Khi Lướt Qua Nhau - Chương 09

Chương 9

Tống Giai Nam luôn có thói quen ở lại toà soạn rất muộn, sau
đó một mình chạy lên tầng cao nhất của tòa nhà, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ mới
lên của những khu thương mại sầm uất trước mắt, thành phố tràn ngập ánh đèn vô
cùng phồn hoa.

Cô thích nhìn những ánh đèn lóe sáng trong màn đêm, như vậy
khiến cho trạng thái căng thẳng vì công việc trở nên yên ổn và bình lặng hơn.

Phía sau có tiếng giầy cao gót vang lên, thành thục và trong
trẻo, Tống Giai Nam
cũng không quay đầu lại, cô lập tức cười nói: “Tăng Thư Ức, tan sở vẫn chưa về,
có phải vì anh chàng đẹp trai thể thao phía đối diện vẫn chưa đi đúng không?”

Cô gái xinh đẹp cười nhạt, “Tớ đến thăm cậu một chút không
được à, đừng có coi tớ như người mê trai thế chứ, tớ nghe nói cậu sắp chuyển
sang mục giải trí, chuẩn bị vào nhóm chó săn (1) à?”

(1) Chó săn: tiếng lóng chỉ nghề paparazi

“Nhóm chó săn, tại sao lại nói khó nghe như vậy, xã hội hiện
nay chạy đua quá mệt mỏi, cậu nói xem, chẳng phải là hằng ngày luôn có người
nhảy lầu hay sao, cậu thấy đấy đến ngay cả cảnh sát trong cục mà sắc mặt cũng
không hề tốt chút nào, trong khi bên mục kinh tế các cậu thì sống phóng túng”.
Tống Giai Nam lắc đầu, “Cũng là văn hóa công việc của mỗi người, cậu nói xem
tại sao những người đó lại kỳ thị bọn tớ trong khi lại tâng bốc các cậu như
vậy, tất cả đều là vì công việc, vì sao tiền thưởng của các cậu lại cao hơn
nhiều so với bọn tớ, cũng là người mà, vì sao làm mảng kinh tế lại tốt đẹp hơn
gấp trăm lần mảng xã hội?”

Tăng Thư Ức lại cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Tống Giai Nam,

“Khi đó tim tớ bị bôi mỡ lợn”. Tống Giai Nam tức tối bất bình: “Cậu nói xem,
lúc đó cũng tại tớ mê xe, mỗi ngày lại được ngắm nhìn những chiếc xe đẹp, nếu
không xảy ra chuyện gì thì thật tốt biết bao”.

“Được rồi, được rồi, cậu sẽ lập tức được giải thoát thôi,
tuần sau thì giao ban rồi, đúng rồi, hình như tháng mười Lương Tịnh Như sẽ tổ
chức concert đấy, đến lúc đó nhớ giúp tớ xin chữ ký”.

“Còn có tháng mười một sẽ chiếu phim “Snow Wolf Lake” của
Trương Học Hữu, nhớ giữ lại cho tớ hai vé, tháng mười hai cô gái xinh đẹp kia
đến ký tên cho tập tiểu thuyết bán chạy, tớ muốn cô ấy ký sách, đến tết âm lịch
CCTV mở cuộc phỏng vấn, sẽ có nhiều hình ảnh của Châu Kiệt Luân”.

Tống Giai Nam
choáng váng một lúc, “Tăng Thư Ức! Cậu đúng là được voi đòi tiên mà!”

Khó khăn lắm mới đuổi được Tăng Thư Ức đi, cô trở lại văn
phòng làm việc, thực tập sinh của mục chính trị vẫn còn đang mở đèn viết bản
thảo, thấy cô khẽ mỉm cười, “Chị Giai Nam, chị vẫn chưa về sao?”

Cô chỉ vào PHS (2) trên bàn, “Trách nhiệm, Hotline xã hội”.

(2) PHS là chữ viết tắt của Personal access System được gọi
là PAS là một loại hệ thống truy cập mới không dây cá nhân.

Thực tập sinh than thở: “Chủ biên nói các chị ở bên mảng xã
hội là cực khổ nhất, thật may là lúc ấy em không chọn, đúng rồi, chị có muốn ăn
bánh ga tô không, còn hai miếng, phết táo đỏ và hạt vừng.

“Không cần đâu, chị về ngay thôi, mục chính trị bọn em hình
như muốn sửa bản in đúng không, gần đây có vẻ rất bận”.

Thực tập sinh vẫn chưa nói hết, bỗng nhiên PHS ở trên bàn
rung bần bật, Tống Giai Nam giật mình, vội vàng tiếp: “Chào bạn, đây là tạp chí
Evening City, hotline công dân, xin hỏi bạn có đầu mối gì ạ?”

Bên kia có tiếng gió vù vù truyền thẳng vào microphone,
người gọi điện thoại dùng tiếng phổ thông pha lẫn giọng địa phương, tín hiệu
cũng không tốt, cuộc trò chuyện thường xuyên bị gián đoạn, “Có ba học sinh nhảy
lầu tự sát!”

Thái độ của cảnh sát ở đồn cảnh sát nhân dân vẫn khiến cho
cô tức giận như vậy, mặt dày mày dạn vất vả lắm cô mới có thể làm rõ sự việc từ
đầu đến cuối, thì ra là giáo viên hoài nghi nữ sinh lớp mười một kia yêu sớm
nên điện thoại cho phụ huynh biết, nữ sinh kia vì phản đối nên đã nhảy từ tầng
bốn ký túc xá xuống, bây giờ vẫn còn đang trong bệnh viện cấp cứu, nghe xong cô
lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng để xác nhận, nhưng không có ai nghe máy.

Cô thở dài nặng nề một hơi, thực tập sinh tò mò: “Xảy ra
chuyện gì thế chị?”

“Nữ sinh trung học vì tình nhảy lầu tự sát, cái tiêu đề này
thực sự giật gân, rất có hiệu quả đây”. Tống Giai Nam kéo ghế ngồi xuống, mở máy vi
tính lên, “Lại phải đánh bản thảo rồi, cái tin này, nhất định ngày mai phải
đăng lên mục xã hội, sau đó còn phải đưa những tin tiếp theo, nói rõ một chút,
không để nó biến thành điểm nóng trong xã hội”.

“Cái gì điểm nóng xã hội?”

Cô vừa viết vừa trả lời, “Chủ đề yêu sớm kéo dài vô tận, hơn
một nửa có thái độ kiên quyết phản đối, nhưng liệu chúng ta có đứng trên góc độ
phát triển xã hội theo quan điểm hợp lí để đánh giá khách quan vấn đề này hay
không”.

“Ôi, chị Giai Nam, chị thật biết đùa, đúng rồi,
lúc trước chị có yêu sớm không?” Thực tập sinh buông bản thảo trong tay xuống,
vẻ mặt cười gian xảo, “Bản thân em đã từng yêu sớm, cái loại cảm giác lén lút
này rất kích thích”.

Tống Giai Nam
cười đáp: “Có thành công không, khẳng định là không thành?”

“Chia tay rất sớm, lúc đó yêu thương có thể tính là gì chứ,
lúc đó phụ huynh và giáo viên càng cấm càng muốn làm, haizzz, chị cũng đừng
chuyển chủ đề nha, rốt cuộc chị có yêu sớm hay không?”

Từ đáy lòng cô khẽ rung động, cô mỉm cười, trả lời vô cùng
nghiêm túc: “Không có, thật sự chưa từng yêu sớm, thậm chí ngay cả lưu luyến
còn không có thì làm sao đã từng yêu”.

Đánh xong bản thảo, lại giao cho tổng biên tập cũng đã hơn
mười giờ tối, cô bước ra khỏi tòa soạn, thành phố phồn hoa trong đêm tối lại
hiện ra vẻ mệt mỏi, gió mùa thu thổi đến mang theo một chút lạnh lẽo.

Theo thói quen cô mấp máy đôi môi, gió thổi tung phần tóc
trên trán cô, có vài sợi đâm vào mắt, nước mắt “tí tách” rơi xuống bay theo cơn
gió, bỗng nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, làm phóng viên cho mục xã hội đã hơn
nửa năm, cô luôn có loại cảm giác lực bất tòng tâm.

Có lẽ là cô đã già rồi, tất cả sự sắc sảo đều đã dần dần bị
xã hội làm hao mòn, Tống Giai Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, âm thầm
tự nói với chính mình, nhanh lên, cuộc sống như vậy, nhanh chóng kết thúc đi.

Nhưng về sau sẽ ra sao, cô cũng không biết được.

Tống Giai Nam trở về nhà mình, cô không có tâm trạng để nấu
cơm, ghé vào siêu thị ở cư xá mua hai cái bánh bao, trong nhà vẫn còn nửa nồi
canh gà, dùng canh gà nấu với một gói mì ăn liền, ăn vô cùng no, cô nằm dài
trên ghế sofa, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn.

Ngay cả chạm một cái vào máy vi tính cô cũng không muốn, cô
không thể làm gì khác hơn đành xem TV, trong phim truyền hình, một đôi nam nữ
đang trình diễn một màn yêu hận biệt ly, cô gái yếu đuối bốc đồng ngồi xuống
đất gào khóc: “Em yêu anh, em yêu anh, sao anh không thể yêu em?”

Người con trai trả lời: “Xin lỗi, anh vẫn yêu cô ấy, đã
thích cô ấy rất lâu, từ lúc anh đang học trung học”.

Tống Giai Nam
cảm thấy buồn cười, cô kéo gối ôm đổi sang một tư thế thoải mái hơn, dường như
bỗng nhiên cô nhớ đến điều gì đó, cầm điện thoại lên, nhấn một con số: “Mẹ, đã
ngủ chưa?”

Bên kia bà Tống hình như đang xem TV: “Chưa, ba con vừa dự
tiệc về, mẹ đang nấu cháo cho ông ấy”.

“À, mẹ bảo bố ít dùng cơm ở bên ngoài một chút, những món đó
đều có chất béo và protein rất cao, đúng rồi, mẹ, con hỏi mẹ một chuyện”.

“Nói đi!”

Tống Giai Nam
hắng giọng, chậm rãi hỏi: “Mẹ, nếu như thời trung học con yêu sớm, mẹ sẽ làm thế
nào?”

Bà Tống trả lời không chút do dự: “Còn có thể làm sao? Khi
đó nếu thật sự con có cam đảm nói chuyện yêu đương, mẹ sẽ đánh gãy chân con,
sau đó đuổi con ra khỏi nhà, cả đời cũng không nhận đứa con gái này!”

Cô hoảng sợ: “Trời, mẹ là mẹ ruột của con sao, mẹ cũng quá
tàn nhẫn rồi”.

“Sao? Chẳng lẽ mẹ phải giơ hai tay hai chân lên hoan nghênh
con yêu sớm? Mẹ nói này Nam Nam, có phải con có dấu hiệu yêu rồi hay không,
dùng yêu sớm ẩn ý để dò xét mẹ, bây giờ con cũng đã lớn như vậy rồi, chuyện
tình cảm tự mình quyết định”.

Tống Giai Nam
vội vàng phủ nhận: “Con không có, chẳng qua là hôm nay có một cô bé yêu sớm bị
giáo viên phát hiện, rồi bị bố mẹ cấm cản nên nhảy lầu, con cảm thấy nên cởi mở
một chút”.

Rõ ràng bà Tống không hài lòng cho lắm với câu trả lời này,
tiếp tục suy đoán: “Mẹ không tin, Nam Nam, thành thật nói xem, có phải trước
kia con đã từng yêu sớm hay không, không phải mối tình đầu đã tìm đến con để
nối lại tình xưa đó chứ? Con sợ mẹ ở đây không đồng ý?”

Cô hoàn toàn hết đường nói: “Mẹ, có phải mẹ xem phim truyền
hình nhiều quá hay không, sao có chuyện đó, khi đó con chỉ là một người đơn
thuần, làm sao có thể yêu sớm chứ, được rồi, con không nói với mẹ nữa, con cúp
máy đây”.

“Haizzz, chờ một chút, mẹ đã nói hết đâu nào, tuần sao mừng
thọ bảy mươi của ông con, con phải nhớ kỹ đó”.

“Con biết rồi, con cúp máy trước đây, bố mẹ đi ngủ sớm một
chút”.

Ánh đèn mờ nhạt tỏa xuống mặt đất, trên TV, một đôi nam nữ
vẫn còn đang quấn quít si mê, nhưng cô lại thất thần thật lâu, bỗng nhiên lại
bật cười, tự nói với mình: “Yêu sớm, mình đã từng thầm mến, không biết có tính
là yêu sớm hay không”.

Từ đáy lòng lại dần dần nổi lên một cảm giác vừa quen thuộc
vừa xa lạ, có một thứ gì đó rất cũ đã cố gắng lãng quên, lại vô tình bị nhắc
đến, đang suy nghĩ muốn buông xuôi nhưng lại khiến bản thân mình càng đắm chìm
vào đó, rồi lại liều mạng lảng tránh tình cảm nhỏ nhoi này, khiến cho cô trong
lúc nhất thời có chút luống cuống.

Tống Giai Nam chạy vào phòng, muốn lấy từ ngăn kéo dưới cùng
ra một tấm ảnh, nhưng mà bức ảnh bị vướng lại ở mép tủ, lúc đó chuông cửa lại
bất ngờ vang lên, Tống Giai Nam giật mình, đã muộn thế này còn có ai đến đây,
cô vội vàng chạy ra mở cửa, ngoài cửa có người gọi to: “Chị Giai Nam, mở cửa,
là em, Tống Thụy đây!”

Cô vội vàng mở cửa ra, một cái đầu nhỏ chui vào dò xét,
“Không có đàn ông chứ, ở đây có đồ ăn không?”

Tống Giai Nam
khẽ ho một cái, “Tống Thụy, em lại cãi nhau với mẹ sao? Đêm hôm khuya khoắt thế
này lại dám ra khỏi nhà?”

Tống Thụy cảm thấy may mắn nên mỉm cười, thoải mái bước vào
nhà, “Mẹ của em cứ lải nhải mãi, em không chịu được, chị nói xem, em đã là một
thiếu nữ trung học rồi, mỗi ngày phải ở cùng với một người phụ nữ thời kỳ mãn
kinh, thần kinh sẽ bị suy nhược đó”.

Tống Giai Nam
không còn gì để nói, cô tắt TV, sau đó nghiêm túc hỏi: “Lần này là vì chuyện
gì?”

“Mẹ lục lọi đồ đạc của em, thấy tin nhắn trong điện thoại,
sau đó mắng em một trận thật lớn, em không chịu được nên bỏ đi, chị Nam Nam,
chị nói xem, tại sao bà ấy lại có thể làm như vậy chứ, nếu như đang ở Mỹ, em có
thể kiện bà ấy tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân”.

Cô vỗ đầu của cô bé, giọng nói lạnh nhạt: “Tỉnh dậy đi, đây
là Trung Quốc, mẹ của em làm như vậy là không đúng, nhưng mà chúng ta cũng
không thể làm gì hơn, nhưng biết làm sao bây giờ, em còn phải nhờ vào sự nuôi
dưỡng của mẹ đấy?”

“Em đi làm, kiếm tiền, không cần bà ấy nuôi nữa”.

“Còn nhỏ tuổi nhưng khẩu khí không hề nhỏ, em cho rằng đi
làm kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Thật sự không biết là em dũng cảm hay là khờ
khạo nữa, nhưng mà tin nhắn trong điện thoại của em thật ra là nói gì, em vẫn
còn là đứa trẻ chưa lớn, nên tâm tư rất phức tạp”.

Tống Thụy bĩu môi, “Lúc đó chỉ là tin nhắn linh tinh của bạn
em thôi, nhất định là bà ấy đã nhìn thấy tin nhắn em nói thích một bạn nam, chị
nói xem bây giờ còn gọi là yêu sớm gì nữa chứ, huống chi em cũng có nói gì đâu
chứ, bà ấy cứ căng thẳng như vậy, xung quanh em toàn là những cặp đôi, xem ra
bà ấy giận điên lên rồi?”

“Chị không phản đối, bây giờ bọn trẻ các em rất phức tạp”
Tống Giai Nam
tổng kết: “Chị không tán dóc với em nữa, để chị gọi điện thoại cho mẹ em, tối
nay em sẽ ngủ ở đây, thu dọn một chút rồi đi tắm đi, rồi chị em mình nói
chuyện”.

Cô gọi điện thoại đến nhà chú, nói tối nay Tống Thụy sẽ ở
đây, cô an ủi thím một chút, rồi lại vào phòng tìm Tống Thụy, phát hiện cô bé
đang ngồi bên giường xem thứ gì đó, cô đi qua, Tống Thụy thuận miệng nói: “Chị
Nam Nam, không nghĩ là chị cũng có lịch sử huy hoàng như vậy nha, đúng rồi, nam
sinh này là ai, thật sự là rất đẹp trai!”

Dường như Tống Giai Nam chưa từng thực sự nghiêm túc nhìn
anh, anh ở trong ấn tượng của cô cho đến bây giờ đều là dáng vẻ trong trí nhớ
kia, tuấn tú, lạnh nhạt, ưu sầu, có phần cao quý không với tới được, xa không
đuổi kịp, còn anh trên bức ảnh này, vẻ mặt mỉm cười lại dịu dàng như vậy, khóe
miệng khẽ nhếch lên, nụ cười vừa ấm áp vừa xa cách và cũng ngây thơ hồn nhiên
giống như bao học sinh trung học khác.

Cô cầm tấm ảnh trong tay, nụ cười ngày càng tươi hơn, “A,
khi đó thật sự là rất nhỏ!”

Tống Thụy không bỏ qua, giật giật tay cô, “Chị nói cho em
biết anh ấy là ai đi, nói đi!”

“Tô Lập”. Tống Giai Nam mỉm cười nhàn nhạt, “Khi đó cậu
ấy là một người nam sinh rất xuất sắc, nổi tiếng nhất trường học của bọn chị”.

“A, một người nam sinh như vậy, nếu bây giờ mà học ở trường
em nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy”. Ánh mắt Tống Thụy cứ nhìn
chằm chằm vào tấm ảnh, “Đáng tiếc, đáng tiếc, sinh không hợp thời!”

Tống Giai Nam
không trả lời, một lát sau mới chậm rãi đứng lên, lấy tấm ảnh để vào trong ngăn
kéo, “Rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, nhưng mà cậu ấy chỉ thích một người”.

Giọng nói của cô rất nhỏ, trừ bản thân mình ra, không ai có
thể nghe được, thật ra những lời này cũng là cô muốn nói cho chính bản thân
mình nghe.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3