng rào bằng gỗ dựng hai bên đường, những dây leo màu
xanh đang bám víu, Tống Giai Nam
điên cuồng chạy để đấu tranh với tiếng gào thét chói tai, làm kinh động đến chú
chim đang đậu lại trên hàng rào, chúng nó bay đi, tạo ra một vòng tròn gợn sóng
trên không trung.
Cô chạy đã mệt, cảm thấy vô cùng rầu rĩ, toàn bộ áp lực bao
năm bỗng nhiên được giải phóng, từng cơn gió hè nóng không ngừng thổi khiến cho
khuôn mặt phơi nắng trở nên ủng đỏ, đột nhiên cô nhớ tới Tô Lập, còn cả những
người khác, cả bản thân mình, mỗi người một nam một bắc, bỏ lại tất cả mọi thứ
sau lưng.
Nước mắt bỗng nhiên bất ngờ rơi xuống, sau đó lại dừng lại
một cách rất bình tĩnh.
Dường như những năm tháng vừa qua cũng chỉ như một giấc
mộng, tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Lập, không có bắt đầu cũng chả có kết
thúc.
Rất lâu sau đó, lúc Tống Giai Nam chợt nhớ đến người con
trai ấy, cuối cùng cô cũng hiểu được, hóa ra anh chính là niềm tiếc nuối mà
thời niên thiếu cô không có được.
Những cái cúi đầu xa cách đó, rồi ngẩng đầu nhìn lên, dung
mạo lạnh lùng ưu sầu, tất cả ấn tượng về anh trong trí nhớ của cô dường như chỉ
có như vậy.